Chương 34: Cuộc Sống Mới
Anna Marita
07/01/2022
Tất cả các đại biểu của đại hội đồng đã đầy đủ mặt ở đại sảnh đường, họ ngồi nghiêm chỉnh ở ghế mà mình từng ngồi. Tông chủ cùng các vị bô lão cũng tham gia dự khán lần này, giáo chủ bước lên lễ đài trịnh trọng:
_ Kính thưa hội đồng và các vị trưởng lão, những năm gần đây cứ xảy ra cố sự đợt này đến đợt khác. Từ giờ phút này cần phải chấn chỉnh lại toàn thế lãnh thổ, không xảy ra vi phạm pháp luật như vậy nữa.
Có người giơ tay lên ở dưới hàng ghế đầu hội đồng, giáo chủ cho mời gọi đó là vị chủ nhiệm bộ pháp thuật.
_ Kính thưa, đúng là sự kiện cứ xảy ra khó lường. Chúng ta sẽ cho rà soát hết những ma vật mang ý nghĩa hắc ám thủ tiêu, hắc thủy cầu cũng không ngoại lệ. Nếu bị nó mê hoặc sẽ rất nguy hiểm gây ra bạo loạn như vừa rồi. Quan trọng phải tìm biện pháp thích ứng mới có thể loại bỏ những thứ đó, không phải dễ dàng bỏ nó đi được.
Giáo chủ vuốt cằm:
_ Ngài chủ nhiệm chí phải, những ma vật đó thật khó xử lý cần phải nhận định rõ mới phá bỏ được. Có thể viện hàn lâm sẽ có cách để thử nghiệm bằng mọi phương thức để phá hủy nó.
Các đại biểu hội đồng bắt đầu xôn xao, tiếng huyên náo trong đại sảnh đường dần lộ rõ.
Giáo chủ tiếp nhằm trấn an các thành viên, hai bàn tay đưa ra trước:
_ Được rồi! Xin mọi người bình tĩnh, các phi vụ trên đúng là làm rung chuyển cả mọi sự việc. Các vụ liên quan đến thế giới bên ngoài đã được giải quyết. Nội tình lãnh địa có vẻ nhiều tiềm ẩn đáng ngại. Chuyện này cần dùng pháp bảo để dò xem những ma vật đó.
_ Vâng! - Toàn thể đại biểu hô vang rung chuyển cả đại sảnh đường.
Dưới chân núi Habeki cuộc sống người dân đã trở lại yên bình sinh hoạt như thường lệ. Thị trấn trở nên tấp nập hơn, các cô cậu bé lại tiếp tục nô đùa vui chơi giải trí theo ý mình.
*****
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện tấm thảm bay lớn từ đằng xa, đó là của một vị giáo viên dẫn đầu các học viên của một lớp thuộc học viện Hamara. Tất cả khoác bộ áo choàng màu nâu bên ngoài cũng với chiếc mũ chóp cùng màu. Tấm thảm bay hướng về phía học viện Hamara cách lâu đài quyền năng không xa. Người dân từ dưới mặt đất nhìn lên thấy cảnh tượng đó, có tiếng nói xôn xao.
_ Chà! Vậy là học viện Hamara đã mở cửa trở lại sau biến cố rồi.
_ Đúng vậy! Các cô cậu học trò tiếp tục bài học của mình rồi. Lần này chắc niên khóa mới, vì trước khi biến cố đã có cuộc thi để các thành viên trở thành ma pháp sư. Được chính giáo chủ trao chứng chỉ huy hiệu phù thủy là đường đường chính chính trở thành rồi.
_ Được rồi ha! Niên khóa này sẽ cho các học viên mới, còn những người được công nhận sẽ được huấn luyện theo cách thức mới để lên cấp cao hơn.
Họ vừa bàn luận xong thì tấm thảm đã bay tới trên đầu họ rất là cao, chở được nguyên cả một lớp luôn gồm gần năm mươi người. Tấm thảm bay xuyên qua kết giới để vào bên trong học viện, theo quy định chỉ có thành viên liên quan đến trường mới đi xuyên qua được.
Ở tại lớp học viên mới, cô giáo cùng các học viên trên thảm bay đáp xuống sân trường. Tất cả đến trước lớp học đã được chọn trước đó, cô giáo tay cầm chiếc đũa phép thông dụng. Cô giáo nói với các học viên:
_ Hỡi các học viên lớp 1 A1, các trò đã được điểm danh vào lớp mới vừa rồi. Các trò giờ đã là những ma đạo sĩ mầm non, sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành phù thủy tập sự. Đây là trường nội trú, nên các em sẽ ăn học và ngủ tại trường. Các trò sẽ được về nhà thăm gia đình các thầy cô sẽ sắp xếp. Khuôn viên trường rất rộng rãi, khi học xong tập chổi các trò sẽ được thể hiện thực lực của mình.
Các cô cậu học trò chăm chú nghe theo từng lời nói của giáo viên chủ nhiệm. Tiếp đó, cô giáo dẫn các học viên vào bên trong lớp học để chuẩn bị cho bài học đầu tiên. Các học viên nam trong bộ áo sơ mi trắng và quần màu tối, các đối với nữ áo trắng có nơ đỏ với váy màu đen tuyền đến đầu gối.
Cô giáo bước lên giảng đường, còn các học viên vào chỗ ngồi. Trên giảng đường là bậc thềm cao so với sàn nhà lớp học có bàn ghế giáo viên, chiếc bảng đen nằm ngay chính giữa bục giảng. Cô giáo đứng trên bục cất tiếng:
_ Các trò đã trải qua thời kỳ mầm non, độ tuổi vui chơi trang trí và các thủ thuật vừa phải đúng với lứa tuổi. Từ hôm nay các trò đã vào tiểu học bước đầu để học những kỹ năng cơ bản, trong đó có viết chữ và những khả năng với các chiêu thức trong cuộc sống hàng ngày. Cô sẽ dạy các trò thực thuật các loại chú thuật trong sinh hoạt hàng ngày, còn môn cưỡi chổi thì đến tiết thể dục sẽ dạy. Riêng cưỡi thảm bay và một số cách thức thì lên trung học mới được phép dạy. Các trò hãy lấy ra quyển Chú pháp cho người mới bắt đầu.
_ Dạ! Vâng! - Cả lớp học vang lên.
Chú pháp đã học đến thuật dị dung, tức có thể thay đổi hay bắt chước giọng nói của người khác. Nếu dùng thuật này dù nói bằng giọng nói của ai tùy ý muốn, người ta cũng không thể nghi ngờ được.
Cô giáo nói:
_ Hôm nay cô sẽ dạy các trò dị dung thuật, hay cố gắng học tốt nhé. Cô sẽ dạy luôn các trò có thể sử dụng được ảnh niệm thay vì niệm thần chú (tức khẩu thuật). Ảnh niệm tức có thể dùng ý nghĩ để biến đổi sự vật mà không cần thiết phải niệm bằng miệng, hiệu quả rất cao.
_ Vâng ạ! - Cả lớp đồng thanh.
Lớp học im phăng phắc, cô giáo chỉ ra cách thức có thể phát huy thực lực của môn học. Cô giáo thử giọng một ai đó trong lớp và thể hiện như người đó, biến hình thành người đó luôn.
_ Không ngờ di dung thuật có thể thay đổi thành giọng của bất kỳ ai, không ai có thể phân biệt được. - Một học viên bình luận.
Giáo viên trở lại chính mình, cô nói:
_ Đó là phép thuật đổi giọng, các con thấy thế nào?
_ Dạ! Nó giúp con thay đổi giọng tùy ý muốn, khi thực hiện rất khó để người khác nhận ra. - Một học viên đứng dậy trả lời.
_ Con nói đúng! - Cô giáo đáp. - Giờ các con hãy thực hiện phép này nhé.
_ Vâng, thưa cô! - Cả lớp đồng thanh.
Cô giáo trở về bàn giáo viên xem lại sổ sách, trong các chương trình học thuật có cả thuật"Nhập Mộng Đại Pháp" tức đi xuyên vào giấc ngủ của người khác xem người ta đang mơ thấy gì. Điều quan trọng là phải thoát khỏi giấc mơ trước khi họ tỉnh giấc, nếu không sẽ gặp rắc rối.
*Giáo trình sắp tới là bài học này à? Chà! Mình sẽ thu xếp*.
Ở một lớp học khác tức lớp Chiến Phép, lớp này là lớp giành cho học sinh giỏi. Họ đang dạy cho học viên học thuật biến hình, giờ học biến hình sẽ dạy biến thành một ai đó hay vật dụng hay con vật nào. Môn biến hình từ lớp 3 học kỳ II là bắt đầu được dạy, trong đó có thể sẽ dạy cả thuật"Điều khiển suy nghĩ của đối phương" hay bay lượn trên không trung bằng chính cơ thể mình được gọi là thăng thuật hay khinh công. Tất nhiên là không cần bất kỳ cánh hoặc cái gì hỗ trợ để bay cả.
Ở ngoài sân, bác bảo vệ cầm cái dùi cui vừa tay đi trên sân trường. Bác trong bộ đồ màu xanh lục với chiếc mũ bê rê, đi xem xét và kiểm tra từ mọi góc cạnh để giữ gìn trật tự an toàn. Đi kiểm tra một vòng bác trở lại phòng bảo vệ ở sát cổng trường tiếp tục công việc.
Ở lớp Chiến Phép, có cô bạn tên Xiphi với mái tóc ngắn. Cô bé có thể thực hiện các kỹ thuật mà ngay cả các thuật sĩ bậc trung cấp phải nể phục.
Ban giám hiệu nhà trường đối diện với sân trường, hai khối lớp học ở hai bên cạnh thành hình chữ U. Người đứng đầu là cô hiệu trưởng Sinzo Mirako, thiên tài về ma pháp. Cô với mái tóc vàng cột ra hai bên trong bộ áo màu vàng thắt nơ màu đỏ, thoạt nhìn cô cứ nghĩ là thiếu nữ 18 tuổi chứ tuổi thực tế có thể trên 300 thì phải. Cô soạn mấy cuốn sách trên bàn xem các kỹ năng cổ xưa mà anh thư ký Arita của đại hội đồng tối cao đem đến.
*Những năng lực cổ xưa đã thất truyền một thời gian, nay đã được các vị trưởng lão thông qua. Giờ mọi người chấp nhận công bố vì năng lực xưa bị hạn chế sẽ khắc phục để phát triển tốt hơn. Các học viện pháp sư muốn cạnh tranh với học viện phù thuỷ để xem xét năng lực của bên nào hơn. Đặc biệt có lần hai bên xảy ra giao chiến mà mất cân bằng*
Cô Sinzo Mirako nhắm mắt lại đứng giữa căn nhà nhắm mắt lại phát hiện có mục tiêu đang theo dõi mình. Vòng tròn ma pháp màu vàng dưới chân cô sáng rực lửa, trong tay hóa ra cây quyền trượng có gắn ma thạch. Cô hóa thành tia sáng bay lên và thấy có tia sáng đen cách đó không xa. Họ gặp nhau trên mái nhà sát cạnh giữa ban giám hiệu và khối lớp học bên tay phải, và cách mặt đất tới ba tầng nhà.
_ Ngươi là ai? Sao lại theo dõi ta? - Cô trở lại hình ảnh nguyên trạng.
Ánh sáng đen hóa thành một người bịt mặt trong bộ đồ đen:
_ Lâu rồi không gặp, cô quên tôi sao?
_ Ngươi là... - Cô Sinzo ngờ vực.
_ Tôi là Shiro Teka trong mật vụ thời cô còn là chiến binh cách đây hơn 200 năm trước.
_ Ra thế! Ngươi tìm ta làm gì?
_ Ta muốn thử tài năng của cô không ngờ phép thuật của cô tiến bộ hơn trước. Thần giao cách cảm và cảm ứng nhạy bén đó nha!
_ Ra thế! - Cô Sinzo để tay lên ngực thở phào.
_ Không ngờ cô đã trở thành hiệu trưởng của học viện phép thuật Hamato nổi tiếng này. Tôi cũng không ngờ một ngày nào lại gặp mặt cô.
_ Thế à? Vậy anh đã ở đâu suốt thời gian qua? - Cô Sinzo sửng sốt.
_ À! Một thời gian tôi làm nhiệm vụ ở dị giới theo chỉ thị của bộ pháp thuật, làm một nhân viên mật với nhiều cách thức khác nhau. Lúc ở yêu giới, ma giới, Atula giới... Có một thời gian tôi phải ẩn mình vì sự tấn công của các thế lực hắc ám, ma đạo hay tà quỷ. - Shiro kể về hành trình bản thân từng trải qua.
_ Chà! Công việc của anh gian nan quá, đó là nhiệm vụ của ma pháp mật vụ. Tôi hiểu tình cảnh đó của anh mọi thứ thật khó nói. - Hai tay Sinzo chống hông, lòng bàn tay ngửa ra ngoài.
Người mật vụ thở dài một hơi:
_ Lâu rồi mới gặp lại cô đó, Sinzo à! Cả trăm năm trôi qua mà cô vẫn như lúc chúng ta gặp lần đầu, lúc đó cô chỉ 18 tuổi thôi.
Cả hai che miệng cười phá lên.
Cô Sinzo dùng tay hất tóc cột bên trái lên hỏi:
_ Hôm nay anh được nghỉ phép à?
_ À! Tôi mới trở lại lâu đài không lâu, tôi đã được quân doanh cho nghỉ phép một thời gian. Mai tôi lại phải đi rồi, bộ pháp thuật có lệnh mời.
_ Ô! - Cô Sinzo chu môi lại tay vòng lại.
Có tiếng gọi ở bên dưới:
_ Cô Sinzo ơi! Cô Sinzo ơi!
Thông qua cảm ứng cô có thể nghe được ai đang gọi mình dù không dùng đến thính giác. Ánh mắt cô xuyên thấu qua mọi ngóc ngách như không có gì ngăn cản tầm nhìn vậy, còn thấy rõ như người đó ở trước mặt mình vậy. Không chỉ cô mà người mật vụ cũng biết rằng có người cần gặp cô.
_ Thôi! Tôi phải đi đây, chuẩn bị tốt mọi thứ để đến gặp chủ nhiệm.
_ Ừm! - Cô Sinzo thả tay xuống gật đầu với người mật vụ. - Dù sao cũng không được gặp lâu, tiếc thật! Đành tạm chia tay ở đây thôi!
Người mật vụ và cô Sinzo hóa thành chấm sáng trở về nơi họ đã rời đi.
Chấm sáng màu vàng giáng xuống văn phòng hóa thân lại là cô Sinzo.
_ Có chuyện gì vậy cô Zumi?
Cô Zumi trong bộ trang phục màu xám, tóc cột ra sau lưng. Dáng vẻ cô là một phụ nữ trung niên với gương mặt trái xoan.
_ Thưa cô Sinzo, lớp Biến của tôi có vài sự cố.
Cô Sinzo ngạc nhiên:
_ Lớp Biến hình có chuyện gì?
Cô Zumi nhớ lại sự việc:
_ Trong khi dùng thuật Biến có xảy ra sự cố lạ lắm, không biến dạng hợp lý lại tạo thành một loại gì ý.
_ Để tôi đi xem!
Cả hai biến mất trong những tán lá vương ra rồi tan biến. Chớp mắt, họ có mặt ở lớp Biến phía bên trái văn phòng ban giám hiệu.
_ Đây là trường hợp đột biến khi sử dụng quá mức năng lực. Và đặc biệt cũng có thể bên trong câu thần chú có vấn đề. Trường hợp này viện hàn lâm ma pháp là viện nghiên cứu sẽ sớm tìm ra tình trạng này. - Cô Sinzo nắm lấy cằm đăm chiêu, ánh mắt cô đổi màu thành nâu đỏ. Có thể đây là thuật Trực Tử Ma Nhãn hãy một loại thuật nhãn nào đó.
_ Cô thấy gì rồi?
_ Tôi thấy trong đó một khói đen trắng rất lạ!
_ Hả?
Cô Sinzo lướt nhanh như gió lướt qua, đưa người biến dị về văn phòng.
_ Cô hãy làm tiếp công việc của mình đi!
_ Rõ!
Cô Sinzo đưa người biến dị vào phòng luyện thuật hay có thể gọi là đạo trường. Cô làm vài phép thuật để xem có thể hóa giải thuật này hay không, cô cũng cho gọi người của hàn lâm viện rồi. Họ sẽ tới sớm thôi, trong hiện tượng bí hiểm cô phải ở lại sát hạch không rời khỏi học viện mà đi lúc này. Vòng tròn phép thuật hiện ra sáng rực cả căn phòng kín mờ ảo. Thân thể của cô lơ lửng cách mặt đất vài thước, các tinh cầu như những bóng nước tựa như viên bi ve cỡ vừa phải. Cả người biến dị cũng bay lơ lửng theo cô với ngang tầm.
_ Chú thuật không có tác dụng gì à? Đây là loại mà mình chưa từng gặp hàng trăm năm nay đấy. - Cô Sinzo gạt bỏ tóc mái che tầm mắt, cảm thấy bức xúc.
Vừa lúc một người đàn ông xuất hiện với mái tóc dài cột sau lưng. Là một thuật sĩ ở viện nghiên cứu ma pháp dưới chân núi.
_ Anh Hiyo này, tôi chờ anh lúc nãy đến giờ đấy! - Cô Sinzo trách móc.
_ Ừ! Giờ tôi sẽ đưa người này về hàn lâm viện xem xét tình trạng. Người có khả năng nghiên cứu cao là kỹ sư pháp thuật Karan.
_ Được đấy! - Cô Sinzo thân thể từ từ hạ xuống đất trong tư thế xếp bằng thiền định.
Vòng tròn phép thuật biến mất, cả hai rời khỏi phòng luyện thuật. Trừ vị thuật sĩ kia thì về viện hàn lâm, còn cô Sinzo thì phải giải quyết những việc cần phải thực hiện.
Cô Sinzo dùng phi thiên để bay giữa không trung ngắm nhìn xuống dưới. Lướt qua một nơi đồng cỏ lớn sát cạnh ban giám hiệu, đây là nơi tập thể dục nếu lớp học nào có tiết này sẽ vào đây. Có một cái cửa sắt để vào, cô trông thấy rất nhiều người đang tập luyện với một thầy giáo huấn luyện.
Giọng thầy vang lên:
_ Các trò hãy tập trung tư tưởng nâng cơ thể bằng chính ý nghĩ của mình.
_ Phép điều khiển kỹ thuật bằng ý nghĩ à! - Cô Sinzo mỉm cười.
Một lát sau, tất cả các học sinh đều thuần thục. Vị giáo viên thở phào ngước nhìn lên thấy cô Sinzo đang ở giữa khoảng không. Thầy bay lên và gặp cô ở trên, cô hỏi:
_ Thế nào rồi thầy Junty?
_ Các học sinh nắm bắt rất nhanh trong quá trình giảng dạy, cho dù đôi khi có gặp khó khăn nhưng cố uốn nắn và bền bỉ là được.
_ Ồ! Tôi cũng thấy rồi, tôi ở đây gần nửa tiếng rồi quan sát từ nãy giờ mà hồi hộp.
_ Vâng! Tôi cũng thấy vậy cô Sinzo à! Mong rằng từ giờ đến cuối năm học các học viên đều nhận được bằng cấp.
_ Ừ!
Thầy từ từ đáp xuống đất như con chim hạ cánh nhẹ nhàng. Cô Sinzo rời khỏi bay đến một nơi khác rồi đáp xuống nhẹ nhàng ở lớp học ảo thuật, khi đi qua các lớp cô trở nên vô hình dù bất kỳ ai có thần nhãn cũng chưa chắc nhìn thấy cô. Nhìn vào bên trong lớp, các em học sinh sử dụng các loại ảo thuật biến hóa. Không giống các trò ảo thuật thông thường, nó là loại ảo thuật pháp theo hình thức pháp thuật.
Cô giáo viết lên tấm bảng đen rồi nói:
_ Các trò hãy xem cô có thể biến cây bút này thành con chim bồ câu.
Các học viên làm theo đã có kết quả ngẫu nhiên, có số không đúng với chỉ định mà thành một cái khác. Khi đó có một học viên lại giở nhầm một bài ảo thuật, trong đó ghi là"Ảo thuật hoán đổi sự vật", có một phần là thân thể bản thân ảo hóa thành một thực vật nào đó...
Cô Sinzo lướt qua một lượt các lớp học khác, đi qua lớp Tiên tri. Lớp học này có sẵn một quả cầu thủy tinh trắng trong, nếu cần thiết có thể xem chuyện gì đang diễn ra hay sẽ xảy ra trong tương lai. Đến với lớp Chăm sóc sinh vật huyền thoại, lớp học này có những con vật chỉ nằm trong trí tưởng tượng. Nhưng ở đây thì nó thực tế vẫn tồn tại những loại sinh vật lạ lùng ấy. Những học viên ở đây, được chỉ dẫn huấn luyện những con thú. Tuy nhiên không dễ dàng gì buộc chúng theo dễ dàng được, phải trải qua nhiều công đoạn mới có thể được. Giáo viên dạy ở đây là cô Tasmi trong bộ đồ sẫm màu. Cô đang lấy ra con nhân sâm lâu năm, nó cựa quậy kinh khủng. Tiếng thét của nó cần cẩn thận có thể gây nguy hiểm: Nhẹ thì ngất lịm còn nặng có thể tử vong. Vì vậy khuyến cáo phải dùng bùa giảm hết cỡ âm thanh, không để lọt bất kỳ tiếng nào dù nhỏ nhất.
Cô Sinzo hóa thành tia sáng đến lớp Chiến Phép, thầy giáo đang dạy làm sao có thể sử dụng môn Độc dược đúng hơn là môn hóa học. Biến ra thời gian biểu của lớp này, tiết học kế tiếp liên quan đến khu rừng cấm.*Khu rừng cấm à! Trước đây từng xảy ra vụ người lột da ở đấy, nhưng may sao vụ đó đã mau chóng qua đi*.
Tuuùuuung!!! Tuuùuuung!!! Tuuùuuung!!! - Tiếng trống trường vang lên, cô Sinzo dùng dịch chuyển bản thân về văn phòng chỉ trong vài tích tắc.
Học viên từ các lớp ùa ra như ong vỡ tổ, chỉ giây lát cả sân trường trở nên náo nhiệt cả lên. Xiphi đến thư viện trường tìm lấy cuốn sách cần tham khảo, cô bé rất ham đọc sách. Cuốn sách hướng dẫn sử dụng các phép thuật trị liệu và các kỹ năng học tốt, quyển sách đó lại nằm ở kệ cao. Thư viện trường có các kệ sách được cố định trên tường, cũng có số trên mặt đất. Các quyển sách cho các giáo viên, học sinh và các loại tham khảo...
Xiphi ngước nhìn lên cuốn sách mà cô tìm kiếm lại ở quá tầm với tới năm chồng sách. Cô nhắm mắt lại tập trung tư tưởng, chỉ giây lát thân thể cô nhẹ nhàng có thể tự nhấc bổng khỏi mặt đất. Chân cách mặt đất hơn hai mét, lơ lửng trong không khí. Lấy đúng cuốn mình cần cô từ từ hạ xuống đáp đất như chim đậu. Các cô cậu học trò khác cũng đến để tìm kiến thức cho bản thân mình.
Bakuru với mái tóc cắt ngắn trong bộ trang phục màu trắng hỏi:
_ Xiphi, bạn cũng ở đây à?
_ Ừ! Mình muốn học hỏi thêm để có thể tiến hành tốt cho học tập. - Gương mặt cô hồn nhiên tươi sáng.
_ Ừm! Sắp tới có tiết ở khu rừng cấm bạn ạ!
_ Mình biết chứ! Trong đó rất nhiều loại thực vật và các sinh vật kỳ lạ kể cả loài rồng, vô vàn điều kỳ diệu.
_ Ừ! Tuy nhiên trong đó các cây rậm rạp rễ cây chi chít giữa đường đi dễ té ngã lắm. Chỉ có khu vực gần sông Mẫu Tử Giang là thoáng đãng mà thôi. - Gương mặt cậu bé rầu rĩ.
Xiphi gật đầu.
Hanto điềm đạm nói:
_ Theo truyền thuyết bất kỳ ai ngã xuống dòng sông này đều có thể nhìn thấy người thân của mình dù ở xa tới đâu.
Ramis xem lại các trình tự trong cuốn sách về thuật biến, vì khả năng này còn thiếu sót với cậu.
_ Mình thì muốn xem cuốn sách Phòng chống nghệ thuật hắc ám, vì nó có khả năng tự bảo vệ và phòng trừ các thế lực hắc đạo quẩn quanh đâu đây mà ta không thể nhận biết được.
Mirako đến bên cạnh Xiphi, cô bé với kiểu tóc ngắn dễ thương. Mirako hỏi:
_ Bạn đang xem gì đó?
_ À! Những quyển tham khảo nhằm phát huy khả năng bản thân, mình đảm bảo sẽ nâng cao được phép thuật của mình. Mình đã có thể dùng ảnh niệm thay vì niệm thần chú rồi, chỉ cần nghĩ đến là có thể có được rồi.
Mirako giật thót:
_ Ô! À à!
Trong căn nhà kho để các loại chổi dành cho việc tập luyện ở góc sân trường. Một số học sinh đã lấy ra để có thể bay lượn quanh khu vực sân trường, có một người lỡ bay ra ngoài sân trường. Bác bảo vệ nhìn thấy liền quát:
_ Này, không được tự ý rời khỏi sân trường, chỉ được dùng trong trường thôi.
_ Dạ vâng, thưa bác.
Trong khi đó có hai học sinh lạ mặt hạnh kiểm cá biệt hóa trang thành một người nào đó trong trường đang dự tính điều gì đó.
Có một cậu bé của lớp Sinh Hoá hiện ở phòng tập thể dục để ôn tập những khả năng đã học vừa rồi. Hai kẻ lạ mặt đó lẻn vào đánh bất tỉnh nhằm lấy đi tấm thẻ nhập trường, luôn mang theo bên mình. Nếu mất thẻ này sẽ không được công nhận là học viên nhà trường. Tấm thẻ được làm bằng bìa cứng màu trắng và trông giống như ép Plastic vậy.
_ He he! Không ngờ chúng ta lại có được nó! Ha ha ha!
Cậu bé tỉnh dậy không biết có gì vừa xảy ra, cứ nghĩ là mình ngủ quên, cũng không cảm thấy nhức nhối ở vị trí nào cả. Nhưng khi thò tay vào túi áo thì tấm thẻ không cánh mà bay. Cậu sợ bị đuổi học nên cố gắng đi tìm tấm thẻ mà không thấy liền về lớp. Các bạn trong lớp trông thấy vẻ lo lắng của cậu liền hỏi:
_ Có chuyện gì mà bạn âu sầu vậy?
_ Mình bị... bị mất thẻ nhập học. - Giọng Miro lắp bắp.
_ Cái gì??? - Cả lớp thét lên.
Cô nàng Toka tóc nâu để dài chống tay:
_ Tấm thẻ đó mà cũng làm mất được, bộ không có gì để mất hay sao?
Lanto, cậu bạn thân ngày nào của cậu lại gần cậu hỏi cặn kẽ hơn:
_ Miro! Bạn bình tĩnh nào, hãy kể lại sự việc cho mình nghe đi! Có thể mình và các bạn sẽ có cách giúp bạn!
Cậu bé điềm tĩnh kể lại sự việc, cả lớp ngồi xuống ghế không ai làm xôn xao dù nhỏ nhất:
_ Mình đang ôn lại các bài tập trong phòng tập thể dục, không rõ có cái gì làm mình choáng ngay sau đầu. Khi mình tỉnh dậy thì không cảm thấy gì lạ xảy ra kể cả dấu vết bị đánh, chỉ mỗi tấm thẻ thì không thấy đâu.
Các bạn gái trầm trồ:
_ Lạ thật! Sao lại có sự lạ lùng như vậy được nhỉ?
_ Mình cũng đang phân vân không rõ bộ mặt thật của kẻ đó và ý đồ gì nữa.
_ Có lẽ việc này nên để Karin trổ tài đi, cô ấy khá giỏi trong việc điều khiển con rối đấy. Chỉ cần một sợi tóc hay bất kỳ cái gì trên người của đối tượng, cô ấy sẽ dễ dàng bắt buộc và đưa kẻ đó về đây.
Miro giật mình mồ hôi toát ra*Là nhỏ Karin sao, bạn ấy rất nóng tính lắm đó*. Cậu nhớ lại trước kia Lanto từng mượn quyển sách và làm rách nó, bị bạn ấy tẩn cho một trận. Karin với tóc cột làm hai bên ở hai bên thái dương. Cô bé lại gần bên cạnh Miro đặt tay lên vai:
_ Mình sẽ giúp bạn, mình không để bạn bị đuổi học đâu!
Lời nói dịu dàng này làm Miro rất cảm động:
_ Cảm ơn bạn nhiều nha! Karin!
_ Không có gì! - Cô bạn nháy mắt với cậu.
Hai cô bạn với mái tóc nâu thẫm cũng đi theo sau Karin thì thầm vào tai Karin:
_ Bạn nhận giúp Miro à?
_ Ừ! Lika ạ! Mình chẳng thích cái trò này chút nào! - Giọng điệu Karin nghiêm túc.
Cả ba cô gái dịch chuyển tức thời rất nhẹ nhàng đến khu vực thể dục, Karin dùng thuật nhãn đã nhìn thấy một sợi tóc của ai đó làm rơi. Cô mỉm cười.
Yumi hỏi:
_ Bạn tìm thấy gì rồi à?
Karin tin tưởng quay đầu sang Yumi:
_ Ừ! Sợi tóc của thủ phạm!
Cả ba biến mất trong chớp mắt về trước hiên lớp học ngồi trên lan can lớp mình. Lấy ra một con hình nhân bằng vải, cắm sợi tóc lên đó dùng ý thức để điều khiển. Trong thời gian đó hai tên xấu đang ở cách họ rất xa, ở sau khu vực thể dục cách xem có để lại dấu vết gì không. Lúc nãy do sơ suất nên chạy đi không chú ý, yên tâm không có gì định đến khu vực khác phi tang cái thẻ. Chỗ hai người ở cách chỗ lớp Sinh Hóa chỉ nhìn không rõ mặt đối phương. Người với bộ tóc dài bỗng nhiên cảm thấy có gì đó kéo mình đi mà không chống lại được. Người bạn của người bị kéo đi cũng muốn xem có chuyện gì xảy ra nên đi theo, một số bạn lớp khác cũng thấy hơi lạ nên chú ý. Cuối cùng cả hai xuất hiện trước mặt các bạn, thủ phạm đã ở ngay trước mặt mọi người.
_ Thì ra là hai người! Hai người là học sinh cá biệt của học viện Higan hả? - Miro chỉ tay về phía hai người trước mắt.
_ Thật hả? - Lika che miệng sửng sốt.
_ Ra là người trường khác à? - Mika che miệng nói, cô bé là người mà Miro mến nhất.
Hay chúng ta gọi hội trưởng hội học sinh đến giải quyết đi! - Các bạn nam bàn tán.
Hai kẻ lạ mặt ném lưu đạn khói mù mịt thừa cơ chạy đi, Miro thấy thế đuổi theo sát nút. Lanto cũng theo sau Miro nhằm có thể giúp cậu điều gì.
Hai kẻ chạy tới khu vực dọn dẹp vệ sinh rồi ẩn thân trong cái cột gần đó. Không ai có thể nhìn thấy được hai người họ, một tia sáng bay lướt qua tâm trí Miro:
"Hai kẻ đó ẩn thân ngay bức tường đối diện"
Giọng Mika vang lên trong tâm thức cậu, cô bé Mika có thể dùng thấu thị để xuyên suốt mọi thứ vô hình. Cô không trực tiếp hiện diện chỉ dùng thuật pháp xuyên tâm thông qua ý thức.
"Chúng đang ẩn thân trong các cột tường!" - Miro dùng thần giao cách cảm với Lanto.
_ Mình hiểu rồi! - Lanto nháy mắt với Miro.
Lanto cho hóa ra những cái đinh trong suốt nhốt hẳn hai kẻ trong lưới phép của mình. Mặc dù nó không thể giữ vững trong thời gian dài, hai kẻ cố phá dỡ nó để thoát ra.
_ Vẫn cố kháng cự à? - Lanto nói.
Một chốc sau, tiếng tí tách do vỡ nứt của lưới phép, Lanto cảm thấy không thể giữ chân hai kẻ này thêm.
Tí tách! Tí tách! Xooảng! - Lưới phép bị phá vỡ, hai kẻ định chạy trốn thì bỗng dưng thấy mình đông cứng lại. Karin, Mika và hội trưởng hội học sinh xuất hiện trong tia sáng. Hội trưởng trong bộ đồ màu đen tóc cắt ngắn là đàn anh khóa trên. Mika với bộ tóc đen ngang vai óng mượt.
Hội trưởng học sinh:
_ Tôi đã nghe các bạn này nói rõ mọi chuyện rồi, chuyện này nhà trường sẽ giải quyết. Không để lặp lại vụ này lần nữa đâu.
Lanto và Miro thở phào nhẹ nhõm. Hội trưởng ngã bàn tay ra cái thẻ nhập học từ trong túi tên tóc dài hiện ra trong tay anh. Anh đưa cái thẻ cho Miro căn dặn:
_ Lần sau không được để mất nữa nhé.
_ Dạ! Thưa hội trưởng.
Hội trưởng đưa hai tên lạ mặt cùng biến mất.
_ Bọn mình đã trình báo cho Hội trưởng về vụ việc này, anh ấy rất phẫn nộ cho vụ việc vừa rồi đấy! - Mika đặt bàn tay trước ngực nhẹ nhàng nói.
_ Thế à bạn? - Miro đáp lại, trong lúc đó Luto đang ngồi quỳ một chân xuống nền đất một tay gãi sau đầu.
_ Phải vậy đó! - Karin tay chống hông nhìn cậu chăm chú.
_ Mà Mika này, lúc nãy bạn ở đâu mà có thể thấy được hai kẻ lạ mặt đó vậy? - Miro gương mặt đỏ phừng khi nói chuyện với cô.
_ À! Mình theo dõi các bạn bằng thuật xuyên thấu, dùng thấu thị để thấy hắn ẩn thân trong tường đó. Khi đó mình đang cách chỗ các bạn mấy lớp học. - Mika hai tay ở sau lưng đưa ra trước chập hai ngón tay với nhau, hai gò má ửng hồng.
*Hi hi! Đúng là đôi thanh mai trúc mã* - Karin khúc khích cười không thành tiếng. một tay gãi cằm.
_ Ta về lớp thôi! - Karin lạnh lùng.
Cả bốn trở về lớp trong chớp mắt, riêng Miro chưa thạo thuật di chuyển cho lắm nên Luto nắm tay đưa cậu về luôn.
Các bạn trong lớp thấy cả bốn người về, Lika hỏi:
_ Tình hình sao rồi?
_ Ui! Ổn thoả cả! Hội trưởng hội học sinh đã giải quyết chuyện này rồi! - Mika đáp lại.
_ Ồ! Anh ấy hả? - Lika hai bàn tay áp vào hai gò má rất thích thú, cô rất thần tượng người này.
_ Ừ! - Mika gật gật.
Tiếng trống vào lớp vang lên chấm dứt giờ ra chơi. Cô giáo bước vào, Tarami với mái tóc ngắn vừa phải kẹp nơ bên trái thái dương là lớp trưởng:
_ Cả lớp, đứng!
Học sinh cả lớp đứng dậy trang nghiêm chào cô.
_ Các em ngồi xuống đi! - Cô giáo lại bàn giáo viên góc lớp trên bục giảng soạn bài giảng của mình ra.
Jutin thầm nghĩ:
*Hôm nay sẽ học thuật mở cửa không gian làm nên không gian bốn chiều*.
Ở lớp Chiến Phép, thầy giáo đã đến:
_ Tiết học này liên quan đến khu rừng cấm, các trò theo tôi!
_ Dạ! Vâng!
*****
Khu rừng cấm cách trường học khá xa, nhưng với thuật không gian thì chỉ cần bước một bước là đến nơi. Cửa không gian đóng lại, thầy giáo nghiêm nghị:
_ Trong khu rừng này nhiều loại cây cỏ lạ, các sinh vật truyền thuyết chỉ có duy nhất trong khu rừng cấm này. Có một số loại rất dữ dằn và rất độc, các trò hãy thận trọng nhé! Các trò đều giỏi các kỹ năng phòng vệ cả chứ?
_ Dạ! Vâng!
_ Tốt!
_ Trong môn phòng chống nghệ thuật hắc ám chỉ dạy các trò các kỹ năng phép thuật tự bảo vệ bản thân hay người khác. Các trò hãy cố gắng lên. - Thầy giáo nghiêm nghị động viên tinh thần.
_ Rõ!
Trong rừng cây rậm rạp ở phía xa, có một con nhân mã chạy ngang qua. Nhìn từ phía mọi người thì chỉ là cái chấm đen.
_ Gì vậy? Có tiếng động gì à? - Juna nhẹ nhàng hỏi. Cô với bộ tóc vừa phải quá vai một tý.
Xiphi dùng thuật nhãn và nói:
_ Đó là một con nhân mã cách chỗ chúng ta rất xa đó.
_ Tiếng động từ mấy chục cây số mình cũng có thể nghe thấy. - Juna vuốt nhẹ tóc ra sau đầu.
Có một con ngựa trắng có cánh trắng như ngọc trai với cái sừng màu vàng nhọn trước đầu chạy theo con Nhân Mã:
_ Chào anh Hento, anh đang tìm gì vậy?
_ À! Hôm nay tôi muốn gặp lại người bạn thân, tôi không rõ anh ấy ở đâu trong khu rừng cấm này. - Nhân Mã tối tăm mặt mũi.
_ Ừm! Chuyện đó thì... Anh hãy miêu tả cho tôi anh ấy dáng vẻ thế nào?
_ Anh ấy cũng giống tôi, anh ấy với bộ lông óng mượt với màu bạch kim.
_ À! Tôi cũng từng thấy, hiện anh ấy đang ở nơi tộc mèo sinh sống cũng trong khu rừng này.
_ Cảm ơn anh nhiều! - Nhân Mã rời đi vừa đi vừa suy nghĩ *Nếu đến đó có thể sẽ phải qua lãnh địa bộ tộc rồng mới đến nơi được. Phải mất năm dặm đường rừng mới đến lãnh địa rồng*.
Con đường rừng rất hiểm trở, các rễ cây chằng chịt, tuy nhiên vẫn có đôi chỗ rễ cây không trồi lên trên mặt đất. Nhân Mã đi lại trong rừng, với đôi chân của ngựa anh phi như bay như những con ngựa thứ thiệt. Không quản đường xa trắc trở, để tìm lại người bạn chí cốt quyết tâm băng qua vượt gian nan thử thách. *Đi qua lãnh địa của tộc rồng à, các thần thú huyền thoại*.
Ngựa trắng có cánh sau khi gặp Nhân Mã, anh bước đi trở về nhà mình. Nhà anh ở gần đây, về tới nhà anh xoay mình hóa thành một người rất đẹp với đôi cánh thiên thần.
Có tiếng con gì kêu tiếng khủng khiếp, hóa ra là một con ma nhện to vừa phải rất độc, bị trúng độc thì phiền lắm.
Ana dùng thuật nhãn đã nhìn thấu con nhện độc từ xa, có vẻ như nó đang đánh hơi được điều gì đó.
"Thưa thầy, em nhận thấy sự hiện diện của ma nhện" - Cô truyền âm bằng thần giao cách cảm.
"Thật thế ư?" - Thầy giáo giật mình, dùng ý nghĩ đáp lại lời cô bé. Thầy dùng thuật nhãn phân thân để theo dõi các nơi khác.
*Sao buổi học lần này lại xuất hiện con ma nhện này chứ?* - Thầy tự hỏi trong đầu. Biết có thể gặp sự cố, thầy liền thông báo với cô hiệu trưởng Sinzo.
Tiếng hồi âm qua sóng não:
"Được rồi! Nếu cần tôi sẽ ra tay triệt hạ con ma nhện độc đó nếu nó có ý gây hại, thầy hãy bảo mọi người thận trọng nhé!"
"Rõ!"
_ "Kết giới phòng thủ phạm vi rộng" - Thầy giáo lập chốt ngăn chặn sự ảnh hưởng nguy hiểm.
Cách xa ngàn mét cách từ chỗ con ma nhện tới nơi lập lưới phép, ma nhện hứng chí:
_ Lưới phép thuật à! Coi bộ thú vị đây!
Ma nhện tiến tới tới trước không chút do dự, hắn biến thân thành người với mái tóc dài cột thành từng lọn.
Thầy giáo hỏi giọng hơi cao:
_ Ngươi làm gì ở đây?
Ma nhện khua hai chân trước dịu giọng đáp:
_ Ta chỉ có việc đi qua đây, tôi không làm gì mọi người đâu!
Thực tế ma nhện đang tìm kiếm một thứ gì đó ở khu vực người sói sinh sống trong khu rừng cấm này, phải đi qua chỗ các học viên mới đến chỗ của người sói. Thoạt đầu, trông sự dữ dằn nên đã làm mọi người kinh hãi. Nói rồi! Ma nhện đi mất. Mỗi người thở phào vì không có điều gì xảy ra, buổi học lại tiếp tục.
Sau khi người nhện đi khỏi, thầy giáo tiếp:
_ Các trò tiếp tục thôi!
_ Dạ! Vâng! - Các cô cậu học trò đồng thanh.
Các cô cậu học trò tìm ra những cây hoa lạ lùng, không chỉ vậy thôi còn có những con vật kỳ lạ với các tập tính khác nhau.
Ana tìm thấy cây dây leo khổng lồ, bên cạnh là những bông hoa đủ mọi sắc màu.
*Cây dây leo này là cây đậu thần trong truyền thuyết, nếu có thể nó sẽ đưa bạn lên tận trời*.
_ Các bông hoa ở đây có thể đổi màu bất kỳ trông thật kỳ diệu, ngay cả thế giới bên ngoài rừng cấm cũng không có những điều lạ vậy.
Yumiko ngồi xổm chơi với một sinh vật nửa của con nhái còn nửa kia là con thằn lằn.
Có tiếng rung động ở những cái cây sau lưng Hane cách mười bước chân khi Hane ngắm nhìn vườn thảo mộc, các loại cây bí ẩn khác. Hane với mái tóc ngắn ngang vai, kẹp tóc ở hai bên thái dương thật xinh xắn. Giật mình, cô quay đầu lại thì thấy có một sinh vật giống người xuất hiện, thực tế đây là người của tộc mèo. Cô bé với mái tóc dài đôi tai khá giống con mèo trong bộ áo đầm màu nâu.
_ Chào bạn, bạn là người tộc mèo đúng không? - Hane gặp cô bé ở cạnh bìa rừng.
_ Phải!
_ Bạn đang đi đến đâu vậy?
_ À! Tôi đang tìm người có thể tạo ra được thần khí tốt, xứ sở của tôi đang có sự giao tranh với người của ma tộc. Ma lực miêu giới chúng tôi cần thêm loại thần khí tốt để có thể tiếp tục tranh đấu.
_ À! Mình hiểu! - Hane co khủy tay vẩy vẩy tay xuống mấy lần.
_ Thôi! Mình đi đây! Tạm biệt nhé! Khi nào có duyên ta lại gặp lại nhau.
_ Tạm biệt bạn nhé! - Hane chào đáp lại.
Cô bé hóa thành những cánh hoa bay vút lên rồi biến mất. Hane ngước nhìn theo những cánh hoa.
_ Chà! Phép thuật di chuyển của bạn ấy thật tài tình! - Hane ôm chặt đôi tay trước ngực với đôi mắt long lanh thích thú.
Yumiko rời khỏi chỗ của mình đi tới gặp Hane, cách chỗ hai người là ba mét. Phải đi qua các nhánh cây là chỗ ngắn nhất đến chỗ mà Hane đang đứng. Đi len qua những cái cây khi sắp gặp được Hane thì có một cây leo kỳ lạ quấn lấy chân cô, mọi sức mạnh trong cô như bị tê liệt.
_ Đó là...loại cây gì....? - Yumiko thắc mắc không hiểu lý do gì. Cô sắp bị kéo đi và xiết rất chặt cơ thể với cây dây leo kỳ lạ thì bất chợt Hane trông thấy, lúc này cả hai chỉ cách mấy bước chân.
_ Ối! Yumiko! - Không hốt hoảng cô chỉ tay vào cây dây leo:
_ "Bất động!" - Tia sáng từ ngón tay cô trúng vào cây dây ấy, nó giãn ra cuối cùng cô đưa bạn mình thoát khỏi nó.
_ Nó là cây dây yêu quái mà, sao lại ở đây. Mình biết nó qua một cuốn sách viết về mọi dữ liệu các loại cây kỳ lạ. Cô nhốt cây dây vào một kết giới vừa nhỏ như chiếc hộp rồi phong ấn. Cô sẽ gặp thầy để nói về nó mong thầy biết cách giải quyết nó.
Yumiko vẫn chưa lấy lại được ý thức sau sự cố xảy ra, Hane ngồi xuống nền đất đặt bạn lên đùi mình và đặt tay lên người bạn lòng bàn tay cô phát sáng mắt nhắm lại. Ít phút sau, Yumiko cảm thấy bản thân được hồi phục như chưa có gì.
_ Đó là phép cường hóa trị liệu đấy! - Hane nháy mắt với Yumiko.
Yumiko choàng dậy giật mình:
_ Bạn cũng biết y đạo thuật sao?
_ Ừm! Mình cũng có tìm hiểu nếu gặp trường hợp cần thiết để tự cứu mình chứ. Trong thư viện trường cũng có các quyển sách về y học mà. Mình cũng có nhờ các pháp sư trị liệu phụ đạo để có thể thực hiện được tốt hơn nữa cơ.
_ Chà! Bạn thuần túy quá! - Yumiko chắp tay lại rồi vung ra sảng khoái.
_ Chúng ta đứng dậy đi bạn. - Hane đứng lên đưa một tay ra. Yumiko nắm lấy tay cô đứng lên.
_ Mình sẽ đưa cái cây leo này để thầy giáo giải quyết. Bạn đi cùng mình nhé! - Hane một mắt với Yumiko.
_ Ừ! - Yumiko gật đầu.
Yumiko và Hane thành cơn gió bay đi, họ gặp thầy giáo của mình cách đó ở bên trong vườn cỏ giữa rừng cách chỗ họ trước đây mấy cây số.
_ Thưa thầy, em có chuyện cần nói. - Hane cho biến ra cái hộp kết giới đưa cho thầy xem.
_ Đây là... - Thầy nhận lấy xem qua, tiếp tục:
_ Đó là cây leo yêu thuật chỉ có ở yêu giới, đây là rừng cấm nhiều điều huyền bí khác với cuộc sống bên ngoài. Mà lúc nãy xảy ra chuyện gì à?
_ À! Dạ! Yumiko bị nó quấn quanh người thưa thầy. - Hane thưa.
Thầy giáo nhìn sang Yumiko nhắc nhở:
_ Trò phải cẩn trọng chứ, trò rất giỏi các thuật xuyên thấu, thuật nhãn hay biến hóa mà... Đừng để như vậy nữa nhé! Mà loại cây này nếu bị quấn phải thì mọi sức lực sẽ bị rút hết bị tê liệt hẳn luôn đấy.
_ Ghê vậy sao ạ! - Yumiko rùng mình. Còn Hane chẳng cảm thấy lạ vì cô đã đọc qua các loại cây kỳ lạ ở dị giới.
_ Mà thôi, hãy tiếp tục công vụ của các trò đi. Tự bảo vệ mình và tìm hiểu động thực vật là bài học trong tiết học này. Hãy dùng các kỹ năng ma pháp nào đó phù hợp với trường hợp. Với thần thuật của thầy, khi hết tiết học sẽ biết được năng lực mỗi người để cho điểm.
_ Rõ! - Hane và Yumiko đồng thanh.
Cả hai cô gái biến mất đến khu vực khác ngay sau đó. Cả hai hiện thân ở nơi có vườn cây hàn băng thảo được cho là trị bệnh, cây này không có ở cõi người đâu.
_ Các cây này nó giống như tuyết quá, Yumiko nhỉ? - Hane cười nói.
_ Ừ! Công thức chữa bệnh là thế nào nhỉ, trong một cái chảo đang sôi nếu bỏ nó vào thì nước sẽ trở nên ấm vừa phải dù đang ở trên lò lửa. Giống tắm suối nước nóng quá nhỉ? Hì hì! - Yumiko đáp lại.
Ngay tiếp đó, họ gặp một người của tộc người sói:
_ Chào anh ạ!
Anh chàng người sói trong bộ trang phục màu tối sẫm:
_ À! Chào các em, các em đang dạo rừng cấm đó à?
_ Dạ! Đây là tiết học thử thách của tụi em ạ! - Yumiko đáp lại.
Người sói gãi đầu:
_ À! Ra các em đang học để chấm điểm, thôi chào các em.
Người sói đi mất.
Ana hiện ra ngay chỗ các cô bạn đang đứng trong từ trong cát bụi nhập lại hóa thành.
_ Ra các bạn ở đây, mình tìm các bạn mãi.
Yumiko quay đầu lại sau:
_ Ana, bạn tìm tụi mình à?
_ Ừh! Không thấy các bạn quay lại mình phải dùng thấu thị thuật và cảm giác thuật đấy. Các bạn đã tìm ra được những gì?
Hane đáp:
_ Mình có hàn băng thảo nè, thảo mộc và thảo dược và các món cần thiết khi học ở môn độc dược. Khi đó tất nhiên phải đun sôi vạc dầu lên cho các nguyên liệu cần thiết đó nha!
_ Được! Còn mình thì có nhân sâm ngàn năm mới tìm thấy, bạn ấy cho mình cái cần thiết để thực thuật ở tiết học thảo mộc và thảo dược đó.
_ Thú vị nhỉ? - Yumiko và Hane nhìn trong tay Ana, túi thần của cô có các loại khác nhau. Túi lộ thiên nhỏ mà có thể để vào được như không có đáy vậy.
Xiphi đang cưỡi con vật thân hình giống ngựa, nhưng cái đầu của con sư tử và có cái sừng giống con hươu. Sự pha trộn các thuốc phép với nhau kết hợp hóa học thực nghiệm sẽ tạo ra những giống loài lạ mắt.
Onmy đi lại giữa rừng những hàng cây nơi các rễ cây chi chít nhau thì thấy Xiphi cưỡi trên con vật kỳ lạ:
_ Con sư tử rất khó chiều lắm đó dù có lai giữa các loại khác thì đặc tính cũng không thay đổi.
_ À! Mình sử dụng loại thuật để nó trở nên gần gũi hơn. - Xiphi gãi má đỏ hồng.
_ Thuật gì vậy? - Onmy kinh ngạc.
_ Thì là... thuật thuần hóa.
Onmy để tay ra sau lưng đan vào nhau, cô quay người đi. Có những cây bông tuyết rất đẹp, lạ lùng quá đi. Nó chỉ cao tầm thước rưỡi và lại gần sẽ cảm thấy như đang ở giữa mùa đông.
_ Không khí khi đi giữa vườn bông tuyết rất lạnh, mọi thứ như đóng băng. - Onmy tự nhủ.
Các bông hoa trắng như tuyết, bông hoa có hình lục giác đều với nụ ở giữa. Xiphi xuống khỏi con mà cô cưỡi sau khi đi được một đoạn đường dài. Băng qua những loại cây thuỷ tùng rồi những cây sồi lớn. Có con vật gì mà dài dài ở trên cây có những cái chân bám dính vào cây. Nó theo dõi người đi bên dưới nhả nước dãi thèm thuồng, con vật này có thể phóng chất độc hay thổi ra lửa.
Xiphi với cảm giác nhạy bén đã phát hiện có gì đó nên đã trong tư thế phòng vệ. Con vật phóng xuống rất nhanh, có ý định tấn công cô. Nó phóng chất độc ra phía trước nhằm thẳng cô lao tới.
_ "Vòng tròn bảo vệ" - Xiphi cất lời một vòng tròn vô hình được tạo ra ngăn chất độc lao tới.
Ngọn lửa bùng lên từ con vật phóng tới như muốn vồ lấy cô.
_ Thuỷ tinh linh! Thác nước tuôn trào! - Xiphi đặt chéo đôi tay trước ngực, các ngón tay nắm chặt trừ ngón cái và út xoè ra. Tia sáng từ chính giữa hai tay đặt chéo nhau, một dòng thác đổ xuống chỗ cô đứng đồng thời đáp trả lại con vật.
Lợi dụng khi con vật đang bối rối cô đặt hai lòng bàn tay hướng vào nhau.
_ "Khối Cầu Phong Ấn!"
Chỗ con vật hình thành một khối hình vuông trong suốt nhốt con vật vào bên trong.
Xiphi hóa thành tia sáng trở lại bên thầy giáo, thầy nói:
_ Lại một con vật nguy hiểm nữa! Nó là ma thú dạng rắn của ma giới. Trò giỏi lắm, có thể tự bảo vệ bản thân và chiến đấu với nó rất cừ! Thông qua thiên lý nhãn thầy đã theo dõi trận chiến đó.
Thầy giáo xoa đầu cô bé khen ngợi.
_ Dạ! Cảm ơn thầy! - Xiphi lễ phép vòng tay trước ngực hơi chúi người xuống.
Thầy mỉm cười, Xiphi liền trở thành cơn gió vút đi. Giờ đốm sáng của cô bé bay giữa những hàng cây, Bururu và nhóm bạn Ana cũng theo cô.
Onmy chơi với những bông hoa một lúc rồi rời khỏi. Khi rời khỏi vườn hoa bông tuyết thì không khí mùa đông cũng không còn nữa. Onmy cũng đi theo các bạn đến dòng sông Mẫu Tử Giang.
Onmy nhẹ nhàng:
_ Dòng nước thật trong vắt, khu rừng đã lùi xa một dặm đường. Bãi cát thật mịn màng, khu vực đất liền chỉ cách dòng sông vài mét.
_ Ừ! Ở đây thoáng đãng và mát mẻ với hồ nước, nhưng hồ nước này không phải hồ bình thường đâu. Tên Mẫu Tử của nó có truyền thuyết từ thời cổ xưa, nó rất linh lắm đó.
_ Chúng mình đều biết rõ. - Các bạn đồng thanh.
_ Yên tâm đi mọi người, tiết học sau vẫn ở khu rừng cấm này mà. - Bururu hăm hở.
Mặt trời bỗng chốc nắng chang chang mây không thấy đâu.
_ Hừm! Trời chói và nóng rồi đấy! - Onmy bực bội.
Xiphi gật đầu:
_ Mình sẽ làm cái gì đó để che bớt đỡ nóng.
Cô cho biến ra một lưới chắn tản nhiệt vô hình, dù vẫn trời nắng nhưng cũng chỉ giống như có mây che bớt. Cả bọn tiếp tục bày trò chơi tất nhiên dùng kỹ năng của bản thân nhằm cải thiện và tiến độ năng lực.
Xiphi đề nghị:
_ Chơi trò trốn tìm nhé! Dùng đồng hồ cát khi bắt đầu cuộc tìm kiếm.
Trong tay Xiphi đã có sẵn chiếc đồng hồ cát dài bằng một thước, các bạn đồng thanh chụm tay vào nhau ở trên đầu:
_ Dô!
Xiphi điều khiển cho chiếc đồng hồ bay lên dán trên không trung cách mặt đất tầm ba mét rồi hô lớn:
_ Cuộc chơi bắt đầu!
Cô vừa dứt lời chiếc đồng hồ quay ngược lại cát bắt đầu chảy. Onmy ẩn mình vào thân cây bất kỳ, Ana và Hane độn thổ và Yumiko thì ẩn ở trong lớp đá nào đó. Riêng Bururu muốn chơi nổi nên lặn xuống nước hóa thân thành loài cá hay con gì đó. Năm phút sau, Xiphi đi tìm các bạn, cô hóa thân thành con vật khác chui dưới đất thật nhanh. Cô đã bắt được Onmy trong thân cây và Yumiko ở trong khối đá sát cửa rừng. Trong khi đó Ana và Hane nhanh trí làm cho bản thân đạt mức vô hình tuyệt đối, dù dùng thuật nhãn cũng không thể biết được kể cả cảm ứng thuật cũng không.
Cát gần chảy hết trong đồng hồ chuyển sang màu đỏ nhấp nháy, cuộc tìm kiếm gần đi đến hồi kết.
_ Sắp hết thời gian rồi à? - Xiphi cảm giác sự nhấp nháy báo hiệu. Cô cố gắng tìm kiếm Ana và Hane mà vô vọng, đặt tay lên ngực thở dài một hơi :*Hai bạn ấy ẩn mình giỏi quá, năng lực của họ đáng làm mình khâm phục*
Cát chảy hết Ana và Hane cũng vừa xuất hiện ngay bên cạnh. Xiphi chắp tay bái phục:
_ Các bạn ẩn mình giỏi quá, mình đã cố gắng rất nhiều.
_ Ừm! - Ana và Hane gật đầu.
Onmy nhìn quanh không thấy Bururu đâu:
_ Ủa! Sao không thấy Bururu đâu cả?
_ Hả??? - Các bạn giờ mới chú ý sự thiếu vắng của cậu bạn Bururu.
Dưới hồ nước Bururu bị mắc kẹt bởi một điều gì đó cậu cũng chưa rõ, trong tâm trí cậu hiện rõ người thân của cậu ở nhà và các ký ức tuổi thơ. Cố gắng thêm cuối cùng cậu bé đã thoát khỏi sự ràng buộc, rời khỏi hồ cậu trở lại là bản thân mình.
_ Dưới đó ghê thật, nó còn làm mình nhớ lại những kỷ niệm từng trải qua. Vì vậy nó mới có tên là dòng sông Mẫu Tử Giang.
Các cô bạn chạy lại khi thấy cậu hiện diện liền hỏi:
_ Bạn đã ở đâu vậy?
Bururu gãi đầu:
_ Mình ở dưới sông, mãi mới lên được bờ.
Yumiko co khủy tay lên cằm, cô điềm đạm:
_ Đừng tự ý xuống đó chứ, trong khu rừng cấm này nhiều bí ẩn ngay cả bộ pháp thuật cũng khó hiểu rõ.
_ À! À! Mình xin lỗi. - Bururu mặt đỏ như gấc chín.
Hane nhẹ nhàng:
_ Giờ chúng ta tiếp tục làm gì đó đi, để còn trình diện thầy giáo nữa.
_ Ờ! Đúng! - Các bạn tán thành.
Ai nấy biến thành những tia sáng rời khỏi khu vực hồ nước trở lại cánh rừng nơi họ đã xuất phát.
_ Chúng ta đã trở về chỗ cây sồi ở giữa rừng rồi, giờ mỗi người hãy tự tìm những gì cần thực hiện ở tiết học này. Nếu lỡ bị lạc đường hãy dùng thần giao cách cảm hay tín hiệu cần thiết để mọi người biết. - Ana vung tay ra.
_ Được! Chúng mình tán thành. - Các bạn đập tay vào nhau.
Yumiko hóa thành tia nước, Bururu thành hạt bụi, Hane trở thành cơn gió mỗi người một nơi trừ Ana ở lại vị trí hiện tại. Ana ngã bàn tay ra trong lòng bàn tay hiện ra ánh sáng bốn chiều ghi điều cần làm sắp tới. Thầy giáo sẽ ghi chú ở tấm bảng ảo thuật, các học viên sẽ tự nhận được điều thầy đưa ra mặc dù họ ở những nơi khác nhau.
"Tìm ra sợi lông chim phượng được gắn sẵn"
Bộ lông cũ sẽ được thay mới, tìm ra nó để đặt vào tấm gương huyền thoại.
Ana xoay người hóa thành dòng xoáy rời đi, ánh mắt cô trông thấy trong toàn diện khu rừng.
"Nhãn thuật phạm vi rộng"
Xuyên suốt những nơi bị che lấp để có thể nhìn thấu không bỏ sót, có một số cạm bẫy được làm bằng kết giới không thấy được. Nếu lọt vào sẽ bị nhốt trong luôn, nên phải chú ý. Có thể có ai đó trong rừng tạo ra nó vì lý do nào thì không rõ. Ana có thể xuyên suốt những cái vô hình nhất để tránh bị lọt vào, Hane, Yumiko và Xiphi cũng có khả năng gần như cô. Trong lúc đó người nổi trội nhất vẫn là cô và Hane. Vào một thung lũng nhỏ ở góc rừng bên trái, nó khá sâu mà với khả năng của cô thì sẽ chẳng khó khăn lắm. Thung lũng nằm giữa bốn cái cây lớn hai bên và thảm cỏ xanh mượt mà. *Mình đã nhận thấy sự hiện diện của sợi lông phượng dưới đáy thung lũng*
"Độn thổ" - Ana xuyên thân hình vào lòng đất.
*Có gì đó đang hoạt động* - Sự rung động trong các khối đá, các mũi tên được phóng ra tứ phía, ngoài ra những ngọn lửa màu đen cực kỳ nóng hơn bất kỳ ngọn lửa nào.
_ Không thể ngờ rằng có những thứ đáng sợ như vậy.
Không nản chí, cô tạo ra vách chắn năng lượng để không để nó trúng mình. Thậm chí, cô còn biến đổi bản thân thích nghi với không khí nóng khủng khiếp này. Nắm chặt hai bàn tay đặt trước ngực quả cầu màu trắng mờ ảo hiện ra bao bọc lấy cổ tay cô. Toàn thân phát sáng thực hiện biến đổi xoay chuyển thân thể.
*Tốt lắm! Phép biến đổi này mình đã học khi ở tiết học Biến dạng rồi*.
Cô đã thấy có một sợi lông chim phượng được cắm trên mặt nước.
*Ô! Có thể thầy đã biết vị trí của những sợi lông chim, nhưng để các học viên thực tập để trải nghiệm bản thân nên đưa ra thử nghiệm này. Mỗi học viên chỉ được lệnh tìm kiếm, còn tìm được hay không thì tùy vào khả năng mỗi người, thực lực này sẽ được chấm điểm thi đua*.
Cuối cùng Ana có thể lấy sợi lông chim phượng như mong muốn, hóa thành ngọn lửa rồi tàn đi. Cô đã rời khỏi thung lũng khi đi qua khu rừng kế bên thì cô thấy Bururu bị mắc kẹt trong một lưới phép.
_ Hừm! Trong các khu vực tìm kiếm sẽ có những cạm bẫy kể cả kết giới giăng sẵn, nó nhằm thử thách và thử tài năng của mỗi người.
Kết giới dù vô hình nhưng không thể vô hình với năng lực của cô được, cô có thể biết vị trí chính xác và độ dài ngắn hay cỡ bao nhiêu của kết giới được giăng ra.
_ Bururu, bạn mắc ở trỏng rồi à? Mình nghĩ, bạn hãy cố gắng thực tập các bài học về pháp thuật đó. - Ana hiện ra ở trước mặt Bururu.
_ Ừm! - Bururu gật gù.
_ Chà! Kết trận này như một cái bong bóng cỡ một người lớn, nếu lỡ đi qua vấp phải thì không thể thoát khỏi. - Ana gãi cằm chăm chăm vào trận pháp.
"Giải trận" - Đưa bàn tay ra trước các ngón nắm chặt trừ ngón trỏ và út thẳng đứng. Ana ngẫm nghĩ về mối liên kết các tâm điểm của lưới phép. - Được rồi! Bạn tiếp tục công việc của mình đi.
_ Cảm ơn bạn! - Bururu hai gò má ửng hồng đáp lại không dám nhìn thẳng vào cô vì thẹn thùng.
_ Bạn không nhìn thấy các lưới phép hả? - Ana lo lắng gặng hỏi.
_ À! Ừm! Mình không có khả năng nhìn được các tâm điểm như bạn, có số lưới phép dù dùng thuật nhãn cũng không cảm nhận được.
_ Ừ! Đúng thế đấy! Phải thấy được các tâm điểm rồi phân tích mới giải thuật được. Không thấy thì sẽ bị treo như bạn vừa rồi nhỉ? - Ana liếc mắt nhìn không trực tiếp nhìn cậu.
_ À! - Bururu không thể nói gì thêm.
_ Mình đi đây! - Vòng tròn ma pháp hiện dưới chân cô sáng rực lên, một lúc hình bóng của cô và vòng tròn đều tan biến. Trở về gần sát cửa rừng cấm, thầy giáo đã nhận được các sợi lông chim phượng từ các học trò của mình. Ana cũng trao lại cho thầy sợi lông của mình. Trong khi đó Hane và Yumiko còn ở một khu vực khác, họ đang gần tới đích. Xiphi cũng tìm ra được ở tận sâu dưới lòng đất ở gần bìa rừng phía bắc.
Hane ở khu vực sương mù dày đặc đến mức không thể tìm thấy đường đi nếu với đôi mắt người thường. Khu vực này được gọi là địa phận sương mù, cách xa cửa rừng 7cây số, chỉ cách chỗ của Ana tìm kiếm trước đó mấy dặm đường.
_ Chà! Tối tăm mặt mũi, thảo nào người ta gọi là rừng sương mù. Thật khó nhận biết lối đi dễ bị mắc bẫy lắm, nếu lỡ trúng trận pháp nào đó thì rất phiền phức. Nhắm mắt lại, để hai ngón tay của hai bên lên đôi mắt thầm thì khẩu quyết từ trong tâm trí : "Hãy cho ta ánh sáng soi rọi xuyên thấu sự mù mịt của màn sương". - Giờ thì có thể nhìn thấy đường như không có sương mù hay gì hết.
_ Vậy là có thể đi lại dễ dàng rồi! - Hane thở phào.*Bây giờ cần đi tìm chiếc lông vũ theo chỉ thị của thầy*.
_ "Tinh Nhãn Thuật" - Ánh mắt cô thành màu hồng phấn xuyên thấu dù xa hay gần. Xuyên suốt cả lòng đất không sót một tấc đất nhỏ nào.*Vẫn không có à!*.
_ "Biến dạng thành con chim sẻ" - Con chim vừa bay đi vừa quan sát, ngoài ra còn để ý các cạm bẫy vô tình gặp phải. Cũng như Ana, Yumiko thì cô cũng có khả năng tương tự.
*Các lưới trận vẫn ở một số nơi, nếu lỡ đi vào thì rất khó ra được. Dù có khả năng hóa giải nhưng cũng có số trường hợp mất đi năng lực đó nếu lỡ đi vào. Tốt hơn hết là nên tránh, không để vào đó. Sợi lông vũ ở dưới chân thác nước, cần phải dùng khả năng đi xuyên tường mới có thể vào được. Ở đây đúng là có một dòng suối nhỏ trên mặt đất, các chỗ khác thì đi ngầm bên dưới các rễ cây để đến dòng sông Mẫu Tử Giang*.
Con chim sẻ liền hóa thành trở lại là người nhưng trong suốt, xuyên qua ngọn núi đá lởm chởm thác ghềnh. Có tiếng rung động khe khẽ trong lòng núi, đó là một con vật nước rất dữ tợn. Nó có thể đi xuyên qua như cô dễ dàng, có cái vòi khá giống bạch tuộc và biết phun nước độc. *Đây là con vật gì mà lạ vậy, tất nhiên không phải con bạch tuộc. Vì là rừng cấm huyền bí nên không thể tránh được những thứ kỳ lạ*.
Các xúc tu của con quái vật nước lao tới tấn công cô bé với tốc độ rất nhanh, Hane bị tóm gọn trong một xúc tu.
*Nó nhanh quá, nó được tạo bởi nước không phải con vật bằng da thịt*. - Cô nghĩ. Vừa lúc này cô gần bị trói buộc hoàn toàn bởi quái vật nước.
_ "Ve Sầu Thoát Xác" - Cô thay thế thân hình mới thoát thân như con ve sầu bỏ đi cái thân hình cũ. Thân hình cũ tự động biến mất làm cho con quái vật nước vô cùng hùng hổ lao tới. Ngã bàn tay hóa ra sợi dây làm bằng giả kim thuật được tạo bởi thuật sĩ Karan nổi tiếng. Tung ra trước các sợi dây trói con vật bằng nước, biết như thế chưa thực sự ổn cần đề phòng bất trắc.*Cũng may mình có sợi dây kỳ diệu này, bố mình là người thuộc chuyên ngành liên quan đến bộ pháp thuật. Nên đã cho mình một sợi dây làm bằng giả kim này nhân ngày sinh nhật*
_ Kính thưa hội đồng và các vị trưởng lão, những năm gần đây cứ xảy ra cố sự đợt này đến đợt khác. Từ giờ phút này cần phải chấn chỉnh lại toàn thế lãnh thổ, không xảy ra vi phạm pháp luật như vậy nữa.
Có người giơ tay lên ở dưới hàng ghế đầu hội đồng, giáo chủ cho mời gọi đó là vị chủ nhiệm bộ pháp thuật.
_ Kính thưa, đúng là sự kiện cứ xảy ra khó lường. Chúng ta sẽ cho rà soát hết những ma vật mang ý nghĩa hắc ám thủ tiêu, hắc thủy cầu cũng không ngoại lệ. Nếu bị nó mê hoặc sẽ rất nguy hiểm gây ra bạo loạn như vừa rồi. Quan trọng phải tìm biện pháp thích ứng mới có thể loại bỏ những thứ đó, không phải dễ dàng bỏ nó đi được.
Giáo chủ vuốt cằm:
_ Ngài chủ nhiệm chí phải, những ma vật đó thật khó xử lý cần phải nhận định rõ mới phá bỏ được. Có thể viện hàn lâm sẽ có cách để thử nghiệm bằng mọi phương thức để phá hủy nó.
Các đại biểu hội đồng bắt đầu xôn xao, tiếng huyên náo trong đại sảnh đường dần lộ rõ.
Giáo chủ tiếp nhằm trấn an các thành viên, hai bàn tay đưa ra trước:
_ Được rồi! Xin mọi người bình tĩnh, các phi vụ trên đúng là làm rung chuyển cả mọi sự việc. Các vụ liên quan đến thế giới bên ngoài đã được giải quyết. Nội tình lãnh địa có vẻ nhiều tiềm ẩn đáng ngại. Chuyện này cần dùng pháp bảo để dò xem những ma vật đó.
_ Vâng! - Toàn thể đại biểu hô vang rung chuyển cả đại sảnh đường.
Dưới chân núi Habeki cuộc sống người dân đã trở lại yên bình sinh hoạt như thường lệ. Thị trấn trở nên tấp nập hơn, các cô cậu bé lại tiếp tục nô đùa vui chơi giải trí theo ý mình.
*****
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện tấm thảm bay lớn từ đằng xa, đó là của một vị giáo viên dẫn đầu các học viên của một lớp thuộc học viện Hamara. Tất cả khoác bộ áo choàng màu nâu bên ngoài cũng với chiếc mũ chóp cùng màu. Tấm thảm bay hướng về phía học viện Hamara cách lâu đài quyền năng không xa. Người dân từ dưới mặt đất nhìn lên thấy cảnh tượng đó, có tiếng nói xôn xao.
_ Chà! Vậy là học viện Hamara đã mở cửa trở lại sau biến cố rồi.
_ Đúng vậy! Các cô cậu học trò tiếp tục bài học của mình rồi. Lần này chắc niên khóa mới, vì trước khi biến cố đã có cuộc thi để các thành viên trở thành ma pháp sư. Được chính giáo chủ trao chứng chỉ huy hiệu phù thủy là đường đường chính chính trở thành rồi.
_ Được rồi ha! Niên khóa này sẽ cho các học viên mới, còn những người được công nhận sẽ được huấn luyện theo cách thức mới để lên cấp cao hơn.
Họ vừa bàn luận xong thì tấm thảm đã bay tới trên đầu họ rất là cao, chở được nguyên cả một lớp luôn gồm gần năm mươi người. Tấm thảm bay xuyên qua kết giới để vào bên trong học viện, theo quy định chỉ có thành viên liên quan đến trường mới đi xuyên qua được.
Ở tại lớp học viên mới, cô giáo cùng các học viên trên thảm bay đáp xuống sân trường. Tất cả đến trước lớp học đã được chọn trước đó, cô giáo tay cầm chiếc đũa phép thông dụng. Cô giáo nói với các học viên:
_ Hỡi các học viên lớp 1 A1, các trò đã được điểm danh vào lớp mới vừa rồi. Các trò giờ đã là những ma đạo sĩ mầm non, sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành phù thủy tập sự. Đây là trường nội trú, nên các em sẽ ăn học và ngủ tại trường. Các trò sẽ được về nhà thăm gia đình các thầy cô sẽ sắp xếp. Khuôn viên trường rất rộng rãi, khi học xong tập chổi các trò sẽ được thể hiện thực lực của mình.
Các cô cậu học trò chăm chú nghe theo từng lời nói của giáo viên chủ nhiệm. Tiếp đó, cô giáo dẫn các học viên vào bên trong lớp học để chuẩn bị cho bài học đầu tiên. Các học viên nam trong bộ áo sơ mi trắng và quần màu tối, các đối với nữ áo trắng có nơ đỏ với váy màu đen tuyền đến đầu gối.
Cô giáo bước lên giảng đường, còn các học viên vào chỗ ngồi. Trên giảng đường là bậc thềm cao so với sàn nhà lớp học có bàn ghế giáo viên, chiếc bảng đen nằm ngay chính giữa bục giảng. Cô giáo đứng trên bục cất tiếng:
_ Các trò đã trải qua thời kỳ mầm non, độ tuổi vui chơi trang trí và các thủ thuật vừa phải đúng với lứa tuổi. Từ hôm nay các trò đã vào tiểu học bước đầu để học những kỹ năng cơ bản, trong đó có viết chữ và những khả năng với các chiêu thức trong cuộc sống hàng ngày. Cô sẽ dạy các trò thực thuật các loại chú thuật trong sinh hoạt hàng ngày, còn môn cưỡi chổi thì đến tiết thể dục sẽ dạy. Riêng cưỡi thảm bay và một số cách thức thì lên trung học mới được phép dạy. Các trò hãy lấy ra quyển Chú pháp cho người mới bắt đầu.
_ Dạ! Vâng! - Cả lớp học vang lên.
Chú pháp đã học đến thuật dị dung, tức có thể thay đổi hay bắt chước giọng nói của người khác. Nếu dùng thuật này dù nói bằng giọng nói của ai tùy ý muốn, người ta cũng không thể nghi ngờ được.
Cô giáo nói:
_ Hôm nay cô sẽ dạy các trò dị dung thuật, hay cố gắng học tốt nhé. Cô sẽ dạy luôn các trò có thể sử dụng được ảnh niệm thay vì niệm thần chú (tức khẩu thuật). Ảnh niệm tức có thể dùng ý nghĩ để biến đổi sự vật mà không cần thiết phải niệm bằng miệng, hiệu quả rất cao.
_ Vâng ạ! - Cả lớp đồng thanh.
Lớp học im phăng phắc, cô giáo chỉ ra cách thức có thể phát huy thực lực của môn học. Cô giáo thử giọng một ai đó trong lớp và thể hiện như người đó, biến hình thành người đó luôn.
_ Không ngờ di dung thuật có thể thay đổi thành giọng của bất kỳ ai, không ai có thể phân biệt được. - Một học viên bình luận.
Giáo viên trở lại chính mình, cô nói:
_ Đó là phép thuật đổi giọng, các con thấy thế nào?
_ Dạ! Nó giúp con thay đổi giọng tùy ý muốn, khi thực hiện rất khó để người khác nhận ra. - Một học viên đứng dậy trả lời.
_ Con nói đúng! - Cô giáo đáp. - Giờ các con hãy thực hiện phép này nhé.
_ Vâng, thưa cô! - Cả lớp đồng thanh.
Cô giáo trở về bàn giáo viên xem lại sổ sách, trong các chương trình học thuật có cả thuật"Nhập Mộng Đại Pháp" tức đi xuyên vào giấc ngủ của người khác xem người ta đang mơ thấy gì. Điều quan trọng là phải thoát khỏi giấc mơ trước khi họ tỉnh giấc, nếu không sẽ gặp rắc rối.
*Giáo trình sắp tới là bài học này à? Chà! Mình sẽ thu xếp*.
Ở một lớp học khác tức lớp Chiến Phép, lớp này là lớp giành cho học sinh giỏi. Họ đang dạy cho học viên học thuật biến hình, giờ học biến hình sẽ dạy biến thành một ai đó hay vật dụng hay con vật nào. Môn biến hình từ lớp 3 học kỳ II là bắt đầu được dạy, trong đó có thể sẽ dạy cả thuật"Điều khiển suy nghĩ của đối phương" hay bay lượn trên không trung bằng chính cơ thể mình được gọi là thăng thuật hay khinh công. Tất nhiên là không cần bất kỳ cánh hoặc cái gì hỗ trợ để bay cả.
Ở ngoài sân, bác bảo vệ cầm cái dùi cui vừa tay đi trên sân trường. Bác trong bộ đồ màu xanh lục với chiếc mũ bê rê, đi xem xét và kiểm tra từ mọi góc cạnh để giữ gìn trật tự an toàn. Đi kiểm tra một vòng bác trở lại phòng bảo vệ ở sát cổng trường tiếp tục công việc.
Ở lớp Chiến Phép, có cô bạn tên Xiphi với mái tóc ngắn. Cô bé có thể thực hiện các kỹ thuật mà ngay cả các thuật sĩ bậc trung cấp phải nể phục.
Ban giám hiệu nhà trường đối diện với sân trường, hai khối lớp học ở hai bên cạnh thành hình chữ U. Người đứng đầu là cô hiệu trưởng Sinzo Mirako, thiên tài về ma pháp. Cô với mái tóc vàng cột ra hai bên trong bộ áo màu vàng thắt nơ màu đỏ, thoạt nhìn cô cứ nghĩ là thiếu nữ 18 tuổi chứ tuổi thực tế có thể trên 300 thì phải. Cô soạn mấy cuốn sách trên bàn xem các kỹ năng cổ xưa mà anh thư ký Arita của đại hội đồng tối cao đem đến.
*Những năng lực cổ xưa đã thất truyền một thời gian, nay đã được các vị trưởng lão thông qua. Giờ mọi người chấp nhận công bố vì năng lực xưa bị hạn chế sẽ khắc phục để phát triển tốt hơn. Các học viện pháp sư muốn cạnh tranh với học viện phù thuỷ để xem xét năng lực của bên nào hơn. Đặc biệt có lần hai bên xảy ra giao chiến mà mất cân bằng*
Cô Sinzo Mirako nhắm mắt lại đứng giữa căn nhà nhắm mắt lại phát hiện có mục tiêu đang theo dõi mình. Vòng tròn ma pháp màu vàng dưới chân cô sáng rực lửa, trong tay hóa ra cây quyền trượng có gắn ma thạch. Cô hóa thành tia sáng bay lên và thấy có tia sáng đen cách đó không xa. Họ gặp nhau trên mái nhà sát cạnh giữa ban giám hiệu và khối lớp học bên tay phải, và cách mặt đất tới ba tầng nhà.
_ Ngươi là ai? Sao lại theo dõi ta? - Cô trở lại hình ảnh nguyên trạng.
Ánh sáng đen hóa thành một người bịt mặt trong bộ đồ đen:
_ Lâu rồi không gặp, cô quên tôi sao?
_ Ngươi là... - Cô Sinzo ngờ vực.
_ Tôi là Shiro Teka trong mật vụ thời cô còn là chiến binh cách đây hơn 200 năm trước.
_ Ra thế! Ngươi tìm ta làm gì?
_ Ta muốn thử tài năng của cô không ngờ phép thuật của cô tiến bộ hơn trước. Thần giao cách cảm và cảm ứng nhạy bén đó nha!
_ Ra thế! - Cô Sinzo để tay lên ngực thở phào.
_ Không ngờ cô đã trở thành hiệu trưởng của học viện phép thuật Hamato nổi tiếng này. Tôi cũng không ngờ một ngày nào lại gặp mặt cô.
_ Thế à? Vậy anh đã ở đâu suốt thời gian qua? - Cô Sinzo sửng sốt.
_ À! Một thời gian tôi làm nhiệm vụ ở dị giới theo chỉ thị của bộ pháp thuật, làm một nhân viên mật với nhiều cách thức khác nhau. Lúc ở yêu giới, ma giới, Atula giới... Có một thời gian tôi phải ẩn mình vì sự tấn công của các thế lực hắc ám, ma đạo hay tà quỷ. - Shiro kể về hành trình bản thân từng trải qua.
_ Chà! Công việc của anh gian nan quá, đó là nhiệm vụ của ma pháp mật vụ. Tôi hiểu tình cảnh đó của anh mọi thứ thật khó nói. - Hai tay Sinzo chống hông, lòng bàn tay ngửa ra ngoài.
Người mật vụ thở dài một hơi:
_ Lâu rồi mới gặp lại cô đó, Sinzo à! Cả trăm năm trôi qua mà cô vẫn như lúc chúng ta gặp lần đầu, lúc đó cô chỉ 18 tuổi thôi.
Cả hai che miệng cười phá lên.
Cô Sinzo dùng tay hất tóc cột bên trái lên hỏi:
_ Hôm nay anh được nghỉ phép à?
_ À! Tôi mới trở lại lâu đài không lâu, tôi đã được quân doanh cho nghỉ phép một thời gian. Mai tôi lại phải đi rồi, bộ pháp thuật có lệnh mời.
_ Ô! - Cô Sinzo chu môi lại tay vòng lại.
Có tiếng gọi ở bên dưới:
_ Cô Sinzo ơi! Cô Sinzo ơi!
Thông qua cảm ứng cô có thể nghe được ai đang gọi mình dù không dùng đến thính giác. Ánh mắt cô xuyên thấu qua mọi ngóc ngách như không có gì ngăn cản tầm nhìn vậy, còn thấy rõ như người đó ở trước mặt mình vậy. Không chỉ cô mà người mật vụ cũng biết rằng có người cần gặp cô.
_ Thôi! Tôi phải đi đây, chuẩn bị tốt mọi thứ để đến gặp chủ nhiệm.
_ Ừm! - Cô Sinzo thả tay xuống gật đầu với người mật vụ. - Dù sao cũng không được gặp lâu, tiếc thật! Đành tạm chia tay ở đây thôi!
Người mật vụ và cô Sinzo hóa thành chấm sáng trở về nơi họ đã rời đi.
Chấm sáng màu vàng giáng xuống văn phòng hóa thân lại là cô Sinzo.
_ Có chuyện gì vậy cô Zumi?
Cô Zumi trong bộ trang phục màu xám, tóc cột ra sau lưng. Dáng vẻ cô là một phụ nữ trung niên với gương mặt trái xoan.
_ Thưa cô Sinzo, lớp Biến của tôi có vài sự cố.
Cô Sinzo ngạc nhiên:
_ Lớp Biến hình có chuyện gì?
Cô Zumi nhớ lại sự việc:
_ Trong khi dùng thuật Biến có xảy ra sự cố lạ lắm, không biến dạng hợp lý lại tạo thành một loại gì ý.
_ Để tôi đi xem!
Cả hai biến mất trong những tán lá vương ra rồi tan biến. Chớp mắt, họ có mặt ở lớp Biến phía bên trái văn phòng ban giám hiệu.
_ Đây là trường hợp đột biến khi sử dụng quá mức năng lực. Và đặc biệt cũng có thể bên trong câu thần chú có vấn đề. Trường hợp này viện hàn lâm ma pháp là viện nghiên cứu sẽ sớm tìm ra tình trạng này. - Cô Sinzo nắm lấy cằm đăm chiêu, ánh mắt cô đổi màu thành nâu đỏ. Có thể đây là thuật Trực Tử Ma Nhãn hãy một loại thuật nhãn nào đó.
_ Cô thấy gì rồi?
_ Tôi thấy trong đó một khói đen trắng rất lạ!
_ Hả?
Cô Sinzo lướt nhanh như gió lướt qua, đưa người biến dị về văn phòng.
_ Cô hãy làm tiếp công việc của mình đi!
_ Rõ!
Cô Sinzo đưa người biến dị vào phòng luyện thuật hay có thể gọi là đạo trường. Cô làm vài phép thuật để xem có thể hóa giải thuật này hay không, cô cũng cho gọi người của hàn lâm viện rồi. Họ sẽ tới sớm thôi, trong hiện tượng bí hiểm cô phải ở lại sát hạch không rời khỏi học viện mà đi lúc này. Vòng tròn phép thuật hiện ra sáng rực cả căn phòng kín mờ ảo. Thân thể của cô lơ lửng cách mặt đất vài thước, các tinh cầu như những bóng nước tựa như viên bi ve cỡ vừa phải. Cả người biến dị cũng bay lơ lửng theo cô với ngang tầm.
_ Chú thuật không có tác dụng gì à? Đây là loại mà mình chưa từng gặp hàng trăm năm nay đấy. - Cô Sinzo gạt bỏ tóc mái che tầm mắt, cảm thấy bức xúc.
Vừa lúc một người đàn ông xuất hiện với mái tóc dài cột sau lưng. Là một thuật sĩ ở viện nghiên cứu ma pháp dưới chân núi.
_ Anh Hiyo này, tôi chờ anh lúc nãy đến giờ đấy! - Cô Sinzo trách móc.
_ Ừ! Giờ tôi sẽ đưa người này về hàn lâm viện xem xét tình trạng. Người có khả năng nghiên cứu cao là kỹ sư pháp thuật Karan.
_ Được đấy! - Cô Sinzo thân thể từ từ hạ xuống đất trong tư thế xếp bằng thiền định.
Vòng tròn phép thuật biến mất, cả hai rời khỏi phòng luyện thuật. Trừ vị thuật sĩ kia thì về viện hàn lâm, còn cô Sinzo thì phải giải quyết những việc cần phải thực hiện.
Cô Sinzo dùng phi thiên để bay giữa không trung ngắm nhìn xuống dưới. Lướt qua một nơi đồng cỏ lớn sát cạnh ban giám hiệu, đây là nơi tập thể dục nếu lớp học nào có tiết này sẽ vào đây. Có một cái cửa sắt để vào, cô trông thấy rất nhiều người đang tập luyện với một thầy giáo huấn luyện.
Giọng thầy vang lên:
_ Các trò hãy tập trung tư tưởng nâng cơ thể bằng chính ý nghĩ của mình.
_ Phép điều khiển kỹ thuật bằng ý nghĩ à! - Cô Sinzo mỉm cười.
Một lát sau, tất cả các học sinh đều thuần thục. Vị giáo viên thở phào ngước nhìn lên thấy cô Sinzo đang ở giữa khoảng không. Thầy bay lên và gặp cô ở trên, cô hỏi:
_ Thế nào rồi thầy Junty?
_ Các học sinh nắm bắt rất nhanh trong quá trình giảng dạy, cho dù đôi khi có gặp khó khăn nhưng cố uốn nắn và bền bỉ là được.
_ Ồ! Tôi cũng thấy rồi, tôi ở đây gần nửa tiếng rồi quan sát từ nãy giờ mà hồi hộp.
_ Vâng! Tôi cũng thấy vậy cô Sinzo à! Mong rằng từ giờ đến cuối năm học các học viên đều nhận được bằng cấp.
_ Ừ!
Thầy từ từ đáp xuống đất như con chim hạ cánh nhẹ nhàng. Cô Sinzo rời khỏi bay đến một nơi khác rồi đáp xuống nhẹ nhàng ở lớp học ảo thuật, khi đi qua các lớp cô trở nên vô hình dù bất kỳ ai có thần nhãn cũng chưa chắc nhìn thấy cô. Nhìn vào bên trong lớp, các em học sinh sử dụng các loại ảo thuật biến hóa. Không giống các trò ảo thuật thông thường, nó là loại ảo thuật pháp theo hình thức pháp thuật.
Cô giáo viết lên tấm bảng đen rồi nói:
_ Các trò hãy xem cô có thể biến cây bút này thành con chim bồ câu.
Các học viên làm theo đã có kết quả ngẫu nhiên, có số không đúng với chỉ định mà thành một cái khác. Khi đó có một học viên lại giở nhầm một bài ảo thuật, trong đó ghi là"Ảo thuật hoán đổi sự vật", có một phần là thân thể bản thân ảo hóa thành một thực vật nào đó...
Cô Sinzo lướt qua một lượt các lớp học khác, đi qua lớp Tiên tri. Lớp học này có sẵn một quả cầu thủy tinh trắng trong, nếu cần thiết có thể xem chuyện gì đang diễn ra hay sẽ xảy ra trong tương lai. Đến với lớp Chăm sóc sinh vật huyền thoại, lớp học này có những con vật chỉ nằm trong trí tưởng tượng. Nhưng ở đây thì nó thực tế vẫn tồn tại những loại sinh vật lạ lùng ấy. Những học viên ở đây, được chỉ dẫn huấn luyện những con thú. Tuy nhiên không dễ dàng gì buộc chúng theo dễ dàng được, phải trải qua nhiều công đoạn mới có thể được. Giáo viên dạy ở đây là cô Tasmi trong bộ đồ sẫm màu. Cô đang lấy ra con nhân sâm lâu năm, nó cựa quậy kinh khủng. Tiếng thét của nó cần cẩn thận có thể gây nguy hiểm: Nhẹ thì ngất lịm còn nặng có thể tử vong. Vì vậy khuyến cáo phải dùng bùa giảm hết cỡ âm thanh, không để lọt bất kỳ tiếng nào dù nhỏ nhất.
Cô Sinzo hóa thành tia sáng đến lớp Chiến Phép, thầy giáo đang dạy làm sao có thể sử dụng môn Độc dược đúng hơn là môn hóa học. Biến ra thời gian biểu của lớp này, tiết học kế tiếp liên quan đến khu rừng cấm.*Khu rừng cấm à! Trước đây từng xảy ra vụ người lột da ở đấy, nhưng may sao vụ đó đã mau chóng qua đi*.
Tuuùuuung!!! Tuuùuuung!!! Tuuùuuung!!! - Tiếng trống trường vang lên, cô Sinzo dùng dịch chuyển bản thân về văn phòng chỉ trong vài tích tắc.
Học viên từ các lớp ùa ra như ong vỡ tổ, chỉ giây lát cả sân trường trở nên náo nhiệt cả lên. Xiphi đến thư viện trường tìm lấy cuốn sách cần tham khảo, cô bé rất ham đọc sách. Cuốn sách hướng dẫn sử dụng các phép thuật trị liệu và các kỹ năng học tốt, quyển sách đó lại nằm ở kệ cao. Thư viện trường có các kệ sách được cố định trên tường, cũng có số trên mặt đất. Các quyển sách cho các giáo viên, học sinh và các loại tham khảo...
Xiphi ngước nhìn lên cuốn sách mà cô tìm kiếm lại ở quá tầm với tới năm chồng sách. Cô nhắm mắt lại tập trung tư tưởng, chỉ giây lát thân thể cô nhẹ nhàng có thể tự nhấc bổng khỏi mặt đất. Chân cách mặt đất hơn hai mét, lơ lửng trong không khí. Lấy đúng cuốn mình cần cô từ từ hạ xuống đáp đất như chim đậu. Các cô cậu học trò khác cũng đến để tìm kiến thức cho bản thân mình.
Bakuru với mái tóc cắt ngắn trong bộ trang phục màu trắng hỏi:
_ Xiphi, bạn cũng ở đây à?
_ Ừ! Mình muốn học hỏi thêm để có thể tiến hành tốt cho học tập. - Gương mặt cô hồn nhiên tươi sáng.
_ Ừm! Sắp tới có tiết ở khu rừng cấm bạn ạ!
_ Mình biết chứ! Trong đó rất nhiều loại thực vật và các sinh vật kỳ lạ kể cả loài rồng, vô vàn điều kỳ diệu.
_ Ừ! Tuy nhiên trong đó các cây rậm rạp rễ cây chi chít giữa đường đi dễ té ngã lắm. Chỉ có khu vực gần sông Mẫu Tử Giang là thoáng đãng mà thôi. - Gương mặt cậu bé rầu rĩ.
Xiphi gật đầu.
Hanto điềm đạm nói:
_ Theo truyền thuyết bất kỳ ai ngã xuống dòng sông này đều có thể nhìn thấy người thân của mình dù ở xa tới đâu.
Ramis xem lại các trình tự trong cuốn sách về thuật biến, vì khả năng này còn thiếu sót với cậu.
_ Mình thì muốn xem cuốn sách Phòng chống nghệ thuật hắc ám, vì nó có khả năng tự bảo vệ và phòng trừ các thế lực hắc đạo quẩn quanh đâu đây mà ta không thể nhận biết được.
Mirako đến bên cạnh Xiphi, cô bé với kiểu tóc ngắn dễ thương. Mirako hỏi:
_ Bạn đang xem gì đó?
_ À! Những quyển tham khảo nhằm phát huy khả năng bản thân, mình đảm bảo sẽ nâng cao được phép thuật của mình. Mình đã có thể dùng ảnh niệm thay vì niệm thần chú rồi, chỉ cần nghĩ đến là có thể có được rồi.
Mirako giật thót:
_ Ô! À à!
Trong căn nhà kho để các loại chổi dành cho việc tập luyện ở góc sân trường. Một số học sinh đã lấy ra để có thể bay lượn quanh khu vực sân trường, có một người lỡ bay ra ngoài sân trường. Bác bảo vệ nhìn thấy liền quát:
_ Này, không được tự ý rời khỏi sân trường, chỉ được dùng trong trường thôi.
_ Dạ vâng, thưa bác.
Trong khi đó có hai học sinh lạ mặt hạnh kiểm cá biệt hóa trang thành một người nào đó trong trường đang dự tính điều gì đó.
Có một cậu bé của lớp Sinh Hoá hiện ở phòng tập thể dục để ôn tập những khả năng đã học vừa rồi. Hai kẻ lạ mặt đó lẻn vào đánh bất tỉnh nhằm lấy đi tấm thẻ nhập trường, luôn mang theo bên mình. Nếu mất thẻ này sẽ không được công nhận là học viên nhà trường. Tấm thẻ được làm bằng bìa cứng màu trắng và trông giống như ép Plastic vậy.
_ He he! Không ngờ chúng ta lại có được nó! Ha ha ha!
Cậu bé tỉnh dậy không biết có gì vừa xảy ra, cứ nghĩ là mình ngủ quên, cũng không cảm thấy nhức nhối ở vị trí nào cả. Nhưng khi thò tay vào túi áo thì tấm thẻ không cánh mà bay. Cậu sợ bị đuổi học nên cố gắng đi tìm tấm thẻ mà không thấy liền về lớp. Các bạn trong lớp trông thấy vẻ lo lắng của cậu liền hỏi:
_ Có chuyện gì mà bạn âu sầu vậy?
_ Mình bị... bị mất thẻ nhập học. - Giọng Miro lắp bắp.
_ Cái gì??? - Cả lớp thét lên.
Cô nàng Toka tóc nâu để dài chống tay:
_ Tấm thẻ đó mà cũng làm mất được, bộ không có gì để mất hay sao?
Lanto, cậu bạn thân ngày nào của cậu lại gần cậu hỏi cặn kẽ hơn:
_ Miro! Bạn bình tĩnh nào, hãy kể lại sự việc cho mình nghe đi! Có thể mình và các bạn sẽ có cách giúp bạn!
Cậu bé điềm tĩnh kể lại sự việc, cả lớp ngồi xuống ghế không ai làm xôn xao dù nhỏ nhất:
_ Mình đang ôn lại các bài tập trong phòng tập thể dục, không rõ có cái gì làm mình choáng ngay sau đầu. Khi mình tỉnh dậy thì không cảm thấy gì lạ xảy ra kể cả dấu vết bị đánh, chỉ mỗi tấm thẻ thì không thấy đâu.
Các bạn gái trầm trồ:
_ Lạ thật! Sao lại có sự lạ lùng như vậy được nhỉ?
_ Mình cũng đang phân vân không rõ bộ mặt thật của kẻ đó và ý đồ gì nữa.
_ Có lẽ việc này nên để Karin trổ tài đi, cô ấy khá giỏi trong việc điều khiển con rối đấy. Chỉ cần một sợi tóc hay bất kỳ cái gì trên người của đối tượng, cô ấy sẽ dễ dàng bắt buộc và đưa kẻ đó về đây.
Miro giật mình mồ hôi toát ra*Là nhỏ Karin sao, bạn ấy rất nóng tính lắm đó*. Cậu nhớ lại trước kia Lanto từng mượn quyển sách và làm rách nó, bị bạn ấy tẩn cho một trận. Karin với tóc cột làm hai bên ở hai bên thái dương. Cô bé lại gần bên cạnh Miro đặt tay lên vai:
_ Mình sẽ giúp bạn, mình không để bạn bị đuổi học đâu!
Lời nói dịu dàng này làm Miro rất cảm động:
_ Cảm ơn bạn nhiều nha! Karin!
_ Không có gì! - Cô bạn nháy mắt với cậu.
Hai cô bạn với mái tóc nâu thẫm cũng đi theo sau Karin thì thầm vào tai Karin:
_ Bạn nhận giúp Miro à?
_ Ừ! Lika ạ! Mình chẳng thích cái trò này chút nào! - Giọng điệu Karin nghiêm túc.
Cả ba cô gái dịch chuyển tức thời rất nhẹ nhàng đến khu vực thể dục, Karin dùng thuật nhãn đã nhìn thấy một sợi tóc của ai đó làm rơi. Cô mỉm cười.
Yumi hỏi:
_ Bạn tìm thấy gì rồi à?
Karin tin tưởng quay đầu sang Yumi:
_ Ừ! Sợi tóc của thủ phạm!
Cả ba biến mất trong chớp mắt về trước hiên lớp học ngồi trên lan can lớp mình. Lấy ra một con hình nhân bằng vải, cắm sợi tóc lên đó dùng ý thức để điều khiển. Trong thời gian đó hai tên xấu đang ở cách họ rất xa, ở sau khu vực thể dục cách xem có để lại dấu vết gì không. Lúc nãy do sơ suất nên chạy đi không chú ý, yên tâm không có gì định đến khu vực khác phi tang cái thẻ. Chỗ hai người ở cách chỗ lớp Sinh Hóa chỉ nhìn không rõ mặt đối phương. Người với bộ tóc dài bỗng nhiên cảm thấy có gì đó kéo mình đi mà không chống lại được. Người bạn của người bị kéo đi cũng muốn xem có chuyện gì xảy ra nên đi theo, một số bạn lớp khác cũng thấy hơi lạ nên chú ý. Cuối cùng cả hai xuất hiện trước mặt các bạn, thủ phạm đã ở ngay trước mặt mọi người.
_ Thì ra là hai người! Hai người là học sinh cá biệt của học viện Higan hả? - Miro chỉ tay về phía hai người trước mắt.
_ Thật hả? - Lika che miệng sửng sốt.
_ Ra là người trường khác à? - Mika che miệng nói, cô bé là người mà Miro mến nhất.
Hay chúng ta gọi hội trưởng hội học sinh đến giải quyết đi! - Các bạn nam bàn tán.
Hai kẻ lạ mặt ném lưu đạn khói mù mịt thừa cơ chạy đi, Miro thấy thế đuổi theo sát nút. Lanto cũng theo sau Miro nhằm có thể giúp cậu điều gì.
Hai kẻ chạy tới khu vực dọn dẹp vệ sinh rồi ẩn thân trong cái cột gần đó. Không ai có thể nhìn thấy được hai người họ, một tia sáng bay lướt qua tâm trí Miro:
"Hai kẻ đó ẩn thân ngay bức tường đối diện"
Giọng Mika vang lên trong tâm thức cậu, cô bé Mika có thể dùng thấu thị để xuyên suốt mọi thứ vô hình. Cô không trực tiếp hiện diện chỉ dùng thuật pháp xuyên tâm thông qua ý thức.
"Chúng đang ẩn thân trong các cột tường!" - Miro dùng thần giao cách cảm với Lanto.
_ Mình hiểu rồi! - Lanto nháy mắt với Miro.
Lanto cho hóa ra những cái đinh trong suốt nhốt hẳn hai kẻ trong lưới phép của mình. Mặc dù nó không thể giữ vững trong thời gian dài, hai kẻ cố phá dỡ nó để thoát ra.
_ Vẫn cố kháng cự à? - Lanto nói.
Một chốc sau, tiếng tí tách do vỡ nứt của lưới phép, Lanto cảm thấy không thể giữ chân hai kẻ này thêm.
Tí tách! Tí tách! Xooảng! - Lưới phép bị phá vỡ, hai kẻ định chạy trốn thì bỗng dưng thấy mình đông cứng lại. Karin, Mika và hội trưởng hội học sinh xuất hiện trong tia sáng. Hội trưởng trong bộ đồ màu đen tóc cắt ngắn là đàn anh khóa trên. Mika với bộ tóc đen ngang vai óng mượt.
Hội trưởng học sinh:
_ Tôi đã nghe các bạn này nói rõ mọi chuyện rồi, chuyện này nhà trường sẽ giải quyết. Không để lặp lại vụ này lần nữa đâu.
Lanto và Miro thở phào nhẹ nhõm. Hội trưởng ngã bàn tay ra cái thẻ nhập học từ trong túi tên tóc dài hiện ra trong tay anh. Anh đưa cái thẻ cho Miro căn dặn:
_ Lần sau không được để mất nữa nhé.
_ Dạ! Thưa hội trưởng.
Hội trưởng đưa hai tên lạ mặt cùng biến mất.
_ Bọn mình đã trình báo cho Hội trưởng về vụ việc này, anh ấy rất phẫn nộ cho vụ việc vừa rồi đấy! - Mika đặt bàn tay trước ngực nhẹ nhàng nói.
_ Thế à bạn? - Miro đáp lại, trong lúc đó Luto đang ngồi quỳ một chân xuống nền đất một tay gãi sau đầu.
_ Phải vậy đó! - Karin tay chống hông nhìn cậu chăm chú.
_ Mà Mika này, lúc nãy bạn ở đâu mà có thể thấy được hai kẻ lạ mặt đó vậy? - Miro gương mặt đỏ phừng khi nói chuyện với cô.
_ À! Mình theo dõi các bạn bằng thuật xuyên thấu, dùng thấu thị để thấy hắn ẩn thân trong tường đó. Khi đó mình đang cách chỗ các bạn mấy lớp học. - Mika hai tay ở sau lưng đưa ra trước chập hai ngón tay với nhau, hai gò má ửng hồng.
*Hi hi! Đúng là đôi thanh mai trúc mã* - Karin khúc khích cười không thành tiếng. một tay gãi cằm.
_ Ta về lớp thôi! - Karin lạnh lùng.
Cả bốn trở về lớp trong chớp mắt, riêng Miro chưa thạo thuật di chuyển cho lắm nên Luto nắm tay đưa cậu về luôn.
Các bạn trong lớp thấy cả bốn người về, Lika hỏi:
_ Tình hình sao rồi?
_ Ui! Ổn thoả cả! Hội trưởng hội học sinh đã giải quyết chuyện này rồi! - Mika đáp lại.
_ Ồ! Anh ấy hả? - Lika hai bàn tay áp vào hai gò má rất thích thú, cô rất thần tượng người này.
_ Ừ! - Mika gật gật.
Tiếng trống vào lớp vang lên chấm dứt giờ ra chơi. Cô giáo bước vào, Tarami với mái tóc ngắn vừa phải kẹp nơ bên trái thái dương là lớp trưởng:
_ Cả lớp, đứng!
Học sinh cả lớp đứng dậy trang nghiêm chào cô.
_ Các em ngồi xuống đi! - Cô giáo lại bàn giáo viên góc lớp trên bục giảng soạn bài giảng của mình ra.
Jutin thầm nghĩ:
*Hôm nay sẽ học thuật mở cửa không gian làm nên không gian bốn chiều*.
Ở lớp Chiến Phép, thầy giáo đã đến:
_ Tiết học này liên quan đến khu rừng cấm, các trò theo tôi!
_ Dạ! Vâng!
*****
Khu rừng cấm cách trường học khá xa, nhưng với thuật không gian thì chỉ cần bước một bước là đến nơi. Cửa không gian đóng lại, thầy giáo nghiêm nghị:
_ Trong khu rừng này nhiều loại cây cỏ lạ, các sinh vật truyền thuyết chỉ có duy nhất trong khu rừng cấm này. Có một số loại rất dữ dằn và rất độc, các trò hãy thận trọng nhé! Các trò đều giỏi các kỹ năng phòng vệ cả chứ?
_ Dạ! Vâng!
_ Tốt!
_ Trong môn phòng chống nghệ thuật hắc ám chỉ dạy các trò các kỹ năng phép thuật tự bảo vệ bản thân hay người khác. Các trò hãy cố gắng lên. - Thầy giáo nghiêm nghị động viên tinh thần.
_ Rõ!
Trong rừng cây rậm rạp ở phía xa, có một con nhân mã chạy ngang qua. Nhìn từ phía mọi người thì chỉ là cái chấm đen.
_ Gì vậy? Có tiếng động gì à? - Juna nhẹ nhàng hỏi. Cô với bộ tóc vừa phải quá vai một tý.
Xiphi dùng thuật nhãn và nói:
_ Đó là một con nhân mã cách chỗ chúng ta rất xa đó.
_ Tiếng động từ mấy chục cây số mình cũng có thể nghe thấy. - Juna vuốt nhẹ tóc ra sau đầu.
Có một con ngựa trắng có cánh trắng như ngọc trai với cái sừng màu vàng nhọn trước đầu chạy theo con Nhân Mã:
_ Chào anh Hento, anh đang tìm gì vậy?
_ À! Hôm nay tôi muốn gặp lại người bạn thân, tôi không rõ anh ấy ở đâu trong khu rừng cấm này. - Nhân Mã tối tăm mặt mũi.
_ Ừm! Chuyện đó thì... Anh hãy miêu tả cho tôi anh ấy dáng vẻ thế nào?
_ Anh ấy cũng giống tôi, anh ấy với bộ lông óng mượt với màu bạch kim.
_ À! Tôi cũng từng thấy, hiện anh ấy đang ở nơi tộc mèo sinh sống cũng trong khu rừng này.
_ Cảm ơn anh nhiều! - Nhân Mã rời đi vừa đi vừa suy nghĩ *Nếu đến đó có thể sẽ phải qua lãnh địa bộ tộc rồng mới đến nơi được. Phải mất năm dặm đường rừng mới đến lãnh địa rồng*.
Con đường rừng rất hiểm trở, các rễ cây chằng chịt, tuy nhiên vẫn có đôi chỗ rễ cây không trồi lên trên mặt đất. Nhân Mã đi lại trong rừng, với đôi chân của ngựa anh phi như bay như những con ngựa thứ thiệt. Không quản đường xa trắc trở, để tìm lại người bạn chí cốt quyết tâm băng qua vượt gian nan thử thách. *Đi qua lãnh địa của tộc rồng à, các thần thú huyền thoại*.
Ngựa trắng có cánh sau khi gặp Nhân Mã, anh bước đi trở về nhà mình. Nhà anh ở gần đây, về tới nhà anh xoay mình hóa thành một người rất đẹp với đôi cánh thiên thần.
Có tiếng con gì kêu tiếng khủng khiếp, hóa ra là một con ma nhện to vừa phải rất độc, bị trúng độc thì phiền lắm.
Ana dùng thuật nhãn đã nhìn thấu con nhện độc từ xa, có vẻ như nó đang đánh hơi được điều gì đó.
"Thưa thầy, em nhận thấy sự hiện diện của ma nhện" - Cô truyền âm bằng thần giao cách cảm.
"Thật thế ư?" - Thầy giáo giật mình, dùng ý nghĩ đáp lại lời cô bé. Thầy dùng thuật nhãn phân thân để theo dõi các nơi khác.
*Sao buổi học lần này lại xuất hiện con ma nhện này chứ?* - Thầy tự hỏi trong đầu. Biết có thể gặp sự cố, thầy liền thông báo với cô hiệu trưởng Sinzo.
Tiếng hồi âm qua sóng não:
"Được rồi! Nếu cần tôi sẽ ra tay triệt hạ con ma nhện độc đó nếu nó có ý gây hại, thầy hãy bảo mọi người thận trọng nhé!"
"Rõ!"
_ "Kết giới phòng thủ phạm vi rộng" - Thầy giáo lập chốt ngăn chặn sự ảnh hưởng nguy hiểm.
Cách xa ngàn mét cách từ chỗ con ma nhện tới nơi lập lưới phép, ma nhện hứng chí:
_ Lưới phép thuật à! Coi bộ thú vị đây!
Ma nhện tiến tới tới trước không chút do dự, hắn biến thân thành người với mái tóc dài cột thành từng lọn.
Thầy giáo hỏi giọng hơi cao:
_ Ngươi làm gì ở đây?
Ma nhện khua hai chân trước dịu giọng đáp:
_ Ta chỉ có việc đi qua đây, tôi không làm gì mọi người đâu!
Thực tế ma nhện đang tìm kiếm một thứ gì đó ở khu vực người sói sinh sống trong khu rừng cấm này, phải đi qua chỗ các học viên mới đến chỗ của người sói. Thoạt đầu, trông sự dữ dằn nên đã làm mọi người kinh hãi. Nói rồi! Ma nhện đi mất. Mỗi người thở phào vì không có điều gì xảy ra, buổi học lại tiếp tục.
Sau khi người nhện đi khỏi, thầy giáo tiếp:
_ Các trò tiếp tục thôi!
_ Dạ! Vâng! - Các cô cậu học trò đồng thanh.
Các cô cậu học trò tìm ra những cây hoa lạ lùng, không chỉ vậy thôi còn có những con vật kỳ lạ với các tập tính khác nhau.
Ana tìm thấy cây dây leo khổng lồ, bên cạnh là những bông hoa đủ mọi sắc màu.
*Cây dây leo này là cây đậu thần trong truyền thuyết, nếu có thể nó sẽ đưa bạn lên tận trời*.
_ Các bông hoa ở đây có thể đổi màu bất kỳ trông thật kỳ diệu, ngay cả thế giới bên ngoài rừng cấm cũng không có những điều lạ vậy.
Yumiko ngồi xổm chơi với một sinh vật nửa của con nhái còn nửa kia là con thằn lằn.
Có tiếng rung động ở những cái cây sau lưng Hane cách mười bước chân khi Hane ngắm nhìn vườn thảo mộc, các loại cây bí ẩn khác. Hane với mái tóc ngắn ngang vai, kẹp tóc ở hai bên thái dương thật xinh xắn. Giật mình, cô quay đầu lại thì thấy có một sinh vật giống người xuất hiện, thực tế đây là người của tộc mèo. Cô bé với mái tóc dài đôi tai khá giống con mèo trong bộ áo đầm màu nâu.
_ Chào bạn, bạn là người tộc mèo đúng không? - Hane gặp cô bé ở cạnh bìa rừng.
_ Phải!
_ Bạn đang đi đến đâu vậy?
_ À! Tôi đang tìm người có thể tạo ra được thần khí tốt, xứ sở của tôi đang có sự giao tranh với người của ma tộc. Ma lực miêu giới chúng tôi cần thêm loại thần khí tốt để có thể tiếp tục tranh đấu.
_ À! Mình hiểu! - Hane co khủy tay vẩy vẩy tay xuống mấy lần.
_ Thôi! Mình đi đây! Tạm biệt nhé! Khi nào có duyên ta lại gặp lại nhau.
_ Tạm biệt bạn nhé! - Hane chào đáp lại.
Cô bé hóa thành những cánh hoa bay vút lên rồi biến mất. Hane ngước nhìn theo những cánh hoa.
_ Chà! Phép thuật di chuyển của bạn ấy thật tài tình! - Hane ôm chặt đôi tay trước ngực với đôi mắt long lanh thích thú.
Yumiko rời khỏi chỗ của mình đi tới gặp Hane, cách chỗ hai người là ba mét. Phải đi qua các nhánh cây là chỗ ngắn nhất đến chỗ mà Hane đang đứng. Đi len qua những cái cây khi sắp gặp được Hane thì có một cây leo kỳ lạ quấn lấy chân cô, mọi sức mạnh trong cô như bị tê liệt.
_ Đó là...loại cây gì....? - Yumiko thắc mắc không hiểu lý do gì. Cô sắp bị kéo đi và xiết rất chặt cơ thể với cây dây leo kỳ lạ thì bất chợt Hane trông thấy, lúc này cả hai chỉ cách mấy bước chân.
_ Ối! Yumiko! - Không hốt hoảng cô chỉ tay vào cây dây leo:
_ "Bất động!" - Tia sáng từ ngón tay cô trúng vào cây dây ấy, nó giãn ra cuối cùng cô đưa bạn mình thoát khỏi nó.
_ Nó là cây dây yêu quái mà, sao lại ở đây. Mình biết nó qua một cuốn sách viết về mọi dữ liệu các loại cây kỳ lạ. Cô nhốt cây dây vào một kết giới vừa nhỏ như chiếc hộp rồi phong ấn. Cô sẽ gặp thầy để nói về nó mong thầy biết cách giải quyết nó.
Yumiko vẫn chưa lấy lại được ý thức sau sự cố xảy ra, Hane ngồi xuống nền đất đặt bạn lên đùi mình và đặt tay lên người bạn lòng bàn tay cô phát sáng mắt nhắm lại. Ít phút sau, Yumiko cảm thấy bản thân được hồi phục như chưa có gì.
_ Đó là phép cường hóa trị liệu đấy! - Hane nháy mắt với Yumiko.
Yumiko choàng dậy giật mình:
_ Bạn cũng biết y đạo thuật sao?
_ Ừm! Mình cũng có tìm hiểu nếu gặp trường hợp cần thiết để tự cứu mình chứ. Trong thư viện trường cũng có các quyển sách về y học mà. Mình cũng có nhờ các pháp sư trị liệu phụ đạo để có thể thực hiện được tốt hơn nữa cơ.
_ Chà! Bạn thuần túy quá! - Yumiko chắp tay lại rồi vung ra sảng khoái.
_ Chúng ta đứng dậy đi bạn. - Hane đứng lên đưa một tay ra. Yumiko nắm lấy tay cô đứng lên.
_ Mình sẽ đưa cái cây leo này để thầy giáo giải quyết. Bạn đi cùng mình nhé! - Hane một mắt với Yumiko.
_ Ừ! - Yumiko gật đầu.
Yumiko và Hane thành cơn gió bay đi, họ gặp thầy giáo của mình cách đó ở bên trong vườn cỏ giữa rừng cách chỗ họ trước đây mấy cây số.
_ Thưa thầy, em có chuyện cần nói. - Hane cho biến ra cái hộp kết giới đưa cho thầy xem.
_ Đây là... - Thầy nhận lấy xem qua, tiếp tục:
_ Đó là cây leo yêu thuật chỉ có ở yêu giới, đây là rừng cấm nhiều điều huyền bí khác với cuộc sống bên ngoài. Mà lúc nãy xảy ra chuyện gì à?
_ À! Dạ! Yumiko bị nó quấn quanh người thưa thầy. - Hane thưa.
Thầy giáo nhìn sang Yumiko nhắc nhở:
_ Trò phải cẩn trọng chứ, trò rất giỏi các thuật xuyên thấu, thuật nhãn hay biến hóa mà... Đừng để như vậy nữa nhé! Mà loại cây này nếu bị quấn phải thì mọi sức lực sẽ bị rút hết bị tê liệt hẳn luôn đấy.
_ Ghê vậy sao ạ! - Yumiko rùng mình. Còn Hane chẳng cảm thấy lạ vì cô đã đọc qua các loại cây kỳ lạ ở dị giới.
_ Mà thôi, hãy tiếp tục công vụ của các trò đi. Tự bảo vệ mình và tìm hiểu động thực vật là bài học trong tiết học này. Hãy dùng các kỹ năng ma pháp nào đó phù hợp với trường hợp. Với thần thuật của thầy, khi hết tiết học sẽ biết được năng lực mỗi người để cho điểm.
_ Rõ! - Hane và Yumiko đồng thanh.
Cả hai cô gái biến mất đến khu vực khác ngay sau đó. Cả hai hiện thân ở nơi có vườn cây hàn băng thảo được cho là trị bệnh, cây này không có ở cõi người đâu.
_ Các cây này nó giống như tuyết quá, Yumiko nhỉ? - Hane cười nói.
_ Ừ! Công thức chữa bệnh là thế nào nhỉ, trong một cái chảo đang sôi nếu bỏ nó vào thì nước sẽ trở nên ấm vừa phải dù đang ở trên lò lửa. Giống tắm suối nước nóng quá nhỉ? Hì hì! - Yumiko đáp lại.
Ngay tiếp đó, họ gặp một người của tộc người sói:
_ Chào anh ạ!
Anh chàng người sói trong bộ trang phục màu tối sẫm:
_ À! Chào các em, các em đang dạo rừng cấm đó à?
_ Dạ! Đây là tiết học thử thách của tụi em ạ! - Yumiko đáp lại.
Người sói gãi đầu:
_ À! Ra các em đang học để chấm điểm, thôi chào các em.
Người sói đi mất.
Ana hiện ra ngay chỗ các cô bạn đang đứng trong từ trong cát bụi nhập lại hóa thành.
_ Ra các bạn ở đây, mình tìm các bạn mãi.
Yumiko quay đầu lại sau:
_ Ana, bạn tìm tụi mình à?
_ Ừh! Không thấy các bạn quay lại mình phải dùng thấu thị thuật và cảm giác thuật đấy. Các bạn đã tìm ra được những gì?
Hane đáp:
_ Mình có hàn băng thảo nè, thảo mộc và thảo dược và các món cần thiết khi học ở môn độc dược. Khi đó tất nhiên phải đun sôi vạc dầu lên cho các nguyên liệu cần thiết đó nha!
_ Được! Còn mình thì có nhân sâm ngàn năm mới tìm thấy, bạn ấy cho mình cái cần thiết để thực thuật ở tiết học thảo mộc và thảo dược đó.
_ Thú vị nhỉ? - Yumiko và Hane nhìn trong tay Ana, túi thần của cô có các loại khác nhau. Túi lộ thiên nhỏ mà có thể để vào được như không có đáy vậy.
Xiphi đang cưỡi con vật thân hình giống ngựa, nhưng cái đầu của con sư tử và có cái sừng giống con hươu. Sự pha trộn các thuốc phép với nhau kết hợp hóa học thực nghiệm sẽ tạo ra những giống loài lạ mắt.
Onmy đi lại giữa rừng những hàng cây nơi các rễ cây chi chít nhau thì thấy Xiphi cưỡi trên con vật kỳ lạ:
_ Con sư tử rất khó chiều lắm đó dù có lai giữa các loại khác thì đặc tính cũng không thay đổi.
_ À! Mình sử dụng loại thuật để nó trở nên gần gũi hơn. - Xiphi gãi má đỏ hồng.
_ Thuật gì vậy? - Onmy kinh ngạc.
_ Thì là... thuật thuần hóa.
Onmy để tay ra sau lưng đan vào nhau, cô quay người đi. Có những cây bông tuyết rất đẹp, lạ lùng quá đi. Nó chỉ cao tầm thước rưỡi và lại gần sẽ cảm thấy như đang ở giữa mùa đông.
_ Không khí khi đi giữa vườn bông tuyết rất lạnh, mọi thứ như đóng băng. - Onmy tự nhủ.
Các bông hoa trắng như tuyết, bông hoa có hình lục giác đều với nụ ở giữa. Xiphi xuống khỏi con mà cô cưỡi sau khi đi được một đoạn đường dài. Băng qua những loại cây thuỷ tùng rồi những cây sồi lớn. Có con vật gì mà dài dài ở trên cây có những cái chân bám dính vào cây. Nó theo dõi người đi bên dưới nhả nước dãi thèm thuồng, con vật này có thể phóng chất độc hay thổi ra lửa.
Xiphi với cảm giác nhạy bén đã phát hiện có gì đó nên đã trong tư thế phòng vệ. Con vật phóng xuống rất nhanh, có ý định tấn công cô. Nó phóng chất độc ra phía trước nhằm thẳng cô lao tới.
_ "Vòng tròn bảo vệ" - Xiphi cất lời một vòng tròn vô hình được tạo ra ngăn chất độc lao tới.
Ngọn lửa bùng lên từ con vật phóng tới như muốn vồ lấy cô.
_ Thuỷ tinh linh! Thác nước tuôn trào! - Xiphi đặt chéo đôi tay trước ngực, các ngón tay nắm chặt trừ ngón cái và út xoè ra. Tia sáng từ chính giữa hai tay đặt chéo nhau, một dòng thác đổ xuống chỗ cô đứng đồng thời đáp trả lại con vật.
Lợi dụng khi con vật đang bối rối cô đặt hai lòng bàn tay hướng vào nhau.
_ "Khối Cầu Phong Ấn!"
Chỗ con vật hình thành một khối hình vuông trong suốt nhốt con vật vào bên trong.
Xiphi hóa thành tia sáng trở lại bên thầy giáo, thầy nói:
_ Lại một con vật nguy hiểm nữa! Nó là ma thú dạng rắn của ma giới. Trò giỏi lắm, có thể tự bảo vệ bản thân và chiến đấu với nó rất cừ! Thông qua thiên lý nhãn thầy đã theo dõi trận chiến đó.
Thầy giáo xoa đầu cô bé khen ngợi.
_ Dạ! Cảm ơn thầy! - Xiphi lễ phép vòng tay trước ngực hơi chúi người xuống.
Thầy mỉm cười, Xiphi liền trở thành cơn gió vút đi. Giờ đốm sáng của cô bé bay giữa những hàng cây, Bururu và nhóm bạn Ana cũng theo cô.
Onmy chơi với những bông hoa một lúc rồi rời khỏi. Khi rời khỏi vườn hoa bông tuyết thì không khí mùa đông cũng không còn nữa. Onmy cũng đi theo các bạn đến dòng sông Mẫu Tử Giang.
Onmy nhẹ nhàng:
_ Dòng nước thật trong vắt, khu rừng đã lùi xa một dặm đường. Bãi cát thật mịn màng, khu vực đất liền chỉ cách dòng sông vài mét.
_ Ừ! Ở đây thoáng đãng và mát mẻ với hồ nước, nhưng hồ nước này không phải hồ bình thường đâu. Tên Mẫu Tử của nó có truyền thuyết từ thời cổ xưa, nó rất linh lắm đó.
_ Chúng mình đều biết rõ. - Các bạn đồng thanh.
_ Yên tâm đi mọi người, tiết học sau vẫn ở khu rừng cấm này mà. - Bururu hăm hở.
Mặt trời bỗng chốc nắng chang chang mây không thấy đâu.
_ Hừm! Trời chói và nóng rồi đấy! - Onmy bực bội.
Xiphi gật đầu:
_ Mình sẽ làm cái gì đó để che bớt đỡ nóng.
Cô cho biến ra một lưới chắn tản nhiệt vô hình, dù vẫn trời nắng nhưng cũng chỉ giống như có mây che bớt. Cả bọn tiếp tục bày trò chơi tất nhiên dùng kỹ năng của bản thân nhằm cải thiện và tiến độ năng lực.
Xiphi đề nghị:
_ Chơi trò trốn tìm nhé! Dùng đồng hồ cát khi bắt đầu cuộc tìm kiếm.
Trong tay Xiphi đã có sẵn chiếc đồng hồ cát dài bằng một thước, các bạn đồng thanh chụm tay vào nhau ở trên đầu:
_ Dô!
Xiphi điều khiển cho chiếc đồng hồ bay lên dán trên không trung cách mặt đất tầm ba mét rồi hô lớn:
_ Cuộc chơi bắt đầu!
Cô vừa dứt lời chiếc đồng hồ quay ngược lại cát bắt đầu chảy. Onmy ẩn mình vào thân cây bất kỳ, Ana và Hane độn thổ và Yumiko thì ẩn ở trong lớp đá nào đó. Riêng Bururu muốn chơi nổi nên lặn xuống nước hóa thân thành loài cá hay con gì đó. Năm phút sau, Xiphi đi tìm các bạn, cô hóa thân thành con vật khác chui dưới đất thật nhanh. Cô đã bắt được Onmy trong thân cây và Yumiko ở trong khối đá sát cửa rừng. Trong khi đó Ana và Hane nhanh trí làm cho bản thân đạt mức vô hình tuyệt đối, dù dùng thuật nhãn cũng không thể biết được kể cả cảm ứng thuật cũng không.
Cát gần chảy hết trong đồng hồ chuyển sang màu đỏ nhấp nháy, cuộc tìm kiếm gần đi đến hồi kết.
_ Sắp hết thời gian rồi à? - Xiphi cảm giác sự nhấp nháy báo hiệu. Cô cố gắng tìm kiếm Ana và Hane mà vô vọng, đặt tay lên ngực thở dài một hơi :*Hai bạn ấy ẩn mình giỏi quá, năng lực của họ đáng làm mình khâm phục*
Cát chảy hết Ana và Hane cũng vừa xuất hiện ngay bên cạnh. Xiphi chắp tay bái phục:
_ Các bạn ẩn mình giỏi quá, mình đã cố gắng rất nhiều.
_ Ừm! - Ana và Hane gật đầu.
Onmy nhìn quanh không thấy Bururu đâu:
_ Ủa! Sao không thấy Bururu đâu cả?
_ Hả??? - Các bạn giờ mới chú ý sự thiếu vắng của cậu bạn Bururu.
Dưới hồ nước Bururu bị mắc kẹt bởi một điều gì đó cậu cũng chưa rõ, trong tâm trí cậu hiện rõ người thân của cậu ở nhà và các ký ức tuổi thơ. Cố gắng thêm cuối cùng cậu bé đã thoát khỏi sự ràng buộc, rời khỏi hồ cậu trở lại là bản thân mình.
_ Dưới đó ghê thật, nó còn làm mình nhớ lại những kỷ niệm từng trải qua. Vì vậy nó mới có tên là dòng sông Mẫu Tử Giang.
Các cô bạn chạy lại khi thấy cậu hiện diện liền hỏi:
_ Bạn đã ở đâu vậy?
Bururu gãi đầu:
_ Mình ở dưới sông, mãi mới lên được bờ.
Yumiko co khủy tay lên cằm, cô điềm đạm:
_ Đừng tự ý xuống đó chứ, trong khu rừng cấm này nhiều bí ẩn ngay cả bộ pháp thuật cũng khó hiểu rõ.
_ À! À! Mình xin lỗi. - Bururu mặt đỏ như gấc chín.
Hane nhẹ nhàng:
_ Giờ chúng ta tiếp tục làm gì đó đi, để còn trình diện thầy giáo nữa.
_ Ờ! Đúng! - Các bạn tán thành.
Ai nấy biến thành những tia sáng rời khỏi khu vực hồ nước trở lại cánh rừng nơi họ đã xuất phát.
_ Chúng ta đã trở về chỗ cây sồi ở giữa rừng rồi, giờ mỗi người hãy tự tìm những gì cần thực hiện ở tiết học này. Nếu lỡ bị lạc đường hãy dùng thần giao cách cảm hay tín hiệu cần thiết để mọi người biết. - Ana vung tay ra.
_ Được! Chúng mình tán thành. - Các bạn đập tay vào nhau.
Yumiko hóa thành tia nước, Bururu thành hạt bụi, Hane trở thành cơn gió mỗi người một nơi trừ Ana ở lại vị trí hiện tại. Ana ngã bàn tay ra trong lòng bàn tay hiện ra ánh sáng bốn chiều ghi điều cần làm sắp tới. Thầy giáo sẽ ghi chú ở tấm bảng ảo thuật, các học viên sẽ tự nhận được điều thầy đưa ra mặc dù họ ở những nơi khác nhau.
"Tìm ra sợi lông chim phượng được gắn sẵn"
Bộ lông cũ sẽ được thay mới, tìm ra nó để đặt vào tấm gương huyền thoại.
Ana xoay người hóa thành dòng xoáy rời đi, ánh mắt cô trông thấy trong toàn diện khu rừng.
"Nhãn thuật phạm vi rộng"
Xuyên suốt những nơi bị che lấp để có thể nhìn thấu không bỏ sót, có một số cạm bẫy được làm bằng kết giới không thấy được. Nếu lọt vào sẽ bị nhốt trong luôn, nên phải chú ý. Có thể có ai đó trong rừng tạo ra nó vì lý do nào thì không rõ. Ana có thể xuyên suốt những cái vô hình nhất để tránh bị lọt vào, Hane, Yumiko và Xiphi cũng có khả năng gần như cô. Trong lúc đó người nổi trội nhất vẫn là cô và Hane. Vào một thung lũng nhỏ ở góc rừng bên trái, nó khá sâu mà với khả năng của cô thì sẽ chẳng khó khăn lắm. Thung lũng nằm giữa bốn cái cây lớn hai bên và thảm cỏ xanh mượt mà. *Mình đã nhận thấy sự hiện diện của sợi lông phượng dưới đáy thung lũng*
"Độn thổ" - Ana xuyên thân hình vào lòng đất.
*Có gì đó đang hoạt động* - Sự rung động trong các khối đá, các mũi tên được phóng ra tứ phía, ngoài ra những ngọn lửa màu đen cực kỳ nóng hơn bất kỳ ngọn lửa nào.
_ Không thể ngờ rằng có những thứ đáng sợ như vậy.
Không nản chí, cô tạo ra vách chắn năng lượng để không để nó trúng mình. Thậm chí, cô còn biến đổi bản thân thích nghi với không khí nóng khủng khiếp này. Nắm chặt hai bàn tay đặt trước ngực quả cầu màu trắng mờ ảo hiện ra bao bọc lấy cổ tay cô. Toàn thân phát sáng thực hiện biến đổi xoay chuyển thân thể.
*Tốt lắm! Phép biến đổi này mình đã học khi ở tiết học Biến dạng rồi*.
Cô đã thấy có một sợi lông chim phượng được cắm trên mặt nước.
*Ô! Có thể thầy đã biết vị trí của những sợi lông chim, nhưng để các học viên thực tập để trải nghiệm bản thân nên đưa ra thử nghiệm này. Mỗi học viên chỉ được lệnh tìm kiếm, còn tìm được hay không thì tùy vào khả năng mỗi người, thực lực này sẽ được chấm điểm thi đua*.
Cuối cùng Ana có thể lấy sợi lông chim phượng như mong muốn, hóa thành ngọn lửa rồi tàn đi. Cô đã rời khỏi thung lũng khi đi qua khu rừng kế bên thì cô thấy Bururu bị mắc kẹt trong một lưới phép.
_ Hừm! Trong các khu vực tìm kiếm sẽ có những cạm bẫy kể cả kết giới giăng sẵn, nó nhằm thử thách và thử tài năng của mỗi người.
Kết giới dù vô hình nhưng không thể vô hình với năng lực của cô được, cô có thể biết vị trí chính xác và độ dài ngắn hay cỡ bao nhiêu của kết giới được giăng ra.
_ Bururu, bạn mắc ở trỏng rồi à? Mình nghĩ, bạn hãy cố gắng thực tập các bài học về pháp thuật đó. - Ana hiện ra ở trước mặt Bururu.
_ Ừm! - Bururu gật gù.
_ Chà! Kết trận này như một cái bong bóng cỡ một người lớn, nếu lỡ đi qua vấp phải thì không thể thoát khỏi. - Ana gãi cằm chăm chăm vào trận pháp.
"Giải trận" - Đưa bàn tay ra trước các ngón nắm chặt trừ ngón trỏ và út thẳng đứng. Ana ngẫm nghĩ về mối liên kết các tâm điểm của lưới phép. - Được rồi! Bạn tiếp tục công việc của mình đi.
_ Cảm ơn bạn! - Bururu hai gò má ửng hồng đáp lại không dám nhìn thẳng vào cô vì thẹn thùng.
_ Bạn không nhìn thấy các lưới phép hả? - Ana lo lắng gặng hỏi.
_ À! Ừm! Mình không có khả năng nhìn được các tâm điểm như bạn, có số lưới phép dù dùng thuật nhãn cũng không cảm nhận được.
_ Ừ! Đúng thế đấy! Phải thấy được các tâm điểm rồi phân tích mới giải thuật được. Không thấy thì sẽ bị treo như bạn vừa rồi nhỉ? - Ana liếc mắt nhìn không trực tiếp nhìn cậu.
_ À! - Bururu không thể nói gì thêm.
_ Mình đi đây! - Vòng tròn ma pháp hiện dưới chân cô sáng rực lên, một lúc hình bóng của cô và vòng tròn đều tan biến. Trở về gần sát cửa rừng cấm, thầy giáo đã nhận được các sợi lông chim phượng từ các học trò của mình. Ana cũng trao lại cho thầy sợi lông của mình. Trong khi đó Hane và Yumiko còn ở một khu vực khác, họ đang gần tới đích. Xiphi cũng tìm ra được ở tận sâu dưới lòng đất ở gần bìa rừng phía bắc.
Hane ở khu vực sương mù dày đặc đến mức không thể tìm thấy đường đi nếu với đôi mắt người thường. Khu vực này được gọi là địa phận sương mù, cách xa cửa rừng 7cây số, chỉ cách chỗ của Ana tìm kiếm trước đó mấy dặm đường.
_ Chà! Tối tăm mặt mũi, thảo nào người ta gọi là rừng sương mù. Thật khó nhận biết lối đi dễ bị mắc bẫy lắm, nếu lỡ trúng trận pháp nào đó thì rất phiền phức. Nhắm mắt lại, để hai ngón tay của hai bên lên đôi mắt thầm thì khẩu quyết từ trong tâm trí : "Hãy cho ta ánh sáng soi rọi xuyên thấu sự mù mịt của màn sương". - Giờ thì có thể nhìn thấy đường như không có sương mù hay gì hết.
_ Vậy là có thể đi lại dễ dàng rồi! - Hane thở phào.*Bây giờ cần đi tìm chiếc lông vũ theo chỉ thị của thầy*.
_ "Tinh Nhãn Thuật" - Ánh mắt cô thành màu hồng phấn xuyên thấu dù xa hay gần. Xuyên suốt cả lòng đất không sót một tấc đất nhỏ nào.*Vẫn không có à!*.
_ "Biến dạng thành con chim sẻ" - Con chim vừa bay đi vừa quan sát, ngoài ra còn để ý các cạm bẫy vô tình gặp phải. Cũng như Ana, Yumiko thì cô cũng có khả năng tương tự.
*Các lưới trận vẫn ở một số nơi, nếu lỡ đi vào thì rất khó ra được. Dù có khả năng hóa giải nhưng cũng có số trường hợp mất đi năng lực đó nếu lỡ đi vào. Tốt hơn hết là nên tránh, không để vào đó. Sợi lông vũ ở dưới chân thác nước, cần phải dùng khả năng đi xuyên tường mới có thể vào được. Ở đây đúng là có một dòng suối nhỏ trên mặt đất, các chỗ khác thì đi ngầm bên dưới các rễ cây để đến dòng sông Mẫu Tử Giang*.
Con chim sẻ liền hóa thành trở lại là người nhưng trong suốt, xuyên qua ngọn núi đá lởm chởm thác ghềnh. Có tiếng rung động khe khẽ trong lòng núi, đó là một con vật nước rất dữ tợn. Nó có thể đi xuyên qua như cô dễ dàng, có cái vòi khá giống bạch tuộc và biết phun nước độc. *Đây là con vật gì mà lạ vậy, tất nhiên không phải con bạch tuộc. Vì là rừng cấm huyền bí nên không thể tránh được những thứ kỳ lạ*.
Các xúc tu của con quái vật nước lao tới tấn công cô bé với tốc độ rất nhanh, Hane bị tóm gọn trong một xúc tu.
*Nó nhanh quá, nó được tạo bởi nước không phải con vật bằng da thịt*. - Cô nghĩ. Vừa lúc này cô gần bị trói buộc hoàn toàn bởi quái vật nước.
_ "Ve Sầu Thoát Xác" - Cô thay thế thân hình mới thoát thân như con ve sầu bỏ đi cái thân hình cũ. Thân hình cũ tự động biến mất làm cho con quái vật nước vô cùng hùng hổ lao tới. Ngã bàn tay hóa ra sợi dây làm bằng giả kim thuật được tạo bởi thuật sĩ Karan nổi tiếng. Tung ra trước các sợi dây trói con vật bằng nước, biết như thế chưa thực sự ổn cần đề phòng bất trắc.*Cũng may mình có sợi dây kỳ diệu này, bố mình là người thuộc chuyên ngành liên quan đến bộ pháp thuật. Nên đã cho mình một sợi dây làm bằng giả kim này nhân ngày sinh nhật*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.