Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát
Chương 26: Là Em Hôn Trộm Anh Trước?
Mèo Con Tai Cụp
13/11/2019
Nhìn thấy Châu Mạn Đình bỏ đi anh cũng không quan tâm nữa. Xoay qua nhìn cô, ánh mắt lúc bấy giờ dịu dàng hẵng đi không còn lạnh lùng sắc bén
như muốn ăn tươi nuốt sống người vào ban nãy nữa
" Còn đau? "
Anh đưa tay đặt lên một bên má cô vừa nãy bị Châu Mạn Đình đánh đến nổi có chút sưng lên và đỏ. Cố Duật Hành nhìn cô như vậy có chút đau lòng. Thật là không nỡ nhìn cô gái nhỏ này bị thương mà
" Ưm em không sao, nhưng mà..."
Cô đưa ánh mắt có chút tiếc và buồn nhìn những tờ giấy do cafe làm bẩn trên bàn anh
" Em xin lỗi, là do em không cẩn thận làm bẩn hết đồ trên bàn anh rồi "
Cố Duật Hành cười nhẹ, đưa tay xoa lên má cô
" Không sao! "
" Nhưng anh đã vất vả ngồi đánh máy mới xong những văn kiện đó, vậy mà em lại..."
" Không phải lỗi của em. Tất cả cũng do Châu Mạn Đình mà ra, vì thế em không cần trách bản thân mình "
" Duật Hành! "
" Bẩn rồi thì thôi, anh sẽ đánh lại cái khác. Không cần lo! "
" Để em giúp anh. Dù sao em vẫn cảm thấy có lỗi một phần trong đó "
" Được, nếu như em muốn anh cũng không cản! "
Dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn
" Ao của em dơ rồi! "
" A đúng rồi! "
" Anh sẽ cho người đem đồ đến cho em thay "
" Ừm "
Cô khóe môi cười nói, anh lấy điện thoại ra và sai người đi mua một bộ đồ cho cô, ngay cả khi cô mặc size nào anh cũng biết. Dường như mọi thứ về cô, không có thứ gì là anh không biết cả. Không lâu sau đó đồ của cô cũng được đưa tới
" Em vào thay đồ đi! "
" Ưm...cái đó, Duật Hành, em có thể mượn phòng tắm của anh hay không? Em cũng bị dơ một chút do cafe lúc nãy rồi "
Cô có chút ngượng ngùng cất giọng hỏi. Cố Duật Hành khẽ cười, dịu dàng đặt nụ hôn lướt qua trên môi cô: " Được, từ nay mọi thứ của anh cũng đều là của em. Của em cũng chính là của anh, em muốn dùng cái gì cứ dùng thoải mái "
" Vâng! "
Cô mỉm cười nói sau đó đem đồ đi vào phòng. Sau khi tắm rửa thay đồ xong cô trong người thoải mái vô cùng, từ trong phòng bước ra nhìn thấy Cố Duật Hành vẫn đang ngồi trên bàn chăm chú làm việc không ngừng, nhìn thấy cô, Cố Duật Hành dừng làm việc lại. Ngoắc tay ý bảo cô tới gần, Lâm Tĩnh cũng ngoan ngoãn nghe theo. Không có một chút gọi là phản đối khi thấy Cố Duật Hành tay ôm eo để mình ngồi vào lòng anh. Anh tham lam cúi đầu hít thương thơm mùi sữa tắm trên người cô, cô đưa mắt nhìn phía trước màn hình, ra là anh đang ngồi đánh máy lại tất cả những văn kiện vừa nãy cô làm bẩn
" Duật Hành, để em giúp anh một tay "
" Được! "
Cố Duật Hành nhếch môi ý cười nói. Anh cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên tóc cô nụ hôn cưng chiều. Cả hai cùng nhau đánh máy, tới giờ nghỉ thì cùng nhau ăn cơm trưa sau đó lại tiếp tục làm việc. Họ ngồi làm việc mãi cuối cùng cũng đánh máy xong tất cả những văn kiện này. Cố Duật Hành mệt mỏi, ngã lưng dựa ra sau ghế, tay vắt lên trán xoa xoa
" Duật Hành, em đánh máy xong hết tất cả rồi, bây giờ chỉ cần ngày mai cầm chúng đi photo ra nữa là xong. Về việc này ngày mai em sẽ làm "
" Được, nhờ em tất cả! "
" Chúng ta mau về nhà thôi! "
" Em về nhà trước đi, lát nữa anh sẽ về sau "
" Nhưng..."
" Đừng lo, anh sẽ gọi cho lão quản gia đưa người đến đón em về nhà "
" Anh ở lại đây để làm gì? Đừng nói với em là vì công việc? "
" Phải. Vì bận bịu đánh lại số văn kiện này nên mãi cho tới bây giờ anh đã làm không kịp việc khác. Ngày mai là anh có cuộc họp quan trọng nên sẽ ở lại đây chuẩn bị để sáng tiện thể có thể đi sớm, có lẽ anh đêm nay không về nhà. Sẽ ở lại công ty một đêm "
" Hành, như vậy không được. Nếu như anh ở lại vậy em cũng sẽ ở lại cùng anh "
" Tĩnh Tĩnh... "
" Em sẽ không về! "
Cố Duật Hành chưa nói hết câu đã bị cô ngắt lời nói của mình, anh khẽ thở dài. Dọn đồ và đứng dậy, cô có chút khó hiểu không nói gì đưa mắt quan sát nhìn anh
" Ngoan, bây giờ anh không ở công ty nữa, anh sẽ về nhà cùng em "
" Thật sao? "
" Ừ...chúng ta đi! "
Cô vui vẻ cùng anh ra về
...
Lúc này Cố Duật Hành sau khi tắm rửa xong liền ở trong thư phòng làm việc, còn về cô. Lúc này cô đang ở trong nhà bếp, hôm nay vì anh cô sẽ nấu vài món a. Thật ra mà nói thì cô cũng biết chút về nấu ăn, từ khi về chung một nhà với anh. Cô lúc rảnh rỗi đã lấy quyển sách dạy nấu ăn ra, cô tìm hiểu và cố tập nấu những món ăn vì anh
" Duật Hành, anh mau ăn thử đi. Những món này là do em đích thân vì anh nên học vài món để vào bếp nấu cho anh ăn đó "
Nghe cô nói những món ăn trên bàn này đích thân do cô nấu. Trong lòng Cố Duật Hành đột nhiên ấm áp lên hẵng, là cô ấy vì mình mà học nấu những món này? Hiện tại tất cả phiền muộn và sự mệt mỏi đột nhiên Cố Duật Hành đã quên sạch hết. Giờ đây chỉ nghĩ tới cô gái nhỏ này. Thật sự thì anh cảm thấy rất hạnh phúc. Khóe môi chờ nhẹ, cô vươn tay gấp thức ăn bỏ vào chén của anh
" Anh sao thế? Cứ nhìn em mãi thôi. Em làm không ngon sao? Em biết những món ăn này đơn giản như mà em đã cố gắng hết sức, lần sau em sẽ cố dành thời gian ra học hỏi thêm và..."
" Không, rất ngon. Những món ăn em làm tuy không bắt mắt, nhưng nó có tấm lòng của em trong đó. Anh rất hài lòng "
" Anh mau nếm thử coi mùi vị được không? "
Cố Duật Hành không trả lời, anh gấp miếng thức ăn của cô vừa nãy bỏ vào trong chén của mình lên bỏ vào miệng. Cô trong lúc này đang trong chờ xem anh sẽ có phản ứng ra sao
" Sao rồi, được chứ? Mùi vị thế nào? ". Cô hớn hở hỏi
" Ừm ngon... tạm được! ". Anh nhàn nhạt đưa ra ý kiến
" Tạm thôi sao? Không sao, coi như em cũng thành công được một chút rồi, em sẽ cố gắng làm để tay nghề nấu nướng ngon hơn "
" Vậy thì anh đành chờ đến lúc đó. Chúng ta mau ăn cơm! "
" Ưm "
Cô khẽ cười nói sau đó cùng anh tiếp tục dùng bữa tối...
Đêm đó, vào khoảng 11h00. Lúc này cô mới đi ngủ nhưng lại chợt nhớ tới anh " Anh ấy chắc khuya lắm mới ngủ! "
Cô khẽ thở dài, đành xuống bếp làm nấu cho anh ly cafe. Mở tủ lạnh xem còn thứ gì để ăn nữa không. Cô sợ lúc khuya anh làm việc sẽ đói, nếu như có đồ ăn trong tủ lạnh như thế vậy thì anh chỉ cần hâm nóng lên là ăn được. Thấy trong tủ lạnh còn khá nhiều đồ để ăn nên cô yên tâm, đem ly cafe lên phòng cho anh
" Vào đi! "
Từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh nhàn nhạt đáp nhưng động tác làm việc thì vẫn giữ nguyên không thay đổi, được anh đồng ý cô mới đẩy cửa đi vào bên trong
" Em chưa ngủ sao? "
" Em pha cho anh ly cafe xong mới đi ngủ "
" Em để đó đi! "
" Vâng...nếu như tối anh có đói, đồ ăn trong tủ lạnh có sẵn. Anh chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn được! "
" Được, anh biết rồi! "
Cô đặt ly cafe trên bàn anh, đưa mắt nhìn những tờ giấy trên bàn anh. Màn hình máy tính mở sáng trưng, anh là đang làm việc không ngừng nghỉ. Thấy anh làm việc mệt mỏi như thế cô cũng đau lòng. Cố Duật Hành đang tập trung làm việc bỗng dưng...chụt. Anh có chút ngạc nhiên khựng người lại, động tác làm việc cũng từ đó mà dừng lại theo
Anh đưa mắt lên nhìn người con gái đứng bên cạnh mình. Cô vừa nãy đã dùng hết toàn bộ can đảm để có thể to gan cúi đầu xuống hôn lên má anh một cái như thế. Thấy Cố Duật Hành nhìn mình, tuy anh không biểu tình gì với hành động này với cô cả nhưng dưới đáy mắt có chút ngạc nhiên, anh không ngờ cô lại dám hôn mình như thế. Mặc dù chỉ ở ngay má thôi nhưng anh biết rằng cô đã lấy hết can đảm của mình mới có thể dám làm như thế với anh. Thấy Cố Duật Hành cứ nhìn mình mãi như thế cô cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hết cả lên: Mình...mình vừa làm cái gì vậy nè? Lí ra, mình...mình không nên làm thế mới phải...!
" Em...em, cái đó. Cái đó...anh đừng thức khuya quá, sẽ không tốt cho sức khỏe, em về phòng đây? "
Nhận thấy cô sắp bỏ đi. Cô là đang ngại? Cảm thấy rất thú vị và hài lòng vì hành động quá mức " to gan " này của cô. Cố Duật Hành rất nhanh đã giữ cô lại, đưa tay bóp lấy khuôn mặt cô kéo xuống và hôn lên đôi môi ấy. Cô quay lưng chưa kịp bước đi một bước thì đã bị một lực lớn từ phía sau giữ mình lại, Cố Duật Hành ngang nhiên giữ khuôn mặt cô kéo xuống đặt một nụ hôn sâu. Thỏa mãn được mình xong anh mới chịu buông cô ra. Mặt cô lúc này càng lúc càng đỏ hơn nhìn anh
" Anh...anh! "
" Như vậy mới gọi là hôn! ". Cố Duật Hành nhếch môi cười nói
" Cố Duật Hành, anh lưu manh! "
" A! Là ai đã chủ động hôn anh trước?...bây giờ lại mắng anh lưu manh? "
" Em...em là chỉ hôn má anh! "
" Em! hôn trộm anh lúc anh đang làm việc? "
Anh nói, đưa ngón tay trỏ thon dài của mình đặt lên môi mình. Cô lúc này không nói được gì. Thật là, ngay bây giờ muốn tìm một cái lỗ để chui vào mà. Cô không nói gì mặc kệ anh sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Cố Duật Hành nhếch môi ý cười
" Thật đáng yêu! "
" Còn đau? "
Anh đưa tay đặt lên một bên má cô vừa nãy bị Châu Mạn Đình đánh đến nổi có chút sưng lên và đỏ. Cố Duật Hành nhìn cô như vậy có chút đau lòng. Thật là không nỡ nhìn cô gái nhỏ này bị thương mà
" Ưm em không sao, nhưng mà..."
Cô đưa ánh mắt có chút tiếc và buồn nhìn những tờ giấy do cafe làm bẩn trên bàn anh
" Em xin lỗi, là do em không cẩn thận làm bẩn hết đồ trên bàn anh rồi "
Cố Duật Hành cười nhẹ, đưa tay xoa lên má cô
" Không sao! "
" Nhưng anh đã vất vả ngồi đánh máy mới xong những văn kiện đó, vậy mà em lại..."
" Không phải lỗi của em. Tất cả cũng do Châu Mạn Đình mà ra, vì thế em không cần trách bản thân mình "
" Duật Hành! "
" Bẩn rồi thì thôi, anh sẽ đánh lại cái khác. Không cần lo! "
" Để em giúp anh. Dù sao em vẫn cảm thấy có lỗi một phần trong đó "
" Được, nếu như em muốn anh cũng không cản! "
Dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn
" Ao của em dơ rồi! "
" A đúng rồi! "
" Anh sẽ cho người đem đồ đến cho em thay "
" Ừm "
Cô khóe môi cười nói, anh lấy điện thoại ra và sai người đi mua một bộ đồ cho cô, ngay cả khi cô mặc size nào anh cũng biết. Dường như mọi thứ về cô, không có thứ gì là anh không biết cả. Không lâu sau đó đồ của cô cũng được đưa tới
" Em vào thay đồ đi! "
" Ưm...cái đó, Duật Hành, em có thể mượn phòng tắm của anh hay không? Em cũng bị dơ một chút do cafe lúc nãy rồi "
Cô có chút ngượng ngùng cất giọng hỏi. Cố Duật Hành khẽ cười, dịu dàng đặt nụ hôn lướt qua trên môi cô: " Được, từ nay mọi thứ của anh cũng đều là của em. Của em cũng chính là của anh, em muốn dùng cái gì cứ dùng thoải mái "
" Vâng! "
Cô mỉm cười nói sau đó đem đồ đi vào phòng. Sau khi tắm rửa thay đồ xong cô trong người thoải mái vô cùng, từ trong phòng bước ra nhìn thấy Cố Duật Hành vẫn đang ngồi trên bàn chăm chú làm việc không ngừng, nhìn thấy cô, Cố Duật Hành dừng làm việc lại. Ngoắc tay ý bảo cô tới gần, Lâm Tĩnh cũng ngoan ngoãn nghe theo. Không có một chút gọi là phản đối khi thấy Cố Duật Hành tay ôm eo để mình ngồi vào lòng anh. Anh tham lam cúi đầu hít thương thơm mùi sữa tắm trên người cô, cô đưa mắt nhìn phía trước màn hình, ra là anh đang ngồi đánh máy lại tất cả những văn kiện vừa nãy cô làm bẩn
" Duật Hành, để em giúp anh một tay "
" Được! "
Cố Duật Hành nhếch môi ý cười nói. Anh cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên tóc cô nụ hôn cưng chiều. Cả hai cùng nhau đánh máy, tới giờ nghỉ thì cùng nhau ăn cơm trưa sau đó lại tiếp tục làm việc. Họ ngồi làm việc mãi cuối cùng cũng đánh máy xong tất cả những văn kiện này. Cố Duật Hành mệt mỏi, ngã lưng dựa ra sau ghế, tay vắt lên trán xoa xoa
" Duật Hành, em đánh máy xong hết tất cả rồi, bây giờ chỉ cần ngày mai cầm chúng đi photo ra nữa là xong. Về việc này ngày mai em sẽ làm "
" Được, nhờ em tất cả! "
" Chúng ta mau về nhà thôi! "
" Em về nhà trước đi, lát nữa anh sẽ về sau "
" Nhưng..."
" Đừng lo, anh sẽ gọi cho lão quản gia đưa người đến đón em về nhà "
" Anh ở lại đây để làm gì? Đừng nói với em là vì công việc? "
" Phải. Vì bận bịu đánh lại số văn kiện này nên mãi cho tới bây giờ anh đã làm không kịp việc khác. Ngày mai là anh có cuộc họp quan trọng nên sẽ ở lại đây chuẩn bị để sáng tiện thể có thể đi sớm, có lẽ anh đêm nay không về nhà. Sẽ ở lại công ty một đêm "
" Hành, như vậy không được. Nếu như anh ở lại vậy em cũng sẽ ở lại cùng anh "
" Tĩnh Tĩnh... "
" Em sẽ không về! "
Cố Duật Hành chưa nói hết câu đã bị cô ngắt lời nói của mình, anh khẽ thở dài. Dọn đồ và đứng dậy, cô có chút khó hiểu không nói gì đưa mắt quan sát nhìn anh
" Ngoan, bây giờ anh không ở công ty nữa, anh sẽ về nhà cùng em "
" Thật sao? "
" Ừ...chúng ta đi! "
Cô vui vẻ cùng anh ra về
...
Lúc này Cố Duật Hành sau khi tắm rửa xong liền ở trong thư phòng làm việc, còn về cô. Lúc này cô đang ở trong nhà bếp, hôm nay vì anh cô sẽ nấu vài món a. Thật ra mà nói thì cô cũng biết chút về nấu ăn, từ khi về chung một nhà với anh. Cô lúc rảnh rỗi đã lấy quyển sách dạy nấu ăn ra, cô tìm hiểu và cố tập nấu những món ăn vì anh
" Duật Hành, anh mau ăn thử đi. Những món này là do em đích thân vì anh nên học vài món để vào bếp nấu cho anh ăn đó "
Nghe cô nói những món ăn trên bàn này đích thân do cô nấu. Trong lòng Cố Duật Hành đột nhiên ấm áp lên hẵng, là cô ấy vì mình mà học nấu những món này? Hiện tại tất cả phiền muộn và sự mệt mỏi đột nhiên Cố Duật Hành đã quên sạch hết. Giờ đây chỉ nghĩ tới cô gái nhỏ này. Thật sự thì anh cảm thấy rất hạnh phúc. Khóe môi chờ nhẹ, cô vươn tay gấp thức ăn bỏ vào chén của anh
" Anh sao thế? Cứ nhìn em mãi thôi. Em làm không ngon sao? Em biết những món ăn này đơn giản như mà em đã cố gắng hết sức, lần sau em sẽ cố dành thời gian ra học hỏi thêm và..."
" Không, rất ngon. Những món ăn em làm tuy không bắt mắt, nhưng nó có tấm lòng của em trong đó. Anh rất hài lòng "
" Anh mau nếm thử coi mùi vị được không? "
Cố Duật Hành không trả lời, anh gấp miếng thức ăn của cô vừa nãy bỏ vào trong chén của mình lên bỏ vào miệng. Cô trong lúc này đang trong chờ xem anh sẽ có phản ứng ra sao
" Sao rồi, được chứ? Mùi vị thế nào? ". Cô hớn hở hỏi
" Ừm ngon... tạm được! ". Anh nhàn nhạt đưa ra ý kiến
" Tạm thôi sao? Không sao, coi như em cũng thành công được một chút rồi, em sẽ cố gắng làm để tay nghề nấu nướng ngon hơn "
" Vậy thì anh đành chờ đến lúc đó. Chúng ta mau ăn cơm! "
" Ưm "
Cô khẽ cười nói sau đó cùng anh tiếp tục dùng bữa tối...
Đêm đó, vào khoảng 11h00. Lúc này cô mới đi ngủ nhưng lại chợt nhớ tới anh " Anh ấy chắc khuya lắm mới ngủ! "
Cô khẽ thở dài, đành xuống bếp làm nấu cho anh ly cafe. Mở tủ lạnh xem còn thứ gì để ăn nữa không. Cô sợ lúc khuya anh làm việc sẽ đói, nếu như có đồ ăn trong tủ lạnh như thế vậy thì anh chỉ cần hâm nóng lên là ăn được. Thấy trong tủ lạnh còn khá nhiều đồ để ăn nên cô yên tâm, đem ly cafe lên phòng cho anh
" Vào đi! "
Từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh nhàn nhạt đáp nhưng động tác làm việc thì vẫn giữ nguyên không thay đổi, được anh đồng ý cô mới đẩy cửa đi vào bên trong
" Em chưa ngủ sao? "
" Em pha cho anh ly cafe xong mới đi ngủ "
" Em để đó đi! "
" Vâng...nếu như tối anh có đói, đồ ăn trong tủ lạnh có sẵn. Anh chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn được! "
" Được, anh biết rồi! "
Cô đặt ly cafe trên bàn anh, đưa mắt nhìn những tờ giấy trên bàn anh. Màn hình máy tính mở sáng trưng, anh là đang làm việc không ngừng nghỉ. Thấy anh làm việc mệt mỏi như thế cô cũng đau lòng. Cố Duật Hành đang tập trung làm việc bỗng dưng...chụt. Anh có chút ngạc nhiên khựng người lại, động tác làm việc cũng từ đó mà dừng lại theo
Anh đưa mắt lên nhìn người con gái đứng bên cạnh mình. Cô vừa nãy đã dùng hết toàn bộ can đảm để có thể to gan cúi đầu xuống hôn lên má anh một cái như thế. Thấy Cố Duật Hành nhìn mình, tuy anh không biểu tình gì với hành động này với cô cả nhưng dưới đáy mắt có chút ngạc nhiên, anh không ngờ cô lại dám hôn mình như thế. Mặc dù chỉ ở ngay má thôi nhưng anh biết rằng cô đã lấy hết can đảm của mình mới có thể dám làm như thế với anh. Thấy Cố Duật Hành cứ nhìn mình mãi như thế cô cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hết cả lên: Mình...mình vừa làm cái gì vậy nè? Lí ra, mình...mình không nên làm thế mới phải...!
" Em...em, cái đó. Cái đó...anh đừng thức khuya quá, sẽ không tốt cho sức khỏe, em về phòng đây? "
Nhận thấy cô sắp bỏ đi. Cô là đang ngại? Cảm thấy rất thú vị và hài lòng vì hành động quá mức " to gan " này của cô. Cố Duật Hành rất nhanh đã giữ cô lại, đưa tay bóp lấy khuôn mặt cô kéo xuống và hôn lên đôi môi ấy. Cô quay lưng chưa kịp bước đi một bước thì đã bị một lực lớn từ phía sau giữ mình lại, Cố Duật Hành ngang nhiên giữ khuôn mặt cô kéo xuống đặt một nụ hôn sâu. Thỏa mãn được mình xong anh mới chịu buông cô ra. Mặt cô lúc này càng lúc càng đỏ hơn nhìn anh
" Anh...anh! "
" Như vậy mới gọi là hôn! ". Cố Duật Hành nhếch môi cười nói
" Cố Duật Hành, anh lưu manh! "
" A! Là ai đã chủ động hôn anh trước?...bây giờ lại mắng anh lưu manh? "
" Em...em là chỉ hôn má anh! "
" Em! hôn trộm anh lúc anh đang làm việc? "
Anh nói, đưa ngón tay trỏ thon dài của mình đặt lên môi mình. Cô lúc này không nói được gì. Thật là, ngay bây giờ muốn tìm một cái lỗ để chui vào mà. Cô không nói gì mặc kệ anh sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Cố Duật Hành nhếch môi ý cười
" Thật đáng yêu! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.