Cố Nhân

Chương 2

An Viên

05/01/2019

Thảo Nguyên đã bỏ tiết học vì sự nhàm chán nên đi tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để làm đầu óc thoải mái hơn. Và Thảo Nguyên đã tìm cho mình rừng hoa mận trắng nở rộ, những cánh hoa mỏng manh theo làn gió rơi xuống đất, tạo nên một không thơ mộng.

Thảo Nguyên ngồi tựa vào gốc cây, nhìn lên bầu trời đang chuyển sang chạng vạng với ánh mắt xa xăm… Nàng chợt cảm thấy thoát buồn và cô đơn… Buồn vì mọi người luôn khinh thường nàng, không muốn tiếp xúc với nàng vì nàng là ma cà rồng lai con người chứ không phải thuần chủng… Và nàng tự hỏi mình rằng: “Tại sao ta lại được sinh ra trong thế giới này?”

Ở phía đằng xa kia cách rừng hoa mận không xa.

“Ngươi tới đây làm gì? Rốt cuộc tại sao lại bảo ta phải vào Quốc Tự Học?” Thiên Dương hỏi, nhíu mày nhìn tên nam nhân tóc bạch kim đứng trước mặt với dáng vẻ uy nghiêm cùng đôi ngươi đen loáy.

“Sau này ngươi sẽ dần biết rõ thôi… Muốn biết kẻ nào khiến ngươi bị thiêu đến khô máu và thành bộ xác khô, hãy tiếp cận cô công chúa Thảo Nguyên đó, mọi thứ sẽ tự khắc được khơi ra thôi!”

“Thật sự ngươi là ai? Tại sao lại biết ta và tìm đến?” Thiên Dương thắc mắc hỏi.

“Cứ gọi ta là Du Thần!” Du Thần đáp, ánh mắt nhìn Thiên Dương vô cùng sắc bén rồi tiếp lời:

“Thanh gươm bạc ngươi đang giữ hãy cất đi cẩn thận, vì đây là thứ vũ khí có thể giết chết một ma cà rồng sở hữu năng lực siêu nhiên mạnh nhất trong giới ma cà rồng. Nếu không còn gì ta đi đây.” Nói rồi, Du Thần nhanh chóng rời khỏi đây.

Thiên Dương cảm thấy có chút rối trí khi không biết rõ chuyện gì xảy ra với mình, khi phải vào Quốc Tự Học này. Chợt vô tình nhìn thấy có một nữ nhân đang ngồi tựa vào gốc cây hoa mận ở phía đằng kia nên đi tới xem thử.

Thảo Nguyên cảm nhận được như có người đang tới đây nên quay đầu nhìn, thoáng giật mình ngước mặt lên nhìn nam nhân đã gặp trước đó. Thiên Dương đứng cách Thảo Nguyên đôi mươi bước chân, làn tóc bay lòa xòa trong gió.

Nhìn hai người trong khung cảnh này không khác gì một bức tranh vẽ thực huyền ảo. Thảo

Nguyên đưa mắt đi nhìn chỗ khác với vẻ mặt băng lãnh, nhẹ giọng nói: “Ta ở một mình, làm phiền đi chỗ khác!”

Thiên Dương im lặng không nói đáp lời, ánh mắt sắc lạnh nhìn Thảo Nguyên, càng nhìn càng thấy rất quen giống như đã biết nhau từ rất lâu rồi vậy. Thiên Dương quay người nhẹ bước đi rời khỏi đây.



Bầu trời đêm tối mù mịt, ánh trăng non không đủ ánh sáng để làm sáng khoảng trời tối tăm ấy thậm chí nó làm người ta cảm thấy sợ hãi hơn. Đêm trăng non luôn khiến thế giới loài người cảm thấy khiếp sợ vì cũng là lúc những loài hút máu người xuất hiện, những kẻ khát máu.

“Trời gì đâu mà tối thui thế này?” Một tiều phu mặc bộ y phục màu xanh đang bước đi trên con đường mòn vắng tanh.

“Vụt”

Nam nhân giật mình quay người lại, cảm thấy ớn lạnh: “Hình như có ai đó vừa đi ngang qua thì phải?”

Không bận gì nhiều, tiều phu tiếp tục bước đi về con đường phía trước.

“Vụt”

Ông tiều phu bắt đầu cảm thấy hoang mang và lo sợ khi cái cảm giác có thứ gì đó đang đi sau lưng mình ập tới.



“Ai đó?” Ông quay lại nhìn nói lớn nhưng không thấy ai cả, ông tự trấn an mình: “Không có gì cả, tiếp tục đi thôi!”

Ông quay người định đi thì bất ngờ một bóng đen xuất hiện trước mặt ông, trông giống như một người đứng trân trân nhìn người đối diện. Ông lùi lại, mồm lắp bắp liên tục: “Nếu là cướp thì mau đi đi, ta không có gì đâu mà cướp.”

Cái bóng đen đó tiến nhanh lại gần ông, đứng trước mặt ông là một nữ nhân xinh đẹp nhìn ông với đôi mắt đỏ lóe lên, cùng hai chiếc răng nanh nhọn hoắc, gân máu nổi chằng chịt. Ông ta quay đầu cố gắng chạy thật nhanh.

Nhưng không, ông ta đã bị tóm lại, móng tay dài gâm vào cổ, nguyên hàm răng cắn “phập” vào cổ ông ta, dòng máu đỏ thẩm tanh nồng chảy vào cuống họng. Ông giáo sư bị hút cho đến khi cạn máu, chỉ còn lại cái xác khô.

“Ta xin lỗi, thật sự ta không muốn như vậy đâu nhưng bởi vì ta không kìm chế được con khát của mình”

Thảo Nguyên nói giọng lạnh lùng rồi nhanh chóng rời khỏi đây nhưng chợt đứng khựng lại khi thấy có một nam nhân mặc áo choàng đen trùm đầu lộ ra mái tóc bạch kim, cùng với ánh mắt đen sâu loáy đang đứng trên nóc nhà nhìn nàng, đó là Du Thần.

“Ánh mắt tên đó sao lại vừa buồn vừa mang nổi hận thế vậy?” Thảo Nguyên thầm nói, đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện dòng kí ức lạ, tên nam nhân tóc bạch kim đó dùng mũi tên lửa bắn nàng.

Thảo Nguyên chợt giật mình nhanh chóng trở về bình thường, nàng thắc mắc định hỏi thì Du Thần đã bay đi mất, nàng vội đuổi theo Du Thần chạy vào trong một cánh rừng.

Bỗng chốc Thảo Nguyên cảm thấy con đường mình đang chạy rất quen thuộc, trong đầu nàng lại xuất hiện hình ảnh có một nam nhân tóc đen mặc bộ y phục hoàng gia nắm lấy tay nàng chạy đi khi có một tốp ma cà rồng rượt đuổi.

Bất chợt cả hai đều dừng lại nhìn nhau với ánh mắt sắc lạnh. Thảo Nguyên nhíu mày nhìn Du Thần hỏi:

“Ngươi là ai?”

Du Thần nhếch môi cười nhạt nói: “Ta là ai, công chúa như cô là người biết rõ… chẳng qua trong trí nhớ của cô đã quên thôi. Cô của cách đây 100 năm trước thật xinh đẹp với ánh mắt sắc lạnh đầy mê hoặc gian sảo, như một bông hoa hồng bao phủ đầy gai nhọn, một cô tiểu thư trong gia tộc Bách Thảo ma cà rồng quyền lực – Bách Thảo Kiều Nguyên!”

Thảo Nguyên có chút khó hiểu khi nghe nam nhân này nói nên đáp: “Bách Thảo Kiều Nguyên? Có vẻ như ngươi đã nhầm với ai rồi thì phải? Ta là công chúa Thảo Nguyên của triều đại Đế Thanh Khang hiện tại… Và ta sinh ra mới được 18 năm chứ 100 năm trước thì nghe vô lý… Ta cũng không biết gì về ngươi!”

Du Thần chợt cười đùa cợt với vẻ bí ẩn, khẽ nhấc vài bước chân tiến lại gần Thảo Nguyên đáp: “Vậy à?... Không lẽ ta lại nhầm?”

Du thần đưa tay hất phần tóc bên tai trái Thảo Nguyên lên khiến nàng giật mình hất ra.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Này tên kia, dám động vào công chúa nhà ta sao?”

Cầm Cầm từ đâu lao tới khi thấy Du Thần đụng chạm vào Thảo Nguyên nhưng bị Du Thần giơ tay bóp cổ chặn lại, khẽ phả ra hơi thở lạnh lẽo: “Thiếu nữ này là con người sao? Chắc máu ngọt lắm đây? Mà cũng là ma cà rồng như cô cũng chơi với con người sao?”

“Bỏ Cầm Cầm ra? Ngươi muốn gì?” Thảo Nguyên gằn giọng quát.

“Công chúa cứu nô tì?” Cầm Cầm hét toáng lên.

Vẫn nụ cười bí ẩn đầy ma mị đó, Du Thần đẩy Cầm Cầm về phía Thảo Nguyên trầm giọng nói:

“Trên mép tai trái của ngươi có một hình xăm lưỡi liềm, không thể nào nhầm được. Nếu muốn biết rõ thì hỏi hoàng đế Bách Liêm – phụ vương hay phụ mẫu ngươi đấy. Thân chưa chết từ xưa nhỉ, một đời thật giả chẳng ai hay?” Nói rồi, Du Thần bay đi mất.



Cầm Cầm thở phào nhẹ nhõm, nét mặt vẫn còn sợ hãi lo lắng quay sang Thảo Nguyên hỏi: “Công chúa có sao không? Cái tên tóc trắng đó là ai vậy? Mà sao công chúa lại ở đây chứ?”

Thảo Nguyên như thần người ra với những gì tên nam nhân nói vừa rồi, thật sự như ám chỉ một điều gì đó, ánh mắt của hắn ta đầy sự câm hận mỗi khi nhìn nàng.

“Bách Thảo Kiều Nguyên là ai? Còn tên nam nhân đó?” đó là câu hỏi mà Thảo Nguyên cần lời giải đáp.

“Chúng ta về phủ thôi Cầm Cầm, ta cần phải nói chuyện với mẫu thân của ta… Khoan trước khi về phủ, ta cần tới chỗ hôm qua để xem thanh gươm bạc đó còn không? Ta cần nó.” Dứt lời, Thảo Nguyên nhanh chóng rời đi làm Cầm Cầm không kịp can ngăn: “Công chúa ơi, trời sắp tối rồi, người còn muốn đi đâu nữa?”



Tại một hang động trong vách núi, bên trong được trồng rất nhiều hoa hồng đỏ bao phủ không khí u ám lạnh lẽo, le lói ngọn lửa nhỏ để xua tan bớt bóng tối.

Thiên Dương đang ngồi trên chỏm đá suy nghĩ về một điều gì đó, lấy tay quệt đi những giọt máu còn dính trên môi sau khi hút cạn máu một con nai. Ánh mắt vô vàn cảm xúc nhìn bức tranh đang cầm trên tay, vẽ hình một thiếu nữ có hình xăm lưỡi liềm bên mép tai, với nhan sắc “chim sa cá lặn”, đặc biệt đôi mắt rất đẹp nhưng vô hồn rất giống thiếu nữ vừa gặp ở Quốc Tự Học.

“Thiên Dương, ngươi hút máu động vật sao? Ma cà rồng ăn chay à?” Du Thần đi tới nói giọng đểu cợt, giật lấy nhếch môi cười tiếp lời: “Nữ nhân này cách đây 100 năm, là một trong những nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành không một mỹ nhân nào sánh nổi trong giới ma cà rồng”

Thiên Dương thắc mắc hỏi: “Ngươi biết nữ nhân này?”

Du Thần cầm lấy bức tranh thả xuống dưới dòng suối đang chảy róc rách rồi đáp: “Tất nhiên, ta biết rất rõ nhưng ngươi biết rõ hơn ta… Ta sẽ không nói gì cho ngươi biết, nói chung thì ngươi nên tiếp cận với công chúa Thảo Nguyên đó, dần sẽ biết tất cả thôi.”

Thật sự từng lời nói của Du Thần khiến Thiên Dương cảm thấy rất bực bội vì chứa đầy ẩn ý và uẩn khuất trong đó. Rốt cuộc thì chốt lại một câu hỏi to đùng trong đầu: “Rốt ta là ai?”

Ông Trát Bá từ ngoài đi vào, trên tay có cầm một miếng thịt lợn vừa mới ra ngoài kinh thành về , lên giọng khàn khàn: “Ta về rồi đây? Hôm nay ta sẽ làm món thịt lợn rừng nướng tái cho thái tử… À nhầm cho ngươi ăn, Thiên Dương!... Mà ngươi về khi nào vậy Du Thần, có mưu kế gì chưa?”

Nét mặt Du Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng với ánh mắt sắc bén nhìn Trát Bá, vội đi tới kéo ông ra một chỗ nói: “Ngươi nên cẩn thận lời nói của mình đấy! Chuyện ta tính kế trả thù tên hoàng đế Bách Thảo Kiệt kia cho thái tử Cổ Thiên Dương, cũng như hoàng đế Cổ Trạch, ta sẽ lo liệu. Ngươi không nói gì cho thái tử biết, ta muốn tự thái tử nhớ ra và tự tay tiêu diệt tiều đại Thanh Đế Khang này.”

“Du Thần tướng quân, cứ như vậy liệu có ổn không? Sao lại bắt thái tử đi vào Quốc Tự Học làm gì?”

“Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Mọi cứ làm theo kế hoạch của ta đi. Mà đừng có gọi ta tướng quân gì ở đây, giờ không còn trong triều đại chúng ta đâu. Bằng mọi giá ta phải lấy lại sự trong sạch cho tội oan cho gia tộc của ta.”

Thiên Dương nhìn về phía hai người họ không biết họ đang nói gì, thôi mặc kệ không quan tâm, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống mặt nước.

“Ma cà rồng bất tử lắm vô ai

Ngọn lửa thiêu cháy xác tàn khô

Để rồi giọt máu đào rơi xuống

Làm tỉnh giấc nhưng chẳng nhớ điều chi

Thương tâm hoa mãi lênh đênh phiêu dạt”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook