Chương 56
Dạ Man
01/03/2018
Lửa nóng lan dần, hơi thở dồn dập.
Động tác của anh lưu luyến mà dịu dàng, đưa tay cởi váy cô xuống, bế cơ thể khoả thân mềm mại của cô lên giường, không chút ngại ngùng mắc cỡ.
Mái tóc dài của cô bung xoã trên tấm ga giường màu lam nhạt tràn đầy hấp dẫn, Trần Thiệu Thần cũng giống với những nam sinh khác, rất thích bạn gái mình để tóc dài, vì có thể quấn tóc cô quanh đầu ngón tay của anh.
Anh từng chút từng chút dẫn dụ cô tiến vào lĩnh vực hoàn toàn xa lạ của cả hai. “Đau thì cắn anh...”
Cô mơ hồ hấp háy mắt, anh vừa mới tiến vào một chút, trong nháy mắt lửa nóng bao vây quanh cô, toàn bộ máu huyết trong người như sục sôi trào. Cố Phán cắn môi, hai tay cô bấu chặt lấy cánh tay anh.
Một tay Trần Thiệu Thần chống xuống giường, một tay vẫn đang vuốt ve âu yếm cô, cơ thể của anh ở phía trên cách cô chỉ vài cm, si ngốc nhìn người con gái dưới thân mình. “Rất đau sao?”
Cố Phán vẫn chưa thể trả lời, hai chân quấn chặt bên eo anh, không thể lộn xộn gì được, anh chọc cho cô kêu rên, âm thanh quyến rũ mê người. Trần Thiệu Thần hơi đẩy người về phía trước, cô không kềm được mà uốn éo thân mình, đạt được khoái cảm lạ lùng mà trước đây chưa hề biết, kéo theo phản ứng thít chặt bao trọn lấy anh.
Nơi đó bao quanh anh thật chặt, Trần Thiệu Thần phải dùng tất cả ý chí còn sót lại để kềm chế chính mình.
Trên mặt Cố Phán dần dần rịn ướt mồ hôi. Đau! Rất đau! Thế nhưng xen lẫn là một loại cảm giác không nói ra lời, ê ẩm, căng căng, thinh thích. Cả da thịt trên người cô đều lộ ra một màu phấn hồng mê người.
Trần Thiệu Thần hôn khắp cơ thể cô từ trên xuống dưới, hôn từng tấc da tất thịt không bỏ sót chỗ nào, mỗi lần hôn mỗi thì thào: “Anh yêu em, Phán Phán, anh yêu em...”
Rốt cuộc khi anh vừa đột phá xông qua lớp màng kia thì dừng lại, một tay lướt qua đôi mắt cô, nơi đó đã ướt nhẹp nước mắt từ lúc nào. “Ngoan, chỉ đau lần này thôi, sau này sẽ không đau nữa.”
Anh nghiêng người ôm lấy cô, lửa nóng vẫn còn chôn trong cơ thể cô như trước, lẳng lặng đợi cô thích ứng với mình.
Cô cảm thấy mình được anh lấp đầy, nửa người dưới bỏng rát, khẽ động đậy thì nghe thấy hơi thở anh dồn dập, anh khàn giọng nói: “Nhịn một chút, chờ một chút.” Anh dùng động tác dịu dàng mềm mại nhất để vuốt ve kích tình cô. Hai người cùng ôm nhau hít thở, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cách ánh sáng sáng ngời bên ngoài không cho chiếu vào phòng.
Tay Trần Thiệu Thần khẽ vuốt ve sống lưng trắng mịn của cô, Cố Phán nhè nhẹ hít thở, cô không dám động dậy nữa. Thật lâu sau, cô mới giương mắt nhìn anh, trong ánh mắt đê mê tràn đầy áy náy, huơ tay ra dấu: “Được rồi...”
Trần Thiệu Thần nghe xong thì khẽ cong khoé môi, đáy mắt ngày càng sâu thẩm, mưa hôn lại rơi xuống, rốt cuộc cũng xông thẳng về phía trước, thật sâu thật sâu...
Cơ thể hai người hợp lại làm một.
Thể lực của phụ nữ cũng không bằng đàn ông, sau khi sóng tình như thuỷ triều qua đi, Trần Thiệu Thần ôm lấy cô, anh khó nén được sự hưng phấn của mình, mà cô đã ngủ thật say rồi, cơ thể vùi sâu trong lồng ngực anh.
Ánh mắt của Trần Thiệu Thần vẫn sâu thẩm như cũ, anh nhẹ nhàng hôn cô. “Tiểu bánh mì, tiểu bánh mì...”
Khi Cố Phán tỉnh lại đã là 7 giờ tối.
Cô có chút thẹn thùng không dám mở mắt ra, phất tay sờ soạn bên cạnh, anh đã không còn ở trên giường. Cố Phán ngồi dậy, cả người đau nhức như muốn gãy rời từng đốt xương. Quần áo của cô được xếp gọn gàng đặt trên tủ cạnh đầu giường, Cố Phán thay đồ xong, vừa xuống giường thì bắp chân run rẩy không bước đi nổi.
Đi tới phòng khách, cô nghe thấy có tiếng động vang ra từ phòng bếp.
Cô từ từ đi tới, thấy Trần Thiệu Thần đang đứng đưa lưng về phía mình, không biết đang làm món gì mà thơm lừng nứt mũi.
Trần Thiệu Thần thấy bóng Cố Phán phản chiếu trong kệ kính, biết cô ở phía sau liền quay lại cười cười: “Là canh cá, đói bụng chưa nào?” Anh tắt bếp, đi tới trước mặt cô, ánh mắt tia xuống dưới chân cô, nhíu mày: “Sao em không mang giày?” Nói xong cúi người xuống.
Cố Phán hớn hở leo lên, Trần Thiệu Thần cõng cô đến ghế sa lon trong phòng khách, mặt cô dán sát vào lưng anh, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc. Hai người lại cùng ôm ấp vùi vào nhau.
Ành nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô. “Mệt lắm không?”
Dường như trong nháy mắt vẻ mặt của Cố Phán liền trở nên nghiêm nghị, vấn đề này phải nói với anh như thế nào đây, bây giờ cô mệt đến mức chỉ muốn nằm im một chỗ không động đậy gì nữa thôi.
Trần Thiệu Thần để cô gác chân lên đùi mình, lúc vận động lúc nãy anh có chú ý đến, trên bắp chân cô có một vết sẹo dài, chắc là lưu lại từ khi đó.
Ngón tay anh vuốt ve tới lui trên vết sẹo.
Cố Phán dựa vào trong ngực anh, chẳng buồn động đậy, giống y như một bé mèo lười biếng.
“Chắc lúc đó em rất đau.” Trần Thiệu Thần đau lòng, khi đó anh chẳng làm được gì cả.
Cố Phán nhấc mí mắt lên, huơ tay nói: “Không thấy đau gì cả, lúc đó em quá hoảng loạn, cảm giác sợ hãi còn mãnh liệt hơn cả cảm giác đau.” Khi đó trong đầu cô chỉ lo lắng đến vết thương trên đùi anh.
Trần Thiệu Thần nặng nề thở dài một hơi. “Có lúc chính anh lại nghĩ, nếu như lần đó em không đến núi Đông thì có khi bây giờ chúng ta đã kết hôn, hoặc có khi đã sinh bé con luôn rồi.”
Cố Phán cong miệng cười cười: “Nói không chừng là đã ly hôn luôn rồi đấy.”
Trần Thiệu Thần nhìn cô chằm chằm. “Sẽ không đâu.” Anh chỉ nói vỏn vẹn ba chữ.
Cố Phán bị câu trả lời của anh làm cho xúc động rồi, cô nắm lấy tay anh, từng nét từng nét viết lên lòng bàn tay: “Trần Thiệu Thần, em yêu anh, rất yêu anh.” Yêu đến mức, cho dù phải tự mình chịu bao nhiêu tổn thương đi nữa cũng chấp nhận, chỉ duy nhất không muốn để anh phải đau lòng.
Cơ thể Trần Thiệu Thần cứng đờ, lại áp sát người cô. Cố Phán liên tiếp né tránh, nhìn ánh mắt như có lửa của anh vội vàng huơ tay nói: “Em còn đau.”
Trần Thiệu Thần bật cười: “Anh chỉ muốn ôm em thôi.”
Cố Phán nóng mặt, ai mà biết được chứ.
Hơi thở của anh phả vào vành tai cô. “Thất tịch là một ngày tốt.”
Dĩ nhiên, là Valentine của Trung Quốc cơ mà. Cố Phán nhìn anh ngơ ngác khó hiểu.
Trần Thiệu Thần nhẹ giọng nói ra: “Hôm đó chúng ta đi đăng kí kết hôn đi.”
Cố Phán nghi ngờ. “Có nhanh quá không?”
“Nhanh sao?” Trần Thiệu Thần hỏi ngược lại. “Em không biết là anh nóng lòng cỡ nào đâu.” Anh trêu ghẹo nói. “Với lại anh sợ tiểu Huy Huy sẽ đến tìm chúng ta sớm hơn.”
Cố Phán vội vàng nhìn xuống bụng mình, nơi đó vẫn phẳng lì như cũ. Chẳng lẽ lúc nãy anh không sử dụng biện pháp phòng tránh gì cả sao?
Tay vô thức sờ sờ bụng, đầu óc mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc là có hay không? Cô cố gắng nhớ lại từng đoạn ngắn cảnh nóng lúc nãy.
Trần Thiệu Thần vuốt vuốt tóc cô. “Anh có sử dụng áo mưa. Ít nhất cũng phải chờ đến khi đăng kí kết hôn xong mới để cho em mang thai...” Hai nhà chúng ta vẫn chưa chính thức gặp mặt nhau, da mặt Cố Phán lại mỏng, anh không muốn cô phải chịu bất cứ tai tiếng không tốt nào.
Cố Phán nắm lấy tay anh, cùng đan xen ngón tay của mình vào ngón tay anh.
Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười. “Lúc em ngủ, có điện thoại gọi đến, anh sợ phá giấc ngủ của em nên đã nghe máy rồi.”
Cố Phán hoảng hốt nhìn anh, khó khăn huơ tay hỏi: “Là ai gọi vậy?”
“Bác trai...” Trần Thiệu Thần nêu lên hai chữ.
Cố Phán lập tức ỉu xìu, có cảm giác như bị bắt tại trận khi đang làm chuyện xấu vậy. Trần Thiệu Thần đưa điện thoại cho cô. “Anh không nói gì cả, chỉ chào hỏi bác trai, rồi nói cho ông biết là em đang ngủ ở chỗ anh thôi.”
Cái này gọi là không nói gì sao?
“Ba em nói sao?” Cố Phán như chết trong lòng một ít. Oà, sao lại trùng hợp thế chứ.
“Bác trai rất khách khí, mời anh chủ nhật đến nhà chơi, anh đã đồng ý rồi.” Anh nhẹ nhàng nói tiếp.
Cố Phán thấy đầu óc mình như đang đảo lộn hết cả lên. “Là anh cố ý! Cố ý!”
Trần Thiệu Thần khoác vai cô. “Ừ, là cố ý đấy! Dù sao chúng ta cũng bỏ phí mất 3 năm, anh hi vọng về sau lúc nào chúng ta cũng được ở bên nhau, từng giây từng phút.”
Mới đầu, mơ cũng không dám mơ, nói gì đến việc yêu anh, sau đó dần dần cô mới hiểu rõ được ý nghĩa của hai chữ ‘với cao’ này.
Tuổi thơ trong trí nhớ, những đứa bé cùng tuổi hay trêu chọc cô rằng: “Con bé câm, không nói được, chỉ biết a a a.”
