Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Chương 32: Từ Chối Đi Cùng
Tuế Tuế Thị Chỉ Phôi Miêu
14/06/2024
Trần Văn Cẩm lắc đầu: “Chúng tôi đã kiểm tra kỹ càng viện điều dưỡng mấy lần rồi. Đồ quan trọng đều đã bị mang đi, nhưng mà tôi có thể khẳng định, mục tiêu tiếp theo của bọn họ chính là Vân Đỉnh Thiên Cung của núi Trường Bạch.
Còn nhớ cái mô hình trong mộ dưới đáy biển Tây Sa không? Nghe nói là một tòa cung điện trên trời mà Uông Tàng Hải xây cho Vạn Nô Vương. Mà trong Vân Đỉnh Thiên Cung có một cánh cửa thanh đồng, bên trong đó ẩn giấu bí mật trường sinh!”
Giải Liên Hoàn tiếp lời: “Cha tôi từng nói với tôi chuyện của cậu, cậu là tộc trưởng cuối cùng của nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Trương có một nhiệm vụ đã chấp hành ngàn năm, chính là canh giữ cửa thanh đồng của núi Trường Bạch.
Nhưng sau này họ Trương sụp đổ tan rã, đã không còn năng lực chấp hành nhiệm vụ này nữa, vì vậy cậu mới tìm tới Cửu Môn, hi vọng Cửu Môn có thể tham gia canh giữ cửa thanh đồng.
Mà để trao đổi, cậu tham dự vào hoạt động tìm kiếm trường sinh của Trương Đại Phật gia. Đáng tiếc hoạt động vẫn thất bại rồi! Cậu và mấy thành viên đời thứ hai của Cửu Môn chúng tôi trở thành vật hi sinh!
Cha tôi và Ngũ gia không muốn để con cháu đời sau vẫn luôn sống trong bóng tối của “nó”, chúng tôi cũng không muốn bị người ta sắp đặt giống như con rối. Vì vậy tôi giả chết thoát thân ở đáy biển, giả trang thành Tam Tỉnh đi lại trên thế gian, mà Tam Tỉnh thì chuyển vào trong tối.”
Ngô Tam Tỉnh bổ sung: “Cậu đã từng nói với ông cụ nhà tôi, trong cánh cửa thanh đồng nhốt giữ gian ác muôn đời, tuyệt đối không thể bị người có ý xấu lấy đi. Vì vậy lần này chúng tôi muốn ngăn cản những người đó lên Vân Đỉnh Thiên Cung.”
Trương Khởi Linh hiếm khi mở miệng: “Lúc nào?”
Ngô Tam Tỉnh tiếp lời: “Còn chưa thể xác định, nhưng bọn họ đã tạo ra một Hoắc Linh giả trở về nhà họ Hoắc. Tôi đã phái người đi giám thị cô ta, bây giờ cô ta còn chưa có hành động gì!”
Trần Văn Cẩm nói: “Tiểu Trương, cậu có dự định gì? Đến lúc đó chưa chắc Tam Tỉnh và Liên Hoàn có thể hành động, tôi thì nhất định phải đi.
Cậu có thể đeo mặt nạ da người lẫn vào trong đội ngũ, tôi có thể yểm trợ cho cậu. Hoặc là chúng ta cũng có thể qua đó trước khi bọn họ hành động. Cậu thấy thế nào?”
Sau khi tới đây Trương Khởi Linh đã nhớ lại rất nhiều chuyện, hiện tại, lập trường của ba người này và anh là nhất trí.
Đều muốn thoát khỏi sự khống chế của “nó”, không muốn tiến hành thăm dò trường sinh nữa.
Nhưng sự phản bội của Cửu Môn lần trước đã làm anh không còn tin tưởng bất kỳ người nào nữa, dù sao mê hoặc của cánh cửa thanh đồng quá lớn.
Anh không thể nào đảm bảo khi ba người này nhìn thấy, cuối cùng vẫn có thể kiện định với lập trường của mình được.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Khởi Linh kiên định từ chối: “Không cần.”
Trần Văn Cẩm nghi hoặc nhìn anh một cái, rồi lại chuyển ánh mắt về phía Trương Hưng Tổ, chỉ hai chữ như này, cô ấy thật sự không hiểu được rốt cuộc Tiểu Trương đang muốn biểu đạt cái gì?
Trương Hưng Tổ chỉ có thể chấp nhận mà phiên dịch: “Ý của cháu trai lớn của em là, không thể đặt trứng gà vào cùng một giỏ.
Hai bên chúng ta có thể hợp tác, nhưng phải chia ra hành động, nếu không sau khi thất bại sẽ không còn chiêu sau nữa.
Chị Cẩm Văn lẩn vào trong đội khảo cổ hành động cùng bọn họ. Chúng em có thể lặng lẽ bám theo sau mọi người.”
Trần Văn Cẩm không nghĩ tới chỉ hai chữ lại có thể giải thích ra được một đống lớn như vậy, thế là nghi hoặc nhìn về phía Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh gật đầu một cái, tỏ ý Trương Hưng Tổ phiên dịch chính xác.
Ở đây trừ hai người này ra thì những người khác đều không biết nói sao, hai người này không cảm thấy loại thần giao cách cảm này của bọn họ quá mức gây chấn động sao?
Nhưng bất kể nói thế nào, có loại phiên dịch chính xác này vẫn còn tốt hơn là bọn họ tự đoán bừa.
Trần Văn Cẩm nói bọn họ từng lục soát viện điều dưỡng nhưng không phát hiện ra đầu mối hữu dụng, nhưng Trương Khởi Linh vẫn kiên trì muốn chính mình đi lục soát một lần nữa!
Vì vậy sau khi trao đổi tình báo xong thì dự định tạm biệt.
Giải Liên Hoàn đưa cho Trương Khởi Linh một khối hình vuông nhỏ, nói: “Đây là máy liên lạc, cậu chú ý chút để nghe tin tức, một khi Hoắc Linh có hành động gì tôi sẽ thông báo cho cậu. Nếu như cậu có chuyện gì cũng có thể trực tiếp tới Hàng Châu tìm tôi.”
Còn nhớ cái mô hình trong mộ dưới đáy biển Tây Sa không? Nghe nói là một tòa cung điện trên trời mà Uông Tàng Hải xây cho Vạn Nô Vương. Mà trong Vân Đỉnh Thiên Cung có một cánh cửa thanh đồng, bên trong đó ẩn giấu bí mật trường sinh!”
Giải Liên Hoàn tiếp lời: “Cha tôi từng nói với tôi chuyện của cậu, cậu là tộc trưởng cuối cùng của nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Trương có một nhiệm vụ đã chấp hành ngàn năm, chính là canh giữ cửa thanh đồng của núi Trường Bạch.
Nhưng sau này họ Trương sụp đổ tan rã, đã không còn năng lực chấp hành nhiệm vụ này nữa, vì vậy cậu mới tìm tới Cửu Môn, hi vọng Cửu Môn có thể tham gia canh giữ cửa thanh đồng.
Mà để trao đổi, cậu tham dự vào hoạt động tìm kiếm trường sinh của Trương Đại Phật gia. Đáng tiếc hoạt động vẫn thất bại rồi! Cậu và mấy thành viên đời thứ hai của Cửu Môn chúng tôi trở thành vật hi sinh!
Cha tôi và Ngũ gia không muốn để con cháu đời sau vẫn luôn sống trong bóng tối của “nó”, chúng tôi cũng không muốn bị người ta sắp đặt giống như con rối. Vì vậy tôi giả chết thoát thân ở đáy biển, giả trang thành Tam Tỉnh đi lại trên thế gian, mà Tam Tỉnh thì chuyển vào trong tối.”
Ngô Tam Tỉnh bổ sung: “Cậu đã từng nói với ông cụ nhà tôi, trong cánh cửa thanh đồng nhốt giữ gian ác muôn đời, tuyệt đối không thể bị người có ý xấu lấy đi. Vì vậy lần này chúng tôi muốn ngăn cản những người đó lên Vân Đỉnh Thiên Cung.”
Trương Khởi Linh hiếm khi mở miệng: “Lúc nào?”
Ngô Tam Tỉnh tiếp lời: “Còn chưa thể xác định, nhưng bọn họ đã tạo ra một Hoắc Linh giả trở về nhà họ Hoắc. Tôi đã phái người đi giám thị cô ta, bây giờ cô ta còn chưa có hành động gì!”
Trần Văn Cẩm nói: “Tiểu Trương, cậu có dự định gì? Đến lúc đó chưa chắc Tam Tỉnh và Liên Hoàn có thể hành động, tôi thì nhất định phải đi.
Cậu có thể đeo mặt nạ da người lẫn vào trong đội ngũ, tôi có thể yểm trợ cho cậu. Hoặc là chúng ta cũng có thể qua đó trước khi bọn họ hành động. Cậu thấy thế nào?”
Sau khi tới đây Trương Khởi Linh đã nhớ lại rất nhiều chuyện, hiện tại, lập trường của ba người này và anh là nhất trí.
Đều muốn thoát khỏi sự khống chế của “nó”, không muốn tiến hành thăm dò trường sinh nữa.
Nhưng sự phản bội của Cửu Môn lần trước đã làm anh không còn tin tưởng bất kỳ người nào nữa, dù sao mê hoặc của cánh cửa thanh đồng quá lớn.
Anh không thể nào đảm bảo khi ba người này nhìn thấy, cuối cùng vẫn có thể kiện định với lập trường của mình được.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Khởi Linh kiên định từ chối: “Không cần.”
Trần Văn Cẩm nghi hoặc nhìn anh một cái, rồi lại chuyển ánh mắt về phía Trương Hưng Tổ, chỉ hai chữ như này, cô ấy thật sự không hiểu được rốt cuộc Tiểu Trương đang muốn biểu đạt cái gì?
Trương Hưng Tổ chỉ có thể chấp nhận mà phiên dịch: “Ý của cháu trai lớn của em là, không thể đặt trứng gà vào cùng một giỏ.
Hai bên chúng ta có thể hợp tác, nhưng phải chia ra hành động, nếu không sau khi thất bại sẽ không còn chiêu sau nữa.
Chị Cẩm Văn lẩn vào trong đội khảo cổ hành động cùng bọn họ. Chúng em có thể lặng lẽ bám theo sau mọi người.”
Trần Văn Cẩm không nghĩ tới chỉ hai chữ lại có thể giải thích ra được một đống lớn như vậy, thế là nghi hoặc nhìn về phía Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh gật đầu một cái, tỏ ý Trương Hưng Tổ phiên dịch chính xác.
Ở đây trừ hai người này ra thì những người khác đều không biết nói sao, hai người này không cảm thấy loại thần giao cách cảm này của bọn họ quá mức gây chấn động sao?
Nhưng bất kể nói thế nào, có loại phiên dịch chính xác này vẫn còn tốt hơn là bọn họ tự đoán bừa.
Trần Văn Cẩm nói bọn họ từng lục soát viện điều dưỡng nhưng không phát hiện ra đầu mối hữu dụng, nhưng Trương Khởi Linh vẫn kiên trì muốn chính mình đi lục soát một lần nữa!
Vì vậy sau khi trao đổi tình báo xong thì dự định tạm biệt.
Giải Liên Hoàn đưa cho Trương Khởi Linh một khối hình vuông nhỏ, nói: “Đây là máy liên lạc, cậu chú ý chút để nghe tin tức, một khi Hoắc Linh có hành động gì tôi sẽ thông báo cho cậu. Nếu như cậu có chuyện gì cũng có thể trực tiếp tới Hàng Châu tìm tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.