Chương 84: Sở Tích Nguyệt - Phát Triển Vượt Bật.
Trường An
28/03/2023
Sở Tích Nguyệt mở mắt tỉnh dậy, thương thế cũng đã đỡ hơn một phần, nàng đã có thể đứng dậy đi lại, đão mặt qua một vòng không nhìn thấy Huyết
Bức Yêu Tôn đâu, nàng định mang theo Hồng Huyền Táng rời đi, nhưng lúc
này có một thanh âm từ xa truyền tới.
"Tiểu Cô Nương đứng lại, ta có việc này muốn nói với ngươi" Huyết Bức Yêu Tôn từ xa truyền âm đến bên tai của nàng.
Sở Tích Nguyệt nghe thấy giọng nói từ xa truyền đến, nàng quay đầu nhìn lại không thấy hình bóng của ai, nàng có một chút phòng bị cầm theo Hồng Huyền Táng chuẩn bị chiến đấu.
"Tiểu Cô Nương, không cần phải khẩn trương, ta là Huyết Bức Yêu Tôn" Huyết Bức Yêu Tôn từ xa thanh âm lần nữa truyền đến bên tai Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt nghe thấy giọng nói của Huyết Bức Yêu Tôn, nàng thu lại Hồng Huyền Táng cất ở sau lưng, nàng nhìn lên bầu trời mở miệng nói chuyện.
"Tiền bối có việc gì sao?" Sở Tích Nguyệt thắc mắc hỏi.
"Ngươi ngày hôm qua giúp ta một lần, ta hôm nay tặng cho ngươi một lần cơ duyên, xem như không ai nợ ai" Huyết Bức Yêu Tôn từ xa từ tốn nói.
"Tiền bối việc đó là việc ta nên làm, tiền bối giúp ta nhiều như vậy, ta chỉ giúp người một lần không đáng là gì " Sở Tích Nguyệt ở phía dưới nói.
"Ngươi trước nay đều dựa vào chính bản thân ngươi, ta cũng không giúp được ngươi diều gì".
"Ngươi cũng đừng nhiều lời nửa, đi vào trong đi, nơi đó có chín cổ quan tài, ngươi chỉ được chọn một trong chín cổ quan tài mà thôi"
"Bên trong chín cổ quan tài này có chín thi thể đều là Chí Tôn Cảnh, ngươi có thể chọn mà thôn phệ một trong chín người bọn họ".
"Đây là thứ ta cho ngươi xem như ngươi cứu mạng ta ngày hôm qua, là họa hay phúc phải xem chính người" Huyết Bức nói với Sở Tích Nguyệt về cơ duyên mà hắn tặng cho nàng.
"Tiền bối thật sự là Chí Tôn Cảnh, nhưng mà cảnh giới hiện tại của ta" Sở Tích Nguyệt có một chút lo lắng, nàng hiện tại mới là cảnh giới gì, mà cổ thi thể kia là cảnh giới gì, nàng đều biết quá rõ, nếu như thôn phệ không thành công, nàng có thể thân tử đạo tiêu chính ở nơi này, đây là cơ duyên hay là một trận đại kiếp đối với nàng khó có thể mà nói trước.
"Ngươi nếu không muốn cũng có thể không cần miễn cưỡng đi vào, ta cũng không ép ngươi" Huyết Bức Yêu Tôn nói chuyện lần cuối, sau đó thanh âm của hắn dường như tiêu tán khỏi thế gian, không nghe thấy bất cứ thanh âm nào nửa.
"Tiền bối ta biết rồi" Sở Tích Nguyệt cũng không tiếp tục chần chừ, nàng quyết định liều mạng một phen, Táng Âm Mộ Địa đã không còn có thứ gì giúp ít được cho nàng, chín cổ thi thể cường đại mà chín phân thân canh giữ cũng đã bị nàng thôn phệ không còn, nàng lần này sẽ đặt cược tất cả.
Không nghe thấy thanh âm nào đáp lại, Sở Tích Nguyệt đành tự mình mang theo Hồng Huyền Táng đi vào sâu bên trong Táng Âm Mộ Địa, đây là nơi sâu nhất của Táng Âm Mộ Địa, củng là nơi ở của Huyết Bức Yêu Tôn.
Nơi ở của Huyết Bức Yêu Tôn củng không có gì đặt biệt, chỉ là một mảnh đất trống, không có bất cây cối nào, củng không có Tử Khí hay bất cứ thứ gì cản trở xảy ra, nàng đi thẳng về phía trước mấy dặm, nơi này không có một ngọn cỏ nhưng mà xa xa có thể nhìn thấy được ánh nắng chiếu xuống một khu vực.
Sở Tích Nguyệt đi đến chổ ánh nắng chiếu xuống, nơi này đặt chin cổ quan tài, những có quan tài này nhìn rất cũ kỹ, nhìn như quan tài bình thường không khác là mấy, nhưng mà đi đến gần mới cảm nhận được có rất nhiều năng lượng mạnh mẽ từ đó tỏa ra.
Sở Tích Nguyệt đi đến gần chín cổ quan tài, sau đó dập đầu ba cái, đây cũng là sự tôn trọng của nàng dành cho mấy vị tiền bối mà nàng đã thôn phệ, lần này cũng vậy không khác lần trước là mấy.
Nàng đi đến cổ quan tài thứ bảy, cổ quan tài này tỏa ra năng lượng khác hẳn những cố quan tài còn lại, những quan tài khác đều tỏa ra Tiên Lực thuần khiết hoặc là Ma Lực tà ác nhất, nhưng cổ quan tài này thì khác có hai cổ năng lượng đối lập lẫn nhau đang hòa hợp ở bên trong thi thể, tỏa ra một cỗ Tiên Ma Lực cực kì tinh khiết, nàng làm cảm nhận được cổ năng lượng nàng rất khá biệt.
Sở Tích Nguyệt cuối đầu nhẹ một cái, sau đó mở ra nắp quan tài, ở bên trong chỉ có thi thể của một nam nhân, người này rất là kỳ quặc một nửa bên mặt thì cười như điên dại, một bên khác thì lại khóc như rất đau buồn, tuy là người đã chết nhưng mà làm cho người khác nhìn vào cảm thấy rất đáng sợ.
Người này lúc còn sống có lẽ cũng giống như Sở Tích Nguyệt là một Tiên Ma Đồng Tu, sở hữu cả Tiên Lực cùng Ma Lực, nhưng không biết làm cách nào mà người này lại có thể dung hợp hai cổ năng lượng này lại làm một, làm cho nàng rất tò mò muốn biết, nhưng đây chỉ là một cổ thi thể, không có bất cứ công pháp nào lưu lại nên nàng cũng đành hết cách.
Sở Tích Nguyệt không một chút chần chừ đi lại bên cạnh cổ thi thể nằm bên trong quan tài cũ kỹ, hai tay để trước ngực vẫn chuyển Thôn Thiên Ma Công, thôn phệ thi thể nằm ở bên trong quan tài.
Vận chuyển Thôn Thiên Ma Công thôn phệ năng lượng cổ thi thể này không dể dàng một chút nào, năng lượng của người này hoàn toàn khác Tiên Lực hay Ma Lực nàng từng thôn phệ, lần này đối với nàng cực kì khó khăn.
Tiên Ma Lực từ bên trong thi thể kia truyền vào người Sở Tích Nguyệt lúc đầu không có chuyển gì xảy ra, nhưng được một giờ thì một chuyện cực kì kinh khủng đã xảy ra.
Thân thể của nàng dường như vỡ vụn, Tiên Thai bị gọt đi, Ma Thai bị cắn nuốt không còn, nhục thân của nàng từ từ nứt vỡ mà ra, khắp người máu me đầm đìa, cả một đầu tóc đen bây giờ đã nhộm đỏ một màu máu.
Sở Tích Nguyệt đau đớn không thôi, cho dù nàng đã cố gắng không hét lên, nhưng mà cơn đau quá dữ dội, cơn đau này gấp trăm, gấp ngàn lần đạo lôi khiếp thứ ba ngày hôm qua đánh xuống.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!" Sở Tích Nguyệt thân thể tan vỡ, phun ra rất nhiều máu tươi.
Hồng Huyền Táng bên cạnh cũng không khác là mấy, cả thân ô hay mái che đều xuất hiện vết nứt, giống như nó sắp nứt vỡ thành trăm mảnh mà ra, Hồng Huyền Táng cũng nhận một áp lực không kém Sở Tích Nguyệt, thân ô run run biểu tình như nó rất đau đớn.
Thôn Thiên Ma Công hấp thu Tiên Ma Lực chữa trị cơ thể của Sở Tích Nguyệt, vết thương khép lại, Ma Thai cùng Tiên Thai cũng hồi phục, Hồng Huyền Táng cũng là như vậy, nhưng được một đoạn thời gian cơ thể của nàng không chịu nổi Tiên Ma Lực mà tiếp tục nứt vỡ, Tiên Thai và Ma Thai lần nữa bị Tiên Ma Lực ăn sạch không còn.
Sở Tích Nguyệt muốn gượng dậy nhưng không thể, muốn đứng lên nhưng không thể đứng lên, muốn bỏ trốn khỏi nơi này nhưng không thể chạy đi đâu được, nàng hiện tại đã lực bất tòng tâm.
Thôn Thiên Ma Công tiếp tục thi triển thôn phệ Tiên Ma Lực của thi thể kia cung cấp hồi phục thương thế cho Sở Tích Nguyệt, làm cơ thể nàng nứt vỡ rồi lại chữa trị, nàng cứ bị tra tấn như thế hết lần này đến lần khác.
Đôi mắt của nàng lờ đờ như không cảm nhận được bất cứ thứ gì bên ngoài, cả người cảm giác đau đớn cũng đã mất hết, thần hồn của nàng cũng bị xé ra làm trăm làm ngàn mảnh sau đó rồi hồi phục, nàng rốt cuộc phải chịu tra tấn này đến bao giờ.
Chẳng lẻ nàng đã sai lầm khi quyết định chọn thi thể này, hay là nàng đã sai ngay từ đầu khi bước vào nơi này, một dòng suy nghỉ vừa xuất hiện sau đó lại dập tắc vì đơn giản thần hồn của nàng lại thêm một lần nữa vì Tiên Ma Lực xé nát.
Bảy trăm năm trôi qua, Sở Tích Nguyệt chịu đựng đau đớn này suốt bảy trăm năm, tu vi của nàng thì không tăng lên một chút nào, nhưng mà cơn đau càng ngày càng nhiều, cơ thể nàng đã có vài lần gần như sắp nổ tung thành ngàn mảnh, may mắn tốc độ hồi phục của Thôn Thiên Ma Công mang lại đã tăng lên giúp nàng sống lại mấy lần.
Hồng Huyền Táng thì khác tuy nó cũng vận chuyển Thôn Thiên Ma Công, nhưng nó không giống như Sở Tích Nguyệt được cứu, Hồng Huyền Táng đã bị nổ tung hơn ngàn lần suốt bảy trăm năm nay, bị nổ tung lại hồi phục cứ như thế lặp đi lặp suốt bảy trăm năm đó là nổi đau mà Hồng Huyền Táng phải chịu đựng.
Ba trăm năm sau, một đầu tóc đen nay đã đổi thanh một màu đỏ thẩm nhuộm đỏ một màu máu, thân thể của nàng đã không còn nứt vỡ, trong cơ thể của nàng cũng hình thành một vật khác hoàn toàn với những người tu đạo khác.
Trong cơ thể của nàng lúc này xuất hiện một cái Tiên Ma Thai hình dạng giống như nàng y hệt, không khác một chút nào, từ người Sở Tích Nguyệt truyền ra một cổ Tiên Ma Lực cực kì kinh khủng khiếp rốt cuộc Sở Tích Nguyệt cũng đã thích ứng được với Tiên Ma Lực, nàng hiện tại chính là dùng Tiên Ma Lực mà tu luyện, không phụ thuộc vào Tiên Lực hay Ma Lực nữa, bất cứ thứ gì đều có thể giúp nàng tu luyện.
Hồng Huyền Táng cũng giống như nàng, tuy bề ngoài không khác trước đây là mấy, nhưng mà từ Hồng Huyền Táng tỏa ra một cổ Tiên Ma Lực cực kì nồng hậu, nó hiện tại so với Đế Binh còn lợi hại hơn gấp trăm lần, nó chính thức cũng sinh ra linh trí cho chính bản thân mình, nó hiện tại cũng đã có thể mở miệng nói chuyện, có thể tùy ý biến thành bất cứ thứ gì mà Sở Tích Nguyệt muốn, Hồng Huyền Táng tắm máu của Sở Tích Nguyệt suốt thời gian qua, nó với nàng trước nay đã là một nhưng mối quan hệ hiện tại của nó và nàng ngày càng ràng buộc hơn ngày xưa rất nhiều, nó là nàng, nàng cũng chính là nó.
Sở Tích Nguyệt sau hơn ngàn năm cuối cùng cũng thành công thôn phệ thi thể nằm ở bên trong quan tài kia, rốt cuộc điều gì sẽ đợi nàng phía trước.
"Tiểu Cô Nương đứng lại, ta có việc này muốn nói với ngươi" Huyết Bức Yêu Tôn từ xa truyền âm đến bên tai của nàng.
Sở Tích Nguyệt nghe thấy giọng nói từ xa truyền đến, nàng quay đầu nhìn lại không thấy hình bóng của ai, nàng có một chút phòng bị cầm theo Hồng Huyền Táng chuẩn bị chiến đấu.
"Tiểu Cô Nương, không cần phải khẩn trương, ta là Huyết Bức Yêu Tôn" Huyết Bức Yêu Tôn từ xa thanh âm lần nữa truyền đến bên tai Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt nghe thấy giọng nói của Huyết Bức Yêu Tôn, nàng thu lại Hồng Huyền Táng cất ở sau lưng, nàng nhìn lên bầu trời mở miệng nói chuyện.
"Tiền bối có việc gì sao?" Sở Tích Nguyệt thắc mắc hỏi.
"Ngươi ngày hôm qua giúp ta một lần, ta hôm nay tặng cho ngươi một lần cơ duyên, xem như không ai nợ ai" Huyết Bức Yêu Tôn từ xa từ tốn nói.
"Tiền bối việc đó là việc ta nên làm, tiền bối giúp ta nhiều như vậy, ta chỉ giúp người một lần không đáng là gì " Sở Tích Nguyệt ở phía dưới nói.
"Ngươi trước nay đều dựa vào chính bản thân ngươi, ta cũng không giúp được ngươi diều gì".
"Ngươi cũng đừng nhiều lời nửa, đi vào trong đi, nơi đó có chín cổ quan tài, ngươi chỉ được chọn một trong chín cổ quan tài mà thôi"
"Bên trong chín cổ quan tài này có chín thi thể đều là Chí Tôn Cảnh, ngươi có thể chọn mà thôn phệ một trong chín người bọn họ".
"Đây là thứ ta cho ngươi xem như ngươi cứu mạng ta ngày hôm qua, là họa hay phúc phải xem chính người" Huyết Bức nói với Sở Tích Nguyệt về cơ duyên mà hắn tặng cho nàng.
"Tiền bối thật sự là Chí Tôn Cảnh, nhưng mà cảnh giới hiện tại của ta" Sở Tích Nguyệt có một chút lo lắng, nàng hiện tại mới là cảnh giới gì, mà cổ thi thể kia là cảnh giới gì, nàng đều biết quá rõ, nếu như thôn phệ không thành công, nàng có thể thân tử đạo tiêu chính ở nơi này, đây là cơ duyên hay là một trận đại kiếp đối với nàng khó có thể mà nói trước.
"Ngươi nếu không muốn cũng có thể không cần miễn cưỡng đi vào, ta cũng không ép ngươi" Huyết Bức Yêu Tôn nói chuyện lần cuối, sau đó thanh âm của hắn dường như tiêu tán khỏi thế gian, không nghe thấy bất cứ thanh âm nào nửa.
"Tiền bối ta biết rồi" Sở Tích Nguyệt cũng không tiếp tục chần chừ, nàng quyết định liều mạng một phen, Táng Âm Mộ Địa đã không còn có thứ gì giúp ít được cho nàng, chín cổ thi thể cường đại mà chín phân thân canh giữ cũng đã bị nàng thôn phệ không còn, nàng lần này sẽ đặt cược tất cả.
Không nghe thấy thanh âm nào đáp lại, Sở Tích Nguyệt đành tự mình mang theo Hồng Huyền Táng đi vào sâu bên trong Táng Âm Mộ Địa, đây là nơi sâu nhất của Táng Âm Mộ Địa, củng là nơi ở của Huyết Bức Yêu Tôn.
Nơi ở của Huyết Bức Yêu Tôn củng không có gì đặt biệt, chỉ là một mảnh đất trống, không có bất cây cối nào, củng không có Tử Khí hay bất cứ thứ gì cản trở xảy ra, nàng đi thẳng về phía trước mấy dặm, nơi này không có một ngọn cỏ nhưng mà xa xa có thể nhìn thấy được ánh nắng chiếu xuống một khu vực.
Sở Tích Nguyệt đi đến chổ ánh nắng chiếu xuống, nơi này đặt chin cổ quan tài, những có quan tài này nhìn rất cũ kỹ, nhìn như quan tài bình thường không khác là mấy, nhưng mà đi đến gần mới cảm nhận được có rất nhiều năng lượng mạnh mẽ từ đó tỏa ra.
Sở Tích Nguyệt đi đến gần chín cổ quan tài, sau đó dập đầu ba cái, đây cũng là sự tôn trọng của nàng dành cho mấy vị tiền bối mà nàng đã thôn phệ, lần này cũng vậy không khác lần trước là mấy.
Nàng đi đến cổ quan tài thứ bảy, cổ quan tài này tỏa ra năng lượng khác hẳn những cố quan tài còn lại, những quan tài khác đều tỏa ra Tiên Lực thuần khiết hoặc là Ma Lực tà ác nhất, nhưng cổ quan tài này thì khác có hai cổ năng lượng đối lập lẫn nhau đang hòa hợp ở bên trong thi thể, tỏa ra một cỗ Tiên Ma Lực cực kì tinh khiết, nàng làm cảm nhận được cổ năng lượng nàng rất khá biệt.
Sở Tích Nguyệt cuối đầu nhẹ một cái, sau đó mở ra nắp quan tài, ở bên trong chỉ có thi thể của một nam nhân, người này rất là kỳ quặc một nửa bên mặt thì cười như điên dại, một bên khác thì lại khóc như rất đau buồn, tuy là người đã chết nhưng mà làm cho người khác nhìn vào cảm thấy rất đáng sợ.
Người này lúc còn sống có lẽ cũng giống như Sở Tích Nguyệt là một Tiên Ma Đồng Tu, sở hữu cả Tiên Lực cùng Ma Lực, nhưng không biết làm cách nào mà người này lại có thể dung hợp hai cổ năng lượng này lại làm một, làm cho nàng rất tò mò muốn biết, nhưng đây chỉ là một cổ thi thể, không có bất cứ công pháp nào lưu lại nên nàng cũng đành hết cách.
Sở Tích Nguyệt không một chút chần chừ đi lại bên cạnh cổ thi thể nằm bên trong quan tài cũ kỹ, hai tay để trước ngực vẫn chuyển Thôn Thiên Ma Công, thôn phệ thi thể nằm ở bên trong quan tài.
Vận chuyển Thôn Thiên Ma Công thôn phệ năng lượng cổ thi thể này không dể dàng một chút nào, năng lượng của người này hoàn toàn khác Tiên Lực hay Ma Lực nàng từng thôn phệ, lần này đối với nàng cực kì khó khăn.
Tiên Ma Lực từ bên trong thi thể kia truyền vào người Sở Tích Nguyệt lúc đầu không có chuyển gì xảy ra, nhưng được một giờ thì một chuyện cực kì kinh khủng đã xảy ra.
Thân thể của nàng dường như vỡ vụn, Tiên Thai bị gọt đi, Ma Thai bị cắn nuốt không còn, nhục thân của nàng từ từ nứt vỡ mà ra, khắp người máu me đầm đìa, cả một đầu tóc đen bây giờ đã nhộm đỏ một màu máu.
Sở Tích Nguyệt đau đớn không thôi, cho dù nàng đã cố gắng không hét lên, nhưng mà cơn đau quá dữ dội, cơn đau này gấp trăm, gấp ngàn lần đạo lôi khiếp thứ ba ngày hôm qua đánh xuống.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!" Sở Tích Nguyệt thân thể tan vỡ, phun ra rất nhiều máu tươi.
Hồng Huyền Táng bên cạnh cũng không khác là mấy, cả thân ô hay mái che đều xuất hiện vết nứt, giống như nó sắp nứt vỡ thành trăm mảnh mà ra, Hồng Huyền Táng cũng nhận một áp lực không kém Sở Tích Nguyệt, thân ô run run biểu tình như nó rất đau đớn.
Thôn Thiên Ma Công hấp thu Tiên Ma Lực chữa trị cơ thể của Sở Tích Nguyệt, vết thương khép lại, Ma Thai cùng Tiên Thai cũng hồi phục, Hồng Huyền Táng cũng là như vậy, nhưng được một đoạn thời gian cơ thể của nàng không chịu nổi Tiên Ma Lực mà tiếp tục nứt vỡ, Tiên Thai và Ma Thai lần nữa bị Tiên Ma Lực ăn sạch không còn.
Sở Tích Nguyệt muốn gượng dậy nhưng không thể, muốn đứng lên nhưng không thể đứng lên, muốn bỏ trốn khỏi nơi này nhưng không thể chạy đi đâu được, nàng hiện tại đã lực bất tòng tâm.
Thôn Thiên Ma Công tiếp tục thi triển thôn phệ Tiên Ma Lực của thi thể kia cung cấp hồi phục thương thế cho Sở Tích Nguyệt, làm cơ thể nàng nứt vỡ rồi lại chữa trị, nàng cứ bị tra tấn như thế hết lần này đến lần khác.
Đôi mắt của nàng lờ đờ như không cảm nhận được bất cứ thứ gì bên ngoài, cả người cảm giác đau đớn cũng đã mất hết, thần hồn của nàng cũng bị xé ra làm trăm làm ngàn mảnh sau đó rồi hồi phục, nàng rốt cuộc phải chịu tra tấn này đến bao giờ.
Chẳng lẻ nàng đã sai lầm khi quyết định chọn thi thể này, hay là nàng đã sai ngay từ đầu khi bước vào nơi này, một dòng suy nghỉ vừa xuất hiện sau đó lại dập tắc vì đơn giản thần hồn của nàng lại thêm một lần nữa vì Tiên Ma Lực xé nát.
Bảy trăm năm trôi qua, Sở Tích Nguyệt chịu đựng đau đớn này suốt bảy trăm năm, tu vi của nàng thì không tăng lên một chút nào, nhưng mà cơn đau càng ngày càng nhiều, cơ thể nàng đã có vài lần gần như sắp nổ tung thành ngàn mảnh, may mắn tốc độ hồi phục của Thôn Thiên Ma Công mang lại đã tăng lên giúp nàng sống lại mấy lần.
Hồng Huyền Táng thì khác tuy nó cũng vận chuyển Thôn Thiên Ma Công, nhưng nó không giống như Sở Tích Nguyệt được cứu, Hồng Huyền Táng đã bị nổ tung hơn ngàn lần suốt bảy trăm năm nay, bị nổ tung lại hồi phục cứ như thế lặp đi lặp suốt bảy trăm năm đó là nổi đau mà Hồng Huyền Táng phải chịu đựng.
Ba trăm năm sau, một đầu tóc đen nay đã đổi thanh một màu đỏ thẩm nhuộm đỏ một màu máu, thân thể của nàng đã không còn nứt vỡ, trong cơ thể của nàng cũng hình thành một vật khác hoàn toàn với những người tu đạo khác.
Trong cơ thể của nàng lúc này xuất hiện một cái Tiên Ma Thai hình dạng giống như nàng y hệt, không khác một chút nào, từ người Sở Tích Nguyệt truyền ra một cổ Tiên Ma Lực cực kì kinh khủng khiếp rốt cuộc Sở Tích Nguyệt cũng đã thích ứng được với Tiên Ma Lực, nàng hiện tại chính là dùng Tiên Ma Lực mà tu luyện, không phụ thuộc vào Tiên Lực hay Ma Lực nữa, bất cứ thứ gì đều có thể giúp nàng tu luyện.
Hồng Huyền Táng cũng giống như nàng, tuy bề ngoài không khác trước đây là mấy, nhưng mà từ Hồng Huyền Táng tỏa ra một cổ Tiên Ma Lực cực kì nồng hậu, nó hiện tại so với Đế Binh còn lợi hại hơn gấp trăm lần, nó chính thức cũng sinh ra linh trí cho chính bản thân mình, nó hiện tại cũng đã có thể mở miệng nói chuyện, có thể tùy ý biến thành bất cứ thứ gì mà Sở Tích Nguyệt muốn, Hồng Huyền Táng tắm máu của Sở Tích Nguyệt suốt thời gian qua, nó với nàng trước nay đã là một nhưng mối quan hệ hiện tại của nó và nàng ngày càng ràng buộc hơn ngày xưa rất nhiều, nó là nàng, nàng cũng chính là nó.
Sở Tích Nguyệt sau hơn ngàn năm cuối cùng cũng thành công thôn phệ thi thể nằm ở bên trong quan tài kia, rốt cuộc điều gì sẽ đợi nàng phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.