Cố Phán Rực Rỡ

Chương 48

Dạ Man

02/03/2018

Editor: Mèo ™

Buổi đêm của ngày tốt nghiệp vẫn luôn làm cho người ta khó mà yên giấc. Trần Thiệu Thần chạy xe đến đại học T, anh ở trong xe ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi rồi mới xuống xe.

Sau ba năm, dường như ngôi trường này cũng không có gì thay đổi cả.

Anh đi tới dưới toà nhà kí túc xá nữ, hơi ngước mặt lên nhìn vị trí phòng của Cố Phán, cửa sổ có ánh đèn hắt ra. Anh đứng trong góc tối mà ánh đèn dưới sảnh lầu không rọi tới.

Trên đường, thỉnh thoảng có vài đôi nam sinh đưa nữ sinh về. Bình yên mà tốt đẹp.

Bất giác Trần Thiệu Thần nhớ đến trước kia, hình ảnh lúc anh đưa cô về dần hiện lên trong đầu. Mới đầu cô còn ngại ngùng từ chối, mấy lần sau dần dần cô cũng thành quen.

Mấy năm này, có lúc anh nghĩ, có phải ban đầu anh theo đuổi cô quá dể dàng, cho nên mới cần có sự thử thách chia ly này để tình cảm hai người càng bền chặt hơn hay không?

Cố Phán ngồi trên băng ghế ngẩn ngơ, suy nghĩ vu vơ, ánh mắt sâu kín. Đường Thanh nói gì đó với cô, cô cũng không trả lời lại.

Đường Thanh quơ quơ tay trước mặt cô. “Sao vậy? Sao vừa về đã ngẩn người ra rồi?”

Cố Phán mới giật mình bừng tỉnh, viết lên điện thoại: “Cậu thu xếp đồ đạc hết rồi chưa?”

Đường Thanh buồn buồn, nói: “Những thứ có thể gửi cũng đã gửi về nhà trước rồi, ngày mai không còn gì để mang về nữa cả.” Ban đầu lúc tới đại học T, cô chỉ mang theo một cái vali và một cái ba lô, sau bốn năm học ở đây, những thứ mang về cũng y như vậy, chỉ là có rất nhiều thứ đã cất giữ lại trong lòng.

Cố Phán chống cằm, chia tay lần này không biết đến khi nào mới gặp lại.

Đường Thanh sợ bầu không khí quá mức buồn bã, vội vàng bông đùa để chuyển hướng câu chuyện. “Mình không biết đâu, mặc kệ là cậu ở đâu, có xa cách đến mức nào đi nữa, thì lúc mình kết hôn cậu nhất định phải có mặt đấy.”

Cố Phán im lặng viết lên điện thoại. “Cho dù là ở trời Nam biển Bắc, mình nhất định sẽ đến.”

“Hứa rồi đấy nhé!” Đường Thanh nhìn cô. “Cố Phán, Trần sư huynh cũng sắp tốt nghiệp rồi.”

Ánh mắt Cố Phán trong veo khẽ chớp, không có quá nhiều cảm xúc, cô chỉ cười cười không đáp.

“Ba năm, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, không còn là những cô bé ngây thơ ngốc nghếch như thưở ban đầu nữa. Đừng để bản thân mình phải hối hận. Mình cũng vậy, rất nhiều người đều cho rằng tốt nghiệp khoa Mỹ thuật trường đại học T, cũng chỉ làm được giáo viên học sinh trung học là cùng, thế nên có học đại học T hay không thì có gì khác nhau đâu. Mình chỉ biết tương lai mình sẽ không hối hận là được rồi.” Cô ấy dừng một lát, rồi chuyển hướng câu chuyện. “Trên đời này sẽ không còn Trần Thiệu Thần thứ hai nào xuất hiện nữa đâu.”

Trên đời này sẽ không còn Trần Thiệu Thần thứ hai nào xuất hiện nữa đâu.

Cả đời này, cô cũng sẽ không yêu thương thêm một ai khác nữa.

Trong tim cô chỉ đầy ấp hình ảnh của một nam sinh tên là Trần Thiệu Thần đó.

Điện thoại có tin nhắn, cô lấy ra đọc, trong phút chốc đáy mắt liền rơm rớm nước mắt.

“Anh đang ở dưới lầu.” Chỉ vỏn vẹn năm chữ đơn giản đó thôi, đã lập tức đập tan bức tường kiên cường mà cô cố dựng lên hôm nay, cảm xúc vỡ oà như nước lũ tràn bờ đê.

Đã biết bao nhiêu lâu rồi cô không nhận được tin nhắn từ anh.

Mỗi lần điện thoại run lên báo có tin nhắn, cô liền thất thần thật lâu. Biết rõ là anh sẽ không gửi tin nhắn cho cô nữa, nhưng cô vẫn mong đợi trong vô thức.

Đường Thanh nghiêng người liếc mắt nhìn sang màn hình điện thoại, cô ấy la lên một tiếng. “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền. Nhưng mà cũng nhanh quá đó.”

Cố Phán thúc giục Đường Thanh nhanh nhanh lên lầu trước.

Gió ban đêm thổi từng cơn lành lạnh, ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời đen.

Anh đứng ở đằng kia, ánh mắt trầm tĩnh nhìn vào cửa kí túc xá.

Lúc cô xuất hiện, ánh mắt anh khẽ động, như có tàn lửa le lói lại bùng cháy lên.

Trần Thiệu Thần vốn đã bình ổn tâm trạng từ trước, nhưng khi nhìn thấy cô thì sự bình tĩnh đã bị anh vất bay đến chín tầng mây, trái tim đập nhanh không tưởng, lồng ngực liên tục phập phồng. Cố Phán đứng trước mặt anh cách hai bước chân thì dừng lại. Chỉ còn hai bước chân nữa thôi mà cô cũng không dám bước tiếp nữa sao?

Ngược ánh sáng, anh không nhìn rõ được vẻ mặt cô, nhưng đôi mắt sóng sánh có thần kia hoàn toàn bình thản... Không chút dao động nào.

Anh bước một bước dài tiến lên, khàn giọng hỏi: “Không phải đã nói mười giờ rưỡi anh đến đón em rồi sao, sao em lại đi trước?”

Mới lúc nãy ở nhà hàng cô còn chưa kịp nhìn kỹ anh, giờ đây cô mới nhận ra, người trước mặt này đã hoàn toàn lột bỏ đi nét ngây ngô của thời sinh viên, bây giờ trong anh toát ra khí chất chín chắn trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành, khó mà che giấu được.

Hơi thở của Cố Phán mỗi lúc mỗi nhanh.



Dưới lầu kí túc xá, người đến người đi, Trần Thiệu Thần vẫn luôn bình tĩnh kiên trì chờ đợi đến giây phút này, hai người thả chậm bước dạo bộ trong sân trường, cuối cùng dừng lại bên bờ hồ.

Mặt hồ nước phản xạ lại ánh đèn xung quanh bờ, tạo thành những ánh sáng lung linh rực rỡ.

Yên lặng vẫn cứ yên lặng. Trầm mặc vẫn cứ trầm mặc.

Cố Phán thở dài, mắt vẫn nhìn thẳng về mặt hồ phía trước, cuối cùng cô giơ tay lên huơ huơ ra dấu: “Sư huynh, anh về lúc nào vậy?”

Trần Thiệu Thần mở to mắt. “Anh còn tưởng là em sẽ không thèm để ý đến anh nữa chứ.” Lời nói bất mãn của anh, Cố Phán vừa nghe đã biết.

Cô khẽ mấp máy môi, ánh mắt ảm đạm đi vài phần. Cô tiếp tục huơ tay ra dấu: “Sao anh lại về đây?”

Trần Thiệu Thần thấy ánh mắt của cô thì hơi bồn chồn lo lắng. “Anh về từ mấy ngày trước, có một số việc nên phải trì hoãn ít lâu.”

Ý của anh là vì vướn bận một số việc nên mới chưa đến tìm em sớm hơn. Thấy cô vẫn chưa có ý đáp lại, Trần Thiệu Thần mới thở một hơi thật dài. “Ngày mai em muốn làm gì?”

Cố Phán huơ tay nói: “Đường Thanh sẽ về quê, em muốn đi tiễn cậu ấy.”

“Mấy giờ?”

“Chuyến bay lúc 10 giờ.”

Chia cách ba năm, dường như đã kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ, mối quan hệ thân mật trước đây như chưa hề tồn tại.

Trần Thiệu Thần suy nghĩ một lúc. “Anh đi với em, không được từ chối!”

Cố Phán nhìn anh, cắn cắn môi, sau đó mím lại thành một đường thẳng.

Trần Thiệu Thần nghiêng người ôm lấy cô, một tay đặt ngang eo của cô. “Sau này không được tuỳ tiện bỏ đi nữa, anh sợ quay lại sẽ không tìm được em.” Anh dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô. “Tiểu bánh mì, ba năm qua quá dài. Anh về đây là muốn khơi lên sự dũng cảm của em thêm một lần nữa.”

Ba năm!

