Chương 24: Chiêm bao
Sheni Trần
26/05/2023
Âu Lạc thắng đậm trận này, quân Nam Việt còn sót lại đành men theo bờ biển mà trở về nước. Vì không còn ngựa xe nên bọn chúng phải đi bộ, trên đường trở về hai phần ba toán quân phải bỏ mạng trên đường vì đói, vì khát hoặc bị rơi xuống vách đá dựng đứng, hoặc bị người dân đánh đuổi.
Cao Lỗ và các dũng sĩ Âu Lạc giong chiêng đồng trở về báo tin thắng lợi. Cuộc chiến diễn ra chưa đầy ba tháng, không có vong chỉ có một số ít bị thương.
Nghe được tin Cao Lỗ trở về An Dương Vương dẫn theo các loài hầu là tướng ra tận nơi nghênh đón.
Cửa thành chầm chậm mở ra, bên ngoài người đã đứng thành biển, chật cứng. Thấy đoàn người gần đến thì tự động tuyển chẻ đôi nhường đường.
Cao Lỗ mặc giáp, khuôn mặt cương nghị ngẩng cao đầy tự hào cưỡi ngựa bị vây ở giữa, xung quanh là giáo mác, binh khí và chiến lợi phẩm giành được từ tay giặc.
Chàng cởi nỏ đang đeo trên lưng, một tay giơ nó chỉ lên trời. Tức thì tiếng reo hò ầm ĩ càng thêm chấn động.
Lạc Thần vĩ đại.
Gò má của Thục Phán đỏ lên thì vui mừng. Ông hô to ra lệnh chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi cả thành.
Lạc dân cười tít mắt, reo hò càng nồng nhiệt, theo chân các binh sĩ vào thành dự tiệc.
Nhìn đoàn người nườm nượp chẳng có bóng dáng mình ngày đêm mong nhờ, Cao Lỗ cảm thấy thiếu sót trong lòng, lại tủi thân không rõ.
Hắn Mỵ Nương nhà mình thật vô tâm quá!
Cao Lỗ ngẩng mặt lên trời muốn trách Thần Lạc.
Bầu trời trong xanh. Gió xua cờ cắm trên tường thành bay loạn xa. Gió ngừng trong chốc lát, cờ cũng thôi phất tán loạn. Mỵ Dung đang nép ngực vào tường thành, hai tay ôm vai. Trùng hợp lúc lá cờ ngưng lại ấy nắm, nàng bắt gặp được một đôi mắt nhìn mình chăm chăm.
"Mị Nương?" Cao Lỗ lạc cả giọng. Vui sướng đến bất ngờ quá nên hắn còn chưa kịp thích ứng. Hóa ra Mỵ Nương cũng nhớ hắn, nên nàng mới ra khỏi thành đón hắn. Có phải không?
Đuôi mắt nàng cong lên như chim Lạc, cười nhưng vẫn tỏ ra kiểu cách. Bỗng nhiên Mỵ Dung bò được lên trên tường thành làm Cao Lỗ sợ hết hồn
"Mị Nương, nàng làm gì vậy?"
Khóe miệng nàng nhoẻn cười. Thế rồi Mỵ Dung tung người nhảy xuống.
Cao Lỗ trợn mắt há mồm, gần như đạp gãy đầu con ngựa đen quý báu của mình mà lao lên đỡ lấy nàng.
Ngựa tội nghiệp hý dài một tiếng, còn Cao Lỗ cũng rơi bịch xuống đất. Trong lòng chàng là khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như mướp đắng của Mỵ Dung.
Nàng đưa tay đẩy mình tách ra khỏi bộ giáp "Ôi, cái xương sườn của tôi!"
Nhìn vẻ khôi hài ấy Cao Lỗ không kìm nén được mà cười toe toét, bao nhiêu khó chịu tích tụ trong lòng chỉ trong một giây liền quét ra sạch sẽ.
Hai người nằm dưới đất đến khi con ngựa đen của Cao Lỗ ăn hết khóm cỏ dưới chân của nó, rồi hý dài một tiếng bất mãn.
Chàng ôm Mỵ Dung từ dưới đất lồm cồm bò dậy.
Nàng xoa tay lên khuôn mặt lấm lem bùn đất của hắn, rồi hai người sóng vai đi vào thành. Hai hình ảnh một to một bé dần đi khuất, con ngựa đen dùng bộ răng vốn nên chỉ dùng để nhai cỏ của mình ngậm lấy dây cương, lũng thững theo sau.
Riệc mở ra to lắm, ai cũng được ăn thịt bò, thịt lợn uống rượu và ăn nho chín. Thành ốc hôm ấy nến cứ sáng mai không tắt.
Nhiều hoa quá!
Tất cả tụ tập tại một chỗ như vậy.
Mỵ Dung thấy rất nhiều người là cầm hoa đứng ở hai bên đường.
Chuyển động của họ mờ nhạt tới độ Mỵ Dung chả nhìn rõ được biểu cảm trên mặt ai. Nhưng cảnh tượng này nàng đã từng thấy một lần. Đó là trong đám cưới của các bộ lạc lớn.
Chắc nàng đang đứng ở một đám cưới rồi!
Hơn nữa người tổ chức đám cưới sẽ có địa vị cực kỳ cao.
Dù sao đây cũng là đấm cưới lớn nhất mà nàng từng thấy, ít nhất là sau đám cưới của Mỵ Hoa Phượng Minh và vị tù trưởng có tiếng tăm bậc nhất xứ bắc từ vài năm trước cũng không lớn bằng.
Trong ánh sáng mờ ảo, Mỵ Dung thấy một cỗ kiệu từ xa đi tới, mái che kết hoa thật to và đẹp. Dải voan mỏng cứ phất phơ mãi làm nàng không sao nhìn được ai là người ngồi trên đó.
Một cơn gió lạ vụt qua thổi tung màn mỏng về tứ phía. Hoa được tung lên, cứng tượng duy mĩ tươi đẹp.
Mỹ Dung sửng sốt.
Người ngồi trên đó rõ ràng chính là nàng.
Một lực lượng đột ngột lao tới kéo lấy đôi tay đang buông thõng. Lúc mở mắt ra nàng đã thấy bản thân đang ngồi trên kiệu. Khuôn mặt nàng bần thần nhưng trong lòng thì gấp gáp.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Khung cảnh xung quanh méo mó bằng mắt thường cũng nhận thấy. Mỵ Dung thấy mình ngồi trên giường, bên cạnh là một người đàn ông. Nàng hỏang sợ quay ngoắt đầu, khuôn mặt như tượng tạc của Trọng hiện ra.
Đây vốn là thứ mà nàng yêu thích không thôi, nhưng giờ đây nàng chẳng có tâm trạng thưởng thức nữa. Trọng nghiêng đầu, tóc mai chẳng rũ xuống, cười dịu dàng:
"Dung, tôi là phò mã của nàng."
Cao Lỗ và các dũng sĩ Âu Lạc giong chiêng đồng trở về báo tin thắng lợi. Cuộc chiến diễn ra chưa đầy ba tháng, không có vong chỉ có một số ít bị thương.
Nghe được tin Cao Lỗ trở về An Dương Vương dẫn theo các loài hầu là tướng ra tận nơi nghênh đón.
Cửa thành chầm chậm mở ra, bên ngoài người đã đứng thành biển, chật cứng. Thấy đoàn người gần đến thì tự động tuyển chẻ đôi nhường đường.
Cao Lỗ mặc giáp, khuôn mặt cương nghị ngẩng cao đầy tự hào cưỡi ngựa bị vây ở giữa, xung quanh là giáo mác, binh khí và chiến lợi phẩm giành được từ tay giặc.
Chàng cởi nỏ đang đeo trên lưng, một tay giơ nó chỉ lên trời. Tức thì tiếng reo hò ầm ĩ càng thêm chấn động.
Lạc Thần vĩ đại.
Gò má của Thục Phán đỏ lên thì vui mừng. Ông hô to ra lệnh chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi cả thành.
Lạc dân cười tít mắt, reo hò càng nồng nhiệt, theo chân các binh sĩ vào thành dự tiệc.
Nhìn đoàn người nườm nượp chẳng có bóng dáng mình ngày đêm mong nhờ, Cao Lỗ cảm thấy thiếu sót trong lòng, lại tủi thân không rõ.
Hắn Mỵ Nương nhà mình thật vô tâm quá!
Cao Lỗ ngẩng mặt lên trời muốn trách Thần Lạc.
Bầu trời trong xanh. Gió xua cờ cắm trên tường thành bay loạn xa. Gió ngừng trong chốc lát, cờ cũng thôi phất tán loạn. Mỵ Dung đang nép ngực vào tường thành, hai tay ôm vai. Trùng hợp lúc lá cờ ngưng lại ấy nắm, nàng bắt gặp được một đôi mắt nhìn mình chăm chăm.
"Mị Nương?" Cao Lỗ lạc cả giọng. Vui sướng đến bất ngờ quá nên hắn còn chưa kịp thích ứng. Hóa ra Mỵ Nương cũng nhớ hắn, nên nàng mới ra khỏi thành đón hắn. Có phải không?
Đuôi mắt nàng cong lên như chim Lạc, cười nhưng vẫn tỏ ra kiểu cách. Bỗng nhiên Mỵ Dung bò được lên trên tường thành làm Cao Lỗ sợ hết hồn
"Mị Nương, nàng làm gì vậy?"
Khóe miệng nàng nhoẻn cười. Thế rồi Mỵ Dung tung người nhảy xuống.
Cao Lỗ trợn mắt há mồm, gần như đạp gãy đầu con ngựa đen quý báu của mình mà lao lên đỡ lấy nàng.
Ngựa tội nghiệp hý dài một tiếng, còn Cao Lỗ cũng rơi bịch xuống đất. Trong lòng chàng là khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như mướp đắng của Mỵ Dung.
Nàng đưa tay đẩy mình tách ra khỏi bộ giáp "Ôi, cái xương sườn của tôi!"
Nhìn vẻ khôi hài ấy Cao Lỗ không kìm nén được mà cười toe toét, bao nhiêu khó chịu tích tụ trong lòng chỉ trong một giây liền quét ra sạch sẽ.
Hai người nằm dưới đất đến khi con ngựa đen của Cao Lỗ ăn hết khóm cỏ dưới chân của nó, rồi hý dài một tiếng bất mãn.
Chàng ôm Mỵ Dung từ dưới đất lồm cồm bò dậy.
Nàng xoa tay lên khuôn mặt lấm lem bùn đất của hắn, rồi hai người sóng vai đi vào thành. Hai hình ảnh một to một bé dần đi khuất, con ngựa đen dùng bộ răng vốn nên chỉ dùng để nhai cỏ của mình ngậm lấy dây cương, lũng thững theo sau.
Riệc mở ra to lắm, ai cũng được ăn thịt bò, thịt lợn uống rượu và ăn nho chín. Thành ốc hôm ấy nến cứ sáng mai không tắt.
Nhiều hoa quá!
Tất cả tụ tập tại một chỗ như vậy.
Mỵ Dung thấy rất nhiều người là cầm hoa đứng ở hai bên đường.
Chuyển động của họ mờ nhạt tới độ Mỵ Dung chả nhìn rõ được biểu cảm trên mặt ai. Nhưng cảnh tượng này nàng đã từng thấy một lần. Đó là trong đám cưới của các bộ lạc lớn.
Chắc nàng đang đứng ở một đám cưới rồi!
Hơn nữa người tổ chức đám cưới sẽ có địa vị cực kỳ cao.
Dù sao đây cũng là đấm cưới lớn nhất mà nàng từng thấy, ít nhất là sau đám cưới của Mỵ Hoa Phượng Minh và vị tù trưởng có tiếng tăm bậc nhất xứ bắc từ vài năm trước cũng không lớn bằng.
Trong ánh sáng mờ ảo, Mỵ Dung thấy một cỗ kiệu từ xa đi tới, mái che kết hoa thật to và đẹp. Dải voan mỏng cứ phất phơ mãi làm nàng không sao nhìn được ai là người ngồi trên đó.
Một cơn gió lạ vụt qua thổi tung màn mỏng về tứ phía. Hoa được tung lên, cứng tượng duy mĩ tươi đẹp.
Mỹ Dung sửng sốt.
Người ngồi trên đó rõ ràng chính là nàng.
Một lực lượng đột ngột lao tới kéo lấy đôi tay đang buông thõng. Lúc mở mắt ra nàng đã thấy bản thân đang ngồi trên kiệu. Khuôn mặt nàng bần thần nhưng trong lòng thì gấp gáp.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Khung cảnh xung quanh méo mó bằng mắt thường cũng nhận thấy. Mỵ Dung thấy mình ngồi trên giường, bên cạnh là một người đàn ông. Nàng hỏang sợ quay ngoắt đầu, khuôn mặt như tượng tạc của Trọng hiện ra.
Đây vốn là thứ mà nàng yêu thích không thôi, nhưng giờ đây nàng chẳng có tâm trạng thưởng thức nữa. Trọng nghiêng đầu, tóc mai chẳng rũ xuống, cười dịu dàng:
"Dung, tôi là phò mã của nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.