Có Nỗi Tương Tư Chỉ Dành Cho Riêng Cậu
Chương 24
Vũ Nguyễn
04/05/2024
Cửa hàng những ngày cuối năm ngày một rộn rã người ra kẻ vào, công việc vì thế cũng nhiều không xuể. Dương và Bảo quyết định làm thêm ca tối, dù sao thì thời gian này cả hai đứa cũng chẳng còn phải lo lắng việc dậy sớm để đến trường. Có những hôm làm việc mệt lã người, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có chút ít, ăn vội phần thức ăn rồi nhìn nhau mỉm cười một cái để quay trở lại làm việc cũng đã khiến cho cả hai hạnh phúc. Dương và Bảo quyết tâm cùng nhau cố gắng vượt qua những khó khăn này, để có thể đạt được những điều tốt đẹp sau này.
Hôm nay cả hai làm cùng nhau tại một quán trà sữa trong trung tâm thương mại của thành phố. Công việc không quá khó khăn, lương cũng tạm chấp nhận được và cả hai người cũng đã làm ở đây hơn vài tháng rồi! Ấy thế mà suýt chút nữa thì Dương đã gây ra ẩu đả với khách, không khéo lại bị trừ lương. Cũng may Bảo đã kịp thời can ngăn Dương và người khách đó. Hắn ta thấy Dương bặm trợn, lại thêm cái tính cọc cằn nóng nảy, như thể sẽ sẵn sàng nhảy vào ăn tươi nuốt sống đối thủ. Vì thế nên hắn ta cũng sợ hãi mà rút lui, không thèm báo cho chủ quán biết.
“Anh làm cái gì vậy? Mình phải bình tĩnh, không khéo bị ông chủ quán thấy lại trừ lương cho đấy..” Bảo quay lại cằn nhằn Dương ở phía sau phòng thay đồ khi hết giờ làm.
“Hắn ta đã ghi trong phiếu order ít đá, ít đường, không trân châu, không thạch.. Ấy thế mà đến khi nhận đồ uống thì nổi cáu, bảo sao ly trà sữa gì mà nhạt toẹt, lại còn không có topping.. Anh đã nói là trong phiếu ghi thế nào thì quán làm theo thôi, thế mà hắn ta còn cãi chày cãi cối bảo mình không biết rõ mấy điều này.. Đã không biết lại còn ghi kĩ càng thế mà.. Đúng là muốn chọc tức anh đây mà!”
“Em biết anh rất bực, nhưng một điều nhịn chín điều lành anh ạ!”
“Nhịn không được thế mới tức chứ!”
“Thôi thôi! Hạ hỏa, không giận nữa.. Cũng may là ông chủ không biết chuyện đấy chứ mà ông ấy biết thì..”
“Thì nghỉ làm luôn.. Đi tìm nơi khác, thiếu gì nơi làm việc chứ!”
“Anh nói nghe dễ dàng quá nhỉ!”
“...” Dương thở hắt ra, cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh hơn.
“Thôi, hôm nay mình sẽ đi ăn bên ngoài nhé! Lâu rồi, em thèm đi ăn quán!” Bảo khoác vai Dương kéo đi.
“Hôm nay còn cao hứng mời tôi đi ăn nữa đấy à?”
“Thì lúc trước anh mời em thì bây giờ tới em mời anh lại, như vậy mới phải đúng không nào?”
Bảo nói rồi liền ôm chặt lấy cánh tay Dương. Cậu bạn nghe thấy thế liền cảm thấy những cảm xúc tiêu cực bên trong mình đều tan biến đi, chỉ còn những niềm vui nho nhỏ còn sót lại trong cậu mà thôi.
Quán cơm đã hết chỗ ngồi, thế là cả hai đành mua hai phần đồ ăn mang về. Những ngày giáp Tết thế này, hàng quán thì đông đúc mà giá cả cũng chẳng hề rẻ bèo tí nào! Cả hai đứa cầm hai phần cơm ra bộ ghế đã ngoài công viên, vừa ngồi đối diện nhau vừa giải quyết mọi thứ thật ngon lành. Cả hai nhìn đường phố lấp lánh, ngập tràn những màu sắc rực rỡ. Tết như về từng ngôi nhà, từng hàng cây, từng con phố, từng ngóc ngách của nơi này!
“Ăn từ từ thôi em! Cẩn thận kẻo nghẹn đó!”
“Dạ..” Bảo đáp xong lại tiếp tục ăn. Có lẽ cậu nhóc đã đói lắm rồi.
“Anh xin lỗi.. Lẽ ra anh nên lo lắng cho em tốt hơn.. Lại còn phải bắt em sống khổ cực như thế này với anh nữa chứ!” Ánh mắt Dương buồn bã.
“Anh nói cái gì vậy? Em lúc trước cũng vậy thôi, em cũng đã quen với điều đó rồi! Nên dù là thế nào đi chăng nữa em cũng chịu được!” Bảo nói rồi cười thật tươi. “Chỉ cần có anh luôn luôn bên cạnh em như vậy là đủ rồi!”
“...” Dương trầm ngâm.
“Anh này!” Cậu nhóc ngập ngừng đôi chút. “Dù có chuyện gì thì cũng đừng buông tay của nhau anh nhé! Em đã lỡ thích anh nhiều quá rồi.. Em sẽ không thể nào thích ai khác được đâu!”
“Anh..” Dương nghe thấy thế thì có chút nhói đau trong lòng.
“À.. Tết này.. Mình sẽ đi mua vài món đồ về trang trí và sẽ mua thức ăn về nấu anh nhé! Em muốn Tết năm nay phải khác với mọi năm..” Bảo bỗng dưng chuyển sang chủ đề khác. Phần cơm của cậu cũng đã hết.
“Sao lại bàn chuyện này thế?”
“Vậy mọi năm đến Tết nhà anh chả làm gì sao?”
“Không.. Cứ như ngày thường mà thôi!” Dương nhún vai. Tết đối với gia đình cậu lúc trước không khác ngày thường gì nhiều!
“Sao chán phèo thế? Em những năm trước cô đơn không ai làm cùng, mà cũng chẳng có đủ thời gian và tiền bạc để mà chuẩn bị.. Em thèm được đón Tết như những người khác.. Mà sao khó quá!” Bảo cười buồn.
Nhìn gương mặt buồn bã ấy lại khiến cho Dương thấy cay cay đôi mắt. Cậu nhóc ấy đã từng cô đơn nhiều đến thế nào, đã từng yếu đuối thế nào, đã từng mạnh mẽ vượt qua những khó khăn của mình thế nào.. Dường như Dương có thể hiểu ra hết.
“Thế thì năm nay không cần phải lo nghĩ gì nữa.. Bởi vì em đã có anh rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới, như đúng ý em muốn và hi vọng vào một năm mới tốt đẹp hơn! Chịu không?”
“Đương nhiên rồi ạ!” Bảo gật đầu cười tươi, ngả vào lòng Dương.
Cả hai chẳng biết đã cùng nhau ngồi ở nơi đấy bao nhiêu lâu nữa, chỉ biết khi về đến nhà thì cũng đến lúc đi ngủ rồi! Sáng hôm sau cả hai đi tìm một vòng quanh những cửa hàng tạp hóa nhỏ, tìm kiếm những món đồ ưng mắt nhưng cũng vừa với túi tiền của cả hai để mua về. Rồi Bảo lại kéo Dương vào một cửa hàng đồ cũ ở ngay bên cạnh mà cậu nhóc vô tình phát hiện được.
Tuy nói là đồ cũ nhưng chúng vẫn trông rất mới hay chỉ được sử dụng một lần rồi thôi, bởi lẽ cô chủ tiệm này rất kĩ lưỡng trong việc lấy hàng. Bảo đi tới lui hết cả cửa hàng mất một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng chỉ lựa chọn được vài bộ quần áo đơn giản cho cả hai. Vừa về đến nhà là cả hai liền đem hết đống đồ vừa mua được đem ra trang trí ngay lập tức. Những bức tranh, những nhành hoa giả và cả những món đồ mới thay thế cho những cái cũ đã hư hỏng. Mất thêm cả buổi chiều nữa là cả hai đã hoàn tất mọi công việc. Cả hai ngồi ngắm nhìn thành quả của mình. Căn phòng trọ nhỏ của cả hai như được khoác thêm một lớp áo mới, tươi sáng và tốt đẹp hơn. Cả hai chỉ hi vọng rằng mình sẽ gạt bỏ đi được những điều tồi tệ của năm cũ vừa qua, để chuẩn bị đón một năm mới thật tốt lành!
- -----
Hoàng bị Châu kéo đi hết shop quần áo này đến shop quần áo khác. Gương mặt của cậu không chút hứng thú nào, trong khi đó người mua mới thực sự là cậu. Lúc Châu tư vấn nhiệt tình và tìm quà đến mỏi mắt cho Hoàng thì cậu bạn kia chỉ biết thở dài ngáp ngắn. Những chuyện mua sắm này vốn cậu đã không có chút quan tâm.
“Tao hỏi mày rốt cuộc là tao mua hay mày mua?”
“Ừ.. Thì là tao!”
“Thế mày có thể nào mà thể hiện một chút hứng thú ra mặt cho tao xem với.. Mua quà sinh nhật cho người yêu, đã không biết gì mà nhờ đến chị đây rồi.. Tới khi chị tư vấn cho em nhiệt tình thế này em lại tỏ vẻ thờ ơ như thể muốn đem con bỏ chợ thế này là sao?”
“Thì tại tao vốn không thích mấy chuyện này nên mới nhờ mày..”
“Mày cũng phải phát biểu ý kiến đi chứ? Cứ để tao nói chuyện một mình khiến tao sợ bản thân mình đang độc thoại một mình cứ như bị điên đấy Hoàng ạ!” Châu ngồi thụp xuống vừa nghỉ mệt vừa cằn nhằn.
“Ừ thì.. Tao.. Chỉ là..” Hoàng ấp úng.
“Quan trọng là ở tấm lòng! Không quan trọng là món quà đó đẹp hay xấu, rẻ hay mắc mà quan trọng đó là món quà mày tặng và mày cũng đã đặt hết tình cảm của mình là được! Chẳng nhẽ thằng Khiêm nó lại quan trọng mấy vấn đề này sao!”
“...”
“Thôi chết, tới giờ tao đi đón con bé Lam rồi.. Mọi chuyện còn lại phụ thuộc vào quyết định của mày, tao thì cũng đã hết trách nhiệm rồi nhé!”
Châu nhìn thời gian trên điện thoại liền hốt hoảng rời đi. Cô bạn vẫn không quên nhắc nhở Hoàng đang còn nhăn nhó mặt ngồi im lìm, rồi nhanh rời đi vội vã.
Hoàng đứng dậy, cố gắng đi tìm cho mình một món đồ vừa mắt mà lại còn phù hợp với Khiêm. Nhưng mãi mà cả buổi chiều cũng chẳng tìm được, trong khi Khiêm sẽ đến nhà Hoàng để đón sinh nhật cùng nhau trong chốc lát nữa. Nếu bây giờ cậu không về nhà trang trí và chuẩn bị cho bữa tiệc thì chắc chắn sẽ trễ giờ ngay, thế là Hoàng quyết định để việc chọn quà lại phía sau mà tức tốc trở về phòng.
Châu đứng trước cổng nhà xe, đợi chờ một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Lam cuối cùng cũng xuất hiện giữa dòng người đông đúc bước xuống từ trên chuyến xe cuối cùng. Vừa thấy thấp thoáng Châu là Lam liền cười tươi chạy ngay lại và ôm chầm lấy cô bạn, còn Châu thì mặc sức mà vỗ vai.
“Đi đường có mệt không bé con?”
“Dạ mệt thì mệt, nhưng mà được quay lại đây và được chị đến đón thì mọi mệt mỏi tan biến ngay ấy mà!” Lam lém lỉnh.
Cô bé vừa hoàn thành xong chuyến đi thực tế cuối học kì của lớp môn Địa. Chuyến đi chỉ kéo dài hai ngày nhưng đối với cả hai thời gian cứ như hai tháng dài đằng đẵng vậy! Châu khoác vai Lam kéo đi. Mặt con bé có chút mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng lấy lại được chút vẻ tươi tắn như thường ngày.
“Chị giúp anh Hoàng chọn quà xong chưa?”
“Ừ thì.. Chắc cũng gần xong rồi!”
Châu cười khổ, quên mất luôn việc hỏi tình hình bên kia thế nào. Nhưng nhìn lại đồng hồ, giờ đã đến buổi tiệc của họ nên Châu nghĩ rằng mình cũng không nên gọi đến làm phiền, thêm cả Châu tin rằng Hoàng chắc cũng đã có được lựa chọn cho riêng mình rồi.. Thế là cô bạn lại tiếp tục vui vẻ, kéo cô nhóc lâu ngày không gặp bên cạnh đi uống trà sữa và ăn bánh ngọt ngay lập tức!
- -----
Bữa tiệc chỉ được gói gọn trong đúng căn phòng có chút chật hẹp nhưng lại khá ấm cúng. Một bàn ăn với những món mà Khiêm thích, một chiếc bánh kem cùng với rất nhiều bong bóng bay đủ màu. Hoàng nhìn thành quả của mình, vừa hay cũng đã kịp giờ. Hoàng cũng dần quên béng đi mất việc phải đi tìm quà cho Khiêm. Mười lăm phút, ba mươi phút, bốn mươi lăm phút rồi lại một tiếng đồng hồ. Khiêm vẫn chưa đến, Hoàng điện thoại cho cậu nhưng lại không ai bắt máy. Đến thêm một tiếng sau, Hoàng thì ngủ quên mất, lúc này Khiêm mới lật đật đi vào bên trong phòng.
“Hoàng ơi! Cậu có nhà không? Sao để nhà tối thế này?”
Khiêm vừa nói vừa đưa tay bật công tắc đèn. Hoàng vẫn còn đang ngủ rất ngon lành. Khiêm nhìn bàn tiệc, chắc hẳn đã lấy mất đi một buổi chiều của cậu bạn kia rồi. Khiêm khẽ vuốt nhẹ mấy sợi tóc rối bù của Hoàng, thì thầm nói cảm ơn. Thế rồi Hoàng cùng lúc đó cũng chợt bừng tỉnh giấc.
“Đến rồi à? Tớ tưởng cậu không đến.. Điện thoại mãi chẳng được..”
“Xin lỗi cậu! Điện thoại tớ hết pin mất rồi, còn tớ phải đi mấy tiệm đồ mua vài món để đem đến đây nè!” Khiêm đưa túi đồ lên cao, là mấy món đồ trang trí và vài cuốn sách. “Nhà cậu nhìn chán phèo nên tớ muốn trang trí lại một chút..”
“Có ai nhờ đâu! Với cả hôm nay tớ còn quên mua quà tặng cho cậu mà cậu lại..” Mặt Hoàng buồn rười rượi khi nhớ đến việc mình vẫn không chuẩn bị quà. Khiêm khẽ tiến đến, mỉm cười nhìn cậu bạn.
“Cậu ngốc quá! Cậu đã chuẩn bị cho tớ cả bữa tiệc này và đã tặng tớ rất nhiều thứ rồi.. Chút đồ này có là gì cơ chứ!”
“Nhưng mà cậu lẽ ra..”
“Thôi thôi mình nhập tiệc đi nào! Hôm nay tớ muốn nếm thử tay nghề của cậu, để xem nó đã tiến bộ như thế nào rồi nhé!” Khiêm xoa xoa bụng, ngồi vào bàn ăn nháy mắt. Truyện Đoản Văn
“Nhất định cậu sẽ không thất vọng đâu!” Hoàng mỉm cười.
Chiếc bánh kem với những cây nến nhỏ lung linh được thổi tắt đi. Hoàng hỏi mãi nhưng Khiêm không nói ra điều ước của mình, tỏ vẻ bí ẩn lắm. Thoáng chốc Khiêm thấy mình trưởng thành thật vội vã, tháng năm cũng vì thế mà càng trôi nhanh hơn. Nhưng ít ra thì trong những năm tháng đó thì Khiêm đã có Hoàng ở bên cạnh cậu, nó sẽ càng trở nên quý giá đối với cậu, dù cho cả hai đứa có phải trải qua thêm nhiều thăng trầm nữa thì cũng không hề đổi thay!
Hôm nay cả hai làm cùng nhau tại một quán trà sữa trong trung tâm thương mại của thành phố. Công việc không quá khó khăn, lương cũng tạm chấp nhận được và cả hai người cũng đã làm ở đây hơn vài tháng rồi! Ấy thế mà suýt chút nữa thì Dương đã gây ra ẩu đả với khách, không khéo lại bị trừ lương. Cũng may Bảo đã kịp thời can ngăn Dương và người khách đó. Hắn ta thấy Dương bặm trợn, lại thêm cái tính cọc cằn nóng nảy, như thể sẽ sẵn sàng nhảy vào ăn tươi nuốt sống đối thủ. Vì thế nên hắn ta cũng sợ hãi mà rút lui, không thèm báo cho chủ quán biết.
“Anh làm cái gì vậy? Mình phải bình tĩnh, không khéo bị ông chủ quán thấy lại trừ lương cho đấy..” Bảo quay lại cằn nhằn Dương ở phía sau phòng thay đồ khi hết giờ làm.
“Hắn ta đã ghi trong phiếu order ít đá, ít đường, không trân châu, không thạch.. Ấy thế mà đến khi nhận đồ uống thì nổi cáu, bảo sao ly trà sữa gì mà nhạt toẹt, lại còn không có topping.. Anh đã nói là trong phiếu ghi thế nào thì quán làm theo thôi, thế mà hắn ta còn cãi chày cãi cối bảo mình không biết rõ mấy điều này.. Đã không biết lại còn ghi kĩ càng thế mà.. Đúng là muốn chọc tức anh đây mà!”
“Em biết anh rất bực, nhưng một điều nhịn chín điều lành anh ạ!”
“Nhịn không được thế mới tức chứ!”
“Thôi thôi! Hạ hỏa, không giận nữa.. Cũng may là ông chủ không biết chuyện đấy chứ mà ông ấy biết thì..”
“Thì nghỉ làm luôn.. Đi tìm nơi khác, thiếu gì nơi làm việc chứ!”
“Anh nói nghe dễ dàng quá nhỉ!”
“...” Dương thở hắt ra, cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh hơn.
“Thôi, hôm nay mình sẽ đi ăn bên ngoài nhé! Lâu rồi, em thèm đi ăn quán!” Bảo khoác vai Dương kéo đi.
“Hôm nay còn cao hứng mời tôi đi ăn nữa đấy à?”
“Thì lúc trước anh mời em thì bây giờ tới em mời anh lại, như vậy mới phải đúng không nào?”
Bảo nói rồi liền ôm chặt lấy cánh tay Dương. Cậu bạn nghe thấy thế liền cảm thấy những cảm xúc tiêu cực bên trong mình đều tan biến đi, chỉ còn những niềm vui nho nhỏ còn sót lại trong cậu mà thôi.
Quán cơm đã hết chỗ ngồi, thế là cả hai đành mua hai phần đồ ăn mang về. Những ngày giáp Tết thế này, hàng quán thì đông đúc mà giá cả cũng chẳng hề rẻ bèo tí nào! Cả hai đứa cầm hai phần cơm ra bộ ghế đã ngoài công viên, vừa ngồi đối diện nhau vừa giải quyết mọi thứ thật ngon lành. Cả hai nhìn đường phố lấp lánh, ngập tràn những màu sắc rực rỡ. Tết như về từng ngôi nhà, từng hàng cây, từng con phố, từng ngóc ngách của nơi này!
“Ăn từ từ thôi em! Cẩn thận kẻo nghẹn đó!”
“Dạ..” Bảo đáp xong lại tiếp tục ăn. Có lẽ cậu nhóc đã đói lắm rồi.
“Anh xin lỗi.. Lẽ ra anh nên lo lắng cho em tốt hơn.. Lại còn phải bắt em sống khổ cực như thế này với anh nữa chứ!” Ánh mắt Dương buồn bã.
“Anh nói cái gì vậy? Em lúc trước cũng vậy thôi, em cũng đã quen với điều đó rồi! Nên dù là thế nào đi chăng nữa em cũng chịu được!” Bảo nói rồi cười thật tươi. “Chỉ cần có anh luôn luôn bên cạnh em như vậy là đủ rồi!”
“...” Dương trầm ngâm.
“Anh này!” Cậu nhóc ngập ngừng đôi chút. “Dù có chuyện gì thì cũng đừng buông tay của nhau anh nhé! Em đã lỡ thích anh nhiều quá rồi.. Em sẽ không thể nào thích ai khác được đâu!”
“Anh..” Dương nghe thấy thế thì có chút nhói đau trong lòng.
“À.. Tết này.. Mình sẽ đi mua vài món đồ về trang trí và sẽ mua thức ăn về nấu anh nhé! Em muốn Tết năm nay phải khác với mọi năm..” Bảo bỗng dưng chuyển sang chủ đề khác. Phần cơm của cậu cũng đã hết.
“Sao lại bàn chuyện này thế?”
“Vậy mọi năm đến Tết nhà anh chả làm gì sao?”
“Không.. Cứ như ngày thường mà thôi!” Dương nhún vai. Tết đối với gia đình cậu lúc trước không khác ngày thường gì nhiều!
“Sao chán phèo thế? Em những năm trước cô đơn không ai làm cùng, mà cũng chẳng có đủ thời gian và tiền bạc để mà chuẩn bị.. Em thèm được đón Tết như những người khác.. Mà sao khó quá!” Bảo cười buồn.
Nhìn gương mặt buồn bã ấy lại khiến cho Dương thấy cay cay đôi mắt. Cậu nhóc ấy đã từng cô đơn nhiều đến thế nào, đã từng yếu đuối thế nào, đã từng mạnh mẽ vượt qua những khó khăn của mình thế nào.. Dường như Dương có thể hiểu ra hết.
“Thế thì năm nay không cần phải lo nghĩ gì nữa.. Bởi vì em đã có anh rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới, như đúng ý em muốn và hi vọng vào một năm mới tốt đẹp hơn! Chịu không?”
“Đương nhiên rồi ạ!” Bảo gật đầu cười tươi, ngả vào lòng Dương.
Cả hai chẳng biết đã cùng nhau ngồi ở nơi đấy bao nhiêu lâu nữa, chỉ biết khi về đến nhà thì cũng đến lúc đi ngủ rồi! Sáng hôm sau cả hai đi tìm một vòng quanh những cửa hàng tạp hóa nhỏ, tìm kiếm những món đồ ưng mắt nhưng cũng vừa với túi tiền của cả hai để mua về. Rồi Bảo lại kéo Dương vào một cửa hàng đồ cũ ở ngay bên cạnh mà cậu nhóc vô tình phát hiện được.
Tuy nói là đồ cũ nhưng chúng vẫn trông rất mới hay chỉ được sử dụng một lần rồi thôi, bởi lẽ cô chủ tiệm này rất kĩ lưỡng trong việc lấy hàng. Bảo đi tới lui hết cả cửa hàng mất một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng chỉ lựa chọn được vài bộ quần áo đơn giản cho cả hai. Vừa về đến nhà là cả hai liền đem hết đống đồ vừa mua được đem ra trang trí ngay lập tức. Những bức tranh, những nhành hoa giả và cả những món đồ mới thay thế cho những cái cũ đã hư hỏng. Mất thêm cả buổi chiều nữa là cả hai đã hoàn tất mọi công việc. Cả hai ngồi ngắm nhìn thành quả của mình. Căn phòng trọ nhỏ của cả hai như được khoác thêm một lớp áo mới, tươi sáng và tốt đẹp hơn. Cả hai chỉ hi vọng rằng mình sẽ gạt bỏ đi được những điều tồi tệ của năm cũ vừa qua, để chuẩn bị đón một năm mới thật tốt lành!
- -----
Hoàng bị Châu kéo đi hết shop quần áo này đến shop quần áo khác. Gương mặt của cậu không chút hứng thú nào, trong khi đó người mua mới thực sự là cậu. Lúc Châu tư vấn nhiệt tình và tìm quà đến mỏi mắt cho Hoàng thì cậu bạn kia chỉ biết thở dài ngáp ngắn. Những chuyện mua sắm này vốn cậu đã không có chút quan tâm.
“Tao hỏi mày rốt cuộc là tao mua hay mày mua?”
“Ừ.. Thì là tao!”
“Thế mày có thể nào mà thể hiện một chút hứng thú ra mặt cho tao xem với.. Mua quà sinh nhật cho người yêu, đã không biết gì mà nhờ đến chị đây rồi.. Tới khi chị tư vấn cho em nhiệt tình thế này em lại tỏ vẻ thờ ơ như thể muốn đem con bỏ chợ thế này là sao?”
“Thì tại tao vốn không thích mấy chuyện này nên mới nhờ mày..”
“Mày cũng phải phát biểu ý kiến đi chứ? Cứ để tao nói chuyện một mình khiến tao sợ bản thân mình đang độc thoại một mình cứ như bị điên đấy Hoàng ạ!” Châu ngồi thụp xuống vừa nghỉ mệt vừa cằn nhằn.
“Ừ thì.. Tao.. Chỉ là..” Hoàng ấp úng.
“Quan trọng là ở tấm lòng! Không quan trọng là món quà đó đẹp hay xấu, rẻ hay mắc mà quan trọng đó là món quà mày tặng và mày cũng đã đặt hết tình cảm của mình là được! Chẳng nhẽ thằng Khiêm nó lại quan trọng mấy vấn đề này sao!”
“...”
“Thôi chết, tới giờ tao đi đón con bé Lam rồi.. Mọi chuyện còn lại phụ thuộc vào quyết định của mày, tao thì cũng đã hết trách nhiệm rồi nhé!”
Châu nhìn thời gian trên điện thoại liền hốt hoảng rời đi. Cô bạn vẫn không quên nhắc nhở Hoàng đang còn nhăn nhó mặt ngồi im lìm, rồi nhanh rời đi vội vã.
Hoàng đứng dậy, cố gắng đi tìm cho mình một món đồ vừa mắt mà lại còn phù hợp với Khiêm. Nhưng mãi mà cả buổi chiều cũng chẳng tìm được, trong khi Khiêm sẽ đến nhà Hoàng để đón sinh nhật cùng nhau trong chốc lát nữa. Nếu bây giờ cậu không về nhà trang trí và chuẩn bị cho bữa tiệc thì chắc chắn sẽ trễ giờ ngay, thế là Hoàng quyết định để việc chọn quà lại phía sau mà tức tốc trở về phòng.
Châu đứng trước cổng nhà xe, đợi chờ một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Lam cuối cùng cũng xuất hiện giữa dòng người đông đúc bước xuống từ trên chuyến xe cuối cùng. Vừa thấy thấp thoáng Châu là Lam liền cười tươi chạy ngay lại và ôm chầm lấy cô bạn, còn Châu thì mặc sức mà vỗ vai.
“Đi đường có mệt không bé con?”
“Dạ mệt thì mệt, nhưng mà được quay lại đây và được chị đến đón thì mọi mệt mỏi tan biến ngay ấy mà!” Lam lém lỉnh.
Cô bé vừa hoàn thành xong chuyến đi thực tế cuối học kì của lớp môn Địa. Chuyến đi chỉ kéo dài hai ngày nhưng đối với cả hai thời gian cứ như hai tháng dài đằng đẵng vậy! Châu khoác vai Lam kéo đi. Mặt con bé có chút mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng lấy lại được chút vẻ tươi tắn như thường ngày.
“Chị giúp anh Hoàng chọn quà xong chưa?”
“Ừ thì.. Chắc cũng gần xong rồi!”
Châu cười khổ, quên mất luôn việc hỏi tình hình bên kia thế nào. Nhưng nhìn lại đồng hồ, giờ đã đến buổi tiệc của họ nên Châu nghĩ rằng mình cũng không nên gọi đến làm phiền, thêm cả Châu tin rằng Hoàng chắc cũng đã có được lựa chọn cho riêng mình rồi.. Thế là cô bạn lại tiếp tục vui vẻ, kéo cô nhóc lâu ngày không gặp bên cạnh đi uống trà sữa và ăn bánh ngọt ngay lập tức!
- -----
Bữa tiệc chỉ được gói gọn trong đúng căn phòng có chút chật hẹp nhưng lại khá ấm cúng. Một bàn ăn với những món mà Khiêm thích, một chiếc bánh kem cùng với rất nhiều bong bóng bay đủ màu. Hoàng nhìn thành quả của mình, vừa hay cũng đã kịp giờ. Hoàng cũng dần quên béng đi mất việc phải đi tìm quà cho Khiêm. Mười lăm phút, ba mươi phút, bốn mươi lăm phút rồi lại một tiếng đồng hồ. Khiêm vẫn chưa đến, Hoàng điện thoại cho cậu nhưng lại không ai bắt máy. Đến thêm một tiếng sau, Hoàng thì ngủ quên mất, lúc này Khiêm mới lật đật đi vào bên trong phòng.
“Hoàng ơi! Cậu có nhà không? Sao để nhà tối thế này?”
Khiêm vừa nói vừa đưa tay bật công tắc đèn. Hoàng vẫn còn đang ngủ rất ngon lành. Khiêm nhìn bàn tiệc, chắc hẳn đã lấy mất đi một buổi chiều của cậu bạn kia rồi. Khiêm khẽ vuốt nhẹ mấy sợi tóc rối bù của Hoàng, thì thầm nói cảm ơn. Thế rồi Hoàng cùng lúc đó cũng chợt bừng tỉnh giấc.
“Đến rồi à? Tớ tưởng cậu không đến.. Điện thoại mãi chẳng được..”
“Xin lỗi cậu! Điện thoại tớ hết pin mất rồi, còn tớ phải đi mấy tiệm đồ mua vài món để đem đến đây nè!” Khiêm đưa túi đồ lên cao, là mấy món đồ trang trí và vài cuốn sách. “Nhà cậu nhìn chán phèo nên tớ muốn trang trí lại một chút..”
“Có ai nhờ đâu! Với cả hôm nay tớ còn quên mua quà tặng cho cậu mà cậu lại..” Mặt Hoàng buồn rười rượi khi nhớ đến việc mình vẫn không chuẩn bị quà. Khiêm khẽ tiến đến, mỉm cười nhìn cậu bạn.
“Cậu ngốc quá! Cậu đã chuẩn bị cho tớ cả bữa tiệc này và đã tặng tớ rất nhiều thứ rồi.. Chút đồ này có là gì cơ chứ!”
“Nhưng mà cậu lẽ ra..”
“Thôi thôi mình nhập tiệc đi nào! Hôm nay tớ muốn nếm thử tay nghề của cậu, để xem nó đã tiến bộ như thế nào rồi nhé!” Khiêm xoa xoa bụng, ngồi vào bàn ăn nháy mắt. Truyện Đoản Văn
“Nhất định cậu sẽ không thất vọng đâu!” Hoàng mỉm cười.
Chiếc bánh kem với những cây nến nhỏ lung linh được thổi tắt đi. Hoàng hỏi mãi nhưng Khiêm không nói ra điều ước của mình, tỏ vẻ bí ẩn lắm. Thoáng chốc Khiêm thấy mình trưởng thành thật vội vã, tháng năm cũng vì thế mà càng trôi nhanh hơn. Nhưng ít ra thì trong những năm tháng đó thì Khiêm đã có Hoàng ở bên cạnh cậu, nó sẽ càng trở nên quý giá đối với cậu, dù cho cả hai đứa có phải trải qua thêm nhiều thăng trầm nữa thì cũng không hề đổi thay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.