Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!
Chương 26: Thư Ký Pha Cà Phê (1)
Mộ Dung Khanh Mặc
24/03/2023
Chiết Chi lần đầu tiên tìm được một công việc thật sự, nhất thời khiến Vương Quế Phân sợ đến suýt ngất, lúc bà ta nghe thấy tin này, dây thần kinh giống như thể bị đóng băng, đồ trong tay rơi lộp bộp xuống đất, đặc biệt là khi nghe Chiết Chi nói công việc đó là ở xí nghiệp Hoa thị, càng khiếp sợ không nói nên lời.
“Chi Chi à, con… con nhìn xem, thứ nhất con không có bằng cấp, thứ hai không có hộ khẩu, con qua đó không phải là muốn để người ta chê cười sao?” Vương Quế Phân vừa nói vừa run rẩy, định đem tin tức này nói cho người bên kia biết.
Chiết Chi nhìn tay Vương Quế Phân, run đến mức khiến cô khó chịu, cô có chứng ám ảnh cưỡng chế: “Mẹ, hay con dẫn mẹ đi khám tay nhé?”
“Không cần không cần, dì ấy có trung dược mà.” Thần Tài đánh gãy lời nói của Chiết Chi, loại tật xấu như run tay này làm sao có thể chữa trong ngày một ngày hai được? Đương nhiên là phải điều trị lâu dài!
Thần Tài không cho Vương Quế Phân một chút cơ hội phản bác nào: “Dì à, tôi đi nấu thuốc giúp dì.”
Người khác nấu thuốc, có thể nấu cạn nước bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hắn nấu thuốc, có thể nấu càng nhiều nước bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Vương Quế Phân chỉ có thể cay đắng bị Thần Tài ép uống hết một nồi nước thuốc, một câu cũng nói không nên lời, Chiết Chi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chờ Vương Quế Phân uống xong trung dược, cô còn chưa kịp lên tiếng tỏ vẻ kháng nghị một chút, đã bị Thần Tài kéo vào phòng, một chút cơ hội cũng không để lại cho cô.
Sáng sớm hôm sau hắn trực tiếp lôi Chiết Chi đến xí nghiệp Hoa thị báo danh, bởi vì không có sổ hộ khẩu và chứng minh thư, Chiết Chi có chút lo lắng. Còn Thần Tài vẫn luôn kè kè ở bên cạnh cô, không đi đâu cả.
“Đừng lo lắng, người ta tự tìm đến cô mà, cô sợ cái gì.” Thần Tài đương nhiên biết Chiết Chi đang lo lắng cái gì, dù sao cái chuyện này đặt ở thời hiện đại cũng là chuyện vô cùng kỳ quái, nếu không phải bởi vì hắn biết rõ, không chừng cũng sẽ cảm thấy Chiết Chi bị rối loạn thần kinh.
Hoa Tư Hàm xuất hiện kịp thời giải cứu Chiết Chi đang xấu hổ, từ xa, cô ấy đã nhìn thấy Chiết Chi đứng cùng một chỗ với một chàng trai, đến gần mới nhận ra chàng trai này chính là người đã xuất hiện cùng Chiết Chi tại buổi khai trương cửa hàng hôm bữa.
Chẳng qua…
Hoa Tư Hàm nhớ tới lời nói hôm qua của Chiết Chi, yêu cầu được bồi ngủ?
Thân phận của chàng trai này… Như thế chẳng phải xấu hổ lắm sao?
“Hoa tiểu thư.” Chiết Chi cung cung kính kính chào hỏi, Hoa Tư Hàm gật đầu hai cái với bọn họ, sau đó dẫn Chiết Chi đi, Thần Tài không có việc gì làm, định đến quán bar tìm Li Nguyệt cắn hạt dưa, đến khi tan tầm lại đến đón người.
Chiết Chi đi theo Hoa Tư Hàm, ngay cả thở mạnh cũng không dám, từ trước tới nay cô chưa từng tới những nơi như thế này đâu.
“Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, nhân viên trong công ty thân thiện lắm.” Hoa Tư Hàm không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy Chiết Chi là một cô nhóc, so với Hoa Tư Điềm ở nhà còn cảm thấy thân thiết hơn.
Chiết Chi rụt rè gật đầu, vẫn luôn tự mình cổ vũ bản thân ở trong lòng.
“Không việc gì phải sợ, mình là một thư ký pha cà phê.” Chiết Chi ở trong lòng mặc niệm, đi theo Hoa Tư Hàm vào văn phòng tổng giám đốc, bàn làm việc ở bên cạnh Hoa Tư Hàm, đúng chuẩn chỗ ngồi của một tiểu tình nhân.
Chiết Chi có cảm giác như thể đang chịu tội, trợ lý của Hoa Tư Hàm, là bảy chị gái có nhan sắc xinh đẹp như tiên nữ, Chiết Chi ngồi cạnh Hoa Tư Hàm nhìn những chị gái xinh đẹp này, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Thật là thiên kiều bá mị, tư thái ngập tràn.
Trách không được Hoa Tư Hàm lại cong như vậy, ở chung với những người như thế này, không cong thì cũng phải cong.
Sáng sớm Hoa Tư Hàm đã bắt đầu họp, đám trợ lý tận chức tận trách báo cáo nội dung, Chiết Chi hoang mang ngồi nghe, hoàn toàn không hiểu gì.
Hoa Tư Hàm bình thường khi họp sẽ không quá phân tâm, nhưng hôm nay lại vì có sự xuất hiện của Chiết Chi, chỉ họp hai tiếng ngắn ngủi, đã kêu đến ly cà phê thứ ba. Tuy đám trợ lý đều thích uống cà phê, nhưng chỉ hai tiếng mà uống tận ba ly, tần suất này có chút cao!
Hơn nữa Chiết Chi không dùng cà phê pha máy, chỉ dùng cà phê hòa tan… Bọn họ uống cũng rất vất vả đó.
Đám trợ lý trơ mắt nhìn cô bé thư ký mới vào lộc cà lộc cộc bưng một khay toàn cà phê, sau đó ánh mắt trông mong nhìn sếp của các cô, giống như chú chó con chờ được chủ khích lệ?
Đám trợ lý cảm thấy hình như mình vừa phát hiện ra một vấn đề quan trọng nào đó.
Một đám cúi đầu không nói lời nào.
“Trưa nay cô cứ đi ăn cơm trước đi.” Hoa Tư Hàm ôn nhu mở miệng, đám trợ lý càng nghe càng hoảng sợ, sếp của bọn cô hóa ra cũng có lúc ôn nhu như vậy sao?!
Các cô biết nhiều như vậy, liệu có thể bị diệt khẩu hay không?!
"Sếp, trưa rồi, có phải chúng tôi cũng nên…” cũng nên đi ăn cơm?
Hoa Tư Hàm nâng mắt: “Uống cà phê đi.”
Đám trợ lý: “…”
Cuối cùng bọn họ đã hiểu, cà phê này không thể không uống.
Không uống xong là không thể tan tầm.
“Chi Chi à, con… con nhìn xem, thứ nhất con không có bằng cấp, thứ hai không có hộ khẩu, con qua đó không phải là muốn để người ta chê cười sao?” Vương Quế Phân vừa nói vừa run rẩy, định đem tin tức này nói cho người bên kia biết.
Chiết Chi nhìn tay Vương Quế Phân, run đến mức khiến cô khó chịu, cô có chứng ám ảnh cưỡng chế: “Mẹ, hay con dẫn mẹ đi khám tay nhé?”
“Không cần không cần, dì ấy có trung dược mà.” Thần Tài đánh gãy lời nói của Chiết Chi, loại tật xấu như run tay này làm sao có thể chữa trong ngày một ngày hai được? Đương nhiên là phải điều trị lâu dài!
Thần Tài không cho Vương Quế Phân một chút cơ hội phản bác nào: “Dì à, tôi đi nấu thuốc giúp dì.”
Người khác nấu thuốc, có thể nấu cạn nước bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hắn nấu thuốc, có thể nấu càng nhiều nước bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Vương Quế Phân chỉ có thể cay đắng bị Thần Tài ép uống hết một nồi nước thuốc, một câu cũng nói không nên lời, Chiết Chi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chờ Vương Quế Phân uống xong trung dược, cô còn chưa kịp lên tiếng tỏ vẻ kháng nghị một chút, đã bị Thần Tài kéo vào phòng, một chút cơ hội cũng không để lại cho cô.
Sáng sớm hôm sau hắn trực tiếp lôi Chiết Chi đến xí nghiệp Hoa thị báo danh, bởi vì không có sổ hộ khẩu và chứng minh thư, Chiết Chi có chút lo lắng. Còn Thần Tài vẫn luôn kè kè ở bên cạnh cô, không đi đâu cả.
“Đừng lo lắng, người ta tự tìm đến cô mà, cô sợ cái gì.” Thần Tài đương nhiên biết Chiết Chi đang lo lắng cái gì, dù sao cái chuyện này đặt ở thời hiện đại cũng là chuyện vô cùng kỳ quái, nếu không phải bởi vì hắn biết rõ, không chừng cũng sẽ cảm thấy Chiết Chi bị rối loạn thần kinh.
Hoa Tư Hàm xuất hiện kịp thời giải cứu Chiết Chi đang xấu hổ, từ xa, cô ấy đã nhìn thấy Chiết Chi đứng cùng một chỗ với một chàng trai, đến gần mới nhận ra chàng trai này chính là người đã xuất hiện cùng Chiết Chi tại buổi khai trương cửa hàng hôm bữa.
Chẳng qua…
Hoa Tư Hàm nhớ tới lời nói hôm qua của Chiết Chi, yêu cầu được bồi ngủ?
Thân phận của chàng trai này… Như thế chẳng phải xấu hổ lắm sao?
“Hoa tiểu thư.” Chiết Chi cung cung kính kính chào hỏi, Hoa Tư Hàm gật đầu hai cái với bọn họ, sau đó dẫn Chiết Chi đi, Thần Tài không có việc gì làm, định đến quán bar tìm Li Nguyệt cắn hạt dưa, đến khi tan tầm lại đến đón người.
Chiết Chi đi theo Hoa Tư Hàm, ngay cả thở mạnh cũng không dám, từ trước tới nay cô chưa từng tới những nơi như thế này đâu.
“Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, nhân viên trong công ty thân thiện lắm.” Hoa Tư Hàm không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy Chiết Chi là một cô nhóc, so với Hoa Tư Điềm ở nhà còn cảm thấy thân thiết hơn.
Chiết Chi rụt rè gật đầu, vẫn luôn tự mình cổ vũ bản thân ở trong lòng.
“Không việc gì phải sợ, mình là một thư ký pha cà phê.” Chiết Chi ở trong lòng mặc niệm, đi theo Hoa Tư Hàm vào văn phòng tổng giám đốc, bàn làm việc ở bên cạnh Hoa Tư Hàm, đúng chuẩn chỗ ngồi của một tiểu tình nhân.
Chiết Chi có cảm giác như thể đang chịu tội, trợ lý của Hoa Tư Hàm, là bảy chị gái có nhan sắc xinh đẹp như tiên nữ, Chiết Chi ngồi cạnh Hoa Tư Hàm nhìn những chị gái xinh đẹp này, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Thật là thiên kiều bá mị, tư thái ngập tràn.
Trách không được Hoa Tư Hàm lại cong như vậy, ở chung với những người như thế này, không cong thì cũng phải cong.
Sáng sớm Hoa Tư Hàm đã bắt đầu họp, đám trợ lý tận chức tận trách báo cáo nội dung, Chiết Chi hoang mang ngồi nghe, hoàn toàn không hiểu gì.
Hoa Tư Hàm bình thường khi họp sẽ không quá phân tâm, nhưng hôm nay lại vì có sự xuất hiện của Chiết Chi, chỉ họp hai tiếng ngắn ngủi, đã kêu đến ly cà phê thứ ba. Tuy đám trợ lý đều thích uống cà phê, nhưng chỉ hai tiếng mà uống tận ba ly, tần suất này có chút cao!
Hơn nữa Chiết Chi không dùng cà phê pha máy, chỉ dùng cà phê hòa tan… Bọn họ uống cũng rất vất vả đó.
Đám trợ lý trơ mắt nhìn cô bé thư ký mới vào lộc cà lộc cộc bưng một khay toàn cà phê, sau đó ánh mắt trông mong nhìn sếp của các cô, giống như chú chó con chờ được chủ khích lệ?
Đám trợ lý cảm thấy hình như mình vừa phát hiện ra một vấn đề quan trọng nào đó.
Một đám cúi đầu không nói lời nào.
“Trưa nay cô cứ đi ăn cơm trước đi.” Hoa Tư Hàm ôn nhu mở miệng, đám trợ lý càng nghe càng hoảng sợ, sếp của bọn cô hóa ra cũng có lúc ôn nhu như vậy sao?!
Các cô biết nhiều như vậy, liệu có thể bị diệt khẩu hay không?!
"Sếp, trưa rồi, có phải chúng tôi cũng nên…” cũng nên đi ăn cơm?
Hoa Tư Hàm nâng mắt: “Uống cà phê đi.”
Đám trợ lý: “…”
Cuối cùng bọn họ đã hiểu, cà phê này không thể không uống.
Không uống xong là không thể tan tầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.