Chương 7
Dạ Man
25/09/2015
Cố Phán ở cửa túc xá
do dự một chút. Hành lang thi thoảng có người qua lại, cô nhẹ cúi thấp
đầu, tới tới lui lui, bóng người gầy gò in trên mặt đất mơ hồ lay động .
Bạn không có quyền lựa chọn điều tốt nhất, nhưng điều tốt nhất ấy lại chọn bạn. Có phải sự tồn tại của mỗi người đều mang ý nghĩa rất đẹp cho bản thân.
Rốt cục chờ sau khi cô bình tĩnh trong lòng, mới lấy chìa khoá mở cửa.
Đường Đàm với Diệp Tử Nhuy đều ở đây, hai người đang cùng cầm một tờ rơi gì đó mà nghiên cứu.
Đường Đàm thấy cô trở về, liền hỏi, "Cố Phán, thứ tư tuần tới cao ốc XX có đợt triển lãm tranh, cậu có đi xem không?"
Cố Phán nhìn tờ rơi một chút, thời gian thật khéo, lại còn là thứ tư. Cô lắc đầu, viết, "Hôm đó có việc."
"Việc gì?" Đường Đàm hiếu kỳ .
Diệp Tử Nhuy nét mặt không đổi, "Thứ tư tranh cử hội học sinh."
"Ác ——" Đường Đàm thở dài, "Mình cùng quên mất , còn có Trần học trưởng của cậu."
Cố Phán thở ra một hơi, bạn học Đường Đàm cậu hình như cũng đã quên tối nay cũng là mình giúp cậu đi cửa sau a.
Đường Đàm bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Nếu thôi không đi triển lãm tranh, ngược lại sau này còn có cơ hội. Không giống tranh cử hội học sinh, bỏ qua lần này, sẽ không có cơ hội xem nữa đâu a. Nhuy, cậu đi không?"
Diệp Tử Nhuy thoáng trầm mặc, nhìn Cố Phán, "Cố Phán cậu nghĩ sao?"
Cố Phán thoáng suy tư, theo như tình hình hiện tại, cô ấy hẳn là muốn đi. Duy trì củng cố tình bạn!
Cố Phán gật gật đầu.
Đường Đàm đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Đúng rồi, Cố Phán, hôm đó thầy Lý giữ cậu lại làm gì? Có phải cho cậu một bài thuyết giảng với vài con điểm liệt không ?"
Cố Phán thả đồ xuống, viết nhanh lên giấy, "Thầy hỏi mình có hứng thú đến phòng làm việc của thầy hỗ trợ không."
Hai người kia thầm hít một hơi, bầu không khí phòng ký túc xá bỗng thay đổi.
"Cậu đúng là cái số chó ngáp phải ruồi? Chỉ vì bức tranh chân dung kia?" Đường Đàm vẻ mặt kích động.
Diệp Tử Nhuy híp híp con mắt, "Là Chu Tử Hằng vẽ."
Cố Phán sững sờ, cô thực sự không biết ai vẽ.
Diệp Tử Nhuy cười khẽ, "Học trò thầy Lý đều là nghiên cứu sinh." Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng mang theo ý vị không nói ra. Lý Thịnh yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, đương nhiên nghiêm sư xuất cao đồ (*).
(*) thầy nghiêm thì trò giỏi
Cố Phán cũng không tiếp tục giải thích gì.
Sau khi rửa mặt, cô ngồi trước bàn dọn dẹp đồ đạc, tiếng tin nhắn di động vang lên, là bạn tốt Hoa Tử nhắn đến. Hoa Tử thi đậu một trường đại học thành phố S, ngàng báo chí tuyên truyền. Lúc nghỉ hè thời điểm, hai người đã hẹn cẩn thận , Quốc Khánh Hoa Tử , sẽ đến thành phố B tìm cô chơi.
Khai giảng mấy ngày nay Hoa Tử vẫn rất quan tâm chuyện Trần Thiệu Thần, đương nhiên cũng có thể dò hỏi được một ít tin tức từ anh trai Hoa Hải ở đây của cô.
Hoa Tử: Mình rất hiếu kì, đến cùng mà nói Trần học trưởng rốt cục là người thế nào ?
Cố Phán bình thường đều trực tiếp bỏ qua mấy vấn đề này.
Hoa Tử: Nghe anh mình nói, Trần học trưởng ở trường học rất được hoan nghênh.
Cố Phán: ...
Hoa Tử: Nữ sinh đều chủ động tỏ tình với anh ấy, mấy thư tình gì đó đều thường có.
Cố Phán: Mình cũng nhận được này!
Hoa Tử: Phù sa không chảy ruộng ngoài, nhà ven sông được hưởng trước ánh trăng (*). Bạn học Cố Phán cố lên!
(*) Dễ hiểu: Miếng ngon không dành cho người ngoài, gần quan được ban lộc. Vì thành ngữ của tác giả hay nên mình giữ nguyên
Cố Phán thở dài, bản thân gần như đã chiếm được ánh trăng rồi.
Hoa Tử: Cậu hiện tại thân với Trần học trưởng phải không, có biết anh ấy dùng mạng xã hội gì không?
Theo như quan sát của cô mấy lần gần đây bên cạnh anh, bọn cô dùng gì anh cũng dùng như thế.
Hoa Tử: Có weibo không? Mình cũng theo dõi thử xem.
Cố Phán đem tên weibo của Trần Thiệu Thần gửi qua. Chỉ chốc lát sau, đại khái là Hoa Tử đã thêm bạn.
Hoa Tử: Trần học trưởng fans nhiều như thế! Vậy mà lại chỉ theo dõi hai mươi người! Anh ấy theo dõi cậu kìa!
Cố Phán do dự có nên kể chuyện lúc tối cho cô ấy không? Ngẫm lại, vẫn là chờ chút đi. Với cả cô ấy cũng sẽ sớm tới thành phố B. Đang trầm tư , Đường Đàm bên kia bỗng quát to một tiếng.
"Cố Phán!" Thanh âm kia thực sự là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Cố Phán xoay người lại, không hiểu.
"Cậu mau tới đây!" Đường Đàm chỉ vào màn hình máy vi tính, "Chúc mừng tài tử quản lý kinh tế & tài nữ học viện mỹ thuật nắm tay, đã hơn 300 bình luận rồi!"
Cố Phán lướt nhanh qua từng cái."Người trường chúng ta bát quái như này sao?"...
"Đại thần Quản lý kinh tế chúng ta lại bị đàn em ngoại hệ bắt làm tù binh , mỹ nữ quản lý kinh tế làm sao chịu nổi!"
"Chủ topic khẳng định tin đúng chứ?"
"Bạn học Trần vẫn rất bình thường, cũng không thể xác định được."
"Bạn học Trần và bạn học Cố đều là người thành phố D, trước đã quen nhau."
Cố Phán ngượng toát mồ hôi, internet thật đáng sợ.
Đường Đàm với Diệp Tử Nhuy đều nhìn cô."Các cậu thật sự đang quen nhau ?"
Cố Phán chớp mắt, cái vấn đề này nên trả lời thế nào đây? Thông báo là chuyện hai giờ trước, cô còn chưa kịp dùng ngôn ngữ chính thức trả lời anh chắc chắn .
"Nghe nói, nữ sinh kia không thể nói chuyện."
Sau bình luận này, topic trong nháy mắt bùng nổ.
Cố Phán giật giật khóe miệng. Tuy nhiên người đại học T tố chất vẫn cao, nếu không chỉ sợ còn thấy nhiều lời khó nghe hơn nữa.
Có lúc từ ngữ vô tri vô giác cũng có thể làm tổn thương người khác.
Đường Đàm nở nụ cười khô khan, "Những người này thật tẻ nhạt, điển hình tâm lý cây nho chua(*)."
(*) Cây nho chua là một truyện ngụ ngôn, về một con cáo thấy nhùm nho chín mọng trên cao muốn ăn nhưng không với tới, không ăn được nên giả bộ chê bai, luôn mồm nói nho còn xanh còn chua, không thèm ăn.
Diệp Tử Nhuy mở miệng, "Thời gian không còn sớm , nghỉ sớm một chút."
Tắt đèn, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Cố Phán nhắm hai mắt không muốn nghĩ tới chuyện topic. Trong không gian yên tĩnh, không hiểu sao cô lại nhớ tới lúc còn nhỏ, ba ba lần đầu tiên biết tình trạng của cô, cũng bị cô làm kinh sợ .
Điện thoại bên gối bỗng kêu, cầm đến nhìn, là tin nhắn, đến từ Trần Thiệu Thần.
"Những người không hiểu nỗi đau của người khác kia, không cần để ý."
Xem ra anh đã thấy topic kia .
Cố Phán nghiêng người sang, mắt cay cay, "Học trưởng, em biết rồi."
Trong "Thần Khúc" từng có một đoạn thế này:
Tại sao phải dừng lại?
Bọn họ nói chuyện gì cũng không liên quan đến em.
Để bọn họ nói đi,
Em cứ theo sát cạnh bên anh,
Muốn giữ vững niềm tin của chính mình,
Muốn như tháp cao kiên cố,
Không cần vì gió bão mà nghiêng.
Vì dèm pha của người khác mà rời xa người bên cạnh mình là nỗi đang tiếc lớn nhất của đời người,
Hiểu không?
Cố Phán thở một hơi dài an tâm ngủ.
Thế nhưng phòng ký túc của Trần Thiệu Thần lại đang bùng nổ. Ban đầu người mở topic đại khái cũng chỉ muốn tung một tin hù cho mọi người kinh ngạc một chút, không nghĩ tới ánh mắt của mọi người vậy mà lại dừng trên khiếm khuyết của Cố Phán, đủ loại xoi mói.
Thậm chí còn có người viết, "Sao có thể có chuyện đó, Trần Thiệu Thần làm sao sẽ thích bạn kia? Cũng chỉ đẹp đẽ mà thôi, không biết nói chuyện, làm sao tâm tình đây?"
Trần Thiệu Thần nhìn trang web, vẻ mặt lạnh lẽo không chút nhiệt độ, tay phải nhẹ vuốt chuột, tay trái đặt trên mặt bàn.
Dương Chấp với hai người kia đứng một bên, rơi vào trầm mặc. Quen biết Trần Thiệu Thần hơn hai năm , chưa từng thấy qua hắn tức giận. Hiếm thấy!
"Xóa topic không khó, để mình."
"Bất quá có thể nói một chút, chuyện trên topic là có thật không?"
Trần Thiệu Thần nhấc mắt, "Xóa topic." Anh rất nhanh ném ra hai chữ.
"Đợi lát nữa xóa, trước tiên để mình xem bức ảnh một chút."
Trần Thiệu Thần thoáng liếc lạnh lùng, "Không cần nhìn , tấm hình kia chụp chả ra sao, người thật bên ngoài đẹp hơn nhiều."
Thực sự là đủ rồi! Ba người kia khóe miệng giật giật.
Một người trong đó nhất định muốn xem, kết quả sau khi nhìn thấy tấm hình kia, tàn nhẫn đem Trần Thiệu Thần kêu gào một phen, này còn gọi không ra sao! Cậu rốt cuộc muốn loại nào!
Ngày hôm sau khi lên lớp, một đường đều có người chú ý, cô vừa vào phòng bạn cùng lớp đã đồng loạt quay qua nhìn. Từ lúc khai giảng đến nay, cô vốn ít giao lưu với mấy bạn học kia, lại đúng lúc topic kia mở ra, cô đột nhiên trở thành người nổi tiếng, mọi người thơ ơ lạnh nhạt cũng là điều dễ hiểu.
Tiết này thầy giáo lại ra bài tập, mọi người bên dưới lại bận rộn .
Chuông tan học vừa vang, mọi người đều tự rời đi. Cố Phán đi cuối cùng, Đường Đàm muốn đưa tin về hội học sinh, đã sớm đi rồi.
Diệp Tử Nhuy cũng vừa thu dọn xong đồ đạc. Nhắc tới cũng rất kỳ quái, Diệp Tử Nhuy với cô tựa hồ vẫn không đi đến cùng nhau.
Cứ tưởng Diệp Tử Nhuy sẽ một mình rời đi, không nghĩ tới cô lại dừng ở cửa."Cố Phán, cùng đi đi."
"Cố Phán, mình phát hiện cậu thật sự rất lợi hại." Diệp Tử Nhuy đột nhiên nói.
Cố Phán im lặng.
"Ở chỗ thầy giáo mình có nhìn thấy thành tích của cậu , điểm trúng tuyển của cậu vào đại học T cao nhất trong ngành chúng ta." Cô vẫn luôn tưởng Cố Phán là do có chế độ ưu tiên. Topic kia cũng có nói, cô ấy là đặc cách trúng tuyển.
Cố Phán viết lên điện thoại, "Đều là điểm số trước đây, không thể nói được cái gì."
"Thật sao?" Diệp Tử Nhuy lẩm bẩm. Cô có xem qua mấy bản phác thảo của Cố Phán, tuy rằng đều là phác thảo tùy ý thích, bất quá người trong nghề vừa nhìn liền rõ ràng, cô ấy rất có năng khiếu.
Sáng nay Cố Phán thức dậy răng nhâm nhẩm đau, học xong, tình hình nghiêm trọng hơn . Mỗi lần miệng cử động đều mơ hồ đau.
Bất đắc dĩ, cô tới phòng y tế.
Phòng y tế cũng không có nhiều người. Chỉ là cô cũng không nghĩ tới lại gặp phải Hàn Diệp Hành ở chỗ này.
Hàn Diệp Hành nhìn thấy cô cũng là thoáng kinh ngạc."Cố Phán ——" anh gọi một tiếng tên cô, làm những người trong phòng y tế đều quay lại nhìn cô.
Cố Phán tiến lên, mỉm cười thay chào.
"Em bị làm sao ? Bị bệnh à?" Anh hỏi.
Cố Phán chỉ chỉ quai hàm của mình.
Hàn Diệp Hành hiểu, "Đau răng? Là răng khôn?"
Cố Phán gật đầu. Lúc nghỉ hè, đột nhiên mọc hai chiếc răng khôn, đã sớm nghe nói răng khôn phát triển rất đòi mạng. Lúc đó cũng không có cảm giác gì, cô đã thầm vui mừng, bây giờ cuối cùng cũng phát tác.
"Răng khôn phải xử lí cẩn thận, nghiêm trọng là phải phẫu thuật."
Cố Phán nhíu nhíu mày lại, cô sẽ không phải như vậy chứ."Học trưởng, anh bị làm sao?"
"Bạn cùng lớp anh bị cảm, anh đến lấy thuốc về cho cậu ta."
Một lát sau đến phiên Cố Phán. Giáo viên y tế là một a di hơn bốn mươi tuổi."Răng bị ngăn trở nên không mọc ra hoàn toàn, một nửa vẫn còn bị bọc bên trong lợi." Dụng cụ y tế đụng vào lợi, Cố Phán đau tê tê hít một hơi.
"Bạn học, dành thời gian đi bệnh viện kiểm tra một chút, nhổ hoặc là đem khối lợi này mổ ra để răng mọc."
Nghĩ đến tình cảnh đầy máu tanh kia, mặt Cố Phán dần trắng bệch, quá khủng bố .
Khi nhận được tin nhắn của Trần Thiệu Thần thì cô mới đi ra từ phòng y tế. Vốn hai người đã hẹn cẩn thận làm nốt công việc còn lại của áp phích, bất quá bên kia Trần Thiệu Thần mấy hôm nay giáo viên trong trường tìm anh có chút việc.
Trần Thiệu Thần dành thời gian gửi tin tới: Đang ở đâu?
Cố Phán: Phòng y tế.
Bên kia rất nhanh nhắn lại: Làm sao ? Bị bệnh ?
Cố Phán: Đau răng.
Trần Thiệu Thần cầm điện thoại di động, ngẩn người, bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, "Vốn định mời em ăn tối."
Cố Phán cất điện thoại, gần đây cô đại khái không muốn ăn chút nào.
Lúc chạng vạng, nắng chiều loang khắp mặt đất, trường học phủ thêm một tầng mạng mỏng thánh khiết.
Hàn Diệp Hành chậm rãi bước đi bên cạnh cô, dư quang tình cờ chiếu nghiêng trên gương mặt cô, làn da trắng nõn, đôi mắt sống động, sống mũi thẳng, khuôn mặt không giống nét chữ V hiện đang tràn lan phổ biến, đường nét ôn nhu, ngũ quan dung hợp lại cùng nhau, tinh xảo không nhịn được mà ngắm nhìn.
Hàn Diệp Hành thấp giọng nói, "Anh biết một vị nha sĩ, hàng xóm tốt nghiệp đại học, nếu em muốn đi khám răng thì anh giúp em liên lạc một chút —— "
Cố Phán thoáng trầm mặc, viết lên điện thoại, "Học trưởng cảm ơn anh, anh cứ nói tên cho em, khi nào em định khám sẽ biết để tìm."
Khóe miệng Hàn Diệp Hành không khỏi khẽ động, hơi giật. Anh ghi tên đưa qua.
"Cố Phán, hôm qua anh cũng đã xem topic đó."
Cố Phán ngơ ngác.
"Trên thế giới có hai việc khó nhất: Một là đem tư tưởng của bản thân áp đặt vào suy nghĩ người khác, hai là đem tiền của người khác cất vào túi áo mình. Internet vốn là thế giới ảo, em không cần buồn phiền suy nghĩ của những người kia." Hàn Diệp Hành trầm giọng nói.
Cố Phán tặc lưỡi, cô viết nhanh lên điện thoại, "Em không buồn phiền chuyện đó đâu." Tâm tình dần trở nên hơi phức tạp, răng lại giống như càng lúc càng đau.
Buổi tối, cô sang học viện quản lý kinh tế, vừa vặn chạm mặt với Dương Chấp. Dương Chấp đang vội vàng đi về phía trước, nhìn cô một cái, bỗng lập tức dừng lại.
"Hi, đến tìm Trần Thiệu Thần a, cậu ấy ở bên trong." Dương chấp thân thiện nói.
Cố Phán xấu hổ, nghĩ muốn giấu đầu hở đuôi cũng không được.
Bạn không có quyền lựa chọn điều tốt nhất, nhưng điều tốt nhất ấy lại chọn bạn. Có phải sự tồn tại của mỗi người đều mang ý nghĩa rất đẹp cho bản thân.
Rốt cục chờ sau khi cô bình tĩnh trong lòng, mới lấy chìa khoá mở cửa.
Đường Đàm với Diệp Tử Nhuy đều ở đây, hai người đang cùng cầm một tờ rơi gì đó mà nghiên cứu.
Đường Đàm thấy cô trở về, liền hỏi, "Cố Phán, thứ tư tuần tới cao ốc XX có đợt triển lãm tranh, cậu có đi xem không?"
Cố Phán nhìn tờ rơi một chút, thời gian thật khéo, lại còn là thứ tư. Cô lắc đầu, viết, "Hôm đó có việc."
"Việc gì?" Đường Đàm hiếu kỳ .
Diệp Tử Nhuy nét mặt không đổi, "Thứ tư tranh cử hội học sinh."
"Ác ——" Đường Đàm thở dài, "Mình cùng quên mất , còn có Trần học trưởng của cậu."
Cố Phán thở ra một hơi, bạn học Đường Đàm cậu hình như cũng đã quên tối nay cũng là mình giúp cậu đi cửa sau a.
Đường Đàm bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Nếu thôi không đi triển lãm tranh, ngược lại sau này còn có cơ hội. Không giống tranh cử hội học sinh, bỏ qua lần này, sẽ không có cơ hội xem nữa đâu a. Nhuy, cậu đi không?"
Diệp Tử Nhuy thoáng trầm mặc, nhìn Cố Phán, "Cố Phán cậu nghĩ sao?"
Cố Phán thoáng suy tư, theo như tình hình hiện tại, cô ấy hẳn là muốn đi. Duy trì củng cố tình bạn!
Cố Phán gật gật đầu.
Đường Đàm đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Đúng rồi, Cố Phán, hôm đó thầy Lý giữ cậu lại làm gì? Có phải cho cậu một bài thuyết giảng với vài con điểm liệt không ?"
Cố Phán thả đồ xuống, viết nhanh lên giấy, "Thầy hỏi mình có hứng thú đến phòng làm việc của thầy hỗ trợ không."
Hai người kia thầm hít một hơi, bầu không khí phòng ký túc xá bỗng thay đổi.
"Cậu đúng là cái số chó ngáp phải ruồi? Chỉ vì bức tranh chân dung kia?" Đường Đàm vẻ mặt kích động.
Diệp Tử Nhuy híp híp con mắt, "Là Chu Tử Hằng vẽ."
Cố Phán sững sờ, cô thực sự không biết ai vẽ.
Diệp Tử Nhuy cười khẽ, "Học trò thầy Lý đều là nghiên cứu sinh." Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng mang theo ý vị không nói ra. Lý Thịnh yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, đương nhiên nghiêm sư xuất cao đồ (*).
(*) thầy nghiêm thì trò giỏi
Cố Phán cũng không tiếp tục giải thích gì.
Sau khi rửa mặt, cô ngồi trước bàn dọn dẹp đồ đạc, tiếng tin nhắn di động vang lên, là bạn tốt Hoa Tử nhắn đến. Hoa Tử thi đậu một trường đại học thành phố S, ngàng báo chí tuyên truyền. Lúc nghỉ hè thời điểm, hai người đã hẹn cẩn thận , Quốc Khánh Hoa Tử , sẽ đến thành phố B tìm cô chơi.
Khai giảng mấy ngày nay Hoa Tử vẫn rất quan tâm chuyện Trần Thiệu Thần, đương nhiên cũng có thể dò hỏi được một ít tin tức từ anh trai Hoa Hải ở đây của cô.
Hoa Tử: Mình rất hiếu kì, đến cùng mà nói Trần học trưởng rốt cục là người thế nào ?
Cố Phán bình thường đều trực tiếp bỏ qua mấy vấn đề này.
Hoa Tử: Nghe anh mình nói, Trần học trưởng ở trường học rất được hoan nghênh.
Cố Phán: ...
Hoa Tử: Nữ sinh đều chủ động tỏ tình với anh ấy, mấy thư tình gì đó đều thường có.
Cố Phán: Mình cũng nhận được này!
Hoa Tử: Phù sa không chảy ruộng ngoài, nhà ven sông được hưởng trước ánh trăng (*). Bạn học Cố Phán cố lên!
(*) Dễ hiểu: Miếng ngon không dành cho người ngoài, gần quan được ban lộc. Vì thành ngữ của tác giả hay nên mình giữ nguyên
Cố Phán thở dài, bản thân gần như đã chiếm được ánh trăng rồi.
Hoa Tử: Cậu hiện tại thân với Trần học trưởng phải không, có biết anh ấy dùng mạng xã hội gì không?
Theo như quan sát của cô mấy lần gần đây bên cạnh anh, bọn cô dùng gì anh cũng dùng như thế.
Hoa Tử: Có weibo không? Mình cũng theo dõi thử xem.
Cố Phán đem tên weibo của Trần Thiệu Thần gửi qua. Chỉ chốc lát sau, đại khái là Hoa Tử đã thêm bạn.
Hoa Tử: Trần học trưởng fans nhiều như thế! Vậy mà lại chỉ theo dõi hai mươi người! Anh ấy theo dõi cậu kìa!
Cố Phán do dự có nên kể chuyện lúc tối cho cô ấy không? Ngẫm lại, vẫn là chờ chút đi. Với cả cô ấy cũng sẽ sớm tới thành phố B. Đang trầm tư , Đường Đàm bên kia bỗng quát to một tiếng.
"Cố Phán!" Thanh âm kia thực sự là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Cố Phán xoay người lại, không hiểu.
"Cậu mau tới đây!" Đường Đàm chỉ vào màn hình máy vi tính, "Chúc mừng tài tử quản lý kinh tế & tài nữ học viện mỹ thuật nắm tay, đã hơn 300 bình luận rồi!"
Cố Phán lướt nhanh qua từng cái."Người trường chúng ta bát quái như này sao?"...
"Đại thần Quản lý kinh tế chúng ta lại bị đàn em ngoại hệ bắt làm tù binh , mỹ nữ quản lý kinh tế làm sao chịu nổi!"
"Chủ topic khẳng định tin đúng chứ?"
"Bạn học Trần vẫn rất bình thường, cũng không thể xác định được."
"Bạn học Trần và bạn học Cố đều là người thành phố D, trước đã quen nhau."
Cố Phán ngượng toát mồ hôi, internet thật đáng sợ.
Đường Đàm với Diệp Tử Nhuy đều nhìn cô."Các cậu thật sự đang quen nhau ?"
Cố Phán chớp mắt, cái vấn đề này nên trả lời thế nào đây? Thông báo là chuyện hai giờ trước, cô còn chưa kịp dùng ngôn ngữ chính thức trả lời anh chắc chắn .
"Nghe nói, nữ sinh kia không thể nói chuyện."
Sau bình luận này, topic trong nháy mắt bùng nổ.
Cố Phán giật giật khóe miệng. Tuy nhiên người đại học T tố chất vẫn cao, nếu không chỉ sợ còn thấy nhiều lời khó nghe hơn nữa.
Có lúc từ ngữ vô tri vô giác cũng có thể làm tổn thương người khác.
Đường Đàm nở nụ cười khô khan, "Những người này thật tẻ nhạt, điển hình tâm lý cây nho chua(*)."
(*) Cây nho chua là một truyện ngụ ngôn, về một con cáo thấy nhùm nho chín mọng trên cao muốn ăn nhưng không với tới, không ăn được nên giả bộ chê bai, luôn mồm nói nho còn xanh còn chua, không thèm ăn.
Diệp Tử Nhuy mở miệng, "Thời gian không còn sớm , nghỉ sớm một chút."
Tắt đèn, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Cố Phán nhắm hai mắt không muốn nghĩ tới chuyện topic. Trong không gian yên tĩnh, không hiểu sao cô lại nhớ tới lúc còn nhỏ, ba ba lần đầu tiên biết tình trạng của cô, cũng bị cô làm kinh sợ .
Điện thoại bên gối bỗng kêu, cầm đến nhìn, là tin nhắn, đến từ Trần Thiệu Thần.
"Những người không hiểu nỗi đau của người khác kia, không cần để ý."
Xem ra anh đã thấy topic kia .
Cố Phán nghiêng người sang, mắt cay cay, "Học trưởng, em biết rồi."
Trong "Thần Khúc" từng có một đoạn thế này:
Tại sao phải dừng lại?
Bọn họ nói chuyện gì cũng không liên quan đến em.
Để bọn họ nói đi,
Em cứ theo sát cạnh bên anh,
Muốn giữ vững niềm tin của chính mình,
Muốn như tháp cao kiên cố,
Không cần vì gió bão mà nghiêng.
Vì dèm pha của người khác mà rời xa người bên cạnh mình là nỗi đang tiếc lớn nhất của đời người,
Hiểu không?
Cố Phán thở một hơi dài an tâm ngủ.
Thế nhưng phòng ký túc của Trần Thiệu Thần lại đang bùng nổ. Ban đầu người mở topic đại khái cũng chỉ muốn tung một tin hù cho mọi người kinh ngạc một chút, không nghĩ tới ánh mắt của mọi người vậy mà lại dừng trên khiếm khuyết của Cố Phán, đủ loại xoi mói.
Thậm chí còn có người viết, "Sao có thể có chuyện đó, Trần Thiệu Thần làm sao sẽ thích bạn kia? Cũng chỉ đẹp đẽ mà thôi, không biết nói chuyện, làm sao tâm tình đây?"
Trần Thiệu Thần nhìn trang web, vẻ mặt lạnh lẽo không chút nhiệt độ, tay phải nhẹ vuốt chuột, tay trái đặt trên mặt bàn.
Dương Chấp với hai người kia đứng một bên, rơi vào trầm mặc. Quen biết Trần Thiệu Thần hơn hai năm , chưa từng thấy qua hắn tức giận. Hiếm thấy!
"Xóa topic không khó, để mình."
"Bất quá có thể nói một chút, chuyện trên topic là có thật không?"
Trần Thiệu Thần nhấc mắt, "Xóa topic." Anh rất nhanh ném ra hai chữ.
"Đợi lát nữa xóa, trước tiên để mình xem bức ảnh một chút."
Trần Thiệu Thần thoáng liếc lạnh lùng, "Không cần nhìn , tấm hình kia chụp chả ra sao, người thật bên ngoài đẹp hơn nhiều."
Thực sự là đủ rồi! Ba người kia khóe miệng giật giật.
Một người trong đó nhất định muốn xem, kết quả sau khi nhìn thấy tấm hình kia, tàn nhẫn đem Trần Thiệu Thần kêu gào một phen, này còn gọi không ra sao! Cậu rốt cuộc muốn loại nào!
Ngày hôm sau khi lên lớp, một đường đều có người chú ý, cô vừa vào phòng bạn cùng lớp đã đồng loạt quay qua nhìn. Từ lúc khai giảng đến nay, cô vốn ít giao lưu với mấy bạn học kia, lại đúng lúc topic kia mở ra, cô đột nhiên trở thành người nổi tiếng, mọi người thơ ơ lạnh nhạt cũng là điều dễ hiểu.
Tiết này thầy giáo lại ra bài tập, mọi người bên dưới lại bận rộn .
Chuông tan học vừa vang, mọi người đều tự rời đi. Cố Phán đi cuối cùng, Đường Đàm muốn đưa tin về hội học sinh, đã sớm đi rồi.
Diệp Tử Nhuy cũng vừa thu dọn xong đồ đạc. Nhắc tới cũng rất kỳ quái, Diệp Tử Nhuy với cô tựa hồ vẫn không đi đến cùng nhau.
Cứ tưởng Diệp Tử Nhuy sẽ một mình rời đi, không nghĩ tới cô lại dừng ở cửa."Cố Phán, cùng đi đi."
"Cố Phán, mình phát hiện cậu thật sự rất lợi hại." Diệp Tử Nhuy đột nhiên nói.
Cố Phán im lặng.
"Ở chỗ thầy giáo mình có nhìn thấy thành tích của cậu , điểm trúng tuyển của cậu vào đại học T cao nhất trong ngành chúng ta." Cô vẫn luôn tưởng Cố Phán là do có chế độ ưu tiên. Topic kia cũng có nói, cô ấy là đặc cách trúng tuyển.
Cố Phán viết lên điện thoại, "Đều là điểm số trước đây, không thể nói được cái gì."
"Thật sao?" Diệp Tử Nhuy lẩm bẩm. Cô có xem qua mấy bản phác thảo của Cố Phán, tuy rằng đều là phác thảo tùy ý thích, bất quá người trong nghề vừa nhìn liền rõ ràng, cô ấy rất có năng khiếu.
Sáng nay Cố Phán thức dậy răng nhâm nhẩm đau, học xong, tình hình nghiêm trọng hơn . Mỗi lần miệng cử động đều mơ hồ đau.
Bất đắc dĩ, cô tới phòng y tế.
Phòng y tế cũng không có nhiều người. Chỉ là cô cũng không nghĩ tới lại gặp phải Hàn Diệp Hành ở chỗ này.
Hàn Diệp Hành nhìn thấy cô cũng là thoáng kinh ngạc."Cố Phán ——" anh gọi một tiếng tên cô, làm những người trong phòng y tế đều quay lại nhìn cô.
Cố Phán tiến lên, mỉm cười thay chào.
"Em bị làm sao ? Bị bệnh à?" Anh hỏi.
Cố Phán chỉ chỉ quai hàm của mình.
Hàn Diệp Hành hiểu, "Đau răng? Là răng khôn?"
Cố Phán gật đầu. Lúc nghỉ hè, đột nhiên mọc hai chiếc răng khôn, đã sớm nghe nói răng khôn phát triển rất đòi mạng. Lúc đó cũng không có cảm giác gì, cô đã thầm vui mừng, bây giờ cuối cùng cũng phát tác.
"Răng khôn phải xử lí cẩn thận, nghiêm trọng là phải phẫu thuật."
Cố Phán nhíu nhíu mày lại, cô sẽ không phải như vậy chứ."Học trưởng, anh bị làm sao?"
"Bạn cùng lớp anh bị cảm, anh đến lấy thuốc về cho cậu ta."
Một lát sau đến phiên Cố Phán. Giáo viên y tế là một a di hơn bốn mươi tuổi."Răng bị ngăn trở nên không mọc ra hoàn toàn, một nửa vẫn còn bị bọc bên trong lợi." Dụng cụ y tế đụng vào lợi, Cố Phán đau tê tê hít một hơi.
"Bạn học, dành thời gian đi bệnh viện kiểm tra một chút, nhổ hoặc là đem khối lợi này mổ ra để răng mọc."
Nghĩ đến tình cảnh đầy máu tanh kia, mặt Cố Phán dần trắng bệch, quá khủng bố .
Khi nhận được tin nhắn của Trần Thiệu Thần thì cô mới đi ra từ phòng y tế. Vốn hai người đã hẹn cẩn thận làm nốt công việc còn lại của áp phích, bất quá bên kia Trần Thiệu Thần mấy hôm nay giáo viên trong trường tìm anh có chút việc.
Trần Thiệu Thần dành thời gian gửi tin tới: Đang ở đâu?
Cố Phán: Phòng y tế.
Bên kia rất nhanh nhắn lại: Làm sao ? Bị bệnh ?
Cố Phán: Đau răng.
Trần Thiệu Thần cầm điện thoại di động, ngẩn người, bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, "Vốn định mời em ăn tối."
Cố Phán cất điện thoại, gần đây cô đại khái không muốn ăn chút nào.
Lúc chạng vạng, nắng chiều loang khắp mặt đất, trường học phủ thêm một tầng mạng mỏng thánh khiết.
Hàn Diệp Hành chậm rãi bước đi bên cạnh cô, dư quang tình cờ chiếu nghiêng trên gương mặt cô, làn da trắng nõn, đôi mắt sống động, sống mũi thẳng, khuôn mặt không giống nét chữ V hiện đang tràn lan phổ biến, đường nét ôn nhu, ngũ quan dung hợp lại cùng nhau, tinh xảo không nhịn được mà ngắm nhìn.
Hàn Diệp Hành thấp giọng nói, "Anh biết một vị nha sĩ, hàng xóm tốt nghiệp đại học, nếu em muốn đi khám răng thì anh giúp em liên lạc một chút —— "
Cố Phán thoáng trầm mặc, viết lên điện thoại, "Học trưởng cảm ơn anh, anh cứ nói tên cho em, khi nào em định khám sẽ biết để tìm."
Khóe miệng Hàn Diệp Hành không khỏi khẽ động, hơi giật. Anh ghi tên đưa qua.
"Cố Phán, hôm qua anh cũng đã xem topic đó."
Cố Phán ngơ ngác.
"Trên thế giới có hai việc khó nhất: Một là đem tư tưởng của bản thân áp đặt vào suy nghĩ người khác, hai là đem tiền của người khác cất vào túi áo mình. Internet vốn là thế giới ảo, em không cần buồn phiền suy nghĩ của những người kia." Hàn Diệp Hành trầm giọng nói.
Cố Phán tặc lưỡi, cô viết nhanh lên điện thoại, "Em không buồn phiền chuyện đó đâu." Tâm tình dần trở nên hơi phức tạp, răng lại giống như càng lúc càng đau.
Buổi tối, cô sang học viện quản lý kinh tế, vừa vặn chạm mặt với Dương Chấp. Dương Chấp đang vội vàng đi về phía trước, nhìn cô một cái, bỗng lập tức dừng lại.
"Hi, đến tìm Trần Thiệu Thần a, cậu ấy ở bên trong." Dương chấp thân thiện nói.
Cố Phán xấu hổ, nghĩ muốn giấu đầu hở đuôi cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.