Chương 17: Vân Mộc Đại Đế - Vô Hối Kiếm.
Trường An
19/03/2023
Vân Mộc cùng Bạch tỷ, Vân Hỏa ba người xuất phát ra bên ngoài Hoang Nguyên.
Hoang Vực đã đóng lại với thế giới bên ngoài hơn ngàn năm, từ trận chiến năm đó của các vị Phá Hư Cảnh, Thánh Cảnh.
Vân Mộc cũng không biết làm cách nào để rời khỏi Hoang Vực, mười năm trước Bạch Hà nói với hắn đến lúc đó hắn tự biết cách mà rời khỏi Hoang Vực.
Vân Mộc năm đó cũng rất nghi hoặc, cũng không để ý tiếp tục tu luyện, đến hiện tại thực sự sắp ra Hoang Vực hắn mới nhớ lại lời năm đó Bạch Hà nói với hắn.
Ba người di chuyển không nhanh không chậm, chậm rãi mà đi thăm dò Hoang Nguyên, với thực lực của bọn hắn hiện tại mà nói Hoang Nguyên, không còn có uy hiếp như năm đó Vân Mộc lần đầu tiên tiến nhập Hoang Nguyên.
Hoang Nguyên bao la bát ngát, bọn họ đi mãi nhưng không thấy điểm cuối, trong lúc di chuyển có mấy đầu Thất Cấp Yêu Thú không biết sống chết, lao vào bọn hắn mà tìm cái chết.
Vân Hỏa cũng tiện tay giải quyết những Thất Cấp Yêu Thú đó, bọn hắn có thêm một ít lương thực để tiếp tục lên đường cũng không tệ.
Ba người di chuyển suốt một ngày, trời cũng đã tối, ba người dừng lại nghỉ ngơi tại một vách đá gần đó.
"Tiểu Hỏa, mau làm thức ăn, hôm nay di chuyển cả người rất mệt mỏi!" Vân Mộc nhìn Tiểu Hỏa dặn dò,
Vân Hỏa cũng liền chuẩn bị lay hoay làm thức ăn.
Ba người nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường, bọn họ cứ như thế mấy ngày, lên đường mà không có mục tiêu, cứ thế đi và đi.
Một tuần sau, ba người có lẽ đã rời đi khá xa Huyết Hà, lúc này bọn họ cũng không biết rằng mình đã đi vào lãnh địa của một đầu Cửu Cấp Yêu Thú.
Chu Yểm đang nghỉ ngơ liền cảm nhận được khí tức của Nhân Loại năm đó trốn thoát khỏi tay hắn.
Khuôn mặt của nó lần này thực sự giận dữ đến tột độ rống lên, hai tay đập mạnh xuống đất tạo lên một tiếng địa chấn.
GÀO! GÀO!
ĐÙNG! ĐÙNG!
"Nhân Loại đáng chết, cuối cùng cũng xuất hiện, hôm nay Chu Yểm ta tất sát ngươi!"
Chu Yểm mấy năm trước vô tình đi ngang qua hang động này, đi vào hang động mảnh đất tại hang động này đỏ tươi như máu, bên cạnh thì vô số mảnh kiếm vỡ du tẩu trong không gian, lúc ấn lúc hiện.
Chu Yểm cũng vì thế mà ở nơi này tu luyện, tu vi của nó nhờ vậy cũng từ Cửu Cấp Yêu Thú Sơ Kỳ Đỉnh Phong đạt đến Trung Kỳ.
Lần này Nhân Loại đáng chết đó lại đến một lần nữa,muốn cướp cơ duyên của hắn, làm sao hắn không tức giận.
GÀO! GÀO!
Chu Yểm hai chân cước bộ thật nhanh nhảy đến hướng quyền về phía Vân Mộc mà đánh.
"Chết đi Nhân Loại".
Vân Mộc đang vừa di chuyển, vừa trò chuyện cùng Bạch Hà rất vui vẻ liền cảm nhận được không ổn, có thứ gì đó cực nhanh đang lao đến phía hắn mà công kích.
Vân Mộc nhìn thấy đầu khỉ năm đó truy sát hắn trối chết lần này lại xuất hiện, không tiếp tục suy nghĩ liền giơ tay lên tung chưởng lực về phía quyền phong vừa đến.
"Thần Thể Phá Âm Chưởng".
Hai vụ nổ va nhau tạo nên vụ nổ rất lớn, cát bay mù mịt, Bạch Hà phất tay một cái hiện trường liền trở lại bình thường nhìn Vân Mộc hỏi.
"Có chuyện gì? Ai công kích chúng ta? Không biết sống chết" Bạch Hà nổi giận sắp tung kiếm về phía đầu kia Chu Yểm nhưng Vân Mộc ngăn lại.
"Bạch tỷ, không có việc gì, ta có thể tự giải quyết!" Vân Mộc tự tin trả lời Bạch Hà.
"Con khỉ kia, ta chưa tìm đến ngươi trả mối thù năm đó! Hôm nay ngươi lại đến nộp mạng!" Vân Mộc cước bộ thật nhanh xuất hiện trước mặt Chu Yểm.
"Nhân Loại. năm đó ngươi cướp ta cơ duyên hôm nay còn xảo biện." Chu Yểm giận dữ hai tay vung nấm đấm thất mạnh về phía Vân Mộc mà công kích.
Thế công liên tục, mỗi một quyền đều như Thái Sơn giáng xuống, nếu không phải Vân Mộc cùng Vân Hỏa tôi luyện nhờ tránh né Kỳ Lân Bộ của Tiểu Hỏa, hiện tại hắn cũng không dễ dàng tránh né những quyền này.
Tu vi của Vân Mộc cao hơn Chu Yểm nhưng sức mạnh của nó lại không kém Vân Mộc bao nhiêu, hai người một hồi giằng co không có kết quả.
Chu Yểm giận dữ dùng bản mệnh Thần Thông Thái Sơn Quyền hướng về phía Vân Mộc mà công kích.
ĐÙNG! ĐÙNG!
ĐOÀNG ĐOÀNG!
Tiếng quyền phong gào thét như thái sơn áp đỉnh công kích về phía Vân Mộc, hắn không còn đường đánh né đành hai tay vung lên chuẩn bị công kích.
ẦM! ÂM!
ẦM ẦM!
Tiếng lôi mang từ hai tay Vân Mộc phát ra tiếng sấm, hắn ngưng thần tỉnh khí, hai tay vung lên công kích về phía Phá Sơn Quyền mà đi.
"Thần Thể Lôi Âm Chưởng".
Vân Mộc nhìn thấy Lôi Âm Chưởng cùng quyền phong lao vào nhau tạo nên một vùng địa chấn cực mạnh, mặt đất nức ra, lôi quang khắp nơi.
Chu Yểm nhìn thấy Vân Mộc không tổn hại lông tóc, nó nổi giận liên tục tung mười mấy Phá Sơn Quyền hướng về Vân Mộc mà công kích.
ĐÙNG! ĐÙNG!
Vân Mộc không lơ là cảnh giác, tiếp tục tung thêm mấy lần Lôi Âm Chưởng, đỡ đòn của Chu Yểm, nhân lúc Chu Yểm không chú ý hắn liền xuất hiện trước mắt Chú Yểm.
Vân Mộc hai tay nắm chặt, không khí xung quanh như đóng băng lại, một cái chưởng ấn từ bàn tay của hắn ngưng tụ mà thành đánh vào bụng Chu Yểm.
"Thần Thể Hàn Âm Chưởng".
Chưởng này vừa ra không khí xung quanh đóng băng một mảng lớn, Chu Yểm bị trúng một chưởng trọng thương, bay xa cách đó mấy dặm.
Chu Yểm máu me khắp người hơi thở gấp gáp, nếu như bị thương thêm một lần nữa nó chắc chắn phải chết, nằm trên mặt băng do Hàn Âm Chưởng tạo ra đau đớn gào lên.
"Nhân Loại đừng giết ta, tha cho ta một mạng!" Chu Yểm cầu xin Vân Mộc mong rằng hắn có thể tha cho nó.
Vân Mộc nhìn thấy Chu Yểm trọng thương nằm nơi đó, sát cơ của hắn cũng đã nổi lên, không dừng lại trực tiếp tung Lôi Âm Chưởng về phía Chu Yểm.
Tiếng gào thét kinh thiên động địa, to lớn đến thấu trời nó nhìn chằm chằm Vân Mộc không cam tâm, nó cũng không ngờ Nhân Loại này chỉ mười năm lại lớn mạnh như vậy, nó gào thét mà rống lên.
GÀO! GÀO!
"Nhân Loại đáng chết, đáng chết" Chu Yểm gào thét, đau đớn lần cuối cùng, sau đó cũng trực tiếp chết đi.
Vân Mộc tiến tới kiếm tra thân thể của Chu Yểm xem có thứ gì tốt hay không, trên người Chu Yểm cũng không có thứ gì tốt, hắn liền quay người đi về chỗ Bạch Hà.
"Bạch tỷ giải quyết xong!" Vân Mộc nhìn Bạch Hà cười nói.
"Không tệ! Bây giờ đã có đủ thực lực giải quyết một con Cửu Cấp Yêu Thú" Bạch Hà hài lòng nhìn Vân Mộc gật đầu.
"Đại Ca! Giết con kia Cửu Cấp Yêu Thú, có Yêu Thuật Thần Thông xuất hiện không Đại Ca?" Vân Hỏa nhìn chằm chằm hắn chờ mong hỏi.
"Không có gì cả, nó chỉ có mỗi cái xác không, bị ta thu vào không gian Du Long Thương rồi!" Vân Mộc nhìn Vân Hỏa trả lời.
"Bạch tỷ hay là chúng ta tiến tới chỗ của nó, nghỉ ngơi một đêm ngày mai lại tiếp tục di chuyển, trời đã gần tối rồi?" Vân Mộc hỏi Bạch Hà.
"Nghe theo đệ!"
Ba người tiếp tục lên đường hướng về phía Chu Yểm nhảy ra công kích Vân Mộc mà đi tới. Ba người đi được một chút liền thấy một hang động.
Hang động này khá là lớn, điều kỳ lạ ở trong hang động này là mặt đất của nó có màu đỏ xẩm, tỏa ra khí tức mạnh mẽ rất bức người.
Đi vào bên trong bọn họ nhìn thấy một cái Truyền Tống Trận to lớn, phía bên kia còn có mấy luồn Kiếm Ý lúc ẩn lúc hiện, như đang du tẩu trong không gian, không để người khác nhìn thấy.
"Bạch tỷ thứ to lớn kia là thứ gì, bên cạnh còn rất nhiều Kiếm Ý như vậy?" Vân Mộc cùng Vân Hỏa tò mò nhìn Bạch Hà hỏi.
"Ta cũng không rõ nó là thứ gì, trong sách Sư Phụ ta để lại gọi nó là Truyền Tống Trận nhưng không ghi rõ để làm gì" Bạch Hà cũng không biết nó dùng để làm gì, chỉ biết tên gọi của nó mà thôi.
Bạch Hà như được hấp dẫn bới Kiếm Ý tỏa ra từ những mảnh kiếm nhỏ bên cạnh.
Bạch Hà liền tung Thanh Liên Kiếm Quyết, Hàn Băng Kiếm Ý vừa ra va chạm vào mấy thanh kia Kiếm Ý mà công kích.
Mấy thành kia Kiếm Ý tuy mạnh mẽ nhưng lại đã trải qua quá lâu, lực lượng hao hết, sau một giờ công kích cũng từ không gian mà rơi xuống.
Mười mấy mảnh Kiếm nho nhỏ, từ từ hợp lại làm một, thanh kiếm này tỏa ra khí tức thật mạnh, Kiếm Ý dày đặc từ trong thanh kiếm một giọng nói cất lên.
"Đã rất lâu rồi mới có người tìm được ta! Là ngươi sao Tiểu Cô Nương?" Kiếm Linh nhìn Bạch Hà hỏi.
"Đúng vậy là ta đánh rơi nhưng mảnh kiếm đó! Ngươi là ai?" Bạch Hà đề phòng nhìn thanh kiếm hỏi.
"Ta là Kiếm Linh của thanh kiếm này, ngươi là người có duyên từ nay ta đi theo ngươi" Kiếm Linh trả lời.
"Ngươi đi theo ta làm gì? Ta không cần thanh kiếm biết nói chuyện?" Bạch Hà không biết Kiếm Linh là thứ gì không an tâm.
"Tiểu Cô Nương trích máu nhận chủ là được, ngươi sau này sẽ biết" Kiếm Linh lao tới chỗ Bạch Hà một luồng Kiếm Ý nhẹ nhàng xoẹt qua ngón tay nàng.
"Tiểu Cô Nương ta gọi Vô Hối là Kiếm Linh của thanh kiếm này, từ nay về sau cùng ngươi xông pha chiến trường, hoành áp cửu thiên" Vô Hối Kiếm Linh trịnh trọng nhìn Bạch Hà nói.
Đế Kiếm Vô Hối lần nữa xuất hiện trên thế gian.
Hoang Vực đã đóng lại với thế giới bên ngoài hơn ngàn năm, từ trận chiến năm đó của các vị Phá Hư Cảnh, Thánh Cảnh.
Vân Mộc cũng không biết làm cách nào để rời khỏi Hoang Vực, mười năm trước Bạch Hà nói với hắn đến lúc đó hắn tự biết cách mà rời khỏi Hoang Vực.
Vân Mộc năm đó cũng rất nghi hoặc, cũng không để ý tiếp tục tu luyện, đến hiện tại thực sự sắp ra Hoang Vực hắn mới nhớ lại lời năm đó Bạch Hà nói với hắn.
Ba người di chuyển không nhanh không chậm, chậm rãi mà đi thăm dò Hoang Nguyên, với thực lực của bọn hắn hiện tại mà nói Hoang Nguyên, không còn có uy hiếp như năm đó Vân Mộc lần đầu tiên tiến nhập Hoang Nguyên.
Hoang Nguyên bao la bát ngát, bọn họ đi mãi nhưng không thấy điểm cuối, trong lúc di chuyển có mấy đầu Thất Cấp Yêu Thú không biết sống chết, lao vào bọn hắn mà tìm cái chết.
Vân Hỏa cũng tiện tay giải quyết những Thất Cấp Yêu Thú đó, bọn hắn có thêm một ít lương thực để tiếp tục lên đường cũng không tệ.
Ba người di chuyển suốt một ngày, trời cũng đã tối, ba người dừng lại nghỉ ngơi tại một vách đá gần đó.
"Tiểu Hỏa, mau làm thức ăn, hôm nay di chuyển cả người rất mệt mỏi!" Vân Mộc nhìn Tiểu Hỏa dặn dò,
Vân Hỏa cũng liền chuẩn bị lay hoay làm thức ăn.
Ba người nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường, bọn họ cứ như thế mấy ngày, lên đường mà không có mục tiêu, cứ thế đi và đi.
Một tuần sau, ba người có lẽ đã rời đi khá xa Huyết Hà, lúc này bọn họ cũng không biết rằng mình đã đi vào lãnh địa của một đầu Cửu Cấp Yêu Thú.
Chu Yểm đang nghỉ ngơ liền cảm nhận được khí tức của Nhân Loại năm đó trốn thoát khỏi tay hắn.
Khuôn mặt của nó lần này thực sự giận dữ đến tột độ rống lên, hai tay đập mạnh xuống đất tạo lên một tiếng địa chấn.
GÀO! GÀO!
ĐÙNG! ĐÙNG!
"Nhân Loại đáng chết, cuối cùng cũng xuất hiện, hôm nay Chu Yểm ta tất sát ngươi!"
Chu Yểm mấy năm trước vô tình đi ngang qua hang động này, đi vào hang động mảnh đất tại hang động này đỏ tươi như máu, bên cạnh thì vô số mảnh kiếm vỡ du tẩu trong không gian, lúc ấn lúc hiện.
Chu Yểm cũng vì thế mà ở nơi này tu luyện, tu vi của nó nhờ vậy cũng từ Cửu Cấp Yêu Thú Sơ Kỳ Đỉnh Phong đạt đến Trung Kỳ.
Lần này Nhân Loại đáng chết đó lại đến một lần nữa,muốn cướp cơ duyên của hắn, làm sao hắn không tức giận.
GÀO! GÀO!
Chu Yểm hai chân cước bộ thật nhanh nhảy đến hướng quyền về phía Vân Mộc mà đánh.
"Chết đi Nhân Loại".
Vân Mộc đang vừa di chuyển, vừa trò chuyện cùng Bạch Hà rất vui vẻ liền cảm nhận được không ổn, có thứ gì đó cực nhanh đang lao đến phía hắn mà công kích.
Vân Mộc nhìn thấy đầu khỉ năm đó truy sát hắn trối chết lần này lại xuất hiện, không tiếp tục suy nghĩ liền giơ tay lên tung chưởng lực về phía quyền phong vừa đến.
"Thần Thể Phá Âm Chưởng".
Hai vụ nổ va nhau tạo nên vụ nổ rất lớn, cát bay mù mịt, Bạch Hà phất tay một cái hiện trường liền trở lại bình thường nhìn Vân Mộc hỏi.
"Có chuyện gì? Ai công kích chúng ta? Không biết sống chết" Bạch Hà nổi giận sắp tung kiếm về phía đầu kia Chu Yểm nhưng Vân Mộc ngăn lại.
"Bạch tỷ, không có việc gì, ta có thể tự giải quyết!" Vân Mộc tự tin trả lời Bạch Hà.
"Con khỉ kia, ta chưa tìm đến ngươi trả mối thù năm đó! Hôm nay ngươi lại đến nộp mạng!" Vân Mộc cước bộ thật nhanh xuất hiện trước mặt Chu Yểm.
"Nhân Loại. năm đó ngươi cướp ta cơ duyên hôm nay còn xảo biện." Chu Yểm giận dữ hai tay vung nấm đấm thất mạnh về phía Vân Mộc mà công kích.
Thế công liên tục, mỗi một quyền đều như Thái Sơn giáng xuống, nếu không phải Vân Mộc cùng Vân Hỏa tôi luyện nhờ tránh né Kỳ Lân Bộ của Tiểu Hỏa, hiện tại hắn cũng không dễ dàng tránh né những quyền này.
Tu vi của Vân Mộc cao hơn Chu Yểm nhưng sức mạnh của nó lại không kém Vân Mộc bao nhiêu, hai người một hồi giằng co không có kết quả.
Chu Yểm giận dữ dùng bản mệnh Thần Thông Thái Sơn Quyền hướng về phía Vân Mộc mà công kích.
ĐÙNG! ĐÙNG!
ĐOÀNG ĐOÀNG!
Tiếng quyền phong gào thét như thái sơn áp đỉnh công kích về phía Vân Mộc, hắn không còn đường đánh né đành hai tay vung lên chuẩn bị công kích.
ẦM! ÂM!
ẦM ẦM!
Tiếng lôi mang từ hai tay Vân Mộc phát ra tiếng sấm, hắn ngưng thần tỉnh khí, hai tay vung lên công kích về phía Phá Sơn Quyền mà đi.
"Thần Thể Lôi Âm Chưởng".
Vân Mộc nhìn thấy Lôi Âm Chưởng cùng quyền phong lao vào nhau tạo nên một vùng địa chấn cực mạnh, mặt đất nức ra, lôi quang khắp nơi.
Chu Yểm nhìn thấy Vân Mộc không tổn hại lông tóc, nó nổi giận liên tục tung mười mấy Phá Sơn Quyền hướng về Vân Mộc mà công kích.
ĐÙNG! ĐÙNG!
Vân Mộc không lơ là cảnh giác, tiếp tục tung thêm mấy lần Lôi Âm Chưởng, đỡ đòn của Chu Yểm, nhân lúc Chu Yểm không chú ý hắn liền xuất hiện trước mắt Chú Yểm.
Vân Mộc hai tay nắm chặt, không khí xung quanh như đóng băng lại, một cái chưởng ấn từ bàn tay của hắn ngưng tụ mà thành đánh vào bụng Chu Yểm.
"Thần Thể Hàn Âm Chưởng".
Chưởng này vừa ra không khí xung quanh đóng băng một mảng lớn, Chu Yểm bị trúng một chưởng trọng thương, bay xa cách đó mấy dặm.
Chu Yểm máu me khắp người hơi thở gấp gáp, nếu như bị thương thêm một lần nữa nó chắc chắn phải chết, nằm trên mặt băng do Hàn Âm Chưởng tạo ra đau đớn gào lên.
"Nhân Loại đừng giết ta, tha cho ta một mạng!" Chu Yểm cầu xin Vân Mộc mong rằng hắn có thể tha cho nó.
Vân Mộc nhìn thấy Chu Yểm trọng thương nằm nơi đó, sát cơ của hắn cũng đã nổi lên, không dừng lại trực tiếp tung Lôi Âm Chưởng về phía Chu Yểm.
Tiếng gào thét kinh thiên động địa, to lớn đến thấu trời nó nhìn chằm chằm Vân Mộc không cam tâm, nó cũng không ngờ Nhân Loại này chỉ mười năm lại lớn mạnh như vậy, nó gào thét mà rống lên.
GÀO! GÀO!
"Nhân Loại đáng chết, đáng chết" Chu Yểm gào thét, đau đớn lần cuối cùng, sau đó cũng trực tiếp chết đi.
Vân Mộc tiến tới kiếm tra thân thể của Chu Yểm xem có thứ gì tốt hay không, trên người Chu Yểm cũng không có thứ gì tốt, hắn liền quay người đi về chỗ Bạch Hà.
"Bạch tỷ giải quyết xong!" Vân Mộc nhìn Bạch Hà cười nói.
"Không tệ! Bây giờ đã có đủ thực lực giải quyết một con Cửu Cấp Yêu Thú" Bạch Hà hài lòng nhìn Vân Mộc gật đầu.
"Đại Ca! Giết con kia Cửu Cấp Yêu Thú, có Yêu Thuật Thần Thông xuất hiện không Đại Ca?" Vân Hỏa nhìn chằm chằm hắn chờ mong hỏi.
"Không có gì cả, nó chỉ có mỗi cái xác không, bị ta thu vào không gian Du Long Thương rồi!" Vân Mộc nhìn Vân Hỏa trả lời.
"Bạch tỷ hay là chúng ta tiến tới chỗ của nó, nghỉ ngơi một đêm ngày mai lại tiếp tục di chuyển, trời đã gần tối rồi?" Vân Mộc hỏi Bạch Hà.
"Nghe theo đệ!"
Ba người tiếp tục lên đường hướng về phía Chu Yểm nhảy ra công kích Vân Mộc mà đi tới. Ba người đi được một chút liền thấy một hang động.
Hang động này khá là lớn, điều kỳ lạ ở trong hang động này là mặt đất của nó có màu đỏ xẩm, tỏa ra khí tức mạnh mẽ rất bức người.
Đi vào bên trong bọn họ nhìn thấy một cái Truyền Tống Trận to lớn, phía bên kia còn có mấy luồn Kiếm Ý lúc ẩn lúc hiện, như đang du tẩu trong không gian, không để người khác nhìn thấy.
"Bạch tỷ thứ to lớn kia là thứ gì, bên cạnh còn rất nhiều Kiếm Ý như vậy?" Vân Mộc cùng Vân Hỏa tò mò nhìn Bạch Hà hỏi.
"Ta cũng không rõ nó là thứ gì, trong sách Sư Phụ ta để lại gọi nó là Truyền Tống Trận nhưng không ghi rõ để làm gì" Bạch Hà cũng không biết nó dùng để làm gì, chỉ biết tên gọi của nó mà thôi.
Bạch Hà như được hấp dẫn bới Kiếm Ý tỏa ra từ những mảnh kiếm nhỏ bên cạnh.
Bạch Hà liền tung Thanh Liên Kiếm Quyết, Hàn Băng Kiếm Ý vừa ra va chạm vào mấy thanh kia Kiếm Ý mà công kích.
Mấy thành kia Kiếm Ý tuy mạnh mẽ nhưng lại đã trải qua quá lâu, lực lượng hao hết, sau một giờ công kích cũng từ không gian mà rơi xuống.
Mười mấy mảnh Kiếm nho nhỏ, từ từ hợp lại làm một, thanh kiếm này tỏa ra khí tức thật mạnh, Kiếm Ý dày đặc từ trong thanh kiếm một giọng nói cất lên.
"Đã rất lâu rồi mới có người tìm được ta! Là ngươi sao Tiểu Cô Nương?" Kiếm Linh nhìn Bạch Hà hỏi.
"Đúng vậy là ta đánh rơi nhưng mảnh kiếm đó! Ngươi là ai?" Bạch Hà đề phòng nhìn thanh kiếm hỏi.
"Ta là Kiếm Linh của thanh kiếm này, ngươi là người có duyên từ nay ta đi theo ngươi" Kiếm Linh trả lời.
"Ngươi đi theo ta làm gì? Ta không cần thanh kiếm biết nói chuyện?" Bạch Hà không biết Kiếm Linh là thứ gì không an tâm.
"Tiểu Cô Nương trích máu nhận chủ là được, ngươi sau này sẽ biết" Kiếm Linh lao tới chỗ Bạch Hà một luồng Kiếm Ý nhẹ nhàng xoẹt qua ngón tay nàng.
"Tiểu Cô Nương ta gọi Vô Hối là Kiếm Linh của thanh kiếm này, từ nay về sau cùng ngươi xông pha chiến trường, hoành áp cửu thiên" Vô Hối Kiếm Linh trịnh trọng nhìn Bạch Hà nói.
Đế Kiếm Vô Hối lần nữa xuất hiện trên thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.