Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp
Chương 18: Khó xử
Cua SU Hào
04/06/2014
Nó đang về nhà,nó thực sự rất hạnh phúc,phải rất hạnh phúc,vì nó va hắn đã chính thức hẹn hò,nhưng,nó đã quên mất 1 người,là Hoàng minh
Tiếng chuông điện thoại nó reo lên…
Là ông Trần,ba của hoàng minh,ông ấu gọi cho nó có chuyện gì vậy
-“a lô”
Nó cúp máy,thẫn thờ,trời,nó thực sự ngạc nhiên,Hoàng minh,chắc anh ấy đang rất buồn
Nó chạy vội về nhà..
Nhà cửa tối om,không có 1 chút ánh sáng..
Nó bước vào trong nhà…
Á……
Ma…ma….ma…-nó hét lên khi thấy 1 bóng người ngồi trong góc,theo phản xạ nó lấy ngay cái túi xách đang cầm trên tay phang tới tấp vào người “con ma”..
Bụp bụp…
(cua:haizzz..kiểu này ma phải sợ ấy…==”)
Một đôi tay rắn chắc giữ chặt tay nó lại không cho nó đánh nữa,nó ngạc nhiên,lắp bắp…
-“hoàng minh…là anh à”
Nó vs tay bật đèn nhỏ ở trên bàn,ánh sáng yếu ớt phản chiều khuôn mặt tiều tụy của hoàng minh…nó đau lòng….ánh mắt của anh ấy thật sự khiến người khác cũng phải đau khổ theo,không còn là vẻ ngoài lạnh lùng nữa…
Nó đưa tay lên mặt Hoàng minh,khuôn mặt gầy,trắng bệch,anh ấy thực sự….chắc chắn là rất buồn…
Bỗng….hoàng minh vòng tay ra ông chặt lấy nó….
-“anh….”-nó định nói nhưng lại thôi
Nó nghe giọng hoàng minh trầm trầm ở bên tai,hơi thở lạnh giá làm nó khẽ rùng mình…
-“em nói đi…tại sao…tại sao…tôi không có bất kì thứ gì chứ…kể cả….”
Hoàng minh nói rồi dừng lại…
Nó vỗ vỗ lưng anh an ủi
-“kể cả cái gì…anh nói ra đi…có thể em sẽ giúp được anh”
Hoàng minh buông nó ra,nhìn nó vs ánh mắt buồn buồn..
-“em nói thật ư…em sẽ giúp được anh..kể cả khi điều anh muốn có là trái tim em…”
Thanh âm trầm đục của người đối diện nó thốt ra.không nhanh khôn trậm..từ từ…rồi thấp dần như đã biết được đáp án…
Nó thần người….
…
…
Nhìn trân trối vào ánh mắt sâu thẳm tiều tụy ấy,lòng nhói đau,là tại nó….đúng rồi chắc chắn là tại nó
Tiếng chuông điện thoại nó reo lên…
Là ông Trần,ba của hoàng minh,ông ấu gọi cho nó có chuyện gì vậy
-“a lô”
Nó cúp máy,thẫn thờ,trời,nó thực sự ngạc nhiên,Hoàng minh,chắc anh ấy đang rất buồn
Nó chạy vội về nhà..
Nhà cửa tối om,không có 1 chút ánh sáng..
Nó bước vào trong nhà…
Á……
Ma…ma….ma…-nó hét lên khi thấy 1 bóng người ngồi trong góc,theo phản xạ nó lấy ngay cái túi xách đang cầm trên tay phang tới tấp vào người “con ma”..
Bụp bụp…
(cua:haizzz..kiểu này ma phải sợ ấy…==”)
Một đôi tay rắn chắc giữ chặt tay nó lại không cho nó đánh nữa,nó ngạc nhiên,lắp bắp…
-“hoàng minh…là anh à”
Nó vs tay bật đèn nhỏ ở trên bàn,ánh sáng yếu ớt phản chiều khuôn mặt tiều tụy của hoàng minh…nó đau lòng….ánh mắt của anh ấy thật sự khiến người khác cũng phải đau khổ theo,không còn là vẻ ngoài lạnh lùng nữa…
Nó đưa tay lên mặt Hoàng minh,khuôn mặt gầy,trắng bệch,anh ấy thực sự….chắc chắn là rất buồn…
Bỗng….hoàng minh vòng tay ra ông chặt lấy nó….
-“anh….”-nó định nói nhưng lại thôi
Nó nghe giọng hoàng minh trầm trầm ở bên tai,hơi thở lạnh giá làm nó khẽ rùng mình…
-“em nói đi…tại sao…tại sao…tôi không có bất kì thứ gì chứ…kể cả….”
Hoàng minh nói rồi dừng lại…
Nó vỗ vỗ lưng anh an ủi
-“kể cả cái gì…anh nói ra đi…có thể em sẽ giúp được anh”
Hoàng minh buông nó ra,nhìn nó vs ánh mắt buồn buồn..
-“em nói thật ư…em sẽ giúp được anh..kể cả khi điều anh muốn có là trái tim em…”
Thanh âm trầm đục của người đối diện nó thốt ra.không nhanh khôn trậm..từ từ…rồi thấp dần như đã biết được đáp án…
Nó thần người….
…
…
Nhìn trân trối vào ánh mắt sâu thẳm tiều tụy ấy,lòng nhói đau,là tại nó….đúng rồi chắc chắn là tại nó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.