Chương 3
Nhân Khả Mộc Cát
26/08/2021
29/09/2020
Trần Tối Quả mấy ngày trước vừa nhận một yêu cầu rất đặc biệt, khách hàng của cậu ra tay cực kỳ hào phóng khiến chị La đồng ý cho cậu nghỉ ngơi ba ngày. Trần Tối Quả vô cùng phấn khích mời Triệu Nhất Dưỡng đi dạo phố ăn một bữa tiệc lớn.
Triệu Nhất Dưỡng đứng ở cửa chờ Trần Tối Quả, cậu đứng một bên oán giận cái chân giả: "Mình dự định tích góp ít tiền đi thay cái mới, cái này so với chân của mình quá thô, nhìn không có vừa mắt chút nào. Hơn nữa còn bị lệch màu da, mình không nghĩ mình có thể mặc được quần nếu như không có đầu gối!"
"Ai được được, đi thôi, " Trần Tối Quả mặc quần vào, một mặt khó chịu.
Quán cà phê.
"Nó rất xấu, rất quái dị, thế mà cái người kia lại thích hôn nó." Trần Tối Quả tiếp tục lải nhải với Triệu Nhất Dưỡng về vị khách tối hôm qua, "nó" chính là chỉ chân phải bị cắt dưới khớp gối của Trần Tối Quả.
"Triệu Triệu, cậu biết bọn họ thích mình ở cái gì không?" Trần Tối Quả hỏi Triệu Nhất Dưỡng.
Triệu Nhất Dưỡng nhìn Trần Tối Quả, cậu cảm thấy Trần Tối Quả rất tốt, có rất nhiều điểm để người khác yêu thích.
Trần Tối Quả lại nói: "Bọn họ không thích mình, thứ bọn họ yêu thích chính là cảm giác kiêu ngạo. Loại cảm giác cao cao tại thượng, thật giống như hoàng đế nhìn xuống dân thường."
—— Tại sao cậu nghĩ như vậy? Triệu Nhất Dưỡng viết trên máy tính bảng.
"Mình có thể cảm giác được, nhưng cũng không có cách nào khác, cuộc đời của mình chỉ có thể thế này thôi."
Triệu Nhất Dưỡng không quá tán thành cách kết luận Trần Tối Quả đối cuộc đời của cậu, nhưng lại không biết làm sao để có thể biểu đạt ý nghĩ của mình.
Trần Tối Quả suy nghĩ một hồi, thoải mái mà nói: "Nhưng cái vị khách tối hôm qua cực kỳ đẹp trai, mình thấy anh ta có chút giống con lai."
Triệu Nhất Dưỡng cười, cậu cảm thấy ưu điểm lớn nhất của Trần Tối Quả là có thể buông bỏ những điều phiền muộn trong nháy mắt.
"Đi thôi, dẫn cậu đi ăn đồ ăn Việt Nam mà chị La giới thiệu."
Nhà hàng Việt Nam nằm trên một con phố nổi tiếng ngay trung tâm thành phố với các quán bar, KTV, và nhiều nhà hàng khác nằm hai bên đường.
Đâu đâu cũng là người. Bạn bè, người yêu, vợ chồng, người lớn tuổi, thanh niên, trẻ con. Triệu Nhất Dưỡng cùng Trần Tối Quả đi ở trong đám người, chỉ có vào lúc này họ mới cảm giác được họ đang hòa nhập với thế giới này, họ không còn là những con sâu bé nhỏ buộc phải chấp nhận số phận đau đớn, cũng không còn là "Thỏ" hay "Hồ điệp" phải buông lòng tự trọng mang cơ thể bị khiếm khuyết biểu diễn cho người khác xem.
Bọn họ là hai thiếu niên bình thường, tự do tự tại và tươi sáng.
"Cậu nếm thử cái này, đây là món mình cực kỳ yêu thích." Trần Tối Quả gắp hai con tôm vào dĩa Triệu Nhất Dưỡng, hai con mắt sáng lấp lánh mà nhìn cậu, "Cảm thấy thế nào?"
Triệu Nhất Dưỡng giơ ngón tay cái.
Triệu Nhất Dưỡng gật gật đầu.
Cậu thích cùng Trần Tối Quả đi chơi, thích nghe Trần Tối Quả nói liên miên lải nhải về mọi thứ trên đời. Bởi vì cậu không thể trả lời Trần Tối Quả, hai người nói chuyện thường sẽ rất chậm, cũng rất lâu, một chủ đề có thể nói tận ba ngày.
Ngày hôm nay cũng như thế, hai người vừa ăn vừa tâm sự, lúc kết thúc bữa tối thì trời đã tối từ rất lâu.
Thế nhưng nhịp sống về đêm còn chưa bắt đầu.
Trần Tối Quả có ba ngày kỳ nghỉ, trong thời gian này cậu không cần trở về Saudade chờ điện thoại của chị La, vừa vặn tối nay Triệu Nhất Dưỡng cũng không có khách. Bởi vì Trần Tối Quả liên tục nhõng nhẽo nên cậu đã đồng ý hôm nay sẽ ở khách sạn với cậu ấy.
Đang lúc nhìn loạn xung quanh Trần Tối Quả đột nhiên kéo Triệu Nhất Dưỡng trốn phía sau cây, Triệu Nhất Dưỡng nhìn theo ánh mắt Trần Tối Quả, một nam nhân dáng người rất cao đứng trước cửa câu lạc bộ gọi điện thoại, vì cách quá xa nên cậu không thể nhìn rõ lắm, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ngũ quan rất sâu cùng với mái tóc xoăn xoăn.
"Là hắn, tuyệt đối là hắn." Trần Tối Quả khẳng định nói.
—— Ai?
"Chính là vị khách ngày đó, cái người kì lạ thích hôn chân mình đó."
Quả thật khá giống con lai, cũng rất đẹp trai.
Triệu Nhất Dưỡng nhìn thấy phía trên nam nhân kia treo một bảng hiệu mạ vàng với hai chữ màu đen nhìn qua rất tôn quý: Ngự Hoàng.
Cậu cảm thấy có chút quen, hình như lúc D tiên sinh gọi điện thoại có nhắc qua —— "Ừ, tôi hiện tại không ở Ngự Hoàng. Đừng quên đến đúng giờ. Sáng mai có cuộc họp đó. Chơi vui vẻ." Triệu Nhất Dưỡng lúc đó còn đang cười trộm, D tiên sinh làm gì có cuộc họp nào, tiên sinh đã nói muốn ở lại cùng cậu.
Người đàn ông đó cúp điện thoại, đi vào Ngự Hoàng.
Trần Tối Quả nói với Triệu Nhất Dưỡng: "Triệu Triệu, mình vào trong xem, cậu ở đây chờ tớ."
—— Mình đi cùng cậu. Triệu Nhất Dưỡng không chút do dự mà cự tuyệt lời nói của Trần Tối Quả.
Trần Tối Quả hơi kinh ngạc, cậu cho là Triệu Nhất Dưỡng không thích nơi như thế này.
》》》
Thân Nguyên Cảng bị Vương Hiên lôi từ trong nhà đến trên xe, lý do là để kỷ niệm lần cuối trước khi hắn với Uông Tân Uyển đi tuần trăng mật, muốn các anh em tụ họp một chút.
"Hai người tách ra một tháng để hẹn bạn bè đi chơi lần cuối?" Thân Nguyên Cảng khoanh tay đứng dựa vào cửa xe trợn mắt.
"Uông Tân cùng bạn cô ấy ngày hôm trước lên máy bay đi L.A. Cả hai đã thỏa thuận với nhau là tạm thời xa nhau một tháng để để cùng bạn bè hẹn nhau những ngày cuối cùng trước khi chính thức kết hôn. Bù đắp cho những ngày sau này không thể cùng nhau ăn chơi."
"Mày thật là mắc ói. "
Vương Hiên là ông chủ của Ngự Hoàng*, hắn từ nhỏ đã không chịu học tập. Cha mẹ Vương vốn là đối với hắn không còn hi vọng gì nữa, không ngờ rằng hắn thuyết phục người nhà xin tiền đầu tư thành lập nên Ngự Hoàng, kiếm được một núi tiền, làm người nhà cũng không thể nói gì khác.
*Bản cv để tên là điều khiển hoàng =)) tui tra từ gốc 驭皇 (Yùhuáng) và kết quả là Yù có nghĩa là điều khiển, huáng này vừa là Hoàng trong Hoàng đế vừa là họ Hoàng. Tui đi tìm hiểu âm Hán Việt của Yù là Ngự nên quyết định để là Ngự Hoàng mặc dù không chắc là nó có thật sự tên là vậy hay không, mong mọi người thông cảm =)))
Thân Nguyên Cảng là con trai độc nhất trong nhà, tiếp quản công ty dược phẩm của cha, năng lực lại vô cùng xuất sắc, điều hành công ty không thể không nói là vô cùng tài giỏi.
Hai người đã quen biết từ thời quấn tã cho đến tận bây giờ. Hỏi ai là anh em tốt của của Thân Nguyên Cảng, câu trả lời chỉ có một - Vương Hiên.
Vương Hiên ngày hôm nay không chọn phòng VIP của hắn mà chọn một bàn có vị trí đẹp nhất lầu một, bảo là muốn cảm nhận thử cuộc sống bình thường là như thế nào. Lúc hai người đến nơi thì đã có rất nhiều người khác, có người quen, cũng có chẳng biết là tên nào. Cả một đống người như vậy ngồi thành vòng tròn.
"Gọi nhiều người vậy?" Thân Nguyên Cảng nói nhỏ với Vương Hiên.
"Nhiều người thì có sao đâu? Nhiều người càng tốt! Tao gọi người tao quen, mày gọi người mày quen đến." Vương Hiên chào một tên béo, "Đổng mập lâu rồi không gặp, ái chà là mới bạn gái hả."
"Hơn nữa, nói không chừng lát nữa mày lại gặp được em nào đưa mày lên chốn bồng lai tiên cảnh bây giờ, nhớ cẩn thận nha." Vương Hiên vỗ vỗ vai Thân Nguyên Cảng, lấy một miếng thanh long trên bàn trà, vừa ăn vừa nói với Thân Nguyên Cảng.
Thân Nguyên Cảng nhìn xung quanh: "Tao không thấy ai xinh đẹp."
"Này còn không có xinh? Mày chờ." Vương Hiên đứng dậy, dùng cái nĩa vừa ghim miếng thanh long gõ gõ vào một cái ly: "Tập trung tập trung, các anh em, Thân tổng nói hôm nay chẳng có mỹ nhân nào. Các anh em mau đến sà vào lòng Thân tổng, đơn hàng nào nhanh thì có lợi nha!"
Xung quanh vang lên tiếng cười.
Thân Nguyên Cảng cũng cười, hắn ngồi dựa lưng vào sofa, tay phải vòng ra sau ghế dựa, tay trái cầm ly rượu, ngửa đầu dựa vào ghế, híp mắt nhìn về phía Vương Hiên.
Rất nhiều cặp mắt đổ dồn về phía hắn. Hôm nay có rất nhiều người đến, cũng có rất nhiều người có diện mạo ưu tú, nam nữ đều có, đều nóng lòng muốn thử nhưng lại chần chờ.
Chỉ có một người dáng dấp không tồi đứng dậy, lắc mông đi về hướng Thân Nguyên Cảng. Cậu ta đứng trước mặt hắn, cầm đi ly rượu của Thân Nguyên Cảng: "Không biết em đây có thể làm Thân tổng hài lòng hay không?"
"Ừ, Tiểu Tửu đến rồi sao."
Tiểu Tửu là ở vũ trường ở Ngự Hoàng, vẻ ngoài không tệ nên rất được lòng người ở đây.
Cậu trai tên Tiểu Tửu nhìn Thân Nguyên Cảng, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào hắn chờ hắn uống hết ly rượu. Thân Nguyên Cảng mím môi cười, chỉ nhấp môi một tí. Tiểu Tửu cũng rất vui vẻ cười, trong lòng có chút đắc ý, như muốn nói rằng ngài Thân tổng này không phải uống rượu mà là uống "tiểu Tửu".
*Tửu cũng có nghĩa là rượu
Cậu ta xoay người ngồi lên đùi Thân Nguyên Cảng. vươn tay ôm cổ hắn.
Thân Nguyên Cảng ngược lại không ôm cậu ta.
Vương Hiên xem dáng vẻ hai người rồi cười hí hửng, hắn vỗ tay lắc lư theo nhạc, bầu không khí trong phút chốc lại náo nhiệt lên.
"Thân tổng có ánh mắt thật tốt." Tiểu Tửu giả bộ xấu hổ dựa vào cổ Thân Nguyên Cảng thở vài bên tai hắn.
"Ánh mắt của cậu cũng rất tốt." Thân Nguyên Cảng không nhìn vào viên Nephrite* xinh đẹp trong lòng hắn. Cả hai như dán sát vào nhau, gần đến mức có thể nghe tiếng hơi thở của nhau. Tiểu Tửu ngồi trong lòng Thân Nguyên Cảng nghe âm thanh trầm ảnh của hắn bên tay, âm thanh đó như gãi vào lòng khiến toàn thân cậu ta rùng mình.
*Nephrite hay còn gọi là đá ngọc bích
"Nghe Hiên ca nói qua, người ưu tú như ngài mà vẫn còn độc thân sao?" Tiểu Tửu mặt vẫn chôn vào vai của Thân Nguyên Cảng, tay lại không thành thật mà cởi từng nút áo của hắn.
"Cậu cảm thấy lý do là gì?"
Tiểu Tửu tay như có như không đi xuống phía dưới, đầu tiên nhẹ nhàng phủ lên hạ bộ của của hắn, thấy hắn không có phản ứng gì lại lớn mật mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Phía dưới phình to lên. Tiểu Tửu cười thầm trong lòng.
Cậu ta bắt đầu uốn éo trên người Thân Nguyên Cảng, mô phỏng theo động tác nào đó: "Người ta cảm thấy là.. ân.. là ngài..."
Tiểu Tửu ngậm vành tai Thân Nguyên Cảng.
"Là vì ngài chưa gặp qua em."
Tiểu Tửu đã dự tính trước, cậu ta muốn ôm cái đùi lớn này làm chút chuyện.
Thân Nguyên Cảng thở dài, hắn đem tay rút ra từ sau lưng, đỡ lấy Tiểu Tửu còn đang ngồi trên người hắn nói: "Vương Hiên chưa nói cho cậu sao?"
"Nói..cái gì?"
Thân Nguyên Cảng đẩy cậu ta: "Tôi thích người yên tĩnh, không mở miệng càng tốt."
》》》
Triệu Nhất Dưỡng đi theo Trần Tối Quả nhìn bạn cậu lén lén lút lút quan sát vị khách con lai của cậu ta. Nam nhân đó ngồi trên ghế dài ở lầu hai uống rượu, trong tay còn ôm một người phụ nữ.
Trần Tối Quả nghiến răng nghiến lợi: " Cậu nhìn xem anh ta, nam nữ đều ăn!"
Triệu Nhất Dưỡng từ lúc vừa vào cửa liền cảm thấy vô cùng phấn khích, cậu có thể cảm nhận bản thân chầm chậm đến gần thế giới của vị D tiên sinh kia.
Cậu cảm thấy có thể cậu đã đi cùng một hành lang với người đàn ông ấy, đã đi qua những góc mà người đàn ông từng đi, có thể nhìn thấy những người mà anh ấy quen biết. Cậu muốn tìm bóng dáng mà cậu vẫn ngày ngày chờ mong ấy, nhưng lại không dám.
Cậu vừa hy vọng có thể gặp được D tiên sinh, lại vừa lo lắng sợ hãi.
Triệu Nhất Dưỡng cảm thấy Trần Tối Quả đã quá quan tâm đến cái vị khách con lai chỉ qua đêm một lần với cậu ấy. Đây không phải là một chuyện tốt.
Những người như họ, sợ nhất là thương nhớ, và tình yêu.
Họ thu mình trong khu vườn của họ, không muốn chia sẻ cho một ai khác.
Như Trần Tối Quả đã nói: "Không có cách nào cả." Chỉ cần họ đưa ra một mẩu nhỏ thôi, họ sẽ rất đau khổ để có thể lấy nó lại.
Người phụ nữ kia ghé sát vào người kia, thì thầm điều gì đó bên tai anh ta rồi đứng dậy. Một lúc sau, người đàn ông kia cũng đứng lên rời đi.
"Đôi cẩu nam nữ kia chắc chắn là đi vào nhà vệ sinh làm chuyện kia rồi!" Trần Tối Quả cảm thấy ghen tị, nhưng cậu không có tư cách gì, chỉ có thể nóng nảy nói với Triệu Nhất Dưỡng.
—— Cậu muốn đi theo sao? Triệu Nhất Dưỡng viết trên điện thoại.
"Tất nhiên! Làm sao mà không đi được!"
—— Nếu như anh ta nhìn thấy cậu thì làm sao?
"... Mình.. "
Triệu Nhất Dưỡng tuy rằng cảm thấy Trần Tối Quả đang làm một chuyện vô nghĩa, nhưng cậu vẫn bằng lòng giúp đỡ.
—— Để mình đi, tụi mình gọi video.
Trần Tối Quả mấy ngày trước vừa nhận một yêu cầu rất đặc biệt, khách hàng của cậu ra tay cực kỳ hào phóng khiến chị La đồng ý cho cậu nghỉ ngơi ba ngày. Trần Tối Quả vô cùng phấn khích mời Triệu Nhất Dưỡng đi dạo phố ăn một bữa tiệc lớn.
Triệu Nhất Dưỡng đứng ở cửa chờ Trần Tối Quả, cậu đứng một bên oán giận cái chân giả: "Mình dự định tích góp ít tiền đi thay cái mới, cái này so với chân của mình quá thô, nhìn không có vừa mắt chút nào. Hơn nữa còn bị lệch màu da, mình không nghĩ mình có thể mặc được quần nếu như không có đầu gối!"
"Ai được được, đi thôi, " Trần Tối Quả mặc quần vào, một mặt khó chịu.
Quán cà phê.
"Nó rất xấu, rất quái dị, thế mà cái người kia lại thích hôn nó." Trần Tối Quả tiếp tục lải nhải với Triệu Nhất Dưỡng về vị khách tối hôm qua, "nó" chính là chỉ chân phải bị cắt dưới khớp gối của Trần Tối Quả.
"Triệu Triệu, cậu biết bọn họ thích mình ở cái gì không?" Trần Tối Quả hỏi Triệu Nhất Dưỡng.
Triệu Nhất Dưỡng nhìn Trần Tối Quả, cậu cảm thấy Trần Tối Quả rất tốt, có rất nhiều điểm để người khác yêu thích.
Trần Tối Quả lại nói: "Bọn họ không thích mình, thứ bọn họ yêu thích chính là cảm giác kiêu ngạo. Loại cảm giác cao cao tại thượng, thật giống như hoàng đế nhìn xuống dân thường."
—— Tại sao cậu nghĩ như vậy? Triệu Nhất Dưỡng viết trên máy tính bảng.
"Mình có thể cảm giác được, nhưng cũng không có cách nào khác, cuộc đời của mình chỉ có thể thế này thôi."
Triệu Nhất Dưỡng không quá tán thành cách kết luận Trần Tối Quả đối cuộc đời của cậu, nhưng lại không biết làm sao để có thể biểu đạt ý nghĩ của mình.
Trần Tối Quả suy nghĩ một hồi, thoải mái mà nói: "Nhưng cái vị khách tối hôm qua cực kỳ đẹp trai, mình thấy anh ta có chút giống con lai."
Triệu Nhất Dưỡng cười, cậu cảm thấy ưu điểm lớn nhất của Trần Tối Quả là có thể buông bỏ những điều phiền muộn trong nháy mắt.
"Đi thôi, dẫn cậu đi ăn đồ ăn Việt Nam mà chị La giới thiệu."
Nhà hàng Việt Nam nằm trên một con phố nổi tiếng ngay trung tâm thành phố với các quán bar, KTV, và nhiều nhà hàng khác nằm hai bên đường.
Đâu đâu cũng là người. Bạn bè, người yêu, vợ chồng, người lớn tuổi, thanh niên, trẻ con. Triệu Nhất Dưỡng cùng Trần Tối Quả đi ở trong đám người, chỉ có vào lúc này họ mới cảm giác được họ đang hòa nhập với thế giới này, họ không còn là những con sâu bé nhỏ buộc phải chấp nhận số phận đau đớn, cũng không còn là "Thỏ" hay "Hồ điệp" phải buông lòng tự trọng mang cơ thể bị khiếm khuyết biểu diễn cho người khác xem.
Bọn họ là hai thiếu niên bình thường, tự do tự tại và tươi sáng.
"Cậu nếm thử cái này, đây là món mình cực kỳ yêu thích." Trần Tối Quả gắp hai con tôm vào dĩa Triệu Nhất Dưỡng, hai con mắt sáng lấp lánh mà nhìn cậu, "Cảm thấy thế nào?"
Triệu Nhất Dưỡng giơ ngón tay cái.
Triệu Nhất Dưỡng gật gật đầu.
Cậu thích cùng Trần Tối Quả đi chơi, thích nghe Trần Tối Quả nói liên miên lải nhải về mọi thứ trên đời. Bởi vì cậu không thể trả lời Trần Tối Quả, hai người nói chuyện thường sẽ rất chậm, cũng rất lâu, một chủ đề có thể nói tận ba ngày.
Ngày hôm nay cũng như thế, hai người vừa ăn vừa tâm sự, lúc kết thúc bữa tối thì trời đã tối từ rất lâu.
Thế nhưng nhịp sống về đêm còn chưa bắt đầu.
Trần Tối Quả có ba ngày kỳ nghỉ, trong thời gian này cậu không cần trở về Saudade chờ điện thoại của chị La, vừa vặn tối nay Triệu Nhất Dưỡng cũng không có khách. Bởi vì Trần Tối Quả liên tục nhõng nhẽo nên cậu đã đồng ý hôm nay sẽ ở khách sạn với cậu ấy.
Đang lúc nhìn loạn xung quanh Trần Tối Quả đột nhiên kéo Triệu Nhất Dưỡng trốn phía sau cây, Triệu Nhất Dưỡng nhìn theo ánh mắt Trần Tối Quả, một nam nhân dáng người rất cao đứng trước cửa câu lạc bộ gọi điện thoại, vì cách quá xa nên cậu không thể nhìn rõ lắm, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ngũ quan rất sâu cùng với mái tóc xoăn xoăn.
"Là hắn, tuyệt đối là hắn." Trần Tối Quả khẳng định nói.
—— Ai?
"Chính là vị khách ngày đó, cái người kì lạ thích hôn chân mình đó."
Quả thật khá giống con lai, cũng rất đẹp trai.
Triệu Nhất Dưỡng nhìn thấy phía trên nam nhân kia treo một bảng hiệu mạ vàng với hai chữ màu đen nhìn qua rất tôn quý: Ngự Hoàng.
Cậu cảm thấy có chút quen, hình như lúc D tiên sinh gọi điện thoại có nhắc qua —— "Ừ, tôi hiện tại không ở Ngự Hoàng. Đừng quên đến đúng giờ. Sáng mai có cuộc họp đó. Chơi vui vẻ." Triệu Nhất Dưỡng lúc đó còn đang cười trộm, D tiên sinh làm gì có cuộc họp nào, tiên sinh đã nói muốn ở lại cùng cậu.
Người đàn ông đó cúp điện thoại, đi vào Ngự Hoàng.
Trần Tối Quả nói với Triệu Nhất Dưỡng: "Triệu Triệu, mình vào trong xem, cậu ở đây chờ tớ."
—— Mình đi cùng cậu. Triệu Nhất Dưỡng không chút do dự mà cự tuyệt lời nói của Trần Tối Quả.
Trần Tối Quả hơi kinh ngạc, cậu cho là Triệu Nhất Dưỡng không thích nơi như thế này.
》》》
Thân Nguyên Cảng bị Vương Hiên lôi từ trong nhà đến trên xe, lý do là để kỷ niệm lần cuối trước khi hắn với Uông Tân Uyển đi tuần trăng mật, muốn các anh em tụ họp một chút.
"Hai người tách ra một tháng để hẹn bạn bè đi chơi lần cuối?" Thân Nguyên Cảng khoanh tay đứng dựa vào cửa xe trợn mắt.
"Uông Tân cùng bạn cô ấy ngày hôm trước lên máy bay đi L.A. Cả hai đã thỏa thuận với nhau là tạm thời xa nhau một tháng để để cùng bạn bè hẹn nhau những ngày cuối cùng trước khi chính thức kết hôn. Bù đắp cho những ngày sau này không thể cùng nhau ăn chơi."
"Mày thật là mắc ói. "
Vương Hiên là ông chủ của Ngự Hoàng*, hắn từ nhỏ đã không chịu học tập. Cha mẹ Vương vốn là đối với hắn không còn hi vọng gì nữa, không ngờ rằng hắn thuyết phục người nhà xin tiền đầu tư thành lập nên Ngự Hoàng, kiếm được một núi tiền, làm người nhà cũng không thể nói gì khác.
*Bản cv để tên là điều khiển hoàng =)) tui tra từ gốc 驭皇 (Yùhuáng) và kết quả là Yù có nghĩa là điều khiển, huáng này vừa là Hoàng trong Hoàng đế vừa là họ Hoàng. Tui đi tìm hiểu âm Hán Việt của Yù là Ngự nên quyết định để là Ngự Hoàng mặc dù không chắc là nó có thật sự tên là vậy hay không, mong mọi người thông cảm =)))
Thân Nguyên Cảng là con trai độc nhất trong nhà, tiếp quản công ty dược phẩm của cha, năng lực lại vô cùng xuất sắc, điều hành công ty không thể không nói là vô cùng tài giỏi.
Hai người đã quen biết từ thời quấn tã cho đến tận bây giờ. Hỏi ai là anh em tốt của của Thân Nguyên Cảng, câu trả lời chỉ có một - Vương Hiên.
Vương Hiên ngày hôm nay không chọn phòng VIP của hắn mà chọn một bàn có vị trí đẹp nhất lầu một, bảo là muốn cảm nhận thử cuộc sống bình thường là như thế nào. Lúc hai người đến nơi thì đã có rất nhiều người khác, có người quen, cũng có chẳng biết là tên nào. Cả một đống người như vậy ngồi thành vòng tròn.
"Gọi nhiều người vậy?" Thân Nguyên Cảng nói nhỏ với Vương Hiên.
"Nhiều người thì có sao đâu? Nhiều người càng tốt! Tao gọi người tao quen, mày gọi người mày quen đến." Vương Hiên chào một tên béo, "Đổng mập lâu rồi không gặp, ái chà là mới bạn gái hả."
"Hơn nữa, nói không chừng lát nữa mày lại gặp được em nào đưa mày lên chốn bồng lai tiên cảnh bây giờ, nhớ cẩn thận nha." Vương Hiên vỗ vỗ vai Thân Nguyên Cảng, lấy một miếng thanh long trên bàn trà, vừa ăn vừa nói với Thân Nguyên Cảng.
Thân Nguyên Cảng nhìn xung quanh: "Tao không thấy ai xinh đẹp."
"Này còn không có xinh? Mày chờ." Vương Hiên đứng dậy, dùng cái nĩa vừa ghim miếng thanh long gõ gõ vào một cái ly: "Tập trung tập trung, các anh em, Thân tổng nói hôm nay chẳng có mỹ nhân nào. Các anh em mau đến sà vào lòng Thân tổng, đơn hàng nào nhanh thì có lợi nha!"
Xung quanh vang lên tiếng cười.
Thân Nguyên Cảng cũng cười, hắn ngồi dựa lưng vào sofa, tay phải vòng ra sau ghế dựa, tay trái cầm ly rượu, ngửa đầu dựa vào ghế, híp mắt nhìn về phía Vương Hiên.
Rất nhiều cặp mắt đổ dồn về phía hắn. Hôm nay có rất nhiều người đến, cũng có rất nhiều người có diện mạo ưu tú, nam nữ đều có, đều nóng lòng muốn thử nhưng lại chần chờ.
Chỉ có một người dáng dấp không tồi đứng dậy, lắc mông đi về hướng Thân Nguyên Cảng. Cậu ta đứng trước mặt hắn, cầm đi ly rượu của Thân Nguyên Cảng: "Không biết em đây có thể làm Thân tổng hài lòng hay không?"
"Ừ, Tiểu Tửu đến rồi sao."
Tiểu Tửu là ở vũ trường ở Ngự Hoàng, vẻ ngoài không tệ nên rất được lòng người ở đây.
Cậu trai tên Tiểu Tửu nhìn Thân Nguyên Cảng, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào hắn chờ hắn uống hết ly rượu. Thân Nguyên Cảng mím môi cười, chỉ nhấp môi một tí. Tiểu Tửu cũng rất vui vẻ cười, trong lòng có chút đắc ý, như muốn nói rằng ngài Thân tổng này không phải uống rượu mà là uống "tiểu Tửu".
*Tửu cũng có nghĩa là rượu
Cậu ta xoay người ngồi lên đùi Thân Nguyên Cảng. vươn tay ôm cổ hắn.
Thân Nguyên Cảng ngược lại không ôm cậu ta.
Vương Hiên xem dáng vẻ hai người rồi cười hí hửng, hắn vỗ tay lắc lư theo nhạc, bầu không khí trong phút chốc lại náo nhiệt lên.
"Thân tổng có ánh mắt thật tốt." Tiểu Tửu giả bộ xấu hổ dựa vào cổ Thân Nguyên Cảng thở vài bên tai hắn.
"Ánh mắt của cậu cũng rất tốt." Thân Nguyên Cảng không nhìn vào viên Nephrite* xinh đẹp trong lòng hắn. Cả hai như dán sát vào nhau, gần đến mức có thể nghe tiếng hơi thở của nhau. Tiểu Tửu ngồi trong lòng Thân Nguyên Cảng nghe âm thanh trầm ảnh của hắn bên tay, âm thanh đó như gãi vào lòng khiến toàn thân cậu ta rùng mình.
*Nephrite hay còn gọi là đá ngọc bích
"Nghe Hiên ca nói qua, người ưu tú như ngài mà vẫn còn độc thân sao?" Tiểu Tửu mặt vẫn chôn vào vai của Thân Nguyên Cảng, tay lại không thành thật mà cởi từng nút áo của hắn.
"Cậu cảm thấy lý do là gì?"
Tiểu Tửu tay như có như không đi xuống phía dưới, đầu tiên nhẹ nhàng phủ lên hạ bộ của của hắn, thấy hắn không có phản ứng gì lại lớn mật mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Phía dưới phình to lên. Tiểu Tửu cười thầm trong lòng.
Cậu ta bắt đầu uốn éo trên người Thân Nguyên Cảng, mô phỏng theo động tác nào đó: "Người ta cảm thấy là.. ân.. là ngài..."
Tiểu Tửu ngậm vành tai Thân Nguyên Cảng.
"Là vì ngài chưa gặp qua em."
Tiểu Tửu đã dự tính trước, cậu ta muốn ôm cái đùi lớn này làm chút chuyện.
Thân Nguyên Cảng thở dài, hắn đem tay rút ra từ sau lưng, đỡ lấy Tiểu Tửu còn đang ngồi trên người hắn nói: "Vương Hiên chưa nói cho cậu sao?"
"Nói..cái gì?"
Thân Nguyên Cảng đẩy cậu ta: "Tôi thích người yên tĩnh, không mở miệng càng tốt."
》》》
Triệu Nhất Dưỡng đi theo Trần Tối Quả nhìn bạn cậu lén lén lút lút quan sát vị khách con lai của cậu ta. Nam nhân đó ngồi trên ghế dài ở lầu hai uống rượu, trong tay còn ôm một người phụ nữ.
Trần Tối Quả nghiến răng nghiến lợi: " Cậu nhìn xem anh ta, nam nữ đều ăn!"
Triệu Nhất Dưỡng từ lúc vừa vào cửa liền cảm thấy vô cùng phấn khích, cậu có thể cảm nhận bản thân chầm chậm đến gần thế giới của vị D tiên sinh kia.
Cậu cảm thấy có thể cậu đã đi cùng một hành lang với người đàn ông ấy, đã đi qua những góc mà người đàn ông từng đi, có thể nhìn thấy những người mà anh ấy quen biết. Cậu muốn tìm bóng dáng mà cậu vẫn ngày ngày chờ mong ấy, nhưng lại không dám.
Cậu vừa hy vọng có thể gặp được D tiên sinh, lại vừa lo lắng sợ hãi.
Triệu Nhất Dưỡng cảm thấy Trần Tối Quả đã quá quan tâm đến cái vị khách con lai chỉ qua đêm một lần với cậu ấy. Đây không phải là một chuyện tốt.
Những người như họ, sợ nhất là thương nhớ, và tình yêu.
Họ thu mình trong khu vườn của họ, không muốn chia sẻ cho một ai khác.
Như Trần Tối Quả đã nói: "Không có cách nào cả." Chỉ cần họ đưa ra một mẩu nhỏ thôi, họ sẽ rất đau khổ để có thể lấy nó lại.
Người phụ nữ kia ghé sát vào người kia, thì thầm điều gì đó bên tai anh ta rồi đứng dậy. Một lúc sau, người đàn ông kia cũng đứng lên rời đi.
"Đôi cẩu nam nữ kia chắc chắn là đi vào nhà vệ sinh làm chuyện kia rồi!" Trần Tối Quả cảm thấy ghen tị, nhưng cậu không có tư cách gì, chỉ có thể nóng nảy nói với Triệu Nhất Dưỡng.
—— Cậu muốn đi theo sao? Triệu Nhất Dưỡng viết trên điện thoại.
"Tất nhiên! Làm sao mà không đi được!"
—— Nếu như anh ta nhìn thấy cậu thì làm sao?
"... Mình.. "
Triệu Nhất Dưỡng tuy rằng cảm thấy Trần Tối Quả đang làm một chuyện vô nghĩa, nhưng cậu vẫn bằng lòng giúp đỡ.
—— Để mình đi, tụi mình gọi video.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.