Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp
Chương 8: Đại hội thể thao phần 2
Cua SU Hào
04/06/2014
Ngày thi đấu cuối cùng
Hôm nay đã làngày thi đấu cuối cùng,sáng nó dậy cứ thấy đầu ong ong mệt mỏi,hôm nay còn cómôn thi chạy tập thể tiếp sức nữa mà,làm sao nó cỏ thể ở nhà,nó bước ra khỏigiường đi xuống cầu thang,bỗng dưng nó chóng mặt,trượt chân,nhưng có 1 ai đó đãđứng đằng sau nó từ lúc nào,giữ chặt eo nó cho nó không khỏi ngã..
-“Cảm ơnanh,Hoàng Minh”-Nó mỉm cười yếu ớt
-“Cô hãy nghỉ ởnhà đi,cô nghĩ vs bộ dạng này của cô thì có thể làm được gì cơ chứ?”-Hắn bảo
Nhưng nó bướngbỉnh lắc đầu nguầy nguậy:-“Không,t…tô…tôi nhất định thi được,anh bỏ ra để tôi đichuẩn bị”-Nó nói rồi giằng 2 cái tay hắn đang đỡ mình ra,chuệnh choạng bướcxuống nhà..
-“Cô…thật là”-Hắntức giận trước cái thói ngang bướng của nó
> Các thí sinh ởtrường nó đã đứng đúng vào hàng chuẩn bị xuất phát,trong cuộc đua này,khôngchia nam nữ,mà là chạy tiếp sức chung,đội nào thắng sẽ dành được cúp chung,vìbây giờ 2 bên đang hòa mà…
Tiếng còi củatrọng tài cất lên,nó được phân công ở vị trí cuối cùng và tuán kiệt cũng thế..
Hắn đang đứng bênhàng mình nhìn sang bên hàng của nó,nó hôm nay có chuyện gì thì phải,hình nhưsức khỏe của nó không tốt,hắn thấy nó từ sáng tới giờ cứ vật vờ,mệt nhọc,có lúccòn suýt nữa đâm vào người ta..
Hàng chạy dài hơn20 người rồi cuối cùng cũng đã đến vị trí của nó,nó bước lên vạch xuất phát..
Nó bắt đầu chạy
Chạy…
Chạy…
Sao đường chạylại chia thành nhiều hướng thế này,ó quay sang tuấn kiệt,hắn vẫn ở đó,ánh mắtlo lắng nhìn nó
….
…
….
Rồi trước mặt nólà cả 1 màu đen ảm đảm…
Nó ngất đi mất rồi..
Nó cảm giác như làmình đã ngủ 1 giấc dài,nó mở mắt ra và thấy xung quanh mình toàn là màutrắng,rồi tiếp đó là khuôn mặt đẹp trai của tuấn kiệt(Cua:thế thì bệnh chưanặng lắm đâu,vẫn ý thức được trai đẹp cơ mà),nó hỏi:-“đây là ở đâu…”
-“ơ,bé tỉnh rồihả,đây là phòng y tế này..”-hắn đang đứng cạnh cửa sổ,nghe thấy tiếng nó vuimừng quay đầu lại…
Tháy nó có vẻ đãkhá hơn,hắn liền làm mặt giận ngay,quay ngoắt đi không thèm nói chuyện vớinó,nó phì cười vi hành động trẻ con của hắn…
Nó vs hắn ngồinhư thế nói chuyện cả buổi sáng….nhưng nó không biết rằng hắn làm như vậy cốtyếu là để bảo vệ nó,không cho nó ra ngoài…
Chiều hắn có việcnên về và dặn nó không được ra ngoài,nó thấy kì lạ nhưng cũng không nói gì,lúcđó nó chán quá nên mới ra ngoài chơi,nhưng nó đã quên mất rằng mình đã gây ranhững việc gì…
Do nó ngất xỉu đinên trọng tài sẽ tính là nó bỏ cuộc nên nghiễm nhiên trường devil đã giành đượccup,học sinh trường nó bây giờ rất thù ghét nó vì bao công sức họ bỏ ra bây giờchỉ còn là con số 0,ngay khi nó vừa bước chân ra khỏi cửa…
BỐP….
Nó đã bị ăn ngay3 cái tát,nó bàng hoàng,đó chính là cô bạn lớp trưởng của nó…
-“sao….sao cậulại đánh tôi?”
-“MÀY CÒN GIÀ MỒMƯ,MÀY KHIẾN BAO CỐNG LAO CỦA CHÚNG TA ĐỔ XUỐNG BIỂN MÀ CÒN GIÀ MỒM,IM ĐI,CON***”
Tiếp đó nó nhậnbao nhiêu sự chửi rủa của mọi người,vào lúc nó suy sụp nhất thì bỗng…
Có 1 bóng ngườiđứng ra chắn cho nó,không chính xác là 2 người,người còn lại ở đằng sau đỡ nódậy,đặt nó ngồi trên thềm,rồi quay ra đứng cạnh người kia,cả trường bây giờdnag náo loạn cả lên,hội anh chị của trường nó đang kéo ra để gây chiến,HoàngMinh vs Tuấn Kiệt,liệu họ có thể chống trả với những con người đó không….nó lolắng..
Cả 2 người,mỗi người có 1 vẻ khác nhau,1 người diện đồ đen cònngười kia thì đồ trắng,1 người lạnh lùng vs vẻ mặt băng giá phớt đời,còn ngườikia thì tinh nghịch hiếu chiến,trong giờ phút ấy,nó biết họ là những con ngườiquan trọng với nó nhất…trong suốt cả cuộc đời này….
Binh…=”+
Bốp…> Pặc…>” Cả chục tên cônđồ đầu mấu nằm lăn lóc dưới chân của 2 người bọn họ….
Yayaya…cool quáđi…
Cái cảnh mà 2 anhchàng đẹp trai nhếch mép nhìn 1 lũ tóc xanh tóc đỏ lăn lóc dưới chân mà aikhông xem thì quả là bỏ lỡ sự kiện quan trọng J.Nó ngắmnhìn họ,trông họ đứng cạnh nhau như 2 vị thần ấy,mạnh mẽ,vô cùng,nó đang mơmàng thì…
-“Binh…”
Aizzzz…..đau >” -“người ta đã dặnmà không chịu nghe còn ra ngoài làm gì hả? hả ? hả”-tuấn kiệt cốc đầu nó…
Giựt giựt…
Hơ hơ…
Ai đi giụt tócmình…
Nó quay ra đằngsau mình,thấy hoàng minh vs cái mặt lạnh như tiền nhưng đôi mắt tím ánh lên vỏetức giận..:-“tôi đã bảo ở nhà mà không nghe..”
Híc….lời nóiấy,khuôn mặt ấy vs cái tính cách ấy cùng vs cái hành động giật tóc ấy sao mà nókhông ăn khớp vs nhau thế nhỉ???
Nó ứa nướcmắt,long lanh nhìn 2 tên vừa hành hạ nó….nó còn khổ dài dài đây
Hôm nay đã làngày thi đấu cuối cùng,sáng nó dậy cứ thấy đầu ong ong mệt mỏi,hôm nay còn cómôn thi chạy tập thể tiếp sức nữa mà,làm sao nó cỏ thể ở nhà,nó bước ra khỏigiường đi xuống cầu thang,bỗng dưng nó chóng mặt,trượt chân,nhưng có 1 ai đó đãđứng đằng sau nó từ lúc nào,giữ chặt eo nó cho nó không khỏi ngã..
-“Cảm ơnanh,Hoàng Minh”-Nó mỉm cười yếu ớt
-“Cô hãy nghỉ ởnhà đi,cô nghĩ vs bộ dạng này của cô thì có thể làm được gì cơ chứ?”-Hắn bảo
Nhưng nó bướngbỉnh lắc đầu nguầy nguậy:-“Không,t…tô…tôi nhất định thi được,anh bỏ ra để tôi đichuẩn bị”-Nó nói rồi giằng 2 cái tay hắn đang đỡ mình ra,chuệnh choạng bướcxuống nhà..
-“Cô…thật là”-Hắntức giận trước cái thói ngang bướng của nó
> Các thí sinh ởtrường nó đã đứng đúng vào hàng chuẩn bị xuất phát,trong cuộc đua này,khôngchia nam nữ,mà là chạy tiếp sức chung,đội nào thắng sẽ dành được cúp chung,vìbây giờ 2 bên đang hòa mà…
Tiếng còi củatrọng tài cất lên,nó được phân công ở vị trí cuối cùng và tuán kiệt cũng thế..
Hắn đang đứng bênhàng mình nhìn sang bên hàng của nó,nó hôm nay có chuyện gì thì phải,hình nhưsức khỏe của nó không tốt,hắn thấy nó từ sáng tới giờ cứ vật vờ,mệt nhọc,có lúccòn suýt nữa đâm vào người ta..
Hàng chạy dài hơn20 người rồi cuối cùng cũng đã đến vị trí của nó,nó bước lên vạch xuất phát..
Nó bắt đầu chạy
Chạy…
Chạy…
Sao đường chạylại chia thành nhiều hướng thế này,ó quay sang tuấn kiệt,hắn vẫn ở đó,ánh mắtlo lắng nhìn nó
….
…
….
Rồi trước mặt nólà cả 1 màu đen ảm đảm…
Nó ngất đi mất rồi..
Nó cảm giác như làmình đã ngủ 1 giấc dài,nó mở mắt ra và thấy xung quanh mình toàn là màutrắng,rồi tiếp đó là khuôn mặt đẹp trai của tuấn kiệt(Cua:thế thì bệnh chưanặng lắm đâu,vẫn ý thức được trai đẹp cơ mà),nó hỏi:-“đây là ở đâu…”
-“ơ,bé tỉnh rồihả,đây là phòng y tế này..”-hắn đang đứng cạnh cửa sổ,nghe thấy tiếng nó vuimừng quay đầu lại…
Tháy nó có vẻ đãkhá hơn,hắn liền làm mặt giận ngay,quay ngoắt đi không thèm nói chuyện vớinó,nó phì cười vi hành động trẻ con của hắn…
Nó vs hắn ngồinhư thế nói chuyện cả buổi sáng….nhưng nó không biết rằng hắn làm như vậy cốtyếu là để bảo vệ nó,không cho nó ra ngoài…
Chiều hắn có việcnên về và dặn nó không được ra ngoài,nó thấy kì lạ nhưng cũng không nói gì,lúcđó nó chán quá nên mới ra ngoài chơi,nhưng nó đã quên mất rằng mình đã gây ranhững việc gì…
Do nó ngất xỉu đinên trọng tài sẽ tính là nó bỏ cuộc nên nghiễm nhiên trường devil đã giành đượccup,học sinh trường nó bây giờ rất thù ghét nó vì bao công sức họ bỏ ra bây giờchỉ còn là con số 0,ngay khi nó vừa bước chân ra khỏi cửa…
BỐP….
Nó đã bị ăn ngay3 cái tát,nó bàng hoàng,đó chính là cô bạn lớp trưởng của nó…
-“sao….sao cậulại đánh tôi?”
-“MÀY CÒN GIÀ MỒMƯ,MÀY KHIẾN BAO CỐNG LAO CỦA CHÚNG TA ĐỔ XUỐNG BIỂN MÀ CÒN GIÀ MỒM,IM ĐI,CON***”
Tiếp đó nó nhậnbao nhiêu sự chửi rủa của mọi người,vào lúc nó suy sụp nhất thì bỗng…
Có 1 bóng ngườiđứng ra chắn cho nó,không chính xác là 2 người,người còn lại ở đằng sau đỡ nódậy,đặt nó ngồi trên thềm,rồi quay ra đứng cạnh người kia,cả trường bây giờdnag náo loạn cả lên,hội anh chị của trường nó đang kéo ra để gây chiến,HoàngMinh vs Tuấn Kiệt,liệu họ có thể chống trả với những con người đó không….nó lolắng..
Cả 2 người,mỗi người có 1 vẻ khác nhau,1 người diện đồ đen cònngười kia thì đồ trắng,1 người lạnh lùng vs vẻ mặt băng giá phớt đời,còn ngườikia thì tinh nghịch hiếu chiến,trong giờ phút ấy,nó biết họ là những con ngườiquan trọng với nó nhất…trong suốt cả cuộc đời này….
Binh…=”+
Bốp…> Pặc…>” Cả chục tên cônđồ đầu mấu nằm lăn lóc dưới chân của 2 người bọn họ….
Yayaya…cool quáđi…
Cái cảnh mà 2 anhchàng đẹp trai nhếch mép nhìn 1 lũ tóc xanh tóc đỏ lăn lóc dưới chân mà aikhông xem thì quả là bỏ lỡ sự kiện quan trọng J.Nó ngắmnhìn họ,trông họ đứng cạnh nhau như 2 vị thần ấy,mạnh mẽ,vô cùng,nó đang mơmàng thì…
-“Binh…”
Aizzzz…..đau >” -“người ta đã dặnmà không chịu nghe còn ra ngoài làm gì hả? hả ? hả”-tuấn kiệt cốc đầu nó…
Giựt giựt…
Hơ hơ…
Ai đi giụt tócmình…
Nó quay ra đằngsau mình,thấy hoàng minh vs cái mặt lạnh như tiền nhưng đôi mắt tím ánh lên vỏetức giận..:-“tôi đã bảo ở nhà mà không nghe..”
Híc….lời nóiấy,khuôn mặt ấy vs cái tính cách ấy cùng vs cái hành động giật tóc ấy sao mà nókhông ăn khớp vs nhau thế nhỉ???
Nó ứa nướcmắt,long lanh nhìn 2 tên vừa hành hạ nó….nó còn khổ dài dài đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.