Chương 3: Tên Rắc Rối Này! Lại Gây Chuyện Nữa Rồi!
Jullian
20/11/2015
(Tôi thực sự rất nhút nhát! Nhút nhát.... từ nhỏ! Tôi sợ mọi thứ! Sợ màn đêm,..... sợ công trùng và còn nhiều thứ khác, dù là thứ thực sự nhỏ thôi nhưng khiến tôi phải ...sợ! Chính vì bản tính đó, khi còn học lớp mẫu giáo, tôi luôn bị bạn bè bắt nạt! Lúc ấy, tôi chả biết làm gì cả!... Thật tồi tệ! Tôi chỉ biết khóc! Tôi sợ...sợ nhiều lắm! Nhưng...lúc ấy, chả có ai cả! Ba mẹ...thầy cô...người lớn...tất cả...họ đều cho rằng sẽ không sao vì tụi nó là trẻ con, sẽ không làm gì dại dột! Phải! Chả có ai cả! Và tôi bị tụi nó hành hạ như con búp bê vậy! Tôi ghét người lớn! Họ chả để ý đến tâm trạng của tôi gì cả! Vì vậy! Tôi...phải đứng dậy...phải mạnh mẽ hơn...một thình tôi! Rồi một ngày nào đó tôi sẽ cho những đứa bắt nạt tôi phải cúi mình trước tôi! Như vậy đi! Nhất định!)
- Này! Anh....! À không... cậu đúng là đồ rắc rối mà! Sao hết lần này đến lần khác gây rắc rối cho tôi vậy! – Tôi vừa bực mình vừa sợ hãi mà đã làm một việc ngu ngốc.
- Phải gọi là anh chứ sao lại gọi bằng cậu! – Đến giờ mà tên này vẫn còn có thể đứng đó mà cằn nhằn vì mấy chuyện xưng hô chẳng đâu ra đâu hết. “Vì anh Nam học cùng khối cùng trường với chị Ly nên phải xưng bạn bè thôi! Hình như anh Nam hơi thiểu não thì phải?Cũng phải thôi! Đúp tới ba năm lớp 9 lận mà”
- Thì ra con nhỏ đó là bạn gái mày à! Mày bị điên hay sao mà chọn một con nhỏ học cấp 2 nhan sắc tầm thường không vậy! – Thằng đại ca láo toét sủa lên y chang con chó mực. “Nhân gian vẫn có câu Chó Khôn Không Cản Đường, nếu như dựa trên quy luật tương đồng thì cái lũ du côn đó không phải rất giống sao. Chị Ly so sánh quá đỉnh. Nhưng mà....hơi giang hồ”
- Tao đâu có ngu mà chọn con nhỏ này! – Cả tên Du Nam đó và lũ kia đều khốn khiếp khi dám coi thường bổn cô nương đây.
Nói rồi, một cuộc xô xát đã diễn ra trong cái làng quê nhỏ bé luôn yên tĩnh này. Nơi đây là nông thôn, cuộc sống thanh bình bên trái ngô, cây lúa cùng tình làng nghĩa xóm bao la. Đôi khi vẫn còn những nhọc nhằn vất vả nhưng họ - những người nông dân như ba mẹ tôi vẫn sống vui vẻ..... Thật là tồi tệ nếu như có ai đó đột nhiên phá vỡ khung cảnh ấy! Tất cả là tại tên Du Nam! Từ khi hắn đến nay. Nói chính xác hơn là từ khi tôi gặp hắn. Đúng là không thể tha thứ! Nhưng nói thì nói vậy,...bản thân tôi cũng chẳng làm gì được. Làm sao tôi có thể đo ván hơn chục thằng cao to thế.
Bây giờ, khung cảnh trở nên lộn xộn. Thực sự thì tôi chỉ biết đứng đó nhìn. Vì tôi biết nếu tôi chạy sẽ khiến cho mấy tên kia để ý, thể nào cũng gặp chuyện. Thôi thì đợi khi ai thắng? ai thua? Rồi lượn đi là xong. “Chị vô tâm quá đấy”. Có lẽ nếu để miêu tả trận chiến này thì tôi có thể miêu tả như sau: đó là một cuộc chiến khốc liệt giữa hai đại tướng quân; một bên là tướng quân Trần Du Nam với một thân một mình một chiến sa, bên kia là tướng quân Hào Đại “tên nghe đã thấy giang hồ rồi” với mười sáu tên tướng cùng nhiều loại vũ khí. Trận chiến không cân sức này sẽ diễn ra như thế nào đây? Đã có vài tên tử trận “nói vậy thôi, chứ ai dám giết người ban ngày ban sáng chứ! Chả qua mất sức chiến đấu thôi mà! Hì!” Đa số là quân Hào Đại. Coi bộ tên Du Nam đó cũng giỏi võ đó chứ! Không biết hắn dùng võ cổ truyền, Taycondo hay là Judo không biết mà những chiêu thức của hắn nhanh như chớp không tên nào bắt kịp được. Và theo như quan sát thì mục tiêu chính đó là Hào Đại. Mà tên Hào Đại này cũng hay đấy! Để quân mình tử trận, còn hắn ngồi chơi xơi nước. Láo! Quá láo mà! Là một bang hội giang hồ vậy mà không biết quan tâm đồng đội! “Khổ! Chỉ coi Fairy Tail nhiều quá nên nhiễm ấy mừ!”. Rồi lại một chữ “ngờ” to tướng đặt trên đầu tôi, một tên cầm cây tiến về phía tôi, không lẽ đánh không được dùng chiêu “dùng người làm con tin”. Đúng là cái lũ chơi trò bẩn thỉu. “Chị cứ nghĩ thế rồi để nó bắt được rồi tính sao! Từ khi nào chị hứng thú với chuyện đánh nhau của anh Nam vậy hả! Hay chị kết ảnh rùi! Khừ!” Cũng may, tên Du Nam còn có chút tình nghĩa. Hắn cho tên kia một đấm khiến hắn nằm tại trận. Và rồi.... “Chị Ly không dám kể! Mình kể cho! Theo bản tin thời sự Cô Nhóc Gia Sư thì tình hình là anh Nam đã dùng chiêu “bỏ chạy là thượng sách” kéo chị Ly đi theo luôn! Lạ thật! Rõ ràng anh Nam đang giữ thế chủ động trong trận chiến! Sao tự nhiên “tẩu” là sao zậy? Cơ mà cảnh này vui thiệt! Kkkkk....”
- Này! Kéo tôi đi làm gì vậy hả! Tên điên kia! – Ngày hôm nay sao tôi bức xúc nhiều vậy nè.
- Ở đấy để tụi nó “sực” à! – Trả lời một câu ngắn ngọn nhưng súc tích.
- “Sực” là sao? – (Cái tên này toàn dùng mấy từ khó hiểu!)
- Trẻ con không biết mấy từ đó đâu!
- Tại sao không giải quyết gọn lẹ luôn đi! Lỡ tụi nó trả thù thì sao?
- Gì chứ! Tại có người làm vướng chân vướng tay nên không giải quyết được? – Vừa nói vừa nhìn tôi, cứ như là tôi là người đó vậy! Tên đáng ghét! Tên xấu xa.
- Này! Anh....! À không... cậu đúng là đồ rắc rối mà! Sao hết lần này đến lần khác gây rắc rối cho tôi vậy! – Tôi vừa bực mình vừa sợ hãi mà đã làm một việc ngu ngốc.
- Phải gọi là anh chứ sao lại gọi bằng cậu! – Đến giờ mà tên này vẫn còn có thể đứng đó mà cằn nhằn vì mấy chuyện xưng hô chẳng đâu ra đâu hết. “Vì anh Nam học cùng khối cùng trường với chị Ly nên phải xưng bạn bè thôi! Hình như anh Nam hơi thiểu não thì phải?Cũng phải thôi! Đúp tới ba năm lớp 9 lận mà”
- Thì ra con nhỏ đó là bạn gái mày à! Mày bị điên hay sao mà chọn một con nhỏ học cấp 2 nhan sắc tầm thường không vậy! – Thằng đại ca láo toét sủa lên y chang con chó mực. “Nhân gian vẫn có câu Chó Khôn Không Cản Đường, nếu như dựa trên quy luật tương đồng thì cái lũ du côn đó không phải rất giống sao. Chị Ly so sánh quá đỉnh. Nhưng mà....hơi giang hồ”
- Tao đâu có ngu mà chọn con nhỏ này! – Cả tên Du Nam đó và lũ kia đều khốn khiếp khi dám coi thường bổn cô nương đây.
Nói rồi, một cuộc xô xát đã diễn ra trong cái làng quê nhỏ bé luôn yên tĩnh này. Nơi đây là nông thôn, cuộc sống thanh bình bên trái ngô, cây lúa cùng tình làng nghĩa xóm bao la. Đôi khi vẫn còn những nhọc nhằn vất vả nhưng họ - những người nông dân như ba mẹ tôi vẫn sống vui vẻ..... Thật là tồi tệ nếu như có ai đó đột nhiên phá vỡ khung cảnh ấy! Tất cả là tại tên Du Nam! Từ khi hắn đến nay. Nói chính xác hơn là từ khi tôi gặp hắn. Đúng là không thể tha thứ! Nhưng nói thì nói vậy,...bản thân tôi cũng chẳng làm gì được. Làm sao tôi có thể đo ván hơn chục thằng cao to thế.
Bây giờ, khung cảnh trở nên lộn xộn. Thực sự thì tôi chỉ biết đứng đó nhìn. Vì tôi biết nếu tôi chạy sẽ khiến cho mấy tên kia để ý, thể nào cũng gặp chuyện. Thôi thì đợi khi ai thắng? ai thua? Rồi lượn đi là xong. “Chị vô tâm quá đấy”. Có lẽ nếu để miêu tả trận chiến này thì tôi có thể miêu tả như sau: đó là một cuộc chiến khốc liệt giữa hai đại tướng quân; một bên là tướng quân Trần Du Nam với một thân một mình một chiến sa, bên kia là tướng quân Hào Đại “tên nghe đã thấy giang hồ rồi” với mười sáu tên tướng cùng nhiều loại vũ khí. Trận chiến không cân sức này sẽ diễn ra như thế nào đây? Đã có vài tên tử trận “nói vậy thôi, chứ ai dám giết người ban ngày ban sáng chứ! Chả qua mất sức chiến đấu thôi mà! Hì!” Đa số là quân Hào Đại. Coi bộ tên Du Nam đó cũng giỏi võ đó chứ! Không biết hắn dùng võ cổ truyền, Taycondo hay là Judo không biết mà những chiêu thức của hắn nhanh như chớp không tên nào bắt kịp được. Và theo như quan sát thì mục tiêu chính đó là Hào Đại. Mà tên Hào Đại này cũng hay đấy! Để quân mình tử trận, còn hắn ngồi chơi xơi nước. Láo! Quá láo mà! Là một bang hội giang hồ vậy mà không biết quan tâm đồng đội! “Khổ! Chỉ coi Fairy Tail nhiều quá nên nhiễm ấy mừ!”. Rồi lại một chữ “ngờ” to tướng đặt trên đầu tôi, một tên cầm cây tiến về phía tôi, không lẽ đánh không được dùng chiêu “dùng người làm con tin”. Đúng là cái lũ chơi trò bẩn thỉu. “Chị cứ nghĩ thế rồi để nó bắt được rồi tính sao! Từ khi nào chị hứng thú với chuyện đánh nhau của anh Nam vậy hả! Hay chị kết ảnh rùi! Khừ!” Cũng may, tên Du Nam còn có chút tình nghĩa. Hắn cho tên kia một đấm khiến hắn nằm tại trận. Và rồi.... “Chị Ly không dám kể! Mình kể cho! Theo bản tin thời sự Cô Nhóc Gia Sư thì tình hình là anh Nam đã dùng chiêu “bỏ chạy là thượng sách” kéo chị Ly đi theo luôn! Lạ thật! Rõ ràng anh Nam đang giữ thế chủ động trong trận chiến! Sao tự nhiên “tẩu” là sao zậy? Cơ mà cảnh này vui thiệt! Kkkkk....”
- Này! Kéo tôi đi làm gì vậy hả! Tên điên kia! – Ngày hôm nay sao tôi bức xúc nhiều vậy nè.
- Ở đấy để tụi nó “sực” à! – Trả lời một câu ngắn ngọn nhưng súc tích.
- “Sực” là sao? – (Cái tên này toàn dùng mấy từ khó hiểu!)
- Trẻ con không biết mấy từ đó đâu!
- Tại sao không giải quyết gọn lẹ luôn đi! Lỡ tụi nó trả thù thì sao?
- Gì chứ! Tại có người làm vướng chân vướng tay nên không giải quyết được? – Vừa nói vừa nhìn tôi, cứ như là tôi là người đó vậy! Tên đáng ghét! Tên xấu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.