Chương 65
Dạ Man
08/04/2018
Editor: Mèo ™
Diệp Tử Nhuy cũng không biết phải giải thích mối quan hệ giữa cô và Chu Nhuận Chi với mẹ và anh như thế nào nữa. Nhưng tất cả mọi người đều đoán ra được. Nếu không, ai mà rảnh rỗi theo cô về quê, trăm bận ngàn vội lo lắng cho gia đình cô khi năm mới tết đến chứ?!
Mẹ Diệp cũng đã âm thầm hỏi Diệp Tử Nhuy: “Cậu Chu không về nhà đón Tết sao?”
Diệp Tử Nhuy ấp úng. “Anh ấy đến đây vì có việc, làm xong thì mới về.”
Mẹ Diệp cười cười, cuối năm tết đến rồi, còn việc gì mà bận nữa chứ.
Ba Diệp cuối cùng cũng biết chuyện mẹ Diệp bị bệnh. Nhiều năm qua, ông đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với vợ cũ, bà cũng không cần một đồng tiền trợ cấp nào của ông.
Nếu đã không có tình cảm, chi bằng dứt khoát hẳn, khỏi dây dưa làm gì cho phiền lòng nhau.
Ông vẫn luôn cảm thấy áy náy với bà, cho nên khi gặp Lý Nhiên, bọn họ cũng phải trải qua quá trình phân vân đầy sóng gió mới đi đến quyết định ở bên nhau. Mà ông cũng cảm thấy thiệt thòi cho Lý Nhiên về ý định không muốn sinh con thêm và hai đứa con riêng của mình.
Diệp Tiêu Uy về đến nhà, ba Diệp đang ngồi đọc sách trong phòng khách. “Về rồi à, dạo gần đây bận việc gì mà ngày nào cũng ra ngoài hết vậy?”
Diệp Tiêu Uy cởi áo khoác ra. “Có chút việc, ba, có gì ăn không? Con đói sắp chết rồi.”
Ba Diệp nhíu mày: “Chuyện gì mà phải bán cả xe thế?” Sắc mặt ông nghiêm nghị.
Diệp Tiêu Uy trả lời: “Gia đình của bạn con có việc, cần dùng tiền gấp.”
“Bạn nào? Cần tiền thì ba có thể cho mượn.” Ba Diệp nhìn anh.
“Không cần, tạm thời đã giải quyết được rồi.”
“Giải quyết được rồi?” Ba Diệp hỏi ngược lại: “Ung thư dạ dày có thể giải quyết dể dàng thế ư?”
Cả căn phòng yên tĩnh, căng thẳng dồn nén khiến người ta khó mà hít thở nổi.
Sắc mặt Diệp Tiêu Uy không chút thay đổi. “Ba biết rồi sao?”
“Nếu không phải hôm nay giáo sư Vương nói với ba chuyện này, chắc hai đứa vĩnh viễn cũng không muốn cho ba biết phải không?”
Diệp Tiêu Uy thở hắt ra một hơi: “Là thế này, ba cũng biết tính cách của mẹ thế nào mà, bà không muốn cho người không liên quan biết.”
Ba Diệp nghe xong cũng thở dốc theo. “Tiêu Uy, ngay cả con cũng oán trách ba sao? Em gái con viện lý do học đại học để bỏ nhà đi, bây giờ con cũng...”
“Ba, thật ra con rất hâm mộ Nhuy Nhuy, nó có thể dứt bỏ tất cả mà rời đi như vậy. Con biết mấy năm nay ba cũng không vui vẻ gì, thế nhưng đó là sự lựa chọn ban đầu của ba, bây giờ có muốn hối hận cũng đã muộn rồi, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”
“Ha ha, Diệp Tiêu Uy, bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Muốn nói lý lẽ với ba sao? Con cút ngay cho ba!” Ba Diệp tức giận cầm ly trà trên bàn ném thẳng vào Diệp Tiêu Uy, anh cũng không tránh, ly trà đập vào trán, cũng chỉ đau trong nháy mắt.
“Ba...” Diệp Tiêu Uy chau mày. “Mẹ con chỉ còn nửa năm nữa thôi...” Nói xong, anh đi lên phòng mình.
Tay ông run rẩy không ngừng, hồi lâu sau mới ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Hơn 50 tuổi, tóc ông cũng đã bạc đi nhiều, sau chuyện kia, bây giờ nhìn ông như già thêm 10 tuổi.
Lúc Diệp Tử Nhuy gặp lại ba mình, cô vốn không có một chút gì gọi là nhớ thương sau một năm dài xa cách. Hai cha con ngồi đối diện nhau, mặt đối mặt, cũng chỉ có lạnh nhạt và lạnh nhạt.
“Nhuy Nhuy, một năm này con sống thế nào?” Ba Diệp trầm giọng hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Cô lạnh nhạt trả lời.
“Hình như đã gầy đi nhiều, học tập rất vất vả hả?” Ông thở dài. “Con là con gái của ba, con gái dùng tiền của ba là chuyện rất bình thường. Sao lại đi làm thêm làm gì, sau này đừng như vậy nữa.”
Bàn tay Diệp Tử Nhuy để trên bàn từ từ nắm chặt lại. “Ba, trước kia con vẫn luôn muốn bỏ đi, không muốn ở lại căn nhà đó nữa. Mẹ không quan tâm con, con rất đau lòng. Con cũng không thể nào chấp nhận được việc ba mình vì ‘tình yêu đích thực’ mà vứt bỏ người vợ tào khang(*) của mình. Con rất may mắn khi không gặp phải mẹ ghẻ ngược đãi, nhưng xin lỗi, con không thể tiếp nhận bà ta được. Dĩ nhiên, bà ta cũng không cần sự tiếp nhận của con, bạn bè xung quanh ba đều đã công nhận bà ta là bà Diệp từ lâu. Có ai thèm nhớ đến người đã từng là bà Diệp trước kia nữa chứ?”
(*) Người vợ tào khang: ám chỉ người vợ (cũng là vợ cả) cưới khi chồng còn nghèo hèn, cùng ở bên chồng vượt qua mọi thử thách hoạn nạn. Tiếng Việt còn gọi là người vợ tấm cám.
“Nhuy Nhuy...” Ba Diệp lớn tiếng gọi tên cô. “Hôm qua, anh con cũng đã nói với ba, hai đứa vẫn còn nhỏ, mẹ con bị bệnh sẽ phải tốn không ít tiền, ba biết bà ấy không muốn dùng tiền của ba. Vậy thì đừng nói cho bà ấy biết...” Ông lấy trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng. “Mật mã là ngày sinh của con.”
Cô không nhận tấm thẻ trên bàn. “Ba, nếu như con nhận số tiền này, thì có phải áy náy trong lòng ba sẽ vơi bớt đi không?” Đột nhiên cô bật cười. “Ba, mẹ tôi không cần số tiền này. Chắc ông không biết, trước đây bà đã phẫu thuật cắt đi nửa cái dạ dày. Sống hay chết, bà đã không còn màng tới từ lâu rồi. Năm đó, ông muốn ly hôn với bà, chẳng khác nào bắt bà sống không bằng chết. Nhưng bà vẫn còn luyến tiếc anh em tôi. Thật ra, bà đã sớm buông xuôi. Mặc dù học thức của mẹ tôi không cao, tính cách cũng nhàm chán vô vị, nhưng mắt nhìn sự đời của bà quá mức thấu đáo, nếu không năm đó bà cũng sẽ không đồng ý chuyện ly hôn một cách thoải mái như vậy.”
Sắc mặt của ba Diệp tối sầm xuống.
“Ba, tôi không thể nhận chiếc thẻ này. Đây là chuyện giữa hai người, tôi không dám xen vào. Tôi phải đi rồi, ba cũng tự chăm sóc mình tốt nhé.” Diệp Tử Nhuy bình tĩnh nói.
Cô đến bệnh viện dùng cơm trưa với mẹ.
Xế chiều, Chu Nhuận Chi tới thăm, nói chuyện với mẹ Diệp một hồi, Diệp Tử Nhuy mới đưa anh về khách sạn.
Mấy ngày nay Diệp Tử Nhuy cũng mệt mỏi quá sức. Đến khách sạn, Chu Nhuận Chi nắm lấy tay cô, cô vừa muốn rút tay về liền nhìn thấy người ở phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
“Người quen à?” Chu Nhuận Chi hỏi.
Diệp Tử Nhuy và anh bước vào thang máy. “Vợ của ba em.”
Đến phòng khách sạn, Chu Nhuận Chi lấy một ly nước cho cô. “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Diệp Tử Nhuy ngồi trên ghế salon, không khí ấm áp trong phòng làm cho người khác cảm thấy thật thoải mái. Cô uống nước xong, nói: “Bà ấy là một người rất coi trọng sự nghiệp, sau khi kết hôn với ba em, lại tiếp tục học thạc sĩ, sau đó học tiếp lên tiến sĩ. Ba em không muốn sinh thêm con nữa, bà ấy cũng không một câu oán hận. Bà ấy rất thoải mái, cũng chịu khó chăm lo cho anh em em, có lẽ bà ấy rất muốn trở thành mẹ của chúng em, đáng tiếc... Lúc họp phụ huynh ở trường tiểu học đều là do bà ấy đi.”
Chu Nhuận Chi ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe. “Lần đầu tiên, cô giáo còn hỏi một câu, ‘Có phải chị là mẹ của Tử Nhuy không?’ Lúc đó em liền ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói với cô giáo, ‘Cô ấy là học sinh của ba em, ba em nhờ cô ấy đến họp phụ huynh giùm thôi.’ Có phải em rất xấu xa không?”
Chu Nhuận Chi cầm ly nước trong tay cô. “Vị trí của người mẹ không ai có thể thay thế được. Em lên giường ngủ một lát đi.” Anh bế cô lên, cơ thể Diệp Tử Nhuy cứng đờ, giường trong khách sạn êm hơn giường ở nhà nhiều, nằm rất thoải mái.
“Một lát thôi.” Chu Nhuận Chi dịu dàng nói.
“Ừm, ngủ hai tiếng, cài đồng hồ báo thức giúp em nhé.”
“Ừ!”
Cô nhắm mắt lại, nhưng trong lúc nhất thời không thể nào chìm vào giấc ngủ ngay được, cô xoay qua xoay lại trở mình vài lần.
“Sao vậy?” Chu Nhuận Chi hỏi.Diệp Tử Nhuy mở mắt ra, hoàng hôn lặng lẽ phủ xuống, đã hơn 5 giờ chiều.
“Anh không về nhà đón năm mới sao?”
Chu Nhuận Chi nhìn cô. “Em muốn anh về ư?”
Diệp Tử Nhuy không trả lời, hai gò má ửng đỏ như hai rạng mây hồng.
Chu Nhuận Chi tự nhiên nằm xuống phần giường còn trống bên cạnh cô, một hồi lâu sau anh mới lên tiếng: “Sau khi anh lên đại học, ba anh đã bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới, khi tâm trạng vui vẻ sẽ viết du ký.”
“Đi một mình sao?” Diệp Tử Nhuy kinh ngạc hỏi.
Chu Nhuận Chi đáp: “Đi cùng với một vài người bạn, hoặc những người tình cờ gặp trong chuyến đi. Đây cũng là ước định giữa ba và mẹ anh.”
Diệp Tử Nhuy nhỏm dậy nhìn anh, muốn an ủi anh, nhưng cũng không biết nên nói gì. Chu Nhuận Chi chỉ ngoái đầu lại nhìn cô, cười cười: “Ba anh yêu mẹ anh rất nhiều.”
Nội tâm Diệp Tử Nhuy rất xúc động, ba mẹ cô lại hoàn toàn khác với họ. Không, ba cô đã dồn cả trái tim vào cái gọi là tình ‘tình yêu đích thực’ kia. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Cám ơn anh.”
Chu Nhuận Chi rướn người qua đặt lên trán cô một nụ hôn. “Cô bé ngốc của anh, mau ngủ đi nào.”
Diệp Tử Nhuy trong lúc mơ màng đột nhiên nghĩ đến người con gái mang danh vợ chưa cưới của anh, cảm thấy tình cảm giữa anh và cô có mấy phần không thật. Thôi, hay là chờ sau này rồi nói đến chuyện đó vậy.
Chu Nhuận Chi ở lại khách sạn gần bệnh viện, tính ra anh cũng đã đến thành phố H này 4 ngày rồi. Mẹ Diệp và những bệnh nhân ở cùng phòng của bà cũng có ấn tượng tốt với anh, khi anh đến thăm cũng sẽ hỏi một vài câu: “Ánh mắt của tiểu Nhuy thật tốt, sao hôm nay bạn trai con còn chưa tới vậy?”
Cô chỉ biết cười cười.
Mẹ cô chưa từng hỏi rõ ràng chuyện giữa cô và Chu Nhuận Chi, còn anh trai cô thì đã hỏi một lần. “Chu Nhuận Chi bao nhiêu tuổi? Hình như lớn hơn chúng ta khoảng 5, 6 tuổi thôi đúng không?”
Nào chỉ có 5, 6 tuổi chứ!
Diệp Tử Nhuy trả lời qua loa, Diệp Tiêu Uy cười giảo hoạt: “Dù có lớn hơn bao nhiêu tuổi thì cũng phải gọi anh một tiếng anh vợ.” Tính sao anh cũng lớn hơn.
Diệp Tử Nhuy hấp háy mắt: “Anh muốn người ta gọi anh một tiếng ‘anh’ sao?”
“Có vấn đề gì à? Tôn ti trật tự, em là em gái anh, cậu ta là một đôi với em, tương lai sẽ là chồng của em gái, đương nhiên phải gọi anh một tiếng anh vợ rồi!” Diệp Tiêu Uy nói năng hùng hồn.
“Thế thì, anh tự đi mà nói với anh ấy.” Diệp Tử Nhuy không thể tưởng tượng ra hình ảnh đó được.
Diệp Tiêu Uy hừ một tiếng, đối mặt với Chu Nhuận Chi, anh không dám nắm chắc phần thắng.
Năm nay, Chu Nhuận Chi đón tết ở thành phố H với mẹ Diệp và hai anh em Diệp Tử Nhuy, bữa cơm tất niên đơn giản nhưng cũng rất ấm cúng náo nhiệt. Ai nấy cũng đều nhìn ra được mẹ Diệp rất vui vẻ.
Ở trước mặt bà, Diệp Tử Nhuy lạnh nhạt trước sau như một cũng lộ ra dáng vẻ một cô gái nhỏ hiếu thảo dịu dàng, đây cũng là lần đầu tiên Chu Nhuận Chi chứng kiến mặt này của cô.
Diệp Tiêu Uy và Chu Nhuận Chi ngồi ở phòng khách xem chương trình Gala Mừng Xuân của đài Hồ Nam, Diệp Tử Nhuy ở trong phòng bệnh trò chuyện với mẹ Diệp, bà vốn thích yên tĩnh, hôm nay ồn ào cả một ngày, bà cũng thấy hơi mệt mỏi, lúc này đang nghỉ ngơi trong phòng. Bà lấy ra ba bao lì xì: “Nhuy Nhuy, đây là mẹ mừng tuổi các con.”
Diệp Tử Nhuy ngây ngẩn cả người: “Mẹ...”
“Nghe lời, đây là truyền thống rồi.” Cô nhớ khi còn bé, mỗi khi năm mới tết đến, ba và mẹ đều chuẩn bị bao lì xì mừng tuổi cho anh em cô. “Mấy năm trước, mẹ muốn đưa cho các con mà không có cơ hội, năm nay rốt cuộc cũng được đón tết với hai anh em con rồi, còn có cậu Chu nữa. Cậu ấy không ngại đường xa tới làm khách nhà chúng ta, con cầm ra đưa cho cậu ấy giúp mẹ đi. Năm mới không được khóc, cố nhịn đi nào.”
Diệp Tử Nhuy nằm dựa vào mép giường, mặt áp sát vào nệm, ga giường là loại kiểu dáng cũ, các hình bông hoa hoạ tiết bên trên khiến người ta thấy thật hoài niệm. “Con xin lỗi, mẹ... Mấy năm nay là do con quá cố chấp.”
Mẹ Diệp vuốt vuốt tóc cô: “Con gái ngốc, con không biết mẹ thấy hai anh em con như bây giờ thì đã vui vẻ đến thế nào đâu. Nhuy Nhuy, con đó, sau này đừng nên cố chấp nữa. Cũng đừng oán hận ba con, dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con, ơn sinh thành dưỡng dục nặng tựa Thái sơn. Biết chưa?”
“Vâng.” Cô thì thào đáp.
Bảy tháng sau, mẹ Diệp qua đời. Diệp Tử Nhuy chìm trong đoạn thời gian chán chường tuyệt vọng, mẹ ruột qua đời đã mang đến sự đả kích không nhỏ cho cô, tâm tình tuột dốc không phanh. May mà, vẫn còn Chu Nhuận Chi thời thời khắc khắc luôn ở bên cạnh làm trụ cột tinh thần cho cô, cô cũng từ từ vượt qua được nỗi đau này.
Trong những cuộc tán gẫu lúc trước của hai mẹ con, mẹ Diệp thường hay cố tình hay vô ý thúc đẩy chuyện tình cảm giữa cô và Chu Nhuận Chi. Cho nên, thời gian sau này, cho dù cô đã quyết định xa anh, mỗi khi nhớ đến đều thấy cõi lòng đau xót.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa kết thúc năm hai đại học thì bạn thân của cô – Cố Phán đã chia tay với Trần Thiệu Thần. Rất nhiều người đều cảm thấy tiếc nuối cho bọn họ. Cô và Đường Thanh muốn an ủi Cố Phán, nhưng Cố Phán đã dựng nên một bức tường kiên cố, nhốt chặt mình vào trong, khiến người khác không thể nhận ra được nỗi buồn của cô ấy.
Rõ ràng là yêu nhau nhiều như thế, cuối cùng vẫn vì tốt cho đối phương mà không thể không buông tay.
Sau lần đó, họ không hề nhắc đến những gì liên quan đến Trần Thiệu Thần trước mặt Cố Phán nữa, hai năm trôi qua trong bình lặng, quên hết tất cả, xem như chưa từng xảy ra những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc giữa hai người.
Cho đến khi một buổi đêm trước khi tốt nghiệp, bọn họ tâm sự với nhau, rốt cuộc cũng nhắc đến tên Trần Thiệu Thần. Sắc mặt Cố Phán khẽ thay đổi nhưng khoé môi vẫn cong lên thành một nụ cười.
Đường Thanh hỏi: “Cố Phán, tại sao khi đó cậu nhất quyết phải chia tay Trần sư huynh?”
Cố Phán viết lên giấy: “Mình sợ sẽ liên luỵ anh ấy.”
Rốt cuộc là tình cảm sâu đậm cỡ nào mới có thể dũng cảm quyết định như thế?
Học kì cuối cùng của năm tư đại học, mỗi người đều bận rộn không ngớt. Diệp Tử Nhuy chưa từng nghĩ tới một năm này sẽ làm thay đổi cả cuộc đời sau này của cô.
Khi một cô bạn cùng lớp một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy hôn thú, ba người Diệp Tử Nhuy, Cố Phán và Đường Thanh đều vui vẻ trêu ghẹo cô ấy, khi nào tổ chức hôn lễ nhớ phải mời bọn họ tham dự đấy.
Hôn nhân đã từng là chuyện xa vời với Diệp Tử Nhuy, có lúc cô còn cực liệt bài xích nó, nhưng bởi vì gặp anh mà thay đổi.
Nhưng... Vợ chưa cưới của Chu Nhuận Chi, đã trở về.
——— ——————
Ngoại truyện ngắn
Chuyện thường ngày của tiểu Huy.
Lúc tiểu Huy bắt đầu học nói, người lớn hai bên nội ngoại đều rất đau não, bởi vì Cố Phán không thể nói được nên khó mà phụ trách được việc này. Ai nấy cũng đều rất quan tâm đến vấn đề đó, ngoại trừ ba của tiểu Huy.
Mỗi ngày anh sẽ dạy cậu nhóc gọi ‘Mẹ’, những người khác cũng góp sức dạy dỗ. Không hề ngạc nhiên khi từ đầu tiên mà tiểu Huy gọi là ‘Mẹ’. Cố Phán hạnh phúc vô bờ bến, ôm cậu nhóc mập mạp trong ngực mà nước mắt chảy dài.
Trần Thiệu Thần đau lòng cho bà xã đại nhân, quay sang túm nhóc con lên dặn dò: “Tiểu Huy lớn nhanh nhé, sau này không được làm mẹ khóc nữa đâu đấy. Tiếp theo, gọi ‘Ba’ xem nào...” Tiểu Huy mở to mắt nhìn ba mình, nghiêng đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ, kết quả là... “Mẹ... Mẹ...”
Diệp Tử Nhuy cũng không biết phải giải thích mối quan hệ giữa cô và Chu Nhuận Chi với mẹ và anh như thế nào nữa. Nhưng tất cả mọi người đều đoán ra được. Nếu không, ai mà rảnh rỗi theo cô về quê, trăm bận ngàn vội lo lắng cho gia đình cô khi năm mới tết đến chứ?!
Mẹ Diệp cũng đã âm thầm hỏi Diệp Tử Nhuy: “Cậu Chu không về nhà đón Tết sao?”
Diệp Tử Nhuy ấp úng. “Anh ấy đến đây vì có việc, làm xong thì mới về.”
Mẹ Diệp cười cười, cuối năm tết đến rồi, còn việc gì mà bận nữa chứ.
Ba Diệp cuối cùng cũng biết chuyện mẹ Diệp bị bệnh. Nhiều năm qua, ông đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với vợ cũ, bà cũng không cần một đồng tiền trợ cấp nào của ông.
Nếu đã không có tình cảm, chi bằng dứt khoát hẳn, khỏi dây dưa làm gì cho phiền lòng nhau.
Ông vẫn luôn cảm thấy áy náy với bà, cho nên khi gặp Lý Nhiên, bọn họ cũng phải trải qua quá trình phân vân đầy sóng gió mới đi đến quyết định ở bên nhau. Mà ông cũng cảm thấy thiệt thòi cho Lý Nhiên về ý định không muốn sinh con thêm và hai đứa con riêng của mình.
Diệp Tiêu Uy về đến nhà, ba Diệp đang ngồi đọc sách trong phòng khách. “Về rồi à, dạo gần đây bận việc gì mà ngày nào cũng ra ngoài hết vậy?”
Diệp Tiêu Uy cởi áo khoác ra. “Có chút việc, ba, có gì ăn không? Con đói sắp chết rồi.”
Ba Diệp nhíu mày: “Chuyện gì mà phải bán cả xe thế?” Sắc mặt ông nghiêm nghị.
Diệp Tiêu Uy trả lời: “Gia đình của bạn con có việc, cần dùng tiền gấp.”
“Bạn nào? Cần tiền thì ba có thể cho mượn.” Ba Diệp nhìn anh.
“Không cần, tạm thời đã giải quyết được rồi.”
“Giải quyết được rồi?” Ba Diệp hỏi ngược lại: “Ung thư dạ dày có thể giải quyết dể dàng thế ư?”
Cả căn phòng yên tĩnh, căng thẳng dồn nén khiến người ta khó mà hít thở nổi.
Sắc mặt Diệp Tiêu Uy không chút thay đổi. “Ba biết rồi sao?”
“Nếu không phải hôm nay giáo sư Vương nói với ba chuyện này, chắc hai đứa vĩnh viễn cũng không muốn cho ba biết phải không?”
Diệp Tiêu Uy thở hắt ra một hơi: “Là thế này, ba cũng biết tính cách của mẹ thế nào mà, bà không muốn cho người không liên quan biết.”
Ba Diệp nghe xong cũng thở dốc theo. “Tiêu Uy, ngay cả con cũng oán trách ba sao? Em gái con viện lý do học đại học để bỏ nhà đi, bây giờ con cũng...”
“Ba, thật ra con rất hâm mộ Nhuy Nhuy, nó có thể dứt bỏ tất cả mà rời đi như vậy. Con biết mấy năm nay ba cũng không vui vẻ gì, thế nhưng đó là sự lựa chọn ban đầu của ba, bây giờ có muốn hối hận cũng đã muộn rồi, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”
“Ha ha, Diệp Tiêu Uy, bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Muốn nói lý lẽ với ba sao? Con cút ngay cho ba!” Ba Diệp tức giận cầm ly trà trên bàn ném thẳng vào Diệp Tiêu Uy, anh cũng không tránh, ly trà đập vào trán, cũng chỉ đau trong nháy mắt.
“Ba...” Diệp Tiêu Uy chau mày. “Mẹ con chỉ còn nửa năm nữa thôi...” Nói xong, anh đi lên phòng mình.
Tay ông run rẩy không ngừng, hồi lâu sau mới ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Hơn 50 tuổi, tóc ông cũng đã bạc đi nhiều, sau chuyện kia, bây giờ nhìn ông như già thêm 10 tuổi.
Lúc Diệp Tử Nhuy gặp lại ba mình, cô vốn không có một chút gì gọi là nhớ thương sau một năm dài xa cách. Hai cha con ngồi đối diện nhau, mặt đối mặt, cũng chỉ có lạnh nhạt và lạnh nhạt.
“Nhuy Nhuy, một năm này con sống thế nào?” Ba Diệp trầm giọng hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Cô lạnh nhạt trả lời.
“Hình như đã gầy đi nhiều, học tập rất vất vả hả?” Ông thở dài. “Con là con gái của ba, con gái dùng tiền của ba là chuyện rất bình thường. Sao lại đi làm thêm làm gì, sau này đừng như vậy nữa.”
Bàn tay Diệp Tử Nhuy để trên bàn từ từ nắm chặt lại. “Ba, trước kia con vẫn luôn muốn bỏ đi, không muốn ở lại căn nhà đó nữa. Mẹ không quan tâm con, con rất đau lòng. Con cũng không thể nào chấp nhận được việc ba mình vì ‘tình yêu đích thực’ mà vứt bỏ người vợ tào khang(*) của mình. Con rất may mắn khi không gặp phải mẹ ghẻ ngược đãi, nhưng xin lỗi, con không thể tiếp nhận bà ta được. Dĩ nhiên, bà ta cũng không cần sự tiếp nhận của con, bạn bè xung quanh ba đều đã công nhận bà ta là bà Diệp từ lâu. Có ai thèm nhớ đến người đã từng là bà Diệp trước kia nữa chứ?”
(*) Người vợ tào khang: ám chỉ người vợ (cũng là vợ cả) cưới khi chồng còn nghèo hèn, cùng ở bên chồng vượt qua mọi thử thách hoạn nạn. Tiếng Việt còn gọi là người vợ tấm cám.
“Nhuy Nhuy...” Ba Diệp lớn tiếng gọi tên cô. “Hôm qua, anh con cũng đã nói với ba, hai đứa vẫn còn nhỏ, mẹ con bị bệnh sẽ phải tốn không ít tiền, ba biết bà ấy không muốn dùng tiền của ba. Vậy thì đừng nói cho bà ấy biết...” Ông lấy trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng. “Mật mã là ngày sinh của con.”
Cô không nhận tấm thẻ trên bàn. “Ba, nếu như con nhận số tiền này, thì có phải áy náy trong lòng ba sẽ vơi bớt đi không?” Đột nhiên cô bật cười. “Ba, mẹ tôi không cần số tiền này. Chắc ông không biết, trước đây bà đã phẫu thuật cắt đi nửa cái dạ dày. Sống hay chết, bà đã không còn màng tới từ lâu rồi. Năm đó, ông muốn ly hôn với bà, chẳng khác nào bắt bà sống không bằng chết. Nhưng bà vẫn còn luyến tiếc anh em tôi. Thật ra, bà đã sớm buông xuôi. Mặc dù học thức của mẹ tôi không cao, tính cách cũng nhàm chán vô vị, nhưng mắt nhìn sự đời của bà quá mức thấu đáo, nếu không năm đó bà cũng sẽ không đồng ý chuyện ly hôn một cách thoải mái như vậy.”
Sắc mặt của ba Diệp tối sầm xuống.
“Ba, tôi không thể nhận chiếc thẻ này. Đây là chuyện giữa hai người, tôi không dám xen vào. Tôi phải đi rồi, ba cũng tự chăm sóc mình tốt nhé.” Diệp Tử Nhuy bình tĩnh nói.
Cô đến bệnh viện dùng cơm trưa với mẹ.
Xế chiều, Chu Nhuận Chi tới thăm, nói chuyện với mẹ Diệp một hồi, Diệp Tử Nhuy mới đưa anh về khách sạn.
Mấy ngày nay Diệp Tử Nhuy cũng mệt mỏi quá sức. Đến khách sạn, Chu Nhuận Chi nắm lấy tay cô, cô vừa muốn rút tay về liền nhìn thấy người ở phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
“Người quen à?” Chu Nhuận Chi hỏi.
Diệp Tử Nhuy và anh bước vào thang máy. “Vợ của ba em.”
Đến phòng khách sạn, Chu Nhuận Chi lấy một ly nước cho cô. “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Diệp Tử Nhuy ngồi trên ghế salon, không khí ấm áp trong phòng làm cho người khác cảm thấy thật thoải mái. Cô uống nước xong, nói: “Bà ấy là một người rất coi trọng sự nghiệp, sau khi kết hôn với ba em, lại tiếp tục học thạc sĩ, sau đó học tiếp lên tiến sĩ. Ba em không muốn sinh thêm con nữa, bà ấy cũng không một câu oán hận. Bà ấy rất thoải mái, cũng chịu khó chăm lo cho anh em em, có lẽ bà ấy rất muốn trở thành mẹ của chúng em, đáng tiếc... Lúc họp phụ huynh ở trường tiểu học đều là do bà ấy đi.”
Chu Nhuận Chi ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe. “Lần đầu tiên, cô giáo còn hỏi một câu, ‘Có phải chị là mẹ của Tử Nhuy không?’ Lúc đó em liền ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói với cô giáo, ‘Cô ấy là học sinh của ba em, ba em nhờ cô ấy đến họp phụ huynh giùm thôi.’ Có phải em rất xấu xa không?”
Chu Nhuận Chi cầm ly nước trong tay cô. “Vị trí của người mẹ không ai có thể thay thế được. Em lên giường ngủ một lát đi.” Anh bế cô lên, cơ thể Diệp Tử Nhuy cứng đờ, giường trong khách sạn êm hơn giường ở nhà nhiều, nằm rất thoải mái.
“Một lát thôi.” Chu Nhuận Chi dịu dàng nói.
“Ừm, ngủ hai tiếng, cài đồng hồ báo thức giúp em nhé.”
“Ừ!”
Cô nhắm mắt lại, nhưng trong lúc nhất thời không thể nào chìm vào giấc ngủ ngay được, cô xoay qua xoay lại trở mình vài lần.
“Sao vậy?” Chu Nhuận Chi hỏi.Diệp Tử Nhuy mở mắt ra, hoàng hôn lặng lẽ phủ xuống, đã hơn 5 giờ chiều.
“Anh không về nhà đón năm mới sao?”
Chu Nhuận Chi nhìn cô. “Em muốn anh về ư?”
Diệp Tử Nhuy không trả lời, hai gò má ửng đỏ như hai rạng mây hồng.
Chu Nhuận Chi tự nhiên nằm xuống phần giường còn trống bên cạnh cô, một hồi lâu sau anh mới lên tiếng: “Sau khi anh lên đại học, ba anh đã bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới, khi tâm trạng vui vẻ sẽ viết du ký.”
“Đi một mình sao?” Diệp Tử Nhuy kinh ngạc hỏi.
Chu Nhuận Chi đáp: “Đi cùng với một vài người bạn, hoặc những người tình cờ gặp trong chuyến đi. Đây cũng là ước định giữa ba và mẹ anh.”
Diệp Tử Nhuy nhỏm dậy nhìn anh, muốn an ủi anh, nhưng cũng không biết nên nói gì. Chu Nhuận Chi chỉ ngoái đầu lại nhìn cô, cười cười: “Ba anh yêu mẹ anh rất nhiều.”
Nội tâm Diệp Tử Nhuy rất xúc động, ba mẹ cô lại hoàn toàn khác với họ. Không, ba cô đã dồn cả trái tim vào cái gọi là tình ‘tình yêu đích thực’ kia. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Cám ơn anh.”
Chu Nhuận Chi rướn người qua đặt lên trán cô một nụ hôn. “Cô bé ngốc của anh, mau ngủ đi nào.”
Diệp Tử Nhuy trong lúc mơ màng đột nhiên nghĩ đến người con gái mang danh vợ chưa cưới của anh, cảm thấy tình cảm giữa anh và cô có mấy phần không thật. Thôi, hay là chờ sau này rồi nói đến chuyện đó vậy.
Chu Nhuận Chi ở lại khách sạn gần bệnh viện, tính ra anh cũng đã đến thành phố H này 4 ngày rồi. Mẹ Diệp và những bệnh nhân ở cùng phòng của bà cũng có ấn tượng tốt với anh, khi anh đến thăm cũng sẽ hỏi một vài câu: “Ánh mắt của tiểu Nhuy thật tốt, sao hôm nay bạn trai con còn chưa tới vậy?”
Cô chỉ biết cười cười.
Mẹ cô chưa từng hỏi rõ ràng chuyện giữa cô và Chu Nhuận Chi, còn anh trai cô thì đã hỏi một lần. “Chu Nhuận Chi bao nhiêu tuổi? Hình như lớn hơn chúng ta khoảng 5, 6 tuổi thôi đúng không?”
Nào chỉ có 5, 6 tuổi chứ!
Diệp Tử Nhuy trả lời qua loa, Diệp Tiêu Uy cười giảo hoạt: “Dù có lớn hơn bao nhiêu tuổi thì cũng phải gọi anh một tiếng anh vợ.” Tính sao anh cũng lớn hơn.
Diệp Tử Nhuy hấp háy mắt: “Anh muốn người ta gọi anh một tiếng ‘anh’ sao?”
“Có vấn đề gì à? Tôn ti trật tự, em là em gái anh, cậu ta là một đôi với em, tương lai sẽ là chồng của em gái, đương nhiên phải gọi anh một tiếng anh vợ rồi!” Diệp Tiêu Uy nói năng hùng hồn.
“Thế thì, anh tự đi mà nói với anh ấy.” Diệp Tử Nhuy không thể tưởng tượng ra hình ảnh đó được.
Diệp Tiêu Uy hừ một tiếng, đối mặt với Chu Nhuận Chi, anh không dám nắm chắc phần thắng.
Năm nay, Chu Nhuận Chi đón tết ở thành phố H với mẹ Diệp và hai anh em Diệp Tử Nhuy, bữa cơm tất niên đơn giản nhưng cũng rất ấm cúng náo nhiệt. Ai nấy cũng đều nhìn ra được mẹ Diệp rất vui vẻ.
Ở trước mặt bà, Diệp Tử Nhuy lạnh nhạt trước sau như một cũng lộ ra dáng vẻ một cô gái nhỏ hiếu thảo dịu dàng, đây cũng là lần đầu tiên Chu Nhuận Chi chứng kiến mặt này của cô.
Diệp Tiêu Uy và Chu Nhuận Chi ngồi ở phòng khách xem chương trình Gala Mừng Xuân của đài Hồ Nam, Diệp Tử Nhuy ở trong phòng bệnh trò chuyện với mẹ Diệp, bà vốn thích yên tĩnh, hôm nay ồn ào cả một ngày, bà cũng thấy hơi mệt mỏi, lúc này đang nghỉ ngơi trong phòng. Bà lấy ra ba bao lì xì: “Nhuy Nhuy, đây là mẹ mừng tuổi các con.”
Diệp Tử Nhuy ngây ngẩn cả người: “Mẹ...”
“Nghe lời, đây là truyền thống rồi.” Cô nhớ khi còn bé, mỗi khi năm mới tết đến, ba và mẹ đều chuẩn bị bao lì xì mừng tuổi cho anh em cô. “Mấy năm trước, mẹ muốn đưa cho các con mà không có cơ hội, năm nay rốt cuộc cũng được đón tết với hai anh em con rồi, còn có cậu Chu nữa. Cậu ấy không ngại đường xa tới làm khách nhà chúng ta, con cầm ra đưa cho cậu ấy giúp mẹ đi. Năm mới không được khóc, cố nhịn đi nào.”
Diệp Tử Nhuy nằm dựa vào mép giường, mặt áp sát vào nệm, ga giường là loại kiểu dáng cũ, các hình bông hoa hoạ tiết bên trên khiến người ta thấy thật hoài niệm. “Con xin lỗi, mẹ... Mấy năm nay là do con quá cố chấp.”
Mẹ Diệp vuốt vuốt tóc cô: “Con gái ngốc, con không biết mẹ thấy hai anh em con như bây giờ thì đã vui vẻ đến thế nào đâu. Nhuy Nhuy, con đó, sau này đừng nên cố chấp nữa. Cũng đừng oán hận ba con, dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con, ơn sinh thành dưỡng dục nặng tựa Thái sơn. Biết chưa?”
“Vâng.” Cô thì thào đáp.
Bảy tháng sau, mẹ Diệp qua đời. Diệp Tử Nhuy chìm trong đoạn thời gian chán chường tuyệt vọng, mẹ ruột qua đời đã mang đến sự đả kích không nhỏ cho cô, tâm tình tuột dốc không phanh. May mà, vẫn còn Chu Nhuận Chi thời thời khắc khắc luôn ở bên cạnh làm trụ cột tinh thần cho cô, cô cũng từ từ vượt qua được nỗi đau này.
Trong những cuộc tán gẫu lúc trước của hai mẹ con, mẹ Diệp thường hay cố tình hay vô ý thúc đẩy chuyện tình cảm giữa cô và Chu Nhuận Chi. Cho nên, thời gian sau này, cho dù cô đã quyết định xa anh, mỗi khi nhớ đến đều thấy cõi lòng đau xót.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa kết thúc năm hai đại học thì bạn thân của cô – Cố Phán đã chia tay với Trần Thiệu Thần. Rất nhiều người đều cảm thấy tiếc nuối cho bọn họ. Cô và Đường Thanh muốn an ủi Cố Phán, nhưng Cố Phán đã dựng nên một bức tường kiên cố, nhốt chặt mình vào trong, khiến người khác không thể nhận ra được nỗi buồn của cô ấy.
Rõ ràng là yêu nhau nhiều như thế, cuối cùng vẫn vì tốt cho đối phương mà không thể không buông tay.
Sau lần đó, họ không hề nhắc đến những gì liên quan đến Trần Thiệu Thần trước mặt Cố Phán nữa, hai năm trôi qua trong bình lặng, quên hết tất cả, xem như chưa từng xảy ra những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc giữa hai người.
Cho đến khi một buổi đêm trước khi tốt nghiệp, bọn họ tâm sự với nhau, rốt cuộc cũng nhắc đến tên Trần Thiệu Thần. Sắc mặt Cố Phán khẽ thay đổi nhưng khoé môi vẫn cong lên thành một nụ cười.
Đường Thanh hỏi: “Cố Phán, tại sao khi đó cậu nhất quyết phải chia tay Trần sư huynh?”
Cố Phán viết lên giấy: “Mình sợ sẽ liên luỵ anh ấy.”
Rốt cuộc là tình cảm sâu đậm cỡ nào mới có thể dũng cảm quyết định như thế?
Học kì cuối cùng của năm tư đại học, mỗi người đều bận rộn không ngớt. Diệp Tử Nhuy chưa từng nghĩ tới một năm này sẽ làm thay đổi cả cuộc đời sau này của cô.
Khi một cô bạn cùng lớp một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy hôn thú, ba người Diệp Tử Nhuy, Cố Phán và Đường Thanh đều vui vẻ trêu ghẹo cô ấy, khi nào tổ chức hôn lễ nhớ phải mời bọn họ tham dự đấy.
Hôn nhân đã từng là chuyện xa vời với Diệp Tử Nhuy, có lúc cô còn cực liệt bài xích nó, nhưng bởi vì gặp anh mà thay đổi.
Nhưng... Vợ chưa cưới của Chu Nhuận Chi, đã trở về.
——— ——————
Ngoại truyện ngắn
Chuyện thường ngày của tiểu Huy.
Lúc tiểu Huy bắt đầu học nói, người lớn hai bên nội ngoại đều rất đau não, bởi vì Cố Phán không thể nói được nên khó mà phụ trách được việc này. Ai nấy cũng đều rất quan tâm đến vấn đề đó, ngoại trừ ba của tiểu Huy.
Mỗi ngày anh sẽ dạy cậu nhóc gọi ‘Mẹ’, những người khác cũng góp sức dạy dỗ. Không hề ngạc nhiên khi từ đầu tiên mà tiểu Huy gọi là ‘Mẹ’. Cố Phán hạnh phúc vô bờ bến, ôm cậu nhóc mập mạp trong ngực mà nước mắt chảy dài.
Trần Thiệu Thần đau lòng cho bà xã đại nhân, quay sang túm nhóc con lên dặn dò: “Tiểu Huy lớn nhanh nhé, sau này không được làm mẹ khóc nữa đâu đấy. Tiếp theo, gọi ‘Ba’ xem nào...” Tiểu Huy mở to mắt nhìn ba mình, nghiêng đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ, kết quả là... “Mẹ... Mẹ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.