Cô Phương Bất Tự Thưởng

Quyển 1 - Chương 10

Phong Lộng

23/06/2014

Trời đất trắng xóa một màu.

Sính Đình dừng lại, lần đầu tiên nàng hỏi thăm người đi đường: “Lão gia, xin hỏi đến vách Yến Tử đi thế nào?”.

“Đi thẳng về phía trước, có nhìn thấy con đường ruột dê[1] trước mặt kia không? Phía cuối con đường có hai ngã rẽ về bên trái và bên phải, cô nương men theo con đường bên phải, đi ngựa nửa ngày đường là tới”. Lão nhân vác bao lương thực đã phơi khô từ mùa hè, ngẩng đầu hỏi, “Lạnh thế này mà vẫn vội đi sao?”.

[1] Đường ruột dê: Đường nhỏ ngoằn ngoèo trong núi.

“Vâng!” Đa tạ lão nhân xong, Sính Đình thúc ngựa, miệng lẩm bẩm, “Đường ruột dê…”

Chính ở trước mặt.

Nghĩ tới nụ cười ấm áp của thiếu gia… Thiếu gia gặp nàng, không biết sắc mặt sẽ thế nào?

Nàng cố kìm lại sự xúc động, quất một roi vào mông ngựa, ngựa liền phi nhanh trên con đường nhỏ.

Con đường nhỏ ruột dê ở ngay trước mặt. Vách đá dựng đứng hai bên kẹp chặt con đường nhỏ chỉ đủ cho ba con ngựa đi hàng ngang, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một khe trời.

Sắc trời bàng bạc.

Sính Đình lặng lẽ dừng chân trước lối vào của con đường ruột dê.

Đường nhỏ hút gió, lạnh đến thấu xương, gió vù vù cuốn bay sỏi cát. Khung cảnh này thật khiến lòng người thấp thỏm không yên.

“Truy binh…” Đôi môi hồng khẽ thở than. Lát sau, dường như cảm thấy nguy hiểm đang rình rập, con ngươi Sính Đình bất giác co lại, nàng vung roi, quất mạnh lên thân ngựa: “Đi!”.

Dường như cũng ngửi thấy mùi nguy hiểm, con hắc mã hí lên một tiếng dài, rồi bốn móng gõ nhịp trên đường, phi như bay vào con đường ruột dê.

Hai bên vách đá dựng đứng âm u như cũng đang muốn nhấn chìm nàng.

Sau lưng nàng bỗng vang lên tiếng chân ngựa dồn dập, giống những ác ma ẩn mình dưới lòng đất bất chợt trồi lên chốn nhân gian.

Truy binh, đúng là truy binh!

Truy binh của vương phủ Trấn Bắc đã tới!

Tiếng ngựa như xé tan mặt đất mờ mịt, dồn dập vang lên sau lưng, càng lúc càng gần, đinh tai nhức óc. Thật không khó để tưởng tượng binh sĩ Đông Lâm sát khí ngút trời và binh đao sáng bóng đang đuổi theo sau lưng nàng.

Sính Đình không quay lại, vẫn phi như bay về phía trước.

Tiếng gào thét lẫn trong tiếng gió đang ngày càng theo sát.

“Dương Phượng!”, tiếng gọi uy nghiêm cao ngạo truyền đến bên tai.

Sở Bắc Tiệp đuổi đến rồi!

Thân thình thon thả trên lưng ngựa run run. Sính Đình nhắm mắt lại, mặc cho hắc mã cứ bay đi trên con đường nhỏ.

Gió hung hăng quất vào mặt, đau rát.

“Bạch Sính Đình!” Vẫn là giọng một người, bao hàm sự giận dữ khiến người ta khiếp sợ.

Sính Đình giật mình.

Nàng vẫn còn ghi nhớ giọng nói dịu dàng của người này.

Người ấy nói, chúng ta thề với ánh trăng, không bao giờ phụ bạc.

Người ấy nói, mùa xuân đến, mỗi ngày ta sẽ tự tay ngắt một đóa hoa đẹp nhất, cài lên mái tóc nàng.

Nhưng giờ đây, người ấy đang nộ khí ngút trời tựa hồ như con sư tử bị chọc giận, hung hăng khát máu.

Đó là giọng nói của ác ma khi dẫn thiên quân vạn mã xung phong vào trận địa, ra lệnh tàn sát kẻ thù.

Tiếng vó ngựa ngày càng gần, như sát sau lưng nàng.

Nàng dốc hết sức lực lệnh cho hắc mã lao đi, giơ tay định quất thêm roi nữa.

Nhưng, roi chưa kịp quật, đã có người đuổi đến, một tay nắm lấy roi ngựa trong tay nàng, rồi ôm chặt eo nàng, như đã dùng hết sức lực để trút toàn bộ nộ khí của mình.

“A!” Khẽ kêu lên sợ hãi, nàng đã rơi vào một vòng tay chắc chắn đầy mùi khói lửa.

Mở mắt ra, nàng nhận thấy đôi mắt đen trên đầu mình ẩn chứa đầy hiểm nguy.

“Chạy cũng xa thật đấy”. Một tay giữ ngựa, một tay ôm chặt tên tù binh của mình, Sở Bắc Tiệp khẽ nhếch môi, nở nụ cười tà ma, “Nhìn nàng kìa, thật không biết nghe lời, đã đi xa đến thế này”.

Những lời lẽ dịu dàng bất ngờ ẩn chứa bao nguy hiểm, Sính Đình lặng lẽ nhìn chàng: “Từ lúc nào chàng biết thiếp là Bạch Sính Đình?”.

“Cũng may, khi không quá muộn.” Chàng cúi đầu, lim dim mắt đánh giá nàng.

Cổ cao thanh mảnh, cánh tay trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt vẫn thâm trầm, lấp lánh ánh sáng thông tuệ.

Chắc chắn nàng không biết thế nào là khổ hình thực sự, cũng không biết khi giận dữ, Trấn Bắc vương đáng sợ đến nhường nào.

Nên trừng phạt nàng thế nào đây?

“Đông Chước đâu?”, Sính Đình không thể giãy giụa trong cánh tay Sở Bắc Tiệp, nên dứt khoát thả lỏng bản thân, dựa vào lồng ngực chàng, dịu dàng ngước lên hỏi.

“Chạy rồi. Yên tâm, ta sẽ bắt được hắn, hai người nhanh chóng được gặp nhau thôi”. Sở Bắc Tiệp lạnh lùng, “Ngã ba vách Yến Tử, đúng không?”.

Sính Đình khẽ cười.

Sở Bắc Tiệp dịu dàng: “Sợ thì khóc đi, ta thương nhất là nước mắt của nàng”.

Sính Đình không cười nữa: “Bên cạnh Vương gia chắc chắn có những cao thủ trong việc lần theo dấu vết”.

“Đúng thế.”



“Ngay từ đầu, Vương gia đã nghi ngờ thân phận của thiếp, nên khi bắt được người của vương phủ Kính An, chàng đã đem ra thăm dò thiếp”.

“Nếu nàng có thể trấn tĩnh, mặc ta đánh chết tên tiểu quỷ kia, e là mọi nghi ngờ của ta sẽ tiêu tan.”

“Vương gia cố ý tạo cơ hội để thiếp cứu Đông Chước, rồi lần theo dấu vết của bọn thiếp để tìm nơi náu thân của tiểu Kính An vương?”

Sở Bắc Tiệp nhìn nàng đầy ẩn ý: “Đã có binh mã bao vây ngã ba vách Yến Tử. Kế hoãn binh của nàng hoàn toàn vô dụng”.

“Ở trong lòng Vương gia vẫn ấm áp nhất.” Như đã mệt mỏi, Sính Đình nhắm mắt lại, ngoan ngoãn dựa vào Sở Bắc Tiệp, “Vương gia lợi hại như thế, vì lý do gì mà vẫn không bắt được Đông Chước?”.

Sở Bắc Tiệp nghe lời nhắc nhở của Sính Đình, bỗng như nhớ ra điều gì, cả người chợt cứng đờ, rút kiếm ra lệnh: “Rút! Rút khỏi đây”.

Sính Đình yêu kiều: “Muộn rồi”.

Tất cả mọi người đều không hiểu gì cả.

Còn chưa kịp hiểu, họ đã nghe trên đỉnh đầu một tiếng hú dài. Ngẩng lên, hai bên vách đá bỗng hiện ra muôn vàn cung tên, những mũi tên sáng loáng đang chĩa về phía họ.

Nếu tên bắn ra, người có bản lĩnh đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ không có cơ may sống sót.

“Có mai phục!”

“A! Người của vương phủ Kính An!”

“Hỏng rồi! Chạy thôi! A…”

Đám đông hỗn loạn trong con đường nhỏ, không ít binh sĩ Đông Lâm vội vã thả ngựa muốn ra khỏi nơi này. Nhưng vừa cử động, mũi tên đã vèo vèo bay tới, trúng tim.

Chiến mã đứng yên, hú những tiếng dài.

Tiếng kêu gào thảm thiết, máu tươi trào ra, không ít binh sĩ ngã xuống từ trên lưng ngựa.

Tên bắn như mưa, vô tình lấy mạng của những kẻ đang trốn chạy. Sau khi giết hết những người này, bên trên vách đá vọng xuống tiếng kêu vang: “Đầu hàng không giết! Đầu hàng không giết!”.

Thân nơi hiểm nguy, địch trên ta dưới, thắng bại đã phân.

Trong lòng Sở Bắc Tiệp biết mình sơ suất, e rằng hôm nay đại nạn đã giáng xuống đầu. Nhưng, vốn là bậc anh hùng sách lược, dù đại họa có rơi xuống đầu, chàng vẫn giơ tay đĩnh đạc cất tiếng: “Toàn bộ xuống ngựa, dắt ngựa của mình, không được manh động!”.

Chàng thét lên mấy tiếng, trấn tĩnh toàn bộ thuộc hạ của mình. Quả nhiên, tất cả binh sĩ xuống ngựa, đồng loạt rút dao, đứng quanh Sở Bắc Tiệp. Trong ánh đao sáng lóa, họ ngẩng lên nhìn mũi tên dày đặc trên đầu mình.

Sở Bắc Tiệp cúi xuống, nhìn đôi mắt gian giảo kia.

“Nàng cố ý tạm biệt tiểu quỷ đó, rồi chọn nơi này, hóa ra có thâm ý. Lúc kề tai nói chuyện, nàng đã định hết kế sách dụ ta vào đất chết.”

“Vương gia quá khen. Nơi này không dễ tìm, muốn Đông Chước có thể bình an trở về, cộng thêm việc mật thám của Vương gia không thể ra mặt truy đuổi, thiếp cũng mất bao nhiêu tâm sức.”

Cả chặng đường thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt, là để Đông Chước kịp thời bẩm báo kế sách với thiếu gia, để họ có đủ thời gian chuẩn bị tốt lần mai phục này. May mà thường ngày nàng chịu khó đọc sách, biết được biên cương Đông Lâm có vùng đất hiểm ruột dê, cả ngã ba vách Yến Tử là nơi thích hợp nhất để ẩn nấp người ngựa.

Sở Bắc Tiệp bỗng chuyển đề tài: “Đáng tiếc là nàng đã chọn sai địa điểm”.

“Ồ?”

“Nếu không tính nhầm, sao nàng lại rơi vào tay ta?”, Sở Bắc Tiệp lạnh lùng hừ một tiếng: “Tên bắn ra, tất nhiên ta không thể sống, và nàng cũng chẳng có cơ may sống sót”.

Sính Đình liếc xéo Sở Bắc Tiệp một cái, rồi thản nhiên đáp: “Thiếp phụ chàng, chết cùng chàng thì thế nào?”.

Ánh mắt sắc sảo của Sở Bắc Tiệp chằm chằm găm trên da tóc nàng: “Không cần khua môi múa mép, ta không tin nàng tự tìm đến cái chết”.

Sính Đình đáp: “Vương gia một đời anh hùng, tất nhiên không an tâm kết thúc thế này. Thực ra thiếp đâu muốn lấy mạng chàng, chỉ cần chàng hứa một việc, những mũi tên kia sẽ lập tức biến mất, không làm bị thương thêm bất cứ ai”.

“Nói.”

“Yêu cầu rất đơn giản, trong năm năm, Đông Lâm không được có một binh một tốt nào xâm phạm Quy Lạc.”

Sở Bắc Tiệp hạ giọng: “Binh quốc đại sự, phải có sự đồng ý của Đại vương”.

“Vương gia là đệ đệ của Đại vương, lại là đệ nhất đại tướng của Đông Lâm, chẳng lẽ không gánh vác nổi chút việc cỏn con này? Năm năm thái bình của Quy Lạc đổi lấy tính mạng quý giá của Vương gia, có tính thế nào cũng đáng.” Nàng mím môi, hạ giọng, “Kẻ thức thời là tuấn kiệt. Vương gia sống, thiếp cũng được sống. Vương gia chết, thiếp cũng chỉ có thể chết cùng chàng”.

Biết rõ nữ tử trong lòng giảo hoạt vô cùng, nhưng Sở Bắc Tiệp vẫn không sao dứt tình.

Ngọc ấm hương nồng[2],chàng vẫn nhớ như in những xúc cảm trong lòng. Nhưng mặt sau của vẻ dịu dàng ấy lại tiềm ẩn bao dối lừa quỷ kế.

[2] Ý nói thân thể người con gái đem lại cho người ta cảm giác rất thơm và mềm mại.

Sở Bắc Tiệp cắn răng, cổ nổi gân xanh.

Cả đời chàng, chưa từng bị ai kiềm chế thế này bao giờ.

Đây là nỗi nhục không thể nào tha thứ.

Sao Sính Đình lại không biết nộ khí của Sở Bắc Tiệp đang trào dâng? Ánh mắt chàng nhìn nàng còn sắc hơn cả kiếm.

Hai hàng lông mày của Sở Bắc Tiệp chau lại đau đớn, khiến ruột gan nàng cũng như đang bị ai đó xoắn lại.

Không thể tiếp tục chịu đựng được cái nhìn đè nén của Sở Bắc Tiệp, Sính Đình khẽ nghiêng đầu, giục giã: “Vương gia, nên đưa ra quyết định rồi”.

“Ha ha… ha ha ha!” Nghe thấy người trong lòng có ý thúc giục, hôm nay ép chàng thề, Sở Bắc Tiệp giận quá hóa cười, ngẩng đầu cười vang vài tiếng, rồi cúi xuống nhìn chằm chằm Sính Đình, hạ giọng, “Như nàng mong muốn”.

Chàng rút thanh bảo kiếm luôn mang bên mình, ném xuống đất. Bảo kiếm chạm phải nền đá, bắn ra vài tia lửa nhỏ.

“Ta, Đông Lâm Trấn Bắc vương Sở Bắc Tiệp xin thề với uy danh vương tộc Đông Lâm, trong vòng năm năm, không một binh một tốt nào của Đông Lâm xâm phạm lãnh thổ Quy Lạc. Thanh kiếm này bỏ lại đây, chính là tín vật.”

Giọng nói phẫn uất vang vọng trên con đường nhỏ kẹp giữa hai vách đá, bi thương ai oán như lời cuối của khúc ca nơi tận cùng chân trời, người trên vách đá dưới đường đều nghe rõ mồn một.

Sở Bắc Tiệp vừa dứt lời, trên vách liền xuất hiện một người, cúi mình hành lễ, từ tốn cười nói: “Trấn Bắc vương biết tiến biết lui, thật là trang quân tử. Hà Hiệp ta tin Trấn Bắc vương hứa là sẽ giữ lời. Tại đây, ta thay mặt cho toàn bộ bách tính không mong muốn chiến tranh của Quy Lạc, đa tạ Trấn Bắc vương”. Phong lưu khoáng đạt, bạch y như tuyết, chính là tiểu Kính An vương tiếng tăm lẫy lừng, người đang bị Đại vương Quy Lạc truy sát khắp nơi.

Nhìn thấy Hà Hiệp, Sính Đình vô cùng xúc động, bất giác buột miệng hét lên: “Thiếu gia”.

Hà Hiệp từ xa nhìn về phía Sính Đình, gật đầu: “Sính Đình, muội làm rất tốt. Ta…”, lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng, không tiện nói ra trước bao nhiêu người. Hà Hiệp quay sang nhìn Trấn Bắc vương: “Trấn Bắc vương hãy thả thị nữ của tiểu vương ra. Khế ước đã định, Trấn Bắc có thể lui quân mà không gặp phải bất cứ sự truy đuổi nào”.



Sở Bắc Tiệp không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Sính Đình.

Thả nàng?

Buông tay, để nàng xuống ngựa. Hành động đơn giản ấy sao mà khó khăn đến vậy. Sở Bắc Tiệp không làm được, cánh tay như không sao khống chế nổi, càng ôm nàng chặt hơn.

Hận nàng, trên trời dưới đất, không có ai dám to gan điên cuồng như nàng. Nghiến răng nghiến lợi, Sở Bắc Tiệp như đang muốn dùng mọi hình phạt tàn khốc nhất trong thiên hạ để trừng phạt nàng, giam nàng lại, giày vò cả đời này cũng không đủ để an ủi nỗi uất hận trong lòng.

Nữ tử có thân hình mảnh mai này lại độc như nọc rắn, đẩy chàng vào chỗ chết. Đáng lẽ chàng phải coi nàng là kẻ thù lớn nhất trong đời, giết được mà sảng khoái mới đúng.

Tại sao cánh tay lại không nghe theo ý chí của chàng, mà càng ôm nàng thêm chặt.

Không muốn buông tay, những ngón tay thon thả ấy, và cả khuôn mặt thanh tú ấy giờ đang lạnh cóng, lạnh đến đỏ ửng da thịt.

Thường ngày, nếu lạnh đến mức này, nàng sẽ cuộn tròn trong lòng chàng như một chú mèo nhát gan.

Đã quen nghe nàng đàn hát, nghe nàng cười nói, quen những khi nàng uể oải dựa vào giường, cùng chàng duyệt công văn.

Đã biết lai lịch của nàng không đơn giản, lại cứ tưởng có thể dễ dàng ngầm khống chế. Cứ tưởng chỉ cần chút kế mọn, bắt được Hà Hiệp, là có thể bắt cái người hay nói dối kia về lại bên mình.

Có ai ngờ mọi sự đã thay đổi chỉ trong khoảnh khắc, gậy ông đập lưng ông. Cứ tưởng có thể giữ mãi con chim phỉ thúy trong phòng bàn tay, nào ngờ nó lại vỗ cánh bay về bên chủ nhân của mình.

Còn chàng, vẫn không muốn buông lỏng vòng tay. Quen bế nàng, ôm nàng, thơm nàng, rồi hôn nàng. Ngón tay vẫn còn lưu giữ xúc cảm lướt qua cánh môi nàng. Chàng quen rồi.

Hận đến cực điểm, yêu không phai nhạt.

©ST.E.NT

Quen rồi…

Nữ tử đáng ghét, đáng hận, đáng giết nhất thế gian, nữ tử yếu đuối, thông tuệ, đáng yêu nhất thế gian.

Thật đáng thương, người mà chàng phải khổ sở truy đuổi, chính là tuyệt thế giai nhân này.

Sở Bắc Tiệp khẽ nhắm mắt, bao nhiêu suy nghĩ đang giày vò trái tim chàng.

“Vương gia, hãy thả thị nữ của ta ra”, giọng Hà Hiệp lại vang lên.

Như đang lang thang trên những tầng mây hồi ức, bỗng chốc rơi thẳng xuống con đường ruột dê hiện thực, Sở Bắc Tiệp khẽ giật mình, cúi đầu, nàng vẫn nằm gọn trong vòng tay mình, ánh mắt sáng nhìn mình chăm chăm.

“Vương gia, để thiếp xuống ngựa”, nàng thấp giọng nói.

Sở Bắc Tiệp như không nghe thấy gì.

Xuống ngựa? Nàng sẽ đi đâu?

Nàng lừa ta, dụ ta, sao có thể nói đi là đi?

Khắp thế gian này, ta chỉ muốn có một mình nàng.

Oán hận chất chồng, yêu thương mãnh liệt, ta muốn thân hình và cả trái tim nàng không nơi nào có thể trốn.

Sở Bắc Tiệp lạnh lùng: “Ta chỉ hứa Đông Lâm sẽ không xuất binh vào Quy Lạc trong năm năm, nhưng không hề hứa sẽ thả nàng đi”.

Sính Đình thong thả ngẩng đầu, nói: “Phục binh trên kia vẫn chưa lui, lúc này vô cớ sinh sự, không có lợi cho Vương gia”.

“Không hổ là nữ quân sư của Hà Hiệp.” Khóe môi mỏng của Sở Bắc Tiệp thoáng nét cười quái dị, “Nếu bây giờ ta bóp chết nàng trong lòng ta ngay trước mặt Hà Hiệp, nàng nghĩ sao?”.

Sính Đình không hề sợ hãi, cười ngọt ngào: “Vạn mũi tên lao tới, Sính Đình và Vương gia sẽ chết cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng”.

“Sai”, Sở Bắc Tiệp chắc chắn, “Hà Hiệp sẽ không bắn tên. Chỉ cần ta vẫn tuân thủ hiệp ước năm năm, Hà Hiệp sẽ để ta bình yên trở về. Cùng lắm là bắn một đám thị vệ để trút giận”.

Sắc mặt Sính Đình thoáng chút thay đổi. Tuy đã lấy ngay lại được vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc sảo của Sở Bắc Tiệp.

Sở Bắc Tiệp thở dài: “Là thị nữ bên cạnh Hà Hiệp, chẳng lẽ nàng không biết Hà Hiệp là một danh tướng đương thời? Thế nào là danh tướng? Chính là biết phân rõ cái nào trọng cái nào yếu, có thể gạt bỏ tình riêng, cắt đứt tư lợi. Cho dù Bạch Sính Đình nàng thông minh lanh lợi được yêu chiều đến thế nào đi chăng nữa, cũng không so được với năm năm thái bình của Quy Lạc”.

Sính Đình khẽ khàng: “Vương gia hận thiếp đến thế sao?”.

Sở Bắc Tiệp vẫn chăm chăm nhìn nàng, không nói.

Sính Đình cười thê thảm: “Cũng đành, Vương gia hãy ra tay đi”.

Lời vừa dứt, vòng tay bỗng lỏng, chân nàng đã chạm đất. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, ngước nhìn nam nhân uy vũ hiên ngang trên lưng ngựa.

“Ta cho nàng cơ hội cuối cùng.” Sở Bắc Tiệp nói, “Tự nguyện lên ngựa, cáo biệt Hà Hiệp. Từ nay, nàng không còn mang tên Bạch Sính Đình nữa, nàng họ Sở”.

Sính Đình run rẩy, không ngờ đến bước này Sở Bắc Tiệp vẫn cho nàng một lựa chọn. Tình ý này sao không khiến người ta cảm kích mà rơi lệ?

Đôi mắt long lanh sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú như đao khắc, những ngày tháng yêu thương mặn nồng, những lời lẽ ngọt ngào cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

Vẫn còn đó cây đàn cổ trong vương phủ Trấn Bắc.

Đóa hoa cài lên tóc đã héo tàn tận nơi đâu.

Thiếp là thân bồ liễu hồng nhan mơ với gió trăng, chàng là bảo đao cung khỏe chí ôm toàn thiên hạ, giữa chúng ta, quốc thù cao như núi.

Núi cao tới trời, chàng không nhìn thấy thiếp, thiếp ngước chẳng thấy chàng.

Lòng đau như cắt, chưa bao giờ hết.

Sính Đình nhìn về phía Hà Hiệp đứng trên vách núi, sóng mắt khẽ lay động. Nàng cắn chặt môi, lùi về sau nửa bước: “Mời Vương gia quay về, Sính Đình không tiễn”.

Chỉ thấy khuôn mặt Sở Bắc Tiệp không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo dùng trên khuôn mặt nàng, chàng gật đầu khẽ đáp: “Được, được, được …”. Nói liền ba tiếng “Được”, chàng lạnh lùng tiếp, “Sẽ có ngày, nàng biết thế nào là nỗi đau xuyên tim”. Thúc ngựa quay đầu, Sở Bắc Tiệp quất mạnh roi.

Tuấn mã hí vang, gào thét phóng đi, gõ móng lộp cộp, cuốn tung bụi đất.

Chỉ còn lại một bóng dáng trong ánh chiều tà, trên con đường nhỏ kẹp giữa hai vách đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Phương Bất Tự Thưởng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook