Chương 12: Lo chuyện bao đồng
MonicaLy
31/05/2024
Mấy ngày tiếp theo, Kiều Ngữ Tịch đều trải qua hết sức êm đềm. Ban ngày tới giảng đường học tập, buối tối sẽ ở ký túc xá làm một sinh viên ngoan ngoãn. Dường như chuyện ngoài ý muốn mấy hôm trước chưa từng xảy ra trong đời cô.
Mà Mạc Hàn không phải có ý định sẽ buông tha cô, chỉ là mấy ngày này anh quá bận rộn, anh và Tạ Tuấn Vũ đã đi công tác mấy ngày nay vẫn chưa có thể trở về.
Sau giờ học buổi chiều, Kiều Ngữ Tịch tung tăng đi khỏi trường học, hôm nay cô có hẹn cùng với đám ngừoi Tiểu Hồng. Từ hôm ấy chưa gặp lại cô, Tiểu Hồng rất lo lắng nên Kiều Ngữ Tịch đồng ý đến chỗ hẹn cho cô ấy yên tâm.
Đi ngang qua một con hẻm nhỏ cách trường học một đoạn, bên trong có tiếng đánh đấm xen lẫn những tiếng chửi bới tục tĩu. Kiều Ngữ Tịch với bản tính tò mò, thích xen vào chuyện ngừoi khác dừng chân, ngó nghiêng đánh giá tình hình trong con hẻm nhỏ.
Một thanh niên cao gầy, bị mấy tên khác vây đánh, thanh niên kia có đanh trả, nhìn qua cũng là ngừoi có thân thủ khá ổn, nhưng có lẽ trước đó đã bị đánh lén, sức lực trên ngừoi cũng không còn lại bao nhiêu, cứ vậy ăn thêm không ít đòn của đám ngừoi kia.
Mà Kiều Ngữ Tịch đang phân tích tư tưởng hiện tại của mình, nên nhắm mắt làm ngơ hay ra tay hành hiệp trượng nghĩa. Suy nghĩ một hồi, cô thở dài, hiển nhiên đã chọn vế sau, rồi lại thầm mắng bản thân cứ thích lo chuyện bao đồng.
Kiều Ngữ Tịch:" Hey, mấy ngừoi anh em đang làm gì đó?''
Mấy tên kia quay lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp loá mắt nơi đầu hẻm, ánh sáng phía sau lưng làm cả ngừoi cô toát lên ánh hào quang giống như thiên sứ vừa hạ cánh xuống nhân gian.
Một tên nhăn chặt lông mày, hất hàm quát cô:" Không phải chuyện của cô, biết điều thì cút đi.''
Một tên khác lại ngăn cản hắn, nhìn Kiều Ngữ Tịch với ánh mắt bẩn thỉu:"Ngừoi đẹp, đây không phải chuyện của em, không bằng em chờ bọn anh xử lý xong tên này rồi cùng em vui vẻ một phen.''
Kiều Ngữ Tịch cười khinh bỉ:" Miệng không nói được một câu sạch sẽ thì cũng không cần giữ lại đâu.''
''Người đẹp tính cũng ghê gớm quá nhỉ.''-tên đó vừa nói vừa đi tới, điệu cười ghê tởm, muốn chạm lên người cô.
Kiều Ngữ Tịch thu lại nụ cười ban nãy, tay nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay gã đó, bẻ ngoặt xuống dưới, hắn ta rống lên một tiếng đau đớn. Kiều Ngữ Tịch còn cố tình bẻ mạnh thêm một cái rồi mới buông ra, hắn ôm tay ngồi bệt xuống đất đau đớn.
Mấy tên kia thấy vậy bừng bừng sát khí xông lên, Kiều Ngữ Tịch cũng không hoảng hốt, từng chiêu tung ra phản công, đánh cho đám kia sưng đầu, bầm mặt đến mức ba mẹ cũng không nhận ra, liên tục ôm đầu xin cô tha cho.
Kiểu Ngữ Tịch phủi phủi hai bàn tay, nhìn bọn chúng với ánh mắt khinh bỉ:''Lũ vô dụng, đừng để bà đây nhìn thấy các người bắt nạt người khác nữa, không thì không chỉ đơn giản ăn vài cú đấm như hôm nay nữa đâu.''
Kiều Ngữ Tịch tới đỡ thanh niên kia dậy, dù bị thương khá nặng nhưng mặt vẫn thản nhiên. Cô vừa kéo được thanh niên kia đứng dậy thì nghe được giọng nói khàn nhỏ:" Cảm ơn cô.''
Kiều Ngữ Tịch:" Tiện tay thôi, không cần khách sáo. ''
''Tôi tên Lưu Việt.''
''Kiều Ngữ Tịch.''
''Cô cũng là sinh viên đại học A sao?''-vừa dựa vào lực đỡ của Kiều Ngữ Tịch, Lưu Việt khoa khăn bươc ra khỏi hẻm nhỏ.
''Năm nhất.''
Lưu Việt:" Vậy là bạn học, tôi cũng năm nhất.''
Kiều Ngữ Tịch:" Chị đây nghỉ học một năm, hơn em trai một tuổi đấy.''
Mà Mạc Hàn không phải có ý định sẽ buông tha cô, chỉ là mấy ngày này anh quá bận rộn, anh và Tạ Tuấn Vũ đã đi công tác mấy ngày nay vẫn chưa có thể trở về.
Sau giờ học buổi chiều, Kiều Ngữ Tịch tung tăng đi khỏi trường học, hôm nay cô có hẹn cùng với đám ngừoi Tiểu Hồng. Từ hôm ấy chưa gặp lại cô, Tiểu Hồng rất lo lắng nên Kiều Ngữ Tịch đồng ý đến chỗ hẹn cho cô ấy yên tâm.
Đi ngang qua một con hẻm nhỏ cách trường học một đoạn, bên trong có tiếng đánh đấm xen lẫn những tiếng chửi bới tục tĩu. Kiều Ngữ Tịch với bản tính tò mò, thích xen vào chuyện ngừoi khác dừng chân, ngó nghiêng đánh giá tình hình trong con hẻm nhỏ.
Một thanh niên cao gầy, bị mấy tên khác vây đánh, thanh niên kia có đanh trả, nhìn qua cũng là ngừoi có thân thủ khá ổn, nhưng có lẽ trước đó đã bị đánh lén, sức lực trên ngừoi cũng không còn lại bao nhiêu, cứ vậy ăn thêm không ít đòn của đám ngừoi kia.
Mà Kiều Ngữ Tịch đang phân tích tư tưởng hiện tại của mình, nên nhắm mắt làm ngơ hay ra tay hành hiệp trượng nghĩa. Suy nghĩ một hồi, cô thở dài, hiển nhiên đã chọn vế sau, rồi lại thầm mắng bản thân cứ thích lo chuyện bao đồng.
Kiều Ngữ Tịch:" Hey, mấy ngừoi anh em đang làm gì đó?''
Mấy tên kia quay lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp loá mắt nơi đầu hẻm, ánh sáng phía sau lưng làm cả ngừoi cô toát lên ánh hào quang giống như thiên sứ vừa hạ cánh xuống nhân gian.
Một tên nhăn chặt lông mày, hất hàm quát cô:" Không phải chuyện của cô, biết điều thì cút đi.''
Một tên khác lại ngăn cản hắn, nhìn Kiều Ngữ Tịch với ánh mắt bẩn thỉu:"Ngừoi đẹp, đây không phải chuyện của em, không bằng em chờ bọn anh xử lý xong tên này rồi cùng em vui vẻ một phen.''
Kiều Ngữ Tịch cười khinh bỉ:" Miệng không nói được một câu sạch sẽ thì cũng không cần giữ lại đâu.''
''Người đẹp tính cũng ghê gớm quá nhỉ.''-tên đó vừa nói vừa đi tới, điệu cười ghê tởm, muốn chạm lên người cô.
Kiều Ngữ Tịch thu lại nụ cười ban nãy, tay nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay gã đó, bẻ ngoặt xuống dưới, hắn ta rống lên một tiếng đau đớn. Kiều Ngữ Tịch còn cố tình bẻ mạnh thêm một cái rồi mới buông ra, hắn ôm tay ngồi bệt xuống đất đau đớn.
Mấy tên kia thấy vậy bừng bừng sát khí xông lên, Kiều Ngữ Tịch cũng không hoảng hốt, từng chiêu tung ra phản công, đánh cho đám kia sưng đầu, bầm mặt đến mức ba mẹ cũng không nhận ra, liên tục ôm đầu xin cô tha cho.
Kiểu Ngữ Tịch phủi phủi hai bàn tay, nhìn bọn chúng với ánh mắt khinh bỉ:''Lũ vô dụng, đừng để bà đây nhìn thấy các người bắt nạt người khác nữa, không thì không chỉ đơn giản ăn vài cú đấm như hôm nay nữa đâu.''
Kiều Ngữ Tịch tới đỡ thanh niên kia dậy, dù bị thương khá nặng nhưng mặt vẫn thản nhiên. Cô vừa kéo được thanh niên kia đứng dậy thì nghe được giọng nói khàn nhỏ:" Cảm ơn cô.''
Kiều Ngữ Tịch:" Tiện tay thôi, không cần khách sáo. ''
''Tôi tên Lưu Việt.''
''Kiều Ngữ Tịch.''
''Cô cũng là sinh viên đại học A sao?''-vừa dựa vào lực đỡ của Kiều Ngữ Tịch, Lưu Việt khoa khăn bươc ra khỏi hẻm nhỏ.
''Năm nhất.''
Lưu Việt:" Vậy là bạn học, tôi cũng năm nhất.''
Kiều Ngữ Tịch:" Chị đây nghỉ học một năm, hơn em trai một tuổi đấy.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.