Chương 15: Ai Hiểu Lòng Anh?
Queen Bảo Bối
19/08/2023
Hai ngày sau.
Hi Vũ đến nhà hàng để gặp đối tượng xem mắt của mình. Cô ta là con gái cưng của của Vương gia tên là Vương Thụy. Mạc Ngôn tra được khá nhiều thông tin, ai cũng bảo rằng cô ta là người xinh đẹp có học thức cao. Nếu đứng bên cạnh Hi Vũ, hai người quả thực rất xứng đôi. Chỉ là mối hôn sự này với anh như một trò đùa, dù sao cũng không có gì đặc sắc. Trước đây để tạo ra một vở kịch lạnh lùng với Nguyệt Yên, anh đã phải dày công bịa chuyện rằng mình có một người con gái yêu sâu đậm, bị gia đình ngăn cản.
Anh từng ngụy tạo quá nhiều thứ, nên cũng có thể nhìn ra được những thứ bên cạnh mình chỉ là vỏ bọc. Giả tạo quá đáng khiến người ta tức cười.
"Anh là Lăng Hi Vũ? Con trai độc nhất của Lăng gia, là người từng có vợ và đã ly hôn đây à?"
Một cô gái chậm rãi đi đến, không đợi anh chào hỏi mà đã lên tiếng trước. Lúc chuẩn bị đến nhà hàng xem mắt, cô ta cũng đã hình dung ra khá nhiều về vị thiếu gia này. Tuổi trẻ tài cao, gương mặt toát ra khí chất lạng lùng như vậy, nói là người đứng đầu Lăng gia thì cũng không phải quá phô trương. Cô ta thốt lên.
"Rất thú vị đấy!"
Hi Vũ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
"Những chuyện đó cô không cần biết. Tóm lại, lần xem mắt này chỉ là hình thức, về chuyện hôn sự chỉ cần cô cùng tôi thoả thuận có thể diễn ra bất cứ lúc nào. Như đã nói, Vương gia hỗ trợ vấn đề chứng khoán, Lăng gia bỏ vốn đầu tư, đôi bên cùng có lợi. Bất kể bây giờ hoặc sau này, chúng ta cũng chỉ là một mối quan hệ hợp tác làm ăn. Không động chạm thân thể, và tuyệt đối sẽ không động lòng."
Anh nói hết những gì mà mình cần nói. Dù sao cũng chỉ là hôn nhân thương trường, không cần phải quá câu nệ lễ tiết hay hình thức. Đã gọi là hợp tác thì làm gì có chuyện thích hay không? Chỉ cần có lợi cho cả hai, dù vạn lần không muốn cũng phải bằng lòng.
Vương Thụy cười khẩy, có vẻ thấy anh là một người rất thú vị. Cô ta dường như không giống với anh, kết hôn là vì lợi ích gia đình mà vẫn còn mục đích khác. Gật đầu đồng ý, cô ta bảo.
"Hiện tại tôi vẫn còn một số việc chưa sắp xếp xong ở nước ngoài. Hôn lễ này, có thể hai tháng nữa mới diễn ra."
Hai tháng nữa, khoảng thời gian này anh vẫn còn cơ hội ở bên cạnh Nguyệt Yên. Anh muốn sắp xếp ổn thoả mọi chuyện. Hoặc nếu tàn nhẫn hơn, anh có thể để chuyện này đi vào quên lãng, để mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo ban đầu.
Ba năm trước.
Lần đầu tiên gặp gỡ Nguyệt Yên, lúc ấy cô là một cô gái vừa tốt nghiệp Đại học, tuổi trẻ nhiều hoài bão, trong trẻo lại ngọt ngào. Hi Vũ vẫn còn nhớ nụ cười thẹn thùng của cô ngày đầu ra mắt, nhớ ánh mắt mà cô nhìn anh bẽn lẽn. Anh vẫn còn nhớ cô rất thích ăn bánh đậu đỏ, bản thân cũng như vậy nhưng vì không muốn gây chú ý đã nói rằng mình rất ghét nó. Anh nhớ cô rất dễ bị cảm khi trời lạnh, dù rằng bản thân cũng không phải mình đồng da sắt nhưng luôn nói mình ghét nóng nực, ném hết chăn mền về phía cô để cô được giữ ấm.
Thời gian trôi qua, hoá ra đã ba năm rồi anh đều nhớ rất rõ những thứ thuộc về Nguyệt Yên. Anh luôn tìm cách để cô có được nó, còn bản thân thì giả vờ cự tuyệt.
"Nếu cô được lựa chọn, cô có muốn cuộc hôn nhân này diễn ra không?"
Trước khi rời khỏi nhà hàng, Hi Vũ đã hỏi Vương Thụy câu ấy. Cô ta cười, nhưng không trả lời anh mà chỉ hỏi ngược lại.
"Vậy chẳng lẽ anh lại nghĩ khác à?"
Anh cười, nhưng đáy mắt lại hiện ra một nỗi chua xót khó tả.
"Nếu được lựa chọn, tôi nhất định sẽ không chọn sống ở một nơi mà danh lợi và vật chất, còn quan trọng hơn cả tình người."
Vương Thụy ngẩn người, nhìn bóng lưng của Hi Vũ đi khuất dần khỏi nhà hàng. Nếu được lựa chọn, không ai muốn sống trong nhung lụa mà lại tự biến mình thành con rối cả. Anh chán ghét sự khống chế này, muốn tự mình làm chủ nó. Nhưng ngày nào mà mẹ kế của anh còn ở đó, bà ta vẫn sẽ rót mật vào tai cha anh, để ông ta mãi mãi xem anh như một quân cờ.
Trên đường về, Hi Vũ chợt nhớ đến vết thương của Nguyệt Yên nên đã lái xe đậu trước cổng nhà. Anh do dự một hồi, vẫn chọn cách ngồi trong xe mà không bước ra để ấn chuông cửa. Anh muốn đảm bảo an toàn cho cô, nhưng chỉ có thể từ khoảng cách như thế này. Nếu được, thì Thiên Bình thật sự là một người tốt.
Nhưng buồn cười rằng, làm gì có ai lại muốn nhường người con gái mình yêu cho người khác chứ?
Trong nhà, Nguyệt Yên vừa tìm được một công việc mới trên một trang việc làm. Cô đã định sẽ nghỉ việc ở cửa hàng thức ăn nhanh lâu rồi, nhưng vì chưa có việc mới nên chưa thể. Shop hoa này ở bên cạnh một khu mua sắm lớn, xem ra rất thuận lợi để làm ăn. Tạm thời chưa thể mở shop, đi làm cho người ta cũng xem như học hỏi kinh nghiệm.
"Cho hỏi, có phải là chủ của Shop hoa May không ạ?"
Nguyệt Yên hẹn lịch đến để phỏng vấn, hi vọng nhanh chóng đi làm lại vì chân cũng đã hết đau rồi. Cô đi lại cửa sổ, mở cửa ra đón gió mới vô tình nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu ở dưới nhà.
Đó không phải là xe của Hi Vũ sao?
Hi Vũ đến nhà hàng để gặp đối tượng xem mắt của mình. Cô ta là con gái cưng của của Vương gia tên là Vương Thụy. Mạc Ngôn tra được khá nhiều thông tin, ai cũng bảo rằng cô ta là người xinh đẹp có học thức cao. Nếu đứng bên cạnh Hi Vũ, hai người quả thực rất xứng đôi. Chỉ là mối hôn sự này với anh như một trò đùa, dù sao cũng không có gì đặc sắc. Trước đây để tạo ra một vở kịch lạnh lùng với Nguyệt Yên, anh đã phải dày công bịa chuyện rằng mình có một người con gái yêu sâu đậm, bị gia đình ngăn cản.
Anh từng ngụy tạo quá nhiều thứ, nên cũng có thể nhìn ra được những thứ bên cạnh mình chỉ là vỏ bọc. Giả tạo quá đáng khiến người ta tức cười.
"Anh là Lăng Hi Vũ? Con trai độc nhất của Lăng gia, là người từng có vợ và đã ly hôn đây à?"
Một cô gái chậm rãi đi đến, không đợi anh chào hỏi mà đã lên tiếng trước. Lúc chuẩn bị đến nhà hàng xem mắt, cô ta cũng đã hình dung ra khá nhiều về vị thiếu gia này. Tuổi trẻ tài cao, gương mặt toát ra khí chất lạng lùng như vậy, nói là người đứng đầu Lăng gia thì cũng không phải quá phô trương. Cô ta thốt lên.
"Rất thú vị đấy!"
Hi Vũ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
"Những chuyện đó cô không cần biết. Tóm lại, lần xem mắt này chỉ là hình thức, về chuyện hôn sự chỉ cần cô cùng tôi thoả thuận có thể diễn ra bất cứ lúc nào. Như đã nói, Vương gia hỗ trợ vấn đề chứng khoán, Lăng gia bỏ vốn đầu tư, đôi bên cùng có lợi. Bất kể bây giờ hoặc sau này, chúng ta cũng chỉ là một mối quan hệ hợp tác làm ăn. Không động chạm thân thể, và tuyệt đối sẽ không động lòng."
Anh nói hết những gì mà mình cần nói. Dù sao cũng chỉ là hôn nhân thương trường, không cần phải quá câu nệ lễ tiết hay hình thức. Đã gọi là hợp tác thì làm gì có chuyện thích hay không? Chỉ cần có lợi cho cả hai, dù vạn lần không muốn cũng phải bằng lòng.
Vương Thụy cười khẩy, có vẻ thấy anh là một người rất thú vị. Cô ta dường như không giống với anh, kết hôn là vì lợi ích gia đình mà vẫn còn mục đích khác. Gật đầu đồng ý, cô ta bảo.
"Hiện tại tôi vẫn còn một số việc chưa sắp xếp xong ở nước ngoài. Hôn lễ này, có thể hai tháng nữa mới diễn ra."
Hai tháng nữa, khoảng thời gian này anh vẫn còn cơ hội ở bên cạnh Nguyệt Yên. Anh muốn sắp xếp ổn thoả mọi chuyện. Hoặc nếu tàn nhẫn hơn, anh có thể để chuyện này đi vào quên lãng, để mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo ban đầu.
Ba năm trước.
Lần đầu tiên gặp gỡ Nguyệt Yên, lúc ấy cô là một cô gái vừa tốt nghiệp Đại học, tuổi trẻ nhiều hoài bão, trong trẻo lại ngọt ngào. Hi Vũ vẫn còn nhớ nụ cười thẹn thùng của cô ngày đầu ra mắt, nhớ ánh mắt mà cô nhìn anh bẽn lẽn. Anh vẫn còn nhớ cô rất thích ăn bánh đậu đỏ, bản thân cũng như vậy nhưng vì không muốn gây chú ý đã nói rằng mình rất ghét nó. Anh nhớ cô rất dễ bị cảm khi trời lạnh, dù rằng bản thân cũng không phải mình đồng da sắt nhưng luôn nói mình ghét nóng nực, ném hết chăn mền về phía cô để cô được giữ ấm.
Thời gian trôi qua, hoá ra đã ba năm rồi anh đều nhớ rất rõ những thứ thuộc về Nguyệt Yên. Anh luôn tìm cách để cô có được nó, còn bản thân thì giả vờ cự tuyệt.
"Nếu cô được lựa chọn, cô có muốn cuộc hôn nhân này diễn ra không?"
Trước khi rời khỏi nhà hàng, Hi Vũ đã hỏi Vương Thụy câu ấy. Cô ta cười, nhưng không trả lời anh mà chỉ hỏi ngược lại.
"Vậy chẳng lẽ anh lại nghĩ khác à?"
Anh cười, nhưng đáy mắt lại hiện ra một nỗi chua xót khó tả.
"Nếu được lựa chọn, tôi nhất định sẽ không chọn sống ở một nơi mà danh lợi và vật chất, còn quan trọng hơn cả tình người."
Vương Thụy ngẩn người, nhìn bóng lưng của Hi Vũ đi khuất dần khỏi nhà hàng. Nếu được lựa chọn, không ai muốn sống trong nhung lụa mà lại tự biến mình thành con rối cả. Anh chán ghét sự khống chế này, muốn tự mình làm chủ nó. Nhưng ngày nào mà mẹ kế của anh còn ở đó, bà ta vẫn sẽ rót mật vào tai cha anh, để ông ta mãi mãi xem anh như một quân cờ.
Trên đường về, Hi Vũ chợt nhớ đến vết thương của Nguyệt Yên nên đã lái xe đậu trước cổng nhà. Anh do dự một hồi, vẫn chọn cách ngồi trong xe mà không bước ra để ấn chuông cửa. Anh muốn đảm bảo an toàn cho cô, nhưng chỉ có thể từ khoảng cách như thế này. Nếu được, thì Thiên Bình thật sự là một người tốt.
Nhưng buồn cười rằng, làm gì có ai lại muốn nhường người con gái mình yêu cho người khác chứ?
Trong nhà, Nguyệt Yên vừa tìm được một công việc mới trên một trang việc làm. Cô đã định sẽ nghỉ việc ở cửa hàng thức ăn nhanh lâu rồi, nhưng vì chưa có việc mới nên chưa thể. Shop hoa này ở bên cạnh một khu mua sắm lớn, xem ra rất thuận lợi để làm ăn. Tạm thời chưa thể mở shop, đi làm cho người ta cũng xem như học hỏi kinh nghiệm.
"Cho hỏi, có phải là chủ của Shop hoa May không ạ?"
Nguyệt Yên hẹn lịch đến để phỏng vấn, hi vọng nhanh chóng đi làm lại vì chân cũng đã hết đau rồi. Cô đi lại cửa sổ, mở cửa ra đón gió mới vô tình nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu ở dưới nhà.
Đó không phải là xe của Hi Vũ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.