Cô Phương Bất Tự Thưởng

Quyển 1 - Chương 13

Phong Lộng

23/06/2014

Thảo nguyên xanh mát cũng không thể trở thành chốn bồng lai tiên cảnh của Sính Đình. Canh bốn, lúc sắp bình minh, một bóng người mệt mỏi lặng lẽ đứng bên cửa sổ.

Hoa thơm chim hót của ban ngày giờ đi đâu hết. Bóng những cành hoa lay động như ẩn như hiện trong ánh nến tựa hồ như những móng vuốt sắc nhọn đáng sợ của ác ma đang rình rập con mồi.

Phu quân của Dương Phượng đã lên đường chinh chiến. Ở tận trong đình viện sâu, Sính Đình cũng nghe thấy tiếng những thị nữ thì thầm với nhau, nói Thượng tướng quân lúc xuất phát thật uy vũ hào hùng. Trong lời nói chứa đựng khâm phục và hy vọng đó, cũng có vài phần suy đoán về kết quả không hay.

Đừng suy nghĩ nữa.

Sính Đình lắc đầu, từ trong tối nhìn ra, những cụm hoa cũng trở nên mờ ảo. Nàng lại nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời cao rộng, ánh mắt bỗng ngây dại.

“Chúng ta thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc.”

Giọng nói thấp trầm của người đó… với ánh trăng, không phụ bạc… tim nàng bỗng đập dồn. Nàng vội đưa tay ôm ngực, cắn chặt môi.

Đừng nghĩ nữa, không thoả được nỗi hận trong lòng… Khi thề với ánh trăng, thực ra chàng đang lừa thiếp, thiếp đã phụ chàng.

Đang gặm nhấm nỗi đau thương, nàng bỗng thấy từ xa có chấm sáng chuyển động. Sính Đình nhìn ra, một chiếc đèn lồng đỏ từ đằng xa đi tới. Đến lúc chiếc đèn còn cách nàng hơn chục bước chân, nàng mới nhìn được rõ người.

“Sao còn chưa ngủ?”

Không biết bên cửa có người, Dương Phượng bỗng giật mình, ngạc nhiên dừng bước, cười nói: “Ta phải hỏi muội mới đúng, sao còn chưa ngủ? Chẳng lẽ vì chủ nhân tiếp đón không chu đáo, còn chỗ nào chưa vừa ý muội?”.

Sính Đình bước ra khỏi phòng, nhìn về phía những thị nữ đang xách đèn đi theo Dương Phượng, mỉm cười kéo tay nàng đi vào phòng.

“Lâu lắm chúng ta chưa được nói chuyện với nhau, đêm nay khách giữ chủ ở lại nhé.”

Hai người giống như trước kia, thân mật nằm chung trên một chiếc giường, Sính Đình khẽ hỏi: “Muộn thế này còn đi dâng hương sao?”.

“Chàng đi đã mấy ngày rồi, chưa đêm nào ta ngon giấc.” Dương Phượng có vẻ mệt mỏi, khẽ thở dài, dựa vào gối, cọ cọ nửa khuôn mặt vào lớp vỏ gối bằng vải gấm bóng mịn, ngây thơ như một tiểu nữ nhìn Sính Đình, “Muội không cười ta đấy chứ?”.

Sính Đình bật cười thành tiếng, quay sang nhìn Dương Phượng, vẫn không nói gì.

“Đã nói là không được cười mà.” Dương Phượng thấy Sính Đình cười liền ngồi thẳng dậy véo nàng một cái.

“Thương nhớ phu quân đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ. Muội cười một chút cũng có sao? Nghe nói trước khi Thượng tướng quân xuất chinh, chàng ấy bị phu nhân quấn ghê lắm, bắt hứa ngày nào cũng phải viết thư về, có việc này không?”

Khuôn mặt trắng nõn nà của Dương Phượng khẽ ửng hồng: “Muội còn cười hả, muội cười nữa, ta sẽ về phòng đấy”.

Nhưng Sính Đình vẫn mím môi cười, Dương Phượng hết cách bèn giận dữ lườm nàng một cái, rồi nằm xuống.

Tiếng cười trong trẻo vang khắp căn phòng, như những thanh âm vui vẻ của tiếng suối róc rách.

Hai người như được quay trở lại trước kia, cười sảng khoái. Dương Phượng bỗng thở dài: “Từ khi làm tướng quân phu nhân, ta chưa từng được cười thoải mái thế này”.

Một câu nói cũng đủ thu lại đoạn ký ức vô lo vô nghĩ cất vào trong túi. Sính Đình không cười nữa, cúi đầu chẳng nói gì.

Do dự hồi lâu, Dương Phượng mới khẽ hỏi: “Lần này xuất chinh, liệu họ có gặp nhau trên sa trường?”.

Họ đã nhắc đến vấn đề cả hai đều không muốn nói tới, không khí trong phòng bắt đầu ngưng tụ.

Dương Phượng như không muốn đối diện với Sính Đình nên nằm quay mặt vào tường, lại hỏi: “Nếu họ gặp nhau, ai thắng?”.

“Chuyện nhà binh xưa nay khó đoán định, thắng bại còn tuỳ vào thiên thời địa lợi nhân hoà. Muội… muội không biết.”

Dương Phượng lại im lặng, rồi hạ giọng hỏi tiếp: “Không tính thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ luận tài tướng soái, Tắc Doãn và Sở Bắc Tiệp, ai thắng?”.

Sính Đình vẫn lắc đầu, ánh mắt dừng nơi cành hoa đang đung đưa ngoài cửa sổ: “Tỷ thật là… muốn muội trả lời thế nào? Sở Bắc Tiệp là mãnh tướng của Đông Lâm, có cách hành quân chinh chiến khác. Thượng tướng quân của tỷ cũng là danh tướng Bắc Mạc, muội chưa từng được tiếp xúc, sao có thể trả lời đuợc”. Sính Đình muốn nở nụ cười để Dương Phượng yên tâm, nhưng cố hết sức vẫn không sao cười nổi.

Vầng trăng sáng ngoài cửa sổ kia cũng đừng nên vô tình như thế chứ! Đã làm chứng cho bao lời lẽ ngọt ngào của những chuyện tình chốn nhân gian, nay lại không thương xót soi rọi cảnh đầu rơi máu chảy trên sa trường.

Tiếng bấc nến cháy lèo xèo, Sính Đình quay ra nhìn ngọn nến.

Một cơn gió xộc đến như vị khách không mời, làm ánh nến đung đưa dao động, sáng rực lên, rồi tắt phụt.



Trong yên lặng, bóng đêm nặng nề đè nén hai cô gái.

“Sính Đình…” Dương Phượng âu sầu nói: “Muội không chịu nói thật với ta”.

Sính Đình bỗng giật mình, vội chống tay vào giường ngồi dậy, hỏi: “Dương Phượng, tại sao lại nói lời này?”.

Dương Phượng nằm quay mặt vào trong, im lặng. Sính Đình thấy vai người bằng hữu của mình rung lên, như đang cố nén tiếng khóc, vội nói: “Tỷ đừng khóc, việc chinh chiến đại sự, chúng ra không thể quyết định được. Chắc ông Trời sẽ phù hộ cho phu quân tỷ bình yên trở về. Dương Phượng, chẳng phải tỷ đã nói chúng ta không lo được những việc quốc gia đại sự sao?”.

Hai vai Dương Phượng càng rung lên, xưa nay Dương Phượng vốn ung dung điềm tĩnh, chưa bao giờ khóc oà thế này. Sính Đình cảm thấy lo lắng, dịu giọng khuyên nhủ. Sính Đình quỳ xuống bên cạnh định xoay Dương Phượng nhìn vào mặt mình.

Dương Phượng bất chợt ngồi bật dậy, quay lại nhìn Sính Đình, khuôn mặt đẫm nước mắt.

Sính Đình chưa hết sững sờ, khẽ gọi: “Dương Phượng?”.

Dương Phượng không đáp, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn. Nàng bước xuống giường, quỳ trước mặt Sính Đình.

Sính Đình càng sững sờ, vội nhảy xuống giường kéo Dương Phượng đứng lên, hỏi: “Tỷ làm thế này là vì lẽ gì?”.

Nhưng Dương Phượng không chịu đứng dậy, cứ quỳ ở đó nắm lấy vạt áo Sính Đình, ngẩng lên với ánh mắt thê lương: “Sính Đình, muội không hiểu thật sao?”.

Sính Đình sững sờ đứng trước mặt Dương Phượng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm bằng hữu tốt của mình.

Ngay cả tiểu Kính An vương cũng không còn sức chống đỡ thì Tắc Doãn sao có thể đối phó với Sở Bắc Tiệp nộ khí ngút trời?” Từng lời khẩn cầu, Dương Phượng nắm chặt cổ tay Sính Đình mà than khóc, “Muội có thể khiến Sở Bắc Tiệp lập lời thề năm năm không xâm phạm Quy Lạc, chẳng lẽ lại không có cách nào để Sở Bắc Tiệp lui binh khỏi Bắc Mạc?”.

“Dương Phượng, muội…” Sính Đình lui về sau vài bước, chán nản ngồi xuống giường, quay đi nói, “Muội không làm được”.

Nàng không thể đối diện với Sở Bắc Tiệp, Dương Phượng sao có thể hiểu nổi cảm giác của nàng.

Nam nhân đó, dù không đứng trước mặt nàng, nhưng cả trong giấc mơ, từng giờ từng phút chàng đã lấy đi hồn phách của nàng, khiến nàng rơi lệ.

“Sính Đình, ta cầu xin muội.”

Ánh mắt khẩn cầu của Dương Phượng khiến Sính Đình lạnh toát toàn thân. Nàng thật không nhẫn tâm khi nhìn đôi mắt dịu dàng ẩn chứa vẻ thông tuệ kia lại tuyệt vọng đến thế.

Nhưng nàng vẫn lắc đầu: “Không được”.

Hai đôi mắt đen nhìn nhau không nói, cả hơi thở cũng như ngưng lại.

Dương Phượng sững sờ nhìn Sính Đình hồi lâu, rồi cười thê thảm: “Không trách muội, nam nhân… việc quân đại sự… ta không nhìn thấu bằng muội”. Dương Phượng khẽ cười vài tiếng, song nước mắt cứ lăn tròn trên má, hai tay dịu dàng đặt lên bụng.

Thấy thần thái cử chỉ của Dương Phượng khác thường, Sính Đình nghi ngờ: “Dương Phượng, không lẽ tỷ…”. Ánh mắt Sính Đình dừng nơi bụng dưới của Dương Phượng đã khẽ nhô ra.

Dương Phượng cắn chặt răng, lặng lẽ gật đầu.

Sính Đình thở dài, dựa vào thành giường.

Nàng, Dương Phượng, cả hai đều không thể đứng ngoài, phó mặc mọi chuyện.

Gió thổi nhẹ, đêm lặng lẽ qua.

Sương sớm long lanh.

Mặt trời ngó đầu ra từ đằng đông, rải ánh nắng ban mai rực rỡ xuống vương cung Bắc Mạc trang nghiêm. Bắc Mạc vương đã tỉnh rồi. Đại vương không ngủ được đã mấy ngày nay, từ khi đại quân Đông Lâm tràn đến biên cương, phòng tuyến biên giới của Bắc Mạc ngày càng lùi về sát thành đô, ông cũng ngày một ngủ ít đi.

Hôm qua có tin của đội quân báo về, mấy ngày gần đây Sở Bắc Tiệp lại bắt đầu công thành, tướng sĩ Bắc Mạc tử thương nhiều vô số. Tắc Doãn chiến đấu quyết liệt mới giữ được biên thành Kham Bố, nhưng với binh lực của quân Bắc Mạc hiện nay, gần như không có khả năng chống chọi với đợt công thành tiếp theo của quân địch.

Mất đi Kham Bố chỉ còn là vấn đề thời gian…

Có được Kham Bố, Đông Lâm cũng coi như có được con đường tiến thẳng đến thành đô Bắc Mạc.

Bắc Mạc nguy rồi.

Dương Phượng cầu kiến Bắc Mạc vương từ sớm.



“Hôm nay Dương Phượng dẫn một người đến gặp Đại vương.” Khoác trên mình y phục và trang sức của một quý phụ do đích thân Đại vương ban tặng, Dương Phượng hành lễ rồi từ tốn đứng dậy.

Đại vương vô cùng yêu quý trọng thần Tắc Doãn, tất nhiên với Dương Phượng cũng không ngoại lệ. Ông cười hiền từ: “Người nào mà quan trọng đến vậy, lại được Thượng tướng quân phu nhân đích thân tiến cử?”.

Dương Phượng dịu dàng đáp: “Đại vương anh minh. Người này thông tuệ nhanh trí, chưa biết chừng có thể xoay chuyển được thế cục ở biên cương”.

Từ khi theo Tắc Doãn về thành đô, Dương Phượng đã trở thành một quý phu nhân được nhiều người để ý trong triều đình Bắc Mạc. Nàng có cốt cách thanh cao quý tộc, để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc. Qua Tắc Doãn, Đại vương của Bắc Mạc cũng đã biết tính nàng, biết rõ nàng không nói năng tuỳ tiện. Dương Phượng đã nói như vậy, nhất định vì đã nắm chắc đến bảy, tám phần. Đại vương ngạc nhiên: “Người nào lại tài ba như vậy? Mau truyền vào!”.

Dương Phượng không vội, mà khuỵu gối cúi đầu đáp: “Xin Đại vương thứ tội, người này họ Bạch tên Sính Đình, là hảo hữu từ nhỏ của Dương Phượng. Người này vốn không liên quan gì đến Bắc Mạc, vì Dương Phượng khẩn cầu nên mới đồng ý tương trợ, nhưng người ấy đưa ra ba điều kiện”.

“Nói.”

“Vâng.” Dương Phượng nói, “Thứ nhất, người này chỉ tương trợ khi Bắc Mạc bị xâm phạm. Nếu có một ngày Đông Lâm lui quân, người này sẽ rút lui, không có bất cứ liên hệ gì với Bắc Mạc”.

Đại vương chẳng để ý đến chuyện này, hiện giờ biên cương khó giữ, đâu còn tâm tư mà hoang tưởng đến chuyện truy kích Đông Lâm, nên vui vẻ gật đầu: “Bắc Mạc ta không có dã tâm xâm phạm nước khác, việc này không đáng lo”.

“Thứ hai, không một người nào của Bắc Mạc được phép truy cứu lai lịch của người này.”

“Việc này…”

Tứ quốc phân tranh, các nước đều cử gian tế ẩn náu khắp nơi, triều đình muốn dùng người nhất định phải điều tra rõ lai lịch, nếu không cẩn thận để gian tế quân địch trà trộn vào trong triều, có khác nào dâng giang sơn cho kẻ khác? Bạch Sính Đình này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà thần bí như thế? Vì người tiến cử là Dương Phượng, nên Đại vương chẳng thể thẳng thừng bác bỏ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi khó chịu.

Dương Phượng hiểu được suy nghĩ của Bắc Mạc vương, khẽ nói: “Đại vương không phải lo lắng. Bằng hữu này vì có quá khứ đau thương, nên không muốn người khác biết đến lai lịch của mình. Chắc chắn người ấy không phải gian tế, về điểm này Dương Phượng có thể đem toàn bộ tính mạng của cả phủ thượng tướng quân ra để đảm bảo”.

Nghe vậy, Bắc Mạc vương yên tâm hơn vài phần, cười nói: “Dùng người đích đáng là trách nhiệm của Đại vương, người này có đáng tin hay không, ta nhìn qua sẽ biết ngay, ngươi cần gì phải đem tính mạng cả phủ tướng quân ra để đảm bảo? Điều kiện thứ ba là gì?”.

Dương Phượng đáp: “Nếu Đại vương muốn người này hoá giải nguy cơ cho Bắc Mạc thì phải hoàn toàn nghe theo người này, không được thay đổi một ly”.

Điều này cũng có nghĩa là đem sự hưng thịnh và diệt vong của Bắc Mạc đặt hoàn toàn vào tay người đó. Bắc Mạc vương không cười nữa, hồi lâu mới lạnh lùng đáp: “Nếu người đó muốn có quân quyền của Bắc Mạc, lẽ nào bản vương cũng phải giao toàn bộ binh tướng?”.

Không ngờ Dương Phượng lập tức trả lời: “Quân quyền chính là một trong những yêu cầu. Dương Phượng xin Đại vương giao toàn bộ quân quyền biên cương cho Sính Đình, tự Sính Đình sẽ có cách để Đông Lâm lui quân”.

Sắc mặt Bắc Mạc vương đã thay đổi hoàn toàn, nhưng vẫn còn nể mặt Tắc Doãn, cố cười nói: “Khẩu khí của người này cũng thực là ghê gớm. Thống soái Đông Lâm là mãnh tướng Sở Bắc Tiệp tiễng tăm lẫy lừng, Thượng tướng quân của Bắc Mạc còn không dám lơ là, đằng này…”. Bắc Mạc vương bỗng giật mình, hỏi: “Là một nữ tử?”.

“Đúng thế.”

Bắc Mạc vương càng không cho là đúng. Ông ngồi dựa lưng vào ngai vàng, xua tay nói: “Chỉ là một nữ tử, lấy đâu ra bản lĩnh như vậy? Bỏ đi, để bản vương ban thưởng cho nàng ta, rồi bảo nàng ta lui đi”. Thật là nực cười, quân địch còn ở biên cương, bao nhiêu đại thần đang chờ để vào bẩm báo quốc sự, người làm đại vương lại lãng phí thời gian nghe đám nữ tử nói những lời xa xôi?

Dương Phượng cúi đầu một lát, biết rằng nếu không nói rõ thì đừng mong sự ủng hộ của Đại vương. Mất đi sự giúp đỡ của Sính Đình, tính mạng phu quân nàng sẽ gặp nguy hiểm. Nàng khẽ cắn môi: “Xin Đại vương hãy nghe thần thiếp nói nốt một câu”.

Bắc Mạc vương không muốn Dương Phượng khó xử nên vẫn gật đầu bảo: “Nói đi”.

Do dự một lát, Dương Phượng quyết định tiến lên trước mấy bước, nói khẽ vào tai Bắc Mạc vương: “Thần thiếp đã hứa với Sính Đình không tiết lộ chuyện này với ai, nhưng vì việc có quan hệ tới sự tồn vong của Bắc Mạc, nên Dương Phượng không thể không nói. Đại vương đừng coi thường Sính Đình, Sở Bắc Tiệp trí dũng song toàn, Tắc Doãn chưa chắc đã là đối thủ của hắn, nhưng Sính Đình lại có thể khắc chế con người này”.

“Sao lại nói vậy?”

“Bởi chính Sính Đình là người đã ép Sở Bắc Tiệp ra khế ước năm năm không xâm phạm Quy Lạc.”

Bắc Mạc vương thực sự bị chấn động, quay lại nhìn Dương Phượng chằm chằm.

Dương Phượng không hề trốn tránh ánh mắt của Bắc Mạc vương, chậm rãi gật đầu, khẽ nói: “Sở Bắc Tiệp tình sâu nghĩa nặng với Sính Đình. Chỉ cần biết Sính Đình đang ở trong quân Bắc Mạc, Sở Bắc Tiệp sẽ rơi vào thế ném chuột sợ vỡ bình quý, Tắc Doãn mới có cơ hội giành phần thắng”.

“Ngộ nhỡ…”

“Ngộ nhỡ Sở Bắc Tiệp không niệm tình…” Dương Phượng nấc nghẹn, vẻ mặt bi ai. Nàng khẽ nói: “Đại vương sao nỡ nhẫn tâm hỏi Dương Phượng câu tàn nhẫn này?”. Nghĩ tới Sính Đình đang đợi ngoài cung, lòng đau như cắt, Dương Phượng gạt nước mắt, cắn răng nói: “Xin Đại vương lập tức triệu kiến Sính Đình”.

“Truyền Bạch Sính Đình!”

“Truyền Bạch Sính Đình!”

Tiếng hô vang nối tiếp nhau, truyền đến tai Sính Đình đang chờ ở điện bên cạnh. Nàng đặt chén trà đã lạnh ngắt trên tay xuống, chỉnh lại xiêm y, hít một hơi thật sâu, ra khỏi điện, ung dung bước về phía chính điện của Bắc Mạc vương.

Thiên hạ làm gì có nơi nào thoát khỏi được chiến tranh? Cuối cùng nàng cũng bị cuốn vào vòng xoáy chính trị quân sự của Bắc Mạc quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Phương Bất Tự Thưởng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook