Có Phải Là...

Chương 4

Trúc Nhã

05/04/2014

Nàng phi thân đi trong đêm tối, đoán rằng hắn không thể đuổi đến kịp, thân ngồi xuống một mái nhà , mắt ngước nhìn bầu trời đen với muôn ngàn vì sao sáng rực rỡ. Nàng rất thích ngắm sao, nó như giúp nàng giải thoát khỏi nỗi đau kia trong chốc lát. Bàn tay ôm lấy ngực mình, nước mắt vẫn nghẹn ngào rơi từng giọt từng giọt… vì sao kia ơi, vì sao hôm nay các ngươi lại không giúp ta quên đi nỗi đau này mãi mãi.

Nàng cứ ngồi yên bất động cho đến hừng đông, nàng mới quay trở về phòng của mình sắp xếp hành trang rồi leo lên xe ngựa trước mọi người rồi thiếp đi trong mệt mỏi.

_Quái, sau lần đột phá lần này, Phi nhi có vẻ mệt mỏi hơn rất nhiều- hắc lão cẩn thận bắt mạch cho nàng rồi nói

_Phải a, tính ra phải khỏe mạnh hơn chứ- Bạch Lão nhíu nhíu mày vuốt râu suy nghĩ, còn hắn thì đã đi chung một xe ngựa khác với Ngọc Khốc. Nàng mỉm cười khi biết song lão đều rất quan tâm đến nàng , nhưng nàng biết bản thân mình có tâm bệnh thật sự khó chữa.

_Song lão, ta vài ngày là ổn thôi. vì ta không quen đi xe ngựa a- nàng mỉm cười nói dối song lão, hắn tuy ở xe ngựa khác nhưng do ở gần cùng thính lực cao, hắn biết nàng đang nói dối, bởi lẽ trước đây khi làm nhiệm vụ, nàng luôn thích đi xe ngựa chứ không thích cưỡi ngựa

_Ân… Phi nhi, con nằm nghỉ một chút, sẽ khỏe ngay thôi a – hắc lão xoa đầu nàng, nàng cũng gật gật đầu và bắt đầu chìm vào giấc ngủ

_Kì lạ…. – hắn khẽ thốt lên đầu liền suy nghĩ vì lí do gì nàng phải nói dối như vậy, bị thương thì nói là bị thương, nhưng hôm qua thuộc hạ của hắn báo rằng nàng lúc tấn công đoàn người của hoàng cung không có một chút sơ sẩy, mọi việc đều rất trơn tru, cũng không có giấu hiệu giao chiến ở nơi đó cũng như trên đường từ đó về tửu điếm. vậy vì lý do gì…. không lẽ…. nghĩ đến đây nàng liền quay sang nhìn Ngọc Khốc

_Nhị đệ, chuyện gì – Ngọc Khốc thấy ánh mắt hắn nhìn mình thì có chút khó hiểu liền hỏi thử

_Không – hắn lạnh lùng quay mặt đi, lòng nghĩ nàng vừa mới đột phá đã phải dâng cho nữ nhân này một chén máu quý giá, như vậy cũng có thể dẫn đến chuyện nàng bị tổn thương nguyên khí mà dẫn đến chuyện này cũng nên. Hắn không hề hắn hiện ra chính bản thân đã lo lắng quá cho nàng

_Song lão…. ta có một quyết định này, mong hai người đồng ý

_Chuyện gì thế Phi nhi – hắc lão hỏi

_Thật ra Phi nhi cảm thấy hoàng cung rất thú vị, muốn đi theo Khuê Hoa vào đó vui chơi một chút – nàng mỉm cười nói

_Con định dùng thân phận gì để vào đó- bạch lão cũng cảm thấy chuyện này rất tốt, chỉ cần nàng vui vẻ một chút là được, song lão đều cảm thấy nàng trong lòng đang có một điều gì đó giấu diếm hai lão, và chính chuyện này cũng khiến Phi nhi ít cười ít nói

_Nha hoàn thiếp thân của Khuê Hoa, tiện thể con muốn bảo vệ muội ấy, tâm hồn muội ấy quá lương thiện, Phi nhi nghĩ nếu một mình Khuê Hoa vào đó thì sẽ không chống đỡ nổi- nàng mỉm cười trả lời song lão

_Ân, nếu con muốn, làm ta còn tưởng con định nhập vào hàng ngũ phi tần a – hắc lão cười xuề xòa

_hắc lão, ta như thế này mà phải làm phi tần sao- nàng lóe mắt nhìn hắc lão trách cứ

_Hắc hắc, Phi nhi nói đúng a, cái đám lợn giống đó sao xứng đáng với Phi nhi nhà chúng ta được, dù gì con muốn chơi đùa thì cứ choi đùa, phá nát cái hoàng cung đó cũng được- bạch lão cười sảng khoái, ba người nhìn nhau cười đầy ăn ý, hoàng cung của Thiên Quốc, hãy coi chừng đi….

ooooOoOoooo

_Ta không đồng ý – hắn vừa hớp một ngụm trà vừa trả lời

_Vì sao – hắc lão khó hiểu nhìn hắn

_Vì muôi ấy là thập vĩ hồ, vì sao phải làm nha hoàn thấp hèn cho một người mà muội ấy vừa quen biết chỉ qua vài câu- hắn thong thả trả lời



_Tam muội, muội suy nghĩ lại đi – Ngọc Khốc cũng không hiểu nổi nàng, thân phận của tam muội hiện giờ đủ khiến cho toàn Cửu Châu quỳ sụp dưới chân nàng mà suy tôn, giờ lại muốn trở thành một nha hoàn thấp hèn

_Muội muốn- nàng xen vào – muội muốn đi đâu đó tu dưỡng một chút, đồng thời muốn vui đùa mà thôi, nơi đó chính là nơi thích hợp nhất để vui đùa – nàng phá lệ dài dòng

_Muội hình như muội quên mất muội là thuộc hạ của ta – hắn đập bàn đứng dậy nhìn nàng , lại cãi lời hắn, từ lúc đến thế giới này, nàng có vẻ không kính trọng hắn như trước – chỉ ỷ thân mình là thập vĩ hồ mà muốn làm loạn hay sao

_Tại sao không, huynh cũng chỉ mới là cửu vĩ hồ, hiện tại huynh phải thua ta – nàng lạnh lùng – một lần nhường nhịn có lẽ huynh lại cho là mình có thể hơn muội hay sao

_Được, đấu một trận – hắn vừa định ra đòn thì bị bạch lão chặn lại

_Tiểu tử ngươi, lại ép Phi nhi làm thuộc hạ của ngươi, hóa ra thương thế của Phi nhi là do ngươi đánh sao – Bạch lão tức giận – Phi nhi nó có tự do của nó, ta quyết định cho Phi nhi vào hoàng cung chơi, ngươi không được phép cãi ý của bọn ta

_Sư phụ – hắn nóng nảy nhìn bạch lão

_Sư phụ gì chứ, ngươi toàn gọi ta bạch lão, hôm nay có chuyện liền gọi ta là sư phụ hay sao, muộn rồi – bạch lão phe phẩy tay

_Tam muội… vốn đã là thần -hắn gắt lên

_Muội không phải thần thánh gì cả, muội chỉ muốn làm những việc gì mà mình thích , dù huynh có đồng ý hay không- nàng quay mặt bỏ đi, để lại cho hắn ánh mắt cực khó hiểu. Hóa ra từ trước đến nay, hắn chưa hiểu nàng dù chỉ là một chút

_Phân phó người theo bảo vệ muội ấy – hắn xoa xoa hai huyệt thái dương rồi cất lời

_Kỳ… ngươi đến rồi sao- một nam nhân tuấn mỹ xuất hiện trước ngưỡng cửa mỉm cười nhìn hắn

_Dạ Lang, ngươi đến rồi, ta đang định giới thiệu ngươi cho tam muội của ta, vậy mà muội ấy lại đang muốn làm nha hoàn để vào hoàng cung – hắn thở dài nhìn Dạ Lang, điều này khiến Dạ Lang thầm kinh hãi, hắn lại có thể thở dài vì một nữ nhân khác ngoài Ngọc Khốc.

_Kỳ, ngươi hiểu rõ tâm tư của ta dành cho ngươi, sao ngươi cứ phải ép ta vào đường cùng như vậy – Dạ Lang tức giận nhìn hắn, vì sao hắn chỉ coi mình là bằng hữu, mãi mãi không thể nói đến thứ tình cảm thiêng liêng kia chứ.

_Dạ Lang… ngươi do trước đây nghĩ rằng chỉ có mỗi ta là cửu vĩ nên quan tâm ta, hiện tại tam muội của ta đã trở thành thập vĩ hồ ly trong truyền thuyết rồi a, ta tin khi ngươi gặp muội ấy thì tâm tư của ngươi cũng sẽ thay đổi

Quay trở lại, nàng vui vẻ sắp xếp quần áo, một phần vì nàng sắp được đi phá phách, một phần khác là nàng không phải nhìn những hình ảnh âu yếm hạnh phúc của hắn cùng Ngọc Khốc. Toàn thân mặc lên trang phục nha hoàn của Thiên Quốc, nàng tiến ra hồ sen ngắm cảnh, lòng mong chờ những chuỗi ngày thú vị sắp tới của nàng.

_Rất hợp với con – Hắc Lão gật gù tán thưởng , nàng mỉm cười với hắc lão rồi cúi đầu chào song lão, tay cầm tay nải phi thân về con đường cũ mà mấy ngày nay nàng đã đi qua. Đồng thời cũng thay đổi gương mặt chính mình, đó chính là khả năng đặc biệt của tộc hồ ly mà không cần đến đan dược dịch dung

_Muội ấy đi rồi sao – hắn hớp một ngụm trà

_Vâng thưa giáo chủ- bóng đen quỳ xuống báo cáo cho hắn rõ

_Lui đi- hắn im lặng nhìn ra xa, cảm xúc rối loạn trong lòng suốt mấy ngày nay do nàng làm ra thực khiến hắn rất khó chịu. Từ lúc nàng đi cảm xúc trong lòng hắn cũng nguôi ngoai bớt đi hẳn. Nhưng hắn vẫn không hiểu được, lòng hắn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

oOooooooooOo

_Tiểu thư, có người đang ở ngoài cổng đang tìm tiểu thư a- mọt nha hoàn chạy đến báo cho Khuê Hoa rõ



_Ân…-Khuê Hoa dừng tu luyện để theo chân nha hoàn ra ngoài cổng, vừa nhìn thấy nàng, Khuê Hoa đã nở một nụ cười thật tươi – tỷ tỷ , tỷ đã đến, công nhận điều ước của tỷ thật hiệu nghiệm, mấy ngày nay thật sự không nhìn thấy đám người ở hoàng cung đâu cả. Thương thế của tỷ đã đỡ hơn rồi chứ

_Ân, tỷ tên là Phi Phi, nhưng là bọn họ có thể chậm chân vài tháng nhưng muội sẽ vẫn bị bắt nhập cung- nàng gật gật đầu nói với Khuê Hoa – tỷ muốn đến đây làm nha hoàn của muội để cùng muội nhập cung a

_Như vậy sao được, muội biết nơi đó rất nguy hiểm, làm sao lại kéo tỷ vào cùng được – Khuê Hoa lắc đầu

_TỶ chính là sợ nơi đó nguy hiểm, nếu có thêm tỷ muội sẽ đỡ buồn, huống chị lại còn có thể giúp đỡ lẫn nhau để chống chọi – nàng mỉm cười

_Nhưng…. – Khuê Hoa đang phân vân thì một bóng người nam nhân trung niên thân mặc quan phục quỳ xuống trước mặt nàng

_Vị cô nương này, ta biết thân thế của cô nương không tầm thường, ta thân là phụ thân của Hoa nhi, nhưng lại không thể chống lại lệnh vua để bảo vệ hạnh phúc của Hoa nhi, chỉ mong cô nương ở bên cạnh và trợ giúp cho Hoa nhi – Khuê Phục hướng mắt nhìn nàng nói

_Bá phụ xin đứng dậy, Phi Phi ta đến đây cũng là vì chuyện này, bá phụ không nói thì ta sẽ vẫn làm a – nàng đỡ Khuê Phục dậy rồi mỉm cười trả lời- biết đâu sau này Khuê Hoa muôi muội may mắn lại có thể trở thành hoàng hậu cũng nên a

_Ta không mong Hoa nhi làm hoàng hậu, ta chỉ mong Hoa nhi sống thật an toàn ở nơi cung cấm đó là được rồi – Khuê Phục lắc lắc đầu cười khổ

_Thật ra ta biết được, đoàn người bọn họ ngày mai sẽ mang sính lễ đến, Hoa nhi…. muội mau đi chuẩn bị đi a, tỷ sẽ sửa soạn một chút, có lẽ ngày mai sẽ phải lập tức lên đường vì bọn họ đã trễ nãi quá nhiều ngày rồi – nàng gọi Khuê Hoa

_Muội biết rồi – Khuê Hoa buồn bã quay về phòng, nàng cùng Khuê Phục bàn bạc một chút về những vấn đề sắp tới, sau đó nàng cũng quay về phòng mà Khuê Hoa vừa chuẩn bị cho nàng để ngủ một giấc cho thỏa thích chuyện này thật sự khiến nàng rất hưng phấn.

_Xuất hiện đi – nàng ở trong phòng cất tiếng

_Bái kiến tam tiểu thư – 5 bóng đen liền xuất hiện trước mặt nàng

_Theo bảo vệ ta cũng tốt, có gì ta nhờ các ngươi cũng dễ dàng, nhưng bản thân các ngươi cũng phải cẩn thận – nàng lạnh lùng ra lệnh

_Chúng thuộc hạ đã biết rõ – năm bóng đen đồng loạt nói rồi theo lệnh nàng mà biến mất. Nàng thong thả chìm trong giấc ngủ .

Đúng như nàng dự đoán, ngay ngày hôm sau, đoàn người trong hoàng cung đã đến, mọi chuyện trong phủ quan huyện cứ tất bật cả lên, nào là thái giám truyền thánh chỉ, rồi các lễ vật nhiều vô số kể do hoàng cung mang đến, nàng cũng nhanh tay chọn vài món mình yệu thích nhét vào trong chiếc vòng. Khuê Hoa nhìn thấy hành động như ăn trộm của nàng liền quá lên cười không thôi

Khuê Hoa được trang điểm thật lỗng lẫy, thân mặc một bộ hỷ phục nặng trịch khiến nàng nhìn thấy mà thầm than vãn, bộ đồ nay so với bộ hỷ phục ở thế giới của nàng trông có vẻ cồng kềnh hơn rất nhiều, chưa kể trên mặt Khuê Hoa bị trang điểm rất đậm, mất hết vẻ đáng yêu thường ngày mất rồi. Nàng cẩn thận đỡ tay Khuê Hoa vào kiệu rồi đi bộ song song với kiệu. Cả đoàn người bắt đầu rời phủ mà đi. Nàng nghe thấy tiếng nấc của Khuê Hoa từ kiệu hoa truyền ra khiến người ta thật thương tâm

Đoàn người sau hai ngày một đêm liền tiến vào rừng lớn, mọi người đều dùng lại nghỉ ngơi và đốt những đống lửa lớn để sưởi ấm, nàng dặn dò 5 thuộc hạ ở lại bảo vệ Khuê Hoa còn nàng thì đi lấy nước suối về cho Khuê Hoa dùng, nhưng vừa trở lại thì nàng đã nhìn thấy một trận ẩu đả xảy ra, Khuê Hoa vẫn an toàn nhưng toán người kia dường như có vẻ là lâm tặc ở nơi này

_Hừ… – nàng đứng cạnh Khuê Hoa, ra lệnh cho thuộc hạ giết sạch đám du thủ du thực này, dám động đến người nàng bảo hộ, thì thật là muốn chết a

_Hình như có người giúp đỡ chúng ta – đám binh lính nhìn nhau rồi đem xác chết vứt ở nơi khác

_Đã khiến nương nương phải sợ hãi rồi – thái giám đứng đầu vội đến hành lễ với Khuê Hoa

_Không sao đâu, mọi người cứ làm việc của mình đi- Khuê Hoa gật gật đầu, còn nàng đem nước suối đi đun cho ấm một chút rồi việc đầu tiên chính là rửa sạch lớp phấn trang điểm trên mặt của Khuê Hoa đi, tiếp đến là đem nước ấm cho Khuê Hoa rửa chân. Đêm hôm đó nàng hoàn toàn không ngủ, chỉ nhắm mắt ngồi dựa vào kiệu để dưỡng thần, một bên thầm bảo vệ Khuê Hoa đang thiếp đi về mệt mỏi ở bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Phải Là...

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook