Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 3

Nguyễn Nhật Thương

15/06/2023

Khi mặt trời đã bắt đầu lên cao, trải xuống những tia nắng vàng dịu nhẹ lên vạn vật. Qua khung cửa sổ, nữ nhân nằm trên giường vốn dĩ thật sự xinh đẹp nhưng vì những vết thương tím đỏ lại khiến gương mặt trở nên xuống sắc nhiều.

Đôi hàng mi cong vút khẽ động đậy rồi chậm rãi mở ra, cảnh tượng trước mắt lại khiến cô lạ lẫm. Khẽ cựa mình một cái liền cảm thấy cả người đau nhức đến rã rời, bỗng một giọng nói vang lên:

- Con gái, tỉnh dậy rồi sao?

Cô nghe vậy liền nhìn sang, một người phụ nữ độ tuổi ngoài 50 bưng một bát cháo đi lại chỗ cô ngồi xuống bên mép giường đưa tay ra đỡ cô ngồi lên rồi ân cần nói:

- Cháo vừa mới nấu, con mau ăn đi còn uống thuốc.

Băng Nhi nghe vậy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhìn người phụ nữ hỏi:

- Đây là đâu? Bà là ai?

Người phụ nữ lúc này vừa thổi bát cháo, vừa nói:

- Đây là nhà của cậu chủ, ta là quản gia ở đây, có thể gọi ta là dì Lưu.

Cô nghe vậy khẽ nhíu mày rồi vội bước xuống giường, dì Lưu thấy vậy liền hốt hoảng đặt bát cháo lên bàn rồi giữ lấy cô nói:

- Cơ thể còn yếu, con định đi đâu vậy?

Cô không để tai lời nói đấy liền đẩy bà sang một bên rồi đi thẳng ra mở cửa. Bỗng hai cánh tay liền chắn ngang trước mặt cô, hai tên áo đen nhìn đến cô nghiêm giọng nói:

- Triệu tiểu thư, Vũ tổng đã căn dặn. Mời cô quay trở vào.

Băng Nhi thấy vậy không nói một lời liền túm lấy hai cánh tay vặn ngược lại, dùng lực hắt mạnh hai tên về hai phía rồi bước ra ngoài.

Cùng lúc đấy lại xuất hiện thêm vài tên áo đen khác đi đến chắn ngang cô lại:

- Triệu tiểu thư, mời cô quay trở vào.

Băng Nhi lúc này liền bật người lên đạp vào bức tường lấy đà rồi dùng lực mạnh sút thẳng vào mặt một tên áo đen khiến tên đấy ngã lăn ra, cô lộn một vòng rồi đáp xuống đất nhìn đám người đó lạnh giọng nói:

- Tránh ra.

- Triệu tiểu thư, nếu cô không chịu hợp tác, chúng tôi đành thất lễ.

Nói rồi đám người đấy liền lao nhưng lại không tấn công mà chỉ tìm cách khống chế cô.

Băng Nhi có lẽ do cơ thể bị thương, thân thủ không còn được linh hoạt, chỉ sau một hồi đấu đá liền bị đám người đó giữ lại, cô tức giận vùng vằng nhưng không được, cùng lúc này một giọng nói vang lên:

- Có vẻ những đòn roi không nhằm nhò gì với cô, mới sáng sớm mà đã muốn vận động rồi sao? Triệu Băng Nhi, tôi thật muốn biết sức lực của cô có thể chịu được đến khi nào.

Cô nghe vậy lại chuyển tầm nhìn sang bóng người đang đi đến, lạnh giọng nói:

- Vũ Thiên Uy, anh rốt cuộc muốn làm gì?

Hắn lúc này ra hiệu cho đám người áo đen buông cô ra rồi từng bước tiến lại gần, bàn tay khẽ nâng cằm cô lên nở một nụ cười ma mị nói:

- Muốn cùng cô vui vẻ một chút.

Băng Nhi nghe vậy trừng mắt nhìn lên, nắm lấy cổ tay hắn toan vặn ngược lại nhưng hắn biết trước được ý định liền đưa tay kia lên túm lấy eo cô kéo sát lại rồi xoay người ra phía sau vòng tay qua kẹp chặt lấy cổ cô. Động tác nhanh đến mức khiến Băng Nhi không kịp phản ứng, cả thân hình nhỏ nhắn nằm gọn trong lồng ngực hắn.

Thiên Uy lúc này bờ môi khẽ cong lên một đường rồi ghé vào tai cô:

- Tôi nhớ đã từng nói với cô, phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không còn thú vị. Nếu muốn rời khỏi đây, thì tốt nhất đừng cứng miệng, còn không... thì nên biết an phận.

Dứt lời hắn liền mạnh tay đẩy cô ngã nhào ra đất, đôi mắt liền chuyển hoá sắc lạnh nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn ấy mà gằn lên từng chữ:

- Trông chừng cô ta cẩn thận.



Dứt lời hắn liền quay người rời đi, đám người áo đen tiến tới đỡ lấy cô, Băng Nhi tức giận đẩy bọn họ ra rồi đứng dậy lạnh giọng nói:

- Tránh ra, tôi tự đi được.

Nói rồi cô cũng trở về phòng đóng sập cửa lại, dì Lưu lúc này đi đến bên cạnh nhẹ giọng nói:

- Nếu con muốn sống yên ổn thì đừng chọc giận cậu chủ.

Cô nghe vậy nhìn sang bà một cái, vẻ mặt vẫn chẳng một chút biểu cảm rồi đi lại phía chiếc giường ngồi xuống, bỗng chợt như nhớ ra điều gì đấy liền hướng đến bà lạnh giọng nói:

- Đồng hồ của tôi đâu?

Dì Lưu nghe vậy liền vội vàng đi lại bàn trang điểm bên cạnh giường, mở ngăn kéo lấy ra một số vật dụng nhỏ đưa cho cô:

- Vì người con nhiều vết thương, dì phải thay quần áo và lau sạch sẽ nên mọi thứ dì đều cởi ra và cất gọn vào đây.

Băng Nhi nhận lấy đồ của mình rồi nhìn bà vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nói:

- Cảm ơn!

Dì Lưu thấy vậy lại mỉm cười hiền dịu rồi bê bát cháo lên nhìn sang cô dịu dàng nói:

- Con đã một ngày không ăn gì rồi, bác sĩ bảo cơ thể bị suy nhược, hãy ăn lấy một chút rồi nghỉ ngơi.

Sự quan tâm của bà lại khiến trong lòng cô rấy lên một cảm xúc khó tả. Nụ cười này, hành động này, đã bao lâu rồi cô không còn được nhận nữa, bất giác sống mũi lại cay xè, cô vội quay mặt đi hướng khác lạnh nhạt nói:

- Chút nữa tôi sẽ ăn.

Dì Lưu nghe vậy cũng không ép buộc cô, lại đặt bát cháo xuống rồi ân cần nói:

- Vậy được rồi, dì để đây khi nào cảm thấy đói thì ăn. Con nghỉ ngơi đi.

Nói rồi bà cũng quay người trở ra. Nghe được tiếng cửa đóng lại, cô mới từ từ quay mặt nhìn về phía cửa một hồi rồi lại cúi xuống bấm vài thao tác lên chiếc đồng hồ, tín hiệu đèn phát lên rồi quay trở về trạng thái bình thường.

* * * * *

Trên tầng cao nhất của toà nhà chọc trời, qua lớp kính của cửa sổ sát đất, vẫn ở vị trí chính giữa, nam nhân ngồi đấy với gương mặt hội tụ những đường nét hoàn mỹ, cả người toát ra khí chất cao ngạo đưa mắt nhìn xuống đám người ngồi ở dưới, lạnh giọng nói:

- Hình như tôi nhớ nhầm sao? Hôm nay chưa đến kỳ hạn ba ngày?

Nghe hắn nói vậy ai ai cũng cảm thấy run rẩy, một người đàn ông có tuổi ngồi gần đấy nhìn lên hắn vã mồ hôi, lắp bắp nói:

- Vũ tổng... ngài không có nhớ nhầm... hôm nay... là đến kỳ hạn ba ngày.

- Vậy sao tôi thấy biểu hiện của các vị lại không khách quan hơn ba ngày trước là bao?

- Vũ tổng... thật ra....

Lời người đàn ông ấy chưa kịp ra hết liền bị một tiếng đập bàn "RẦM" một cái khiến tất cả phát hoảng:

- Nói ngắn gọn thôi, tôi không có nhiều thời gian. Tốt nhất nên đưa ra một phương án hợp lý.

Thanh âm của hắn khiến cả căn phòng rét lạnh, vài đôi mắt lo lắng nhìn sang nhau trông chờ một tia cứu vãn. Lúc này, một người đàn ông khác hướng đến hắn chần chừ một lúc rồi nói:

- Vũ tổng, tôi có phương án này, xin mạn phép được nói. Về số lô hàng kém chất lượng đấy chúng ta sẽ mở họp báo xin lỗi tất cả người tiêu dùng và cùng với lực lượng cảnh sát công khai hình ảnh những kẻ đã trà trộn vào Vũ Thị với mục đích phá hoại danh tiếng đã cho sản xuất ra lô hàng đấy. Đồng thời chúng ta cũng cho sản xuất những lô hàng đạt tiêu chuẩn và chạy chương trình tri ân khách hàng. Quan trọng hơn nữa, phải mời được một người mẫu có vị trí lớn trong mắt mọi người làm đại diện cho sản phẩm của chúng ta. Trước mắt phải lấy lại uy tín, còn vấn đề lợi nhuận sẽ từ từ khắc phục.

Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nhìn đến người đàn ông đó:

- Đã lựa chọn được người đại diện?



- Tôi cũng chưa kịp lên danh sách nhưng dựa theo mức độ nổi tiếng và số lượng người hâm mộ, trong làng giải trí hiện tại có ảnh hậu Phương Đan đang có vị thế nhất.

- Được, vậy cứ theo phương án ấy để tiến hành. Trưởng phòng Chu, ông là người đưa ra phương án, tôi sẽ để ông toàn quyền giám sát. Tốt nhất đừng để tôi thất vọng. Tan họp.

Nói rồi hắn liền đứng dậy trở ra ngoài, mà đám nhân viên lúc này mới nhìn sang Trưởng phòng Chu một ánh mắt cám ơn không ngừng.

Thư ký Tô thấy hắn bước ra ngoài liền vội vàng đi tới cúi đầu chào rồi nói:

- Vũ tổng, Trợ lý Triệu không hiểu tại sao mấy hôm nay không đi làm cũng không có báo nghỉ. Ngài có cần tìm một trợ lý mới.

Hắn nghe vậy chợt nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi lạnh giọng nói:

- Không cần, cô ta sẽ đi làm.

Dứt lời, hắn cũng lướt qua cô thư ký đi thẳng về phòng của mình.

Cùng lúc đấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn lấy chiếc điện thoại nhìn dãy số trên màn hình rồi bắt máy:

- Thiên Uy, đã có một chút thông tin rồi. Gặp nhau ở Ảo Quốc.

- Được!

Nói rồi hắn cũng quay trở ra rồi đi thẳng vào thang máy.

* * * * *

Vẫn trong căn phòng VIP nhất của Ảo Quốc, căn phòng này chỉ riêng mình hắn được quyền sử dụng cũng là căn phòng được thiết kế sang trọng và hiện đại nhất.

Hắn ngồi đấy với chiếc áo sơmi trắng thả buông chiếc cúc đầu để lộ ra vòm ngực nam tính. Gương mặt đẹp đến không tì vết cùng dáng vẻ đào hoa ấy đã khiến bao trái tim nữ nhân si mê đến điên dại.

Ngồi tựa lưng vào thành ghế nhàn nhã hút điếu thuốc rồi lãnh đạm nói:

- Vũ Kiệt, đã tra ra được gì?

Nam nhân ngồi đối diện hắn gương mặt cũng sáng giá chẳng kém cạnh. Anh lấy một tập tài liệu đặt lên bàn rồi đẩy sang phía hắn, chậm rãi nói:

- Triệu Băng Nhi - 22 tuổi. Ba là Triệu Băng Thanh cũng là một doanh nhân, mẹ là Hứa Diệp Chi nhưng trong một vụ tai nạn năm 8 tuổi, ba mẹ cô ta đã mất. Công ty và tất cả tài sản của ông ta khi ấy liền bị một đám người đến chiếm đoạt với lý do ông Triệu đã vay một số tiền lớn từ bọn họ. Về cô ta, dân chúng đều thừa nhận họ thấy một bé gái đi cùng cũng bị thương rất nặng nhưng khi cảnh sát đến hiện trường thì lại không thấy đứa bé đâu cả. Hàng xóm nhà cô ta bao năm qua cũng đã di dời hết, mình đã tìm và đến nhà của một người hàng xóm cũ và biết được cô ta vốn còn có một đứa em trai là Triệu Băng Phong hiện đang học tại trường quốc gia của thành phố C. Nghe nói em trai cô ta khi ấy ở quê với bà ngoại, hôm xảy ra tai nạn là gia đình đang trên đường về quê đón nó. Chỉ là thời gian cô ta mất tích không có về quê tìm em trai mình nhưng những năm gần đây tiền học phí của thằng bé lại được một người dấu tên chi trả. Mình nghĩ nếu là cô ta, tại sao lại phải dấu mặt, tại sao những năm qua không xuất hiện trước mặt em trai mình?

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày suy tư một hồi rồi lạnh nhạt nói:

- Cho người giám sát nó và bố trí người theo dõi quanh nhà.

Vĩnh Kiệt lúc này cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm rồi nhìn hắn vô tư nói:

- Thiên Uy, sao mình cảm thấy lần này cậu có vẻ đặt nhiều tâm tư lên cô ta. Mọi chuyện vốn có thể giải quyết đơn giản, xử lý sạch sẽ một người trước giờ đối với cậu chỉ trong tích tắc, về thân phận của cô ta vốn cũng không quan trọng.

Hắn nghe vậy tâm tình liền trở nên phức tạp, đơn giản chỉ một phát súng có thể giết chết cô tại sao hắn lại không ra tay, đến bản thân hắn cũng không hiểu được. Có thể vì cô đối với hắn khác biệt hoàn toàn với những nữ nhân khác mà một kẻ ngạo mạn như hắn sẽ cảm thấy sỉ nhục khi bị một người phụ nữ coi thường vậy nên tính chiếm hữu trỗi dậy hắn muốn cô phải khuất phục trước hắn.

Dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn thuỷ tinh trong suốt, rồi cầm lấy ly rượu lên uống cạn, lạnh nhạt nói:

- Cô ta ở trong tay mình, chết chỉ là chuyện sớm muộn. Mình là muốn biết kẻ nào lại dám cả gan sai một nữ nhân đến đánh hạ mình, hắn vốn là đang coi thường Vũ Thiên Uy này.

- Vậy sao? Nhưng mình cảm thấy nữ nhân này sẽ khiến cuộc sống của cậu thêm thú vị đấy.

- Vĩnh Kiệt, ba cậu vẫn thi thoảng nhờ mình nhắc nhở cậu đấy, nếu không muốn bỏ cuộc chơi sớm thì tốt nhất nên bớt lời đi.

- Haha... được rồi, mình sẽ không nói nữa. Nhưng cứ chờ mà xem, mình tin tháng ngày đó sẽ đến sớm thôi.

Nói rồi Vĩnh Kiệt liền đứng dậy rời đi né tránh cái liếc xéo của hắn.

Thiên Uy ngồi đấy không hiểu sao trong lòng lại bực bội rót rượu ra ly uống cạn rồi cũng đứng dậy trở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Phải Tình Là Biển Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook