Chương 41: Hiểu nhầm
MonicaLy
03/06/2024
Xe dừng trước bệnh viện, Mạc Hàn vẫn ôm cô không rời, tự mình bế cô đi thẳng tới vân phòng giám đốc bệnh viện.
Dù cửa bị người ngừoi ở ngoài mở bất ngờ nhưng Hàn Lâm Viễn vẫn ung dung như đã rất quen với chuyện này rồi vậy. Anh ta chậm rãi nhấc mắt, đánh giá hai ngừoi vừa bước vào. Mà thật ra chỉ có một ngừoi bước vào, ngừoi còn lại đang được ôm trên tay.
Dù đã vào tới đây nhưng Mạc Hàn vẫn không có ý định đặt cô xuống, anh ngồi xuống ghế sofa rồi tiện tay đặt cô ngôi lên đùi mình.
Mạc Hàn:" Anh Lâm Viễn, giúp em xem cô ấy bị thương có nặng lắm không. Phân phó cấp dứoi chuẩn bị cho em một phòng bệnh VIP nữa, hẳn là còn phải nhập viện theo dõi một thời gian nữa."
Hàn Lâm Viễn đặt cái bút trên tay xuống, đứng lên chậm rãi đi về phía bàn trà.
"Cậu nói hết phần của anh rồi, còn muốn anh khám cái gì nữa."
Hàn Lâm Viễn nhìn bộ đồ đua trên ngừoi cô, có chút hiểu ra được tình hình.
"Cậu đưa con bé xuống tầng kiểm tra một lượt đi, anh sẽ sắp xếp ngừoi ở dứoi. Nhìn qua thì khả năng ảnh hưởng đến xương cốt không cao. Tổn thương phần mềm thôi. Xuống kiểm tra kỹ lại đi."
Mạc Hàn lại bế cô rời khỏi phòng, Kiều Ngữ Tịch không giấu nổi tò mò, hỏi anh:" Anh quen thuộc với viện trưởng
lam a."
Giọng điệu nói chuyện của họ đã thể hiện rõ điều đó, Kiều Ngữ Tịch chỉ thắc mắc không biết họ thân quen như thế nào.
Mạc Hàn:" Anh ấy có quen biết với chú nhỏ của tôi."
Kiều Ngữ Tịch:"À, vậy sao anh không gọi là chú."
Mạc Hàn cúi xuống lườm cô:" Anh ta hơn tôi chưa đến mừoi tuổi."
Kiểu Ngữ Tịch vẫn giữ tư thế ngửa đầu nói chuyện:" Vậy tôi với anh hơn kém mười tuổi, tôi gọi anh là chú được không."
Mặt của hai ngừoi gần sát nhau, Mạc Hàn có thể cảm nhận được sự ấm áp cùng mùi thơm nhè nhẹ toa ra từ cô:
"Nhóc con, em thật sự cần phải dạy dỗ."
Nhận ra sự mờ ám giữa hai ngừoi, Kiều Ngữ Tịch hắng giọng một cái, sau đó vùi đau vào trong lồng ngực rắn chắc của Mạc Hàn.
Nhìn cô như đà điểu không dám lộ mặt, Mạc Hàn khẽ cười cưng chiều, mà không biết rằng, Kiều Ngữ Tịch đang thầm chửi bản thân
"Đã bảo phải giữ khoảng cách, sao chưa được mấy hôm đã nhào vào tay ngừoi đàn ông này, phải tỉnh táo lên."
Nhưng mà con ngừoi này, thật sự đã làm lòng cô run lên."
Kiểm tra hết một lượt, Mạc Hàn đưa cô về phòng bệnh VIP đã được chuẩn bị: "Em thấy đói chưa, nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, anh đi mua đồ ăn, nhé."
Kiều Ngữ Tịch ngoan ngoan gật đầu rồi nằm xuống nhắm mắt.
Nằm một lúc Kiều Ngữ Tịch mới nhớ ra, giải thưởng, cô đã không kịp lấy giải thường rồi.
Kiều Ngữ Tịch vội với lấy điện thoại, bấm số Tiểu Hồng gọi đi.
Tiều Hồng:" Chị Ngữ Tịch chị không sao chứ, em lo chết mất, mà không dám đi theo ngừoi đàn kia."
Kiều Ngữ Tịch hỏi cô nẵng:" Giải thưởng thì saow"
Tiểu Hồng:" Ngừoi ta nói chị có thể đến nhận thưởng sau. Phần thưởng lần này quá lớn nên cần chị ký nhận trước tiếp."
Kiều Ngữ Tịch:" Vậy thì tốt rồi."
Tiểu Hồng:" Vết thương của chị bác sĩ bảo sao rồi, có nghiêm trọm lắm không?"
Kiều Ngữ Tịch:" Vết thương không sao. Nhưng trong bụng chị đang có sinh vật sống."
Mạc Hàn mua đồ về đến cửa thic nghe thấy câu này, tay anh khựng lại, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Mà phía trong Kiều Ngữ Tịch lại tám chuyện với Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng:" Có phải là giun không?'
Nói rồi cô nàng cừoi lớn, Kiều Ngữ Tịch cũng cười theo:"Em hiểu chị thật đấy."
Sau đó lại là một tràng cười dài của hai ngừoi, và đương nhiên Mạc Hàn đã hiểu sai hoàn toàn việc này.
Dù cửa bị người ngừoi ở ngoài mở bất ngờ nhưng Hàn Lâm Viễn vẫn ung dung như đã rất quen với chuyện này rồi vậy. Anh ta chậm rãi nhấc mắt, đánh giá hai ngừoi vừa bước vào. Mà thật ra chỉ có một ngừoi bước vào, ngừoi còn lại đang được ôm trên tay.
Dù đã vào tới đây nhưng Mạc Hàn vẫn không có ý định đặt cô xuống, anh ngồi xuống ghế sofa rồi tiện tay đặt cô ngôi lên đùi mình.
Mạc Hàn:" Anh Lâm Viễn, giúp em xem cô ấy bị thương có nặng lắm không. Phân phó cấp dứoi chuẩn bị cho em một phòng bệnh VIP nữa, hẳn là còn phải nhập viện theo dõi một thời gian nữa."
Hàn Lâm Viễn đặt cái bút trên tay xuống, đứng lên chậm rãi đi về phía bàn trà.
"Cậu nói hết phần của anh rồi, còn muốn anh khám cái gì nữa."
Hàn Lâm Viễn nhìn bộ đồ đua trên ngừoi cô, có chút hiểu ra được tình hình.
"Cậu đưa con bé xuống tầng kiểm tra một lượt đi, anh sẽ sắp xếp ngừoi ở dứoi. Nhìn qua thì khả năng ảnh hưởng đến xương cốt không cao. Tổn thương phần mềm thôi. Xuống kiểm tra kỹ lại đi."
Mạc Hàn lại bế cô rời khỏi phòng, Kiều Ngữ Tịch không giấu nổi tò mò, hỏi anh:" Anh quen thuộc với viện trưởng
lam a."
Giọng điệu nói chuyện của họ đã thể hiện rõ điều đó, Kiều Ngữ Tịch chỉ thắc mắc không biết họ thân quen như thế nào.
Mạc Hàn:" Anh ấy có quen biết với chú nhỏ của tôi."
Kiều Ngữ Tịch:"À, vậy sao anh không gọi là chú."
Mạc Hàn cúi xuống lườm cô:" Anh ta hơn tôi chưa đến mừoi tuổi."
Kiểu Ngữ Tịch vẫn giữ tư thế ngửa đầu nói chuyện:" Vậy tôi với anh hơn kém mười tuổi, tôi gọi anh là chú được không."
Mặt của hai ngừoi gần sát nhau, Mạc Hàn có thể cảm nhận được sự ấm áp cùng mùi thơm nhè nhẹ toa ra từ cô:
"Nhóc con, em thật sự cần phải dạy dỗ."
Nhận ra sự mờ ám giữa hai ngừoi, Kiều Ngữ Tịch hắng giọng một cái, sau đó vùi đau vào trong lồng ngực rắn chắc của Mạc Hàn.
Nhìn cô như đà điểu không dám lộ mặt, Mạc Hàn khẽ cười cưng chiều, mà không biết rằng, Kiều Ngữ Tịch đang thầm chửi bản thân
"Đã bảo phải giữ khoảng cách, sao chưa được mấy hôm đã nhào vào tay ngừoi đàn ông này, phải tỉnh táo lên."
Nhưng mà con ngừoi này, thật sự đã làm lòng cô run lên."
Kiểm tra hết một lượt, Mạc Hàn đưa cô về phòng bệnh VIP đã được chuẩn bị: "Em thấy đói chưa, nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, anh đi mua đồ ăn, nhé."
Kiều Ngữ Tịch ngoan ngoan gật đầu rồi nằm xuống nhắm mắt.
Nằm một lúc Kiều Ngữ Tịch mới nhớ ra, giải thưởng, cô đã không kịp lấy giải thường rồi.
Kiều Ngữ Tịch vội với lấy điện thoại, bấm số Tiểu Hồng gọi đi.
Tiều Hồng:" Chị Ngữ Tịch chị không sao chứ, em lo chết mất, mà không dám đi theo ngừoi đàn kia."
Kiều Ngữ Tịch hỏi cô nẵng:" Giải thưởng thì saow"
Tiểu Hồng:" Ngừoi ta nói chị có thể đến nhận thưởng sau. Phần thưởng lần này quá lớn nên cần chị ký nhận trước tiếp."
Kiều Ngữ Tịch:" Vậy thì tốt rồi."
Tiểu Hồng:" Vết thương của chị bác sĩ bảo sao rồi, có nghiêm trọm lắm không?"
Kiều Ngữ Tịch:" Vết thương không sao. Nhưng trong bụng chị đang có sinh vật sống."
Mạc Hàn mua đồ về đến cửa thic nghe thấy câu này, tay anh khựng lại, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Mà phía trong Kiều Ngữ Tịch lại tám chuyện với Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng:" Có phải là giun không?'
Nói rồi cô nàng cừoi lớn, Kiều Ngữ Tịch cũng cười theo:"Em hiểu chị thật đấy."
Sau đó lại là một tràng cười dài của hai ngừoi, và đương nhiên Mạc Hàn đã hiểu sai hoàn toàn việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.