Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá
Chương 69: Tiền chuộc và con tin (1)
oOo JessMin oOo
25/12/2014
Nhỏ chạy vào nhà nó “Sao rồi sao rồi Nhi?”
Nó buồn bả lắc đầu, nhỏ đi lại ngồi với nó “Ko sao chứ? Bác trai bác gái đâu hết rồi? Cả anh Khánh Du và Minh Tuấn nữa?”
“Ba Mẹ đang ở trong phòng, 2 anh đang trong bếp đấy”
Nhỏ thấy nó mà buồn lây “Thôi mà, đừng có như zậy, Nhi làm Thy buồn theo rồi nè”
Nó lắc đầu “Nhi ko biết nữa”
“Cứ cái kỉu này chắc Tuyết Nhi lo đến chết mất, may là ngày mai chị ấy đk thả ra, mà ai có thể bắt đk chị ấy zậy ta???”
Nó đánh nhỏ “Thy à, đang nghĩ zì zậy”
Nhỏ xua tay “Ko có zì hết”
Bỗng có tiếng đồ đạc bị rơi xuống ầm ầm, nhỏ và nó liền chạy xuống coi, Ba Mẹ cũng mở cửa chạy ra.
Mẹ nó lo lắng “Zì zậy các con?”
Khánh Du ấp úng “Dạ….đồ….”
“2 con có sao ko hả?” – Mẹ
Tuấn xua tay “Dạ ko, tụi con ko sao”
“Ko sao là tốt, Hương nó đâu rồi?”
“Chị ấy bảo là ra ngoài với Ba để mua ít đồ về nấu cơm ạ, chắc lát nữa sẽ về thôi Mẹ”
Mẹ nó gật đầu quay sang thì thấy nhỏ, Thy lễ phép “Con chào 2 bác”
Mẹ nó mỉm cười, Ba nó “Chào con, con ở đây chơi với Tuyết Nhi, 2 bác zô phòng”
“Dạ!”
Ba Mẹ nó zô phòng, nó quay qua nhíu mày “2 anh làm zì mà ra như thế này?”
Minh Tuấn – “Thì là…tính…làm sandwish, ai dè lấy chảo chiên trứng thì…như zầy”
Nó thở dài rồi ngồi xuống dọn dẹp lại, nhỏ nhìn Khánh Du rồi cười “Thy dọn cùng Nhi nha, chịu ko?”
Nó cười lên 1 chút “Cảm ơn Thy”
2 người kia nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống dọn dẹp, nó cười buồn “Tú Tuệ rất hay làm sandwish cho em ăn, chị ấy làm rất ngon, em rất nhớ chị ấy”
.
.
.
.
.
Ngày 22/12, mọi người có mặt đầy đủ tại nhà nó, hôm nay chính là ngày giao tiền chuộc đổi người nên không khí rất căng thẳng
Reng…Reng…Reng…(điện thoại nó)
Nó nhìn số máy đang gọi, nó chưa từng thấy qua số này, chắc chắn ko phải người quen gọi, ko lẽ nào là…tụi bắt cóc?
Nó bấm nghe loa ngoài “Alô? Lục Tuyết Nhi nghe”
[Chào cô, tôi là người đang giữ con tin, tiền chuộc đã đủ chưa?]
“Đã đủ cả rồi, ko thíu 1 xu, cô yên tâm”
[Tốt, cô hãy đến địa điểm tôi đưa, nhớ chỉ 1 mik cô đk đi thôi, nếu tôi biết ai theo sau thì chuẩn bị nhận xác con tin và cô đi]
“Được, sẽ ko có ai theo sau tôi đâu, cô có thể tin tưởng”
[Cô thì tôi tin nhưng người nhà cô...chắc chắn sẽ cử theo vài người đi sau bảo vệ cô, đúng ko? Tôi phải cảnh giác chứ]
“Tôi hứa sẽ đi 1 mik đến đó, nếu cô thấy ai theo sau tôi…cô cứ việc giết tôi”
[Tốt, địa điểm là XXXX. Trong vòng 1 tiếng đồng hồ tôi ko thấy cô thì con tin chết chắc. Hahahaha]
Rụp…Tít…Tít…Tít…
Nó buồn bả lắc đầu, nhỏ đi lại ngồi với nó “Ko sao chứ? Bác trai bác gái đâu hết rồi? Cả anh Khánh Du và Minh Tuấn nữa?”
“Ba Mẹ đang ở trong phòng, 2 anh đang trong bếp đấy”
Nhỏ thấy nó mà buồn lây “Thôi mà, đừng có như zậy, Nhi làm Thy buồn theo rồi nè”
Nó lắc đầu “Nhi ko biết nữa”
“Cứ cái kỉu này chắc Tuyết Nhi lo đến chết mất, may là ngày mai chị ấy đk thả ra, mà ai có thể bắt đk chị ấy zậy ta???”
Nó đánh nhỏ “Thy à, đang nghĩ zì zậy”
Nhỏ xua tay “Ko có zì hết”
Bỗng có tiếng đồ đạc bị rơi xuống ầm ầm, nhỏ và nó liền chạy xuống coi, Ba Mẹ cũng mở cửa chạy ra.
Mẹ nó lo lắng “Zì zậy các con?”
Khánh Du ấp úng “Dạ….đồ….”
“2 con có sao ko hả?” – Mẹ
Tuấn xua tay “Dạ ko, tụi con ko sao”
“Ko sao là tốt, Hương nó đâu rồi?”
“Chị ấy bảo là ra ngoài với Ba để mua ít đồ về nấu cơm ạ, chắc lát nữa sẽ về thôi Mẹ”
Mẹ nó gật đầu quay sang thì thấy nhỏ, Thy lễ phép “Con chào 2 bác”
Mẹ nó mỉm cười, Ba nó “Chào con, con ở đây chơi với Tuyết Nhi, 2 bác zô phòng”
“Dạ!”
Ba Mẹ nó zô phòng, nó quay qua nhíu mày “2 anh làm zì mà ra như thế này?”
Minh Tuấn – “Thì là…tính…làm sandwish, ai dè lấy chảo chiên trứng thì…như zầy”
Nó thở dài rồi ngồi xuống dọn dẹp lại, nhỏ nhìn Khánh Du rồi cười “Thy dọn cùng Nhi nha, chịu ko?”
Nó cười lên 1 chút “Cảm ơn Thy”
2 người kia nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống dọn dẹp, nó cười buồn “Tú Tuệ rất hay làm sandwish cho em ăn, chị ấy làm rất ngon, em rất nhớ chị ấy”
.
.
.
.
.
Ngày 22/12, mọi người có mặt đầy đủ tại nhà nó, hôm nay chính là ngày giao tiền chuộc đổi người nên không khí rất căng thẳng
Reng…Reng…Reng…(điện thoại nó)
Nó nhìn số máy đang gọi, nó chưa từng thấy qua số này, chắc chắn ko phải người quen gọi, ko lẽ nào là…tụi bắt cóc?
Nó bấm nghe loa ngoài “Alô? Lục Tuyết Nhi nghe”
[Chào cô, tôi là người đang giữ con tin, tiền chuộc đã đủ chưa?]
“Đã đủ cả rồi, ko thíu 1 xu, cô yên tâm”
[Tốt, cô hãy đến địa điểm tôi đưa, nhớ chỉ 1 mik cô đk đi thôi, nếu tôi biết ai theo sau thì chuẩn bị nhận xác con tin và cô đi]
“Được, sẽ ko có ai theo sau tôi đâu, cô có thể tin tưởng”
[Cô thì tôi tin nhưng người nhà cô...chắc chắn sẽ cử theo vài người đi sau bảo vệ cô, đúng ko? Tôi phải cảnh giác chứ]
“Tôi hứa sẽ đi 1 mik đến đó, nếu cô thấy ai theo sau tôi…cô cứ việc giết tôi”
[Tốt, địa điểm là XXXX. Trong vòng 1 tiếng đồng hồ tôi ko thấy cô thì con tin chết chắc. Hahahaha]
Rụp…Tít…Tít…Tít…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.