Chương 64: Bát phương phong vũ hội Động Đình
Từ Khánh Phụng
21/05/2013
Ngày hôm đó rất đẹp trời, trên không có một đám mây lửng nào cả, nhưng trên hồ Động Đình lại bị không khí chiến tranh bao trùm.
Mặt trăng lưỡi liềm vừa lên, trên mặt hồ bỗng có một chiếc thuyền nhỏ dạo quanh.
Mặc dầu xung quanh bờ hồ đang có tiếng người ồn ào và có hàng vạn người đứng chen chúc để xem. Võ lâm hào kiệt của tứ hải bát hoang và quần hào của lục lâm đều tề tập cả ở Động Đình hồ, hai bên đông tây đang có hai đội thuyền cầm cự nhau, đèn ở trên những cột buồm chiếu sáng như ban ngày.
Trong đội thuyền ở bên phía đông người ta thấy trên sạp thuyền lớn nhất ở giữa có bày mấy hàng ghế đỏ trải đệm gấm. Người ngồi hàng ghế phía đằng trước là Tổng trại chủ Gia Cát Ngọc râu tóc bạc phơ, người ngồi ở hai bên vị Tổng trại chủ ấy là anh em Song sát với Hoàng Sơn song nghĩa.
Hàng ghế thứ hai là các vị nội ngoại Đường chủ với hai mươi bảy vị Phân trại chủ.
Còn hang ghế thứ ba là Phi Quỳnh, Tư Đồ Sương, Quỳnh Anh với Gia Cát Đởm bốn người.
Những người ngồi ở hàng ghế trước người nào người nấy đều ngồi nghiêm trông rất oai vệ, riêng có hàng ghế thứ ba thì mấy người chuyện trò vui vẻ, hình như không coi trận đấu vào đâu cả.
Trên đội thuyền ở bên phía tây người ngồi hàng ghế đầu là một già một trẻ, người trẻ tuổi mặc võ trang màu lam nhợt, ngồi khoác một cái áo choàng cũng màu lam, mày dàu mắt nhỏ, mặt mũi anh tuấn nhưng phải đôi ngươi không được chính chắn.
Người đó chính là Bùi Thiên Vân, Bảo chủ của Long Hổ bảo.
Người ngồi bên cạnh y kà một ông già mặc áo bào đen, người gầy và cao, tóc dài xỏa xuống, sắc mặt nhợt nhạt và tái mét, trông không khác gì người bị chết đuối vừa vớt ở dưới nước lên, nhưng đôi mắt lại sáng quắc như điện, trông vẻ mặt rất dữ tợn.
Người đó chính là Âm Sơn Nhân Đồ Hoạt Cương Thi Lê Hạo đã tung hoành võ lâm và rất tự phụ, không coi ai vào đâu hết.
Người ngồi ở hàng ghế sau là Trung Điền tứ lang với sáu người áo xám, dùng khăn đen che mặt với mấy chục tay kiêu hùng của hắc đạo.
Có lẽ bọn này chúng thị có Âm Sơn Nhân Đồ nên tên nào tên nấy rất kiêu ngạo, không coi người của bên Gia Cát Ngọc vào đâu hết.
Giữa hai đôi thuyền có một cái đài nổi, bốn góc đều dùng dây thừng to bằng cánh tay trẻ con bao quanh, hai bên có hai cái xích lớn nối vào hai đội thuyền để chiếc đài đó khỏi bị trôi đi xa.
Hàng vạn người đứng ở trên bờ hồ để xem, tất nhiên trong đó có xen lẩn những cao thủ của các đại môn phái, nhưng họ chỉ đứng yên xem, chứ không thì thầm bàn tán như những người khác.
Mặt trăng đã bắt đầu lên tới đỉnh đầu, tiếng ồn ào của mọi người bỗng im lặng hết, trên mặt hồ lớn rộng như thế, ngoài tiếng gió với tiếng sóng đập vào thành thuyền ra không ai có thể nghe thấy một tiếng động nào khác, yên lặng đến nổi khiến ai có mặt tại đó cũng phải hồi hộp, trống ngực đập rất mạnh.
Bỗng có tiếng đằng hắng nổi lên phá tan bầu không khí trầm tịch ấy, Bùi Thiên Vân ở bên phía tây từ từ đứng dậy cười khẩy một tiếng, chắp tay vái chào một vòng và lớn tiếng nói :
- Võ lâm đã yên tĩnh lâu năm, bây giờ lại nổi sóng. Bùi Thiên Vân cảm thấy không yên, nhưng việc này là do sự bất đắc dĩ chứ sự thực Thiên Vân tôi không muốn chút nào. Xin các vị võ lâm tiền bối lượng thứ cho.
Nói tới đó, y lại chắp tay vái chào xung quanh một vòng và nói tiếp :
Ngươi trong võ lâm ai ai cũng biết Bùi Thiên Vân không những có họ với bên Động Đình nhị thập bát trại mà lại còn kết thân với nhau nữa, nhưng Gia Cát Quỳnh Anh không biết liêm sỉ, đi yêu người khác và nhất định đòi thoái hôn. Gia Cát lão trại chủ anh hùng suốt đời, tiếng tăm đã lừng lẫy trong võ lâm lâu năm, không những không cho cái đó là gia xú mà trái lại còn bênh vực con nên Thiên Vân tôi không sao nhịn được, vì đạo nghĩa vì phong tục, bắt buộc Bùi Thiên Vân tôi phải tới hồ Động Đình này, ở trước mặt thiên hạ võ lâm yêu cầu Gia Cát lão trại chủ lấy lại công đạo ấy. Xin Gia Cát lão trại chủ trả lời cho?
Lời nói của y rất mỉa mai, không khác gì là chửi đổng. Gia Cát Quỳnh Anh thấy thế tức giận đến mặt biến sắc, hai mắt trợn tròn, đang định đứng lên trả lời thì Tư Đồ Sương vội kéo nàng lại và khuyên giải rằng :
- Anh muội, việc nhỏ không nhịn được sẽ hỏng hết việc lớn, chính đối phương chỉ mong muốn Anh muội nổi giận nhưng đối với những quân như thế, Anh muội tức giận y làm chi. Hãy để cho y ngông cuồng nhất thời, lát nữa ngu tỷ sẽ trả thù hộ cho.
Bất đắc dĩ Gia Cát Quỳnh Anh đành phải nén lửa giận ngồi xuống.
Lúc ấy Gia Cát Ngọc đằng hắng một tiếng, từ từ đứng dậy đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, cũng chắp tay vái chào thiên hạ anh hùng một lượt mới lớn tiếng nói :
- Gia Cát Ngọc tôi không muốn nói nhiều và cũng không muốn phê bình hành vi của Bùi bảo chủ đã gây nên trong mấy năm gần đây. Việc đã xảy ra như vậy, bây giờ chỉ có một cách là giải quyết bằng võ lực, bên nào thắng bên đó phải, bên nào bại bên đó trái. Nếu Bùi bảo chủ mà đắc thắng thì đừng nói đòi lấy tiểu nữ mà cả cơ nghiệp đã gầy dựng hàng trăm năm nay của lão phu với cả cái đầu của lão phu cũng xin biếu hết cho Bảo chủ. Trái lại Động Đình nhị thập bát trại đắc thắng thì cuộc hôn ước của đôi bên không những sẽ hủy bỏ và lão phu sẽ sử dụng gia pháp để trừng trị kẻ dưới mất dạy. Đấy lão phu chỉ có những lời ấy thôi, xin Bảo chủ phái người ra trận đi.
Nói xong ông ta từ từ ngồi xuống.
Phía bên kia Bùi Thiên Vân lại cười như điên khùng và nói tiếp :
- Các vị đã nghe rồi chứ, như vậy trong võ lâm này không còn công lý đạo nghĩa gì nữa, chỉ có võ lực trên hết thôi. Thiên Vân tôi thử xem Nhị thập bát trại thị cái gì mà lại dám không nói đến lý như thế?
Y vừa nói dứt đã giơ tay lên ra hiệu một cái, đã có bốn cái bóng người nhanh như chim cắt từ phía sau nhảy lên võ đài.
Dưới ánh đèn sáng, người ta thấy bốn người đó là bốn đại hán mặc áo gấm trông rất hung hăng đang đứng trông rất kêu ngạo. Bốn người đó chính là Trung Điền tứ lang, và Đại Lang Quân Thiên Phong rất kêu ngạo lớn tiếng nói :
- Trung Điền tứ lang cung kính đợi chờ chỉ giáo?
Thấy người của thuyền bên phía tây mạnh như thế khiến thiên hạ quần hùng đều lo ngại hộ Động Đình nhị thập bát trại.
Phía sau Gia Cát Ngọc đã có Ngụy Thiên Hóa của Bạch Hổ đường bước ra xin phép Tổng trại chủ để ra đấu với bọn Tứ lang.
Gia Cát Ngọc gật đầu đáp :
- Công lực của Trung Điền tứ lang rất quái dị, các vị phải cẩn thận mới được.
Thiên Hóa gật đầu vâng lời và quay người lại giơ tay ra hiệu một cái, ba vị Đường chủ Thanh Long Chư Tước và Huyền Linh đều đứng dậy tiến ra, cả bốn xếp thành hàng chữ nhất nhẹ nhàng nhảy sang bên võ đài.
Thiên Hóa lạnh lùng nhìn Tứ lang, chắp tay vái chào và nói :
- Bạch Hổ, Thanh Long, Chư Tước, Huyền Linh bốn đường dưới trướng của Gia Cát lão trại chủ ra đây lãnh giáo.
Nghe thấy bốn người tự xưng tên như vậy, võ lâm quần hào đứng xem ở trên bờ lại xôn xao bàn tán.
Ngoài hai mươi tám trại bên trong tổng trại lại còn chia ra mười sáu đường. Mười sáu vị Đường chủ này đều là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, nhất là tám vị Đường chủ thuộc nội bát đường. Người trong võ lâm nghe tiếng đã lâu nhưng chưa thấy mặt họ bao giờ, lúc này Gia Cát Ngọc cùng phái bốn vị Đường chủ của nội bát đường ra trận một lúc, thiên hạ quần hào không xôn xao bàn tán sao được. Và biết trận đấu chí tử và rất sôi nổi sắp sửa mở màn đến nơi nên ai nấy im hơi lặng tiếng đợi chờ để xem trận đấu rất ngoạn mục ấy.
Trung Điền tứ lang tuy mới bị đánh bại hôm trước nhưng tính nết hung tàn của chúng vẫn không hề thay đổi. Quân Thiên Phong mặt lộ vẻ khinh khỉnh cười khẩy nói :
- Gia Cát lão trại chủ nể mặt anh em Quân mỗ quá, nhất thời lại phái bốn vị Đường chủ của nội bát đường ra chỉ giáo như vậy Quân mỗ rất lấy làm hân hạnh. Ai thắng là lẽ phái thuộc về người ấy, khỏi cần phải nói nhiều, bốn vị cứ việc ra tay đi.
Nói xong, y nhảy xổ lại tấn công luôn.
Thiên Phong là người rất giảo hoạt, biết bốn vị Đường chủ này không phải là tay tầm thường nên không ra tay tấn công trước chưa chắc mình đã chiếm được phần thắng cho nên y không đợi chờ đối phương trả lời, vừa nói xong đã nhảy xổ lại tấn công luôn.
Bốn vị Đường chủ nọ công lực rất siêu tuyệt và cũng là người rất giầu kiến thức, sao lại không biết tâm ý của Tứ lang như thế nào nên Thiên Hóa cười khẩy một tiếng và nói :
- Ba vị hiền đệ, bốn vị này đều là danh gia của đương kim, nay được các vị ấy chỉ giáo cho như thế chúng ta sẽ được học hỏi rất nhiều, nên chúng ta cũng phải giở toàn lực ra thỉnh giáo mới được.
Lời nói của y vô hình chung đã dặn bảo ba người kia không cần phải nương tay gì hết. Thế rồi bốn người cùng vội tiến lên đối địch ngay.
Tám võ lâm cao thủ thuộc hai phái chính tà đang kịch chiếc với nhau ở trên võ đài.
Võ công của Tứ lang khét tiếng là quái dị nên vừa xông vào trận đấu chúng đã giở những miếng võ quái dị và rất ác độc ra tấn công.
Bốn vị Đường chủ của Nhị thập bát trại đều là hảo thủ hạng nhất của võ lâm, người nào người nấy võ công rất thâm hậu, lại thêm kinh nghiệm rất già dặn. Cả bốn đều biết Trung Điền tứ lang độc bá một phương, không phải là tay tầm thường, cho nên người nào cũng giữ tôn chỉ vừa đấu vừa thủ, khi nào có dịp may thì mới giở tuyệt học ra.
Đôi bên đã đấu được hơn ba mươi hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại.
Bọn Thiên Hóa bốn người vẫn rất điềm tĩnh, nhưng trái lại bọn Tứ lang thì càng đấu Tứ lang thì càng đấu càng hoảng sợ thầm. Xưa nay chúng vẫn độc bá một phương, kiêu ngạo ngông cuồng quen đi rồi, bây giờ mới ra đấu trận trước mặt đông đảo quần hùng của thiên hạ như thế, nếu không thắng nổi đối phương thì còn mặt mũi nào đứng vững ơ trong võ lâm nữa.
Thiên Phong bỗng rú lên một tiếng rất ngắn, Tứ lang liền thay đổ chưởng pháp, giở luôn pho Âm Sát chưởng ra tay tấn công rất hăng.
Chúng sử dụng pho chưởng pháp ấy rất có hiệu quả, bọn Thiên Hóa thấy chưởng lực của chúng có hơi lạnh dồn sang, biết trong chưởng lực ấy thể nào cũng có chất độc rất lợi hại nên không dám thẳng tay đấu như trước vì thế mới ngộ hiểm luôn luôn.
Đôi bên lại đấu thêm mười mấy hiệp nữa, bọn Thiên Hóa bị đẩy lui dần, chỉ còn cách mép võ đài chừng năm thước là bị rơi xuống sông. Thiên Phong đột nhiên cười khẩy một tiếng rồi nói :
- Quân mỗ tưởng bốn vị Đường chủ của nội bát đường của Động Đình nhị thập bát trại có tài ba kinh người như thế nào, không ngờ lại chỉ tầm thường như thế này thôi khiến anh em Quân mỗ thất vọng quá. Bây giờ đôi bên đã trở nên như nước với lửa rồi, đừng có trách Quân mỗ ra tay vô tình đấy nhé.
Thiên Hóa đột nhiên cười như điên khùng đáp :
- Quân Thiên Phong, ngươi đắc chí hơi sớm quá một chút.
Y vừa nói dứt đã nhảy xổ tới, bóng người thấp thoáng một cái, liền có tiếng kêu bùng bùng và có mấy tiếng kêu hự rồi đôi bên chia rẽ sang hai phía ngay.
Thiên Hóa với Thiên Phong đứng đối diện nhau.
Thanh Long đường chủ thì quần áo rách rưới, Nhị Lang Triệu Tiểu Thiên thì mặt tái mét, lảo đảo như suýt té ngã.
Chu Tước đường chủ mép rỉ máu tươi, đang giận dữ đứng nhìn Tam Lang Đinh Thụ Sâm nằm gục ở chỗ cách đó hơn trượng.
Huyền Linh đường chủ với Tứ Lang Viên Thế Trung đều nằm yên ở dưới đất.
Hiển nhiên Thiên Hóa với Thiên Phong ngang tài nhau, hai người đều không việc gì cả. Còn sáu người kia thì đã bị nội ngoại thương rồi, nhưng dù sao thì bọn Tứ lang vẫn lép vế hơn.
Chỉ trong nháy mắt, hai bên đều có người nhảy tới võ đài đem những người bị thương trở về thuyền cứu chữa.
Trên võ đài không còn một bóng người nào cả. Lúc ấy quần hào lại thở dài một tiếng.
Đột nhiên có cười the thé nổi lên. Một người bịt mặt mặc áo xám ở phía sau Thiên Vân đã nhảy ra, ở trên không lượn một vòng rồi từ từ hạ chân xuống võ đài.
Thấy thân pháp của người bịt mặt áo xám ấy tuyệt đẹp, quần hào vỗ tay khen ngợi như sấm động, có người còn khẽ bàn tán rằng :
- Người này là ai? Sao lại có thân pháp siêu tuyệt đến như thế?
Bên phía đông cũng có một người vừa đứng dậy thì đột nhiên trong đám người đứng xem ở bờ hồ bỗng có tiếng rú như long ngâm và tiếng cười thật dài, rồi một cái bóng người trắng như tuyết tung mình nhảy lên trên không.
Quần hào thấy thế đều thất kinh và bàn tán xôn xao.
Tư Đồ Sương ngồi ở phía sau Gia Cát Ngọc, trông thấy bóng người nhảy lên, khẽ kêu ủa một tiếng rồi nói :
- Sao y cũng tới đây?
Người áo trắng ấy nhảy lên cao mười mấy trượng, bỗng ngừng lại, như sao sa rớt thẳng xuống võ đài.
Gia Cát Ngọc vừa giựt mình đến thót một cái, quần hào cũng không nhịn được, lại thất kinh kêu rú, thì người áo trắng đã xuống tới võ đài và đứng yên rồi.
Người đó là một văn sĩ trẻ tuổi, trông rất anh tuấn, không khác gì một cây ngọc ở trước gió vậy. Y quay về phía Gia Cát Ngọc các người, chắp tay vái chào và nói :
- Vi Hiểu Lam tới chậm một bước, đường đột ra chịu trận như thế này để tạm tận chút sức mọn. Xin Gia Cát lão trại chủ lượng thứ cho.
Người áo xám bịt mặt thấy đối phương tự nhận là Vi Hiểu Lam đã giật mình đến thót một cái. Quần hào đứng ở trên hồ lại xôn xao một hồi, Gia Cát Ngọc cũng vội đứng dậy chắp tay vái chào và đáp :
- Thế ra là Ngọc Diện Thần Long Vi trang chủ. Xin thứ lỗi lão phu không biết trước mà ra nghênh đón. Gia Cát Ngọc không dám nhận hai chữ xin phép của Trang chủ. Mời Trang chủ hãy sang bên thuyền này sơi...
Ông ta chưa kịp nói chữ “nước” thì Hiểu Lam đã lớn tiếng cười và đỡ lời :
- Người thiên hạ có quyền lý tới việc của thiên hạ. Hiểu Lam tôi dù sao cũng là người trong võ lâm, khi nào chịu ngồi yên để cho lũ tàn ác vầy vò? Tại hạ có thể tận chút sức mọn để giúp Lão trại chủ như thế này cũng cảm thấy rất hân hạnh rồi, Lão trại chủ hà tất phải khách sáo như thế.
Hơi trầm ngâm một lát, Gia Cát Ngọc lại chắp tay vái và nói tiếp :
- Nếu vậy lão phu xin cảm ơn Vi trang chủ trước.
Hiểu Lam cũng vội chắp tay đáp lễ và trả lời :
- Không dám, đây là phận sự của Vi Hiểu Lam tôi.
Nói xong, chàng quay lại nhìn người áo xám bịt mặt, cười khì và hỏi :
- Ngài quý tính đại danh là gì? Sao lại xấu hổ không dám để cho người ta trông thấy mặt như thế?
Người bịt mặt cười khẩy một tiếng rồi đáp :
- Đấu võ chỉ cần phân thắng bại, quyết sinh tử, người hỏi như thế chả là hỏi thừa hay sao?
Lớn tiếng cười ha hả, Hiểu Lam nói tiếp :
- Lưỡi của ngươi sắc bén lắm, Hiểu Lam tự biết tài mọn, nhưng nếu bị các hạ đả thương mà không biết tên họ là gì, mặt mũi ra sao, như vậy có phải là chết oan uổng một cách vô lý không?
Người áo xám bịt mặt lạnh lùng đỡ lời :
- Nếu các hạ hiềm oan uổng thì ở đâu cứ trở về chỗ đó đi.
Hiểu Lam lắc đầu vừa cười vừa đáp :
- Các hạ khéo nói lắm, tại hạ đã vào trong núi sâu có khi nào lại trở về tay không như thế? Vi Hiểu Lam xin ngài hãy bỏ cái khăn bịt mặt ra trước.
Người áo xám bịt mặt cười khì đỡ lời :
- Tại hạ nghe nói Ngọc Diện Thần Long võ công cái thế đã lâu, nếu bạn thắng tại hạ một thế nửa thức thì thể nào chả được trông thấy rõ bộ mặt của tại hạ cơ chứ!
Hiểu Lam vừa cười vừa gật đầu :
- Các hạ ăn nói nhanh nhẩu lắm! Nếu vậy mời các hạ ra tay tấn công đi.
Người nọ cười khẩy đáp :
- Đối địch với Ngọc Diện Thần Long tại hạ đâu dám vô lễ như thế.
Hiểu Lam mỉm cười nói tiếp :
- Tốt hơn hết các hạ đừng có khách sáo với tại hạ như thế nữa. Bình sinh Hiểu Lam này đấu với ai cũng vậy, không bao giờ ra tay tấn công trước cả. Tại hạ còn nhắc bạn một điều này nữa, tại hạ sẽ không đả thương bạn đâu, bạn chỉ cần đề phòng cái khăn bịt mặt thôi.
Người nọ giật mình đến thót một cái, cười the thé đáp :
- Tiểu bối ngông cuồng thực, ngươi có biết ta là ai không?
Hiểu Lam khoanh tay về phía sau vừa cười vừa trả lời :
- Có lẽ lời nói của tại hạ hơi ngông cuồng một chút thực, nhưng tại hạ không cần biết bạn là ai, cứ biết trong mười hiệp thể nào cũng lật được cái khăn che mặt của bạn cho mà coi.
Quần hào nghe thấy chàng nói như thế lại bàn tán xôn xao tiếp.
Người áo xám bỗng ngửng mặt lên trời cười như điên khùng, nói tiếp :
- Được lắm, ta thử xem ngươi có tài gì trong mười hiệp có thể lật được cái khăn bịt mặt của ta như thế? Hãy ra tay đỡ lấy thế võ này.
Y vừa nói vừa chìa năm ngón tay ra nhằm vai phải của Hiểu Lam chộp luôn.
Hiểu Lam vẫn khoanh tay đứng yên làm như không trông thấy gì vậy, chờ chỉ phong của địch tới gần chàng mới giơ tay trái lên chỉ thẳng vào ngực của đối phương một cái và nói :
- Đây là thế thứ nhất.
Người nọ cả kinh, nhưng vẫn không chịu lui bước, chỉ xoay thế chộp thành thế điểm, nhắm yếu huyệt Tướng Đài của Hiểu Lam điểm tới.
Hiểu Lam thấy thế cười khẩy nói tiếp :
- Thực không ngờ các hạ còn có được miếng võ khá lợi hại như thế này.
Chàng xoay người sang bên tránh né và giơ bàn tay phải lên nhằm cánh tay đối phương chặt xuống luôn.
Người bịt mặt áo xám cười khẩy một tiếng, rụt cánh tay phải lại, tả chưởng với chân trái cùng phi ra một lúc, nhằm Bạch Hải với Thái Dương, hai yếu huyệt của Hiểu Lam tấn công tới.
Hiểu Lam khẽ kêu ủa một tiếng, nhanh nhẩu nói :
- Lợi hại thật! Xem như vậy có lẽ mười thế võ mà mỗ vừa nói là quá tự phụ, nhưng đã trót nói rồi, biết làm sao được? Hãy coi thế thứ ba của mỗ đây. Thử xem có lợi hại bằng thế công của bạn không?
Nói xong, chàng sử dụng tả chưởng, hữu chỉ, một thế hai thức cùng ra tay một lúc.
Người nọ thấy một nửa người bị kình phong của đối phương bao trùm, trong lòng rất kinh hãi, nhưng y đâu có phải là người tầm thường, vội lui một bước tránh né, và rú lên một tiếng thật lớn, lại tấn công lần thứ hai. Lần này y giở kỳ thế tuyệt học ra liên miên tấn công vào các nới yếu huyệt của Hiểu Lam.
Hiểu Lam cả cười, một mặt lấy thức gỡ thức một mặt lớn tiếng nói tiếp :
- Đây là thế thứ tư. Đây là thế thứ năm... thế thứ sáu... thế thứ bảy... còn ba thế nửa thôi.
Chỉ thấy bóng người trắng như tuyết của chàng tiến thoái, phi nhảy nhanh như điện chớp. Người áo xám đã giở hết tuyệt học ra rồi mà vẫn không sao va đụng nổi một góc áo của chàng. Y tức giận khôn tả, rú kêu luôn mồm, thái độ như điên khùng, đôi mắt trông càng hung ác hơn trước, đủ thấy y đã tức giận vô cùng, chỉ muốn đánh Hiểu Lam chết ngay tại chỗ mới hả dạ.
Người của hai bên đều im hơi lặng tiếng, chăm chú nhìn vào võ đài.
Quần hào đứng xung quanh bờ hồ đều hồi hộp khôn tả.
Trên võ đài hai cái bóng người một trắng một xám càng đấu càng nhanh khiến các khán giả không sao phân biệt ai là Hiểu Lam ai là người áo xám?
Đột nhiên Vi Hiểu Lam cất tiếng thật lớn :
- Thế thứ chín rồi, các hạ phải cẩn thận giữ gìn cái khăn bịt mặt mới được.
Tiếng cười của chàng vừa dứt thì hình bóng của hai người đã ngừng lại ngay. Mọi người thấy Hiểu Lam tay cầm cái khăn bịt mặt của đối phương, đang đứng tủm tỉm cười.
Dưới ánh đèn sáng, người ta thấy người áo xám mặt lúc đỏ lúc trắng, trông rất khó coi.
Quần hào đứng xem ở trên bờ đã có người thất thanh la lớn :
- Lang Tâm Tú Sĩ Xích Nguyên Thông!
Tư Đồ Sương nghiến răng, mím môi lẩm bẩm nói :
- Nam Hoang lục hung!
Đột nhiên có tiếng rú kêu thật lớn, năm bóng bịt mặt ở phía sau Bùi Thiên Vân đã cùng Xích Nguyên Thông đều tung mình nhảy lên, chia làm bốn năm phía mà đào tẩu ngay.
Sự biến hóa nhanh như điện chớp thật không ai ngờ tới, ngay cả Tư Đồ Sương với Hiểu Lam là cao thủ tuyệt thế như vậy, muốn đuổi thao cũng không kịp nữa, và cũng không biết nên đuổi theo ai cho phải?
Đột nhiên trên không có mấy tiếng quát tháo khàn khàn và mấy tiếng thét rất thánh thót êm tai.
Dưới ánh trăng sáng, năm cái bóng người xám, xanh, đỏ, trắng, lam nhẹ như làn khói và cũng như năm cái cầu vòng ngũ sắc ở bốn mặt tám phương phi tới, nghênh đón bọn Lục Hung vừa chia tay chạy tán loạn.
Hiểu Lam vừa cười vừa nói :
- Năm đối với sáu còn một nhìn cho mỗ.
Chàng tung mình nhảy lên trên không nhanh như điện chớp, đuổi theo ngay tức thì.
Mặt trăng lưỡi liềm vừa lên, trên mặt hồ bỗng có một chiếc thuyền nhỏ dạo quanh.
Mặc dầu xung quanh bờ hồ đang có tiếng người ồn ào và có hàng vạn người đứng chen chúc để xem. Võ lâm hào kiệt của tứ hải bát hoang và quần hào của lục lâm đều tề tập cả ở Động Đình hồ, hai bên đông tây đang có hai đội thuyền cầm cự nhau, đèn ở trên những cột buồm chiếu sáng như ban ngày.
Trong đội thuyền ở bên phía đông người ta thấy trên sạp thuyền lớn nhất ở giữa có bày mấy hàng ghế đỏ trải đệm gấm. Người ngồi hàng ghế phía đằng trước là Tổng trại chủ Gia Cát Ngọc râu tóc bạc phơ, người ngồi ở hai bên vị Tổng trại chủ ấy là anh em Song sát với Hoàng Sơn song nghĩa.
Hàng ghế thứ hai là các vị nội ngoại Đường chủ với hai mươi bảy vị Phân trại chủ.
Còn hang ghế thứ ba là Phi Quỳnh, Tư Đồ Sương, Quỳnh Anh với Gia Cát Đởm bốn người.
Những người ngồi ở hàng ghế trước người nào người nấy đều ngồi nghiêm trông rất oai vệ, riêng có hàng ghế thứ ba thì mấy người chuyện trò vui vẻ, hình như không coi trận đấu vào đâu cả.
Trên đội thuyền ở bên phía tây người ngồi hàng ghế đầu là một già một trẻ, người trẻ tuổi mặc võ trang màu lam nhợt, ngồi khoác một cái áo choàng cũng màu lam, mày dàu mắt nhỏ, mặt mũi anh tuấn nhưng phải đôi ngươi không được chính chắn.
Người đó chính là Bùi Thiên Vân, Bảo chủ của Long Hổ bảo.
Người ngồi bên cạnh y kà một ông già mặc áo bào đen, người gầy và cao, tóc dài xỏa xuống, sắc mặt nhợt nhạt và tái mét, trông không khác gì người bị chết đuối vừa vớt ở dưới nước lên, nhưng đôi mắt lại sáng quắc như điện, trông vẻ mặt rất dữ tợn.
Người đó chính là Âm Sơn Nhân Đồ Hoạt Cương Thi Lê Hạo đã tung hoành võ lâm và rất tự phụ, không coi ai vào đâu hết.
Người ngồi ở hàng ghế sau là Trung Điền tứ lang với sáu người áo xám, dùng khăn đen che mặt với mấy chục tay kiêu hùng của hắc đạo.
Có lẽ bọn này chúng thị có Âm Sơn Nhân Đồ nên tên nào tên nấy rất kiêu ngạo, không coi người của bên Gia Cát Ngọc vào đâu hết.
Giữa hai đôi thuyền có một cái đài nổi, bốn góc đều dùng dây thừng to bằng cánh tay trẻ con bao quanh, hai bên có hai cái xích lớn nối vào hai đội thuyền để chiếc đài đó khỏi bị trôi đi xa.
Hàng vạn người đứng ở trên bờ hồ để xem, tất nhiên trong đó có xen lẩn những cao thủ của các đại môn phái, nhưng họ chỉ đứng yên xem, chứ không thì thầm bàn tán như những người khác.
Mặt trăng đã bắt đầu lên tới đỉnh đầu, tiếng ồn ào của mọi người bỗng im lặng hết, trên mặt hồ lớn rộng như thế, ngoài tiếng gió với tiếng sóng đập vào thành thuyền ra không ai có thể nghe thấy một tiếng động nào khác, yên lặng đến nổi khiến ai có mặt tại đó cũng phải hồi hộp, trống ngực đập rất mạnh.
Bỗng có tiếng đằng hắng nổi lên phá tan bầu không khí trầm tịch ấy, Bùi Thiên Vân ở bên phía tây từ từ đứng dậy cười khẩy một tiếng, chắp tay vái chào một vòng và lớn tiếng nói :
- Võ lâm đã yên tĩnh lâu năm, bây giờ lại nổi sóng. Bùi Thiên Vân cảm thấy không yên, nhưng việc này là do sự bất đắc dĩ chứ sự thực Thiên Vân tôi không muốn chút nào. Xin các vị võ lâm tiền bối lượng thứ cho.
Nói tới đó, y lại chắp tay vái chào xung quanh một vòng và nói tiếp :
Ngươi trong võ lâm ai ai cũng biết Bùi Thiên Vân không những có họ với bên Động Đình nhị thập bát trại mà lại còn kết thân với nhau nữa, nhưng Gia Cát Quỳnh Anh không biết liêm sỉ, đi yêu người khác và nhất định đòi thoái hôn. Gia Cát lão trại chủ anh hùng suốt đời, tiếng tăm đã lừng lẫy trong võ lâm lâu năm, không những không cho cái đó là gia xú mà trái lại còn bênh vực con nên Thiên Vân tôi không sao nhịn được, vì đạo nghĩa vì phong tục, bắt buộc Bùi Thiên Vân tôi phải tới hồ Động Đình này, ở trước mặt thiên hạ võ lâm yêu cầu Gia Cát lão trại chủ lấy lại công đạo ấy. Xin Gia Cát lão trại chủ trả lời cho?
Lời nói của y rất mỉa mai, không khác gì là chửi đổng. Gia Cát Quỳnh Anh thấy thế tức giận đến mặt biến sắc, hai mắt trợn tròn, đang định đứng lên trả lời thì Tư Đồ Sương vội kéo nàng lại và khuyên giải rằng :
- Anh muội, việc nhỏ không nhịn được sẽ hỏng hết việc lớn, chính đối phương chỉ mong muốn Anh muội nổi giận nhưng đối với những quân như thế, Anh muội tức giận y làm chi. Hãy để cho y ngông cuồng nhất thời, lát nữa ngu tỷ sẽ trả thù hộ cho.
Bất đắc dĩ Gia Cát Quỳnh Anh đành phải nén lửa giận ngồi xuống.
Lúc ấy Gia Cát Ngọc đằng hắng một tiếng, từ từ đứng dậy đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, cũng chắp tay vái chào thiên hạ anh hùng một lượt mới lớn tiếng nói :
- Gia Cát Ngọc tôi không muốn nói nhiều và cũng không muốn phê bình hành vi của Bùi bảo chủ đã gây nên trong mấy năm gần đây. Việc đã xảy ra như vậy, bây giờ chỉ có một cách là giải quyết bằng võ lực, bên nào thắng bên đó phải, bên nào bại bên đó trái. Nếu Bùi bảo chủ mà đắc thắng thì đừng nói đòi lấy tiểu nữ mà cả cơ nghiệp đã gầy dựng hàng trăm năm nay của lão phu với cả cái đầu của lão phu cũng xin biếu hết cho Bảo chủ. Trái lại Động Đình nhị thập bát trại đắc thắng thì cuộc hôn ước của đôi bên không những sẽ hủy bỏ và lão phu sẽ sử dụng gia pháp để trừng trị kẻ dưới mất dạy. Đấy lão phu chỉ có những lời ấy thôi, xin Bảo chủ phái người ra trận đi.
Nói xong ông ta từ từ ngồi xuống.
Phía bên kia Bùi Thiên Vân lại cười như điên khùng và nói tiếp :
- Các vị đã nghe rồi chứ, như vậy trong võ lâm này không còn công lý đạo nghĩa gì nữa, chỉ có võ lực trên hết thôi. Thiên Vân tôi thử xem Nhị thập bát trại thị cái gì mà lại dám không nói đến lý như thế?
Y vừa nói dứt đã giơ tay lên ra hiệu một cái, đã có bốn cái bóng người nhanh như chim cắt từ phía sau nhảy lên võ đài.
Dưới ánh đèn sáng, người ta thấy bốn người đó là bốn đại hán mặc áo gấm trông rất hung hăng đang đứng trông rất kêu ngạo. Bốn người đó chính là Trung Điền tứ lang, và Đại Lang Quân Thiên Phong rất kêu ngạo lớn tiếng nói :
- Trung Điền tứ lang cung kính đợi chờ chỉ giáo?
Thấy người của thuyền bên phía tây mạnh như thế khiến thiên hạ quần hùng đều lo ngại hộ Động Đình nhị thập bát trại.
Phía sau Gia Cát Ngọc đã có Ngụy Thiên Hóa của Bạch Hổ đường bước ra xin phép Tổng trại chủ để ra đấu với bọn Tứ lang.
Gia Cát Ngọc gật đầu đáp :
- Công lực của Trung Điền tứ lang rất quái dị, các vị phải cẩn thận mới được.
Thiên Hóa gật đầu vâng lời và quay người lại giơ tay ra hiệu một cái, ba vị Đường chủ Thanh Long Chư Tước và Huyền Linh đều đứng dậy tiến ra, cả bốn xếp thành hàng chữ nhất nhẹ nhàng nhảy sang bên võ đài.
Thiên Hóa lạnh lùng nhìn Tứ lang, chắp tay vái chào và nói :
- Bạch Hổ, Thanh Long, Chư Tước, Huyền Linh bốn đường dưới trướng của Gia Cát lão trại chủ ra đây lãnh giáo.
Nghe thấy bốn người tự xưng tên như vậy, võ lâm quần hào đứng xem ở trên bờ lại xôn xao bàn tán.
Ngoài hai mươi tám trại bên trong tổng trại lại còn chia ra mười sáu đường. Mười sáu vị Đường chủ này đều là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, nhất là tám vị Đường chủ thuộc nội bát đường. Người trong võ lâm nghe tiếng đã lâu nhưng chưa thấy mặt họ bao giờ, lúc này Gia Cát Ngọc cùng phái bốn vị Đường chủ của nội bát đường ra trận một lúc, thiên hạ quần hào không xôn xao bàn tán sao được. Và biết trận đấu chí tử và rất sôi nổi sắp sửa mở màn đến nơi nên ai nấy im hơi lặng tiếng đợi chờ để xem trận đấu rất ngoạn mục ấy.
Trung Điền tứ lang tuy mới bị đánh bại hôm trước nhưng tính nết hung tàn của chúng vẫn không hề thay đổi. Quân Thiên Phong mặt lộ vẻ khinh khỉnh cười khẩy nói :
- Gia Cát lão trại chủ nể mặt anh em Quân mỗ quá, nhất thời lại phái bốn vị Đường chủ của nội bát đường ra chỉ giáo như vậy Quân mỗ rất lấy làm hân hạnh. Ai thắng là lẽ phái thuộc về người ấy, khỏi cần phải nói nhiều, bốn vị cứ việc ra tay đi.
Nói xong, y nhảy xổ lại tấn công luôn.
Thiên Phong là người rất giảo hoạt, biết bốn vị Đường chủ này không phải là tay tầm thường nên không ra tay tấn công trước chưa chắc mình đã chiếm được phần thắng cho nên y không đợi chờ đối phương trả lời, vừa nói xong đã nhảy xổ lại tấn công luôn.
Bốn vị Đường chủ nọ công lực rất siêu tuyệt và cũng là người rất giầu kiến thức, sao lại không biết tâm ý của Tứ lang như thế nào nên Thiên Hóa cười khẩy một tiếng và nói :
- Ba vị hiền đệ, bốn vị này đều là danh gia của đương kim, nay được các vị ấy chỉ giáo cho như thế chúng ta sẽ được học hỏi rất nhiều, nên chúng ta cũng phải giở toàn lực ra thỉnh giáo mới được.
Lời nói của y vô hình chung đã dặn bảo ba người kia không cần phải nương tay gì hết. Thế rồi bốn người cùng vội tiến lên đối địch ngay.
Tám võ lâm cao thủ thuộc hai phái chính tà đang kịch chiếc với nhau ở trên võ đài.
Võ công của Tứ lang khét tiếng là quái dị nên vừa xông vào trận đấu chúng đã giở những miếng võ quái dị và rất ác độc ra tấn công.
Bốn vị Đường chủ của Nhị thập bát trại đều là hảo thủ hạng nhất của võ lâm, người nào người nấy võ công rất thâm hậu, lại thêm kinh nghiệm rất già dặn. Cả bốn đều biết Trung Điền tứ lang độc bá một phương, không phải là tay tầm thường, cho nên người nào cũng giữ tôn chỉ vừa đấu vừa thủ, khi nào có dịp may thì mới giở tuyệt học ra.
Đôi bên đã đấu được hơn ba mươi hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại.
Bọn Thiên Hóa bốn người vẫn rất điềm tĩnh, nhưng trái lại bọn Tứ lang thì càng đấu Tứ lang thì càng đấu càng hoảng sợ thầm. Xưa nay chúng vẫn độc bá một phương, kiêu ngạo ngông cuồng quen đi rồi, bây giờ mới ra đấu trận trước mặt đông đảo quần hùng của thiên hạ như thế, nếu không thắng nổi đối phương thì còn mặt mũi nào đứng vững ơ trong võ lâm nữa.
Thiên Phong bỗng rú lên một tiếng rất ngắn, Tứ lang liền thay đổ chưởng pháp, giở luôn pho Âm Sát chưởng ra tay tấn công rất hăng.
Chúng sử dụng pho chưởng pháp ấy rất có hiệu quả, bọn Thiên Hóa thấy chưởng lực của chúng có hơi lạnh dồn sang, biết trong chưởng lực ấy thể nào cũng có chất độc rất lợi hại nên không dám thẳng tay đấu như trước vì thế mới ngộ hiểm luôn luôn.
Đôi bên lại đấu thêm mười mấy hiệp nữa, bọn Thiên Hóa bị đẩy lui dần, chỉ còn cách mép võ đài chừng năm thước là bị rơi xuống sông. Thiên Phong đột nhiên cười khẩy một tiếng rồi nói :
- Quân mỗ tưởng bốn vị Đường chủ của nội bát đường của Động Đình nhị thập bát trại có tài ba kinh người như thế nào, không ngờ lại chỉ tầm thường như thế này thôi khiến anh em Quân mỗ thất vọng quá. Bây giờ đôi bên đã trở nên như nước với lửa rồi, đừng có trách Quân mỗ ra tay vô tình đấy nhé.
Thiên Hóa đột nhiên cười như điên khùng đáp :
- Quân Thiên Phong, ngươi đắc chí hơi sớm quá một chút.
Y vừa nói dứt đã nhảy xổ tới, bóng người thấp thoáng một cái, liền có tiếng kêu bùng bùng và có mấy tiếng kêu hự rồi đôi bên chia rẽ sang hai phía ngay.
Thiên Hóa với Thiên Phong đứng đối diện nhau.
Thanh Long đường chủ thì quần áo rách rưới, Nhị Lang Triệu Tiểu Thiên thì mặt tái mét, lảo đảo như suýt té ngã.
Chu Tước đường chủ mép rỉ máu tươi, đang giận dữ đứng nhìn Tam Lang Đinh Thụ Sâm nằm gục ở chỗ cách đó hơn trượng.
Huyền Linh đường chủ với Tứ Lang Viên Thế Trung đều nằm yên ở dưới đất.
Hiển nhiên Thiên Hóa với Thiên Phong ngang tài nhau, hai người đều không việc gì cả. Còn sáu người kia thì đã bị nội ngoại thương rồi, nhưng dù sao thì bọn Tứ lang vẫn lép vế hơn.
Chỉ trong nháy mắt, hai bên đều có người nhảy tới võ đài đem những người bị thương trở về thuyền cứu chữa.
Trên võ đài không còn một bóng người nào cả. Lúc ấy quần hào lại thở dài một tiếng.
Đột nhiên có cười the thé nổi lên. Một người bịt mặt mặc áo xám ở phía sau Thiên Vân đã nhảy ra, ở trên không lượn một vòng rồi từ từ hạ chân xuống võ đài.
Thấy thân pháp của người bịt mặt áo xám ấy tuyệt đẹp, quần hào vỗ tay khen ngợi như sấm động, có người còn khẽ bàn tán rằng :
- Người này là ai? Sao lại có thân pháp siêu tuyệt đến như thế?
Bên phía đông cũng có một người vừa đứng dậy thì đột nhiên trong đám người đứng xem ở bờ hồ bỗng có tiếng rú như long ngâm và tiếng cười thật dài, rồi một cái bóng người trắng như tuyết tung mình nhảy lên trên không.
Quần hào thấy thế đều thất kinh và bàn tán xôn xao.
Tư Đồ Sương ngồi ở phía sau Gia Cát Ngọc, trông thấy bóng người nhảy lên, khẽ kêu ủa một tiếng rồi nói :
- Sao y cũng tới đây?
Người áo trắng ấy nhảy lên cao mười mấy trượng, bỗng ngừng lại, như sao sa rớt thẳng xuống võ đài.
Gia Cát Ngọc vừa giựt mình đến thót một cái, quần hào cũng không nhịn được, lại thất kinh kêu rú, thì người áo trắng đã xuống tới võ đài và đứng yên rồi.
Người đó là một văn sĩ trẻ tuổi, trông rất anh tuấn, không khác gì một cây ngọc ở trước gió vậy. Y quay về phía Gia Cát Ngọc các người, chắp tay vái chào và nói :
- Vi Hiểu Lam tới chậm một bước, đường đột ra chịu trận như thế này để tạm tận chút sức mọn. Xin Gia Cát lão trại chủ lượng thứ cho.
Người áo xám bịt mặt thấy đối phương tự nhận là Vi Hiểu Lam đã giật mình đến thót một cái. Quần hào đứng ở trên hồ lại xôn xao một hồi, Gia Cát Ngọc cũng vội đứng dậy chắp tay vái chào và đáp :
- Thế ra là Ngọc Diện Thần Long Vi trang chủ. Xin thứ lỗi lão phu không biết trước mà ra nghênh đón. Gia Cát Ngọc không dám nhận hai chữ xin phép của Trang chủ. Mời Trang chủ hãy sang bên thuyền này sơi...
Ông ta chưa kịp nói chữ “nước” thì Hiểu Lam đã lớn tiếng cười và đỡ lời :
- Người thiên hạ có quyền lý tới việc của thiên hạ. Hiểu Lam tôi dù sao cũng là người trong võ lâm, khi nào chịu ngồi yên để cho lũ tàn ác vầy vò? Tại hạ có thể tận chút sức mọn để giúp Lão trại chủ như thế này cũng cảm thấy rất hân hạnh rồi, Lão trại chủ hà tất phải khách sáo như thế.
Hơi trầm ngâm một lát, Gia Cát Ngọc lại chắp tay vái và nói tiếp :
- Nếu vậy lão phu xin cảm ơn Vi trang chủ trước.
Hiểu Lam cũng vội chắp tay đáp lễ và trả lời :
- Không dám, đây là phận sự của Vi Hiểu Lam tôi.
Nói xong, chàng quay lại nhìn người áo xám bịt mặt, cười khì và hỏi :
- Ngài quý tính đại danh là gì? Sao lại xấu hổ không dám để cho người ta trông thấy mặt như thế?
Người bịt mặt cười khẩy một tiếng rồi đáp :
- Đấu võ chỉ cần phân thắng bại, quyết sinh tử, người hỏi như thế chả là hỏi thừa hay sao?
Lớn tiếng cười ha hả, Hiểu Lam nói tiếp :
- Lưỡi của ngươi sắc bén lắm, Hiểu Lam tự biết tài mọn, nhưng nếu bị các hạ đả thương mà không biết tên họ là gì, mặt mũi ra sao, như vậy có phải là chết oan uổng một cách vô lý không?
Người áo xám bịt mặt lạnh lùng đỡ lời :
- Nếu các hạ hiềm oan uổng thì ở đâu cứ trở về chỗ đó đi.
Hiểu Lam lắc đầu vừa cười vừa đáp :
- Các hạ khéo nói lắm, tại hạ đã vào trong núi sâu có khi nào lại trở về tay không như thế? Vi Hiểu Lam xin ngài hãy bỏ cái khăn bịt mặt ra trước.
Người áo xám bịt mặt cười khì đỡ lời :
- Tại hạ nghe nói Ngọc Diện Thần Long võ công cái thế đã lâu, nếu bạn thắng tại hạ một thế nửa thức thì thể nào chả được trông thấy rõ bộ mặt của tại hạ cơ chứ!
Hiểu Lam vừa cười vừa gật đầu :
- Các hạ ăn nói nhanh nhẩu lắm! Nếu vậy mời các hạ ra tay tấn công đi.
Người nọ cười khẩy đáp :
- Đối địch với Ngọc Diện Thần Long tại hạ đâu dám vô lễ như thế.
Hiểu Lam mỉm cười nói tiếp :
- Tốt hơn hết các hạ đừng có khách sáo với tại hạ như thế nữa. Bình sinh Hiểu Lam này đấu với ai cũng vậy, không bao giờ ra tay tấn công trước cả. Tại hạ còn nhắc bạn một điều này nữa, tại hạ sẽ không đả thương bạn đâu, bạn chỉ cần đề phòng cái khăn bịt mặt thôi.
Người nọ giật mình đến thót một cái, cười the thé đáp :
- Tiểu bối ngông cuồng thực, ngươi có biết ta là ai không?
Hiểu Lam khoanh tay về phía sau vừa cười vừa trả lời :
- Có lẽ lời nói của tại hạ hơi ngông cuồng một chút thực, nhưng tại hạ không cần biết bạn là ai, cứ biết trong mười hiệp thể nào cũng lật được cái khăn che mặt của bạn cho mà coi.
Quần hào nghe thấy chàng nói như thế lại bàn tán xôn xao tiếp.
Người áo xám bỗng ngửng mặt lên trời cười như điên khùng, nói tiếp :
- Được lắm, ta thử xem ngươi có tài gì trong mười hiệp có thể lật được cái khăn bịt mặt của ta như thế? Hãy ra tay đỡ lấy thế võ này.
Y vừa nói vừa chìa năm ngón tay ra nhằm vai phải của Hiểu Lam chộp luôn.
Hiểu Lam vẫn khoanh tay đứng yên làm như không trông thấy gì vậy, chờ chỉ phong của địch tới gần chàng mới giơ tay trái lên chỉ thẳng vào ngực của đối phương một cái và nói :
- Đây là thế thứ nhất.
Người nọ cả kinh, nhưng vẫn không chịu lui bước, chỉ xoay thế chộp thành thế điểm, nhắm yếu huyệt Tướng Đài của Hiểu Lam điểm tới.
Hiểu Lam thấy thế cười khẩy nói tiếp :
- Thực không ngờ các hạ còn có được miếng võ khá lợi hại như thế này.
Chàng xoay người sang bên tránh né và giơ bàn tay phải lên nhằm cánh tay đối phương chặt xuống luôn.
Người bịt mặt áo xám cười khẩy một tiếng, rụt cánh tay phải lại, tả chưởng với chân trái cùng phi ra một lúc, nhằm Bạch Hải với Thái Dương, hai yếu huyệt của Hiểu Lam tấn công tới.
Hiểu Lam khẽ kêu ủa một tiếng, nhanh nhẩu nói :
- Lợi hại thật! Xem như vậy có lẽ mười thế võ mà mỗ vừa nói là quá tự phụ, nhưng đã trót nói rồi, biết làm sao được? Hãy coi thế thứ ba của mỗ đây. Thử xem có lợi hại bằng thế công của bạn không?
Nói xong, chàng sử dụng tả chưởng, hữu chỉ, một thế hai thức cùng ra tay một lúc.
Người nọ thấy một nửa người bị kình phong của đối phương bao trùm, trong lòng rất kinh hãi, nhưng y đâu có phải là người tầm thường, vội lui một bước tránh né, và rú lên một tiếng thật lớn, lại tấn công lần thứ hai. Lần này y giở kỳ thế tuyệt học ra liên miên tấn công vào các nới yếu huyệt của Hiểu Lam.
Hiểu Lam cả cười, một mặt lấy thức gỡ thức một mặt lớn tiếng nói tiếp :
- Đây là thế thứ tư. Đây là thế thứ năm... thế thứ sáu... thế thứ bảy... còn ba thế nửa thôi.
Chỉ thấy bóng người trắng như tuyết của chàng tiến thoái, phi nhảy nhanh như điện chớp. Người áo xám đã giở hết tuyệt học ra rồi mà vẫn không sao va đụng nổi một góc áo của chàng. Y tức giận khôn tả, rú kêu luôn mồm, thái độ như điên khùng, đôi mắt trông càng hung ác hơn trước, đủ thấy y đã tức giận vô cùng, chỉ muốn đánh Hiểu Lam chết ngay tại chỗ mới hả dạ.
Người của hai bên đều im hơi lặng tiếng, chăm chú nhìn vào võ đài.
Quần hào đứng xung quanh bờ hồ đều hồi hộp khôn tả.
Trên võ đài hai cái bóng người một trắng một xám càng đấu càng nhanh khiến các khán giả không sao phân biệt ai là Hiểu Lam ai là người áo xám?
Đột nhiên Vi Hiểu Lam cất tiếng thật lớn :
- Thế thứ chín rồi, các hạ phải cẩn thận giữ gìn cái khăn bịt mặt mới được.
Tiếng cười của chàng vừa dứt thì hình bóng của hai người đã ngừng lại ngay. Mọi người thấy Hiểu Lam tay cầm cái khăn bịt mặt của đối phương, đang đứng tủm tỉm cười.
Dưới ánh đèn sáng, người ta thấy người áo xám mặt lúc đỏ lúc trắng, trông rất khó coi.
Quần hào đứng xem ở trên bờ đã có người thất thanh la lớn :
- Lang Tâm Tú Sĩ Xích Nguyên Thông!
Tư Đồ Sương nghiến răng, mím môi lẩm bẩm nói :
- Nam Hoang lục hung!
Đột nhiên có tiếng rú kêu thật lớn, năm bóng bịt mặt ở phía sau Bùi Thiên Vân đã cùng Xích Nguyên Thông đều tung mình nhảy lên, chia làm bốn năm phía mà đào tẩu ngay.
Sự biến hóa nhanh như điện chớp thật không ai ngờ tới, ngay cả Tư Đồ Sương với Hiểu Lam là cao thủ tuyệt thế như vậy, muốn đuổi thao cũng không kịp nữa, và cũng không biết nên đuổi theo ai cho phải?
Đột nhiên trên không có mấy tiếng quát tháo khàn khàn và mấy tiếng thét rất thánh thót êm tai.
Dưới ánh trăng sáng, năm cái bóng người xám, xanh, đỏ, trắng, lam nhẹ như làn khói và cũng như năm cái cầu vòng ngũ sắc ở bốn mặt tám phương phi tới, nghênh đón bọn Lục Hung vừa chia tay chạy tán loạn.
Hiểu Lam vừa cười vừa nói :
- Năm đối với sáu còn một nhìn cho mỗ.
Chàng tung mình nhảy lên trên không nhanh như điện chớp, đuổi theo ngay tức thì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.