[Cổ Phong Tình] Minh Chủ Hắc Hóa Rồi
Chương 51
Harley Trịnh
30/11/2022
Sử Diệp biểu hiện sợ hãi khiến cho Mạnh Hùng bên cạnh cũng sốt vó lên, Sử Diệp không dám khẳng định nghi ngờ của mình nên lần nữa kiểm tra A Tam.
"Hòm thuốc." Y đưa tay, Tứ Mập không hài lòng đem hòm gỗ đặt trong tay y.
Sử Diệp mở hòm thuốc lấy ra túi vải bao hình trụ mở ra, bên trong là những cây châm đủ kích thước được đặt sau từng ngăn vải cách chừng một lóng tay.
Để đảm bảo châm sạch sẽ cũng như không bị vấy bẩn bởi độc dược, nên Sử Diệp cực kỳ tỉ mỉ ở khoảng dụng cụ hành y.
Y rút một cây châm vừa dài vừa mỏng ra, muốn đâm vào nốt mụn sưng lên của A Tam, Mạnh Hùng đột ngột ngăn lại hắn nghi ngờ bắt lấy tay cầm châm: "Ngươi tính làm gì?"
Sử Diệp khẽ cau mày, y sắc bén nói: "Chẩn bệnh, nếu không thì làm gì? Giết hắn? Ta dám làm loạn trước mặt trại chủ sao?"
"Thì... Tiếp tục đi." Mạnh Hùng lúng túng buông cổ tay y ra.
Sử Diệp cẩn thận châm vào mụn nhọt, chất dịch gớm ghiếc vàng sệt chảy ra, xác định nước dịch rất nhiều nên yên tâm phần nào, hơn nữa hình dạng của mụn nhọt giống với bóng nước dễ vỡ, sau đó Sử Diệp dứt khoát vạch áo của A Tam ra rồi lật gã qua lật gã lại giống tẩm bột con tôm.
Xác định các nốt mụn mọc trải đều toàn thân, nhất là vùng ngực và mặt đặc biệt nhiều, Sử Diệp lúc này mới thở phào an tâm.
"Không phải nó..."
Mạnh Hùng trông thấy biểu hiện của y thay đổi từng chút một cũng bắt đầu bối rối, rốt cục là sao? Ổn hay không ổn?
Sử Diệp thầm kêu may mắn, cũng may không phải là bệnh đậu mùa, thứ dịch bệnh nguy hiểm không có thuốc trị từng giết chết 2 triệu người trên toàn thế giới vào năm 1967, vào thời đó ngành y học đang trên đà phát triển, chỉ vài năm sau liền có vaccin ngăn ngừa dịch và làm nó biến mất.
Thế nhưng ở thời đại cổ xưa, ngay tại thế giới mà y còn chưa từng biết qua trong lịch sử, Sử Diệp còn phải tu bổ lại lượng kiến thức y học của nơi này thì bệnh đậu mùa là mối đe dọa cực kỳ đáng sợ đối với y.
Cho dù là biết được cách luyện ra bất tử đan, nhưng lại không có đủ nguyên liệu để bào chế, càng không có nội công thâm hậu, cho nên bệnh đậu mùa xuất hiện Sử Diệp thật sự hoàn toàn bó tay.
Mạnh Hùng không thể kiên nhẫn được nữa, hắn vội hỏi: "Này, rốt cục là thế nào?"
"Hắn không những bị trúng độc, mà còn mắc bệnh thủy đậu, cho nên mới suy yếu đến mức gần như tắt thở."
"Thủy đậu? Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?" Tứ Mập lần đầu tiên nghe qua chứng bệnh này, giống như Sử Diệp vì giữ mạng mà nghĩ ra.
Sử Diệp đột nhiên mặt lạnh như tiền, không có chút gợn sóng nào khiến cho Mạnh Hùng khó có thể đoán ra là y đang nghĩ gì.
Y chỉ lặng lẽ lấy giấy bút viết viết vài dòng, sau đó ném vào ngực hắn rồi chống gậy rời đi.
Mạnh Hùng đi theo níu tay y lại: "Là sao? Ý ngươi là sao?"
"Phương thuốc giải độc, ta đã xong nhiệm vụ, còn lại các người tự tìm cách trị bệnh cho hắn, không dính dáng gì đến ta nữa." Sử Diệp nhàn nhạt nói, thái độ không có chút gì gọi là nhân từ của một thầy thuốc vốn có.
Mạnh Hùng bị chọc cho tức giận rống lên: "Ngươi dám bỏ mặc A Tam?"
"Chẳng phải các người không tin ta? Hà cớ gì ép ta cứu hắn? Buông tay ta ra, nếu không thì đừng trách ta khiến trại chủ đây bị thương."
Sử Diệp quay mặt lại, ánh mắt sắc như dao găm khiến Mạnh Hùng nơi lỏng tay, lúc này tiếng rắn kêu xè xè phát ra, từ trong cổ áo của Sử Diệp thò ra một cái đầu của Tiểu Hồng, nó hung hăng nhìn trừng trừng kẻ đang túm tay chủ nhân.
Mạnh Hùng chẳng biết vì sao lại sợ hãi lùi lại, hắn chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt tà mị nào như của Sử Diệp, so với con rắn kia thật giống nhau.
Phản ứng của trại chủ khiến những người xung không khỏi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được mặt này của hắn.
Tứ Mập đứng cạnh cửa, trong lòng thấp thỏm, gã vạ miệng chọc tức tên nam nhân bạch kiểm này rồi.
Mạnh Hùng không thể đứng nhìn huynh đệ của mình lâm nguy, tuy hắn chỉ là phường thổ phỉ cướp bóc nhưng cái gọi là tình nghĩa thì không thể không có.
Mạnh Hùng hạ mình, chấp tay cúi đầu với Sử Diệp: "Lỗi ở ta không tin tưởng ngươi, xin vị công tử đây bỏ qua..."
"Đại ca! Là lỗi của ta, là do ta lời lẽ không đúng xúc phạm đến ngươi." Tứ Mập không thể trơ trơ để một mình trại chủ nhận mọi trách nhiệm, gã cố kìm nén cơn chán ghét đối với Sử Diệp đi đến trước mặt y cúi đầu tạ lỗi.
Sử Diệp vẫn là ánh mắt không cảm xúc đó, giọng nói tuy như dòng suối nhưng lại không gợn sớng, êm dịu mà lạnh lòng: "Chỉ vậy thôi? Ta tự hỏi, ta và bằng hữu đã động chạm gì đến ngươi? Cũng chẳng phải là kẻ có tiền mà bị bọn thổ phỉ các ngươi bắt đến đây."
Dừng lại một chút, Sử Diệp nhìn nét mặt như giẫm phải phân của tất cả bọn đầu voi đuôi chuột này, y ghét nhất chính là những tên lưu manh chuyên làm việc xấu, nay lại đang ở giữa cả hang ổ trộm cướp, thử hỏi sao không có ác cảm cho được?
Sử Diệp tiếp tục nặng nhẹ: "Các ngươi là ai chứ? Là một đám trộm cướp độc ác! Từ trước đến nay đã gây hại cho biết bao nhiêu người vô tội rồi? Đã giết chết bao nhiêu sinh mệnh? Chết đi một tên vô lại, cũng không ảnh hưởng gì đến ta thì hà cớ gì phải khiến ta bận tâm?"
Bị Sử Diệp mắng không chừa chỗ ngóc đầu, bọn họ vừa ấm ức vừa có cảm giác như bị đầu thai lộn kiếp người, ai nấy đều gục đầu không nói gì, duy chỉ có Mạnh Hùng vẫn nhìn chăm chăm Sử Diệp, ánh mắt dường như xẹt qua tia oan ức khó tả.
Sử Diệp hít thở bầu không khí nặng nề, tự hỏi có phải mình đã hơi nặng lời rồi hay không?
Lúc này Tứ Mập nhịn không được khóc rống lên: "Phải! Bọn ta đều là phường vô lại trộm cướp, nhưng bọn ta chưa bao giờ giết hại ai, cùng lắm chỉ cướp ít thức ăn, ít quần áo, ít ngân lượng của người đi đường. Năm nay chắc quên cúng bái thái tuế cho nên gặp phải đám người các ngươi, không có tiền cũng không có lương thực, chỉ có cỗ xe ngựa kia là đáng giá."
Tứ Mập vừa rống vừa đập hai nắm tay xuống đất, bọn người xung quanh cũng sụt sịt, đột nhiên có giọng trẻ con vang lên: "Trại chủ không phải người xấu, trại chủ mang đồ cho bọn ta ăn, mang quần áo cho bọn ta mặc. Bọn ta không có tiền, thì người đều cho."
Sử Diệp đơ người một lúc lâu, ý chợt phát hiện bản thân đã không quan sát xung quanh cho thật kỹ, ngoài đám thổ phi cùng vài nữ nhân, còn có người già và trẻ nhỏ...
Nơi này... Sơn trại này... Không khác gì một thôn làng nhỏ...
Sử Diệp bắt đầu lúng túng trước tình cảnh này...
Tiểu Bình đã thành công tháo dây trói của Trang Chí Sương, sau đó hai người vừa lén lút lẩn trốn quan sát tình hình.
Bất ngờ thấy cảnh này liền không biết làm gì ngoài chốn sau một núi rơm nhỏ.
Tiểu Bình ngay khi vừa nghe đến những lời kia, bất bình trong lòng dấy lên khiến hắn chạy ra, chỉ vào mặt Tứ Mập nói: "Nói láo! Các người khi nãy còn dọa giết bọn ta. Không những thế, lúc bị các ngươi đuổi theo, cái tên Tam gì đó chẳng phải dùng đao chém ta sao? Cũng may là ta né kịp, nếu không mất mạng rồi."
Sử Diệp giật thót tim kéo góc áo Tiểu Bình nói nhỏ: "Tiểu tử thối! Thoát ra không chạy đi mà còn..."
Chưa kịp nói dứt câu, Mạnh Hùng chẳng đáp trả lời Tiểu Bình mà chỉ ném vài thanh đao đến trước mũi chân của họ.
Tiểu Bình cau mày khó hiểu, Chí Sương cẩn cẩn dực dực đi đến cầm lên thanh đao để xem xét, hắn bất ngờ thốt lên: "Là đao cùn..."
Tiểu Bình há hốc mồm: "Đao cùn?"
"Phải, những thanh đao này chưa mài lưỡi, căn bản chém không chết người, cùng lắm chỉ khiến trầy xước một ít..." Chí Sương giải thích cặn kẽ, hắn đã nhìn những người này bằng cặp mắt hoàn toàn khác.
Sử Diệp trầm mặc không lên tiếng, quan sát thật kỹ nam nhân cao to như con gấu bự kia, gương mặt bếch nhác bởi chòm râu rậm rạp, ánh mắt nhìn có chút hung dữ.
Người như thế này, nhìn vào đơn nhiên sẽ khiến người ta có ác cảm, ai mà biết bên trong hắn thế nào...
Tứ Mập đứng dậy, sụt sịt lau mũi nói: "Mạnh đại ca từ trước đến nay chỉ nhận những huynh đệ nghèo khó, trẻ mồi côi, góa phụ hoặc những người cơ nhở, tuy gọi là Sơn Trại, nhưng bọn ta chỉ lấy đủ những thứ cần thiết... San sẻ cho nhau..."
Tứ Mập dừng lại, không biết phải giải thích thế nào cho cặn kẽ, bởi vì gã cũng là một tên không có học thức.
Nương tử của A Tam quỳ rạp xuống, nắm lấy vạc áo của Sử Diệp, nàng đáng thương nỉ non: "Xin ngươi... Cứu tướng công của ta... Là ta sai... Là ta sai... Ta không nên mắng chửi ngươi..."
Sử Diệp cuối cùng cũng phải mềm lòng, y nhẹ nhàng đỡ hai tay nữ nhân dậy: "Được rồi! Ta cứu, đừng quỳ nữa, nhưng ta phải hoàn thành việc của ta trước đã, sau đó ta sẽ trở lại trị cho hắn."
Mạnh Hùng liền trở nên hưng phấn: "Thật... Thật không?"
"Ta xin hứa với trại chủ, ngài có thể đi theo ta để làm tin." Sử Diệp chắc nịch gật đầu, với y lời hứa thốt ra rồi như nước đổ đi không thể hốt lại, nhất định phải giữ lời.
"Trong lúc ta tạm thời rời khỏi, ngoại trừ cô nương này cùng mập mạp thì bất kỳ ai cũng không được đến gần trong vòng ba mươi bước chân. Nhớ kỹ tắm rửa cho hắn sạch sẽ, cho hắn uống thuốc giải, không được trùm người hắn kín mít, còn nữa những thứ mà hắn chạm vào đem đi đốt hết, vật dụng dùng cho hắn cũng không được tùy tiện để người khác chạm vào."
Sử Diệp đối Tứ Mập và nương tử A Tam dặn dò kỹ lưỡng.
Mạnh Hùng cùng những người khác thở phào nhẹ nhõm, vui mừng khôn xiết, nhất là Tứ Mập lại mè nheo khóc lóc chạy đến nắm tay Sử Diệp: "Đa tạ ngươi..."
Tiểu Bình khó chịu đẩy hắn ra, Mạnh Hùng cho người mang cỗ xe ngựa cùng vài tay nải trả lại Sử Diệp, sau đó hắn thản nhiên bước vào trong xe, Tiểu Bình không đồng ý nói: "Này! Ai cho ngươi đi cùng?"
"Là Sử ca của ngươi." Mạnh Hùng nhướn mày chỉ chỉ về phía Sử Diệp đang ngồi đối diện.
Tiểu Bình hung hăn trợn mắt: "Cái tên thổ phỉ nhà ngươi không xứng ngồi cùng xe với Sử ca."
Mạnh Hùng khinh bỉ nói: "Xứng hay không tới lượt ngươi nói? Tiểu tử mồm thối."
"Không thối bằng lòng dạ của ngươi! Vừa rồi còn đòi chém chết ta."
"Ai nói gì ngươi cũng tin? Tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi sau này bị người ta đem dụ dỗ rồi bán đu cũng còn chưa nhận ra nữa đó."
"Ngươi..." Tiểu Bình giận dữ, lồng ngực phập phồng hít vào thở ra.
"Ngươi cái gì? Bị cà lăm rồi à?"
"Ta... Ta... Vương bát đản!"
"Ngươi đang tự lấy đá đập vào chân mình đấy à?"
"Ta mắng ngươi là tên vương bác đảng."
"Ta không nghe rõ, sủa lại đi."
Mà Mạnh Hùng vẫn là thái độ gợi đòn đó, khiến cho Tiểu Bình muốn tán chiếc dép vào mặt.
Sử Diệp xoa xoa vần thái dương, xem ra hai dặm về phía trước không được yên ổn cho lắm.
"Hòm thuốc." Y đưa tay, Tứ Mập không hài lòng đem hòm gỗ đặt trong tay y.
Sử Diệp mở hòm thuốc lấy ra túi vải bao hình trụ mở ra, bên trong là những cây châm đủ kích thước được đặt sau từng ngăn vải cách chừng một lóng tay.
Để đảm bảo châm sạch sẽ cũng như không bị vấy bẩn bởi độc dược, nên Sử Diệp cực kỳ tỉ mỉ ở khoảng dụng cụ hành y.
Y rút một cây châm vừa dài vừa mỏng ra, muốn đâm vào nốt mụn sưng lên của A Tam, Mạnh Hùng đột ngột ngăn lại hắn nghi ngờ bắt lấy tay cầm châm: "Ngươi tính làm gì?"
Sử Diệp khẽ cau mày, y sắc bén nói: "Chẩn bệnh, nếu không thì làm gì? Giết hắn? Ta dám làm loạn trước mặt trại chủ sao?"
"Thì... Tiếp tục đi." Mạnh Hùng lúng túng buông cổ tay y ra.
Sử Diệp cẩn thận châm vào mụn nhọt, chất dịch gớm ghiếc vàng sệt chảy ra, xác định nước dịch rất nhiều nên yên tâm phần nào, hơn nữa hình dạng của mụn nhọt giống với bóng nước dễ vỡ, sau đó Sử Diệp dứt khoát vạch áo của A Tam ra rồi lật gã qua lật gã lại giống tẩm bột con tôm.
Xác định các nốt mụn mọc trải đều toàn thân, nhất là vùng ngực và mặt đặc biệt nhiều, Sử Diệp lúc này mới thở phào an tâm.
"Không phải nó..."
Mạnh Hùng trông thấy biểu hiện của y thay đổi từng chút một cũng bắt đầu bối rối, rốt cục là sao? Ổn hay không ổn?
Sử Diệp thầm kêu may mắn, cũng may không phải là bệnh đậu mùa, thứ dịch bệnh nguy hiểm không có thuốc trị từng giết chết 2 triệu người trên toàn thế giới vào năm 1967, vào thời đó ngành y học đang trên đà phát triển, chỉ vài năm sau liền có vaccin ngăn ngừa dịch và làm nó biến mất.
Thế nhưng ở thời đại cổ xưa, ngay tại thế giới mà y còn chưa từng biết qua trong lịch sử, Sử Diệp còn phải tu bổ lại lượng kiến thức y học của nơi này thì bệnh đậu mùa là mối đe dọa cực kỳ đáng sợ đối với y.
Cho dù là biết được cách luyện ra bất tử đan, nhưng lại không có đủ nguyên liệu để bào chế, càng không có nội công thâm hậu, cho nên bệnh đậu mùa xuất hiện Sử Diệp thật sự hoàn toàn bó tay.
Mạnh Hùng không thể kiên nhẫn được nữa, hắn vội hỏi: "Này, rốt cục là thế nào?"
"Hắn không những bị trúng độc, mà còn mắc bệnh thủy đậu, cho nên mới suy yếu đến mức gần như tắt thở."
"Thủy đậu? Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?" Tứ Mập lần đầu tiên nghe qua chứng bệnh này, giống như Sử Diệp vì giữ mạng mà nghĩ ra.
Sử Diệp đột nhiên mặt lạnh như tiền, không có chút gợn sóng nào khiến cho Mạnh Hùng khó có thể đoán ra là y đang nghĩ gì.
Y chỉ lặng lẽ lấy giấy bút viết viết vài dòng, sau đó ném vào ngực hắn rồi chống gậy rời đi.
Mạnh Hùng đi theo níu tay y lại: "Là sao? Ý ngươi là sao?"
"Phương thuốc giải độc, ta đã xong nhiệm vụ, còn lại các người tự tìm cách trị bệnh cho hắn, không dính dáng gì đến ta nữa." Sử Diệp nhàn nhạt nói, thái độ không có chút gì gọi là nhân từ của một thầy thuốc vốn có.
Mạnh Hùng bị chọc cho tức giận rống lên: "Ngươi dám bỏ mặc A Tam?"
"Chẳng phải các người không tin ta? Hà cớ gì ép ta cứu hắn? Buông tay ta ra, nếu không thì đừng trách ta khiến trại chủ đây bị thương."
Sử Diệp quay mặt lại, ánh mắt sắc như dao găm khiến Mạnh Hùng nơi lỏng tay, lúc này tiếng rắn kêu xè xè phát ra, từ trong cổ áo của Sử Diệp thò ra một cái đầu của Tiểu Hồng, nó hung hăng nhìn trừng trừng kẻ đang túm tay chủ nhân.
Mạnh Hùng chẳng biết vì sao lại sợ hãi lùi lại, hắn chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt tà mị nào như của Sử Diệp, so với con rắn kia thật giống nhau.
Phản ứng của trại chủ khiến những người xung không khỏi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được mặt này của hắn.
Tứ Mập đứng cạnh cửa, trong lòng thấp thỏm, gã vạ miệng chọc tức tên nam nhân bạch kiểm này rồi.
Mạnh Hùng không thể đứng nhìn huynh đệ của mình lâm nguy, tuy hắn chỉ là phường thổ phỉ cướp bóc nhưng cái gọi là tình nghĩa thì không thể không có.
Mạnh Hùng hạ mình, chấp tay cúi đầu với Sử Diệp: "Lỗi ở ta không tin tưởng ngươi, xin vị công tử đây bỏ qua..."
"Đại ca! Là lỗi của ta, là do ta lời lẽ không đúng xúc phạm đến ngươi." Tứ Mập không thể trơ trơ để một mình trại chủ nhận mọi trách nhiệm, gã cố kìm nén cơn chán ghét đối với Sử Diệp đi đến trước mặt y cúi đầu tạ lỗi.
Sử Diệp vẫn là ánh mắt không cảm xúc đó, giọng nói tuy như dòng suối nhưng lại không gợn sớng, êm dịu mà lạnh lòng: "Chỉ vậy thôi? Ta tự hỏi, ta và bằng hữu đã động chạm gì đến ngươi? Cũng chẳng phải là kẻ có tiền mà bị bọn thổ phỉ các ngươi bắt đến đây."
Dừng lại một chút, Sử Diệp nhìn nét mặt như giẫm phải phân của tất cả bọn đầu voi đuôi chuột này, y ghét nhất chính là những tên lưu manh chuyên làm việc xấu, nay lại đang ở giữa cả hang ổ trộm cướp, thử hỏi sao không có ác cảm cho được?
Sử Diệp tiếp tục nặng nhẹ: "Các ngươi là ai chứ? Là một đám trộm cướp độc ác! Từ trước đến nay đã gây hại cho biết bao nhiêu người vô tội rồi? Đã giết chết bao nhiêu sinh mệnh? Chết đi một tên vô lại, cũng không ảnh hưởng gì đến ta thì hà cớ gì phải khiến ta bận tâm?"
Bị Sử Diệp mắng không chừa chỗ ngóc đầu, bọn họ vừa ấm ức vừa có cảm giác như bị đầu thai lộn kiếp người, ai nấy đều gục đầu không nói gì, duy chỉ có Mạnh Hùng vẫn nhìn chăm chăm Sử Diệp, ánh mắt dường như xẹt qua tia oan ức khó tả.
Sử Diệp hít thở bầu không khí nặng nề, tự hỏi có phải mình đã hơi nặng lời rồi hay không?
Lúc này Tứ Mập nhịn không được khóc rống lên: "Phải! Bọn ta đều là phường vô lại trộm cướp, nhưng bọn ta chưa bao giờ giết hại ai, cùng lắm chỉ cướp ít thức ăn, ít quần áo, ít ngân lượng của người đi đường. Năm nay chắc quên cúng bái thái tuế cho nên gặp phải đám người các ngươi, không có tiền cũng không có lương thực, chỉ có cỗ xe ngựa kia là đáng giá."
Tứ Mập vừa rống vừa đập hai nắm tay xuống đất, bọn người xung quanh cũng sụt sịt, đột nhiên có giọng trẻ con vang lên: "Trại chủ không phải người xấu, trại chủ mang đồ cho bọn ta ăn, mang quần áo cho bọn ta mặc. Bọn ta không có tiền, thì người đều cho."
Sử Diệp đơ người một lúc lâu, ý chợt phát hiện bản thân đã không quan sát xung quanh cho thật kỹ, ngoài đám thổ phi cùng vài nữ nhân, còn có người già và trẻ nhỏ...
Nơi này... Sơn trại này... Không khác gì một thôn làng nhỏ...
Sử Diệp bắt đầu lúng túng trước tình cảnh này...
Tiểu Bình đã thành công tháo dây trói của Trang Chí Sương, sau đó hai người vừa lén lút lẩn trốn quan sát tình hình.
Bất ngờ thấy cảnh này liền không biết làm gì ngoài chốn sau một núi rơm nhỏ.
Tiểu Bình ngay khi vừa nghe đến những lời kia, bất bình trong lòng dấy lên khiến hắn chạy ra, chỉ vào mặt Tứ Mập nói: "Nói láo! Các người khi nãy còn dọa giết bọn ta. Không những thế, lúc bị các ngươi đuổi theo, cái tên Tam gì đó chẳng phải dùng đao chém ta sao? Cũng may là ta né kịp, nếu không mất mạng rồi."
Sử Diệp giật thót tim kéo góc áo Tiểu Bình nói nhỏ: "Tiểu tử thối! Thoát ra không chạy đi mà còn..."
Chưa kịp nói dứt câu, Mạnh Hùng chẳng đáp trả lời Tiểu Bình mà chỉ ném vài thanh đao đến trước mũi chân của họ.
Tiểu Bình cau mày khó hiểu, Chí Sương cẩn cẩn dực dực đi đến cầm lên thanh đao để xem xét, hắn bất ngờ thốt lên: "Là đao cùn..."
Tiểu Bình há hốc mồm: "Đao cùn?"
"Phải, những thanh đao này chưa mài lưỡi, căn bản chém không chết người, cùng lắm chỉ khiến trầy xước một ít..." Chí Sương giải thích cặn kẽ, hắn đã nhìn những người này bằng cặp mắt hoàn toàn khác.
Sử Diệp trầm mặc không lên tiếng, quan sát thật kỹ nam nhân cao to như con gấu bự kia, gương mặt bếch nhác bởi chòm râu rậm rạp, ánh mắt nhìn có chút hung dữ.
Người như thế này, nhìn vào đơn nhiên sẽ khiến người ta có ác cảm, ai mà biết bên trong hắn thế nào...
Tứ Mập đứng dậy, sụt sịt lau mũi nói: "Mạnh đại ca từ trước đến nay chỉ nhận những huynh đệ nghèo khó, trẻ mồi côi, góa phụ hoặc những người cơ nhở, tuy gọi là Sơn Trại, nhưng bọn ta chỉ lấy đủ những thứ cần thiết... San sẻ cho nhau..."
Tứ Mập dừng lại, không biết phải giải thích thế nào cho cặn kẽ, bởi vì gã cũng là một tên không có học thức.
Nương tử của A Tam quỳ rạp xuống, nắm lấy vạc áo của Sử Diệp, nàng đáng thương nỉ non: "Xin ngươi... Cứu tướng công của ta... Là ta sai... Là ta sai... Ta không nên mắng chửi ngươi..."
Sử Diệp cuối cùng cũng phải mềm lòng, y nhẹ nhàng đỡ hai tay nữ nhân dậy: "Được rồi! Ta cứu, đừng quỳ nữa, nhưng ta phải hoàn thành việc của ta trước đã, sau đó ta sẽ trở lại trị cho hắn."
Mạnh Hùng liền trở nên hưng phấn: "Thật... Thật không?"
"Ta xin hứa với trại chủ, ngài có thể đi theo ta để làm tin." Sử Diệp chắc nịch gật đầu, với y lời hứa thốt ra rồi như nước đổ đi không thể hốt lại, nhất định phải giữ lời.
"Trong lúc ta tạm thời rời khỏi, ngoại trừ cô nương này cùng mập mạp thì bất kỳ ai cũng không được đến gần trong vòng ba mươi bước chân. Nhớ kỹ tắm rửa cho hắn sạch sẽ, cho hắn uống thuốc giải, không được trùm người hắn kín mít, còn nữa những thứ mà hắn chạm vào đem đi đốt hết, vật dụng dùng cho hắn cũng không được tùy tiện để người khác chạm vào."
Sử Diệp đối Tứ Mập và nương tử A Tam dặn dò kỹ lưỡng.
Mạnh Hùng cùng những người khác thở phào nhẹ nhõm, vui mừng khôn xiết, nhất là Tứ Mập lại mè nheo khóc lóc chạy đến nắm tay Sử Diệp: "Đa tạ ngươi..."
Tiểu Bình khó chịu đẩy hắn ra, Mạnh Hùng cho người mang cỗ xe ngựa cùng vài tay nải trả lại Sử Diệp, sau đó hắn thản nhiên bước vào trong xe, Tiểu Bình không đồng ý nói: "Này! Ai cho ngươi đi cùng?"
"Là Sử ca của ngươi." Mạnh Hùng nhướn mày chỉ chỉ về phía Sử Diệp đang ngồi đối diện.
Tiểu Bình hung hăn trợn mắt: "Cái tên thổ phỉ nhà ngươi không xứng ngồi cùng xe với Sử ca."
Mạnh Hùng khinh bỉ nói: "Xứng hay không tới lượt ngươi nói? Tiểu tử mồm thối."
"Không thối bằng lòng dạ của ngươi! Vừa rồi còn đòi chém chết ta."
"Ai nói gì ngươi cũng tin? Tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi sau này bị người ta đem dụ dỗ rồi bán đu cũng còn chưa nhận ra nữa đó."
"Ngươi..." Tiểu Bình giận dữ, lồng ngực phập phồng hít vào thở ra.
"Ngươi cái gì? Bị cà lăm rồi à?"
"Ta... Ta... Vương bát đản!"
"Ngươi đang tự lấy đá đập vào chân mình đấy à?"
"Ta mắng ngươi là tên vương bác đảng."
"Ta không nghe rõ, sủa lại đi."
Mà Mạnh Hùng vẫn là thái độ gợi đòn đó, khiến cho Tiểu Bình muốn tán chiếc dép vào mặt.
Sử Diệp xoa xoa vần thái dương, xem ra hai dặm về phía trước không được yên ổn cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.