Cố Phán Rực Rỡ

Chương 43

Dạ Man

15/02/2018

ditor: Thiên Y

Beta: Mèo ™

Ông chủ nhà ở dưới chân núi đã nói, với thời tiết như vậy, trên núi rất dễ bị sạt lở. Trong lúc lên núi, Trần Thiệu Thần vẫn lo lắng chuyện này. Chân Cố Phán bị thương nên tốc độ hai người chậm hẵn lại.

Lúc này, ở trên núi thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm.

Bây giờ, hai người chật vật không chịu nổi, toàn thân đều ướt đẫm, quần áo dính vào cơ thể làm cho họ có cảm giác thật khó chịu.

Cố Phán nắm tay anh thật chặt, tay của anh có chút ẩm ướt, không biết là nước mưa hay là mồ hôi, nhưng mà lòng bàn tay vẫn rất ấm áp.

Cố Phán luôn lo lắng cảnh giác những nguy hiểm có thể xảy ra xung quanh, thần kinh căng như dây đàn, sau khi gặp anh, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mưa, lại rơi xuống.

Vẻ mặt hai người cũng hiện lo lắng, nhưng trong đêm tối, không ai thấy rõ vẻ mặt của ai.

Hình như trong núi còn có thứ khác đang tiến đến.

Cố Phán cắn môi, Trần Thiệu Thần trấn an nói, "Đừng sợ, sắp xuống chân núi rồi."

Sườn núi phía đông, vào những năm tám mươi, thường có sói sinh sống trên núi. Đây là lời nói của những người trong thôn, bọn họ thường lên núi làm việc, thỉnh thoảng cũng sẽ có người chụp được hình sói.

Cố Phán thở hổn hển, bắp chân run lên. Hơn nửa sức nặng của cô đều dựa vào trên người Trần Thiệu Thần.

Trần Thiệu Thần cũng thở ra một hơi. "Kiên trì thêm chút nữa thôi." Anh giơ đèn pin lên, một tay vuốt lại tóc bết trên mặt cô: "Tóc mái lại dài rồi! Đợi sau khi trở về, anh đưa em đi cắt."

Cố Phán huơ tay ra dấu: "Em nghe Đường Thanh nói, có một loại dụng cụ tự cắt tóc. Chỉ cần kẹp lấy như vậy, là cắt rất dễ dàng."

Trần Thiệu Thần nhất thời lặng yên một chút, nói: "Sau khi trở về chúng ta đi mua, anh cho em cắt thoải mái."

Cố Phán im lặng cười.

Đột nhiên, có thứ gì đó chạy tới bên chân phải cô, khiến cô giật mình hoảng sợ.

Trần Thiệu Thần tập trung nhìn: "Là con nhím."

Cố Phán thở hắt ra một hơi, thật không ngờ là con nhím, một đống đen thùi lùi.

Cô né tránh, ra dấu với anh: "Thật may là chỉ là một con nhím. Chúng ta đi thôi."

Mưa dần to hơn, vết thương trên chân cô dường như không còn cảm giác nữa. Đường dưới chân vừa trơn lại vừa dốc, có lúc hoàn toàn không điều khiển được bước chân mình.

Cái này gọi là lên núi dễ dàng xuống núi khó.

Ánh sáng đèn pin ảm đạm, chân Cố Phán giẫm lên chỗ ánh đèn rọi vào, đột nhiên dường như mặt đất dưới chân đang chuyển động.

Cả người cô tụt xuống trong nháy mắt, Trần Thiệu thần nhanh chóng đưa tay giữ được cánh tay của cô.

Hai người thuận thế lăn xuống dốc, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh.

Một vòng lại một vòng, cũng không ai biết lúc nào thì dừng lại?

Toàn thân cả hai đều chịu bị va đập.

Trần Thiệu Thần giữ một tay sau gáy cô, một tay che chở phần eo của cô thật chặt, một chút cũng không lơi lỏng.

Thời gian hồ như đã trôi qua cả một thế kỷ, cuối cùng hai người cũng dừng lại. Mặt cô vùi trong lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Giọng của anh khàn khàn: "Có va vào chỗ nào không?"

Cố Phán suýt khóc lên, nhưng cô vẫn cố chịu đựng. Hai người dựa vào rất gần nhưng lại không nhìn thấy rõ được vẻ mặt của đối phương. Đèn pin cầm tay cũng không biết rơi ở đâu rồi?

Trước mắt CP bị một màn đen bao trùm, cô giật giật ngón tay, muốn bò dậy từng chút từng chút, thử nhiều lần mới tìm được cảm giác.

Trần Thiệu Thần thấy cô bò dậy, quỳ trên mặt đất, anh mới thở phào một hơi.

Hình ảnh chập chờn, bầy chim đập cánh bay lên, đêm đen yên tĩnh đến đáng sợ. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

Cố Phán muốn đến dìu anh, liền nghe được giọng anh vang lên ngăn lại: "Phán Phán! Em hãy nghe anh nói, đừng chạm vào anh."



Toàn bộ máu huyết trong người Cố Phán như đông cứng lại, mười ngón tay dính đầy bùn chợt khựng lại, dừng trước mặt anh.

"Đi khoảng nửa giờ nữa là có thể xuống chân núi rồi, bây giờ em xuống núi tìm người giúp đỡ đi." Trần Thiệu Thần nói những lời này có chút khó khăn.

Cố Phán nắm lấy tay anh, cô nức nở, nước mắt lặng yên chảy xuống. Cô mở miệng nhưng một chữ cũng không thốt lên được, nước mắt hoà lẫn vết nước bùn trên mặt rơi vào trong miệng, khổ sở khó khăn nuốt xuống. Cô lắc đầu, cô nên làm gì đây?

Ai có thể nói cho cô biết được không?

Cô cắn răng muốn lên tiếng, nhưng phát ra chỉ có những tiếng a a a... đứt quãng.

"Đừng khóc." Trần Thiệu Thần vươn ngón tay, muốn lau nước mặt cô, nhưng anh không còn chút hơi sức nào. "Anh chỉ bị gãy xương thôi. Em giúp anh đi gọi người tới đây, em sẽ phải xuống núi một mình, em đừng sợ."

Cố Phán nghẹn ngào, đột nhiên trong lòng cô vang lên một giọng nói...

Cố Phán! Mày nhìn đi, vì mày mà anh ấy bị thương đấy!

Cố Phán! Đây là điều mày mong muốn sao?

Cô huơ tay ra dấu: "Anh thật sự không sao chứ? Không được gạt em..." Đôi mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy đèn pin rơi ở phía trước, ánh sáng yếu ớt soi rọi một khoảng mờ mịt.

Cố Phán bò đến, nhẹ nhàng soi ánh đèn vào gương mặt anh. Lúc này Cố Phán mới thấy rõ được vẻ mặt anh, đôi môi anh trắng bệch, ấn đường nhíu chặt lại, như đang chịu đựng một cái gì đó đau đớn lắm.

Tầm mắt cô dần dần lần xuống phía dưới, trên quần áo anh bết đầy bùn đất, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. "Trần Thiệu Thần! Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì!" Cô run run huơ tay ra dấu.

Anh giơ tay nắm lấy tay của cô. "Nghe lời...” Bây giờ anh cũng không có sức nói nhiều thêm, dù chỉ là một chữ.

Cố Phán cắn răng, từ từ đứng lên. Cô biết lúc này không thể do dự nữa, cô phải nhanh chóng xuống núi tìm người giúp đỡ mới là cách tối ưu nhất. Cô cũng biết, anh lo lắng một mình cô ở đây cũng sẽ nguy hiểm, xuống núi mới tìm được đường sống. Diễễnđàànlêêquýýđôôn

Cô nặng nề gật đầu, nhìn anh thật lâu rồi đi xuống núi.

So với thời gian dự tính của Trần Thiệu Thần thì nhanh hơn một chút, cô chỉ mất 28 phút đã đến chân núi. Cố Phán đi như chạy đến nhà người dân gần đó, dùng sức đập lên cánh cửa, từng phát từng phát, lòng bàn tay đau rát.

Chó sủa inh ỏi trong sân.

Cô không thể nào lên tiếng gọi người khác được, nên chỉ có thể dốc sức gõ lên cửa.

Rất lâu sau, bên trong mới có tiếng người bước ra.

Bà chủ nhà khoác thêm áo. "Ai đó?" Bà không có mở cửa mà đứng từ bên trong hỏi vọng ra.

Cố Phán ở ngoài cửa không biết phải trả lời thế nào, nên vẫn gõ vào cửa.

Bà chủ nhà đốt đèn lên, nói: "Có chuyện gì thì nói đi!"

Cố Phán tiếp tục gõ cửa.

Bà chủ nhà lặng yên một chút, như chợt nghĩ tới điều gì đó, liền vội vàng mở cửa. Nhìn thấy cô, khuôn mặt bà hiện vẻ kinh ngạc: "Trời ơi, sao cháu xuống núi giờ này?"

Cố Phán đi tới, tìm được giấy bút, nhanh chóng viết lên: "Bạn của cháu bị thương ở trên núi, xin mọi người lên núi giúp anh ấy."

Bà chủ nhà nhìn chữ viết của cô, ngẩn ra. "Bác không biết chữ."

Cố Phán chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân cũng bị rút sạch, cô mềm nhũn tựa vào vách tường lạnh lẽo, mười ngón tay run run.

"Cháu đừng vội, bác đi sang nhà hàng xóm hỏi thử." Bà chủ nhà vội vã đi sang nhà bên cạnh, gọi một chú đến.

Sau khi mọi người tìm hiểu rõ tình hình, quyết định lập tức lên núi.

Chu Chú nghe động tĩnh, từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy Cố Phán thì cô ta vọt xông lên: "Trần Thiệu Thần đâu? Anh ấy ở đâu?"

Cố Phán không trả lời cô ta, đi theo mọi người lên núi.

Bà chủ nhà nói: "Cô gái! Cháu đừng đi theo nữa, bác thấy sắc mặt của cháu cũng không được tốt lắm."

Cố Phán lắc lắc đầu.

"Haiz, vậy cháu chú ý một chút." Bà chủ nhà thở dài: "Thanh niên trẻ tuổi bây giờ thật là bướng bỉnh."

Chu Chú chợt hiểu: "Anh ấy đang ở trên núi sao? Anh ấy thế nào rồi?"



Bà chủ nhà trả lời: "Bị thương ở trên núi, chúng ta phải đi đón cậu ấy ngay bây giờ."

Sắc mặt của Chu Chú hoàn toàn thay đổi: "Tôi đi với mọi người."

Một nhóm lên núi có sáu người, ba người là đàn ông ở trong thôn, còn có bà chủ nhà đi theo.

Mấy người đàn ông kia đi ở phía trước, bước chân có chút nhanh.

Cố Phán vẫn cắn răng cố gắng đi theo. Dọc đường đi, trái tim cô càng nặng nề, mỗi một bước đi đều thấp thỏm không yên. Chu Chú vẫn đi theo bên cạnh cô, nhiều lần cô ta trượt ngã, Cố Phán đến đỡ cô ta đều bị cô ta hất tay ra.

Lúc bọn họ sắp tới nơi, Cố Phán kéo tay của người phụ nữ, chỉ chỉ gốc cây ở phía trước kia.

"Là ở trước mặt sao?" Bà chủ nhà hỏi.

"Vậy thì tốt rồi, không cần đi tiếp nữa." Trước mặt một người đàn ông nói.

Rốt cuộc khi bọn họ đến, bàn tay của Cố Phán siết chặt, Trần Thiệu Thần vẫn duy trì tư thế đó, vừa nghe động tĩnh, anh liền mở mắt ra.

Chu Chú gọi tên anh: "Thiệu Thần, anh sao vậy?"

Cố Phán ngồi xổm ở bên cạnh, tay đặt trên khuôn mặt lạnh lẽo của anh, ấn đường cô cau chặt lại: "Anh vừa mới ngủ một giấc...” Anh nói, âm thanhvừa khàn khàn vừa dịu dàng.

Cố Phán nhìn vẻ mặt anh, có lẽ những vết thương cả đời anh đều tập trung hết vào tối nay rồi.

"Phán Phán..." Anh gọi tên cô một lần nữa: "Em đến gần anh một chút nào... Anh không thấy rõ mặt của em rồi."

Cố Phán nhẹ nhàng tiến tới, đôi tay vuốt mặt của anh, cô nhìn anh không chớp mắt.

Trong ánh mắt của anh thanh tĩnh, tràn đầy thư thái, khóe miệng như ẩn như hiện một nụ cười. Cô nhìn thấy thì tim đau thắt lại.

Những người cùng đi lên núi nói: "Cậu bị gãy xương đúng không? Nhanh đưa đến bệnh viện nào."

Cố Phán hoảng hốt đi theo mọi người đến bệnh viện trong thị trấn.

Bác sĩ cũng chỉ sơ cứu, ngay sau đó khẩn cấp chuyển đến bệnh viện nội thành.

Trời hơi hửng sáng, Cố Phán ngồi trên cái ghế gỗ dài trong hành lang bệnh viện. Bác sĩ và y tá đi qua cũng nhìn sang nhưng không phát hiện có điều gì kỳ lạ. Một cô gái cả người toàn là bùn đất, ngồi im như tượng gỗ, hồn bay phách lạc.

Tống Khinh Dương và vợ nghe được tin thì vội vàng chạy từ thành phố B tới: "Thiệu Thần thế nào rồi?"

Chu Chú khóc lóc: "Bị gãy xương sườn, không bị tổn thương nội tạng, đầu bị va chạm mạnh. Bác sĩ nói phải chờ anh ấy tỉnh lại mới biết tình hình cụ thể."

Sắc mặt Tống Khinh Dương nặng nề: "Hai đứa nhanh đi tắm rửa đi, bên này đã có chú lo rồi. Duy Nhất! Em dẫn hai người họ đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng! Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em." Bà quay đầu lại, nói với hai người: "Đi thôi."

Cố Phán nhíu mày, nhưng vẫn theo bà rời đi.

Gần tối, cha mẹ của Trần Thiệu Thần chạy tới, bọn họ ai cũng tràn đầy lo lắng. Trần Thiệu Thần còn chưa tỉnh lại, nhưng mà bác sĩ đã nói là không có gì đáng ngại. »diễn ♡ đàn ♡ lê ♡ quý ♡ đôn«

Cố Phán đứng trong một góc, yên lặng như không hề tồn tại.

Từ Thần Hi thở dài một hơi, cả khuôn mặt đều là sự lo lắng: "Được rồi! Khinh Dương! Cậu đưa Duy Nhất và tiểu Chú về trước đi."

Chu Chú tiến lên: "Bác gái! Cháu muốn ở đây..."

Từ Thần Hi vỗ vỗ bàn tay của cô ta: "Cháu ngoan! Cha mẹ cháu cũng lo lắng cho cháu. Về trước đi, hôm nào đến đây thăm Thiệu Thần được rồi."

Chu Chú nghe bà nói như vậy, lúc này mới miễn cưỡng rời đi.

Cố Phán còn đứng ở chỗ đó, sắc mặt của cô trắng bệch không còn chút máu. Từ Thần Hi đi tới bên cạnh cô. Sau khi tắm rửa, thay quần áo, vết thương ở trên người đều lộ ra ngoài.

Trên mặt, cổ, trên tay, có thể thấy, khắp cơ thể cô, chỗ nào cũng bị thương.

Từ Thần Hi thở dài một hơi. "Sao các cháu lại biến mình thành ra như vậy hả?" Bà không đành lòng trách cứ.

Cố Phán cắn môi, khom lưng viết một tờ giấy: "Bác gái! Thật xin lỗi, là lỗi của cháu."

Từ Thần Hi lắc lắc đầu. "Đây không phải là lỗi của người nào cả, đâu ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ."

Nhưng mà, nên trách ai đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Phán Rực Rỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook