Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 51

Nguyễn Nhật Thương

15/06/2023

Sáng hôm sau, hắn ra sân bay theo số vé đã được Kiều Tuệ Linh chuẩn bị mà lên máy bay đến vị trí của mình tại khoang VIP mà ngồi xuống. Cạnh bên ô cửa kính, hắn hướng đôi mắt ưu tư ra phía khoảng đất trống, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy như sắp bỏ lỡ điều gì.

Cũng ngay lúc ấy, tại sân bay này, nữ nhân đứng ở giữa đường bay dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài buông xoã xuống ôm lấy bờ vai mảnh mai, gương mặt bị che đi bởi một lớp khăn voan màu tối, chỉ thấy rõ được đôi mắt long lanh như tảng băng trong suốt.

Ngạo Thiên lúc này đi đến chỗ cô, phía sau là Trí Hào cùng một số người áo đen khác.

- Đợi một lát.

Băng Nhi nghe vậy có phần khó hiểu nhìn lên anh:

- Chưa lên máy bay sao?

Anh nghe vậy chỉ gật đầu một cái, đôi mắt bắt đầu rời đi về những hướng khác như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đấy: "Thiên Uy, còn không mau đến nhanh đi".

Thời gian từng phút tĩnh lặng cứ trôi đi, đường bay cũng đã trở nên thưa thớt người bởi họ đã ngồi vào vị trí của mình.

Băng Nhi lúc này lại nhìn đến anh hỏi một lần nữa:

- Ngạo Thiên, chúng ta vẫn chưa đi sao?

Anh nghe vậy lại nhìn cô một hồi rồi lùi về phía của Trí Hào hỏi nhỏ:

- Ngươi đã đưa cho hắn?

Trí Hào không trả lời chỉ gật đầu một cái, anh thấy vậy lại khẽ nhíu mày hỏi tiếp:

- Trực tiếp đưa cho hắn?

- Bang chủ, thứ lỗi. Tôi không thể gặp được anh ta nên đã đưa cho trợ lý của anh ta.

- Trợ lý?

- Phải, là cô gái hôm ở đám cháy.

Ngạo Thiên nghe vậy liền trừng mắt lên:

- Mẹ kiếp, ta bảo ngươi phải đưa trực tiếp cho hắn sao bây giờ lại là trợ lý.

Trí Hào biết làm sai liền vội vàng cúi đầu nói:

- Bang chủ, là tôi đã sai sót nhưng thật sự không cách nào gặp được anh ta.

- Tài liệu đó ta đã sao lưu vào điện thoại, ngay bây giờ gửi đến số của hắn.

Trí Hào nghe vậy cũng vội vàng nhận lệnh rồi quay đi, Băng Nhi nhìn thấy như vậy cũng khó hiểu bước lại chỗ anh:

- Ngạo Thiên, anh rốt cuộc là đang muốn làm gì?

Anh nghe vậy nhìn cô có phần day dứt, rồi nói:

- Băng Nhi, tôi...

Lời chưa kịp ra hết thì loa thông báo liền phát lên "CHUYẾN BAY 410A2 KHỞI HÀNH TỪ TRUNG QUỐC TỚI PARIS CHUẨN BỊ CẤT CÁNH. QUÝ KHÁCH VUI LÒNG ỔN ĐỊNH CHỖ NGỒI VÀ THẮT DÂY AN TOÀN"

Băng Nhi nghe thông báo liền nhìn sang anh:

- Chuyến bay của chúng ta cũng chỉ sau chuyến này 15 phút thôi. Mau lên máy bay đi.

Ngạo Thiên nhìn cô rồi lại hướng mắt ra phía khác một tia trông đợi rồi cuối cùng cũng gật đầu bước về phía chiếc máy bay kia cùng cô.

Hai thân ảnh một nam, một nữ, một day dứt, một nuối tiếc từng bước trên đường bay thênh thang tiến lại phía trước kia.

Bỗng từ phía sau truyền đến một âm thanh lớn:

- TRIỆU BĂNG NHI!

Thanh âm ấy phát ra khiến cô và anh khựng bước, Ngạo Thiên quay lại nhìn bóng người đang đi đến, bờ môi khẽ cong lên một cái cười.

Băng Nhi lúc này cả người như chết lặng, một cử động cũng không biết nên làm gì, chỉ đứng chôn chân ở đấy không quay người lại.

Hắn từ phía sau chạy đến, gương mặt còn lấm thấm những giọt mồ hôi. Hắn nhận được tin nhắn từ số lạ khi máy bay chuẩn bị cất cánh. Tất nhiên bảo vệ và tiếp viên sẽ không cho hắn rời khỏi vị trí nhưng cuối cùng tất cả lại chợt run rẩy chỉ bởi một câu nói của hắn "Nếu các ngươi dám khởi hành chuyến bay này, vậy hãy nghĩ đến việc nó nổ tung ngay sau khi cất cánh đi."



Chuyến bay đấy cuối cùng bị hoãn lại, và hắn liền gấp gáp chạy về phía cô.

Thiên Uy từ phía sau chậm rãi bước đến trước mặt cô, hơi thở gấp gáp vì chạy quá sức.

Băng Nhi thấy vậy đôi mắt chợt đỏ hoe cúi đầu xuống rồi vội lướt qua hắn nhưng hắn nhanh tay giữ cô lại:

- Băng Nhi, em lại định rời bỏ tôi nữa sao?

Cô không trả lời lại nhưng cảm giác được sống mũi đã cay xè, nước mắt theo đó không hiểu sao lại chảy dài xuống. Tim cô cũng nhói lên từng đợt, cổ họng nghẹn lại một lời cũng không thốt ra được.

Hắn lúc này nhìn cô một hồi, bàn tay chậm rãi đưa lên định tháo chiếc khăn che mặt của cô xuống, ai ngờ cô liền hắt tay hắn ra.

Thiên Uy bị hành động của cô làm cho lồng ngực trở nên nhức nhối, nhưng hắn không bỏ cuộc vẫn một lần nữa nhất quyết tháo chiếc khăn của cô ra.

Băng Nhi lần này kháng cự lại hắn nhưng bị hắn giữ chặt tay cô lại, bàn tay hắn còn chưa kịp chạm vào chiếc khăn thì một cơn gió mạnh kéo đến thổi bay cả chiếc khăn về phía bầu trời xa kia, mái tóc theo đó cũng tung xoã trong gió lộ rõ cả gương mặt xinh đẹp với một vết sẹo khủng khiếp.

Hắn đau lòng nhìn lên gương mặt cô, nhưng cô lại vì mặc cảm mà né tránh khiến tâm can hắn quặn thắt lại, bàn tay ôm lấy bờ vai cô kéo mạnh vào lòng mà ôm chặt lấy:

- Nếu như ngày đó, tôi nhất quyết giữ em lại thì em sẽ không rời bỏ tôi. Nếu như ngày đó, tôi chịu lắng nghe em nói thì chuyện đáng tiếc về sau sẽ không xảy ra. Nếu như ngày đó, tôi bỏ đi lòng tự tôn của mình, phá vỡ cánh cửa ấy để rồi ôm em vào lòng thì có lẽ nỗi đau sẽ nguôi đi phần nào. Băng Nhi, tôi sai rồi! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...muôn ngàn vạn lần xin lỗi em! Đừng né tránh tôi, cũng đừng ruồng bỏ tôi...(lời nói chợt nghẹn lại vì giọt lấp lánh đã chảy dài trên gương mặt cương nghị ấy)....LÀM ƠN...!

Băng Nhi ở trong lòng hắn lúc này lại trở nên yếu đuối đến kỳ lạ. Những ngày qua cô tưởng đã kéo bản thân bước ra khỏi sự thương tổn cũng nỗi nhớ hắn điên dại nhưng cuối cùng hoá ra chỉ là cô cố gắng ra vẻ, để rồi chỉ cần nghe thấy được giọng nói quen thuộc kia, trái tim cô liền trở nên nhức nhói đến như vậy.

Những dòng nước mắt uất ức cứ vậy mà thi nhau tuôn ra làm ướt đẫm cả chiếc áo của hắn. Mà hắn lúc này cũng chỉ biết siết cô chặt hơn để thấy hiểu được những nỗi đau mà cô phải chịu.

Một lúc sau, khi cảm nhận được người trong lòng đã yên ổn, hắn mới từ từ đẩy cô ra, bàn tay đưa lên lau khô đi vài giọt nước mắt còn vương lại mà dịu dàng nói:

- Băng Nhi, hãy trở về cùng tôi...được không? Mọi tổn thương mà em đang chịu, tôi sẽ là người chữa lành cho em. Làm ơn...hãy cũng tôi quay về.

Băng Nhi nghe vậy nhìn lên hắn ngỡ ngàng, liệu tình cảm này của cô có đủ lớn để vượt qua những thương tổn kia không?

Ngạo Thiên nãy giờ chỉ im lặng nhìn hai người bọn họ thân mật, lúc này mới bước đến đưa chiếc vé của anh cho hắn:

- Tôi đã đặt hẹn với bác sĩ thẩm mỹ bên Hàn Quốc, hai người sang đó sẽ có người đón và đưa hai người đến gặp ông ta. Hi vọng ông ta có thể chữa lành được vết sẹo này.

Hắn bây giờ mới chuyển tầm nhìn sang anh, cái nhìn này không còn dáng vẻ chán ghét như trước mà mang một tâm tình khó tả. Có lẽ sau khi nhớ lại mọi chuyện, biết Ngạo Thiên là anh trai mình, biết bản thân đã gây ra sự việc gì, hắn có lẽ đối với anh đã có một cái nhìn khác.

Bàn tay đưa lên nhận lấy chiếc vé, định lên tiếng nói gì đó thì Trí Hào đi đến cắt ngang:

- Bang chủ, tình hình có điều không ổn.

Lời vừa dứt thì cả ba người, anh, hắn và cô liền đảo mắt nhìn quanh.

Một giây sau đó là tiếng nổ lớn "ĐOÀNG" viên đạn găm thẳng vào cánh tay Ngạo Thiên, Trí Hào thấy vậy cũng vội vàng lên tiếng:

- Mau bảo vệ Bang chủ.

Đám người áo đen của Hắc Long Bang bắt đầu vây quanh lại ba người họ.

Băng Nhi lúc này hoảng hốt túm lấy canh tay Ngạo Thiên gấp gáp nói:

- Ngạo Thiên, anh bị trúng đạn rồi!

Anh không để tâm đến lời nói của cô lại nhìn sang hắn:

- Thiên Uy, mau đưa Băng Nhi đi trước.

- Không được!

- Đi nhanh đi, người của tôi cũng sắp đến rồi, Băng Nhi sức khoẻ còn yếu cô ấy không thể chống lại bọn họ được.

Hắn nghe vậy cũng nhìn nhận lại tình thế, hơn nữa hắn đến đây là vì chuyến bay sang Pháp không có mang theo người huống gì đối phương lại có vũ khí. Cái hắn để tâm bây giờ chính là sinh mạng của cô.

Thiên Uy nắm lấy cánh tay của cô rồi nhìn sang anh nói:

- Bảo trọng.

Dứt lời cũng kéo tay cô chạy đi mà Băng Nhi còn lo sợ ngoái đầu lại phía sau nhìn.

Ngạo Thiên lúc này nói nhỏ với Trí Hào:

- Bật định vị phát tín hiệu cho người của ta đến.

Trí Hào gật đầu rồi cũng liền làm theo.



Lúc này, ở một góc khuất của sân bay, người đàn ông cầm điếu xì gà lạnh giọng nói:

- Lên hết đi, nhớ là phải bắt sống được cô ta.

Một đám người áo đen từ những góc khuất bước ra với vũ khí trên tay đuổi theo cô và hắn liền bị người của Hắc Long Bang chặn đường bằng những phát súng chí mạng.

Trí Hào đứng trước anh để bảo vệ rồi từng bước lùi lại đẩy Ngạo Thiên về phía một bức tường ẩn nấp:

- Bang chủ, tôi nhận ra bọn họ. Tên kia là đệ tử của Sát Địa Hội, cũng là kẻ thân tín của Tôn Gia Viễn. Những người kia là tay sai của Vô Cực Bang.

Anh nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn về phía đám người đang đọ súng kia:

- Sát Địa Hội và Vô Cực Bang kết hợp với nhau? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

- Trước giờ không có ai dám đụng đến Hắc Long Bang và Quỷ Thiên Hội. Chuyến ra sân bay này là do tôi chủ quan, không có đề phòng. Bang chủ thứ lỗi.

Ngạo Thiên đứng đấy nhìn đàn em của mình đang dần bị hạ gục bởi đối thủ quá đông.

Đôi mắt chợt đỏ ngàu vì tức giận, hai tay lấy hai khẩu súng ngắn CZ-75 đã được dắt ở trong người rồi bước ra khỏi bức tường, tiến lại đám hỗn loạn ấy mà nổ súng.

Hai khẩu CZ-75 liên tiếp thay nhau nhả đạn mà mỗi viên đều là điểm trí mạng của đối phương.

Trí Hào thấy vậy cũng liền đi tới tiếp sức cho anh.

Quả nhiên người đứng đầu của Hắc Long Bang, cánh tay phải của Tống Ngạo Thiên đều là đối thủ khó địch lại.

Chỉ vài phút ngắn ngủi sau đó, đám người kia đã bị hạ gục, xác người cũng la liệt trên mặt đất.

Ngạo Thiên lúc này mới cảm thấy thể lực có phần yếu đi, có lẽ vết thương ở cánh tay chưa được băng lại khiến máu chảy ra nhiều hơn khi dùng sức để nổ súng.

Anh nhìn xuống nó, chiếc áo sơ mi trắng đã sớm nhuộm đỏ, bàn tay xé toạc một bênh cánh tay áo đưa cho Trí Hào.

Trí Hào nhận lấy nó rồi buộc lại vết thương cho anh:

- Bang chủ, tôi đã phát tín hiệu cho người mình cũng đã liên lạc báo cảnh sát.

Anh nghe vậy lại cười khẩy một cái:

- Báo cảnh sát làm gì? Bọn họ sẽ không đến khi cuộc chiến này chưa dừng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Gói Hết Sự Dịu Dàng Của Trời Đất Gửi Cho Chị

2. Không Phải Ánh Trăng

3. Giai Giai Có Một Mái Nhà

4. Ta Tiến Cung Năm 14 Tuổi…

=====================================

Lời vừa dứt, lại một đám người nữa bước ra mà kẻ đi đầu là một người đàn ông dáng vẻ dữ tợn, tay cầm điếu xì gà còn đang nhả khói.

- Tống tiên sinh, chúng tôi cũng không muốn đắc tội với Hắc Long Bang, chỉ cần ngài đứng tránh sang một bên, người chúng tôi cần là cô gái kia.

Ngạo Thiên nghe vậy có chút khó hiểu, anh nghĩ người mà bọn chúng ngắm đến sẽ là anh hoặc là hắn nhưng tại sao lại là cô?

Ngạo Thiên vẫn giữ dáng vẻ bình thản, bỗng chốc cười hắt một cái rồi nói:

- Tôn Gia Viễn, ngươi nói không muốn đắc tội với Hắc Long Bang nhưng lại muốn cô ấy, vậy ngươi có biết cô ấy CHÍNH LÀ NGƯỜI CỦA HẮC LONG BANG KHÔNG?

Tôn Gia Viễn nghe vậy cũng không lấy làm bất ngờ, tất nhiên bởi vì lão cũng đã điều tra hết tất cả rồi.

- Tống tiên sinh, tôi không cần biết nhiều như vậy. Dù sao tôi cũng đã có lời trước, ngài nếu không bằng lòng vậy đành thất lễ.

Lời vừa dứt là những tiếng "ĐOÀNG, ĐOÀNG" vang lên đến chối tai, những bóng người đổ gục xuống vũng máu lênh láng.

Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn bóng người vừa bước lên trước mặt đang hứng chịu những phát đạn mà vẫn điên cuồng chĩa súng vào đám người phía trước, còn Tôn Gia Viễn lúc này đã sớm ẩn nấp ở một chỗ an toàn rồi.

Ngạo Thiên chợt nhận thức được sự việc cũng liền hạ gục đám người kia. Khi những vỏ đạn cuối cùng của cây súng trên tay anh cũng đã rơi xuống, cũng là lúc bóng người trước mặt anh đang đổ gục xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Phải Tình Là Biển Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook