Chương 17: Anh Làm Được Rồi
Queen Bảo Bối
20/08/2023
Nguyệt Yên phỏng vấn và thành công vào làm việc tại shop hoa May. Cô rất thích hoa, vậy nên khi vào làm đã thể hiện được sự chăm chút và tỉ mỉ của
mình. Cô thường xuyên được chủ shop giao cho nhiệm vụ cắm hoa mẫu, và
đương nhiên rất được lòng chủ.
Giờ tan làm của Nguyệt Yên là vào lúc 5 giờ chiều, chỉ những khi có đơn hàng lớn như các tiệc cưới, khai trương mới phải tăng ca. Cô sẽ không biết được rằng, shop hoa này là do Hi Vũ đã cùng với bạn thân của mình mở nó. Chính anh là người nhờ cậu bạn ấy đăng bài tuyển nhân viên, để cô có được công việc này.
Xe của Hi Vũ lần này là một chiếc khác, vì anh nghĩ rằng chiếc lần trước đã bị Nguyệt Yên chú ý rồi.
Quả nhiên lần này cô không nhận ra người ngồi ở chiếc xe đối diện bên kia đường là anh. Chỉ là anh thật sự không chịu được cảm giác khi phải đứng từ xa nhìn cô. Thế là anh đành phá lệ một lần, bước ra khỏi xe nhìn Nguyệt Yên đang đi đến. Cô rất bất ngờ, không nghĩ rằng Hi Vũ lại biết nơi mà mình đang làm việc.
Anh không muốn để lộ ra quá nhiều tâm tư, vậy nên khi bắt gặp ánh mắt của cô anh đã liền lãng tránh. Anh nhìn đi nơi khác, lại vô tình nhìn thấy một kẻ khả nghi che mặt cầm súng nhắm vào Nguyệt Yên.
"Sao anh lại ở đây?"
Cô hồn nhiên đi đến gần. Hi Vũ đột nhiên mở to mắt, con ngươi giăng đầy tơ máu như nổ tung lao về phía của cô.
"Cẩn thận!"
"Á!"
Nguyệt Yên không hiểu chuyện gì xảy ra, vậy nên đã rất sợ hãi khi thấy Hi Vũ xông về phía mình. Cho đến khi có tiếng súng vang lên, nhìn lại thì đã thấy anh nằm gục trên đất.
"Hi Vũ?"
Âm thanh này lập tức thu hút sự chú ý của những người đi đường đang tiến đến. Một người hô lên.
"Cứu người! Gọi cấp cứu đi!"
Hi Vũ hé môi muốn cười, nhưng dường như cơn đau đang từ từ chiếm lấy toàn bộ cơ thể của anh. Nguyệt Yên không hiểu chuyện này là thế nào. Tại sao Hi Vũ lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại có người nổ súng nhắm vào cô và anh? Tại sao... Anh lại cứu cô?
Nguyệt Yên thật sự rất muốn hỏi rõ một lần. Nhưng tại thời khắc nhìn thấy anh gục xuống, cô thật sự không còn nghĩ được gì nữa.
Anh ngước nhìn cô, thấy cô đang khóc. Không hiểu sao thời khắc này, anh lại vừa thấy luyến tiếc lẫn hạnh phúc. Tự hứa rằng mình sẽ bảo vệ cô, vậy mà bây giờ lại không rõ mình có thể đi tiếp cùng cô hay không. Trong đáy mắt ấy là vô vàn những đau thương và tiếc nuối, đuôi mắt anh hoe đỏ.
Cuối cùng thì, anh cũng đã làm được cho em một việc, mà suốt ba năm qua anh đã nợ em rồi.
Hi Vũ dần rơi vào hôn mê, khoé mi của anh ướt đẫm, nhưng có lẽ lúc này Nguyệt Yên không thể nhìn thấy được. Anh thấy nuối tiếc khoảnh khắc này. Nếu như anh không thể mở mắt ra nhìn cô lần nữa, chỉ sợ rằng một người quá lương thiện như cô sẽ không chống lại được bão giông này.
...
"Khốn nạn. Có mỗi việc trừ khử một người mà mày làm cũng không xong!"
Lăng lão gia phát điên lên, tát vào mặt tên sát thủ đó thật mạnh rồi bảo người lôi hắn ra ngoài. Bây giờ ông ta rất lo cho an nguy của Hi Vũ, nhưng tạm thời không thể từ nước ngoài trở về. Lăng gia vẫn chưa có ai thông báo tin tức rằng anh bị trúng đạn. Nếu ông ta tự ý quay về, khác nào tự mình rơi vào bẫy của mình.
Hiện giờ Hi Vũ đã đứng ra công khai bảo vệ Nguyệt Yên, thật sự muốn đối đầu với ông ta. Hôn nhân giữa Lăng gia và Vương gia bằng mọi cách phải được tiến hành suôn sẻ.
...
Nguyệt Yên ngồi trước cửa phòng cấp cứu, toàn thân cô rã rời vì vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Mọi thứ đến quá nhanh khiến cô không kịp cảnh giác. Hi Vũ đã cứu cô hai lần, đều là những lần mà cô cận kề với cái chết. Và bây giờ, người đang nằm trong căn phòng đó lại là anh.
Tại sao vậy? Tại sao suốt ba năm qua anh thờ ơ với em, vậy mà vẫn liều mình vì em như thế?
"Nguyệt Yên! Nguyệt Yên!"
Cô giật mình ngước nhìn lên, người đang đi đến là cụ Lăng và Mạc Ngôn. Cô trào nước mắt, mím môi đứng dậy nhào vào lòng ông.
"Ông nội! Ông nội ơi!"
Cô khóc nức nở trong vòng tay của ông nội, cụ Lăng cũng vô cùng xót xa. Khoảnh khắc này, dường như anh đã nhận ra được rồi, thứ tình cảm mà Hi Vũ tưởng chừng như ngó lơ lại như cả sinh mạng của mình.
"Không sao đâu con! Hi Vũ nhà chúng ta sẽ không sao đâu!"
"Ông nội! Anh ấy... Anh ấy nói không cần con, nhưng mà anh ấy lại... Anh ấy lại cứu con. Con..."
Nguyệt Yên không nói thành lời. Mạc Ngôn đứng ở một góc, cuối cùng đã hiểu ra được chuyện mà anh đã giao cho mình. Từ chuyện làm các thủ tục giấy tờ nhà đất cho đến chuyện mời luật sư, đều là vì cô cả. Vậy ra suốt 3 năm qua, người sống trong dằn vặt và đau khổ nhất, lại chính là Hi Vũ. Anh không thể nói với ai về nỗi khổ tâm của mình mà chỉ một mình chịu đựng. Người ta chỉ thấy anh lạnh lùng, anh xa cách, mà chẳng ai thấy được anh đã kìm nén như thế nào.
Mạc Ngôn đỏ mắt, quay lưng rời đi. Anh ta nhất định phải tìm cho ra người đứng sau chuyện này, nhất định phải trả thù kẻ đó.
...
Giờ tan làm của Nguyệt Yên là vào lúc 5 giờ chiều, chỉ những khi có đơn hàng lớn như các tiệc cưới, khai trương mới phải tăng ca. Cô sẽ không biết được rằng, shop hoa này là do Hi Vũ đã cùng với bạn thân của mình mở nó. Chính anh là người nhờ cậu bạn ấy đăng bài tuyển nhân viên, để cô có được công việc này.
Xe của Hi Vũ lần này là một chiếc khác, vì anh nghĩ rằng chiếc lần trước đã bị Nguyệt Yên chú ý rồi.
Quả nhiên lần này cô không nhận ra người ngồi ở chiếc xe đối diện bên kia đường là anh. Chỉ là anh thật sự không chịu được cảm giác khi phải đứng từ xa nhìn cô. Thế là anh đành phá lệ một lần, bước ra khỏi xe nhìn Nguyệt Yên đang đi đến. Cô rất bất ngờ, không nghĩ rằng Hi Vũ lại biết nơi mà mình đang làm việc.
Anh không muốn để lộ ra quá nhiều tâm tư, vậy nên khi bắt gặp ánh mắt của cô anh đã liền lãng tránh. Anh nhìn đi nơi khác, lại vô tình nhìn thấy một kẻ khả nghi che mặt cầm súng nhắm vào Nguyệt Yên.
"Sao anh lại ở đây?"
Cô hồn nhiên đi đến gần. Hi Vũ đột nhiên mở to mắt, con ngươi giăng đầy tơ máu như nổ tung lao về phía của cô.
"Cẩn thận!"
"Á!"
Nguyệt Yên không hiểu chuyện gì xảy ra, vậy nên đã rất sợ hãi khi thấy Hi Vũ xông về phía mình. Cho đến khi có tiếng súng vang lên, nhìn lại thì đã thấy anh nằm gục trên đất.
"Hi Vũ?"
Âm thanh này lập tức thu hút sự chú ý của những người đi đường đang tiến đến. Một người hô lên.
"Cứu người! Gọi cấp cứu đi!"
Hi Vũ hé môi muốn cười, nhưng dường như cơn đau đang từ từ chiếm lấy toàn bộ cơ thể của anh. Nguyệt Yên không hiểu chuyện này là thế nào. Tại sao Hi Vũ lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại có người nổ súng nhắm vào cô và anh? Tại sao... Anh lại cứu cô?
Nguyệt Yên thật sự rất muốn hỏi rõ một lần. Nhưng tại thời khắc nhìn thấy anh gục xuống, cô thật sự không còn nghĩ được gì nữa.
Anh ngước nhìn cô, thấy cô đang khóc. Không hiểu sao thời khắc này, anh lại vừa thấy luyến tiếc lẫn hạnh phúc. Tự hứa rằng mình sẽ bảo vệ cô, vậy mà bây giờ lại không rõ mình có thể đi tiếp cùng cô hay không. Trong đáy mắt ấy là vô vàn những đau thương và tiếc nuối, đuôi mắt anh hoe đỏ.
Cuối cùng thì, anh cũng đã làm được cho em một việc, mà suốt ba năm qua anh đã nợ em rồi.
Hi Vũ dần rơi vào hôn mê, khoé mi của anh ướt đẫm, nhưng có lẽ lúc này Nguyệt Yên không thể nhìn thấy được. Anh thấy nuối tiếc khoảnh khắc này. Nếu như anh không thể mở mắt ra nhìn cô lần nữa, chỉ sợ rằng một người quá lương thiện như cô sẽ không chống lại được bão giông này.
...
"Khốn nạn. Có mỗi việc trừ khử một người mà mày làm cũng không xong!"
Lăng lão gia phát điên lên, tát vào mặt tên sát thủ đó thật mạnh rồi bảo người lôi hắn ra ngoài. Bây giờ ông ta rất lo cho an nguy của Hi Vũ, nhưng tạm thời không thể từ nước ngoài trở về. Lăng gia vẫn chưa có ai thông báo tin tức rằng anh bị trúng đạn. Nếu ông ta tự ý quay về, khác nào tự mình rơi vào bẫy của mình.
Hiện giờ Hi Vũ đã đứng ra công khai bảo vệ Nguyệt Yên, thật sự muốn đối đầu với ông ta. Hôn nhân giữa Lăng gia và Vương gia bằng mọi cách phải được tiến hành suôn sẻ.
...
Nguyệt Yên ngồi trước cửa phòng cấp cứu, toàn thân cô rã rời vì vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Mọi thứ đến quá nhanh khiến cô không kịp cảnh giác. Hi Vũ đã cứu cô hai lần, đều là những lần mà cô cận kề với cái chết. Và bây giờ, người đang nằm trong căn phòng đó lại là anh.
Tại sao vậy? Tại sao suốt ba năm qua anh thờ ơ với em, vậy mà vẫn liều mình vì em như thế?
"Nguyệt Yên! Nguyệt Yên!"
Cô giật mình ngước nhìn lên, người đang đi đến là cụ Lăng và Mạc Ngôn. Cô trào nước mắt, mím môi đứng dậy nhào vào lòng ông.
"Ông nội! Ông nội ơi!"
Cô khóc nức nở trong vòng tay của ông nội, cụ Lăng cũng vô cùng xót xa. Khoảnh khắc này, dường như anh đã nhận ra được rồi, thứ tình cảm mà Hi Vũ tưởng chừng như ngó lơ lại như cả sinh mạng của mình.
"Không sao đâu con! Hi Vũ nhà chúng ta sẽ không sao đâu!"
"Ông nội! Anh ấy... Anh ấy nói không cần con, nhưng mà anh ấy lại... Anh ấy lại cứu con. Con..."
Nguyệt Yên không nói thành lời. Mạc Ngôn đứng ở một góc, cuối cùng đã hiểu ra được chuyện mà anh đã giao cho mình. Từ chuyện làm các thủ tục giấy tờ nhà đất cho đến chuyện mời luật sư, đều là vì cô cả. Vậy ra suốt 3 năm qua, người sống trong dằn vặt và đau khổ nhất, lại chính là Hi Vũ. Anh không thể nói với ai về nỗi khổ tâm của mình mà chỉ một mình chịu đựng. Người ta chỉ thấy anh lạnh lùng, anh xa cách, mà chẳng ai thấy được anh đã kìm nén như thế nào.
Mạc Ngôn đỏ mắt, quay lưng rời đi. Anh ta nhất định phải tìm cho ra người đứng sau chuyện này, nhất định phải trả thù kẻ đó.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.