Chương 35
Trương Huệ
12/12/2019
- Anh Thành ơi anh đợi em với...
Thành quay lại nhìn cô gái ấy nở nụ cười.
- đi nhanh lên nào cô gái bé nhỏ của anh.
- Nhưng mà em mỏi chân ấy.
- lớn rồi chứ có phải bé nhỏ gì đâu?
- em mới có 20 tuổi thôi mà.
- Em có thấy những đứa trẻ 4, 5 tuổi nó tự đi không?
- Bây giờ em muốn anh cõng thì làm thế nào đây?
- không được.
- em đang bị ốm đấy.
- Đừng có nhõng nhẽo nữa.
Cô gái ấy ngồi xuống dưới đường không muốn tiếp tục bước thêm một bước nào nữa. Thành nhìn cô gái lắc đầu rồi cuối cùng cũng đến cõng cô ấy.
- em có nặng không?
- nặng như con heo ấy.
- em giận đấy.
- thôi được rồi, em rất nhẹ.
- mà anh này.
- em nói đi.
- Sao em vẫn chẳng nhớ gì về quá khứ cả. Ai cũng phải có quá khứ đúng không anh?
- nhiều khi không nhớ lại cũng tốt em ạ...
Thành nói xong cô ấy thì thở dài. Đã qua một năm rồi, qua một năm anh giấu diếm người con gái này, qua một năm chẳng dám công khai đưa cô ấy đi gặp gia đình bạn bè.
Thành nhớ lại cái ngày kinh hoàng ấy, cái ngày mà anh vô tình nhìn thấy Trang chở một người giống Lan trên chiếc xe ấy, nếu Trang chưa từng đến gặp anh ta thì anh ta sẽ không bao giờ biết Trang để mà đi theo cả.
Cảm giác sợ hãi vẫn còn nguyên vẹn trong lòng của anh ta, ngày ấy anh ta không kịp thời bám vào sợi dây thừng kia thì liệu bây giờ người con gái này có còn sống sót?
Thành đã đuổi theo bọn họ nhưng quyết định không đi xe vào vì sợ phát hiện, anh ta đã để xe ở bên ngoài rồi đi bộ vào trong. Đề phòng hơn một chút anh ta còn lái xe ra một nơi kín để giấu chứ không dám để xe gần những người kia.
Khi mà anh ta nhìn thấy Lan bị treo ở trên cành cây thì cũng không dám lại gần để cứu. Sợ bản thân mình manh động không những không cứu được Lan mà còn mất mạng...
Lúc ấy rất muốn gọi báo cảnh sát nhưng lại không có một chút sóng điện thoại nào. Trong đầu anh ta đã có suy nghĩ là Trang sẽ cắt đứt sợi dây thừng để cho Lan xuống rơi xuống thác, điều duy nhất mà anh ra không ngờ tới đó chính là thác nước chảy quá mạnh trong cơn mưa.
Khi nhìn thấy sợi dây thừng kia bị cắt anh ta đã vội vàng lao ra nắm lấy cái sợi dây thừng ấy, cũng may nó đã vướng vào khúc cây nên đã nhanh chóng đưa được lan vào bờ. Lúc anh ta làm như thế thì trong lòng anh ta không có một chút nào sợ hãi. Nhưng sau cái giây phút ấy thì trong lòng không ngừng run rẩy, sợ cái ngày ấy nếu không cứu được Lan mà cả bản thân mình cũng bị thác nước cuốn trôi thì biết phải như thế nào.
Thành đã vội vã đưa Lan vào bệnh viện ngay sau khi cứu được, trên đầu cô còn có một vết thương khá nặng, ngay cái giờ phút ấy Thành đã nghĩ tới chuyện Lan sẽ không qua khỏi...
Bác sĩ nói Lan phải phẫu thuật để nuôi hộp sọ, khả năng cô gái ấy tỉnh lại sẽ không nhớ chuyện gì, vì đầu bị thương rất nặng, còn hôn mê do thiếu oxi nữa
Thành đã không nói với bất cứ một ai, ngay giây phút ấy Thành đã muốn giữ Lan lại cho riêng mình...
Anh ta đã đưa Lan tới bệnh viện lớn nhất, để Lan nằm giường dịch vụ không cho ai tiếp cận. Chưa một lần được Lan yêu thương, chưa một lần cô quay đầu nhìn về phía anh ta. Vậy mà Thành lại sợ mất, sợ đến không ăn không ngủ trong cái thời gian ấy.
Phẫu thuật xong mấy ngày Lan tỉnh lại, đôi mắt mở ra mơ màng nhìn khắp xung quanh, cô ấy không nhớ bất cứ gì cả.
Thành thấy Lan tỉnh lại trong lòng vui khôn xiết, nắm chặt lấy tay Lan nhưng cô lại chăm chú nhìn anh ta, giọng nói yếu ớt nhưng đầy nghi hoặc.
- anh là ai?
Thành thất thần nhìn Lan một lúc thật lâu, cuối cùng anh ta mỉm cười với Lan.
- anh là người yêu em...
- sao em không nhớ gì hết, có thật không?
- thật.
- vậy bố mẹ em là ai?
- à, bố mẹ em, thực ra....em là trẻ mồ côi...
Lan nghe thấy như thế thì buồn lắm, nhưng vừa tỉnh lại cơ thể chỗ nào cũng đau đớn không thể nghĩ được nhiều. Giây phút ấy vớ Lan thì tất cả những lời Thành nói đều là sự thật....
- anh Thành.
Hồi ức nhất thời bị dán đoạn khi Lan gọi tên Thành.
- sao nào...
- mai đưa em đi chơi nhé.
- ở đâu?
- em muốn đi công viên.
- lớn rồi.
- anh vẫn hay gọi em là cô gái bé nhỏ mà.
- ( bất lực) thôi được rồi...
Thành Yêu Lan, cùng Lan chung một nhà nhưng chưa từng đi quá giới hạn. Cô gái ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, Thành đã nó dối là Lan mới có 20, nhiều khi Lan đứng trước gương cứ thắc mắc sao mình già quá, những khi ấy tim Thành lại thắt lại.
Bản thân anh ta cũng không biết sẽ giấu chuyện này đến bao giờ. Hằng đêm anh ta vẫn cảm thấy bồn chồn, lo lắng và cả cảm giác có lỗi.
Có lỗi vì Lan còn sống nhưng lại không cho cô gặp bố, lo lắng sợ một ngày nào đó Lan nhớ lại tất cả. Nếu ngày ấy thực sự tới, liệu rằng cô có tha thứ cho anh ta không?
Mọi thứ trong suốt một năm qua đều bị đảo lộn, bé Bông cũng may được bác sĩ tâm lý giỏi điều trị nên đã có thể nói được. Nhưng con bé gần như vô cảm, một đứa trẻ ngây thơ như thế nhưng nụ cười lại vô cùng hiếm hoi, gần như nó không tồn tại.
Ông Vương cũng bị sốc tinh thần suốt thời gian dài, cũng may có cô giúp việc chăm sóc, bầu bạn, qua một năm rồi nhưng chưa từng thấy nét mặt người đàn ông ấy thôi sầu khổ.
- bố ơi...
Bông đi học về nhìn thấy bố đang ngồi bên cửa sổ, con bé gọi mà không thấy Dũng trả lời.
- bố về lúc nào thế...
Dũng quay mặt ra nhìn con gái, cố gắng cười, vài giọt nước mắt rơi xuống, anh nhanh chóng đưa tay gạt nó vì sợ con gái cũng sẽ khóc..
- con biết, con biết bố nhớ mẹ.
Nó ôm lấy Dũng, nó khóc, nó đau lòng lắm, mọi thứ bi thảm kia dường như đã cướp đi hết tuổi thơ của nó rồi.
- bố xin lỗi, bố xin lỗi con....
Nó cố gắng an ủi bố, chẳng biết từ khi nào nó mặc định mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho bố, bố của nó, bố của nó thực sự rất đáng thương.
suốt một thời gian bố đi làm mà giống như một người đàn ông sắp phá sản dù công ty đã khôi phục lại mọi thứ, còn kí được cả hợp đồng lớn.
Trên mặt toàn râu, quần áo thậm trí còn không thèm mặc những cái đẹp.
Có lẽ nó nên cảm ơn bác sĩ đã điều trị cho nó, nhờ vậy mà nó mới có thể chăm sóc cho bố...
Con bé để cái cặp xuống bàn, nó cầm lấy tấm ảnh của lan rồi cứ thế ngắm nhìn.
- cháu hỏi cô có lấy bố cháu không? Sao mãi vẫn không thấy cô trả lời.
- hay cô giận cháu đúng không? Hay cô hết thương cháu rồi....
Con bé lại khóc, nó khóc không phải chỉ vì Lan, khóc bởi vì hai người mẹ đều trong cùng một tấm ảnh, khóc vì cả hai không một ai còn ở lại...
Dũng đứng chết lặng ở cửa nhìn con gái, muốn vào lau nước mắt cho con nhưng chính bản thân anh ta còn không kìm nổi nước mắt...
Chẳng còn người đàn ông mạnh mẽ, chẳng còn một người đàn ông lạnh lẽo, chỉ còn một người đau đớn tan nát hết niềm tin vào cuộc sống.
Nỗi đau vợ bỏ đi để lại đứa con nhỏ bơ vơ vừa nguôi ngoai, khi anh ta vừa tìm được người phụ nữ của đời mình thì cô ấy lại rời xa mãi mãi, có đau đớn nào hơn đau đớn ấy...
Từ ngày chấp nhận Lan đã chết là từ ngày ấy Dũng chưa từng nhìn ảnh của Lan dù chỉ một lần. Hai khuôn mặt trong cùng một bức ảnh, tâm can anh ta như bị xé ra khi nhìn vào nó.
Trách móc, uất hận, đau khổ, bao nhiêu thứ chưa thực hiện được bị ép lại trong hai từ " nuối tiếc ". Một người đàn ông mạnh mẽ như thế cuối cùng lại phải gục ngã....
Bé bông mở cửa, Dũng nhanh chóng lau nước mắt, con bé biết nhưng cố gắng đánh trống lảng.
- mai bố con mình đi công viên nhé.
- mai à, để bố xem lịch đã.
- con muốn là ngày mai đấy, bố phải đi với con...
- Bông...
- quyết định vậy nhé. thôi con đi học bài đã.
- con ăn cơm rồi hãy học.
- bà Vú vẫn đang nấu mà. Bố cứ xuống trước đi, lát nữa con sẽ xuống sau.
Đã lâu quá rồi bố với nó không đi chơi, con bé thương Dũng lắm nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Bà Vú thấy Dũng đi xuống thì cứ lắc đầu.
- cậu cứ như thế này cô ấy thấy cũng không vui đâu.
- cô ấy không thấy được đâu.
- sao cậu lại nói như thế. Có thờ có thiêng.
- ( cười buồn) nếu cô ấy thấy thì đã tới gặp tôi rồi. Bởi vì không thấy nên mới chưa một lần quay về....
Bữa cơm hôm ấy vẫn như bao bữa cơm khác, vẫn là cái không khí tẻ nhạt buồn bã. Cả cái đêm ấy đối với Dũng cũng quá đỗi miên man, vẫn là một đêm khiến người đàn ông ấy mất ngủ.
" người ta bảo chết rồi cũng vẫn có linh hồn để quay về mà. Là do em còn giận? Hay vì chưa từng một lần nhớ tôi "
Bóng đêm mờ mịt, có những thứ người ta chưa từng muốn tin đó là sự thật nhưng vẫn phải cố để tin, phải tin vì chẳng còn một chút hy vọng nào để bấu víu...
Sáng hôm ấy Lan thức dậy thật sớm vì Thành đã hứa sẽ đưa đi chơi, đôi mắt lấp lánh hồn nhiên kia khiến Thành mỉm cười.
" như thế cũng tốt, em cứ bên anh như thế này, sẽ không ai có thể làm hại em. Chỉ có điều....nhưng anh ích kỉ, anh thực sự không muốn mất em vào tay người đàn ông đó "
Một người đàn ông không quá đặc biệt trong cuộc đời Lan nhưng lại có thể tạo ra sóng gió lớn tới như thế, đời quả thực có những thứ chẳng thể ngờ.
Thành quay lại nhìn cô gái ấy nở nụ cười.
- đi nhanh lên nào cô gái bé nhỏ của anh.
- Nhưng mà em mỏi chân ấy.
- lớn rồi chứ có phải bé nhỏ gì đâu?
- em mới có 20 tuổi thôi mà.
- Em có thấy những đứa trẻ 4, 5 tuổi nó tự đi không?
- Bây giờ em muốn anh cõng thì làm thế nào đây?
- không được.
- em đang bị ốm đấy.
- Đừng có nhõng nhẽo nữa.
Cô gái ấy ngồi xuống dưới đường không muốn tiếp tục bước thêm một bước nào nữa. Thành nhìn cô gái lắc đầu rồi cuối cùng cũng đến cõng cô ấy.
- em có nặng không?
- nặng như con heo ấy.
- em giận đấy.
- thôi được rồi, em rất nhẹ.
- mà anh này.
- em nói đi.
- Sao em vẫn chẳng nhớ gì về quá khứ cả. Ai cũng phải có quá khứ đúng không anh?
- nhiều khi không nhớ lại cũng tốt em ạ...
Thành nói xong cô ấy thì thở dài. Đã qua một năm rồi, qua một năm anh giấu diếm người con gái này, qua một năm chẳng dám công khai đưa cô ấy đi gặp gia đình bạn bè.
Thành nhớ lại cái ngày kinh hoàng ấy, cái ngày mà anh vô tình nhìn thấy Trang chở một người giống Lan trên chiếc xe ấy, nếu Trang chưa từng đến gặp anh ta thì anh ta sẽ không bao giờ biết Trang để mà đi theo cả.
Cảm giác sợ hãi vẫn còn nguyên vẹn trong lòng của anh ta, ngày ấy anh ta không kịp thời bám vào sợi dây thừng kia thì liệu bây giờ người con gái này có còn sống sót?
Thành đã đuổi theo bọn họ nhưng quyết định không đi xe vào vì sợ phát hiện, anh ta đã để xe ở bên ngoài rồi đi bộ vào trong. Đề phòng hơn một chút anh ta còn lái xe ra một nơi kín để giấu chứ không dám để xe gần những người kia.
Khi mà anh ta nhìn thấy Lan bị treo ở trên cành cây thì cũng không dám lại gần để cứu. Sợ bản thân mình manh động không những không cứu được Lan mà còn mất mạng...
Lúc ấy rất muốn gọi báo cảnh sát nhưng lại không có một chút sóng điện thoại nào. Trong đầu anh ta đã có suy nghĩ là Trang sẽ cắt đứt sợi dây thừng để cho Lan xuống rơi xuống thác, điều duy nhất mà anh ra không ngờ tới đó chính là thác nước chảy quá mạnh trong cơn mưa.
Khi nhìn thấy sợi dây thừng kia bị cắt anh ta đã vội vàng lao ra nắm lấy cái sợi dây thừng ấy, cũng may nó đã vướng vào khúc cây nên đã nhanh chóng đưa được lan vào bờ. Lúc anh ta làm như thế thì trong lòng anh ta không có một chút nào sợ hãi. Nhưng sau cái giây phút ấy thì trong lòng không ngừng run rẩy, sợ cái ngày ấy nếu không cứu được Lan mà cả bản thân mình cũng bị thác nước cuốn trôi thì biết phải như thế nào.
Thành đã vội vã đưa Lan vào bệnh viện ngay sau khi cứu được, trên đầu cô còn có một vết thương khá nặng, ngay cái giờ phút ấy Thành đã nghĩ tới chuyện Lan sẽ không qua khỏi...
Bác sĩ nói Lan phải phẫu thuật để nuôi hộp sọ, khả năng cô gái ấy tỉnh lại sẽ không nhớ chuyện gì, vì đầu bị thương rất nặng, còn hôn mê do thiếu oxi nữa
Thành đã không nói với bất cứ một ai, ngay giây phút ấy Thành đã muốn giữ Lan lại cho riêng mình...
Anh ta đã đưa Lan tới bệnh viện lớn nhất, để Lan nằm giường dịch vụ không cho ai tiếp cận. Chưa một lần được Lan yêu thương, chưa một lần cô quay đầu nhìn về phía anh ta. Vậy mà Thành lại sợ mất, sợ đến không ăn không ngủ trong cái thời gian ấy.
Phẫu thuật xong mấy ngày Lan tỉnh lại, đôi mắt mở ra mơ màng nhìn khắp xung quanh, cô ấy không nhớ bất cứ gì cả.
Thành thấy Lan tỉnh lại trong lòng vui khôn xiết, nắm chặt lấy tay Lan nhưng cô lại chăm chú nhìn anh ta, giọng nói yếu ớt nhưng đầy nghi hoặc.
- anh là ai?
Thành thất thần nhìn Lan một lúc thật lâu, cuối cùng anh ta mỉm cười với Lan.
- anh là người yêu em...
- sao em không nhớ gì hết, có thật không?
- thật.
- vậy bố mẹ em là ai?
- à, bố mẹ em, thực ra....em là trẻ mồ côi...
Lan nghe thấy như thế thì buồn lắm, nhưng vừa tỉnh lại cơ thể chỗ nào cũng đau đớn không thể nghĩ được nhiều. Giây phút ấy vớ Lan thì tất cả những lời Thành nói đều là sự thật....
- anh Thành.
Hồi ức nhất thời bị dán đoạn khi Lan gọi tên Thành.
- sao nào...
- mai đưa em đi chơi nhé.
- ở đâu?
- em muốn đi công viên.
- lớn rồi.
- anh vẫn hay gọi em là cô gái bé nhỏ mà.
- ( bất lực) thôi được rồi...
Thành Yêu Lan, cùng Lan chung một nhà nhưng chưa từng đi quá giới hạn. Cô gái ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, Thành đã nó dối là Lan mới có 20, nhiều khi Lan đứng trước gương cứ thắc mắc sao mình già quá, những khi ấy tim Thành lại thắt lại.
Bản thân anh ta cũng không biết sẽ giấu chuyện này đến bao giờ. Hằng đêm anh ta vẫn cảm thấy bồn chồn, lo lắng và cả cảm giác có lỗi.
Có lỗi vì Lan còn sống nhưng lại không cho cô gặp bố, lo lắng sợ một ngày nào đó Lan nhớ lại tất cả. Nếu ngày ấy thực sự tới, liệu rằng cô có tha thứ cho anh ta không?
Mọi thứ trong suốt một năm qua đều bị đảo lộn, bé Bông cũng may được bác sĩ tâm lý giỏi điều trị nên đã có thể nói được. Nhưng con bé gần như vô cảm, một đứa trẻ ngây thơ như thế nhưng nụ cười lại vô cùng hiếm hoi, gần như nó không tồn tại.
Ông Vương cũng bị sốc tinh thần suốt thời gian dài, cũng may có cô giúp việc chăm sóc, bầu bạn, qua một năm rồi nhưng chưa từng thấy nét mặt người đàn ông ấy thôi sầu khổ.
- bố ơi...
Bông đi học về nhìn thấy bố đang ngồi bên cửa sổ, con bé gọi mà không thấy Dũng trả lời.
- bố về lúc nào thế...
Dũng quay mặt ra nhìn con gái, cố gắng cười, vài giọt nước mắt rơi xuống, anh nhanh chóng đưa tay gạt nó vì sợ con gái cũng sẽ khóc..
- con biết, con biết bố nhớ mẹ.
Nó ôm lấy Dũng, nó khóc, nó đau lòng lắm, mọi thứ bi thảm kia dường như đã cướp đi hết tuổi thơ của nó rồi.
- bố xin lỗi, bố xin lỗi con....
Nó cố gắng an ủi bố, chẳng biết từ khi nào nó mặc định mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho bố, bố của nó, bố của nó thực sự rất đáng thương.
suốt một thời gian bố đi làm mà giống như một người đàn ông sắp phá sản dù công ty đã khôi phục lại mọi thứ, còn kí được cả hợp đồng lớn.
Trên mặt toàn râu, quần áo thậm trí còn không thèm mặc những cái đẹp.
Có lẽ nó nên cảm ơn bác sĩ đã điều trị cho nó, nhờ vậy mà nó mới có thể chăm sóc cho bố...
Con bé để cái cặp xuống bàn, nó cầm lấy tấm ảnh của lan rồi cứ thế ngắm nhìn.
- cháu hỏi cô có lấy bố cháu không? Sao mãi vẫn không thấy cô trả lời.
- hay cô giận cháu đúng không? Hay cô hết thương cháu rồi....
Con bé lại khóc, nó khóc không phải chỉ vì Lan, khóc bởi vì hai người mẹ đều trong cùng một tấm ảnh, khóc vì cả hai không một ai còn ở lại...
Dũng đứng chết lặng ở cửa nhìn con gái, muốn vào lau nước mắt cho con nhưng chính bản thân anh ta còn không kìm nổi nước mắt...
Chẳng còn người đàn ông mạnh mẽ, chẳng còn một người đàn ông lạnh lẽo, chỉ còn một người đau đớn tan nát hết niềm tin vào cuộc sống.
Nỗi đau vợ bỏ đi để lại đứa con nhỏ bơ vơ vừa nguôi ngoai, khi anh ta vừa tìm được người phụ nữ của đời mình thì cô ấy lại rời xa mãi mãi, có đau đớn nào hơn đau đớn ấy...
Từ ngày chấp nhận Lan đã chết là từ ngày ấy Dũng chưa từng nhìn ảnh của Lan dù chỉ một lần. Hai khuôn mặt trong cùng một bức ảnh, tâm can anh ta như bị xé ra khi nhìn vào nó.
Trách móc, uất hận, đau khổ, bao nhiêu thứ chưa thực hiện được bị ép lại trong hai từ " nuối tiếc ". Một người đàn ông mạnh mẽ như thế cuối cùng lại phải gục ngã....
Bé bông mở cửa, Dũng nhanh chóng lau nước mắt, con bé biết nhưng cố gắng đánh trống lảng.
- mai bố con mình đi công viên nhé.
- mai à, để bố xem lịch đã.
- con muốn là ngày mai đấy, bố phải đi với con...
- Bông...
- quyết định vậy nhé. thôi con đi học bài đã.
- con ăn cơm rồi hãy học.
- bà Vú vẫn đang nấu mà. Bố cứ xuống trước đi, lát nữa con sẽ xuống sau.
Đã lâu quá rồi bố với nó không đi chơi, con bé thương Dũng lắm nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Bà Vú thấy Dũng đi xuống thì cứ lắc đầu.
- cậu cứ như thế này cô ấy thấy cũng không vui đâu.
- cô ấy không thấy được đâu.
- sao cậu lại nói như thế. Có thờ có thiêng.
- ( cười buồn) nếu cô ấy thấy thì đã tới gặp tôi rồi. Bởi vì không thấy nên mới chưa một lần quay về....
Bữa cơm hôm ấy vẫn như bao bữa cơm khác, vẫn là cái không khí tẻ nhạt buồn bã. Cả cái đêm ấy đối với Dũng cũng quá đỗi miên man, vẫn là một đêm khiến người đàn ông ấy mất ngủ.
" người ta bảo chết rồi cũng vẫn có linh hồn để quay về mà. Là do em còn giận? Hay vì chưa từng một lần nhớ tôi "
Bóng đêm mờ mịt, có những thứ người ta chưa từng muốn tin đó là sự thật nhưng vẫn phải cố để tin, phải tin vì chẳng còn một chút hy vọng nào để bấu víu...
Sáng hôm ấy Lan thức dậy thật sớm vì Thành đã hứa sẽ đưa đi chơi, đôi mắt lấp lánh hồn nhiên kia khiến Thành mỉm cười.
" như thế cũng tốt, em cứ bên anh như thế này, sẽ không ai có thể làm hại em. Chỉ có điều....nhưng anh ích kỉ, anh thực sự không muốn mất em vào tay người đàn ông đó "
Một người đàn ông không quá đặc biệt trong cuộc đời Lan nhưng lại có thể tạo ra sóng gió lớn tới như thế, đời quả thực có những thứ chẳng thể ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.