Chương 24: Vòng Tròn Gắn Kết
Jullian
20/11/2015
Hắn chỉ bị một cuốn tạp chí phong phanh bay vào đầu. Thế mà hắn bị ngất xỉu còn đuối nước nữa. Khánh Phương đã đem ông anh họ lớn xác của mình lên phòng y tế. Chỉ còn lại tôi và nhỏ ở lại....
Khuôn mặt của nhỏ tức giận nhìn tôi. Chỉ vì chuyện hồi nãy, và cũng chỉ một chút xây xước ở hắn, nhỏ không thèm quan tâm đến tôi nữa. Tôi không biết phải làm sao thì nhỏ mới tha thứ cho tôi được đây? Không lẽ tôi phải nhận hết mọi tội lỗi về mình hay sao? Rốt cuộc nhỏ muốn thế nào đây!
- L.Anh! Tui .... xin lỗi!
Nhỏ vẫn lặng thinh ngồi trên bờ. Chắc chắn rằng nhỏ cũng không muốn nghỉ chơi lâu với tôi đâu. Chắc chắn như vậy. Vì thế tôi sẽ không bỏ cuộc.
- Được rồi! Tui xin lỗi! Chúng ta làm hòa nha!
Đến giờ, nhỏ mới chịu đáp trả:
- Thật ra thì bà cũng chẳng có lỗi gì đâu! Lần sau, đừng làm mấy chuyện điên rồ đó là được rồi!
Chúng tôi không nói gì nữa. Chỉ cần một nụ cười là xóa tan bao hiềm khích trước đây. Cùng lúc đó, hai vị huynh đệ quay lại. Nói là đến phòng y tế đế cứu chữa cho hắn mà làm gì có bệnh nhân nào ra khỏi phòng bệnh nhanh thế, đã vậy còn khỏe chán. Rõ ràng hai người đó đã lừa chúng tôi “Làm vậy thì mới có cơ hội cho nhỏ và chị hàn gắn với nhau chứ”
Sau khi chuyện ở bể bơi kết thúc, chúng tôi đi ăn tại một quán ăn nhỏ. Tôi và Khánh Phương cứ như hai đứa khùng ăn lấy ăn để, nói thật là giống ăn mày đói ăn. Còn nhỏ thì...sợ tăng cân nên cũng có chừng mực. Người còn lại thì không ăn được miếng nào do không quen ăn ở mấy nơi bình dân như thế này.
No vỡ bụng rồi lại đi ăn kem. Đêm đó, tôi đã có một chuyến đi chơi vui vẻ. Vì đó là lần đầu đi chơi khuya và nhờ nó mà tôi và nhỏ làm lành. Vui quá đi mất! Nhưng chỉ tội hắn. Không biết có cháy túi không? Mà thấy chi nhiều quá. Từ bơi cho đến ăn uống.
Cuộc vui dần tàn, ai về nhà nấy. Tất nhiên, nhỏ không thể đi về một mình, nên hắn phải hộ tống nhỏ. Tôi nghĩ là mình phải một mình cuốc bộ về nhà. Nhưng Khánh Phương nói tôi là con gái, hẻm vào nhà tôi lại nhỏ nên rất nguy hiểm.....Nói vòng vo tam quốc một hồi thì cuối cùng Khánh Phương vẫn đưa tôi về nhà....
- Cậu và L.Anh lại thân như trước rồi hả!
- Ừm! Cảm ơn hai người đã giúp đỡ!
- Sao cậu biết anh Nam bị đuối nước là giả! Kế hoạch cặn kẽ thế mà!
- Nghĩ sao zậy? Nếu tớ không phát hiện ra, cái đầu của tớ để làm gì! – Tôi lại tự hào về cái đầu thông minh của mình.
Tôi, nhỏ, cậu ấy và cả hắn nữa. Chúng tôi giống như một vòng tròn kết nối với nhau lại vậy. Cảm ơn họ! Những người bạn của tôi – những người đã cho tôi niềm hi vọng để bước tiếp con đường này.
Khi tôi về tới nhà, ý tôi là nhà bà nội, hắn đã về trước và ngồi ngay phòng khách. Tôi nhẹ bước vào phòng:
- Này! Gia sư! Học thôi! Anh muốn tốt nghiệp cấp 2! – Hắn gọi tôi lại chỉ để nói câu đó thôi.
- Nói nhỏ thôi không ông bà dậy đấy.
Giữa tôi và hắn đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm. Cũng không vì thế mà hắn đối xử tốt với tôi đâu. Là do tôi biết được bí mật về quá khứ của hắn. Hắn sợ tôi tiết lộ thiên cơ nên buộc phải giả làm bạn thân thôi mà. Hắn biết thừa, tôi không bao giờ hãm hại bạn bè cả.
Đi chơi xong mệt nhừ người, hắn còn bắt tôi phải dạy hắn học nữa. Nhưng tôi không sống với ba mẹ, vì vậy tôi phải tìm cách nào đó để tự nuôi sống bản thân mình. Nghĩ lại những lời nói của mẹ trước đây không sai tí nào.
- Cậu tục ngữ “dây cà ra dây muống, lúng búng nhu ngậm hột thị” có ý nghĩa là gì? – Tôi hỏi.
- Cái này thì anh biết! Năm nào chả học! Vế đầu tiên là nói dài dòng, lôi thôi. Vế thứ hai là nói ấp úng, không liền mạch.
- Còn “ông nói gà bà nói vịt”.
- Không có sự thống nhất giữa lời nói!
.....................................................................................................................................
Loay hoay một lúc, ngủ lúc nào cũng không biết...
Khuôn mặt của nhỏ tức giận nhìn tôi. Chỉ vì chuyện hồi nãy, và cũng chỉ một chút xây xước ở hắn, nhỏ không thèm quan tâm đến tôi nữa. Tôi không biết phải làm sao thì nhỏ mới tha thứ cho tôi được đây? Không lẽ tôi phải nhận hết mọi tội lỗi về mình hay sao? Rốt cuộc nhỏ muốn thế nào đây!
- L.Anh! Tui .... xin lỗi!
Nhỏ vẫn lặng thinh ngồi trên bờ. Chắc chắn rằng nhỏ cũng không muốn nghỉ chơi lâu với tôi đâu. Chắc chắn như vậy. Vì thế tôi sẽ không bỏ cuộc.
- Được rồi! Tui xin lỗi! Chúng ta làm hòa nha!
Đến giờ, nhỏ mới chịu đáp trả:
- Thật ra thì bà cũng chẳng có lỗi gì đâu! Lần sau, đừng làm mấy chuyện điên rồ đó là được rồi!
Chúng tôi không nói gì nữa. Chỉ cần một nụ cười là xóa tan bao hiềm khích trước đây. Cùng lúc đó, hai vị huynh đệ quay lại. Nói là đến phòng y tế đế cứu chữa cho hắn mà làm gì có bệnh nhân nào ra khỏi phòng bệnh nhanh thế, đã vậy còn khỏe chán. Rõ ràng hai người đó đã lừa chúng tôi “Làm vậy thì mới có cơ hội cho nhỏ và chị hàn gắn với nhau chứ”
Sau khi chuyện ở bể bơi kết thúc, chúng tôi đi ăn tại một quán ăn nhỏ. Tôi và Khánh Phương cứ như hai đứa khùng ăn lấy ăn để, nói thật là giống ăn mày đói ăn. Còn nhỏ thì...sợ tăng cân nên cũng có chừng mực. Người còn lại thì không ăn được miếng nào do không quen ăn ở mấy nơi bình dân như thế này.
No vỡ bụng rồi lại đi ăn kem. Đêm đó, tôi đã có một chuyến đi chơi vui vẻ. Vì đó là lần đầu đi chơi khuya và nhờ nó mà tôi và nhỏ làm lành. Vui quá đi mất! Nhưng chỉ tội hắn. Không biết có cháy túi không? Mà thấy chi nhiều quá. Từ bơi cho đến ăn uống.
Cuộc vui dần tàn, ai về nhà nấy. Tất nhiên, nhỏ không thể đi về một mình, nên hắn phải hộ tống nhỏ. Tôi nghĩ là mình phải một mình cuốc bộ về nhà. Nhưng Khánh Phương nói tôi là con gái, hẻm vào nhà tôi lại nhỏ nên rất nguy hiểm.....Nói vòng vo tam quốc một hồi thì cuối cùng Khánh Phương vẫn đưa tôi về nhà....
- Cậu và L.Anh lại thân như trước rồi hả!
- Ừm! Cảm ơn hai người đã giúp đỡ!
- Sao cậu biết anh Nam bị đuối nước là giả! Kế hoạch cặn kẽ thế mà!
- Nghĩ sao zậy? Nếu tớ không phát hiện ra, cái đầu của tớ để làm gì! – Tôi lại tự hào về cái đầu thông minh của mình.
Tôi, nhỏ, cậu ấy và cả hắn nữa. Chúng tôi giống như một vòng tròn kết nối với nhau lại vậy. Cảm ơn họ! Những người bạn của tôi – những người đã cho tôi niềm hi vọng để bước tiếp con đường này.
Khi tôi về tới nhà, ý tôi là nhà bà nội, hắn đã về trước và ngồi ngay phòng khách. Tôi nhẹ bước vào phòng:
- Này! Gia sư! Học thôi! Anh muốn tốt nghiệp cấp 2! – Hắn gọi tôi lại chỉ để nói câu đó thôi.
- Nói nhỏ thôi không ông bà dậy đấy.
Giữa tôi và hắn đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm. Cũng không vì thế mà hắn đối xử tốt với tôi đâu. Là do tôi biết được bí mật về quá khứ của hắn. Hắn sợ tôi tiết lộ thiên cơ nên buộc phải giả làm bạn thân thôi mà. Hắn biết thừa, tôi không bao giờ hãm hại bạn bè cả.
Đi chơi xong mệt nhừ người, hắn còn bắt tôi phải dạy hắn học nữa. Nhưng tôi không sống với ba mẹ, vì vậy tôi phải tìm cách nào đó để tự nuôi sống bản thân mình. Nghĩ lại những lời nói của mẹ trước đây không sai tí nào.
- Cậu tục ngữ “dây cà ra dây muống, lúng búng nhu ngậm hột thị” có ý nghĩa là gì? – Tôi hỏi.
- Cái này thì anh biết! Năm nào chả học! Vế đầu tiên là nói dài dòng, lôi thôi. Vế thứ hai là nói ấp úng, không liền mạch.
- Còn “ông nói gà bà nói vịt”.
- Không có sự thống nhất giữa lời nói!
.....................................................................................................................................
Loay hoay một lúc, ngủ lúc nào cũng không biết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.