Cô Nương Nàng Thật Khó Theo Đuổi
Chương 2
Phỉ Phỉ
01/11/2014
"Thật sao Tĩnh Bội? Các cậu sắp lên Đài Bắc à?" Nhan Thiểu Chân ngưỡng mộ cực kỳ.
A! Trời ơi. . . . . . Đài Bắc là một nơi nổi tiếng như vậy mà suốt thời kỳ học sinh, cô không hề có một cơ hội nhìn thấy, không. . . . . . Phải nói là cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tới Đài Bắc.
Chưa từng tới Đài Bắc?
Đúng thế, cô đúng chuẩn mực của một người Nam bộ, cũng có người nói là "Người nam bộ chân chính". Trước giờ nơi xa nhất cô được đi đến cũng chỉ là Đài Trung.
Ngay cả khi thi, chỉ cần là trường học ở Đài Bắc, tất cả đều không được liệt kê vào, dù là công lập cũng vậy. Cha mẹ cô thà để cô học trường tư lập chứ nhất quyết không cho cô lên Đài Bắc.
Cũng vì thế mà cô đã từng cãi nhau một trận với cha mẹ. Cô thật không hiểu, sao họ lại không chịu cho cô lên Đài Bắc? Bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần nghe đến ba chữ "Lên đài Bắc" liền thay đổi tính tình.
"Đừng nói ahhh... Tớ biết cậu không thể đi cùng với bọn này, tớ cố tình gọi điện thoại tới chọc cậu đấy." Là bạn thân của Nhan Thiểu Chân, cô dĩ nhiên biết cấm kỵ lớn nhất của Thiểu Chân chính là lên đài Bắc.
"Cậu. . . . . . Cậu. . . . . ." Nhan Thiểu Chân bóp chặt bàn tay thành quả đấm.
"Ha ha! Cậu biết không ở Đài Bắc có nhiều thứ hay lắm. . . . . ." Lưu Tĩnh Bội khoe khoang."Cậu không đi được thật đáng tiếc."
"Chỉ là đã hai mươi hai tuổi mà còn chưa lên Đài Bắc, nói ra thật sẽ bị người ta cười chết."
Nhan Thiểu Chân vô cùng rung động, lúc này chỉ cần thêm một chút động lực liền sẽ chạy không ngừng nghỉ lên Đài Bắc.
"Ba mẹ mình sẽ không chịu đâu. . . . . ."
"Muốn đi không? Nếu như cậu muốn đi, chúng mình sẽ giúp cậu."
"Muốn" Cô nhanh chóng quyết định.
"Tốt, đó là cậu nói . . . . . Để xem nào. . . . . ." Ý tưởng lóe lên, "Cậu có thể nói với ba mẹ cậu là cậu qua nhà mình chơi hai ngày, mình hẹn bạn bè tổ chức sinh nhật cho cậu khi đó, vậy chúng ta sáng 26 ngồi máy bay lên đài Bắc, chiều 27 trở lại, máy bay bay rất nhanh khoảng 30 phút là tới. . . . . ."
"Được cứ thế đi." Trước giờ cô cũng thường hay đến chơi ở nhà Tĩnh Bội, thỉnh thoảng có ngủ lại. Cha mẹ cô cũng quen biết Tĩnh Bội, cách này nhất định có tác dụng.
"Mình sẽ liều một phen."
"Được, bọn này chờ tin tức tốt của cậu." Lưu Tĩnh Bội cúp điện thoại.
Nhan Thiểu Chân hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng ngủ. Để được lên Đài Bắc cô đành phải nói dối với cha mẹ mình lần này. Hai vợ chồng Nhan Mạnh nghe cô nói muốn sang ngủ lại nhà Tĩnh Bội, họ cũng không nghi ngờ gì, chấp nhận cho cô đi.
-----
"Bà nó, cậu làm ăn gì chậm chạp thế? Tụi này đợi nãy giờ!"
Một nhóm bốn người, trừ Lưu Tĩnh bội và Nhan Thiểu Chân ra, còn có Lâm Tiểu Vi và Phùng Ngọc Kiều.
"Xin lỗi nha! Mình nghe nói bây giờ ở Đài Bắc rất lạnh, cho nên hôm qua liền chuẩn bị những thứ này. . . . . ." Nhan Thiểu Chân mở túi du lịch của cô ra, kéo mấy cô bạn quây xung quanh xem xét.
"Mọi người xem đi. . . . . . Có mũ lông, khăn quàng cổ, khẩu trang, bao tay, đôi tất nè. . . . . . Còn có túi nóng nữa, mình kiếm mãi mới có đấy." Cô giơ lên khoe như vật quý.
"Đủ rồi, cậu cho rằng chúng ta đi Hàn Quốc à!" Lưu Tĩnh Bội tức hộc máu, "Lên xe nhanh! Anh trai mình sẽ lái xe đưa chúng ta đến sân bay, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo phố ở Đài Bắc, ngày mai sẽ đi tham quan vườn thú Mộc Sách, sau đó đến chợ Mã Vòng."
"Nhớ rồi." Nhan Thiểu Chân nhảy cẩng lên cười sung sướng, cuối cùng cô cũng lên được Đài Bắc rồi ! Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi danh hiệu "Người Nam bộ chân chính".
Vừa ngồi trên xe, anh Lưu lập tức nổ máy, xe hơi chạy thẳng đến sân bay.
-----
"Chính là hôm nay rồi, chỉ cần qua hôm nay là không có vấn đề gì nữa."
Phan Tố Hà ngồi bên cạnh Nhan Mạnh, nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ, kim chỉ phút, kim chỉ giây nhúc nhích di chuyển. . . . . . Chỉ cần kim chỉ phút xích gần kim chỉ giờ một chút, bà liền bớt căng thẳng.
Giờ sinh của Thiểu Chân là năm giờ chiều, theo như tính toán, chỉ cần qua mười hai giờ khuya là bình an rồi, Thiểu Chân sẽ không rời xa bọn họ!
22 năm qua, bọn họ cũng biết Thiểu Chân vô cùng muốn đi Đài Bắc, nhưng bọn họ phải luôn cự tuyệt yêu cầu của cô. . . . . .
Điều này hoàn toàn là vì một câu nói của thầy bói, nói bọn họ mê tín cũng được. Chỉ cần có thể giúp con gái tránh khỏi gặp chuyện không may, bọn họ tuyệt đối sẽ làm.
Vợ chồng họ cũng không có giải thích nguyên nhân cho Thiểu Chân. Với tính cách của Thiểu Chân, khi nói đến quỷ thần sẽ xì mũi coi thường. Có khi còn khiêu khích thuật bói toán của thầy bói ấy nữa.
Hiểu thấu tâm sự của vợ, hôm nay Nhan Mạnh cũng xin nghỉ phép để ngồi cạnh bà.
" Không phải bây giờ Thiểu Chân đang chơi ở nhà Tĩnh Bội sao? Không có chuyện gì đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy. . . . . . Không có chuyện gì." Phan Tố Hà cố gắng trấn an mình, là bà suy nghĩ quá nhiều. Nhà Tĩnh Bội rất gần, mấy đứa chỉ muốn giúp Thiểu Chân tổ chức sinh nhật mà thôi. Bây giờ nó vẫn đang ở Đài Nam, không có ở Đài Bắc.
"Hay là chúng ta gọi điện thoại hỏi xem nó đang làm gì, sẵn tiện chúc mừng sinh nhật nó."
"Cũng được. . . . . ."
Phan Tố Hà cầm điện thoại bấm phím gọi, điện thoại mới tút tút ba tiếng liền nhận được, "Các con đang ở đâu thế?"
Đầu nghe bên kia dính khá nhiều tạp âm, vừa nghe cũng biết bọn họ đang ở bên ngoài.
"Dạ đang đi dạo công ty bách hóa, phải . . . . là Tĩnh Bội muốn tìm quà tặng cho con."
"Ừ! Vậy thì tốt, hôm nay sẽ trở về chứ?" Phan Tố Hà che ống nói với Nhan Mạnh một câu "Chúng nó đang đi dạo phố", Nhan Mạnh sau khi nghe xong cũng chỉ cười cười.
"Dạ! Khoảng bảy giờ sẽ về nhà."
Hãy đến vườn thú Mộc Sách, ở trên đường Mộc Sách. . . . . .
Âm thanh quảng cáo trên loa của tàu điện ngầm truyền vào trong điện thoại di động, trong nháy mắt cả người Phan Tố Hà cứng lại, "Con nói con đang ở đâu?" Bà hầm hừ. "Con đang ở Đài Bắc sao. . . . . ." Bà gào thét, nụ cười Nhan Mạnh cũng cứng lại, ông bắt đầu lo lắng.
"Chết. . . . . . Không phải. . . . . ." Nhan Thiểu Chân không biết trả lời làm sao.
"Mẹ không phải nói cho con biết, con không được lên đài Bắc sao, tại sao con không nghe lời. . . . . ."
Xong rồi, tất cả đều tiêu tùng rồi, dù bọn họ cẩn thận suốt 22 năm, nhưng chỉ một giây cuối cùng cũng khiến tất cả tan vỡ.
"Không có gì đâu mà mẹ! Con có làm chuyện gì xấu sao? Con chỉ đến Đài Bắc thôi mà! Giờ con đã lớn rồi không có dễ bị lừa đâu. . . . . . Cha mẹ sao lại sốt ruột như vậy?" Được rồi! Mẹ phản ứng kịch liệt đến thế, cô đành phải thừa nhận thôi.
"Tại sao con không nghe lời mẹ nói!"Gào thét một hồi, Phan Tố Hà không nghẹn nổi mà khóc lớn, "Tại sao. . . . . . Hu hu. . . . . ."
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cô nhận thấy giọng nói của mẹ càng lúc càng lạ, Nhan Thiểu Chân cũng bắt đầu khẩn trương.
Ống nghe đã bị Nhan Mạnh cầm lấy, "Chúng ta tin tưởng con như vậy, con lại lừa chúng ta, chà đạp lòng tin của chúng ta đối với con!"
"Chuyện này không có nghiêm trọng thế đâu cha." Cô tiếp tục trấn an cha mẹ.
"Không, chuyện này nghiêm trọng hơn con tưởng, cha muốn con trở về lập tức."
"Không được, con khó khăn mới lên được Đài Bắc , không. . . . . . Phải nói đây là lần đầu tiên con đến Đài Bắc. Các buổi du lịch tham quan ở tiểu học, trung học, cao học rồi tốt nghiệp cũng bởi vì không thể đến Đài Bắc, cho nên con đều không có tham gia. Giờ đã thế rồi, con chỉ muốn đi vườn thú Mộc Sách. . . . . . Tối nay sẽ về, cha mẹ không cần lo lắng ."
Dù sao chắc chắn khi về sẽ bị xử tội nặng, vậy thì hôm nay chơi cho thật đã rồi về!
"Trở về ngay bây giờ!" Nhan Mạnh không nhân nhượng.
"Con không chịu." Nhan Thiểu Chân hít một hơi lấy dũng khí nói chuyện với cha, "Con chơi đủ sẽ đi về."
Nhan Mạnh tức giận cúp điện thoại, Phan Tố Hà vẫn khóc như mưa, vùi sâu trong ngực ông, "Thiểu Chân . . . . . . Không chịu về sao?"
"Ừm." Nhan Mạnh gật đầu.
"Vậy chúng ta. . . . . ."
Chẳng lẽ đúng như lời thầy bói nói, bọn họ sắp mất con gái rồi sao?
"Chúng ta cũng chỉ có thể đánh cuộc, xem ông trời có thật sự muốn mang Thiểu Chân đi hay không. . . . . . Xem ông thầy bói này có phải tiên đoán như thần hay không mà thôi!" Ngoại trừ chờ đợi, hai người họ cũng không thể làm gì khác.
A! Trời ơi. . . . . . Đài Bắc là một nơi nổi tiếng như vậy mà suốt thời kỳ học sinh, cô không hề có một cơ hội nhìn thấy, không. . . . . . Phải nói là cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tới Đài Bắc.
Chưa từng tới Đài Bắc?
Đúng thế, cô đúng chuẩn mực của một người Nam bộ, cũng có người nói là "Người nam bộ chân chính". Trước giờ nơi xa nhất cô được đi đến cũng chỉ là Đài Trung.
Ngay cả khi thi, chỉ cần là trường học ở Đài Bắc, tất cả đều không được liệt kê vào, dù là công lập cũng vậy. Cha mẹ cô thà để cô học trường tư lập chứ nhất quyết không cho cô lên Đài Bắc.
Cũng vì thế mà cô đã từng cãi nhau một trận với cha mẹ. Cô thật không hiểu, sao họ lại không chịu cho cô lên Đài Bắc? Bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần nghe đến ba chữ "Lên đài Bắc" liền thay đổi tính tình.
"Đừng nói ahhh... Tớ biết cậu không thể đi cùng với bọn này, tớ cố tình gọi điện thoại tới chọc cậu đấy." Là bạn thân của Nhan Thiểu Chân, cô dĩ nhiên biết cấm kỵ lớn nhất của Thiểu Chân chính là lên đài Bắc.
"Cậu. . . . . . Cậu. . . . . ." Nhan Thiểu Chân bóp chặt bàn tay thành quả đấm.
"Ha ha! Cậu biết không ở Đài Bắc có nhiều thứ hay lắm. . . . . ." Lưu Tĩnh Bội khoe khoang."Cậu không đi được thật đáng tiếc."
"Chỉ là đã hai mươi hai tuổi mà còn chưa lên Đài Bắc, nói ra thật sẽ bị người ta cười chết."
Nhan Thiểu Chân vô cùng rung động, lúc này chỉ cần thêm một chút động lực liền sẽ chạy không ngừng nghỉ lên Đài Bắc.
"Ba mẹ mình sẽ không chịu đâu. . . . . ."
"Muốn đi không? Nếu như cậu muốn đi, chúng mình sẽ giúp cậu."
"Muốn" Cô nhanh chóng quyết định.
"Tốt, đó là cậu nói . . . . . Để xem nào. . . . . ." Ý tưởng lóe lên, "Cậu có thể nói với ba mẹ cậu là cậu qua nhà mình chơi hai ngày, mình hẹn bạn bè tổ chức sinh nhật cho cậu khi đó, vậy chúng ta sáng 26 ngồi máy bay lên đài Bắc, chiều 27 trở lại, máy bay bay rất nhanh khoảng 30 phút là tới. . . . . ."
"Được cứ thế đi." Trước giờ cô cũng thường hay đến chơi ở nhà Tĩnh Bội, thỉnh thoảng có ngủ lại. Cha mẹ cô cũng quen biết Tĩnh Bội, cách này nhất định có tác dụng.
"Mình sẽ liều một phen."
"Được, bọn này chờ tin tức tốt của cậu." Lưu Tĩnh Bội cúp điện thoại.
Nhan Thiểu Chân hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng ngủ. Để được lên Đài Bắc cô đành phải nói dối với cha mẹ mình lần này. Hai vợ chồng Nhan Mạnh nghe cô nói muốn sang ngủ lại nhà Tĩnh Bội, họ cũng không nghi ngờ gì, chấp nhận cho cô đi.
-----
"Bà nó, cậu làm ăn gì chậm chạp thế? Tụi này đợi nãy giờ!"
Một nhóm bốn người, trừ Lưu Tĩnh bội và Nhan Thiểu Chân ra, còn có Lâm Tiểu Vi và Phùng Ngọc Kiều.
"Xin lỗi nha! Mình nghe nói bây giờ ở Đài Bắc rất lạnh, cho nên hôm qua liền chuẩn bị những thứ này. . . . . ." Nhan Thiểu Chân mở túi du lịch của cô ra, kéo mấy cô bạn quây xung quanh xem xét.
"Mọi người xem đi. . . . . . Có mũ lông, khăn quàng cổ, khẩu trang, bao tay, đôi tất nè. . . . . . Còn có túi nóng nữa, mình kiếm mãi mới có đấy." Cô giơ lên khoe như vật quý.
"Đủ rồi, cậu cho rằng chúng ta đi Hàn Quốc à!" Lưu Tĩnh Bội tức hộc máu, "Lên xe nhanh! Anh trai mình sẽ lái xe đưa chúng ta đến sân bay, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo phố ở Đài Bắc, ngày mai sẽ đi tham quan vườn thú Mộc Sách, sau đó đến chợ Mã Vòng."
"Nhớ rồi." Nhan Thiểu Chân nhảy cẩng lên cười sung sướng, cuối cùng cô cũng lên được Đài Bắc rồi ! Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi danh hiệu "Người Nam bộ chân chính".
Vừa ngồi trên xe, anh Lưu lập tức nổ máy, xe hơi chạy thẳng đến sân bay.
-----
"Chính là hôm nay rồi, chỉ cần qua hôm nay là không có vấn đề gì nữa."
Phan Tố Hà ngồi bên cạnh Nhan Mạnh, nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ, kim chỉ phút, kim chỉ giây nhúc nhích di chuyển. . . . . . Chỉ cần kim chỉ phút xích gần kim chỉ giờ một chút, bà liền bớt căng thẳng.
Giờ sinh của Thiểu Chân là năm giờ chiều, theo như tính toán, chỉ cần qua mười hai giờ khuya là bình an rồi, Thiểu Chân sẽ không rời xa bọn họ!
22 năm qua, bọn họ cũng biết Thiểu Chân vô cùng muốn đi Đài Bắc, nhưng bọn họ phải luôn cự tuyệt yêu cầu của cô. . . . . .
Điều này hoàn toàn là vì một câu nói của thầy bói, nói bọn họ mê tín cũng được. Chỉ cần có thể giúp con gái tránh khỏi gặp chuyện không may, bọn họ tuyệt đối sẽ làm.
Vợ chồng họ cũng không có giải thích nguyên nhân cho Thiểu Chân. Với tính cách của Thiểu Chân, khi nói đến quỷ thần sẽ xì mũi coi thường. Có khi còn khiêu khích thuật bói toán của thầy bói ấy nữa.
Hiểu thấu tâm sự của vợ, hôm nay Nhan Mạnh cũng xin nghỉ phép để ngồi cạnh bà.
" Không phải bây giờ Thiểu Chân đang chơi ở nhà Tĩnh Bội sao? Không có chuyện gì đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy. . . . . . Không có chuyện gì." Phan Tố Hà cố gắng trấn an mình, là bà suy nghĩ quá nhiều. Nhà Tĩnh Bội rất gần, mấy đứa chỉ muốn giúp Thiểu Chân tổ chức sinh nhật mà thôi. Bây giờ nó vẫn đang ở Đài Nam, không có ở Đài Bắc.
"Hay là chúng ta gọi điện thoại hỏi xem nó đang làm gì, sẵn tiện chúc mừng sinh nhật nó."
"Cũng được. . . . . ."
Phan Tố Hà cầm điện thoại bấm phím gọi, điện thoại mới tút tút ba tiếng liền nhận được, "Các con đang ở đâu thế?"
Đầu nghe bên kia dính khá nhiều tạp âm, vừa nghe cũng biết bọn họ đang ở bên ngoài.
"Dạ đang đi dạo công ty bách hóa, phải . . . . là Tĩnh Bội muốn tìm quà tặng cho con."
"Ừ! Vậy thì tốt, hôm nay sẽ trở về chứ?" Phan Tố Hà che ống nói với Nhan Mạnh một câu "Chúng nó đang đi dạo phố", Nhan Mạnh sau khi nghe xong cũng chỉ cười cười.
"Dạ! Khoảng bảy giờ sẽ về nhà."
Hãy đến vườn thú Mộc Sách, ở trên đường Mộc Sách. . . . . .
Âm thanh quảng cáo trên loa của tàu điện ngầm truyền vào trong điện thoại di động, trong nháy mắt cả người Phan Tố Hà cứng lại, "Con nói con đang ở đâu?" Bà hầm hừ. "Con đang ở Đài Bắc sao. . . . . ." Bà gào thét, nụ cười Nhan Mạnh cũng cứng lại, ông bắt đầu lo lắng.
"Chết. . . . . . Không phải. . . . . ." Nhan Thiểu Chân không biết trả lời làm sao.
"Mẹ không phải nói cho con biết, con không được lên đài Bắc sao, tại sao con không nghe lời. . . . . ."
Xong rồi, tất cả đều tiêu tùng rồi, dù bọn họ cẩn thận suốt 22 năm, nhưng chỉ một giây cuối cùng cũng khiến tất cả tan vỡ.
"Không có gì đâu mà mẹ! Con có làm chuyện gì xấu sao? Con chỉ đến Đài Bắc thôi mà! Giờ con đã lớn rồi không có dễ bị lừa đâu. . . . . . Cha mẹ sao lại sốt ruột như vậy?" Được rồi! Mẹ phản ứng kịch liệt đến thế, cô đành phải thừa nhận thôi.
"Tại sao con không nghe lời mẹ nói!"Gào thét một hồi, Phan Tố Hà không nghẹn nổi mà khóc lớn, "Tại sao. . . . . . Hu hu. . . . . ."
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cô nhận thấy giọng nói của mẹ càng lúc càng lạ, Nhan Thiểu Chân cũng bắt đầu khẩn trương.
Ống nghe đã bị Nhan Mạnh cầm lấy, "Chúng ta tin tưởng con như vậy, con lại lừa chúng ta, chà đạp lòng tin của chúng ta đối với con!"
"Chuyện này không có nghiêm trọng thế đâu cha." Cô tiếp tục trấn an cha mẹ.
"Không, chuyện này nghiêm trọng hơn con tưởng, cha muốn con trở về lập tức."
"Không được, con khó khăn mới lên được Đài Bắc , không. . . . . . Phải nói đây là lần đầu tiên con đến Đài Bắc. Các buổi du lịch tham quan ở tiểu học, trung học, cao học rồi tốt nghiệp cũng bởi vì không thể đến Đài Bắc, cho nên con đều không có tham gia. Giờ đã thế rồi, con chỉ muốn đi vườn thú Mộc Sách. . . . . . Tối nay sẽ về, cha mẹ không cần lo lắng ."
Dù sao chắc chắn khi về sẽ bị xử tội nặng, vậy thì hôm nay chơi cho thật đã rồi về!
"Trở về ngay bây giờ!" Nhan Mạnh không nhân nhượng.
"Con không chịu." Nhan Thiểu Chân hít một hơi lấy dũng khí nói chuyện với cha, "Con chơi đủ sẽ đi về."
Nhan Mạnh tức giận cúp điện thoại, Phan Tố Hà vẫn khóc như mưa, vùi sâu trong ngực ông, "Thiểu Chân . . . . . . Không chịu về sao?"
"Ừm." Nhan Mạnh gật đầu.
"Vậy chúng ta. . . . . ."
Chẳng lẽ đúng như lời thầy bói nói, bọn họ sắp mất con gái rồi sao?
"Chúng ta cũng chỉ có thể đánh cuộc, xem ông trời có thật sự muốn mang Thiểu Chân đi hay không. . . . . . Xem ông thầy bói này có phải tiên đoán như thần hay không mà thôi!" Ngoại trừ chờ đợi, hai người họ cũng không thể làm gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.