Chương 28: Đám cưới
Sheni Trần
26/05/2023
Ngày Hạ Nhật trời không nắng gắt, thi thoảng còn có gió nhẹ thổi qua nên mát rượi. Một hàng cây đung đưa nhè nhè, cành lá cũng reo vui vì điều lành sắp tới.
Hôm nay Lạc Tướng Cao Lỗ lấy vợ, muôn tộc người Bách Việt từ tứ xứ đổ về.
Thành ốc được giăng dây thừng nhuộm năm, bảy màu, toàn bộ cờ cũ được thay mới, nô bộc trong thành đều được phát mỗi người một bộ trang phục.
Dòng người đông nghịt kéo dài từ bên trong thành đến tận đền thờ của Thần Lạc. harry potter fanfic
Thành Cổ Loa lúc này mới mở cửa, dẫn trước là An Dương Vương, người chủ trì hôn lễ, theo sau ông là đoàn đội rước dâu, cờ xe ráo riết.
Tiếng đàn nhạc nổi lên, dòng người chậm rãi dịch chuyển.
Mỵ Nương ngồi trên kiệu cao, che một cái lán đan bằng cọ được xếp đầy hoa, căng màn mỏng và treo chuông bạc thích mắt. Nàng đội một cái mũ lông chim lớn, nạm đầy đá quý, tóc chôn lên đỉnh đầu lộ ra cần cổ, mặc áo bó ngực và đuôi váy xòe được đính kết tỉ mỉ. Tay nàng cầm bông hoa súng màu tím, mắt nhắm hờ như ngủ.
Sau khi diễu hành quanh thành sẽ là lễ tế ở đền của Thần Lạc.
Đoàn người đi trên xa lộ một vòng rồi rẽ vào điện thờ trung tâm.
Bên Cao Lỗ đã đợi ở đây từ trước, thấy Mỵ Dung đến nơi thì liền vái chào chủ hôn là An Dương Vương rồi đi tới kiệu đón nàng.
Thấy chàng đến, ngươi hầu đứng ở hai bên liền vén rèm ra. Cao Lỗ chìa tay ra trước mặt dắt nàng xuống.
Đầu Cao Lỗ còn đội một cái mũ trang trí còn to và nặng hơn cả nàng, cả người dát vàng, dát bạc nhìn vừa thô tục vừa hài hước.
Cao Lỗ và Mỵ Dung tự đồng nhìn mình rồi nhìn người bên cạnh mà đánh giá, hqai ánh mắt chạm nhau rồi ăn ý mà quay đi.
Một người hầu múc nước từ trong giếng ở bên hồ lên đổ vào chậu cho hai người rửa mặt tẩy trần trước khi vào chốn linh thiêng.
Đền được xây ở giữa một hồ nước ngọt khá lớn, muốn đi ra đi vào phải dùng thuyền nhỏ.
An Dương Vương ngồi trên đài xua tay cho người đem thuyền đến.
Cao Lỗ đỡ Mỹ Dung ngồi vào thuyền, cùng nhau chèo ra Đền Thần. Cao Lỗ chèo giỏi hơn nên hầu như Mỵ Dung không tốn chút sức nào.
Cấu trúc của nơi này vô cùng kì lạ, như là một trụ cột mọc lên từ dưới nước, bị rỗng bên trong. Tượng của Thần Lạc được phạt từ một tảng đá nguyên khối, tuy không nhìn rõ ngũ quan tinh mĩ, nhưng lại toát ra vẻ huyền bí. Một cầu thang hình xoắn ốc dẫn hai người chạm đến ngang ngực của tượng thần.
Tay tượng ngửa lên, mở hờ, bên bên trong đọng một vũng nước xanh biếc.
Cao Lỗ dùng chén đồng đặt bên cạnh múc cho Mị Nương một chén nước. Mỵ Dung cũng làm tương tự.
Dòng nước trên tay Lạc Thần không phải nước mưa cũng không bao giờ cạn. Tuy nhiên không có nhiều dịp để nhìn thấy vì bình thường chỉ có một số người được chính Thần Lạc lựa chọn phụng sự được tiến vào dọn dẹp, và chỉ mở cửa hằng năm một lần khi có sự trọng đại.
Lần gần nhất đền thờ Lạc Thần mở ra là lễ cưới của Mỵ Hoa Phượng Minh với tộc trưởng của một bộ lạc thiện chiến nằm ở phương Bắc.
Nước trong chén tỏa ra mùi thơm và ngọt nhẹ như sữa gạo.
Mỵ Dung uống một hớp thì không thấy thay đổi gì như người ta vẫn đồn đại nhưng Cao Lỗ thì thấy cả người khỏe, lên mắt cũng nhìn xa hơn vài dặm.
Nàng thấy thì vui mừng phụ họa mà không nói.
Chắc là bình thường ở với Lạc Thần được hưởng nhiều thứ tốt hơn nên uống nước này không thấy tác dụng rõ ràng lắm nữa.
Hai người vừa trải qua một nghi lễ được xem là long trọng bậc nhất nhưng dường như không có gì thay đổi.
Cao Lỗ nhìn Mỵ Dung nhà mình điềm tĩnh như vậy có chút mất mát không cam lòng.
Bắt gặp ánh mắt tủi thân từ người bên cạnh Mỹ Dung lấy làm khó xử. Nếu Cao Lỗ mà biết nàng đột nhiên muốn lấy hắn vì một giấc mơ vô lý không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Nhưng mà có lẽ Mỵ Dung đối với Cao Lỗ không phải vô tình. Suy cho cùng khi thấy mình phải gả cho một kẻ khác mà Không phải hắn nàng cũng đã nghĩ điều ấy thật tệ. Giờ nàng chỉ muốn lấy Cao Lỗ, chỉ hẳn mà thôi.
"Lỗ nhìn tôi sao?"
Cao Lỗ gật đầu nghĩ rằng Mỵ Dung hôm nay hồ đồ đột nhiên hỏi câu vô nghĩa.
"Tất nhiên tôi phải nhìn Mỵ Nương rồi."
Nước trong chén của Mỵ Dung vẫn còn một ít, nàng không vội trả lời hắn mà chỉ chăm chú uống hết nước.
Nàng đặt chén sang bên cạnh, giơ tay mình ra nhét vào lòng bàn tay của Cao Lỗ.
Hai người đi xuống dưới cầu thang ra khỏi điện thần và đứng ở một mỏm đất nhô ra ngoài.
Không khí bỗng sôi sục lên, tầng người ở bốn phía của hồ reo hò ầm ĩ tồn tại phần vật bay hoa tung đầy trời có một ít còn rơi xuống hồ trôi đến bên gò đất.
Mỵ Dung kéo chàng lên thuyền, trao cho Cao Lỗ bông sen tím nàng đã cầm trên tay từ trước "Lang của tôi, nên chèo thuyền rồi."
Bông hoa súng để bên cạnh, Cao Lỗ nhìn nói chớp mắt rồi cười.
Cuối cùng thì tôi cũng là của nàng rồi, là nàng thừa nhận chứ không phải chỉ là tôi ngộ nhận nữa.
Tiệc tối được tổ chức, hôm nay Cao Lỗ và Mỵ Dung làm chủ. Hai người họ ngồi trên ghế đặt sát bên cạnh An Dương Vương hai tay đan vào nhau.
Hôm nay Lạc Tướng Cao Lỗ lấy vợ, muôn tộc người Bách Việt từ tứ xứ đổ về.
Thành ốc được giăng dây thừng nhuộm năm, bảy màu, toàn bộ cờ cũ được thay mới, nô bộc trong thành đều được phát mỗi người một bộ trang phục.
Dòng người đông nghịt kéo dài từ bên trong thành đến tận đền thờ của Thần Lạc. harry potter fanfic
Thành Cổ Loa lúc này mới mở cửa, dẫn trước là An Dương Vương, người chủ trì hôn lễ, theo sau ông là đoàn đội rước dâu, cờ xe ráo riết.
Tiếng đàn nhạc nổi lên, dòng người chậm rãi dịch chuyển.
Mỵ Nương ngồi trên kiệu cao, che một cái lán đan bằng cọ được xếp đầy hoa, căng màn mỏng và treo chuông bạc thích mắt. Nàng đội một cái mũ lông chim lớn, nạm đầy đá quý, tóc chôn lên đỉnh đầu lộ ra cần cổ, mặc áo bó ngực và đuôi váy xòe được đính kết tỉ mỉ. Tay nàng cầm bông hoa súng màu tím, mắt nhắm hờ như ngủ.
Sau khi diễu hành quanh thành sẽ là lễ tế ở đền của Thần Lạc.
Đoàn người đi trên xa lộ một vòng rồi rẽ vào điện thờ trung tâm.
Bên Cao Lỗ đã đợi ở đây từ trước, thấy Mỵ Dung đến nơi thì liền vái chào chủ hôn là An Dương Vương rồi đi tới kiệu đón nàng.
Thấy chàng đến, ngươi hầu đứng ở hai bên liền vén rèm ra. Cao Lỗ chìa tay ra trước mặt dắt nàng xuống.
Đầu Cao Lỗ còn đội một cái mũ trang trí còn to và nặng hơn cả nàng, cả người dát vàng, dát bạc nhìn vừa thô tục vừa hài hước.
Cao Lỗ và Mỵ Dung tự đồng nhìn mình rồi nhìn người bên cạnh mà đánh giá, hqai ánh mắt chạm nhau rồi ăn ý mà quay đi.
Một người hầu múc nước từ trong giếng ở bên hồ lên đổ vào chậu cho hai người rửa mặt tẩy trần trước khi vào chốn linh thiêng.
Đền được xây ở giữa một hồ nước ngọt khá lớn, muốn đi ra đi vào phải dùng thuyền nhỏ.
An Dương Vương ngồi trên đài xua tay cho người đem thuyền đến.
Cao Lỗ đỡ Mỹ Dung ngồi vào thuyền, cùng nhau chèo ra Đền Thần. Cao Lỗ chèo giỏi hơn nên hầu như Mỵ Dung không tốn chút sức nào.
Cấu trúc của nơi này vô cùng kì lạ, như là một trụ cột mọc lên từ dưới nước, bị rỗng bên trong. Tượng của Thần Lạc được phạt từ một tảng đá nguyên khối, tuy không nhìn rõ ngũ quan tinh mĩ, nhưng lại toát ra vẻ huyền bí. Một cầu thang hình xoắn ốc dẫn hai người chạm đến ngang ngực của tượng thần.
Tay tượng ngửa lên, mở hờ, bên bên trong đọng một vũng nước xanh biếc.
Cao Lỗ dùng chén đồng đặt bên cạnh múc cho Mị Nương một chén nước. Mỵ Dung cũng làm tương tự.
Dòng nước trên tay Lạc Thần không phải nước mưa cũng không bao giờ cạn. Tuy nhiên không có nhiều dịp để nhìn thấy vì bình thường chỉ có một số người được chính Thần Lạc lựa chọn phụng sự được tiến vào dọn dẹp, và chỉ mở cửa hằng năm một lần khi có sự trọng đại.
Lần gần nhất đền thờ Lạc Thần mở ra là lễ cưới của Mỵ Hoa Phượng Minh với tộc trưởng của một bộ lạc thiện chiến nằm ở phương Bắc.
Nước trong chén tỏa ra mùi thơm và ngọt nhẹ như sữa gạo.
Mỵ Dung uống một hớp thì không thấy thay đổi gì như người ta vẫn đồn đại nhưng Cao Lỗ thì thấy cả người khỏe, lên mắt cũng nhìn xa hơn vài dặm.
Nàng thấy thì vui mừng phụ họa mà không nói.
Chắc là bình thường ở với Lạc Thần được hưởng nhiều thứ tốt hơn nên uống nước này không thấy tác dụng rõ ràng lắm nữa.
Hai người vừa trải qua một nghi lễ được xem là long trọng bậc nhất nhưng dường như không có gì thay đổi.
Cao Lỗ nhìn Mỵ Dung nhà mình điềm tĩnh như vậy có chút mất mát không cam lòng.
Bắt gặp ánh mắt tủi thân từ người bên cạnh Mỹ Dung lấy làm khó xử. Nếu Cao Lỗ mà biết nàng đột nhiên muốn lấy hắn vì một giấc mơ vô lý không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Nhưng mà có lẽ Mỵ Dung đối với Cao Lỗ không phải vô tình. Suy cho cùng khi thấy mình phải gả cho một kẻ khác mà Không phải hắn nàng cũng đã nghĩ điều ấy thật tệ. Giờ nàng chỉ muốn lấy Cao Lỗ, chỉ hẳn mà thôi.
"Lỗ nhìn tôi sao?"
Cao Lỗ gật đầu nghĩ rằng Mỵ Dung hôm nay hồ đồ đột nhiên hỏi câu vô nghĩa.
"Tất nhiên tôi phải nhìn Mỵ Nương rồi."
Nước trong chén của Mỵ Dung vẫn còn một ít, nàng không vội trả lời hắn mà chỉ chăm chú uống hết nước.
Nàng đặt chén sang bên cạnh, giơ tay mình ra nhét vào lòng bàn tay của Cao Lỗ.
Hai người đi xuống dưới cầu thang ra khỏi điện thần và đứng ở một mỏm đất nhô ra ngoài.
Không khí bỗng sôi sục lên, tầng người ở bốn phía của hồ reo hò ầm ĩ tồn tại phần vật bay hoa tung đầy trời có một ít còn rơi xuống hồ trôi đến bên gò đất.
Mỵ Dung kéo chàng lên thuyền, trao cho Cao Lỗ bông sen tím nàng đã cầm trên tay từ trước "Lang của tôi, nên chèo thuyền rồi."
Bông hoa súng để bên cạnh, Cao Lỗ nhìn nói chớp mắt rồi cười.
Cuối cùng thì tôi cũng là của nàng rồi, là nàng thừa nhận chứ không phải chỉ là tôi ngộ nhận nữa.
Tiệc tối được tổ chức, hôm nay Cao Lỗ và Mỵ Dung làm chủ. Hai người họ ngồi trên ghế đặt sát bên cạnh An Dương Vương hai tay đan vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.