Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 16

Nguyễn Nhật Thương

15/06/2023

Một chiếc xe Maybach màu đen sang trọng dừng trước Tập đoàn Vũ Thị, tiếp theo sau đó là một loạt những xe con màu đen khác đồng loại dừng lại ở phía sau, từ các cánh cửa được mở ra một đoàn người áo đen bước xuống đi đến chỗ đám đông đang vây kín kia mà dẹp đường đứng xếp thành hai hàng mà đám người náo loạn kia trông thấy cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy khiếp sợ không dám ầm ĩ.

Lúc này, cánh cửa của chiếc xe đầu tiên bật mở, đôi giày da đen bóng chạm xuống nền đất, tiếp theo đó là cả thân Tây trang màu đen sang trọng bước ra phía ngoài.

Gương mặt sáng giá cùng những đường nét hoàn mỹ đến mê hồn, hắn với dáng vẻ cao ngạo, hai tay đút túi hướng đến phía trước từng bước lãnh đạm nhưng lại chậm rãi như muốn chờ đợi ai ở phía sau.

Khi cô đã tiến lại gần, hắn mới đảo mắt nhìn xung quanh đám người kia rồi lạnh giọng nói:

- Gọi luật sư!

Băng Nhi nghe vậy cũng hiểu ý hắn liền lấy chiếc điện thoại ra bấm một dãy số nói gì đấy rồi tắt máy mà đám người kia không hiểu chuyện gì chỉ dám nhìn nhau xì xào to nhỏ, khi nãy tuy là có náo loạn nhưng khi đối diện với hắn bọn họ bị khiếp sợ trước khí thế của hắn, ai mà không biết Vũ Thiên Uy là người như thế nào.

Cùng lúc đấy, một chiếc xe thể thao Ferrari F60 America dừng ngay bên cạnh xe của hắn khiến mọi tầm mắt đều đổ dồn về phía đấy.

Cánh cửa mở ra, nam nhân với gương mặt tuấn mỹ bước xuống tiếp sau đó là một cô gái xinh đẹp nhưng dáng vẻ lại có chút mệt mỏi thiếu sức sống từng bước đi lại phía bọn họ.

Bỗng trong đám người kia lại có một âm thanh vang lên:

- Đồ tiểu tam phá hoại gia đình người khác.

Lời đấy vừa dứt đám người kia như bị kích động cũng bắt đầu nhao nhao cùng hô lớn:

- Đồ tiểu tam, hãy cút đi.

Những kẻ đó bắt đầu chen lấn xô đẩy nhau mà người của hắn cũng không thể đàn áp nổi, trên không trung đã xuất hiện những vật thể bay lại phía của Từ Phương Đan, Vĩnh Kiệt thấy vậy liền vội túm lấy Phương Đan kéo vào lòng xoay người mà che chở.

Mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi hắn còn chưa kịp phản ứng gì liền thấy một chai nước bay thẳng về phía cô, hắn vội vàng đưa tay lên đỡ lấy.

Mọi thứ trở nên hỗn loạn, hắn còn không có thời gian lên tiếng bởi vì bận giúp cô đỡ những vật thể kia mà Vĩnh Kiệt lúc này cũng hứng đủ không kém.

Đám đông bắt đầu chen lên xen kẽ tách bọn họ ra khiến Phương Đan bị đẩy bật ra ngoài mà ngã xuống đường.

Băng Nhi thấy vậy lại có chút quan tâm dùng đòn tách đám người kia ra rồi đi đến đỡ lấy Phương Đan lên.

Đám đông vốn chỉ tập trung vào nhân vật đang gây xôn xao nên thấy vậy lại hướng đến cô và Phương Đan mà vây lấy.

Cùng lúc đấy, một viên gạch từ trong đám đó bay đến phía Phương Đan tiếp theo là một bóng người chạy tới nghiễm nhiên lại hứng trọn viên gạch vào đầu, một dòng máu đỏ chảy xuống mà đám người kia cũng không khỏi kinh ngạc mà đứng bất động.

Hắn và Vĩnh Kiệt bây giờ mới len được vào đám điên loạn đó khẽ nhíu mày nhìn người vừa mới xuất hiện, mà người đấy lúc này lại đảo mắt nhìn đám náo loạn kia gắt nhẹ:

- Các người làm gì vậy? Khi thì tung hô cô ấy, bây giờ lại quay lưng ném đá cô ấy như vậy sao?

Phương Đan nhìn người trước mặt một giây khó hiểu rồi nói:

- Đàm Hiểu Thanh, sao cậu lại ở đây?

Ả ta lúc này mới quay lại nhìn Từ Phương Đan ra vẻ lo lắng nói:

- Mình chỉ là đi qua thấy cậu bị xô ngã ra ngoài này liền vội xuống xe xem sao, ai ngờ... bọn họ thật quá đáng mà.

Cùng lúc đấy lại kéo đến thêm vài chiếc xe, bước xuống đều là những luật sư nổi tiếng với nhiều vụ thắng kiện để đời cùng đi tới chỗ hắn kính cẩn chào rồi một người trong đó bước lên nhìn đám đông kia, chậm rãi nói:

- Chúng tôi có thể kiện tất cả các người tội quấy rối, cố ý gây thương tích, lăng mạ nhân phẩm của người khác.

Đám người kia nghe vậy bắt đầu hoảng loạn, một số kẻ đã tự mình âm thầm rời đi, một số kẻ đã bị người của hắn bắt giữ lại mà hắn chỉ lạnh nhạt nói:

- Không được bỏ sót một ai.



Đám người áo đen nghe vậy chỉ gật đầu rồi khống chế đám người đấy lôi đi.

Hắn bây giờ mới tiến lại phía ba cô gái kia, tầm mắt lại nhìn đến ả một tia nghi hoặc mà hỏi:

- Cô là Đàm Hiểu Thanh?

Ả ta nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt lộ rõ vẻ si mê. Ả có nghe nói hắn là một người cực kỳ đẹp hoàn hảo nhưng ngoài những tạp chí doanh nhân ra ả vốn chưa có cơ hội được gặp hắn ở ngoài, bây giờ thấy thật sự khiến ả si mê đến không rời được mắt, mẫu đàn ông như vậy đúng quả thật là vừa ý ả, trong lòng khẽ cười thầm một cái rồi hướng đến hắn nhẹ giọng nói:

- Phải.

Hắn nghe vậy dáng vẻ vẫn bình thản nhìn lên vết thương của ả, lãnh đạm nói:

- Tôi không muốn nghe tin Vũ Thị khiến một diễn viên hàng đầu bị thương. Cô hãy đi kiểm tra, mọi chi phí tôi sẽ chi trả cũng sẽ cho người trả tiền bồi thường.

- Vũ tổng không cần khách sáo, tôi chỉ là muốn giúp bạn của mình không liên quan đến Vũ Thị.

Vĩnh Kiệt lúc này đứng ngoài mới lên tiếng:

- Mọi chuyện để vào trong rồi nói đi.

Hắn nghe vậy mới rời tầm mắt nhìn sang cô mà tiến sát lại gần, giọng nói có chút dịu dàng hỏi:

- Không sao chứ?

Băng Nhi khẽ lắc đầu một cái, hắn thấy vậy mới yên tâm quay người đi vào mà đám người kia cũng bước theo sau.

Đàm Hiểu Thanh từ sau nhìn đến hắn lộ rõ một ánh mắt cương quyết. Thật ra người đứng sau vụ ầm ĩ này chính là ả, từ chuyện "kẻ tiểu tam" đến chuyện náo loạn hay cuộc trò chuyện trên truyền hình và cả tình cờ đi qua đây cũng nằm trong kế hoạch của ả. Là vì Từ Phương Đan khiến ả mất đi danh hiệu ảnh hậu, thêm chuyện tất cả những hợp đồng quảng cáo, đặc biệt là sự hợp tác với Vũ Thị, ả cũng đã tốn rất nhiều quan hệ và tiền bạc để mua sự hợp tác này nhưng cũng bị Phương Đan dành hết khiến ả tức giận muốn đạp Phương Đan xuống chỉ là lần này đến Vũ Thị, gặp được hắn khiến ả muốn thay đổi ý định: không cần làm người đại diện cho Vũ Thị, ả bây giờ là muốn làm Vũ phu nhân!

Giới thiệu nhân vật:

Đàm Hiểu Thanh - 23 tuổi, tiểu thư danh giá của Tập đoàn thời trang cao cấp Đàm Thị. Sau 2 năm du học tại trường sân khấu điện ảnh ở Pháp ả trở về nước nương tựa vào mối quan hệ của ba mình là Đàm Hiếu Hùng để mua được vai diễn cho mình trong những bộ film gây đình đám. Tính cách tiểu thư kênh kiệu, ngang ngược lại được nuông chiều nên chỉ cần là ả muốn nhất định phải có bằng được.

* * * * *

Đế giày từng bước cứ nện lên trên mặt sàn, đường hành lang sâu hun hút với nhiều ngã rẽ thật khiến người khác có thể ghi nhớ đường đi.

Thân ảnh của người nam nhân ấy dừng lại trước cánh cửa bằng đồng, bàn tay đưa lên bấm mã số trên chiếc máy điện tử, cánh cửa liền bật mở.

Anh từng bước lãnh đạm đi vào một căn nhà được thu nhỏ ấy mà hai bóng người trong đó cũng chẳng còn lấy làm ngạc nhiên.

- Triệu phu nhân, không biết bà đã khuyên giải chồng mình như thế nào rồi?

Triệu Băng Thanh ngồi ở chiếc ghế xoay lưng lại phía anh nghe vậy cũng chỉ chậm rãi nói:

- Ngạo Thiên, cậu không cần phải làm khó bà ấy bởi vì tôi thật sự không biết gì hết.

Anh nghe vậy lại chỉ bật cười một cái rồi đi lại chiếc ghế đối diện ông mà ngồi xuống:

- Triệu Băng Thanh, ông đừng nói như vậy. Ông nghĩ tôi không biết ông làm con chó cho Vũ Thiên Quang suốt mấy năm qua đã được những lợi ích sao? Vũ Thiên Quang ông ta trước giờ việc gì cũng đều nói cho ông, tôi không tin ông lại không biết món đồ đấy ở đâu.

- Tại sao cậu lại nghĩ ngài ấy sẽ nói cho tôi biết? Cậu đang xem trọng tôi quá rồi.

Ngạo Thiên nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản, bàn tay đưa lên lấy trong túi áo ra một sấp ảnh vứt lên bàn.

Triệu Băng Thanh lúc này liền chuyển tầm mắt vào cô gái ở trong những tấm hình đó, đôi mắt liền hốt hoảng mà Hứa Diệp Chi ngồi bên cạnh cũng kinh hãi không kém, bàn tay run run cầm một bức hình lên mà đôi đồng tử đã chuyển sang đỏ ngàu:

- Ngạo Thiên, con bé... con bé... bị làm sao thế này... làm ơn, mau nói cho tôi biết đi.



Anh nghe vậy chỉ khẽ dựa lưng vào thành ghế, lãnh đạm nói:

- Chỉ là trúng đạn thôi.

Hứa Diệp Chi nghe vậy lại kích động chạy đến chỗ anh khóc lóc:

- Vậy con bé có làm sao không? Ngạo Thiên, hãy cho tôi gặp nó được không? Tôi xin cậu..!

Anh không để tâm đến lời van xin của bà tầm mắt vẫn nhìn về phía Triệu Băng Thanh với dáng vẻ nhàn nhã đợi chờ từ ông điều gì đó.

Triệu Băng Thanh lúc này chợt đăm chiêu một hồi rồi lại hướng đến anh với vẻ mặt trầm ngâm mà nói:

- Ngạo Thiên, cậu đã để con bé lại gần Vũ Thiên Uy?

- Có gì không được sao? Nếu ông không nói thì con gái ông sẽ giúp tôi tìm nó.

- Ngạo Thiên, cậu là quá nham hiểm. Cậu thừa biết con bé và Thiên Uy vốn có một mối nhân duyên vậy nên sắp đặt một vụ tai nạn khiến con bé nợ ân tình và rồi cậu lại để hai đứa nó trở thành kẻ đối nghịch. Nếu một ngày Thiên Uy lấy lại được trí nhớ, cậu ta chắc chắn sẽ không để yên cho cậu.

- Haha... không để yên? Tôi cũng đang mong đợi đến ngày đó.

- Ngạo Thiên, chẳng lẽ cậu thật sự sẽ xuống tay với Thiên Uy?

Anh nghe vậy đôi mắt chợt trừng lên, bàn tay siết chặt lại thành quyền rồi lạnh giọng nói:

- Hắn ta là gì mà tôi không thể xuống tay? Tên đó chẳng là thứ gì hết.

Triệu Băng Thanh lúc này lại nhìn đến anh một tia thương cảm, rồi chậm rãi nói:

- Dù cậu có chối bỏ thế nào cũng không thể phủ nhận, Vũ Thiên Uy chính là em trai của cậu. Có thể không cùng một cha nhưng lại từ một mẹ sinh ra.

Ngạo Thiên nghe vậy lại tức giận nhìn sang ông mà gằn lên:

- Triệu Băng Thanh, ông tốt nhất nên quản cái miệng của mình. Tống Ngạo Thiên này không có người em trai nào hết.

Nói rồi anh liền đứng bật dậy định toan rời đi thì Hứa Diệp Chi lại chạy đến giữ lấy anh mà van xin:

- Ngạo Thiên, hãy cho tôi gặp con bé. một lần thôi cũng được.

Anh lạnh nhạt hắt tay bà ra, không thèm ngoái lại nhìn chỉ lãnh đạm nói:

- Vậy thì bà nên khuyên bảo người chồng của mình đi.

Dứt lời, anh liền bước ra phía ngoài mà Hứa Diệp Chi không ngừng nức nở hét lên:

- Ngạo Thiên, tôi xin cậu... hãy cho tôi gặp con bé...

Bà cứ gào khóc như vậy cho tới khi cánh cừa giam cầm kia đóng lại, Hứa Diệp Chi mới vội vã đi tới chỗ của ông mà nghẹn ngào nói:

- Băng Thanh, tôi không biết rốt cuộc giữa ông và Thiên Quang đã có ước hẹn gì nhưng ông không thể bỏ mặc con gái của chúng ta như vậy được.

- Diệp Chi, mọi chuyện không đơn giản chỉ cần nói ra là được. Thứ mà cậu ta muốn thật sự rất nguy hiểm. Hơn nữa, nếu con bé đang ở chỗ Thiên Uy, tôi nghĩ nó sẽ được an toàn.

Hứa Diệp Chi nghe vậy biết bản thân đã quá bất lực nhìn ông một cái rồi lại vào phòng mà đóng mạnh cửa lại.

Triệu Băng Thanh ngồi đấy nhìn theo bóng lưng bà đi khuất chỉ đành thở dài một cái, đôi mắt lại nhìn vào khoảng không vô tận, chậm rãi nói:

- Ngạo Thiên, có trách hãy trách ba cậu. Tống Ngạo Viễn, ông ta lại có thể vì mục đính của bản thân mà đem cả vợ mình ra làm mồi nhử mà cho đến khi chết còn cố gieo vào đầu cậu tham vọng muốn thống trị cả cái thế giới ngầm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Phải Tình Là Biển Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook