Chương 28: Lạnh lùng ghê
MonicaLy
03/06/2024
Mấy ngày tiếp theo, Mạc Hàn quá bận rộn, mấy ngày này anh đã không được gặp Kiều Ngữ Tịch rồi.
Tiễn xong một vị đối tác quan trọng, cũng là một trong những ngừoi thuộc hàng cha chú đã từng giúp đỡ cho tập đoàn khi còn khó khăn. Mạc Hàn kéo rộng chiếc cà vạt, lảo đảo đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Trước cửa có mấy chiếc ghế dựa, gió thổi nhẹ nhẹ, chút choáng váng vì rượu cũng tản đi không ít. Bảo vệ đã lái xe đỗ phía trước, nhưng vì đã uống rượu mà anh phải gọi trợ lý tới lái xe đưa anh về, hiện tại vẫn chưa thấy ngừoi đâu.
Khuỷu tay anh đặt ở thành ghế, bàn tay chống trán xoa bóp nhẹ, nhắm mắt dưỡng thần, để ngoài tai tất cả những ồn ào của không gian xung quanh.
Một lúc sau đó, trong nhà hàng vang lên tiếng cừoi nói nhộn nhịp của một đám ngừoi, có lẽ vừa dùng bữa trong nhà hàng xong, bây giờ đã đến lúc ra về.
Mạc Hàn mở mắt, nhìn vào đông hồ, đã qua nửa tiếng từ lúc anh gọi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng trợ lý đâu.
Khoé mắt anh bỗng bắt được bóng hình của một cô gái quen thuộc lẫn trong đám ngừoi.
Không hề suy nghĩ gì, anh buột miệng gọi cô:" Ngữ Tịch."
Kiều Ngữ Tịch đút hai tay vào túi áo, đang ung dung đi giữa đám ngừoi, mặc cho bọn hò đùa giỡn, cô vẫn chỉ giữ nét mặt cao ngạo, lạnh nhạt, thỉnh thoảng vì câu nói của một người nào đó buồn cừoi mới khiến cô hơi cong khoé môi.
Nghe giọng nói trầm ổn quen thuộc, Kiều Ngữ Tịch bỗng thấy có chút giật mình, nhưng là giật mình vì suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu mình, sao cô lại nghĩ là giọng nói quen thuộc chứ.
Đám ngừoi cũng nghe thấy tiếng mà quay qua nhìn, sau đó hiểu ý, chào tạm biệt Kiều Ngữ Tịch rồi đi trước.
Kiều Ngữ Tịch bước tới trước mặt anh, không ngồi xuống, mà từ trên cao cúi nhìn anh:
"Sao anh lại ngồi đây?"
Mạc Hàn:" Gặp ngừoi quen nên uống chút rựou, không thể lái xe."
Vua nói anh tìa đhnh mắt về phía chiếc xe, Ku Ngữ Tịch cùng nhìn theo hưng anh ám chỉ, nhìn thấy chiếc xe khá quen mắt, cô đã thấy anh lái chiếc này vài lần.
Kiều Ngữ Tịch:" Anh gọi người tới đưa về chưa, đoạn này khá khó bắt xe đó."
Ánh mắt Mạc Hàn loáng qua tia gian xảo, anh đưa tay lên xoa xoa thái dương:" Không gọi được ai nên tôi định bỏ xa đi bộ về."
Kiều Ngữ Tịch đang định nói vậy anh về thong thả, thì Mạc Hàn lại nói tiếp:" Khi nãy em có uống rựou không, nếu không uống thì có thể giúp tôi lái xe được không?"'
Nói vậy còn chưa đủ, anh còn bày ra vẻ mặt mệt mỏi, bất lực làm câu từ chối của cô không thể nào thốt ra được.
Thật ra lúc cô tới gần, anh đã phát hiện ra trên ngừoi cô không hề có chút mùi rượu nào rồi.
Kiều Ngữ Tịch hít sâu một hơi:"Được rồi, dù sao tôi cũng rảnh."
Mạc Hàn được lợi còn muốn được nước lấn tới, anh chìa tay ra với cô:" Em dìu tôi ra xe đi, hình như tôi say quá rồi."
Kiều Ngữ Tịch lườm anh, rồi quay lưng đi thẳng ra xe. Mạc Hàn thu tay lại, co ngón trỏ cọ cọ chóp mũi:" Lạnh lùng ghê."
Sau đó đứng dậy đi theo cô, mở cửa ghế phụ lái ngồi vào.
Kiều Ngữ Tịch hỏi:" Địa chỉ nhà anh ở đâu?"
Mạc Hàn nhìn cô:" Không phải em biết rồi sao?"
Kiều Ngữ Tịch ngẩn ngừoi một lúc mới nghĩ ra anh đang ám chỉ tới nơi mà hai ngừoi đã qua đêm lần trước.
Kiều Ngữ Tịch thật sự không nhớ gì cả. Hôm đó khi anh đưa cô về đó, cô không có chút tỉnh táo nào. Buổi sáng sau khi thức dậy, cô lại chỉ suy nghĩ phải chạy khỏi chỗ đó thật nhanh, đâu có quan tâm được chỗ đó của anh là ở đâu được cơ chứ.
Tiễn xong một vị đối tác quan trọng, cũng là một trong những ngừoi thuộc hàng cha chú đã từng giúp đỡ cho tập đoàn khi còn khó khăn. Mạc Hàn kéo rộng chiếc cà vạt, lảo đảo đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Trước cửa có mấy chiếc ghế dựa, gió thổi nhẹ nhẹ, chút choáng váng vì rượu cũng tản đi không ít. Bảo vệ đã lái xe đỗ phía trước, nhưng vì đã uống rượu mà anh phải gọi trợ lý tới lái xe đưa anh về, hiện tại vẫn chưa thấy ngừoi đâu.
Khuỷu tay anh đặt ở thành ghế, bàn tay chống trán xoa bóp nhẹ, nhắm mắt dưỡng thần, để ngoài tai tất cả những ồn ào của không gian xung quanh.
Một lúc sau đó, trong nhà hàng vang lên tiếng cừoi nói nhộn nhịp của một đám ngừoi, có lẽ vừa dùng bữa trong nhà hàng xong, bây giờ đã đến lúc ra về.
Mạc Hàn mở mắt, nhìn vào đông hồ, đã qua nửa tiếng từ lúc anh gọi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng trợ lý đâu.
Khoé mắt anh bỗng bắt được bóng hình của một cô gái quen thuộc lẫn trong đám ngừoi.
Không hề suy nghĩ gì, anh buột miệng gọi cô:" Ngữ Tịch."
Kiều Ngữ Tịch đút hai tay vào túi áo, đang ung dung đi giữa đám ngừoi, mặc cho bọn hò đùa giỡn, cô vẫn chỉ giữ nét mặt cao ngạo, lạnh nhạt, thỉnh thoảng vì câu nói của một người nào đó buồn cừoi mới khiến cô hơi cong khoé môi.
Nghe giọng nói trầm ổn quen thuộc, Kiều Ngữ Tịch bỗng thấy có chút giật mình, nhưng là giật mình vì suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu mình, sao cô lại nghĩ là giọng nói quen thuộc chứ.
Đám ngừoi cũng nghe thấy tiếng mà quay qua nhìn, sau đó hiểu ý, chào tạm biệt Kiều Ngữ Tịch rồi đi trước.
Kiều Ngữ Tịch bước tới trước mặt anh, không ngồi xuống, mà từ trên cao cúi nhìn anh:
"Sao anh lại ngồi đây?"
Mạc Hàn:" Gặp ngừoi quen nên uống chút rựou, không thể lái xe."
Vua nói anh tìa đhnh mắt về phía chiếc xe, Ku Ngữ Tịch cùng nhìn theo hưng anh ám chỉ, nhìn thấy chiếc xe khá quen mắt, cô đã thấy anh lái chiếc này vài lần.
Kiều Ngữ Tịch:" Anh gọi người tới đưa về chưa, đoạn này khá khó bắt xe đó."
Ánh mắt Mạc Hàn loáng qua tia gian xảo, anh đưa tay lên xoa xoa thái dương:" Không gọi được ai nên tôi định bỏ xa đi bộ về."
Kiều Ngữ Tịch đang định nói vậy anh về thong thả, thì Mạc Hàn lại nói tiếp:" Khi nãy em có uống rựou không, nếu không uống thì có thể giúp tôi lái xe được không?"'
Nói vậy còn chưa đủ, anh còn bày ra vẻ mặt mệt mỏi, bất lực làm câu từ chối của cô không thể nào thốt ra được.
Thật ra lúc cô tới gần, anh đã phát hiện ra trên ngừoi cô không hề có chút mùi rượu nào rồi.
Kiều Ngữ Tịch hít sâu một hơi:"Được rồi, dù sao tôi cũng rảnh."
Mạc Hàn được lợi còn muốn được nước lấn tới, anh chìa tay ra với cô:" Em dìu tôi ra xe đi, hình như tôi say quá rồi."
Kiều Ngữ Tịch lườm anh, rồi quay lưng đi thẳng ra xe. Mạc Hàn thu tay lại, co ngón trỏ cọ cọ chóp mũi:" Lạnh lùng ghê."
Sau đó đứng dậy đi theo cô, mở cửa ghế phụ lái ngồi vào.
Kiều Ngữ Tịch hỏi:" Địa chỉ nhà anh ở đâu?"
Mạc Hàn nhìn cô:" Không phải em biết rồi sao?"
Kiều Ngữ Tịch ngẩn ngừoi một lúc mới nghĩ ra anh đang ám chỉ tới nơi mà hai ngừoi đã qua đêm lần trước.
Kiều Ngữ Tịch thật sự không nhớ gì cả. Hôm đó khi anh đưa cô về đó, cô không có chút tỉnh táo nào. Buổi sáng sau khi thức dậy, cô lại chỉ suy nghĩ phải chạy khỏi chỗ đó thật nhanh, đâu có quan tâm được chỗ đó của anh là ở đâu được cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.