Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 40

Cố Tây Tước

15/03/2023

Hai kẻ luôn luôn bận bịu lại đang bị bao bọc trong ái tình vẫn có cuộc sống vô cùng kiểu mẫu. Tuy thỉnh thoảng vẫn cảm thấy thiếu chút gắn bó keo sơn nhưng Triệu Khải Ngôn lại thấy nếu thực sự mỗi ngày đều dính lấy nhau thì có lẽ hiệu quả sẽ đảo ngược hoàn toàn. Kết quả mà anh mong muốn còn phải trải qua một đoạn đường dài nữa.

Buổi chiều hôm nay Khải Ngôn tới nhà họ Triệu. Khi đi ra, Triệu Lâm lại gọi anh lại, "Cháu có vội không?"

"Sao vậy? Muốn mời cháu ăn cơm à?"

"Cô cũng không dám không biết phân biệt phải trái thế đâu." Triệu Lâm đi theo Khải Ngôn xuống tầng dưới, cô muốn tới siêu thị mua vài thứ, tất nhiên cũng thuận tiện quan tâm một chút đến tình trạng của cậu "Cháu" này, "Ở chung với Nguyễn Tĩnh thế nào?"

"Rất tốt!" Khải Ngôn cũng không muốn nhiều lời về chuyện này.

Triệu Lâm cười ha hả thành tiếng rồi khách quan đánh giá, "Thực ra tính tình của A Tĩnh dịu dàng hơn chị nó rất nhiều, nhưng nói thật thì Tam Tam vẫn có vẻ dễ gần hơn."

Khải Ngôn chỉ cười cười và mở cửa xe rồi hỏi cô, "Cô có muốn cháu đưa đi một đoạn không?"

"Không cần, đi một đoạn ngắn ấy mà." Triệu Lâm lại cảm khái trước mặt Triệu Khải Ngôn, "Kẻ cậy tài khinh người giờ đã dính vào chuyện tình cảm rồi, kỳ diệu thật đấy!"

"Có lỗi quá!" Anh mỉm cười.

Triệu Khải Ngôn thấy còn sớm nên tới quán cà phê trước. Thời gian vừa rồi anh bận công việc ở Viện nghiên cứu nên đối với phần công việc này không tránh khỏi có chút sơ sẩy. Triệu Khải Ngôn vừa mới tiến vào thì gặp ngay một nhân viên phục vụ đang đi tới, "Anh Triệu, em vừa định gọi điện thoại cho anh. Có một cô gái đang chờ anh ở văn phòng đấy."

Khi trông thấy Trần Văn nghiêm túc trong bộ trang phục màu mận chín, Khải Ngôn quả thực có chút kinh ngạc. Đối phương đã đi tới ôm lấy anh, "Lâu không gặp, Khải Ngôn!"

Anh vỗ nhẹ lên vai cô rồi lùi lại một bước và mỉm cười, "Sao không gọi điện báo trước cho anh thế?"

"Em sợ anh trốn mất đấy."

"Vậy nên em mới tự tìm tới cửa hả?" Anh mở miệng trêu ghẹo.

"Đúng vậy. Làm thế thì anh có muốn tránh cũng không tránh kịp." Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, "Khải Ngôn, anh không còn giống với trước đây nữa."

"Không giống chỗ nào?"

Trần Văn nghĩ ngợi, "Có chút nồng nàn hơn."

"Đấy chẳng phải là chuyện tốt sao?" Môi anh hơi cong lên. Khải Ngôn lấy một lon bia từ bên trong cái tủ lạnh nho nhỏ ra và đưa cho cô, "Em hẳn đã nói với phục vụ rằng em không uống đồ uống không có cồn rồi chứ?"

Cô bật cười ha hả, "Chuyện đau khổ nhất mà cũng may mắn nhất đời em chính là trở thành bạn bè với Triệu Khải Ngôn đấy."

Khải Ngôn nghiêng người tựa vào cạnh bàn và bật lon bia trong tay rồi uống một ngụm, "Tối nay anh mời em ăn cơm, coi như thay em đón gió tẩy trần nhé?"



"Vậy cung kính không bằng tuân lệnh!"

"Có được phép mang người nhà đi không?"

Trần Văn vừa nghe ra manh mối liền lập tức bật cười sang sảng, "Đương nhiên là có thể rồi. Em còn muốn xem xem là thần thánh phương nào nữa kìa! Là ai nhỉ? Có phải cô gái đã bị anh cưỡng ép lần trước không?"

Khải Ngôn mỉm cười và chỉ nói, "Đừng trêu cô ấy. Nếu không anh không ngại "Giết một người răn trăm người" đâu."

Trần Văn khiếp sợ không thôi, "Triệu Khải Ngôn, hơn chục năm rồi em không nghe thấy anh nói chuyện kiểu này đấy, thực mẹ nó hoài niệm!"

Tối đó, khi bước vào nhà hàng đã dự định từ trước, Triệu Khải Ngôn ngắt điện thoại rồi nói với người bên cạnh, "Thật có lỗi, cô ấy không rảnh nên không đến được."

Lúc ấy, Trần Văn chỉ cảm thấy lần đầu tiên gặp được tình cảnh thế này, quả thực là lần đầu tiên được chứng kiến.

Khi Triệu Khải Ngôn trở về nhà thì Nguyễn Tĩnh vừa mới tắm rửa xong và đang chuẩn bị đi vào giấc nồng. Cô đang mơ mơ màng màng thì bị anh gọi dậy, "Em ăn cơm tối chưa? Anh đã đặt cơm cho em ở Nam Uyển rồi, sao em không tới lấy?"

"Em ăn bánh mì rồi." Cô tựa vào lòng anh rồi nhịn không được ngáp một cái, "Trên người anh có mùi nước hoa."

"Anh mới vừa đưa một cô bạn trở về khách sạn."

"Ồ, anh mang gì về thế?" Cô chỉ vào cái túi được đặt ở trên cái tủ cạnh đầu giường.

"Cháo hạnh nhân đấy, em có muốn ăn chút không?"

"Không, em buồn ngủ lắm rồi. Anh để vào tủ lạnh đi, để sáng mai em ăn sáng." Nguyễn Tĩnh nói xong liền ngã xuống giường.

"Hôm nay em bận gì thế?" Anh giữ chặt lấy cô, hai ngày nay anh không gặp cô rồi.

"Hôm nay em phải quyết toán chi phí cuối kỳ, nửa tháng nữa là trường học nghỉ đông rồi." Cô xoa xoa cánh mũi.

"Anh đi tắm đây." Anh lơ đãng cười cười rồi cúi xuống hôn cô, "Đợi lát nhé, đừng ngủ!"

Kết quả là lúc Triệu Khải Ngôn từ buồng tắm bước ra thì Nguyễn Tĩnh đã ngủ say rồi. Lần này anh không đánh thức cô nữa. Nhưng mà sau một hồi ôm ôm ấp ấp trên giường đến nỗi thiếu chút nữa thì dục hỏa đốt người, Triệu Khải Ngôn không khỏi đau khổ tiếc rẻ cách xa người bên cạnh một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh vừa tới cổng trường thì đụng phải Kim Hiểu Dao đã cùng cô đánh bóng lần trước. Đối phương chủ động tiến lên chào hỏi, "Chào cô giáo Nguyễn!"

"Xin chào!"

"Cô giáo Nguyễn không đi xe à?"



"Vâng."

"Gần đây thực ra tôi cũng đã mua một cái xe nhưng đáng tiếc lại chưa có giấy phép. Đúng là không có đất dụng võ."

Nguyễn Tĩnh đút một tay vào túi quần và bước đi không nhanh không chậm. Lúc này, cô nghiêng đầu nhìn Kim Hiểu Dao một cái, cũng không biết cô ấy nói vậy để làm gì nên cô chỉ gật nhẹ một cái.

"Tôi gọi cô là A Tĩnh được chứ?"

"Vâng, cô cứ tự nhiên."

"Tôi nghe nói cô vừa mới tới trường này chưa được bao lâu, cô đã quen với công việc chưa?"

Nguyễn Tĩnh hơi trầm ngâm một chút rồi đứng lại và hỏi một câu, "Cô giáo Kim, có phải cô có chuyện muốn nói với tôi không?"

"Không không! Tôi chỉ muốn xem xem có cơ hội nào để mọi người ra ngoài vận động một chút không thôi. Giống lần trước chúng ta chơi bóng cùng nhau ấy, vào sáng sớm hoặc sau chín giờ tối cũng được. Lại nói, thầy Trần cùng đánh bóng với cô lần trước ấy, sau đấy thầy ấy rất khen cô và còn định chừng nào cô rảnh sẽ rủ cô đi chơi bóng đấy."

Nguyễn Tĩnh bị Kim Hiểu Dao làm cho có chút mông lung khó hiểu, "Ồ, chuyện này để sau nói tiếp nhé!"

Nguyễn Tĩnh đi vào phòng tài vụ thì thấy Nguyễn Nhàn còn chưa đến. Cô lấy đồ ăn sáng đặt lên bàn rồi quay lại mở máy tính và vừa ăn cháo vừa xem tin tức trên MSN, đúng lúc ấy thì điện thoại đổ chuông, "Em ăn sáng chưa?"

"Em đang ăn."

"Vừa rồi anh quên hỏi em một việc. Hôm nay có một đồng nghiệp ở viện của anh kết hôn, em có muốn tới làm phù dâu giúp họ không?"

"Em ư? Anh đùa à?"

"À..." Đối phương trầm mặc trả lời, "Anh là phù rể."

Nguyễn Tĩnh không nói không rằng nhìn lên trời, "Sao họ lại tìm đến anh?" Hóa ra lại có người tìm Triệu Khải Ngôn làm phù rể cơ đấy?

Lần này đối phương chỉ ném lại một câu cực kỳ ý vị thâm trường, "Bởi vì chỉ còn anh là chưa kết hôn thôi."

Ngày hôm đó, Nguyễn Tĩnh xin nghỉ nửa ngày để đi làm phù dâu. Mặc dù có đôi chút gắng gượng nhưng cuối cùng cô vẫn có thể coi như cống hiến toàn bộ sức lực chí công vô tư mà làm việc. Chỉ có điều là, tối đó, khi các đồng nghiệp của Viện nghiên cứu đi lên mời rượu cô dâu xong lại quay sang gọi cô là chị dâu, làm cho một đám khách khứa nhận nhầm cô là cô dâu mới. Nguyễn Tĩnh cứ xấu hổ mãi không thôi. Cô quay sang khẩn cầu đám người tinh anh đó đừng gọi mình là chị dâu nữa. Bọn họ quả thực cũng sửa chữa, và sửa chữa bằng cách gọi cô là Triệu tẩu. Nguyễn Tĩnh khóc ròng quay sang tìm kiếm Triệu ca.

Tối hôm đó, Triệu Khải Ngôn có chút phóng túng tùy tiện. Anh cơ hồ vừa mới bước vào cửa đã bắt đầu hôn cô và cấp bách lột bỏ hết quần áo trên người cô ra. Quả thực như thiên lôi đang lên cơn thịnh nộ! Ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là cảm giác tê dại.

Sau đó rất lâu, khi quan hệ giữa hai người càng thêm "Tốt đẹp", đồng thời cũng là lúc Nguyễn Tĩnh có thể hỏi đến vấn đề đó mà không thấy đỏ mặt nữa, cô đã hỏi một câu, "Sao hôm đó anh như dã thú vậy?"

Câu trả lời của anh là, "Em mặc váy trắng trông rất đẹp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cớ Sao Nói Không Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook