Chương 16: Lẩn Trốn
Jullian
20/11/2015
Ngày mai lại đến! Mục tiêu của tôi ngày hôm nay sẽ không phải là làm sao cho hắn tiến bộ hơn nữa. Tôi sẽ đi tìm lại chính bản thân mình trước đây. Tiến lên nào! Nguyễn Ngọc Trúc Ly!
- Hôm nay trông bà vui zậy! – L.Anh hỏi tôi.
- Tui vừa trút bỏ một gánh nặng nên thấy vui thôi! – Tôi mỉm cười.
“Để mình miêu tả sơ đồ lớp một chút nha! Lan Anh ngồi cùng với chị Ly bàn đầu, anh Phương ngồi bàn cuối! Đúng là người trên trời! Kẻ dưới đất!”.
Sắp đến tiết kiểm tra định kì môn Văn! Mà điểm Văn của tôi thì.....kinh khủng. Vì vậy, tôi phải tranh thủ những tiết ôn tập để theo kịp bài vở. Đang chăm chú học hành, bỗng có một cục giấy từ đằng sau ném vào bàn tôi: “Cậu không làm gia sư cho anh họ nữa hả!”. Chỉ cần nghe chữ “anh họ” là tôi biết ai đã viết bức thư này rồi. Cầm tờ giấy trên tay một lúc lâu, cuối cùng, tôi quyết định xé nó và vứt đi.
- Thư của Khánh Phương hả! – Lan Anh ghé sát vào tai tôi.
- Chỉ là tờ giấy trắng thôi!
- Nghi quá!
- Không có gì đâu mà!
“Tùng...tùng...tùng” gì giải lao đến. Giải lao đối với tôi là ngồi tại chỗ và tám phét với mấy nhỏ lớp tôi. Còn Khánh Phương cứ đi qua đi lại trước mặt tôi “nhử chị ra ngoài á!” Tôi biết làm vậy thật không công bằng với cậu ấy. Rõ ràng tên anh họ của cậu ấy làm sai mà tội lỗi, cậu ấy lại gánh chịu. Nhưng bây giờ, tôi không muốn dính dáng tới ai có liên quan tới hắn nữa. “Tội anh Nam ghê! Bị oan mà không nói ra!”.
- Trúc Ly! – Khánh Phương gọi tôi.
Tôi vẫn làm thinh. Cho đến khi, mấy nhỏ ngồi gần đó hối:
- Đi đi! Trúc Ly! Khánh Phương gọi kìa! – Giọng của mấy nhỏ cứ như là tôi với cậu ấy có gì mờ ám ấy! “mình cũng nói luôn là chị Ly đã thực hiện chính sách không iu – làm học sinh ngoan òi! Trước đây do chị lầm đường lỡ bước nên mới có tình cảm với anh Phương thôi! Nhưng như vậy tiếc cho anh Nam quá”
Và rồi cả đám con gái lớp tôi hô hào.... Thật ồn ào! Tôi ghét bị mọi người soi mói. Điều đó làm tôi cảm thấy khó chịu. Không nói lời nào hết, tôi bỏ ra ngoài. “Chị Ly lỳ quá! Người ta nói cỡ vậy mà vẫn không chút nghiêng ngả!”. Tôi cảm thấy bản thân mình thật ngờ vực. Khánh Phương đâu có giống hắn! Tại sao tôi phải lẩn trốn? Thật là nhút nhát! Tại sao tôi cứ mãi trong cái vòng luẩn quẩn này chứ? Có ai hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?
Ra về, tôi và nhỏ Lan Anh cùng về. Trông nhỏ hôm nay có cái gì đó rất lạ, cả buổi cứ tủm tỉm cười. Chẳng biết là có chuyện gì:
- Bà sao zậy! Sao từ nãy giờ cứ cười cười không vậy?
- Tui nói bà nghe một bí mật!... Trưa nay, anh Nam nói là muốn dẫn tui đi ăn!
- Bà giỡn hả!
- Phải! Bà không biết đâu! Từ hôm bà kêu ảnh đưa tui về! Tui với ảnh quen luôn á!
Công nhận, hắn linh thật! Vừa nhắc là tới! Cái miệng còn cười toe toét ra thế kia chứng tỏ hắn không biết hối lỗi là gì hết. Tôi đoán là hắn đến đón Lan Anh. Bực thật! Tôi muốn ngừng ngay cái chuyện tình này lại ngay. Nhưng tôi không muốn nói chuyện với hắn hay dính dáng chuyện gì tới hắn hết!
- Anh chờ em ở đây có lâu không? – Lan Anh nói giọng dễ thương.
- Cũng không lâu lắm! Cơ mà gia sư của anh cũng đi chung với em à! “anh Nam thật biết nghe lời, không nói chữ em gái làm chị Ly bực nữa”
- Bà là gia sư của ảnh hả!
- Làm gì có! – Tôi chối thẳng
Trông hai người này nói chuyện mà tôi thấy phát ớn, cứ anh anh em em. Nghe sến như con hến! Vì thế tôi không muốn xen vào chuyện họ. Tôi sẽ tìm cách khác để phá cái chuyện tình vô lý này. Chắc hẳn, hắn đã chán bà chị “hot dog” đó nên chuyển sang Lan Anh ngây thơ của tôi. Rốt cuộc, hắn còn muốn làm trái tim của ai phải tan vỡ vì hắn nữa đây.
- Này! Bà chằn gia sư cùng đi ăn luôn nhé! – Giờ còn thêm chữ bà chằn vào nữa. Hôm bữa tôi đã nói như thế với hắn mà bây giờ, hắn vẫn mặt dày nói chuyện với tôi. 3mm, 9mm,...không da mặt hắn dày 1 mét.
- Không! – một câu ngắn gọn nhưng súc tích.
Nói rồi, hắn thản nhiên nắm tay Lan Anh đi. Hai người đó cứ vui đi, mục đích lới lỏng để Lan Anh đi chung với hắn cũng là một trong những kế hoạch phá đám của tôi. Tôi nhất định sẽ không để một người như hắn năm lấy trái tim nhỏ đâu.
- Hôm nay trông bà vui zậy! – L.Anh hỏi tôi.
- Tui vừa trút bỏ một gánh nặng nên thấy vui thôi! – Tôi mỉm cười.
“Để mình miêu tả sơ đồ lớp một chút nha! Lan Anh ngồi cùng với chị Ly bàn đầu, anh Phương ngồi bàn cuối! Đúng là người trên trời! Kẻ dưới đất!”.
Sắp đến tiết kiểm tra định kì môn Văn! Mà điểm Văn của tôi thì.....kinh khủng. Vì vậy, tôi phải tranh thủ những tiết ôn tập để theo kịp bài vở. Đang chăm chú học hành, bỗng có một cục giấy từ đằng sau ném vào bàn tôi: “Cậu không làm gia sư cho anh họ nữa hả!”. Chỉ cần nghe chữ “anh họ” là tôi biết ai đã viết bức thư này rồi. Cầm tờ giấy trên tay một lúc lâu, cuối cùng, tôi quyết định xé nó và vứt đi.
- Thư của Khánh Phương hả! – Lan Anh ghé sát vào tai tôi.
- Chỉ là tờ giấy trắng thôi!
- Nghi quá!
- Không có gì đâu mà!
“Tùng...tùng...tùng” gì giải lao đến. Giải lao đối với tôi là ngồi tại chỗ và tám phét với mấy nhỏ lớp tôi. Còn Khánh Phương cứ đi qua đi lại trước mặt tôi “nhử chị ra ngoài á!” Tôi biết làm vậy thật không công bằng với cậu ấy. Rõ ràng tên anh họ của cậu ấy làm sai mà tội lỗi, cậu ấy lại gánh chịu. Nhưng bây giờ, tôi không muốn dính dáng tới ai có liên quan tới hắn nữa. “Tội anh Nam ghê! Bị oan mà không nói ra!”.
- Trúc Ly! – Khánh Phương gọi tôi.
Tôi vẫn làm thinh. Cho đến khi, mấy nhỏ ngồi gần đó hối:
- Đi đi! Trúc Ly! Khánh Phương gọi kìa! – Giọng của mấy nhỏ cứ như là tôi với cậu ấy có gì mờ ám ấy! “mình cũng nói luôn là chị Ly đã thực hiện chính sách không iu – làm học sinh ngoan òi! Trước đây do chị lầm đường lỡ bước nên mới có tình cảm với anh Phương thôi! Nhưng như vậy tiếc cho anh Nam quá”
Và rồi cả đám con gái lớp tôi hô hào.... Thật ồn ào! Tôi ghét bị mọi người soi mói. Điều đó làm tôi cảm thấy khó chịu. Không nói lời nào hết, tôi bỏ ra ngoài. “Chị Ly lỳ quá! Người ta nói cỡ vậy mà vẫn không chút nghiêng ngả!”. Tôi cảm thấy bản thân mình thật ngờ vực. Khánh Phương đâu có giống hắn! Tại sao tôi phải lẩn trốn? Thật là nhút nhát! Tại sao tôi cứ mãi trong cái vòng luẩn quẩn này chứ? Có ai hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?
Ra về, tôi và nhỏ Lan Anh cùng về. Trông nhỏ hôm nay có cái gì đó rất lạ, cả buổi cứ tủm tỉm cười. Chẳng biết là có chuyện gì:
- Bà sao zậy! Sao từ nãy giờ cứ cười cười không vậy?
- Tui nói bà nghe một bí mật!... Trưa nay, anh Nam nói là muốn dẫn tui đi ăn!
- Bà giỡn hả!
- Phải! Bà không biết đâu! Từ hôm bà kêu ảnh đưa tui về! Tui với ảnh quen luôn á!
Công nhận, hắn linh thật! Vừa nhắc là tới! Cái miệng còn cười toe toét ra thế kia chứng tỏ hắn không biết hối lỗi là gì hết. Tôi đoán là hắn đến đón Lan Anh. Bực thật! Tôi muốn ngừng ngay cái chuyện tình này lại ngay. Nhưng tôi không muốn nói chuyện với hắn hay dính dáng chuyện gì tới hắn hết!
- Anh chờ em ở đây có lâu không? – Lan Anh nói giọng dễ thương.
- Cũng không lâu lắm! Cơ mà gia sư của anh cũng đi chung với em à! “anh Nam thật biết nghe lời, không nói chữ em gái làm chị Ly bực nữa”
- Bà là gia sư của ảnh hả!
- Làm gì có! – Tôi chối thẳng
Trông hai người này nói chuyện mà tôi thấy phát ớn, cứ anh anh em em. Nghe sến như con hến! Vì thế tôi không muốn xen vào chuyện họ. Tôi sẽ tìm cách khác để phá cái chuyện tình vô lý này. Chắc hẳn, hắn đã chán bà chị “hot dog” đó nên chuyển sang Lan Anh ngây thơ của tôi. Rốt cuộc, hắn còn muốn làm trái tim của ai phải tan vỡ vì hắn nữa đây.
- Này! Bà chằn gia sư cùng đi ăn luôn nhé! – Giờ còn thêm chữ bà chằn vào nữa. Hôm bữa tôi đã nói như thế với hắn mà bây giờ, hắn vẫn mặt dày nói chuyện với tôi. 3mm, 9mm,...không da mặt hắn dày 1 mét.
- Không! – một câu ngắn gọn nhưng súc tích.
Nói rồi, hắn thản nhiên nắm tay Lan Anh đi. Hai người đó cứ vui đi, mục đích lới lỏng để Lan Anh đi chung với hắn cũng là một trong những kế hoạch phá đám của tôi. Tôi nhất định sẽ không để một người như hắn năm lấy trái tim nhỏ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.