Cớ Sao Anh Mãi Yêu Em

Chương 3

Tâm Văn

01/12/2015

Thẩm Vỹ rất có cảm tình với Diệp Phiên Nhiên.

Cậu là mẫu học trò gương mẫu dốc toàn tâm toàn ý chăm chỉ học hành, quy củ nề nếp. Cũng như phần đông các nam sinh khác, cậu thích nhìn những bạn gái xinh xắn, cậu yêu mến gương mặt khả ái của “hoa khôi” Đồng Hinh Nguyệt cùng thân hình dỏng cao, cá tính trang nhã quyến rũ và vẻ yểu điệu mỗi khi cô trò chuyện.

Cậu không chỉ một lần trông thấy chiếc xe hơi đen tuyền thường đưa đón cô đến lớp và tan trường. Phải hiểu rằng, người dân sống vào cuối thập niên 90 vừa giải quyết xong việc “cơm no áo ấm”, đang rảo bước trên con đường thoát khỏi nghèo khó, với mức sống trung bình không cao thì xe hơi riêng là món hàng xa xỉ phẩm của một số gia đình giàu có hiếm hoi.

Đồng Hinh Nguyệt tựa như nàng công chúa bé bỏng được nâng niu chiều chuộng, lại như chiếc ly thủy tinh lấp lánh lóe mắt đắt giá, quá đỗi sáng chói, hết sức tinh xảo, không cẩn thận vỡ tan tành. Thẩm Vỹ xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường, cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn, chưa bao giờ dám đến gần tiếp cận

Lại nói, trong lớp học đồn Đồng Hinh Nguyệt si tình với Dương Tịch. Hồi còn học trung học cơ sở, bọn họ kẻ lớp trưởng, người lớp phó, trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ.

Nói đến Dương Tịch, Thẩm Vỹ rất ganh tỵ với cậu ta. Đám học trò thường tôn thờ sùng bái hai mẫu người, một là đứng đầu với thành tích học tập xuất sắc, hai là vừa bảnh trai khỏe mạnh lại vừa có tiếng nói trong lớp. Mà Dương Tịch kịp thời hội đủ hai ưu điểm trên. Chàng nam sinh này vừa năng nổ, vừa nhanh nhẹn tháo vát, chắc chắn là một nhân vật làm mưa làm gió trong lớp, cũng chính là đối tượng thầm yêu trộm nhớ của đám nữ sinh.

Buổi họp lớp đầu tiên hôm tựu trường, Dương Tịch trình bày xong bài giới thiệu về bản thân, từ bục giảng bước xuống, hơn nửa nữ sinh trong lớp đều để lộ vẻ mặt si tình. Tiếp sau đó hai tháng, bọn họ tìm đủ mọi cách để tiếp cận Dương Tịch. Táo bạo như Miêu Khả Ngôn thì ngày nào cũng gọi “Dương Tịch ơi, Dương Tịch à”, hệt như một vệ tinh nhỏ xoay quanh cậu. E dè như Đồng Hinh Nguyệt, tuy bình thường tiếp xúc với Dương Tịch không nhiều nhưng ánh mắt nhìn cậu luôn chứa chan tình cảm, giọng nói mỗi khi trò chuyện với cậu đều cực kỳ ngọt ngào, vẻ mặt hết sức ân cần dịu dàng.

Duy chỉ có Diệp Phiên Nhiên, cô nữ sinh diện mạo tầm thường, trước sau chẳng hề để mắt đến Dương Tịch. Dù rằng thầy giáo xếp cho cô ngồi ngay trước mặt Dương Tịch, cô vẫn chẳng hề tỏ vẻ vui mừng.

Thẩm Vỹ để ý thấy cô không nói một lời nào với Dương Tịch, thậm chí chẳng buồn đưa mắt liếc nhìn cậu ta một cái.

Con gái là một loài động vật ưa sống bầy đàn, tâm lý quần chúng đầy mãnh liệt, họ sợ cô đơn, lúc nào cũng phải có người ở cạnh bầu bạn. Diệp Phiên Nhiên tướng mạo tầm thường, ăn mặc quê mùa, rụt rè tự ti, những bạn nữ trong lớp liền quay sang tẩy chay bỏ mặc cô, nhất là Miêu Khả Ngôn ngồi cùng bàn với cô,thường xuyên nhạo báng cô là “quái vật>.

Một lần vào giờ nghỉ giải lao, nhân lúc Diệp Phiên Nhiên đi vệ sinh, Miêu Khả Ngôn xoay lại nói với Trần Thần ngồi phía sau: “Này, cậu có cảm thấy cậu ta trông giống Lâm Đại Ngọc trong Hng lâu mộng không?”

Trần Thần lắc đầu, hỏi giọng khó hiểu: “Cậu ta có điểm nào xinh đẹp giống với Trần Hiểu Húc sao?” “Ý tớ nói, cậu ta suốt ngày lặng lẽ không nói gì, lại còn dáng vẻ gầy trơ xương, giống Lâm Đại Ngọc mắc bệnh nan y sắp chết đến nơi rồi!”

“À!” Trần Thần chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa: “Nói vậy thì tớ còn thấy có chút giống giống!”

Tiếp đó, hai người bọn họ túm tụm cười rộ lên, tràng cười lớn và trắng trợn đến nỗi tất thảy bạn học trong lớp đều nghe thấy. Cuộc sống thời trung học phổ thông hệt như chiếc nồi to chất đầy muộn phiền, gánh nặng bài vở, khô khan nhàm chán nên mọi người rất cần những toa thuốc đại loại thế này. Một bạn học ngồi bàn trên quay lại, cất lên tiếng “suỵt”. Thẩm Vỹ ngẩng đầu lên liền trông thấy Diệp Phiên Nhiên đang đứng tựa cửa.

Những tràng cười chói tai im bặt ngay tức khắc. Lớp học thoáng chốc trở nên im ắng. Diệp Phiên Nhiên chậm rãi đi vào dưới ánh nhìn của mọi người, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Thẩm Vỹ ngỡ cô không nghe thấy gì. Sau giờ tan học, Thẩm Vỹ được thầy Tiêu gọi xuống văn phòng chữa bài kiểm tra tháng môn văn. Đi được nửa đường, cậu phát hiện quên mang theo bút đỏ nên quay trở lại phòng học. Cậu còn chưa bước đến bên cửa, từ khe cửa sổ hé mở, cậu trông thấy Diệp Phiên Nhiên đang ngồi một góc thổn thức khóc.



Ánh mặt trời chiều đông còn sót lại hắt trên mái tóc ngắn đen tuyền dày đặc. Cô nằm sấp trên bàn, buồn bã và lặng lẽ thổn thức.

Thẩm Vỹ dừng bước, đứng tựa hành lang ngoài lớp học, cậu không dám quấy rầy cô.

Nghe thấy tiếng khóc bị dồn nén của cô, lòng cậu bất chợt dấy lên một tình cảm thương xót đến dịu dàng cùng chút phẫn nộ đến khó hiểu. Lần đầu tiên cậu cảm thấy trò đùa của Miêu Khả Ngôn và Trần Thần hết sức quá đáng dù rằng sắc mặt Diệp Phiên Nhiên xanh xao, thân hình gầy gò, trông rất yếu đuối, thực sự có phần giống với nhân vật Lâm Đại Ngọc của diễn viên Trần Hiểu Húc.

Sân trường sau giờ tan học im phăng phắc, từ sân tập thể dục thấp thoáng vọng lại âm thanh quả bóng vỗ trên mặt nền, lớp học cách sân tập rất xa, âm thanh vắng lặng đến lạ thường.

Chẳng rõ mất bao lâu, cuối cùng Diệp Phiên Nhiên cũng bình tĩnh trở lại. Cô khoác ba lô bước ra khỏi phòng học, trông thấy Thẩm Vỹ đứng lặng ngay ngoài cửa, gương mặt cô chợt hiện vẻ hốt hoảng, đưa tay quệt gò má theo phản xạ, bỏ chạy xuống tầng cùng đôi mắt đỏ mọng.

Thẩm Vỹ lấy chiếc bút đỏ, vội vàng chạy đến văn phòng làm việc của thầy Tiêu. Thầy Tiêu lớn hơn cậu và các bạn học vài tuổi, vừa tốt nghiệp đại học sư phạm. Tuy tuổi đời còn trẻ nhưng thầy rất tài hoa, những bài giảng trên lớp của thầy rất thú vị, dẫn chứng lập luận hấp dẫn lôi cuốn, đến cả học trò không yêu thích môn văn, có thói quen làm bài tập toán trong giờ văn như Dương Tịch cũng chăm chú lắng nghe. Còn với Thẩm Vỹ vốn say mê môn văn lại càng như được khơi thêm nguồn cảm hứng.

Trong lớp tám trung học năm nhất, thầy Tiêu hài lòng nhất với thành tích của hai người, một là Thẩm Vỹ, hai là Diệp Phiên Nhiên. Mỗi lần chữa bài kiểm tra, thầy đều cố tình chọn bài của hai người đặt ra trước mặt. Hôm đó, khi Thẩm Vỹ đến văn phòng thì thầy đã chấm xong bài của Diệp Phiên Nhiên, đưa cho Thẩm Vỹ xem, nói: “95 điểm, kiến thức cơ bản điểm tuyệt đối, thầy chỉ trừ 5 điểm phần làm văn, e rằng bạn ấy lại đạt điểm cao nhất toàn khối học!”

Diệp Phiên Nhiên dáng hình nhỏ nhắn gầy gò nhưng lời văn của cô khẳng khái, mạnh mẽ hùng hồn, trôi chảy dào dạt như nước chảy mây trôi, lời văn xúc tích.

Từ đó về sau, Thẩm Vỹ càng chú ý đến Diệp Phiên Nhiên nhiều hơn, mỗi ngày đến lớp cậu đều liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của cô.

Những lúc học giờ văn Diệp Phiên Nhiên vô cùng chăm chú nghe giảng. Đôi mắt to tròn đen láy hấp háy lóe lên vẻ trí thức. Thầy Tiêu giảng bài thường nhảy ra ngoài phạm vi sách giáo khoa, lướt gió tung mây, nhiều bạn học chẳng rõ đầu cua tai nheo, hệt như lạc vào đám mây mù, còn cô thì ngược lại, thầy vừa giảng đã thông suốt ngay. Thầy Tiêu giảng đến câụ hỏi khó, liền gọi cô trả lời. Cô chậm rãi điềm tĩnh đứng dậy, diễn đạt rõ ràng, hợp lý. Nhiều lần như vậy, khiến Thẩm Vỹ xuất hiện một ảo giác, cậu ngỡ rằng thầy Tiêu giảng bài riêng cho Diệp Phiên Nhiên nghe mà thôi.

Thế nhưng, khi không còn giờ văn, cô lại trở về dáng vẻ trước đây, đánh mất đi vầng hào quang quanh người. Cô ngồi thu lu một góc, trầm mặc kiệm lời, đầu mày nhíu chặt, tách biệt hoàn toàn khỏi đám bạn nói cười đùa giỡn xung quanh.

Người con gái này với nét đẹp nội tâm, thông minh sáng dạ nhưng lại chôn sâu bản thân dưới ánh mắt thờ ơ giễu cợt của mọi người xung quanh.

Thẩm Vỹ vừa thương tiếc cho cô lại vừa muốn giúp đỡ cô, đúng lúc trong lớp tổ chức cuộc bình bầu lại ủy viên ban văn thể mỹ. Cậu chẳng chút chần chừ bỏ phiếu cho Diệp Phiên Nhiên, đồng thời tiến cử cô làm ủy viên môn văn ngay trong giờ họp lớp.

Để tiếp cận Diệp Phiên Nhiên, cậu còn nói dối cô. Thật ra nhà cậu chẳng phải ở Thành Nam. Hôm đó khi tiễn cô về nhà, cậu phải đảo hơn nửa vòng quanh thành phố, đạp xe hơn hai tiếng đồng hồ mới về đến nhà ở Thành Bắc.



Thế nhưng, Thẩm Vỹ chẳng chút hối hận. Trên đường về nhà, cậu vừa đạp xe vừa nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu. Hình bóng Diệp Phiên Nhiên, dáng vẻ lúc chuyện trò của cô từng chút lóe hiện trong tâm trí cậu.

Tiếp xúc thực sự với Diệp Phiên Nhiên, cậu mới nhận ra rằng cô quả thật nhiệt tình, hiền lành, tuy rằng v ngoài trầm lặng nhưng không hề lạnh lùng.

Cô làm sao giống với hòn đá, rõ ràng là một khối ngọc đẹp đang bị che khuất. Vẻ đẹp chói sáng của cô duy chỉ có cậu mới có thể trông thấy. Thẩm Vỹ cảm thấy hứng khởi trước ý nghĩ này.

Kể từ sau hôm đó, hàng ngày sau giờ tan học Thẩm Vỹ đều về cùng Diệp Phiên Nhiên. Mối quan hệ của hai người thay đổi nhanh vùn vụt, từ bạn học bình thường trở thành đôi bạn thân thiết khó diễn đạt thành lời.

Giai đoạn trung học phổ thông, ngoài việc học thì mọi người thích túm tụm bên nhau tán chuyện, đề tài thường thảo luận nhất chính là nam sinh này kết nữ sinh kia. Rất nhanh, đã có bạn học bàn tán sau lưng, nói rằng Diệp Phiên Nhiên và Thẩm Vỹ đang trong giai đoạn “yêu sớm”. Tin tức này lan truyền náo nhiệt đến nỗi gần như ai ai trong lớp cũng biết. Người lan truyền rất phấn khích, người nghe thì cảm thấy phấn khởi. Những tin đồn thế này mang lại sắc màu tươi vui sinh động cho cuộc sống trung học vốn bình dị tẻ nhạt, dễ kích thích dây thần kinh của người khác, mà chính sự im lặng của người trong cuộc càng khiến mọi người cho rằng lời đồn đại này là có thật.

Buổi hoạt động ngoại khóa chiều, cả nhóm nam sinh đá bóng đã thấm mệt liền ngồi bên bãi cỏ sân tập tán dóc. Có người vô tình nhắc đến chuyện này. Trần Thần bĩu môi, giọng khinh khỉnh: “Con bé Diệp Phiên Nhiên ấy rốt cuộc có điểm nào tốt chứ? Thẩm Vỹ sao lại thích nó cơ chứ?”

Cậu nam sinh kia liền cất tiếng phản đối: “Tớ không cảm thấy thế, Diệp Phiên Nhiên rất đặt biệt, không giống với các bạn nữ khác. Thầy giáo môn văn lần nào cũng lấy bài của bạn ấy làm bài văn mẫu đọc trước lớp đấy thôi.”

“Chẳng phải viết văn hay thôi đó sao!? Trông diện mạo, ngoại hình của cậu ấy cùng lắm là nữ sinh có tài là cùng!” Trần Thần cười mỉa mai: “Tớ thích con gái đẹp, không thích gái tài ba!”

“Thực ra, mắt bạn ấy rất đẹp, rất to, làn da cũng trắng trẻo, nếu biết ăn mặc trang điểm thì cũng xem như là gái đẹp.” Cậu ta huých Dương Tịch ngồi cạnh: “Này, lớp trưởng, cậu ngồi sau lưng Diệp Phiên Nhiên, cậu thân với bạn ấy nhất, cậu thấy

Dương Tịch còn chưa kịp đáp trả, Trần Thần đã cướp lời, nói: “Dương đại soái của bọn mình, hoa đào thi nhau đua nở, bên cạnh bao nhiêu mỹ nữ còn chẳng buồn để mắt đến, lấy đâu thời giờ để mắt đến loại nữ sinh như thế! Đúng không?”

“Có cậu thì có!” Dương Tịch mỉm cười, uể oải đứng dậy, cởi áo thể thao vắt lên vai, một mình đi về lớp học.

Tháng Mười hai, thời tiết mát mẻ lên nhiều. Dương Tịch mặc chiếc áo len xám sẫm màu, chẳng rõ cơn gió từ đâu thổi đến mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Cậu chợt phát hiện ra cậu chẳng thân thiết với Diệp Phiên Nhiên chút nào. Tuy rằng cô ngồi ngay trước mặt, nhưng tính đến thời điểm hiện tại, cô chưa nói câu nào với cậu, đến cả ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên người cậu. Cảm giác hoàn toàn coi thường này khiến cậu cảm thấy rất bức bối. Đều là học sinh xuất sắc, đều là cán sự lớp như nhau, vì sao cô nói cười cùng Thẩm Vỹ với thái độ thân thiết, thậm chí bị loan truyền tin đồn với cậu ta mà vẫn nhắm mắt làm ngơ?

Với một người con trai có cá tính kiêu ngạo tự phụ như cậu, cậu không thể tha thứ cho thái độ lạnh lùng của Diệp Phiên Nhiên. Ngoài việc không phục, cậu còn đố kỵ với Thẩm Vỹ.

Cậu đã quyết định, bất kể thế nào, cậu cũng phải để Diệp Phiên Nhiên nhìn đến cậu một lần, đường hoàng nói chuyện với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cớ Sao Anh Mãi Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook