Cố Phán Rực Rỡ

Chương 53

Dạ Man

10/03/2018

Editor: Mèo ™

Cố Phán rơi vào trầm tư, giữa hai lông mày ẩn hiện vẻ lo lắng, trong lòng cồn cào không yên.

Trần Thiệu Thần nhìn thấy cô như vậy thì không yên tâm, hỏi: “Tin nhắn của ai vậy?”

Cố Phán hít sâu một hơi, không do dự đưa điện thoại cho anh xem, đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, giữa cô và anh vốn cũng không tồn tại bí mật gì.

“Lúc trước số điện thoại này có gọi cho em một lần rồi, nhưng em không nghe máy.” Cố Phán kể chi tiết cho anh hay. “Khi đó không để ý.”

“Chuyện khi nào?” Trần Thiệu Thần trầm mặc.

“Một tháng trước khi anh về nước.”

“Gọi điện một lần, nhắn tin một lần...” Anh vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ. “Có lẽ người này quen biết ba mẹ em, hơn nữa quan hệ không phải bình thường. Em có nhớ đến ai không?”

Cố Phán lắc lắc đầu. “Có khi nào là đối tác kinh doanh với ba em không?”

Trần Thiệu Thần lắc đầu. “Em định thế nào?” Anh hỏi.

Cố Phán nhìn anh, huơ tay trả lời: “Em không thể nói được là chuyện của nhiều năm trước rồi, cho dù biết được nguyên do thì có thể làm gì đây? Huống chi bây giờ em đang tận hưởng một cuộc sống rất vui vẻ.” Cần gì phải tự tìm thêm phiền toái chứ.

Thật ra thì cô cũng mơ hồ đoán ra được chút ít, có lẽ nguyên nhân khiến cô không thể nói được cũng không tốt đẹp gì.

Trần Thiệu Thần suy tư trong chốc lát. “Anh sẽ điều tra số điện thoại này, nếu như người đó có liên lạc với em nữa thì nói cho anh biết.”

Cố Phán gật đầu, đảm bảo an toàn là được, còn lại những thứ khác cô cũng không muốn phát sinh thêm nhiều chuyện.

Nếu Chu Hảo Hảo đã chủ động liên lạc với Cố Phán thì đương nhiên sẽ không từ bỏ dể dàng như vậy, bà ta có sự cố chấp của riêng mình.

Hai ngày sau Trần Thiệu Thần đã tra ra được chủ nhân của số điện thoại kia, cùng với một câu chuyện xưa liên quan đến người đó. Chu Hảo Hảo, người thành phố C. Bà ta còn có một thân phận khác nữa - người đã từng là bạn gái thanh mai trúc mã của ba Cố Phán.

Trần Thiệu Thần thông qua mối quan hệ giao thiệp rộng của ba mình để điều tra, nên đương nhiên chuyện này Trần Trạm Bắc cũng biết.

Từ Thần Hi gọi điện thoại đến. “Thiệu Thần, con điều tra người đó làm gì?”

Trần Thiệu Thần cũng không muốn kể chuyện này cho mẹ mình biết, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của ba vợ tương lai của anh. Anh đành phải đánh trống lãng. “Có một người bạn nhờ con giúp thôi.”

Từ Thần Hi ở đầu dây bên kia im lặng một lúc. “Bạn nào? Bạn của con quan tâm đến bạn cũ của ba Cố Phán làm gì? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”

Trần Thiệu Thần tằng hắng một tiếng.

Từ Thần Hi tức giận mắng: “Quả nhiên, có con dâu là quên luôn mẹ, khi nào mới dẫn Phán Phán về nhà đây, mẹ xuống bếp làm mấy món ăn. Cũng lâu rồi mẹ chưa gặp con bé.”

Trần Thiệu Thần cười: “Không phải là mẹ sẽ đến thành phố B sao?”

“Đến chứ! Đương nhiên phải đến! Mua vé máy bay luôn rồi.” Im lặng một hồi, bà còn thêm một câu. “Ba con cũng đi theo.”

Trần Thiệu Thần vỗ trán. “Để con hỏi cô ấy xem có thời gian không đã.”

Hừ! Còn làm bộ làm tịch nữa.

Hôm nay Cố Phán đang vẽ bản thảo ở một quán coffee, lúc này có ai đó đứng bên cạnh bàn của cô, rất lâu cũng không rời đi. Cố Phán ngước lên nhìn thì thấy đó là một người phụ nữ khoảng 40, 50 tuổi, hơi quen mặt.

Nhưng trong nhất thời cô vẫn chưa nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Người phụ nữ đó nhếch môi cười cười, nụ cười rất nhạt, miệng chỉ hơi cong đã kéo theo nếp nhăn ở khoé mắt hiện lên, cho thấy dấu vết bào mòn của năm tháng. “Tôi có thể ngồi đây không? Cố Phán...”

Cố Phán vẫn còn ngây người chưa đáp, bà ta đã ngồi xuống đối diện cô.

Bà ta mặc một chiếc váy liền màu đen, là kiểu dáng của mấy năm trước rồi, nhưng vẫn toát lên được sự sạch sẽ chỉnh tề.

Cố Phán vẫn còn hơi cảnh giác, rốt cuộc cô cũng nhớ ra rồi, đây là người phụ nữ mà ba năm trước đây cô đã từng gặp ở thành phố C.

“Cô nhớ ra chưa?” Người phụ nữ cười cười. “Chúng ta đã từng gặp nhau, lần gặp trước cách đây chắc khoảng ba năm, còn lâu hơn thì chính là khi cô còn rất nhỏ.” Bà ta buồn bã nói.

Cố Phán gập laptop lại, cầm bút và giấy, nhanh chóng viết: “Bà là ai?”



Người phụ nữ nhìn cô chằm chằm, như đang tìm kiếm thứ gì đó từ trên người cô, hồi lâu sau bà ta mới lên tiếng: “Cô rất giống ba cô.”

“Bà là bạn cũ của ba tôi?” Cố Phán lại hỏi.

Bà ta nhẹ nhàng gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, “Đúng vậy! Suýt chút nữa thôi tôi đã thành vợ của ông ấy rồi, tôi họ Chu.”

Chu Hảo Hảo chậm rãi trả lời, giữa hai hàng lông mày như vươn một nét đau thương sâu kín.

Cố Phán như bị người khác tát một bạt tai vào mặt, gương mặt cô tràn đầy vẻ bất ngờ không thể tin được.

Hai tay Chu Hảo Hảo đan vào nhau. “Xem ra cô vẫn không hay biết gì. Đúng nhỉ, ai mà muốn nhắc tới những chuyện xa xưa không vui đó làm gì.”

Cố Phán cảm thấy cổ họng mình khô khát khó chịu.

“Cảm xúc khi lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của cô cũng y như thế, nếu như Tống Hoài Thừa đón cô về, tôi tự nhủ sẽ chăm sóc cô thật tốt. Nhưng mà, ba cô lại không cho tôi cơ hội đó.” Chu Hảo Hảo như đang nhớ lại. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›

Cố Phán nắm chặt bút trong tay, cô không biết nên hỏi gì nữa.

Chu Hảo Hảo vẫn đang tự thuật lại chuyện trước kia, bà ta và Tống Hoài Thừa là thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, bà ta vẫn luôn có ý với ông, rất thích ông. Khi người phụ nữ ngồi trước mặt cô nhắc đến ba cô, vẻ mặt thỉnh thoảng cũng nảy ra vài nét ngượng ngùng của thiếu nữ, thỉnh thoảng cũng tràn đầy oán giận. Bà ta nói chuyện hơi hỗn loạn, nhớ chuyện gì thì kể chuyện đó chứ không sắp xếp theo trật tự nào, nhưng Cố Phán vẫn nghe hiểu được.

Chu Hảo Hảo chắc cũng xêm xêm tuổi với mẹ cô, nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì thấy bà ta lớn tuổi hơn mẹ cô nhiều.

“Tôi đã từng ngồi tù, vì tội cố ý gây thương tích cho người khác. Mà người đó chính là mẹ của cô. Ba cô cũng thật tàn nhẫn, dù là đối với tôi hay là đối với mẹ cô trước kia...” Bà ta nói một nửa rồi dừng lại không nói tiếp nữa.

Cố Phán nhìn bà ta, ngẩn ngơ.

Chu Hảo Hảo trừng mắt nhìn cô. “Cô có biết ba mẹ cô đã từng ly hôn không?”

Cố Phán cắn cắn môi, việc này cô có biết.

Động tác nhỏ này đã bán đứng tâm trạng của cô hiện giờ. Chu Hảo Hảo nói tiếp: “Sau khi mẹ cô kết hôn, suốt mấy năm vẫn không thể mang thai, là bởi vì ba cô luôn cho mẹ cô uống thuốc tránh thai. Mà cô không thể nói được, một nửa nguyên nhân trong đó là do Tống Hoài Thừa, dĩ nhiên mẹ cô cũng không tránh khỏi trách nhiệm, cô ta cũng rất liều mạng.”

Sau lưng Cố Phán đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt gần như là tái nhợt.

Chu Hảo Hảo bưng ly nước lên, nhấp một ngụp nước lọc lạnh lẽo. “Đây cũng coi như là trả nợ thôi. Ông trời sẽ dùng những cách khác nhau để đòi lại sự công bằng. Cố Phán, là cô đang trả nợ thay bọn họ.”

Trong lớp cô có một người bạn là phật tử, đôi lúc sẽ nói chuyện giảng đạo với bọn họ, nhân quả tuần hoàn, vạn vật trên thế gian này đều có số mệnh của riêng nó.

Duyên nợ của kiếp trước như thế nào, cô không thể bàn cãi gì. Những chuyện khi còn bé, cô đã không còn nhớ được nhiều, ba mẹ cũng cố ý lờ đi những hồi ức xưa cũ đó, cho nên rất ít nói về chuyện trước kia, dần dần những hồi ức đó càng ngày càng mơ hồ phai nhạt đi.

Nếu như không có những đoạn ghi âm ngắn của mẹ thì có lẽ cô cũng sẽ quên mất, cô đã từng giống như những đứa trẻ bình thường khác, cũng có thể nói được.

Tâm trạng càng lúc càng tệ, Cố Phán viết lên giấy: “Tại sao bà lại nói cho tôi biết những chuyện này?” Thật ra thì cô cũng nghĩ đến câu trả lời rồi, còn mục đích gì khác ngoài việc muốn gia đình bọn họ không được yên ổn hạnh phúc nữa?

Chu Hảo Hảo nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt kia y hệt như của người đó khiến bà ta cảm thấy hơi hoảng hốt. “Đã nhiều năm như vậy, tôi và ba cô cùng sống cùng ở một thành phố, nhưng chưa bao giờ tình cờ chạm mặt nhau. Một nhà các người được trải qua những ngày tháng hoà thuận hạnh phúc, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc hạnh phúc là gì.”

Tống Hoài Thừa, sự tàn nhẫn của ông, tôi sẽ để con gái bé bỏng của ông cùng biết, ông trốn tránh không gặp là vì sợ tôi làm tổn thương mẹ con họ sao? Tôi sẽ không ngu ngốc thế đâu, nhưng cũng sẽ không để yên cho các người vừa lòng đẹp ý.

Trước khi Chu Hảo Hảo rời đi, có quay đầu lại liếc nhìn Cố Phán đang chán nản ngồi đó. Bà ta lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, mở hộp tin email lên, soạn tin nhắn gửi đi.

Đây là lần đầu tiên liên lạc lại sau rất nhiều năm cắt đứt giữa bà và Tống Hoài Thừa.

Cố Phán vẫn ngồi lì ở đó cho đến tối muộn, những người xung quanh lần lượt đến rồi đi, bản thảo cũng chưa hoàn thành, cô cầm điện thoại lên mới nhận ra là đã hết pin từ lúc nào rồi.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ đã bao trùm khắp phía chân trời.

Nghe nói trí nhớ của cá chỉ tồn tại trong khoảng bảy giây ngắn ngủi, nếu như có thế, cô thật hy vọng hôm nay mình biến thành cá, sau khi bước ra khỏi đây thì sẽ quên đi tất cả, không còn nhớ gì đến cuộc nói chuyện lúc nãy nữa.

Cô đứng dậy rời đi, lúc về đến nhà, đứng từ dưới lầu có thể nhìn thấy được ánh đèn sáng rực hắt ra từ cửa sổ nhà mình.

Cô khẽ nhíu mày, vội vàng bước nhanh, lấy chìa khoá ra mở cửa, giày của anh đang để ngay ngắn trước cửa. Cố Phán ngước mắt nhìn lên thì thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động, anh liền quay đầu nhìn sang, ánh mắt trầm ấm thoáng qua một tia thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng chỉ bật lên một câu: “Em về rồi!”

Ba chữ đơn giản.

Cố Phán vội vàng chạy tới bên anh, ánh mắt đầy áy náy, huơ tay nói: “Điện thoại em hết pin rồi.”



Trần Thiệu Thần lo lắng suốt cả một buổi chiều, không ngừng gửi tin nhắn cho cô, nhưng kết quả lại là không nhận được tin nhắn trả lời nào.

Giây phút này, khí thế của Cố Phán đã tụt dốc không phanh đến số âm.

“Điện thoại đâu?” Trần Thiệu Thần hỏi.

Cố Phán vội lấy ra, Trần Thiệu Thần im lặng không nói gì lấy điện thoại đi sạc pin. Cố Phán đi theo sau anh, ừm, mình lại phạm phải lỗi cũ rồi.

Cắm dây sạc vào điện thoại xong, cô vội vàng bật nguồn lên.

Từng tin nhắn một liên tiếp gửi đến, cô cũng không đọc tin nhắn mà mở to mắt nhìn anh, huơ tay nói: “Em gặp người đó rồi.” Cô kể đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện đã trải qua lúc chiều lại cho Trần Thiệu Thần nghe.

