Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá
Chương 46: Nốt nhạc thứ 46
oOo JessMin oOo
30/10/2014
- AAAAAAAAA!
Biết sao nhỏ la hông? Vì tật quăng đồ lung tung khi nổi giận nên khiến nhỏ khi lùi lại vấp vào cái gối, may là Khánh Du nhanh tay đ ỡ nhỏ nhưng lại bị cái khác, ai nhìn zô sẽ nghĩ Khánh Du đang...cưỡng bức á. Khánh Du đè lên nhỏ và 2 người đang...kiss. 2 má nhỏ hông hỉu sao đỏ như gấc, mắt mở to nhìn Khánh Du và anh cũng thế, tim nhỏ đập loạn nhịp. Chừng 10 giây sau nhỏ đy Khánh Du ra, quay mặt qua chỗ khác
- đồ...đồ lợi dụng
- nè tôi lợi dụng khi nào, tại cô quăng đồ lung tung nên té, tốt bụng đỡ mà còn nói thế hả? - Khánh Du bình thản
- ai cần ai mướn? Tôi...té kệ...tôi chứ, ko cần anh...quan tâm
- ah đk thôi, dù zì thì xuống ăn cơm, cô làm tôi mất thời gian quá, về đây - Khánh Du mở cửa bước ra
- ơ hay nhể, cướp...nụ hôn đầu của tui còn dám...bỏ đi ko nói zì là sao? - nhỏ đơ người vì dáng vẻ bình thản của anh (có nói mà)
Còn Khánh Du bên ngoài, sau cánh cửa đó, anh đặt tay mình lên môi rồi di chuyển tới ngực mình lẩm bẩm
- sao thế này? Tim mình, môi mình sao có cảm giác này thế? Tim nó như muốn nhảy ra khỏi ngực, môi mình cứng đờ
Bên trong nhỏ ngồi phịch xuống giường, tay với lấy con gấu bông rồi tựa cằm lên đầu con gấu, mặc dù 2 người này chả ưa zì nhau nhưng cũng đôi lúc có sự trùng hợp nhẹ, họ cùng nói chung 1 câu
- tại sao tim mình đập mạnh khi có cô ấy/anh ấy thế nhỉ?
Khánh Du cố gắng lây bình tĩnh rồi bước xuống lầu xin phép về nhà vì bận việc, anh cắm chìa khoá vào, nổ máy rồi đi vút tầng mây
Trờ về hiện tại, nhỏ đứng đó cười hi hi ha ha, hồn bay theo gió lơ lửng trôi về đâu tác giả ko biết, chỉ biết là đứng đó mơ mộng và cười như điên
- Thy à, Thy ơi, HOÀNG PHƯƠNG THY! - nó hé vào tai nhỏ làm nhỏ giật bắn
- zì zì? Sao thế? Tới rồi hả? - nhỏ nhìn quanh thì thấy ai cũng nhìn nhỏ
- đang mơ mộng đâu thế cô 2, nhớ anh nào phải ko?
- đâu...đâu có, hồi nào? Có bằng chứng ko? Nếu ko thì đừng buộc tội vô cớ nha, tui ko có nhớ Khánh Du đâu à - nhỏ nói lèo tuôn 1 trào, nói hớ luôn
- Khánh Du? Anh ấy có liên quan zì đến chuyện này? À thik anh Nhi rồi phải ko? - nó ghẹo
- l...làm zì có? Ko có đâu, tụi tớ chỉ mới chạm môi thôi nên... - lại hớ nữa rồi
- ah chạm môi luôn, ghê nha. Anh Khánh Du khi nghe tin này thì sao nhở? Nhảy cẫng lên vì vui sướng hay ko để ý đến chuyện này? - nó chống tay suy nghĩ
- có đi hay ko? - Khải Minh lạnh lùng
- đi đi đi chớ, đi thôi - nhỏ đánh trống lãng kéo anh ta đi
- haha thấy chưa, làm sao qua mặt đk Tuyết Nhi đk. Mình đi thôi - nó khoác tay hắn làm Khải Minh tức sôi máu
Khải Minh đi chen vào họ, lườm hắn rồi lạnh nhạt bước đi, chắc hẳn hắn cũng biết đk chuyện zì với Khải Minh, còn nó thì tức khi nó và hắn đang nói chuyện thì bị người "vô duyên" chen ngang
.
.
.
.
Phút chốc đã đến nơi, mọi người lả lơi khi đk "tập thể dục" vào bủi sáng như thế này, nhỏ than vãn, ta thì đấm bóp chân của mìh
- mệt quá, chắc chết mất, 1 ngày mà đi kỉu này thì thiếu kí mà chết luôn
- anh đưa đi đâu mà xa như thế? Biết zậy đã đi xe quách nó rồi - nó nhăn nhó
- mệt thì uống nước đi, nè - Khải Minh quăng nó chai nước
Nó thì ko thèm ngó đến, hắn phải cầm lên mở chai nước ra đưa cho nó mới chịu uống. Ánh mắt ghen tức, nham hiểm nhắm vào hắn, dường như mọi hành động của Khải Minh đều đã lọt vào mắt anh ta.
Biết sao nhỏ la hông? Vì tật quăng đồ lung tung khi nổi giận nên khiến nhỏ khi lùi lại vấp vào cái gối, may là Khánh Du nhanh tay đ ỡ nhỏ nhưng lại bị cái khác, ai nhìn zô sẽ nghĩ Khánh Du đang...cưỡng bức á. Khánh Du đè lên nhỏ và 2 người đang...kiss. 2 má nhỏ hông hỉu sao đỏ như gấc, mắt mở to nhìn Khánh Du và anh cũng thế, tim nhỏ đập loạn nhịp. Chừng 10 giây sau nhỏ đy Khánh Du ra, quay mặt qua chỗ khác
- đồ...đồ lợi dụng
- nè tôi lợi dụng khi nào, tại cô quăng đồ lung tung nên té, tốt bụng đỡ mà còn nói thế hả? - Khánh Du bình thản
- ai cần ai mướn? Tôi...té kệ...tôi chứ, ko cần anh...quan tâm
- ah đk thôi, dù zì thì xuống ăn cơm, cô làm tôi mất thời gian quá, về đây - Khánh Du mở cửa bước ra
- ơ hay nhể, cướp...nụ hôn đầu của tui còn dám...bỏ đi ko nói zì là sao? - nhỏ đơ người vì dáng vẻ bình thản của anh (có nói mà)
Còn Khánh Du bên ngoài, sau cánh cửa đó, anh đặt tay mình lên môi rồi di chuyển tới ngực mình lẩm bẩm
- sao thế này? Tim mình, môi mình sao có cảm giác này thế? Tim nó như muốn nhảy ra khỏi ngực, môi mình cứng đờ
Bên trong nhỏ ngồi phịch xuống giường, tay với lấy con gấu bông rồi tựa cằm lên đầu con gấu, mặc dù 2 người này chả ưa zì nhau nhưng cũng đôi lúc có sự trùng hợp nhẹ, họ cùng nói chung 1 câu
- tại sao tim mình đập mạnh khi có cô ấy/anh ấy thế nhỉ?
Khánh Du cố gắng lây bình tĩnh rồi bước xuống lầu xin phép về nhà vì bận việc, anh cắm chìa khoá vào, nổ máy rồi đi vút tầng mây
Trờ về hiện tại, nhỏ đứng đó cười hi hi ha ha, hồn bay theo gió lơ lửng trôi về đâu tác giả ko biết, chỉ biết là đứng đó mơ mộng và cười như điên
- Thy à, Thy ơi, HOÀNG PHƯƠNG THY! - nó hé vào tai nhỏ làm nhỏ giật bắn
- zì zì? Sao thế? Tới rồi hả? - nhỏ nhìn quanh thì thấy ai cũng nhìn nhỏ
- đang mơ mộng đâu thế cô 2, nhớ anh nào phải ko?
- đâu...đâu có, hồi nào? Có bằng chứng ko? Nếu ko thì đừng buộc tội vô cớ nha, tui ko có nhớ Khánh Du đâu à - nhỏ nói lèo tuôn 1 trào, nói hớ luôn
- Khánh Du? Anh ấy có liên quan zì đến chuyện này? À thik anh Nhi rồi phải ko? - nó ghẹo
- l...làm zì có? Ko có đâu, tụi tớ chỉ mới chạm môi thôi nên... - lại hớ nữa rồi
- ah chạm môi luôn, ghê nha. Anh Khánh Du khi nghe tin này thì sao nhở? Nhảy cẫng lên vì vui sướng hay ko để ý đến chuyện này? - nó chống tay suy nghĩ
- có đi hay ko? - Khải Minh lạnh lùng
- đi đi đi chớ, đi thôi - nhỏ đánh trống lãng kéo anh ta đi
- haha thấy chưa, làm sao qua mặt đk Tuyết Nhi đk. Mình đi thôi - nó khoác tay hắn làm Khải Minh tức sôi máu
Khải Minh đi chen vào họ, lườm hắn rồi lạnh nhạt bước đi, chắc hẳn hắn cũng biết đk chuyện zì với Khải Minh, còn nó thì tức khi nó và hắn đang nói chuyện thì bị người "vô duyên" chen ngang
.
.
.
.
Phút chốc đã đến nơi, mọi người lả lơi khi đk "tập thể dục" vào bủi sáng như thế này, nhỏ than vãn, ta thì đấm bóp chân của mìh
- mệt quá, chắc chết mất, 1 ngày mà đi kỉu này thì thiếu kí mà chết luôn
- anh đưa đi đâu mà xa như thế? Biết zậy đã đi xe quách nó rồi - nó nhăn nhó
- mệt thì uống nước đi, nè - Khải Minh quăng nó chai nước
Nó thì ko thèm ngó đến, hắn phải cầm lên mở chai nước ra đưa cho nó mới chịu uống. Ánh mắt ghen tức, nham hiểm nhắm vào hắn, dường như mọi hành động của Khải Minh đều đã lọt vào mắt anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.