Chương 117: Sở Tích Nguyệt - Thái Thượng Trưởng Lão.
Trường An
07/04/2023
Sở Tích Nguyệt tưởng như sau khi giết được Bạch Vân Kiếm Tôn thì Kiếm
Tông cũng đã không còn ai, nhưng mà lúc này từ đâu xuất hiện một bóng
người hư ảo mờ mịt, khí tức tỏa ra vô cùng kinh khủng, ánh mắt người này mở ra liền làm cho Sở Tích Nguyệt quỳ xuống đất, một áp lực thật khủng
kiếp.
Người này nhẹ nhàng búng ngón tay, cái búng tay thật sự kinh thiên động địa. Sở Tích Nguyệt cảm giác như trời đất sụp đổ, Sở Tích Nguyệt muốn đỡ đòn nhưng mà không thể cả cơ thể của nàng cứng đờ không thể nhúc nhích. Lực lượng của nàng dường như bị thứ gì đó phong tỏa hoàn toàn mất đi.
Đối mặt với một sức mạnh quá áp đảo, đối mặt với người trước mắt chỉ tùy tiện búng một ngón tay nàng liền không thể không cản.
ẦM!
Một ngón tay nặng nề đập vào người Sở Tích Nguyệt, nàng phát hiện mình đã bị thương rất nặng, người kia đã thu lại mấy phần sức mạnh nếu không nàng hiện tại đã chết rồi.
Trong đầu Sở Tích Nguyệt giờ mới có thể suy nghĩ. Quá mạnh, quá mạnh, đây chính là sự khác biệt giữa Tiên Đế và Chuẩn Tiên Đế sao. Lúc nàng cùng nhau đánh với Bạch Vân Kiếm Tôn cảm thấy Chuẩn Đế Cảnh cũng rất tầm thường nhưng hôm nay nàng thật sự đã cảm nhận được Tiên Đế khác biệt như thế nào, sức mạnh thật áp đảo thật làm cho người khác cảm thấy cực kì rung động. Sở Tích Nguyệt liền thi triển Bất Diệt Thiên Công thôn phệ thi thể của Bạch Vân Kiếm Tôn bên cạnh trị thương, qua một lúc mới có thể hồi phục lại.
"Ngươi là ai? Tại sao lại giúp đỡ Kiếm Tông" Sở Tích Nguyệt nhìn lên bầu trời chấn vấn.
"Bổn Đế là Thái Thượng Trưởng Lão của Kiếm Tông, giúp Kiếm Tông không được sao? Tiểu Oa Nhi ta không biết ngươi cùng bọn chúng có thù oán thế nào, nhưng ngươi phá hủy Kiếm Tông liền không được!" Lục Bạc Kiếm Đế từ trên hư không nhìn xuống trầm giọng nói, hắn cũng không để tâm đến sự phân tranh của đám tiểu bối, nhưng phá hủy Kiếm Tông liền là một chuyện khác.
"Kiếm Tông của ngươi giết cả nhà ta, hủy đi cả một thành trì, giết người máu chảy thành sông, ta phá hủy Kiếm Tông là sai sao?" Sở Tích Nguyệt thân thể đau nhức gượng dậy.
"Ngươi có thể đi, thù ngươi cũng đã báo, ta không xen vào chuyện của đám tiểu bối các ngươi!" Lục Bạc Kiếm Đế lạnh giọng nói, như muốn rời đi.
"Rời đi, thật nực cười, nếu ngươi đã xuất hiện ta liền giết ngươi, Kiếm Tông còn ngươi sống sót, Sở Tích Nguyệt ta không thể yên tâm mà sống" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt trở nên lạnh lùng, sát khí cả người tỏa ra vô cùng kinh khủng.
"Tiểu Oa Nhi, ta đã không muốn cùng ngươi đánh nhau, nhưng ngươi rất cố chấp, ta cũng không thể để ngươi rời đi được rồi" Lục Bạc Kiếm Đế không muốn xen vào chuyện của đám hậu bối, hắn không muốn ra tay với Sở Tích Nguyệt, nhưng tính tình của nàng quá cố chấp, nên hắn đành phải giết nàng.
"Nhiều lời, chết!"
Chớp mắt Sở Tích Nguyệt phát huy kiếm khí đến cực hạn đến tận cùng.
Kiếm khí vô cùng vô tận phát ra, một kiếm Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm chém ra như thiên băng địa liệt, đất trời rung chuyển phá hư không mà đến.
Nhưng mà, vô dụng.
Thật sự không có một chút tác dụng nào.
Chiêu thức của Lục Bạc Kiếm Đế quá dơn giản, chỉ một chỉ, không có bất cứ biến hóa nào, lấy chỉ làm kiếm sức mạnh vô cùng vô tận, lực lượng quá to lớn đây chính là sức mạnh của Tiên Đế sao.
Một chỉ điểm xuống đã phá tan Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm của nàng chém ra.
BÙM!
Sở Tích Nguyệt bị thương không nhẹ.
"Một kiếm này không tệ, nhưng đáng tiếc tu vi chênh lệch quá lớn, vẫn không thể tiếp một chỉ của ta." Lục Bạc Kiếm Tôn lạnh nhạt nói.
Không khỏe khoang, cũng không cần khoe khoang, vốn dĩ Tiên Tôn cùng Tiên Đế đã cách nhau như trời với đất, kiếm pháp có mạnh hơn cũng vô dụng mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Sở Tích Nguyệt bị một chiêu đánh bại từ khi ra khỏi Ma Thiên Sơn đến nay, Sở Tích Nguyệt mới biết rằng nàng yếu kém đến mức nào, ngay cả một chỉ cũng không tiếp nổi, người kia chỉ là Tiên Đế nếu như thật sự muốn đến Thiên Đình báo thù phải đối mặt với vô vàng Thiên Đế, Bất Hủ Tiên Đế ngay cả Chung Cực Tiên Đế thì nàng phải làm như thế nào, nàng còn cách nào khác sao.
Nàng muốn chiến thắng, nàng muốn giết chết người đang đứng ở trước mắt, nhưng mà nếu như lại tiếp thêm một chỉ của người kia thì nàng không chắc bản thân nàng có thể sống hay không.
Sở Tích Nguyệt bây giờ mới biết muốn để một Tiên Tôn cùng Tiên Đế đánh nhau sẽ có kết cục như thế nào, thế mà trước kia nàng lúc nào cũng tự tin với thực lực của nàng có thể cùng Tiên Đế đánh một trận, hiện tại thật sự gặp được Tiên Đế rồi ngay cả một chiêu còn không tiếp nổi, nàng mới biết mình trước kia nực cười như thế nào.
Lục Bạc Kiếm Đế cũng không tiếp tục ra tay, hắn không muốn khi dễ tiểu bối, dù sao hắn cũng đã sống vài cái kỷ nguyên, hắn trước kia cũng giống như nàng, từng tranh đoạt với trời, cướp đoạt với đất mới có thành tựu như hôm nay, hắn biết nàng là kẻ thù nhưng tôn nghiêm không cho hắn được ra tay với tiểu bối.
Sở Tích Nguyệt lảo đão đứng dậy, nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Bạc Kiếm Đế, nàng biết đối phương nếu như muốn giết nàng cũng đơn giản chỉ giống như giết một con kiến mà thôi, nhưng nàng sẽ không thu tay, hôm nay nàng sẽ dùng toàn bộ những thứ nàng có để cùng Lục Bạc Kiếm Đế đánh một trận.
Sở Tích Nguyệt khí cơ lộ ra, Hồng Huyền Táng trên tay đã bắt đầu lay động, một đạo lôi kiếm khí từ hư không xuất hiện, kiếm này cương mãnh vô cùng, sức mạnh tuyệt đối vô cùng mạnh mẽ, không dừng lại ở đó bên cạnh cũng xuất hiện một đạo cuồng phong mang theo vô tận kiếm khí xuất hiện.
"Mông Lung Kiếm Quyết: Lôi Vân Trảm".
"Mông Lung Kiếm Quyết: Phong Thiên Trảm".
Hai đạo kiếm khí cương mãnh chém tơi, như vô tận kiếm quang cùng vô tận cuồng phong có thể thổi bay tất cả, nhưng mà lúc này Lục Bạc Kiếm Đế cũng ra tay.
Lục Bạc Kiếm Đế nhấc lên ngón tay, từ trên hư không xuất hiện một chỉ hóa thành một đạo kiếm khí vô cùng to lớn, phá tan hai đạo kiếm khí mà Sở Tích Nguyệt chém ra.
"Hoang Thiên Kiếm Pháp: Chỉ Hạ".
Một chỉ đánh vào người Sở Tích Nguyệt thân thể nàng trùng xuống, khuôn mặt tái nhợt, miệng liên tục ho ra máu, lần này nàng bị thương không nhẹ.
"Một chỉ này của ta cho dù là Địa Đế cũng khó mà tiếp nổi, không ngờ tiểu oa nhi nhà ngươi còn có thể gượng dậy" Lục Bạc Kiếm Đế khen ngợi.
Vì cái gì, nàng đã nhìn thấy chỉ này, nàng đã có thể né tránh, nhưng vì cái gì không thể tránh, là do nàng quá yếu sao, tại sao có thể như vậy, người này chẳng lẻ không phải Tiên Đế bình thường chẳn lẻ là Thiên Đế, rốt cuộc Kiếm Vực có bao nhiêu cường giả bí ẩn mà nàng không biết.
Sở Tích Nguyệt không cam tâm.
Nhất định phải đánh thắng người này, sau đó rời đi.
Lúc này Lục Bạc Kiếm Đế hắn cũng không nhìn nàng là tiểu bối mà không ra tay nữa, nàng có thể tiếp được của hắn một chỉ đã làm cho hắn nảy lên hứng thú, hắn hiện tại đã xem nàng như một đối thủ thực sự, tuy rằng đối thủ hơi yếu nhưng hắn sẽ không xem thường.
"Ngươi không tệ, tiếp tục."
"Hoang Thiên Kiếm Pháp: Chỉ Thượng".
Lục Bạc Kiếm Đế chỉ ra một chỉ lên hư không, hắn không đánh vào Sở Tích Nguyệt nhưng bầu trời lúc này trúng một chỉ của hắn mây đã tan toàn bộ lộ ra ánh nắng mặt trời chói chang, lúc này kiếm khí từ trên bầu trời cũng rơi xuống.
Liên tục vô tận kiếm khí từ trời chém xuống, cho dù có Hồng Huyền Táng che ở trên đầu nhưng nàng cũng không tránh khỏi vô tận kiếm khí chém bị thương, nàng hiện tại cả người máu me, khắp người toàn là vết kiếm mỗi vết kiếm đều cắt vào sâu da thịt của nàng.
Sở Tích Nguyệt lúc này vẫn gượng dậy, khí thế trên người nàng không giảm một chút nào, cả người thương tích đầy mình, trên người lệ khí phát ra cũng kinh thiên động địa.
Sở Tích Nguyệt hai tay nắm chặt Hồng Huyền Táng, khí thế cả người bàng bạc lộ ra, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể bắt đầu dứt gãy, Tiên Ma Lực cũng cuồng cuồng chảy ra, từ sau lưng xuất hiện một vầng trăng sáng, một bên Tiên Lực vô cùng vô tận, một bên Ma Lực như sóng biển thủy triều, cả hai loại năng lượng khác biệt này đều tụ là một chổ, một kiếm này nếu nàng chém ra nàng ắt hẳn phải chết.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm"
Lúc này Lục Bạc Kiếm Đế cũng cảm nhận được áp lực từ kiếm này, hắn cũng thi triển ra kiếm pháp mạnh nhất của mình.
Kiếm đạo vô thượng, trong hư không, truyển tới một tiếng phiêu miểu âm thanh, ngắn ngủ mấy chữ, thiên địa thay đổi, lúc này bên dưới hàng ngàn háng vạn chuôi kiếm phi thiên mà lên, hội tụ thành một trường hà, trên không trung nhưng đám mây cũng bị kéo theo, vạn kiếm trường hà, lật úp thiên địa, một kiếm động, vạn kiếm động, một kiếm hóa vạn kiếm, vạn kiếm tụ thành một kiếm.
"Vạn Kiếm Quy Tông"
Vạn Kiếm Quy Tông của Lục Bạc Kiếm Đế uy lực gấp trăm, gấp ngàn lần mà Bạch Vân Kiếm Tôn thi triển, sức mạnh của hai người cũng hoàn toàn khác biệt.
Vạn Kiếm Quy Tông cùng Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm va chạm vào nhau, kiếm của Sở Tích Nguyệt chém trúng Lục Bạc Kiếm Đế nhưng không biết hắn có bị làm sao hay không, còn Sở Tích Nguyệt trúng Vạn Kiếm Quy Tông thân thể tan nát, kinh mạch gãy hết, nàng rơi khỏi Kiếm Sơn.
Sở Tích Nguyệt cứ thế rơi xuống, nàng không biết nàng rơi xuống chỗ nào, ánh mắt của nàng lúc này không nhìn thấy thứ gì chỉ có một màu đen u tối, suy nghỉ của nàng cũng từ từ đứt đoạn. Sở Tích Nguyệt thật sự không biết mình còn sống hay đã chết, không biết mình hiện tại ở nơi nào.
Lục Bạc Kiếm Đế không biết hắn như thế nào, cũng không biết hắn có bị thương nặng hay không, hay là đã chết. Trận chiến ở Kiếm Tông cứ như thế kết thúc.
Người này nhẹ nhàng búng ngón tay, cái búng tay thật sự kinh thiên động địa. Sở Tích Nguyệt cảm giác như trời đất sụp đổ, Sở Tích Nguyệt muốn đỡ đòn nhưng mà không thể cả cơ thể của nàng cứng đờ không thể nhúc nhích. Lực lượng của nàng dường như bị thứ gì đó phong tỏa hoàn toàn mất đi.
Đối mặt với một sức mạnh quá áp đảo, đối mặt với người trước mắt chỉ tùy tiện búng một ngón tay nàng liền không thể không cản.
ẦM!
Một ngón tay nặng nề đập vào người Sở Tích Nguyệt, nàng phát hiện mình đã bị thương rất nặng, người kia đã thu lại mấy phần sức mạnh nếu không nàng hiện tại đã chết rồi.
Trong đầu Sở Tích Nguyệt giờ mới có thể suy nghĩ. Quá mạnh, quá mạnh, đây chính là sự khác biệt giữa Tiên Đế và Chuẩn Tiên Đế sao. Lúc nàng cùng nhau đánh với Bạch Vân Kiếm Tôn cảm thấy Chuẩn Đế Cảnh cũng rất tầm thường nhưng hôm nay nàng thật sự đã cảm nhận được Tiên Đế khác biệt như thế nào, sức mạnh thật áp đảo thật làm cho người khác cảm thấy cực kì rung động. Sở Tích Nguyệt liền thi triển Bất Diệt Thiên Công thôn phệ thi thể của Bạch Vân Kiếm Tôn bên cạnh trị thương, qua một lúc mới có thể hồi phục lại.
"Ngươi là ai? Tại sao lại giúp đỡ Kiếm Tông" Sở Tích Nguyệt nhìn lên bầu trời chấn vấn.
"Bổn Đế là Thái Thượng Trưởng Lão của Kiếm Tông, giúp Kiếm Tông không được sao? Tiểu Oa Nhi ta không biết ngươi cùng bọn chúng có thù oán thế nào, nhưng ngươi phá hủy Kiếm Tông liền không được!" Lục Bạc Kiếm Đế từ trên hư không nhìn xuống trầm giọng nói, hắn cũng không để tâm đến sự phân tranh của đám tiểu bối, nhưng phá hủy Kiếm Tông liền là một chuyện khác.
"Kiếm Tông của ngươi giết cả nhà ta, hủy đi cả một thành trì, giết người máu chảy thành sông, ta phá hủy Kiếm Tông là sai sao?" Sở Tích Nguyệt thân thể đau nhức gượng dậy.
"Ngươi có thể đi, thù ngươi cũng đã báo, ta không xen vào chuyện của đám tiểu bối các ngươi!" Lục Bạc Kiếm Đế lạnh giọng nói, như muốn rời đi.
"Rời đi, thật nực cười, nếu ngươi đã xuất hiện ta liền giết ngươi, Kiếm Tông còn ngươi sống sót, Sở Tích Nguyệt ta không thể yên tâm mà sống" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt trở nên lạnh lùng, sát khí cả người tỏa ra vô cùng kinh khủng.
"Tiểu Oa Nhi, ta đã không muốn cùng ngươi đánh nhau, nhưng ngươi rất cố chấp, ta cũng không thể để ngươi rời đi được rồi" Lục Bạc Kiếm Đế không muốn xen vào chuyện của đám hậu bối, hắn không muốn ra tay với Sở Tích Nguyệt, nhưng tính tình của nàng quá cố chấp, nên hắn đành phải giết nàng.
"Nhiều lời, chết!"
Chớp mắt Sở Tích Nguyệt phát huy kiếm khí đến cực hạn đến tận cùng.
Kiếm khí vô cùng vô tận phát ra, một kiếm Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm chém ra như thiên băng địa liệt, đất trời rung chuyển phá hư không mà đến.
Nhưng mà, vô dụng.
Thật sự không có một chút tác dụng nào.
Chiêu thức của Lục Bạc Kiếm Đế quá dơn giản, chỉ một chỉ, không có bất cứ biến hóa nào, lấy chỉ làm kiếm sức mạnh vô cùng vô tận, lực lượng quá to lớn đây chính là sức mạnh của Tiên Đế sao.
Một chỉ điểm xuống đã phá tan Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm của nàng chém ra.
BÙM!
Sở Tích Nguyệt bị thương không nhẹ.
"Một kiếm này không tệ, nhưng đáng tiếc tu vi chênh lệch quá lớn, vẫn không thể tiếp một chỉ của ta." Lục Bạc Kiếm Tôn lạnh nhạt nói.
Không khỏe khoang, cũng không cần khoe khoang, vốn dĩ Tiên Tôn cùng Tiên Đế đã cách nhau như trời với đất, kiếm pháp có mạnh hơn cũng vô dụng mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Sở Tích Nguyệt bị một chiêu đánh bại từ khi ra khỏi Ma Thiên Sơn đến nay, Sở Tích Nguyệt mới biết rằng nàng yếu kém đến mức nào, ngay cả một chỉ cũng không tiếp nổi, người kia chỉ là Tiên Đế nếu như thật sự muốn đến Thiên Đình báo thù phải đối mặt với vô vàng Thiên Đế, Bất Hủ Tiên Đế ngay cả Chung Cực Tiên Đế thì nàng phải làm như thế nào, nàng còn cách nào khác sao.
Nàng muốn chiến thắng, nàng muốn giết chết người đang đứng ở trước mắt, nhưng mà nếu như lại tiếp thêm một chỉ của người kia thì nàng không chắc bản thân nàng có thể sống hay không.
Sở Tích Nguyệt bây giờ mới biết muốn để một Tiên Tôn cùng Tiên Đế đánh nhau sẽ có kết cục như thế nào, thế mà trước kia nàng lúc nào cũng tự tin với thực lực của nàng có thể cùng Tiên Đế đánh một trận, hiện tại thật sự gặp được Tiên Đế rồi ngay cả một chiêu còn không tiếp nổi, nàng mới biết mình trước kia nực cười như thế nào.
Lục Bạc Kiếm Đế cũng không tiếp tục ra tay, hắn không muốn khi dễ tiểu bối, dù sao hắn cũng đã sống vài cái kỷ nguyên, hắn trước kia cũng giống như nàng, từng tranh đoạt với trời, cướp đoạt với đất mới có thành tựu như hôm nay, hắn biết nàng là kẻ thù nhưng tôn nghiêm không cho hắn được ra tay với tiểu bối.
Sở Tích Nguyệt lảo đão đứng dậy, nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Bạc Kiếm Đế, nàng biết đối phương nếu như muốn giết nàng cũng đơn giản chỉ giống như giết một con kiến mà thôi, nhưng nàng sẽ không thu tay, hôm nay nàng sẽ dùng toàn bộ những thứ nàng có để cùng Lục Bạc Kiếm Đế đánh một trận.
Sở Tích Nguyệt khí cơ lộ ra, Hồng Huyền Táng trên tay đã bắt đầu lay động, một đạo lôi kiếm khí từ hư không xuất hiện, kiếm này cương mãnh vô cùng, sức mạnh tuyệt đối vô cùng mạnh mẽ, không dừng lại ở đó bên cạnh cũng xuất hiện một đạo cuồng phong mang theo vô tận kiếm khí xuất hiện.
"Mông Lung Kiếm Quyết: Lôi Vân Trảm".
"Mông Lung Kiếm Quyết: Phong Thiên Trảm".
Hai đạo kiếm khí cương mãnh chém tơi, như vô tận kiếm quang cùng vô tận cuồng phong có thể thổi bay tất cả, nhưng mà lúc này Lục Bạc Kiếm Đế cũng ra tay.
Lục Bạc Kiếm Đế nhấc lên ngón tay, từ trên hư không xuất hiện một chỉ hóa thành một đạo kiếm khí vô cùng to lớn, phá tan hai đạo kiếm khí mà Sở Tích Nguyệt chém ra.
"Hoang Thiên Kiếm Pháp: Chỉ Hạ".
Một chỉ đánh vào người Sở Tích Nguyệt thân thể nàng trùng xuống, khuôn mặt tái nhợt, miệng liên tục ho ra máu, lần này nàng bị thương không nhẹ.
"Một chỉ này của ta cho dù là Địa Đế cũng khó mà tiếp nổi, không ngờ tiểu oa nhi nhà ngươi còn có thể gượng dậy" Lục Bạc Kiếm Đế khen ngợi.
Vì cái gì, nàng đã nhìn thấy chỉ này, nàng đã có thể né tránh, nhưng vì cái gì không thể tránh, là do nàng quá yếu sao, tại sao có thể như vậy, người này chẳng lẻ không phải Tiên Đế bình thường chẳn lẻ là Thiên Đế, rốt cuộc Kiếm Vực có bao nhiêu cường giả bí ẩn mà nàng không biết.
Sở Tích Nguyệt không cam tâm.
Nhất định phải đánh thắng người này, sau đó rời đi.
Lúc này Lục Bạc Kiếm Đế hắn cũng không nhìn nàng là tiểu bối mà không ra tay nữa, nàng có thể tiếp được của hắn một chỉ đã làm cho hắn nảy lên hứng thú, hắn hiện tại đã xem nàng như một đối thủ thực sự, tuy rằng đối thủ hơi yếu nhưng hắn sẽ không xem thường.
"Ngươi không tệ, tiếp tục."
"Hoang Thiên Kiếm Pháp: Chỉ Thượng".
Lục Bạc Kiếm Đế chỉ ra một chỉ lên hư không, hắn không đánh vào Sở Tích Nguyệt nhưng bầu trời lúc này trúng một chỉ của hắn mây đã tan toàn bộ lộ ra ánh nắng mặt trời chói chang, lúc này kiếm khí từ trên bầu trời cũng rơi xuống.
Liên tục vô tận kiếm khí từ trời chém xuống, cho dù có Hồng Huyền Táng che ở trên đầu nhưng nàng cũng không tránh khỏi vô tận kiếm khí chém bị thương, nàng hiện tại cả người máu me, khắp người toàn là vết kiếm mỗi vết kiếm đều cắt vào sâu da thịt của nàng.
Sở Tích Nguyệt lúc này vẫn gượng dậy, khí thế trên người nàng không giảm một chút nào, cả người thương tích đầy mình, trên người lệ khí phát ra cũng kinh thiên động địa.
Sở Tích Nguyệt hai tay nắm chặt Hồng Huyền Táng, khí thế cả người bàng bạc lộ ra, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể bắt đầu dứt gãy, Tiên Ma Lực cũng cuồng cuồng chảy ra, từ sau lưng xuất hiện một vầng trăng sáng, một bên Tiên Lực vô cùng vô tận, một bên Ma Lực như sóng biển thủy triều, cả hai loại năng lượng khác biệt này đều tụ là một chổ, một kiếm này nếu nàng chém ra nàng ắt hẳn phải chết.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm"
Lúc này Lục Bạc Kiếm Đế cũng cảm nhận được áp lực từ kiếm này, hắn cũng thi triển ra kiếm pháp mạnh nhất của mình.
Kiếm đạo vô thượng, trong hư không, truyển tới một tiếng phiêu miểu âm thanh, ngắn ngủ mấy chữ, thiên địa thay đổi, lúc này bên dưới hàng ngàn háng vạn chuôi kiếm phi thiên mà lên, hội tụ thành một trường hà, trên không trung nhưng đám mây cũng bị kéo theo, vạn kiếm trường hà, lật úp thiên địa, một kiếm động, vạn kiếm động, một kiếm hóa vạn kiếm, vạn kiếm tụ thành một kiếm.
"Vạn Kiếm Quy Tông"
Vạn Kiếm Quy Tông của Lục Bạc Kiếm Đế uy lực gấp trăm, gấp ngàn lần mà Bạch Vân Kiếm Tôn thi triển, sức mạnh của hai người cũng hoàn toàn khác biệt.
Vạn Kiếm Quy Tông cùng Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm va chạm vào nhau, kiếm của Sở Tích Nguyệt chém trúng Lục Bạc Kiếm Đế nhưng không biết hắn có bị làm sao hay không, còn Sở Tích Nguyệt trúng Vạn Kiếm Quy Tông thân thể tan nát, kinh mạch gãy hết, nàng rơi khỏi Kiếm Sơn.
Sở Tích Nguyệt cứ thế rơi xuống, nàng không biết nàng rơi xuống chỗ nào, ánh mắt của nàng lúc này không nhìn thấy thứ gì chỉ có một màu đen u tối, suy nghỉ của nàng cũng từ từ đứt đoạn. Sở Tích Nguyệt thật sự không biết mình còn sống hay đã chết, không biết mình hiện tại ở nơi nào.
Lục Bạc Kiếm Đế không biết hắn như thế nào, cũng không biết hắn có bị thương nặng hay không, hay là đã chết. Trận chiến ở Kiếm Tông cứ như thế kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.