Trẻ con không hiểu chuyện, nên cô chỉ buồn chứ không trách, đến giờ cô đã không còn nhớ được những đứa bé trêu chọc đó là ai từ lâu rồi.
Một ngày học lớp 11 nào đó, khi thấy anh là Chủ tịch hội học sinh đứng trên bục cao phát biểu, vẻ mặt đẹp trai rạng ngời, ngoài những từ hoa mĩ để hình dung anh lúc đó ra, còn có một câu mà cô vẫn không nói cho anh biết.
Đó chính là ‘cao không với tới’.
Nhưng rốt cuộc cô cũng dũng cảm một lần, thi vào trường đại học T, đó là quyết định dứt khoác nhất của cô từ trước đến giờ.
——— —————
Trở vế thành phố C đương nhiên là phải gặp mặt bạn bè cũ. Bạn học Hoa Tử bây giờ đang làm phóng viên hiện trường của đài truyền hình thành phố C. Hai ngày nữa, cô ấy phải đi lấy tin từ một hoạt động lớn ở Vân Nam, vì vậy hôm nay liền gọi Cố Phán ra ngoài gặp mặt.
Là Tống Hoài Thừa lái xe đưa cô đến chỗ hẹn. Hoa Tử nhiệt tình chảo hỏi: “Chú Tống, chú ngày càng đẹp trai đó nha.”
Tống Hoài Thừa rất có thiện cảm với Hoa Tử. “Tiểu Hoa càng lúc càng giống phóng viên rồi.”
Cô chính là phóng viên mà!
“Phán Phán con phải học tập tiểu Hoa nhiều vào, người trẻ tuổi thì phải tích cực hoạt động. Các con chơi đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba.”
“Chú Tống đi thong thả ạ.” Hoa Tử vẫy vẫy tay, mắt dõi theo tiễn ông rời đi. “Đến giờ mà ba cậu vẫn còn quản con gái chặt vậy sao? Tiểu thư Cố à, cậu đã hai mươi mấy rồi, không phải là đứa con nít mấy tuổi nữa đâu.”
Cố Phán viết lên điện thoại. “Trong lòng ba mình vẫn còn vướng mắc.”
“Chứ không phải là vì không chấp nhận sao? Không dể dàng chấp nhận Trần Thiệu Thần, cái người đã lừa gạt con gái ông ấy đấy.” Hoa Tử cười hì hì. “Nhà tân hôn cũng chuẩn bị xong rồi, mình tuyệt đối ủng hộ anh ấy! Còn nữa, giường cưới như thế nào vậy?”
Cố Phán liếc cô ấy một cái nảy lửa. “Rất lớn.”
“Oa, đã ngủ thử rồi sao?” Vẻ mặt Hoa Tử đầy xấu xa. “Cậu đúng là giấu đầu hở đuôi.”
Điện thoại báo có tin nhắn mới, cô mở ra xem, xem xong liền quay sang nhìn về phía tay phải, thì thấy Trần Thiệu Thần bước từ trên xe xuống.
“Hoa Tử, đã lâu không gặp.” Anh chào hỏi, khoé miệng cong cong mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Hoa Tử lập tức trở nên nghiêm túc. “Trần sư huynh, chúc mừng anh về nước.”
Trần Thiệu Thần nói vài chuyện phiếm với cô ấy, Hoa Tử đã sớm đoán được, Cố Phán mượn cớ ra ngoài với cô ấy thật ra là vì muốn trốn đi hẹn hò với Trần Thiệu Thần thì có. Hoa Tử cười. “Trần sư huynh, em có một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Chuyện gì?”
“Em muốn chụp hình hai người để viết một bài báo.”
Cố Phán lắc đầu. “Không được.”
Hoa Tử trợn mắt. “Mình hỏi chồng cậu mà.”
Chồng...
Mặt mày Trần Thiệu Thần hớn hở. “Đừng chụp chính diện, vợ anh sẽ xấu hổ.”
Hoa Tử oán thầm, hai người cứ ân ái tiếp đi.
Cố Phán: “...”
Động tác của anh lưu luyến mà dịu dàng, đưa tay cởi váy cô xuống, bế cơ thể khoả thân mềm mại của cô lên giường, không chút ngại ngùng mắc cỡ.
Mái tóc dài của cô bung xoã trên tấm ga giường màu lam nhạt tràn đầy hấp dẫn, Trần Thiệu Thần cũng giống với những nam sinh khác, rất thích bạn gái mình để tóc dài, vì có thể quấn tóc cô quanh đầu ngón tay của anh.
Anh từng chút từng chút dẫn dụ cô tiến vào lĩnh vực hoàn toàn xa lạ của cả hai. “Đau thì cắn anh...”
Cô mơ hồ hấp háy mắt, anh vừa mới tiến vào một chút, trong nháy mắt lửa nóng bao vây quanh cô, toàn bộ máu huyết trong người như sục sôi trào. Cố Phán cắn môi, hai tay cô bấu chặt lấy cánh tay anh.
Một tay Trần Thiệu Thần chống xuống giường, một tay vẫn đang vuốt ve âu yếm cô, cơ thể của anh ở phía trên cách cô chỉ vài cm, si ngốc nhìn người con gái dưới thân mình. “Rất đau sao?”
Cố Phán vẫn chưa thể trả lời, hai chân quấn chặt bên eo anh, không thể lộn xộn gì được, anh chọc cho cô kêu rên, âm thanh quyến rũ mê người. Trần Thiệu Thần hơi đẩy người về phía trước, cô không kềm được mà uốn éo thân mình, đạt được khoái cảm lạ lùng mà trước đây chưa hề biết, kéo theo phản ứng thít chặt bao trọn lấy anh.
Nơi đó bao quanh anh thật chặt, Trần Thiệu Thần phải dùng tất cả ý chí còn sót lại để kềm chế chính mình.
Trên mặt Cố Phán dần dần rịn ướt mồ hôi. Đau! Rất đau! Thế nhưng xen lẫn là một loại cảm giác không nói ra lời, ê ẩm, căng căng, thinh thích. Cả da thịt trên người cô đều lộ ra một màu phấn hồng mê người.
Trần Thiệu Thần hôn khắp cơ thể cô từ trên xuống dưới, hôn từng tấc da tất thịt không bỏ sót chỗ nào, mỗi lần hôn mỗi thì thào: “Anh yêu em, Phán Phán, anh yêu em...”
Rốt cuộc khi anh vừa đột phá xông qua lớp màng kia thì dừng lại, một tay lướt qua đôi mắt cô, nơi đó đã ướt nhẹp nước mắt từ lúc nào. “Ngoan, chỉ đau lần này thôi, sau này sẽ không đau nữa.”
Anh nghiêng người ôm lấy cô, lửa nóng vẫn còn chôn trong cơ thể cô như trước, lẳng lặng đợi cô thích ứng với mình.
Cô cảm thấy mình được anh lấp đầy, nửa người dưới bỏng rát, khẽ động đậy thì nghe thấy hơi thở anh dồn dập, anh khàn giọng nói: “Nhịn một chút, chờ một chút.” Anh dùng động tác dịu dàng mềm mại nhất để vuốt ve kích tình cô. Hai người cùng ôm nhau hít thở, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cách ánh sáng sáng ngời bên ngoài không cho chiếu vào phòng.
Tay Trần Thiệu Thần khẽ vuốt ve sống lưng trắng mịn của cô, Cố Phán nhè nhẹ hít thở, cô không dám động dậy nữa. Thật lâu sau, cô mới giương mắt nhìn anh, trong ánh mắt đê mê tràn đầy áy náy, huơ tay ra dấu: “Được rồi...”
Trần Thiệu Thần nghe xong thì khẽ cong khoé môi, đáy mắt ngày càng sâu thẩm, mưa hôn lại rơi xuống, rốt cuộc cũng xông thẳng về phía trước, thật sâu thật sâu...
Cơ thể hai người hợp lại làm một.
Thể lực của phụ nữ cũng không bằng đàn ông, sau khi sóng tình như thuỷ triều qua đi, Trần Thiệu Thần ôm lấy cô, anh khó nén được sự hưng phấn của mình, mà cô đã ngủ thật say rồi, cơ thể vùi sâu trong lồng ngực anh.
Ánh mắt của Trần Thiệu Thần vẫn sâu thẩm như cũ, anh nhẹ nhàng hôn cô. “Tiểu bánh mì, tiểu bánh mì...”
Khi Cố Phán tỉnh lại đã là 7 giờ tối.
Cô có chút thẹn thùng không dám mở mắt ra, phất tay sờ soạn bên cạnh, anh đã không còn ở trên giường. Cố Phán ngồi dậy, cả người đau nhức như muốn gãy rời từng đốt xương. Quần áo của cô được xếp gọn gàng đặt trên tủ cạnh đầu giường, Cố Phán thay đồ xong, vừa xuống giường thì bắp chân run rẩy không bước đi nổi.
Đi tới phòng khách, cô nghe thấy có tiếng động vang ra từ phòng bếp.
Cô từ từ đi tới, thấy Trần Thiệu Thần đang đứng đưa lưng về phía mình, không biết đang làm món gì mà thơm lừng nứt mũi.
Trần Thiệu Thần thấy bóng Cố Phán phản chiếu trong kệ kính, biết cô ở phía sau liền quay lại cười cười: “Là canh cá, đói bụng chưa nào?” Anh tắt bếp, đi tới trước mặt cô, ánh mắt tia xuống dưới chân cô, nhíu mày: “Sao em không mang giày?” Nói xong cúi người xuống.
Cố Phán hớn hở leo lên, Trần Thiệu Thần cõng cô đến ghế sa lon trong phòng khách, mặt cô dán sát vào lưng anh, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc. Hai người lại cùng ôm ấp vùi vào nhau.
Ành nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô. “Mệt lắm không?”
Dường như trong nháy mắt vẻ mặt của Cố Phán liền trở nên nghiêm nghị, vấn đề này phải nói với anh như thế nào đây, bây giờ cô mệt đến mức chỉ muốn nằm im một chỗ không động đậy gì nữa thôi.
Trần Thiệu Thần để cô gác chân lên đùi mình, lúc vận động lúc nãy anh có chú ý đến, trên bắp chân cô có một vết sẹo dài, chắc là lưu lại từ khi đó.
Ngón tay anh vuốt ve tới lui trên vết sẹo.
Cố Phán dựa vào trong ngực anh, chẳng buồn động đậy, giống y như một bé mèo lười biếng.
“Chắc lúc đó em rất đau.” Trần Thiệu Thần đau lòng, khi đó anh chẳng làm được gì cả.
Cố Phán nhấc mí mắt lên, huơ tay nói: “Không thấy đau gì cả, lúc đó em quá hoảng loạn, cảm giác sợ hãi còn mãnh liệt hơn cả cảm giác đau.” Khi đó trong đầu cô chỉ lo lắng đến vết thương trên đùi anh.
Trần Thiệu Thần nặng nề thở dài một hơi. “Có lúc chính anh lại nghĩ, nếu như lần đó em không đến núi Đông thì có khi bây giờ chúng ta đã kết hôn, hoặc có khi đã sinh bé con luôn rồi.”
Cố Phán cong miệng cười cười: “Nói không chừng là đã ly hôn luôn rồi đấy.”
Trần Thiệu Thần nhìn cô chằm chằm. “Sẽ không đâu.” Anh chỉ nói vỏn vẹn ba chữ.
Cố Phán bị câu trả lời của anh làm cho xúc động rồi, cô nắm lấy tay anh, từng nét từng nét viết lên lòng bàn tay: “Trần Thiệu Thần, em yêu anh, rất yêu anh.” Yêu đến mức, cho dù phải tự mình chịu bao nhiêu tổn thương đi nữa cũng chấp nhận, chỉ duy nhất không muốn để anh phải đau lòng.
Cơ thể Trần Thiệu Thần cứng đờ, lại áp sát người cô. Cố Phán liên tiếp né tránh, nhìn ánh mắt như có lửa của anh vội vàng huơ tay nói: “Em còn đau.”
Trần Thiệu Thần bật cười: “Anh chỉ muốn ôm em thôi.”
Cố Phán nóng mặt, ai mà biết được chứ.
Hơi thở của anh phả vào vành tai cô. “Thất tịch là một ngày tốt.”
Dĩ nhiên, là Valentine của Trung Quốc cơ mà. Cố Phán nhìn anh ngơ ngác khó hiểu.
Trần Thiệu Thần nhẹ giọng nói ra: “Hôm đó chúng ta đi đăng kí kết hôn đi.”
Cố Phán nghi ngờ. “Có nhanh quá không?”
“Nhanh sao?” Trần Thiệu Thần hỏi ngược lại. “Em không biết là anh nóng lòng cỡ nào đâu.” Anh trêu ghẹo nói. “Với lại anh sợ tiểu Huy Huy sẽ đến tìm chúng ta sớm hơn.”
Cố Phán vội vàng nhìn xuống bụng mình, nơi đó vẫn phẳng lì như cũ. Chẳng lẽ lúc nãy anh không sử dụng biện pháp phòng tránh gì cả sao?
Tay vô thức sờ sờ bụng, đầu óc mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc là có hay không? Cô cố gắng nhớ lại từng đoạn ngắn cảnh nóng lúc nãy.
Trần Thiệu Thần vuốt vuốt tóc cô. “Anh có sử dụng áo mưa. Ít nhất cũng phải chờ đến khi đăng kí kết hôn xong mới để cho em mang thai...” Hai nhà chúng ta vẫn chưa chính thức gặp mặt nhau, da mặt Cố Phán lại mỏng, anh không muốn cô phải chịu bất cứ tai tiếng không tốt nào.
Cố Phán nắm lấy tay anh, cùng đan xen ngón tay của mình vào ngón tay anh.
Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười. “Lúc em ngủ, có điện thoại gọi đến, anh sợ phá giấc ngủ của em nên đã nghe máy rồi.”
Cố Phán hoảng hốt nhìn anh, khó khăn huơ tay hỏi: “Là ai gọi vậy?”
“Bác trai...” Trần Thiệu Thần nêu lên hai chữ.
Cố Phán lập tức ỉu xìu, có cảm giác như bị bắt tại trận khi đang làm chuyện xấu vậy. Trần Thiệu Thần đưa điện thoại cho cô. “Anh không nói gì cả, chỉ chào hỏi bác trai, rồi nói cho ông biết là em đang ngủ ở chỗ anh thôi.”
Cái này gọi là không nói gì sao?
“Ba em nói sao?” Cố Phán như chết trong lòng một ít. Oà, sao lại trùng hợp thế chứ.
“Bác trai rất khách khí, mời anh chủ nhật đến nhà chơi, anh đã đồng ý rồi.” Anh nhẹ nhàng nói tiếp.
Cố Phán thấy đầu óc mình như đang đảo lộn hết cả lên. “Là anh cố ý! Cố ý!”
Trần Thiệu Thần khoác vai cô. “Ừ, là cố ý đấy! Dù sao chúng ta cũng bỏ phí mất 3 năm, anh hi vọng về sau lúc nào chúng ta cũng được ở bên nhau, từng giây từng phút.”
Mới đầu, mơ cũng không dám mơ, nói gì đến việc yêu anh, sau đó dần dần cô mới hiểu rõ được ý nghĩa của hai chữ ‘với cao’ này.
Tuổi thơ trong trí nhớ, những đứa bé cùng tuổi hay trêu chọc cô rằng: “Con bé câm, không nói được, chỉ biết a a a.”
Trẻ con không hiểu chuyện, nên cô chỉ buồn chứ không trách, đến giờ cô đã không còn nhớ được những đứa bé trêu chọc đó là ai từ lâu rồi.
Một ngày học lớp 11 nào đó, khi thấy anh là Chủ tịch hội học sinh đứng trên bục cao phát biểu, vẻ mặt đẹp trai rạng ngời, ngoài những từ hoa mĩ để hình dung anh lúc đó ra, còn có một câu mà cô vẫn không nói cho anh biết.
Đó chính là ‘cao không với tới’.
Nhưng rốt cuộc cô cũng dũng cảm một lần, thi vào trường đại học T, đó là quyết định dứt khoác nhất của cô từ trước đến giờ.
——— —————
Trở vế thành phố C đương nhiên là phải gặp mặt bạn bè cũ. Bạn học Hoa Tử bây giờ đang làm phóng viên hiện trường của đài truyền hình thành phố C. Hai ngày nữa, cô ấy phải đi lấy tin từ một hoạt động lớn ở Vân Nam, vì vậy hôm nay liền gọi Cố Phán ra ngoài gặp mặt.
Là Tống Hoài Thừa lái xe đưa cô đến chỗ hẹn. Hoa Tử nhiệt tình chảo hỏi: “Chú Tống, chú ngày càng đẹp trai đó nha.”
Tống Hoài Thừa rất có thiện cảm với Hoa Tử. “Tiểu Hoa càng lúc càng giống phóng viên rồi.”
Cô chính là phóng viên mà!
“Phán Phán con phải học tập tiểu Hoa nhiều vào, người trẻ tuổi thì phải tích cực hoạt động. Các con chơi đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba.”
“Chú Tống đi thong thả ạ.” Hoa Tử vẫy vẫy tay, mắt dõi theo tiễn ông rời đi. “Đến giờ mà ba cậu vẫn còn quản con gái chặt vậy sao? Tiểu thư Cố à, cậu đã hai mươi mấy rồi, không phải là đứa con nít mấy tuổi nữa đâu.”
Cố Phán viết lên điện thoại. “Trong lòng ba mình vẫn còn vướng mắc.”
“Chứ không phải là vì không chấp nhận sao? Không dể dàng chấp nhận Trần Thiệu Thần, cái người đã lừa gạt con gái ông ấy đấy.” Hoa Tử cười hì hì. “Nhà tân hôn cũng chuẩn bị xong rồi, mình tuyệt đối ủng hộ anh ấy! Còn nữa, giường cưới như thế nào vậy?”
Cố Phán liếc cô ấy một cái nảy lửa. “Rất lớn.”
“Oa, đã ngủ thử rồi sao?” Vẻ mặt Hoa Tử đầy xấu xa. “Cậu đúng là giấu đầu hở đuôi.”
Điện thoại báo có tin nhắn mới, cô mở ra xem, xem xong liền quay sang nhìn về phía tay phải, thì thấy Trần Thiệu Thần bước từ trên xe xuống.
“Hoa Tử, đã lâu không gặp.” Anh chào hỏi, khoé miệng cong cong mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Hoa Tử lập tức trở nên nghiêm túc. “Trần sư huynh, chúc mừng anh về nước.”
Trần Thiệu Thần nói vài chuyện phiếm với cô ấy, Hoa Tử đã sớm đoán được, Cố Phán mượn cớ ra ngoài với cô ấy thật ra là vì muốn trốn đi hẹn hò với Trần Thiệu Thần thì có. Hoa Tử cười. “Trần sư huynh, em có một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Chuyện gì?”
“Em muốn chụp hình hai người để viết một bài báo.”
Cố Phán lắc đầu. “Không được.”
Hoa Tử trợn mắt. “Mình hỏi chồng cậu mà.”
Chồng...
Mặt mày Trần Thiệu Thần hớn hở. “Đừng chụp chính diện, vợ anh sẽ xấu hổ.”
Hoa Tử oán thầm, hai người cứ ân ái tiếp đi.
Cố Phán: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.