Một người nào đó, vẫn luôn cảm thấy khuất tất trong lòng. Tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của anh, cô đã bỏ lỡ mất.

Còn một người nào đó thì áy náy đến tột đỉnh, chỉ đành phải dùng thủ ngữ để bày tỏ: “Anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em.”

Người nào đó mới miễn cưỡng tha thứ, trong lòng đã sớm căng thẳng muốn chết.Đêm cuối cùng trước khi kết thúc đời sinh viên, là anh ở bên cạnh cô. Cả đêm, hai người đi qua từng con đường quen thuộc trước kia, Trần Thiệu Thần nói ra những lời mà anh đã chôn chặt trong lòng suốt ba năm qua, Cố Phán im lặng lắng nghe.

Ánh nắng ban mai vừa mới hé, Cố Phán tựa đầu vào vai anh ngủ ngon lành.

Trần Thiệu Thần thức trắng cả một đêm, thế nhưng tinh thần lại cực kì tốt.

Khi Cố Phán tỉnh lại đã liên tiếp đấm bóp vai cho anh. Trần Thiệu Thần cười tươi như hoa, nhưng cũng không khách khí với cô, hết kêu cô đấm bên này rồi xoa bóp bên kia.

Buổi sáng, anh lái xe đưa Cố Phán và Đường Thanh đến sân bay. Mặt mày Đường Thanh vui mừng hớn hở. “Sư huynh, phong thái bây giờ của anh so với ba năm trước chỉ có tăng chứ không hề giảm. Cố Phán hơi ngốc, sau này anh phải chăm sóc cậu ấy nhiều hơn nữa nhé.”

Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Anh sẽ ‘tận tâm’ với cô ấy... Để cô ấy thông minh hơn một chút.”

Lúc xuống xe, Đường Thanh cười nói: “Cố Phán, sau này cậu cũng đừng làm mấy chuyện trốn tránh vô tình gì đó nữa, bỏ lỡ rồi là không tìm lại được đâu.”

Cố Phán cảm khái viết một hàng chữ lên điện thoại: “Cậu đi đường bình an, nhớ giữ liên lạc nhé.”

Đường Thanh gật đầu liên tục, lại nảy lên ý đồ xấu đòi ôm chào tạm biệt với Trần Thiệu Thần. “Sư huynh, cám ơn hai người, đã khiến em tin vào tình yêu. Hẹn gặp lại!” Cô ấy kéo vali, thong thả ung dung bước vào sân bay.

Cố Phán dõi nhìn theo, có cảm giác mất mác, chóp mũi cũng chua xót.

Trần Thiệu Thần nói một câu mang hàm ý sâu xa. “Ba năm trước, anh cũng rời đi như vậy.”

Cố Phán chỉ có thể ngẩn ngơ ngước lên nhìn trời, không biết nên đáp lời thế nào, dường như tất cả mọi lỗi lầm anh đều nhận hết về mình.

Nửa năm trước Tống Hoài Thừa đã mua cho Cố Phán một căn hộ ở thành phố B, gần trường đại học T. Cố Phán muốn ở lại thành phố B để phát triển thì ông cũng thay cô sắp xếp chuyện sinh hoạt sao cho thuận tiện nhất.

Trần Thiệu Thần giúp cô dọn đồ từ kí túc xá sang căn hộ, khi biết cô có một ngôi nhà nhỏ dành cho riêng mình thì anh cũng không nói gì.

Xế chiều hôm nay, sau khi làm xong tất cả mọi việc, Trần Thiệu Thần ngồi trước ghế salon trong phòng khách nhà cô, trầm tư suy nghĩ gì đó.

Cố Phán rót cho anh một ly nước.



Trần Thiệu Thần ngước mắt lên nhìn cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. “Lại đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Cố Phán cảm thấy anh lúc này y hệt như một trưởng bối muốn hỏi chuyện một đứa bé vậy.

Chỉ thấy vẻ mặt anh bình thản. “Em có ý định làm việc ở đâu chưa?”

Cố Phán ngồi thẳng sống lưng, huơ tay ra dấu: “Em định làm ở công ty xuất bản truyện tranh, bình thường không cần phải đến công ty, ở nhà làm việc cũng được.”

Trần Thiệu Thần gật đầu, chìm vào suy nghĩ. “Vậy cũng tốt, vậy em sẽ đến chỗ anh thường xuyên hơn.”

Cố Phán do dự, rốt cuộc bây giờ giữa bọn họ là mối quan hệ như thế nào?!

Trần Thiệu Thần áp sát mặt mình vào trước mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt càng ngày càng đen tối.

Hơi thở nhàn nhạt của anh quanh quẩn trước mặt cô, giọng nói quen thuộc lại cất lên. “Bây giờ chúng ta sẽ nói về việc em dứt tình đoạn nghĩa ba năm trước, việc này rất quan trọng đấy.”

Cố Phán cau chặt mày, ánh mắt căng thẳng.

Trần Thiệu Thần thở dài. “Lại còn học uống rượu nữa? Ừhm...”

Thì ra tính nợ là phải tính chi tiết từng việc một như thế.

Sự trừng phạt của Trần Thiệu Thần bắt đầu từ một nụ hôn.

Mảnh liệt như lốc xoáy xoay cuồng, nóng bỏng mà đê mê, mang theo vài phần giận dỗi, vài phần nhung nhớ, vài phần bất đắc dĩ. Dường như chỉ có tiếp xúc thân mật như thế này, anh mới có thể bình tâm lại.

Nụ hôn vừa kết thúc, anh dựa vào trên người cô, ánh mắt xao động, khàn khàn lên tiếng. “Em hờ hững!”

Mặt Cố Phán đỏ như tôm luộc, vừa nghe thấy lời oán giận của anh liền mở mắt ra.

“Cho em một cơ hội để luyện tập thêm đấy.” Cô mặc T-shirt phối cùng quần jean ngắn, Trần Thiệu Thần đưa tay đến phần eo của Cố Phán, trực tiếp chạm vào làn da mịn màng của cô.

Anh nhìn cô đầy ý vị sâu xa, hình như là đang rộng lòng cho người nào đó cơ hội lấy công chuộc tội.

Cố Phán cắn răng nhào tới, như lời anh vừa nói, đúng là đã quá lâu không tiếp xúc thân mật như thế này rồi. Hàm răng cô va vào môi anh khiến anh rên lên một tiếng, cuối cùng vẫn là anh đổi khách thành chủ. “Mở miệng nào...”

Nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt mà bọn họ đã lâu chưa nếm qua bắt đầu lan toả như sóng ngầm lửa cuống.

Hơi thở của anh càng lúc càng gấp, cả hai vốn mặc đồ không nhiều, dù có lạnh nhạt thế nào đi nữa cũng khó mà kềm chế được cám dỗ trước mắt này.

Cuối cùng vẫn là ngừng lại.!!!

Trần Thiệu Thần sửa sang lại quần áo giúp cô, hai người dần tỉnh táo lại.

Anh hỏi: “Mấy năm nay em sống tốt không?”

Cố Phán trầm mặc một hồi, sau đó huơ tay hỏi lại: “Còn anh thì sao?”

Trần Thiệu Thần si ngốc nhìn cô. “Không tốt...” Làm sao có thể tốt được chứ? Năm đó ra đi, trong lòng mang theo nỗi khổ, tâm không cam tình không nguyện. “Ngoài học thì cũng chỉ có học, chỉ muốn về sớm chút nào hay chút đó.

Cố Phán nhìn tay anh, khẽ cười, cô nhíu mày: “Sao lại thế? Chẳng phải là có mỹ nữ bên cạnh đó sao?”

Đầu tiên, Trần Thiệu Thần sững sờ, sau đó cười càng lúc càng vui vẻ. “Nhìn thấy gì đó ở đâu à?”

Cố Phán quay mặt đi không thèm trả lời anh.

Trần Thiệu Thần giật giật tay cô. “Là hình Hi Hi post trên weibo đó sao? Cô gái kia là bạn cùng lớp với cô ấy, chỉ là cùng chụp chung một bức ảnh thôi, không có liên lạc gì hết.”

Cố Phán mím môi, cô huơ tay ra dấu: “Thật ra thì em biết rõ đó là giả.” Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như anh và cô gái kia trở thành một đôi, thì cũng rất tốt.

Mặc dù đau lòng, cô cũng vẫn sẽ chúc phúc cho anh. Chỉ là trong lòng cô luôn biết rõ, anh sẽ không như thế.

Trần Thiệu Thần đọc thủ ngữ của cô, nội tâm xao động, nghiêm mặt lại. Giữa bọn họ chưa bao giờ có chút hoài nghi nào. Bọn họ luôn tin tưởng nhau từ tận đáy lòng.

Điện thoại anh reo chuông, Trần Thiệu Thần liếc mắt nhìn. Nhận cuộc gọi, anh cũng không nói gì nhiều, chỉ nói mấy câu: “Vâng, con biết rồi.”

Cúp máy, anh nhìn dáng vẻ cau mày của cô, không nhanh không chậm nói cho cô biết. “Là mẹ anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Phán Rực Rỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook