Có Quá Nhiều Điều Anh Không Biết
Chương 9
Chung Tiểu Nhạc
14/07/2023
- 9-
Khi trời quang mây tạnh, Lục Trường Trạch thu dọn hết tất cả đồ đạc trong cửa hàng, chỉ để lại một căn nhà trống, anh lấy một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở trước cửa tiệm ngửa đầu phơi nắng, ánh nắng cuối mùa đông thật ấm áp, đặc biệt là vào những ngày gần đây, sau khi thời tiết bắt đầu ấm dần lên, việc phơi nằng khiến người ta thật thoải mái.
Mãi cho đến khi Lục Trường Trạch bị bóng đen chắn ngay trước mặt, anh mới lười biếng mở mắt ra.
" Anh đoán là em sẽ tới mà. " Lục Trường Trạch cười cười, xoay cái cổ cứng đờ của mình: " Tề tiên sinh cũng tới cùng à? "
Tề Minh Vũ lễ phép cười cười: " Anh trai cứ gọi tôi là Minh Vũ được rồi, Tề tiên sinh nghe thật xa lạ. " Lục Trường Trạch cười đùa nói: " Phương Minh, bạn trai của em thật hiểu chuyện. "
Phương Minh không nói lời nào, y đi vào cửa tiệm nhỏ, nhìn quanh một lượt: " Ca, anh quyết định sẽ trở về sao? " Sau đó lại nhìn sang Lục Trường Trạch: " Anh so với lần trước còn muốn gầy hơn. "
Lục Trường Trạch không trả lời Phương Minh, anh đứng dậy đi theo vào, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Phương Minh: " Anh có mua một căn hộ nhỏ ở đây, cả mặt tiền này nữa, đây là giấy tờ đất. Dù gì chúng ta cũng là là họ hàng nên phí bồi thường di dời hẳn là em sẽ có thể thanh toán nhanh hơn cho anh. "
" Ca, anh có ý gì? " Phương Minh khó hiểu.
" Thật ra dù khu đất này không bị phá bỏ thì anh cũng không có ý định ở lại lâu, không phải lần trước anh đã nói với em rồi à, đã ở lâu rồi nên mới không muốn ở tiếp nữa. Anh muốn đi du lịch một chuyến, chỉ là gần đây tiền bạc có chút eo hẹp, nếu như em thật sự coi anh là anh trai em thì mau đi bồi thường phí di dời cho anh đi, càng sớm càng tốt. "
Tuy Phương Minh không hoàn toàn đồng ý lắm, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trường Trạch, y chần chừ một lúc rồi gật đầu đáp ứng.
Ngày nhận được tiền, Lục Trường Trạch rất vui vẻ, trên mặt nở nụ cười thật tươi, đã lâu Phương Minh không thấy Lục Trường Trạch cười tươi như vậy: " Vui vậy sao? "
Lục Trường Trạch cầm lấy tấm sec bỏ vào trong túi: " Em không hiểu đâu, được bắt đầu một cuộc sống mới, sao lại không vui vẻ được? " Nói xong, anh rời khỏi phòng làm việc của Phương Minh, lúc vừa xuống lầu thì bắt gặp Tề Minh Vũ đến tìm Phương Minh, Tề Minh Vũ gọi Lục Trường Trạch dừng lại, nghiêm túc nhìn anh: " Lục Trường Trạch, sau này nếu anh cần gì có thể đến chỗ tôi. "
Lục Trường Trạch nhìn Tề Minh Vũ, chân thành lắc đầu: " Cảm ơn cậu, bất quá sau này e là không còn cơ hội rồi, cậu cùng Phương Minh phải sống thật vui vẻ hòa thuận đấy, hai người cũng không còn trẻ, để đến được với nhau cũng không dễ dàng. "
Tề Minh Vũ gật đầu rồi bước vào thang máy.
Lục Trường Trạch đến ngân hàng rút hết tiền và bỏ hết vào một chiếc thẻ khác, sau đó về nhà lấy những gì cần thiết, đốt những thứ nên đốt, chỉ để lại một cái bọc nhỏ rồi xách đi.
Khi trời quang mây tạnh, Lục Trường Trạch thu dọn hết tất cả đồ đạc trong cửa hàng, chỉ để lại một căn nhà trống, anh lấy một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở trước cửa tiệm ngửa đầu phơi nắng, ánh nắng cuối mùa đông thật ấm áp, đặc biệt là vào những ngày gần đây, sau khi thời tiết bắt đầu ấm dần lên, việc phơi nằng khiến người ta thật thoải mái.
Mãi cho đến khi Lục Trường Trạch bị bóng đen chắn ngay trước mặt, anh mới lười biếng mở mắt ra.
" Anh đoán là em sẽ tới mà. " Lục Trường Trạch cười cười, xoay cái cổ cứng đờ của mình: " Tề tiên sinh cũng tới cùng à? "
Tề Minh Vũ lễ phép cười cười: " Anh trai cứ gọi tôi là Minh Vũ được rồi, Tề tiên sinh nghe thật xa lạ. " Lục Trường Trạch cười đùa nói: " Phương Minh, bạn trai của em thật hiểu chuyện. "
Phương Minh không nói lời nào, y đi vào cửa tiệm nhỏ, nhìn quanh một lượt: " Ca, anh quyết định sẽ trở về sao? " Sau đó lại nhìn sang Lục Trường Trạch: " Anh so với lần trước còn muốn gầy hơn. "
Lục Trường Trạch không trả lời Phương Minh, anh đứng dậy đi theo vào, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Phương Minh: " Anh có mua một căn hộ nhỏ ở đây, cả mặt tiền này nữa, đây là giấy tờ đất. Dù gì chúng ta cũng là là họ hàng nên phí bồi thường di dời hẳn là em sẽ có thể thanh toán nhanh hơn cho anh. "
" Ca, anh có ý gì? " Phương Minh khó hiểu.
" Thật ra dù khu đất này không bị phá bỏ thì anh cũng không có ý định ở lại lâu, không phải lần trước anh đã nói với em rồi à, đã ở lâu rồi nên mới không muốn ở tiếp nữa. Anh muốn đi du lịch một chuyến, chỉ là gần đây tiền bạc có chút eo hẹp, nếu như em thật sự coi anh là anh trai em thì mau đi bồi thường phí di dời cho anh đi, càng sớm càng tốt. "
Tuy Phương Minh không hoàn toàn đồng ý lắm, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trường Trạch, y chần chừ một lúc rồi gật đầu đáp ứng.
Ngày nhận được tiền, Lục Trường Trạch rất vui vẻ, trên mặt nở nụ cười thật tươi, đã lâu Phương Minh không thấy Lục Trường Trạch cười tươi như vậy: " Vui vậy sao? "
Lục Trường Trạch cầm lấy tấm sec bỏ vào trong túi: " Em không hiểu đâu, được bắt đầu một cuộc sống mới, sao lại không vui vẻ được? " Nói xong, anh rời khỏi phòng làm việc của Phương Minh, lúc vừa xuống lầu thì bắt gặp Tề Minh Vũ đến tìm Phương Minh, Tề Minh Vũ gọi Lục Trường Trạch dừng lại, nghiêm túc nhìn anh: " Lục Trường Trạch, sau này nếu anh cần gì có thể đến chỗ tôi. "
Lục Trường Trạch nhìn Tề Minh Vũ, chân thành lắc đầu: " Cảm ơn cậu, bất quá sau này e là không còn cơ hội rồi, cậu cùng Phương Minh phải sống thật vui vẻ hòa thuận đấy, hai người cũng không còn trẻ, để đến được với nhau cũng không dễ dàng. "
Tề Minh Vũ gật đầu rồi bước vào thang máy.
Lục Trường Trạch đến ngân hàng rút hết tiền và bỏ hết vào một chiếc thẻ khác, sau đó về nhà lấy những gì cần thiết, đốt những thứ nên đốt, chỉ để lại một cái bọc nhỏ rồi xách đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.