Chương 67: Sở Tích Nguyệt - Diệt Tộc.
Trường An
24/03/2023
Một cái chớp mắt đã ba năm trôi qua, Vân Mộc đã rời khỏi Sở Gia ba năm, bây giờ Sở Tích Nguyệt cũng đã mười lăm tuổi.
Gia tộc hôm nay không khí khẩn trương đến lạ thường, mọi người vẽ mặt đều hiện lên vẻ lo lắng, cực kì u ám.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường, nhưng nàng không hiểu tại sao không khí trong nhà lại u ám đến lạ thường như vậy, đúng lúc này Mẫu Thân nàng đi đến bên cạnh nàng.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay gia tộc có việc, Tiểu Nguyệt đi đến Thiên Am Tự, thay Mẫu Thân lễ phật được không ?" Thái Linh Âm nhẹ nhàng nhắn nhủ nàng.
"Mẫu Thân hôm nay đâu phải lễ phật, tại sao phải đi đến Thiên Am Tự" Sở Tích Nguyệt vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra hỏi.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay Phụ Thân con muốn con đi đến Thiên Am Tự lễ phật, Tiểu Nguyệt đã 15 tuổi có thể tự đi rồi!" Thái Linh Âm nhẹ nhàng giải thích.
"Được rồi Mẫu Thân, chiều tối ta trở về!" Sở Tích Nguyệt nghe lời, leo lên xe ngựa đi đến Thiên Am Tự.
Thái Linh Âm nhìn thấy nữ nhi đã lên xe ngựa rời đi, hai dòng nước mắt trên mặt đã rơi xuống, nàng biết hôm nay phải trải qua một trận chiến sống còn, không biết Sở Gia còn có thẻ sống sót hay không.
"Tiểu Nguyệt đi rồi sao?" Sở Tích Hoàng nhìn nương tử hỏi.
"Đi rồi!".
"Ở Thiên Am Tự có mấy vị đại sư, có thể bảo hộ nó, chúng ta cũng yên tâm, sau này dù không còn chúng ta nó vẫn có thể sống!".
"Thật sự không giao ra Kiếm Kinh sao ?" Thái Linh Âm nhìn phu quân trách móc hỏi.
"Không thể, Kiếm Kinh nếu rơi vào tay kẻ khác sẽ là đại họa cả Kiếm Vực".
"Cho dù chúng ta có giao ra, cũng không thể sống sót, chi bằng vì bản thân mà chiến đấu một lần " Sở Tích Hoàng đôi mắt có một tia u buồn nhìn lên hư không nói.
Sở Tích Nguyệt leo lên xe ngựa rời đi khỏi Loan Âm Thành , nàng lúc này vẫn không biết chuyện sắp xảy ra ở gia tộc, nàng chỉ nghỉ hôm nay đi lễ phật, hôm nay Mẫu Thân nàng đặc biệt tặng cho nàng một chiếc ô màu hồng y, nàng cực kì yêu thích chiếc ô này.
Xe ngựa dừng lại đã đến trước ngọn núi, nàng phải tự đi bộ mà lên, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, hôm nay là nàng lần đầu tiên tự đi đến lễ phật, nàng từ nhỏ đã không tu luyện, cho nên leo lên núi thân thể có chút mệt, hôm nay nha hoàng Tiểu Thúy lại không đi cùng nàng, nàng đành phải tự đi một mình lên núi.
Loan Âm Thành.
Sở Gia.
Trên hư không có hơn mười bóng người, đám người này tỏa ra một khí tức cực kì cường đại, bọn họ đều đã bước vào Tiên Vương Cảnh, hôm nay nhiệm vụ đến Sở Gia muốn lấy một bộ Kiếm Kinh mà hai vị Thiên Tôn giao phó cho bọn chúng.
"Sở Gia Chủ, còn không mau giao ra Kiếm Kinh, giao ra còn có một con đường sống." Thanh niên áo trắng lăng không mà đứng nhìn xuống, như nhìn sâu bọ khinh thường nói.
"Các vị, Sở Gia ta thật sự không giữ Kiếm Kinh, mong các vị cân nhắc rời đi" Sở Tích Hoàng lên tiếng đối đáp.
"Hừ, không biết sống chết!" Thanh niên áo trắng, thanh kiếm trên tay cộng thêm Tiên Vương chi lực xuất ra một kiếm chém ngang qua Sở Gia.
Sở Tích Hoàng cũng không kém cạnh, khí tức lộ ra tay cầm Thanh Hoàng Kiếm, một thân kiếm khí triển lộ mà ra, phá tan nhát kiếm vừa rồi mà thanh niên áo trắng chém ra.
Lúc này trên người Sở Tích Hoàng lộ ra kí tức của Bất Hủ Tiên Vương Cảnh, bình thường hắn luôn lộ ra mình chỉ là Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong, nhưng hôm nay đối địch với cừu nhân, hắn đành bộc lộ ra toàn bộ tu vi giấu diếm bấy lâu nay.
Bên cạnh, Thái Linh Âm cũng không kém cạnh, mộ thân khí tức Thiên Vương Cảnh lộ ra, làm cho mười thanh niên trên không trung lộ ra một tia lo lắng.
Phu thê hai người đều lộ ra tu vi vốn có của bản thân, hôm nay muốn ở đây ngăn cản hết thảy địch nhân.
"Không ngờ Sở Gia Chủ cùng Phu Nhân đều là Tiên Vương Cảnh, nhưng mà chỉ có hai người các ngươi thì có thể làm gì? " Thanh niên áo trắng một tia lo lắng trên mặt biến mất, nhìn xuống nói.
"Phải thử mới biết" Sở Tích Hoàng đằng không mà lên, Thanh Hoàng Kiếm trên tay chém ra.
"Tịch Nguyệt Càn Khôn Trảm" Kiếm khí vừa ra chém thẳng đến thanh niên áo trắng, một kiếm chỉ vỏn vẹn một kiếm, chém nát thần hồn, chém bay nhục thân đưa thanh niên áo trắng về với cát bụi.
"Ngươi dám giết Sư Huynh, chịu chết đi" Chín người còn lại nhìn thấy thanh niên áo trắng chết đi, vội vàng xuất thủ trấn áp Sở Tích Hoàng.
Thái Linh Âm bên cạnh Vũ Hoàng Kiếm cũng đã ra khỏi võ, đằng không mà lên giao chiến cùng Sở Tích Hoàng, hai người lấy hai đánh chín, hai Tiên Vương chống lại chín Tiên Vương.
Bên dưới đệ tử Sở Gia cũng không kém cạnh, liên tiếp ngăn cản các đệ tử khác của Kiếm Tông mà thanh niên áo trắng cử đến tấn công Sở Gia.
"Hóa Long Trảm" Thái Linh Âm tung ra kiếm khí đối chọi với hai tên Địa Vương Cảnh, nàng cho dù là Thiên Vương Cảnh cũng có phần chật vật, dù sao bọn họ đều đến từ Kiếm Tông, tông môn đệ nhất Kiếm Vực.
"Nếu Sở Gia đã không biết sống chết, hôm nay chúng ta liền diệt Sở Gia" Một tên Bất Hủ Tiên Vương đang đối chiến cùng Sở Tích Hoàng nói.
"Kiếm Tông các ngươi ỷ thế hiếp người quá đáng, tưởng Sở Gia chúng ta không giám giết các ngươi sao!" Sở Tích Hoàng giận giữ, dùng đến bổn mệnh kiếm pháp trong một cái tích tắc , tăng lên Tiên Hoàng Cảnh Giới, chém đến tên kia Bất Hủ Tiên Vương đối diện.
"Ngươi" Bất Hủ Tiên Vương chưa kịp lên tiếng đã bị một đạo kiếm khí xuyển thẳng mi tâm mà chết.
Sở Tích Hoàng không dừng lại, một đường tán sát hơn mấy tên Địa Vương Cảnh, Thiên Vương Cảnh giải nguy cho Thái Linh Âm.
Sở Tích Hoàng bị thương khá nặng, khó mà có thể chiến đấu tiếp, tuy đã giết hơn năm tên Địa Vương Cảnh, hai tên Thiên Vương Cảnh, một tên Bất Hủ Tiên Vương, nhưng đối phương vẫn còn lại một tên Bất Hủ Tiên Vương.
"Linh Âm ta không sao, cùng ta giải quyết hắn, sau đó ta mang đệ tử rời đi, nàng đến Thiên Am Tự đón Tích Nguyệt" Sở Tích Hoàng lẩm bẩm dặn dò.
"Được, tốc chiến tốc thắng, nếu không chi viện đến Sở Gia chúng ta tất diệt vong " Thái Linh Âm bên cạnh nói, nàng từ nhỏ chỉ là tán tu, không gia thế, mấy chục năm trước nên duyên cùng Sở Tích Hoàng sống đến nay đã hơn năm mươi năm, Sở Gia đối với nàng rất có ý nghĩa, nàng còn có Nhi Tử, Nữ Nhi nàng chưa muốn chết tại đây.
Hai phu thê Sở Tích Hoàng nhìn nhau, sau đó gật đầu khí tức lộ ra đến cực hạng, lao thẳng đến chém giết một tên Bất Hủ Tiên Vuong còn lại.
"Hừ, các ngươi nghỉ rằng ta giống với mấy tên tạp nham vừa rồi, muốn giết ta, mơ tưởng" Áo bào đen thanh niên, mở miệng khinh thường, kiếm trên tay cũng đã xuất ra, ngạnh kháng hai phu thê Sở Tích Hoàng.
"Kiếm Ý Xung Tiên" Kiếm của thanh niên áo bào đen vừa ra, đánh nát kiếm khí của hai người hợp lại, nhanh chóng tiến đến chém giết.
"Cái gì, Tôn Cấp Kiếm Kĩ, hắn là đệ tử chân truyền " Sở Tích Hoàng lẩm bẩm.
Hai người bị kiếm khí chém trúng, bay thẳng xuống đất, trong miệng phun ra mấy ngụm máu, trên thân thể vết kiếm khắp nơi, máu rĩ đầy xuống đất.
"Hắn quá mạnh, chúng ta không còn cách nào khác ngoài sử dụng Song Kiếm Hợp Bích" Thái Linh Âm bên cạnh, vừa phun ra mấy ngụm máu mở miệng nói.
Hai người cũng không chần chừ, nắm trên tay Thanh Hoàng Kiếm cùng Vũ Hoàng Kiếm xuất ra, hai đạo kiếm khí tuy hai mà một, công thủ vẹn toàn, lấy Lưỡng Nghi Kiếm Pháp làm chủ, hai người đằng không mà lên, kiếm khí như vô biên vô tận mà đến tấn công thanh niên áo bào đen.
"Song Kiếm Hợp Bích"
Kiếm khí của Song Kiếm Hợp Bích vô cùng vô tận, thâm ảo vô cùng, lúc thì đánh vào bên trái, lúc thì đánh vào bên phải, làm cho người khác khó mà phòng bị.
XOẸT! XOẸT!.
Kiếm khí vừa ra thanh niên áo đen không có đường né tránh, thổ huyết tại chỗ, Sở Tích Hoàng không chần chừ lao đến, một kiếm chém bay đầu thanh niên áo đen, cuối cùng bọn họ cũng thắng.
"Mau chóng rời đi!" Sở Tích Hoàng nhìn tộc nhân phân phó.
Bỗng nhiên từ đâu đến một thanh âm, vang vọng khắp Loan Âm Thành.
"Muốn đi, giết nhiều đệ tử của bổn tôn như vậy, các ngươi còn muốn trốn!" Thanh âm lạnh lùng, không biết từ đâu đến lên tiếng.
Trên bầu trời lúc này, chỉ thấy xuất hiện một đạo kim thân màu vàng, tay cầm một thanh kiếm, hướng về Sở Gia mà chém tới.
Kiếm này chém tới, Sở Tích Hoàng cùng Thái Linh Âm khó mà đỡ nổi, hai người đón nhận kiếm khí, chết ngay tại chỗ.
Thái Linh Âm chỉ còn lại một hơi thở, nhìn thấy cả tộc bị tàn sát, nàng không thể làm gì, cứ thế mà nhắm mắt.
Đạo kim thân màu vàng vẫn không dừng lại, kiếm khí tung hoành chém chết toàn bộ người của Sở Gia, một chưởng đập nát Loan Âm Thành.
Hôm nay Loan Âm Thành diệt, Sở Gia vong, cả một tòa thành trì máu chảy thành sông, hôm nay Sở Gia liền biến mất khỏi Kiếm Vực.
Gia tộc hôm nay không khí khẩn trương đến lạ thường, mọi người vẽ mặt đều hiện lên vẻ lo lắng, cực kì u ám.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường, nhưng nàng không hiểu tại sao không khí trong nhà lại u ám đến lạ thường như vậy, đúng lúc này Mẫu Thân nàng đi đến bên cạnh nàng.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay gia tộc có việc, Tiểu Nguyệt đi đến Thiên Am Tự, thay Mẫu Thân lễ phật được không ?" Thái Linh Âm nhẹ nhàng nhắn nhủ nàng.
"Mẫu Thân hôm nay đâu phải lễ phật, tại sao phải đi đến Thiên Am Tự" Sở Tích Nguyệt vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra hỏi.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay Phụ Thân con muốn con đi đến Thiên Am Tự lễ phật, Tiểu Nguyệt đã 15 tuổi có thể tự đi rồi!" Thái Linh Âm nhẹ nhàng giải thích.
"Được rồi Mẫu Thân, chiều tối ta trở về!" Sở Tích Nguyệt nghe lời, leo lên xe ngựa đi đến Thiên Am Tự.
Thái Linh Âm nhìn thấy nữ nhi đã lên xe ngựa rời đi, hai dòng nước mắt trên mặt đã rơi xuống, nàng biết hôm nay phải trải qua một trận chiến sống còn, không biết Sở Gia còn có thẻ sống sót hay không.
"Tiểu Nguyệt đi rồi sao?" Sở Tích Hoàng nhìn nương tử hỏi.
"Đi rồi!".
"Ở Thiên Am Tự có mấy vị đại sư, có thể bảo hộ nó, chúng ta cũng yên tâm, sau này dù không còn chúng ta nó vẫn có thể sống!".
"Thật sự không giao ra Kiếm Kinh sao ?" Thái Linh Âm nhìn phu quân trách móc hỏi.
"Không thể, Kiếm Kinh nếu rơi vào tay kẻ khác sẽ là đại họa cả Kiếm Vực".
"Cho dù chúng ta có giao ra, cũng không thể sống sót, chi bằng vì bản thân mà chiến đấu một lần " Sở Tích Hoàng đôi mắt có một tia u buồn nhìn lên hư không nói.
Sở Tích Nguyệt leo lên xe ngựa rời đi khỏi Loan Âm Thành , nàng lúc này vẫn không biết chuyện sắp xảy ra ở gia tộc, nàng chỉ nghỉ hôm nay đi lễ phật, hôm nay Mẫu Thân nàng đặc biệt tặng cho nàng một chiếc ô màu hồng y, nàng cực kì yêu thích chiếc ô này.
Xe ngựa dừng lại đã đến trước ngọn núi, nàng phải tự đi bộ mà lên, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, hôm nay là nàng lần đầu tiên tự đi đến lễ phật, nàng từ nhỏ đã không tu luyện, cho nên leo lên núi thân thể có chút mệt, hôm nay nha hoàng Tiểu Thúy lại không đi cùng nàng, nàng đành phải tự đi một mình lên núi.
Loan Âm Thành.
Sở Gia.
Trên hư không có hơn mười bóng người, đám người này tỏa ra một khí tức cực kì cường đại, bọn họ đều đã bước vào Tiên Vương Cảnh, hôm nay nhiệm vụ đến Sở Gia muốn lấy một bộ Kiếm Kinh mà hai vị Thiên Tôn giao phó cho bọn chúng.
"Sở Gia Chủ, còn không mau giao ra Kiếm Kinh, giao ra còn có một con đường sống." Thanh niên áo trắng lăng không mà đứng nhìn xuống, như nhìn sâu bọ khinh thường nói.
"Các vị, Sở Gia ta thật sự không giữ Kiếm Kinh, mong các vị cân nhắc rời đi" Sở Tích Hoàng lên tiếng đối đáp.
"Hừ, không biết sống chết!" Thanh niên áo trắng, thanh kiếm trên tay cộng thêm Tiên Vương chi lực xuất ra một kiếm chém ngang qua Sở Gia.
Sở Tích Hoàng cũng không kém cạnh, khí tức lộ ra tay cầm Thanh Hoàng Kiếm, một thân kiếm khí triển lộ mà ra, phá tan nhát kiếm vừa rồi mà thanh niên áo trắng chém ra.
Lúc này trên người Sở Tích Hoàng lộ ra kí tức của Bất Hủ Tiên Vương Cảnh, bình thường hắn luôn lộ ra mình chỉ là Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong, nhưng hôm nay đối địch với cừu nhân, hắn đành bộc lộ ra toàn bộ tu vi giấu diếm bấy lâu nay.
Bên cạnh, Thái Linh Âm cũng không kém cạnh, mộ thân khí tức Thiên Vương Cảnh lộ ra, làm cho mười thanh niên trên không trung lộ ra một tia lo lắng.
Phu thê hai người đều lộ ra tu vi vốn có của bản thân, hôm nay muốn ở đây ngăn cản hết thảy địch nhân.
"Không ngờ Sở Gia Chủ cùng Phu Nhân đều là Tiên Vương Cảnh, nhưng mà chỉ có hai người các ngươi thì có thể làm gì? " Thanh niên áo trắng một tia lo lắng trên mặt biến mất, nhìn xuống nói.
"Phải thử mới biết" Sở Tích Hoàng đằng không mà lên, Thanh Hoàng Kiếm trên tay chém ra.
"Tịch Nguyệt Càn Khôn Trảm" Kiếm khí vừa ra chém thẳng đến thanh niên áo trắng, một kiếm chỉ vỏn vẹn một kiếm, chém nát thần hồn, chém bay nhục thân đưa thanh niên áo trắng về với cát bụi.
"Ngươi dám giết Sư Huynh, chịu chết đi" Chín người còn lại nhìn thấy thanh niên áo trắng chết đi, vội vàng xuất thủ trấn áp Sở Tích Hoàng.
Thái Linh Âm bên cạnh Vũ Hoàng Kiếm cũng đã ra khỏi võ, đằng không mà lên giao chiến cùng Sở Tích Hoàng, hai người lấy hai đánh chín, hai Tiên Vương chống lại chín Tiên Vương.
Bên dưới đệ tử Sở Gia cũng không kém cạnh, liên tiếp ngăn cản các đệ tử khác của Kiếm Tông mà thanh niên áo trắng cử đến tấn công Sở Gia.
"Hóa Long Trảm" Thái Linh Âm tung ra kiếm khí đối chọi với hai tên Địa Vương Cảnh, nàng cho dù là Thiên Vương Cảnh cũng có phần chật vật, dù sao bọn họ đều đến từ Kiếm Tông, tông môn đệ nhất Kiếm Vực.
"Nếu Sở Gia đã không biết sống chết, hôm nay chúng ta liền diệt Sở Gia" Một tên Bất Hủ Tiên Vương đang đối chiến cùng Sở Tích Hoàng nói.
"Kiếm Tông các ngươi ỷ thế hiếp người quá đáng, tưởng Sở Gia chúng ta không giám giết các ngươi sao!" Sở Tích Hoàng giận giữ, dùng đến bổn mệnh kiếm pháp trong một cái tích tắc , tăng lên Tiên Hoàng Cảnh Giới, chém đến tên kia Bất Hủ Tiên Vương đối diện.
"Ngươi" Bất Hủ Tiên Vương chưa kịp lên tiếng đã bị một đạo kiếm khí xuyển thẳng mi tâm mà chết.
Sở Tích Hoàng không dừng lại, một đường tán sát hơn mấy tên Địa Vương Cảnh, Thiên Vương Cảnh giải nguy cho Thái Linh Âm.
Sở Tích Hoàng bị thương khá nặng, khó mà có thể chiến đấu tiếp, tuy đã giết hơn năm tên Địa Vương Cảnh, hai tên Thiên Vương Cảnh, một tên Bất Hủ Tiên Vương, nhưng đối phương vẫn còn lại một tên Bất Hủ Tiên Vương.
"Linh Âm ta không sao, cùng ta giải quyết hắn, sau đó ta mang đệ tử rời đi, nàng đến Thiên Am Tự đón Tích Nguyệt" Sở Tích Hoàng lẩm bẩm dặn dò.
"Được, tốc chiến tốc thắng, nếu không chi viện đến Sở Gia chúng ta tất diệt vong " Thái Linh Âm bên cạnh nói, nàng từ nhỏ chỉ là tán tu, không gia thế, mấy chục năm trước nên duyên cùng Sở Tích Hoàng sống đến nay đã hơn năm mươi năm, Sở Gia đối với nàng rất có ý nghĩa, nàng còn có Nhi Tử, Nữ Nhi nàng chưa muốn chết tại đây.
Hai phu thê Sở Tích Hoàng nhìn nhau, sau đó gật đầu khí tức lộ ra đến cực hạng, lao thẳng đến chém giết một tên Bất Hủ Tiên Vuong còn lại.
"Hừ, các ngươi nghỉ rằng ta giống với mấy tên tạp nham vừa rồi, muốn giết ta, mơ tưởng" Áo bào đen thanh niên, mở miệng khinh thường, kiếm trên tay cũng đã xuất ra, ngạnh kháng hai phu thê Sở Tích Hoàng.
"Kiếm Ý Xung Tiên" Kiếm của thanh niên áo bào đen vừa ra, đánh nát kiếm khí của hai người hợp lại, nhanh chóng tiến đến chém giết.
"Cái gì, Tôn Cấp Kiếm Kĩ, hắn là đệ tử chân truyền " Sở Tích Hoàng lẩm bẩm.
Hai người bị kiếm khí chém trúng, bay thẳng xuống đất, trong miệng phun ra mấy ngụm máu, trên thân thể vết kiếm khắp nơi, máu rĩ đầy xuống đất.
"Hắn quá mạnh, chúng ta không còn cách nào khác ngoài sử dụng Song Kiếm Hợp Bích" Thái Linh Âm bên cạnh, vừa phun ra mấy ngụm máu mở miệng nói.
Hai người cũng không chần chừ, nắm trên tay Thanh Hoàng Kiếm cùng Vũ Hoàng Kiếm xuất ra, hai đạo kiếm khí tuy hai mà một, công thủ vẹn toàn, lấy Lưỡng Nghi Kiếm Pháp làm chủ, hai người đằng không mà lên, kiếm khí như vô biên vô tận mà đến tấn công thanh niên áo bào đen.
"Song Kiếm Hợp Bích"
Kiếm khí của Song Kiếm Hợp Bích vô cùng vô tận, thâm ảo vô cùng, lúc thì đánh vào bên trái, lúc thì đánh vào bên phải, làm cho người khác khó mà phòng bị.
XOẸT! XOẸT!.
Kiếm khí vừa ra thanh niên áo đen không có đường né tránh, thổ huyết tại chỗ, Sở Tích Hoàng không chần chừ lao đến, một kiếm chém bay đầu thanh niên áo đen, cuối cùng bọn họ cũng thắng.
"Mau chóng rời đi!" Sở Tích Hoàng nhìn tộc nhân phân phó.
Bỗng nhiên từ đâu đến một thanh âm, vang vọng khắp Loan Âm Thành.
"Muốn đi, giết nhiều đệ tử của bổn tôn như vậy, các ngươi còn muốn trốn!" Thanh âm lạnh lùng, không biết từ đâu đến lên tiếng.
Trên bầu trời lúc này, chỉ thấy xuất hiện một đạo kim thân màu vàng, tay cầm một thanh kiếm, hướng về Sở Gia mà chém tới.
Kiếm này chém tới, Sở Tích Hoàng cùng Thái Linh Âm khó mà đỡ nổi, hai người đón nhận kiếm khí, chết ngay tại chỗ.
Thái Linh Âm chỉ còn lại một hơi thở, nhìn thấy cả tộc bị tàn sát, nàng không thể làm gì, cứ thế mà nhắm mắt.
Đạo kim thân màu vàng vẫn không dừng lại, kiếm khí tung hoành chém chết toàn bộ người của Sở Gia, một chưởng đập nát Loan Âm Thành.
Hôm nay Loan Âm Thành diệt, Sở Gia vong, cả một tòa thành trì máu chảy thành sông, hôm nay Sở Gia liền biến mất khỏi Kiếm Vực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.