Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?
Chương 20
Tg Hề Thiển
15/11/2022
Nói lời trong lòng ra, Thích Nguyệt ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhàng. Cô cúi đầu, cũng không giãy giụa nữa, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh có thể thả em ra chưa?”
Tô Cận không động, đôi tay anh vẫn như cũ ôm cô gái nhỏ vào lòng. Bây giờ cô đang cúi đầu, sắc mặt nhẹ nhàng, như được giải thoát.
“Thích Nguyệt,” Anh thu lại những suy nghĩ khác, trầm giọng nói, “anh cho em một cơ hội nói lại lần nữa.”
Thích Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
“Em lặp lại lần nữa, em có thích anh không?”
Tô Cận vẫn không thể tin được, người đàn ông như anh, Thích Nguyệt thế mà không có một chút tình cảm nam nữ gì với anh.
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô gái nhỏ, “Em nghĩ kĩ đi rồi hẵng trả lời anh.”
Thích Nguyệt dời tầm mắt đi, không nhìn anh nữa, cô ngây ra một lúc, sau đó mới nhỏ giọng nói, “Em không thích anh.”
Cô gái nhỏ thế mà thật sự không thích anh.
Trong lòng Tô Cận khó chịu, có cảm giác bị đè nén lại bực bội, dần tràn ngập lồng ngực anh.
Anh ép cô ngẩng đầu hỏi, “Vì sao?”
“Cái, cái gì vì sao?” Thích Nguyệt ngơ ngác hỏi.
Tô Cận: “Vì sao không thích anh?”
“Thì là không thích, không có vì sao cả.” Thích Nguyệt không muốn nói với anh về loại chuyện này.
Rõ ràng quan hệ của hai người chỉ thân hơn người xa lạ một chút, Tô Cận là chủ nợ của cô, vì sao Tô Cận có thể mặt không đỏ tim không loạn mà nói loại chuyện này với cô?
Thích Nguyệt không được tự nhiên xoay người nói, “Anh mau thả em ra, em còn muốn về nhà học bài.”
“Không thả.” Tô Cận trầm mặt, “Hôm nay em phải nói nguyên nhân cho anh biết.”
Thích Nguyệt trợn tròn mắt, không tin được trừng anh, thấy thái độ anh cứng rắn, trong lòng cô cũng có chút tức giận, “Loại chuyện này sao có nguyên nhân gì chứ, không thích thì chính là không thích thôi.”
“Theo xác suất bình thường, em không thể nào không thích anh,” Tô Cận thong thả ung dung phân tích, “theo trình độ xuất sắc từ các phương diện của anh, em …”
Thích Nguyệt nghe anh lại chuẩn bị tự khen mình, bị anh chọc tức đến bật cười.
Nếu anh cứ ép mình nói ra nguyên nhân, thế cô đành phải ăn ngay nói thật. Nếu không với hiểu biết của cô về Tô Cận, anh nhất định sẽ bám vấn đề này không buông.
Cô lấy hết can đảm ngắt lời anh, “Anh không phải gu của em, cho dù anh ưu tú hơn nữa, em cũng sẽ không thích anh.”
Tô Cận sửng sốt nói, “Anh không phải gu em?”
“Đúng vậy.” Thích Nguyệt nhìn anh, cực kì nghiêm túc nói, “Giống anh lúc trước nói, anh thích cô gái gợi cảm, dáng người đẹp, lại thông minh, em, em cũng có nửa kia lí tưởng của mình.”
Cùng một người đàn ông không thân nói loại chuyện này, trên mặt Thích Nguyệt vẫn không nhịn được mà dần nóng lên.
Giọng cô mềm như bông, “Cho nên dù anh có ưu tú, nhưng anh không phải là bạn trai lí tưởng của em, sao em có thể thích anh được chứ?”
Tô Cận hoàn toàn sửng sốt. Giọng cô gái nhỏ mềm mại, mặt mày không chút hoảng loạn, lời cô nói đều là những lời thật lòng.
Cô gái nhỏ thật sự không thích anh, vì anh không phải bạn trai lí tưởng của cô. Nói cách khác, trong lòng cô gái nhỏ có hình tượng bạn trai mà cô thích, còn anh đến lấy vé cho tư cách cạnh tranh cũng không có.
Tô Cận lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác lạnh cả người. Anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp như cũ của cô gái nhỏ, ngực bị đè nén.
“Anh có thể buông em ra chưa?” Thích Nguyệt nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói.
Nghe xong lời cô nói, Tô Cận không những không buông cô ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
Thích Nguyệt bị anh siết đến khó chịu, không nhịn được dùng sức đánh anh một chút, “Anh làm gì vậy? Thả em ra.”
Cúi đầu xuống, thấy cô gái nhỏ nhíu mày, lực trên tay anh theo phản xạ mà buông lỏng.
Thích Nguyệt bây giờ một chút cũng không muốn ở chung với anh, cô nói lại một lần nữa: “Em đã trả lời vấn đề của anh, anh thả em ra đi.”
Nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn như cũ không hề có ý buông cô ra. Thích Nguyệt nóng nảy, tay hơi dùng sức bẻ tay anh, “Tô Cận, anh có nghe em nói không?”
“Ừ.” Thần sắc Tô Cận nhàn nhạt, “Anh đang nghĩ về bạn trai lí tưởng của em.”
Anh nhìn cô gái nhỏ: “Em thích kiểu con trai như thế nào?”
Anh rất muốn biết, rốt cuộc là kiểu con trai nào mà có thể khiến cô gái nhỏ làm lơ sự tồn tại của anh.
“Em không muốn nói cho anh biết.” Thích Nguyệt không vui nói, “Đây là việc riêng của em.”
Thái độ Tô Cận cứng rắn, “Anh muốn biết.”
Thấy thần sắc anh nghiêm túc, Thích Nguyệt biết bản thân mình nếu không nói thì anh sẽ không thả cô ra.
Ép cảm giác bực bội trong lòng xuống, Thích Nguyệt phồng má lên, khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Em thích con trai dịu dàng, chăm lo gia đình.”
“Anh rất dịu dàng.” Tô Cận gần như ngay lập tức mở miệng, “Sau khi kết hôn, mỗi ngày anh sẽ cố gắng về sớm, cho nên sau này cũng sẽ rất chăm lo gia đình.”
Trong lòng Thích Nguyệt khó chịu, hai mắt hơi trừng. Anh dịu dàng, chăm lo gia đình chỗ nào chứ?
“Còn gì nữa?” Tô Cận trầm giọng hỏi.
Thích Nguyệt nghẹn đỏ mặt nói: “Không hút thuốc không uống rượu, đối xử tốt với em, còn nghe lời em.”
“Anh vẫn luôn đối xử tốt với em.” Tô Cận như suy tư gì đó, “Sau khi kết hôn, ngoại trừ vấn đề nguyên tắc, những chuyện khác anh đều có thể nghe em.”
Anh trầm ngâm nói: “Vì yêu cầu xã giao, anh gần như mỗi ngày đều có tiệc rượu. Sau này anh sẽ cố gắng để trợ lý uống thay anh, thuốc anh cũng sẽ cai dần.”
Sắc mặt Tô Cận nghiêm túc hỏi, “Em còn yêu cầu gì nữa không?”
Thích Nguyệt trừng anh chằm chằm, lần đầu tiên cảm thấy da mặt anh thật dày.
“Em không có yêu cầu gì với anh.” Cô thật sự nhịn không được nữa mà nói:“Em nói em không thích anh, chính là không thích anh, một chút cũng không thích.”
Cơ thể Tô Cận hơi cứng, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, “Thích Nguyệt, dựa theo điều kiện em đưa ra, anh hoàn toàn phù hợp bạn trai lí tưởng của em, vì sao em vẫn nói không thích anh?”
Thích Nguyệt bị anh chọc tức đến không biết giận, bất đắc dĩ nói: “Anh phù hợp bạn trai lí tưởng của em thì em phải thích anh sao? Thế trên đời này còn có những người phù hợp khác thì em cũng phải thích sao?”
“Bọn họ không giống anh.” Tô Cận vẻ mặt đương nhiên nói, “Em chỉ có thể thích anh.”
“Nhưng em thật sự không thích anh.” Thích Nguyệt bực bội, “Anh nói anh phù hợp bạn trai lí tưởng của em, anh hợp chỗ nào? Anh một chút cũng không hợp, cho dù sau này anh chịu thay đổi, em cũng sẽ không thích anh.”
///
Sau hôm đó, quan hệ hai người chính thức đi vào kì “đóng băng”.
Tô Cận gần như không về nhà. Đôi khi trở về một lần, hai người cũng chưa từng chạm mặt.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng Thích Nguyệt cũng có chút trống rỗng. Cô ép bản thân mình phải thu lại những suy nghĩ lung tung, toàn tâm toàn ý ôn tập.
Trong nháy mắt, học kì đầu tiên của cấp 3 đã qua một nửa. Thích Nguyệt tổng kết lại điểm thi thử, cảm thấy thi đậu vào trường đại học mà cô mong muốn không có vấn đề gì.
Khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên. Chờ lên đại học rồi thì cô có thể bắt đầu một cuộc sống mà mình muốn.
Tâm tình Thích Nguyệt không tệ, cô ôn bài xong, lại nấu vài món, một người chậm rãi ăn cơm, sau đó bắt đầu rửa mặt.
Làm xong mọi chuyện đã 10 giờ tối. Cô duỗi người, lên giường đắp chăn ngủ.
2 giờ sáng.
Khi Tô Cận về nhà cả người toàn mùi rượu. Anh đứng trước cửa phòng Thích Nguyệt hơn 10 phút, sau đó quay người rời đi.
Rửa sạch mùi rượu trên người, Tô Cận mặc áo ngủ, sắc mặt ngây ra.
Ngày đó bị cô gái nhỏ không chút do dự từ chối, trong lòng anh rất tức giận. Nhưng qua một thời gian dài, sự tức giận này dần biến mất.
Anh không có lập trường đi tức giận với cô gái nhỏ.
Nhắm mắt, Tô Cận lấy điện thoại, gọi điện cho Triệu Sùng.
Điện thoại vang lên mười mấy giây mới có người nhận.
“Lão đại, có việc gì sao?”
Tô Cận nghe giọng hắn mang theo tiếng thở dốc, liền đoán ra hắn đang làm gì, sắc mặt hơi cứng, trầm giọng hỏi: “Cậu dùng cách gì mà khiến cho Tống Khả Tiêu trong thời gian ngắn chấp nhận cậu?”
Anh tính một chút, Triệu Sùng và Tống Khả Tiêu biết nhau chưa đến một tháng.
Bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nói đắc ý của Triệu Sùng: “Haha, lão đại, cậu và Thích Nguyệt cãi nhau đúng không? Cậu muốn cô ấy trong thời gian ngắn chấp nhận cậu thì đơn giản nhất là để cô ấy thành người phụ nữ của cậu, bắt cô ấy lên giường.”
…
Cúp điện thoại, Tô Cận cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Anh hơi kéo áo ngủ trên người ra, rời khỏi phòng ngủ của mình.
“Cạch.”
Mở cửa phòng cô gái nhỏ ra, Tô Cận đóng cửa lại xoay người, đi vài bước đến bên mép giường.
Trong phòng mở đèn ngủ nhỏ, ánh sáng hơi tối, nhưng đủ thấy rõ người trên giường đang ngủ say.
Nói thật, tư thế ngủ bây giờ của cô rất bất nhã. Tóc hỗn độn, một bên chân đặt trên chăn, nửa người lăn đến mép giường, sắp rớt xuống đất tới nơi.
Tô Cận khom lưng, nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ, đặt cô lên giữa giường, đắp chăn lại đàng hoàng.
Anh đã thật lâu không nhìn kĩ cô. Cô gái nhỏ hình như không khác trước là bao, khí sắc hồng nhuận.
Nhẹ nhàng vén tóc trên mặt cô, Tô Cận nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cô, cuối cùng tầm mắt dừng trên môi cô.
Lời Triệu Sùng nói vang lên bên tai, cả người anh khô nóng, chậm rãi cúi người xuống, ngậm lấy môi cô.
Vốn chỉ nghĩ lướt qua rồi dừng, nhưng vừa chạm đến môi cô gái nhỏ, cả đầu Tô Cận trống rỗng, tất cả đều làm theo bản năng.
Thích Nguyệt ngủ đến mơ mơ màng màng, cứ cảm thấy có thứ gì đè nặng cô. Dùng sức đẩy vài cái, nhưng vẫn đẩy không ra.
Cô gấp đến nỗi muốn mắng người, nhưng vừa mở miệng, phát hiện miệng bị lấp kín, cô nói không nên lời.
Không biết qua bao lâu, trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, Thích Nguyệt lập tức bừng tỉnh.
Cô đột nhiên mở mắt ra, phát hiện có người đang ở trên giường mình, sợ tới mức cơ thể mềm nhũn ra.
“Đừng sợ, là anh.” Giọng Tô Cận rất khàn.
Anh giơ tay, mở đèn bàn học lên.
Thích Nguyệt thấy rõ người ngồi ở trên giường, tức giận đánh anh, “Sao anh lại ở trong phòng em?”
Người đàn ông này nửa đêm không ngủ, rốt cuộc là muốn làm gì?
Không nghe thấy anh trả lời, sắc mặt Thích Nguyệt nghi hoặc, theo tầm mắt anh cúi đầu, phát hiện cổ áo rất thấp, đã có thể thấy …
Sắc mặt cô nháy mắt đỏ lên, hoảng loạn kéo cổ áo cao lên. Cô, bên trong cô không mặc gì hết đó!
“Anh không được nhìn!” Thích Nguyệt tức muốn hộc máu mềm giọng la anh.
Cô gái ngốc, áo ngủ cô mỏng như vậy, căn bản là không che được gì.
Nhưng Tô Cận vẫn nghe cô, dời tầm mắt đi.
Quấn chăn bọc người mình kín mít, Thích Nguyệt tức giận hỏi, “Anh còn ở đây làm gì?”
Tô Cận lại nhìn cô gái nhỏ, ngữ khí rất tùy ý, “Anh ngủ không được.”
“Anh ngủ không được thì đến phòng em làm gì?” Thích Nguyệt trừng anh.
Bị cô gái nhỏ trừng một cái như vậy, đầu quả tim Tô Cận lập tức mềm.
Ánh mắt anh hơi tối, giơ tay kéo nhẹ, chăn trên người cô gái nhỏ bị kéo ra.
Ôm cô gái nhỏ có biểu tình ngây ngốc vào lòng, Tô Cận khàn giọng nói: “Anh muốn ngủ với em.”
Thích Nguyệt sửng sốt, trong mắt đều là không tin được.
Tô Cận không động, đôi tay anh vẫn như cũ ôm cô gái nhỏ vào lòng. Bây giờ cô đang cúi đầu, sắc mặt nhẹ nhàng, như được giải thoát.
“Thích Nguyệt,” Anh thu lại những suy nghĩ khác, trầm giọng nói, “anh cho em một cơ hội nói lại lần nữa.”
Thích Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
“Em lặp lại lần nữa, em có thích anh không?”
Tô Cận vẫn không thể tin được, người đàn ông như anh, Thích Nguyệt thế mà không có một chút tình cảm nam nữ gì với anh.
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô gái nhỏ, “Em nghĩ kĩ đi rồi hẵng trả lời anh.”
Thích Nguyệt dời tầm mắt đi, không nhìn anh nữa, cô ngây ra một lúc, sau đó mới nhỏ giọng nói, “Em không thích anh.”
Cô gái nhỏ thế mà thật sự không thích anh.
Trong lòng Tô Cận khó chịu, có cảm giác bị đè nén lại bực bội, dần tràn ngập lồng ngực anh.
Anh ép cô ngẩng đầu hỏi, “Vì sao?”
“Cái, cái gì vì sao?” Thích Nguyệt ngơ ngác hỏi.
Tô Cận: “Vì sao không thích anh?”
“Thì là không thích, không có vì sao cả.” Thích Nguyệt không muốn nói với anh về loại chuyện này.
Rõ ràng quan hệ của hai người chỉ thân hơn người xa lạ một chút, Tô Cận là chủ nợ của cô, vì sao Tô Cận có thể mặt không đỏ tim không loạn mà nói loại chuyện này với cô?
Thích Nguyệt không được tự nhiên xoay người nói, “Anh mau thả em ra, em còn muốn về nhà học bài.”
“Không thả.” Tô Cận trầm mặt, “Hôm nay em phải nói nguyên nhân cho anh biết.”
Thích Nguyệt trợn tròn mắt, không tin được trừng anh, thấy thái độ anh cứng rắn, trong lòng cô cũng có chút tức giận, “Loại chuyện này sao có nguyên nhân gì chứ, không thích thì chính là không thích thôi.”
“Theo xác suất bình thường, em không thể nào không thích anh,” Tô Cận thong thả ung dung phân tích, “theo trình độ xuất sắc từ các phương diện của anh, em …”
Thích Nguyệt nghe anh lại chuẩn bị tự khen mình, bị anh chọc tức đến bật cười.
Nếu anh cứ ép mình nói ra nguyên nhân, thế cô đành phải ăn ngay nói thật. Nếu không với hiểu biết của cô về Tô Cận, anh nhất định sẽ bám vấn đề này không buông.
Cô lấy hết can đảm ngắt lời anh, “Anh không phải gu của em, cho dù anh ưu tú hơn nữa, em cũng sẽ không thích anh.”
Tô Cận sửng sốt nói, “Anh không phải gu em?”
“Đúng vậy.” Thích Nguyệt nhìn anh, cực kì nghiêm túc nói, “Giống anh lúc trước nói, anh thích cô gái gợi cảm, dáng người đẹp, lại thông minh, em, em cũng có nửa kia lí tưởng của mình.”
Cùng một người đàn ông không thân nói loại chuyện này, trên mặt Thích Nguyệt vẫn không nhịn được mà dần nóng lên.
Giọng cô mềm như bông, “Cho nên dù anh có ưu tú, nhưng anh không phải là bạn trai lí tưởng của em, sao em có thể thích anh được chứ?”
Tô Cận hoàn toàn sửng sốt. Giọng cô gái nhỏ mềm mại, mặt mày không chút hoảng loạn, lời cô nói đều là những lời thật lòng.
Cô gái nhỏ thật sự không thích anh, vì anh không phải bạn trai lí tưởng của cô. Nói cách khác, trong lòng cô gái nhỏ có hình tượng bạn trai mà cô thích, còn anh đến lấy vé cho tư cách cạnh tranh cũng không có.
Tô Cận lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác lạnh cả người. Anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp như cũ của cô gái nhỏ, ngực bị đè nén.
“Anh có thể buông em ra chưa?” Thích Nguyệt nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói.
Nghe xong lời cô nói, Tô Cận không những không buông cô ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
Thích Nguyệt bị anh siết đến khó chịu, không nhịn được dùng sức đánh anh một chút, “Anh làm gì vậy? Thả em ra.”
Cúi đầu xuống, thấy cô gái nhỏ nhíu mày, lực trên tay anh theo phản xạ mà buông lỏng.
Thích Nguyệt bây giờ một chút cũng không muốn ở chung với anh, cô nói lại một lần nữa: “Em đã trả lời vấn đề của anh, anh thả em ra đi.”
Nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn như cũ không hề có ý buông cô ra. Thích Nguyệt nóng nảy, tay hơi dùng sức bẻ tay anh, “Tô Cận, anh có nghe em nói không?”
“Ừ.” Thần sắc Tô Cận nhàn nhạt, “Anh đang nghĩ về bạn trai lí tưởng của em.”
Anh nhìn cô gái nhỏ: “Em thích kiểu con trai như thế nào?”
Anh rất muốn biết, rốt cuộc là kiểu con trai nào mà có thể khiến cô gái nhỏ làm lơ sự tồn tại của anh.
“Em không muốn nói cho anh biết.” Thích Nguyệt không vui nói, “Đây là việc riêng của em.”
Thái độ Tô Cận cứng rắn, “Anh muốn biết.”
Thấy thần sắc anh nghiêm túc, Thích Nguyệt biết bản thân mình nếu không nói thì anh sẽ không thả cô ra.
Ép cảm giác bực bội trong lòng xuống, Thích Nguyệt phồng má lên, khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Em thích con trai dịu dàng, chăm lo gia đình.”
“Anh rất dịu dàng.” Tô Cận gần như ngay lập tức mở miệng, “Sau khi kết hôn, mỗi ngày anh sẽ cố gắng về sớm, cho nên sau này cũng sẽ rất chăm lo gia đình.”
Trong lòng Thích Nguyệt khó chịu, hai mắt hơi trừng. Anh dịu dàng, chăm lo gia đình chỗ nào chứ?
“Còn gì nữa?” Tô Cận trầm giọng hỏi.
Thích Nguyệt nghẹn đỏ mặt nói: “Không hút thuốc không uống rượu, đối xử tốt với em, còn nghe lời em.”
“Anh vẫn luôn đối xử tốt với em.” Tô Cận như suy tư gì đó, “Sau khi kết hôn, ngoại trừ vấn đề nguyên tắc, những chuyện khác anh đều có thể nghe em.”
Anh trầm ngâm nói: “Vì yêu cầu xã giao, anh gần như mỗi ngày đều có tiệc rượu. Sau này anh sẽ cố gắng để trợ lý uống thay anh, thuốc anh cũng sẽ cai dần.”
Sắc mặt Tô Cận nghiêm túc hỏi, “Em còn yêu cầu gì nữa không?”
Thích Nguyệt trừng anh chằm chằm, lần đầu tiên cảm thấy da mặt anh thật dày.
“Em không có yêu cầu gì với anh.” Cô thật sự nhịn không được nữa mà nói:“Em nói em không thích anh, chính là không thích anh, một chút cũng không thích.”
Cơ thể Tô Cận hơi cứng, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, “Thích Nguyệt, dựa theo điều kiện em đưa ra, anh hoàn toàn phù hợp bạn trai lí tưởng của em, vì sao em vẫn nói không thích anh?”
Thích Nguyệt bị anh chọc tức đến không biết giận, bất đắc dĩ nói: “Anh phù hợp bạn trai lí tưởng của em thì em phải thích anh sao? Thế trên đời này còn có những người phù hợp khác thì em cũng phải thích sao?”
“Bọn họ không giống anh.” Tô Cận vẻ mặt đương nhiên nói, “Em chỉ có thể thích anh.”
“Nhưng em thật sự không thích anh.” Thích Nguyệt bực bội, “Anh nói anh phù hợp bạn trai lí tưởng của em, anh hợp chỗ nào? Anh một chút cũng không hợp, cho dù sau này anh chịu thay đổi, em cũng sẽ không thích anh.”
///
Sau hôm đó, quan hệ hai người chính thức đi vào kì “đóng băng”.
Tô Cận gần như không về nhà. Đôi khi trở về một lần, hai người cũng chưa từng chạm mặt.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng Thích Nguyệt cũng có chút trống rỗng. Cô ép bản thân mình phải thu lại những suy nghĩ lung tung, toàn tâm toàn ý ôn tập.
Trong nháy mắt, học kì đầu tiên của cấp 3 đã qua một nửa. Thích Nguyệt tổng kết lại điểm thi thử, cảm thấy thi đậu vào trường đại học mà cô mong muốn không có vấn đề gì.
Khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên. Chờ lên đại học rồi thì cô có thể bắt đầu một cuộc sống mà mình muốn.
Tâm tình Thích Nguyệt không tệ, cô ôn bài xong, lại nấu vài món, một người chậm rãi ăn cơm, sau đó bắt đầu rửa mặt.
Làm xong mọi chuyện đã 10 giờ tối. Cô duỗi người, lên giường đắp chăn ngủ.
2 giờ sáng.
Khi Tô Cận về nhà cả người toàn mùi rượu. Anh đứng trước cửa phòng Thích Nguyệt hơn 10 phút, sau đó quay người rời đi.
Rửa sạch mùi rượu trên người, Tô Cận mặc áo ngủ, sắc mặt ngây ra.
Ngày đó bị cô gái nhỏ không chút do dự từ chối, trong lòng anh rất tức giận. Nhưng qua một thời gian dài, sự tức giận này dần biến mất.
Anh không có lập trường đi tức giận với cô gái nhỏ.
Nhắm mắt, Tô Cận lấy điện thoại, gọi điện cho Triệu Sùng.
Điện thoại vang lên mười mấy giây mới có người nhận.
“Lão đại, có việc gì sao?”
Tô Cận nghe giọng hắn mang theo tiếng thở dốc, liền đoán ra hắn đang làm gì, sắc mặt hơi cứng, trầm giọng hỏi: “Cậu dùng cách gì mà khiến cho Tống Khả Tiêu trong thời gian ngắn chấp nhận cậu?”
Anh tính một chút, Triệu Sùng và Tống Khả Tiêu biết nhau chưa đến một tháng.
Bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nói đắc ý của Triệu Sùng: “Haha, lão đại, cậu và Thích Nguyệt cãi nhau đúng không? Cậu muốn cô ấy trong thời gian ngắn chấp nhận cậu thì đơn giản nhất là để cô ấy thành người phụ nữ của cậu, bắt cô ấy lên giường.”
…
Cúp điện thoại, Tô Cận cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Anh hơi kéo áo ngủ trên người ra, rời khỏi phòng ngủ của mình.
“Cạch.”
Mở cửa phòng cô gái nhỏ ra, Tô Cận đóng cửa lại xoay người, đi vài bước đến bên mép giường.
Trong phòng mở đèn ngủ nhỏ, ánh sáng hơi tối, nhưng đủ thấy rõ người trên giường đang ngủ say.
Nói thật, tư thế ngủ bây giờ của cô rất bất nhã. Tóc hỗn độn, một bên chân đặt trên chăn, nửa người lăn đến mép giường, sắp rớt xuống đất tới nơi.
Tô Cận khom lưng, nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ, đặt cô lên giữa giường, đắp chăn lại đàng hoàng.
Anh đã thật lâu không nhìn kĩ cô. Cô gái nhỏ hình như không khác trước là bao, khí sắc hồng nhuận.
Nhẹ nhàng vén tóc trên mặt cô, Tô Cận nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cô, cuối cùng tầm mắt dừng trên môi cô.
Lời Triệu Sùng nói vang lên bên tai, cả người anh khô nóng, chậm rãi cúi người xuống, ngậm lấy môi cô.
Vốn chỉ nghĩ lướt qua rồi dừng, nhưng vừa chạm đến môi cô gái nhỏ, cả đầu Tô Cận trống rỗng, tất cả đều làm theo bản năng.
Thích Nguyệt ngủ đến mơ mơ màng màng, cứ cảm thấy có thứ gì đè nặng cô. Dùng sức đẩy vài cái, nhưng vẫn đẩy không ra.
Cô gấp đến nỗi muốn mắng người, nhưng vừa mở miệng, phát hiện miệng bị lấp kín, cô nói không nên lời.
Không biết qua bao lâu, trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, Thích Nguyệt lập tức bừng tỉnh.
Cô đột nhiên mở mắt ra, phát hiện có người đang ở trên giường mình, sợ tới mức cơ thể mềm nhũn ra.
“Đừng sợ, là anh.” Giọng Tô Cận rất khàn.
Anh giơ tay, mở đèn bàn học lên.
Thích Nguyệt thấy rõ người ngồi ở trên giường, tức giận đánh anh, “Sao anh lại ở trong phòng em?”
Người đàn ông này nửa đêm không ngủ, rốt cuộc là muốn làm gì?
Không nghe thấy anh trả lời, sắc mặt Thích Nguyệt nghi hoặc, theo tầm mắt anh cúi đầu, phát hiện cổ áo rất thấp, đã có thể thấy …
Sắc mặt cô nháy mắt đỏ lên, hoảng loạn kéo cổ áo cao lên. Cô, bên trong cô không mặc gì hết đó!
“Anh không được nhìn!” Thích Nguyệt tức muốn hộc máu mềm giọng la anh.
Cô gái ngốc, áo ngủ cô mỏng như vậy, căn bản là không che được gì.
Nhưng Tô Cận vẫn nghe cô, dời tầm mắt đi.
Quấn chăn bọc người mình kín mít, Thích Nguyệt tức giận hỏi, “Anh còn ở đây làm gì?”
Tô Cận lại nhìn cô gái nhỏ, ngữ khí rất tùy ý, “Anh ngủ không được.”
“Anh ngủ không được thì đến phòng em làm gì?” Thích Nguyệt trừng anh.
Bị cô gái nhỏ trừng một cái như vậy, đầu quả tim Tô Cận lập tức mềm.
Ánh mắt anh hơi tối, giơ tay kéo nhẹ, chăn trên người cô gái nhỏ bị kéo ra.
Ôm cô gái nhỏ có biểu tình ngây ngốc vào lòng, Tô Cận khàn giọng nói: “Anh muốn ngủ với em.”
Thích Nguyệt sửng sốt, trong mắt đều là không tin được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.