Cô cho là mình sẽ khóc nấc lên, nhưng kết quả, cô vẫn rất bình tĩnh mà kể rõ ra tất cả. “Anh không giận em chứ?”

Trần Thiệu Thần không giận, chỉ cảm thấy rất khó chịu khi không tìm được cô, loại cảm giác trống trải đó khiến anh bất giác sợ hãi. Bây giờ nghe được chuyện đã xảy ra lúc chiều, anh lại tự trách bản thân mình, nếu như lúc đó anh có ở bên cạnh cô thì sẽ không để cô phải đơn độc đối mặt như vậy. “Sao lúc đó em lại không gửi tin nhắn cho anh?” Anh nhìn cô, hỏi, sau đó đau lòng an ủi. “Đều đã qua rồi. Người đó hẵn là có dụng ý khác.”

Cố Phán cau mày. “Em cũng không có ý định nói lại với ba mẹ em.”

Trần Thiệu Thần vuốt mái tóc dài của cô. “Em đã quyết định rồi thì tốt, nhưng nếu như có lần sau thì nhất định phải liên lạc với anh ngay.”

Cố Phán gật đầu như giã tỏi. “Em biết rồi!”

Trần Thiệu Thần cười, hết cách. “Phán Phán, là vì anh sợ! Sợ em lại âm thầm biến mất một lần nữa. Cuộc đời này có thể có được mấy lần ba năm? Thêm một lần ba năm nữa, thì anh cũng 30 tuổi rồi.” Anh giơ ba ngón tay lên.

Cố Phán thở dài, như một học sinh tiểu học phạm lỗi, cô nghiêm túc nhận lỗi, kiểm điểm lại mình.

Cả đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, hai người cùng đến nhà của Trần Thiệu Thần, ba mẹ anh muốn đến thăm, nên phải dọn dẹp lại một chút.

Hai người phân công công việc, quét dọn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, chăn ga gối nệm cũng thay mới xong đem đi giặt, phơi đầy cả bốn sào đồ, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của bột giặt.

Cố Phán sắp xếp lại chồng báo xong, đứng dậy huơ tay hỏi anh. “Ngày mai bác trai bác gái bay chuyến bay mấy giờ ạ?”

Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Một giờ chiều.”

Cố Phán thấy anh không nhắc đến chuyện đi đón, liền nhắm mắt hỏi liều. “Chúng ta có cần đến sân bay đón họ không?”

Trần Thiệu Thần cố nén cười. “Không cần đâu, cũng không phải lần đầu tiên đến, hai người họ sẽ không bị lạc đường đâu.”

Cố Phán xoa xoa tay. “Em muốn chuẩn bị một ít quà.” Cô còn cường điệu thêm. “Quà tặng nhất định phải cần.”

Trần Thiệu Thần đi tới. “Được, nghe theo em. Buổi tối đi chọn mua với em. Bận bịu cả ngày rồi, em đi tắm trước đi, anh xuống lầu mua đồ ăn. Em muốn ăn gì?”

Cố Phán suy nghĩ một lúc. “Vịt quay, ngó sen tẩm cay, bánh ngô nướng.”

“Tham ăn.” Ánh mắt Trần Thiệu Thần đầy cưng chiều, đi xuống lầu.

Cố Phán nhanh chóng đi tắm, sau khi tắm xong mới chợt nhớ ra là quên mang theo khăn, trong phòng tắm không có cái khăn nào cả. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng mở, đóng cửa.

Cô mở hé cửa phòng tắm, ló đầu nhìn ra, vươn một tay vịn lên cánh cửa gỗ.

Lúc nhìn thấy người nào đó đang đứng trong phòng khách, thì cả người cô bất ngờ sững sờ đến bất động.

Từ Thần Hi theo tiếng động nhìn sang, gương mặt xinh đẹp mặn mà của bà phút chốc cũng sượng trân.

Cố Phán có cảm giác nhiệt độ trên người mình càng lúc càng cao, những giọt nước trên mặt vẫn chưa kịp lau khô, tí tách rơi xuống, cô mím chặt môi, bây giờ phải giải thích như thế nào đây?

Từ Thần Hi khẽ mỉm cười. “Tắm à, quên mang quần áo sao?” Dịu dàng hiền hậu.

Ba hồn bảy vía của cô vẫn chưa bay đi hết, vẫn còn suy nghĩ được, cô lắc lắc đầu.

“Vậy là quên mang khăn đúng không?”

Cố Phán đỏ mặt gật gật đầu.

“Cháu chờ một chút, để bác lấy giúp cho.” Từ Thần Hi đi tới ban công, khoé miệng cũng không tự chủ cong lên thành một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Phán Rực Rỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook