Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 4

Tiểu Song

31/12/2021

Tôi tính cho kĩ cũng vô ích thôi, lúc tôi thoát khỏi tia hồng ngoại đã gần 5phút rồi, giờ nhớ lại vẫn toát mồ hôi.

Cứ nghĩ mấy tia đỏ đỏ kia chỉ đứng yên thôi chứ, ai ngờ nó di chuyển liên tục, tốc độc di chuyển rất chậm. Nhưng chúng xếp chồng chéo lên nhau như thế....tôi có chuyên nghiệp đến thế sao?

Nhưng tôi vẫn giữ tinh thần thép, nếu ba mẹ không biết rõ năng lực tôi sẽ không đẩy tôi vào nơi này đâu. Họ có lòng tin với tôi vậy mà....cố lên

Có lần tôi từng thấy mẹ dạy Tina và mọi người cách vượt qua những trường hợp thế này, tôi cố nhớ lại các động tác của mẹ.

Hai tia đầu tiên kéo đến song song nhau, tôi lao thẳng qua dễ dàng. Hai tia tiếp theo bắt chéo nhau rà sát đất, tôi lộn đến trước rồi đứng thẳng người vì hai tia sau nhanh chóng đi sát hai bên sườn tôi. Nếu là thân hình mập mạp trước kia thì tiêu đời.

Đến giữa hai tia xếp chéo chữ X, tôi lao qua góc trái hình tam giác, tôi theo đà trượt trên mặt đá hoa cương để thoát khỏi những tia còn lại bên trên.

Căng thẳng nhất là lúc sắp đến phía cửa thì một tia thẳng tấp vuông góc với mặt đất đang dần tiến về phía chân phải tôi, tôi lăn vài vòng sang chỗ trống bên phải may là dừng kịp lúc vì nếu không một tia đỏ tương tự sẽ chiếu thẳng vào cổ tôi. Mọi việc hoàn thành, tôi còn đúng 5phút để phá mã của cửa và vào trong lấy đồ.

Tôi rất nhanh tiến vào trong phá két sắt lấy sấp tài liệu duy nhất trong đó, tôi thầm nghĩ giờ mà ra ngoài hẳn chẳng còn thời gian.

Lúc tôi phát hiện ra một cách cửa khác trong phòng thì mọi thứ đã quá trễ camera đã hoạt động lại và tôi thì chẳng thoát khỏi tấm nhắm của nó. Biết rằng không đến vài phút nữa sẽ có người đuỗi theo mình tôi chạy nhanh về phía hành lang trước mặt.

Lúc bị vây quanh tôi đang ở tầng 5 đằng sau tôi vẫn còn rất nhiều người, súng chỉ còn vài viên đạn, mà đạn tôi mang theo chẳng còn nữa...tôi không nghĩ sẽ phải dùng đến.

Tôi nhắm mắt liền nhớ tới Hàn Nhuận, tôi nhớ anh lái xe không tệ, từ cửa kính tôi có thể thấy được đường phố bên ngoài.

- Nhuận ca! Anh lái xe đến trước tòa cao ốc hướng 11h....anh chỉ có hai phút....bằng không đem xác em về tìm ba mẹ...

Tôi nhắm thẳng súng về phía lớp kính trước mặt, tôi sử dụng những viên đạn cuối cùng bắn vào tấm kính, nó khá dày chỉ nức vài đường và thủng một lỗ ở giữa. Thế là quá đủ...

Tôi chẳng nhớ tại sao mình hành động điên rồ như thế, nhưng thật sự tôi đã hành động theo ý thức lúc ấy.

Tôi nắm chặt sấp tài liệu và ôm lấy đầu, tôi lao thẳng về tấm kính, với những vết nức có sẵn nhờ vào sức mạnh tôi có lúc đó tôi đã phá được tấm kính và bay thẳng ra ngoài.

Tôi nhớ mình đang bay trong không trung...mọi thứ như lún sâu...tim tôi đập nhanh và mạnh vô cùng. Lúc ấy trong đầu tôi liền hiện lên hình ảnh những người quan trọng nhất đời tôi, ba mẹ, Kì Băng và Hàn Nhuận.

Tôi cứ nghĩ sẽ chẳng thể gặp lại họ thêm lần nào nữa, tôi nhớ lắm cảm giác trong những năm gần đây...tôi chợt cười...tôi đã hoàn thành nhiệm vụ....ba mẹ hẳn sẽ rất tự hào về tôi...dù tôi sẽ không nghe thấy họ khen tôi thêm lần nào nữa.

Phịch

Không đau, rất êm, không cứng....tôi vẫn ý thức được. Tôi mở mắt ra, từ kính chiếu hậu gương mặt Hàn Nhuận đang rất căng thẳng, lần đầu tôi thấy anh chau mày như thế....không đẹp không giống anh thường ngày.

Tôi rất mệt....cảm giác cơn buồn ngủ ập đến sẽ làm tôi không nhìn rõ nữa. Lúc đó tôi đã rơi nước mắt....giọt nước mắt quí giá ấy nóng hổi chảy trên gò má tôi, tôi cười rất tươi rồi rơi vào hôn mê.



- Em đã tin vào anh.......

Sao đó tôi chẳng biết mình ngủ bao lâu, cũng chẳng rõ tình hình sau khi quay về thế nào, khi tôi mở mắt tôi đang nằm trên chiếc giường quen thuộc có mùa thuốc sát trùng làm tôi khó chịu.

Trước mặt tôi từng thân ảnh một hiện diện, tôi biết họ....ba mẹ tôi, anh Hàn Nhuận, họ cười với tôi, mẹ tôi còn khóc nữa chứ!

- Tốt lắm con gái

Vậy là tôi còn có thể nghe ba tôi nghe tôi đấy nhé, ông cười rồi quay đi. Mẹ tôi nắm chặt tay tôi lau nước mắt nơi khóe mi, bà hôn lên trán tôi rồi cũng quay đi.

Anh Hàn Nhuận vẫn ngồi bên giường nhìn tôi, tôi chẳng buồn nhìn anh. Anh vẫn như thế, vẫn dịu dàng đến kì lạ, anh chẳng nói gì rồi mở điện thoại gọi cho ai đó.

- Tỉnh rồi

- .....

- Phải. Không sao cả chỉ là mấy vết thương do kính đâm phải

- .....

- Em làm việc đi rảnh thì gọi cho Tiểu Mạc đi.

Tôi chẳng suy nghĩ nhiều, tôi biết đó là Kì Băng, bạn thân của tôi hẳn đã rất lo, Hàn Nhuận chắc cũng vậy.

- Kì Băng?

- Phải

- Lo lắng gì chứ mạng em xưa nay vẫn lớn lắm

- Còn nói....em đần hay điên rồi vậy? Nếu anh không nhanh thì em sẽ thế nào?

- Em đã đặt lòng tin vào anh

- Sao?

- Anh tin em làm được....em làm xong rồi còn gì. Em tin anh làm được....thế chẳng phải em đang nói chuyện với anh sao?



Hàn Nhuận đã ôm tôi, nhiều lúc tập luyện có nhiều động tác hai chúng tôi có đụng chạm hay có thể ôm nhau nhưng....cái ôm này rất khác, nó mang hơi ấm, mang tình cảm từ anh.

Hẳn anh phải rất lo, chắc anh sợ không đỡ được tôi sẽ không biết nói sao với ba mẹ tôi, chắc anh không muốn thấy đứa em gái này rút hơi thở cuối trước mắt anh.

- Em không sao. Em cảm ơn anh....anh giúp em rất nhiều rồi

- Đừng làm anh lo nữa

- Vâng

Ngày hôm sao tôi vẫn đến lớp học của mẹ, vẫn đến phòng tập, vẫn muốn đi đua xe với ba nhưng chẳng ai cho tôi tham gia cả.

Họ sao thế nhỉ? Chỉ bị kính đâm vào vai, trên mặt có vài vết cắt và vài vết trầy ở hai mu bàn tay thôi mà. Những vết thương đó có là gì đâu, vẫn có thể tập luyện được cơ mà.

Tôi chán chường liền nghĩ ngay đến Kì Băng, tôi gọi bạn ấy nói chuyện. Bạn ấy vẫn trầm tĩnh nói chuyện với tôi nhưng tôi biết bạn ấy lo lắng, bạn ấy hỏi tôi nhiều điều về vết thương.

Tôi nhớ trong phòng Kì Băng có một hòn đá rất đẹp, tôi khen nó đẹp vì tôi thấy Kì Băng rất hay nắm lấy nó mỗi lúc căng thẳng. Chỉ là hòn đá màu trắng nhỏ nhỏ, có thể giữ trong lòng bàn tay.

Lúc tôi đến phòng Kì Băng, Hàn Nhuận cũng ở đó, anh ấy đang nhìn khung ảnh trong tay. Tôi đến ngồi cạnh anh, đó là hình lúc Kì Băng ngồi cùng tôi ở bãi cỏ trong vườn. Chắc là do camera ghi lại hình ảnh rất tự nhiên.

- Bạn ấy sống rất tốt anh không phải lo

- Anh sợ em ấy sẽ lại cô đơn như lúc trước

- Không hẳn

- Sao?

- Bạn ấy sẽ sớm thích nghi thôi, giọng nói bạn ấy vẫn trầm tĩnh....em nhận thấy được bạn ấy hẳn phải rất tốt.... Kì Băng rất mạnh mẽ.

- Anh nhớ em ấy

- Anh rất thích Kì Băng?

- Kì Băng sống bên anh không lâu nhưng em ấy rất biết cách để không gây phiền tới anh, nếu thật sự khó khăn em ấy mới đến tìm anh....có lẽ anh từng thích Kì Băng....

- Thế sao anh không gọi hỏi bạn ấy sống thế nào?

- Thà không biết còn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook