Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 18: Hàn Hy Lang

Sheni Trần

26/05/2023

Đất này náo nhiệt hơn trong óc. Lạc dân sống chủ yếu bằng nghề đánh cá và khai thác đá màu.

Đồ mỹ nghệ cũng mang nét độc đáo riêng nhất làm Mỵ Dung thích thú không thôi.

Bộ có Lạc Hầu cai quản nhưng nàng không có ý định đánh tiếng cho ông, chỉ thuê một căn nhà lớn tự mình sắp xếp nơi ăn chỗ ở.

Theo lời chỉ dẫn của Mỵ Dung bọn họ cũng tìm tới được một làng cá, nơi cất giữ loại gỗ có thể chế tạo nỏ.

Gỗ bị buộc chung với đá để thả xuống tận đáy hồ. Bây giờ muốn vớt lên thì có hai cách.

Một là rút hết nước hồ. Cách này xem chừng không khả quan lắm vì hồ nước quanh đây đều thông với nhau và có mạch nước ngầm vô cùng dồi dào.

Cách thứ hai là cho người lặn xuống cắt dây buộc đá là gỗ có thể nổi lên.

Cao Lỗ và Nguyên Trì đều là những người tài giỏi nhưng môi trường nước vừa sâu vừa tối, dây thừng trơn trượt khó cắt, đến Cao Lỗ có thần lực mà cũng chỉ cắt được một ít đã hết hơi phải ngoi lên.

Chỉ sợ là nước còn sâu hơn dự tính của nàng.

Thế nhưng Mỵ Dung không quá lo sợ. Quả đúng như nhưng gì đã nói, Trọng chỉ cần lặn một lần đã có thể cắt hết toàn bộ số dây dợ lằng nhằng đó.

Mỵ Dung cực kì hài lòng mà tán thưởng chàng.

Nô bộc đi thuê xe ngựa đã tới, bắt đầu xếp gỗ lên. Nàng giao cho Nguyên Trì hỗ trợ vận chuyển gỗ về thành Ốc còn mình thì ở lại hưởng thụ cảnh sắc ở bộ.

Màn đêm buông xuống, ước chừng trong chốc lát. Mỵ Dung ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đen kịt ngẩn cả người, bất giác thốt lên lời cảm thán: ''Nhiều sao quá!''

Cao Lỗ cười nhìn theo hướng của Mỵ Dung.



Thật vậy!

''Vì đây là biển mà, Thần Biển và sao trời là tình nhân nên thần luôn dành vùng trời của mình cho nàng Sao.''

Mỵ Dung nghe Cao Lỗ giải thích thì bật cười, quay sang nói với Trọng: ''Vậy thì Thần Biển cũng lăng nhăng quá rồi.''

Trọng nhìn Mỵ Dung cũng cười theo: ''Nương nói phải.''

Vô vàn ánh sáng lấp lánh trên đầu.

Mỵ Dung nắm tay Trọng nhảy xuống mỏm đá, bỏ lại cho Cao Lỗ một câu:

''Lỗ cứ ở đó ngắm nàng Sao, tôi với Trọng phải đi đây.''

Ha... Ha... Ha...

Mỵ Dung bụm miệng, bước đi cũng lảo đảo theo. Cao Lỗ không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể đỡ lấy nàng.

Tránh cho nương nhà hắn hậu đậu mà ngã dập mặt.

Ba người cười đùa được một lát thì bắt gặp một nơi đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ã vọng lại từ phía xa.

Hỏi ra mới biết là lễ hội truyền thống của Thủy Bộ.

Lễ hội ''Ngọc Thần'' từ lâu đã nổi tiếng khắp nơi.

Người đứng đầu sẽ chọn ra viên đá đẹp nhất, to nhất, quý nhất trong số đá đã khai thác được trong vòng một năm, buộc vải vàng và ném xuống giữa hồ. Thanh niên trai tráng lần lượt đăng kí để lặn xuống tìm ngọc. Kẻ nào tìm được thì ngọc sẽ thuộc về hắn, ngoài ra còn được phong thành Ngọc dũng sĩ của năm đó. Được mọi người kính trọng và được tặng nhiều châu báu làm phần thưởng.

Lúc này Mỵ Dung thấy một người đứng tuổi đứng trên bục cao, tay cầm khối hồng ngọc to như cái cối giã tôm đặt ở bên cạnh.



Chả cần tính đến việc có tìm được ngọc hay không, cho dù tìm được cũng khó lòng...

''To như vậy thật sự có thể mạng từ dưới hồ lên sao?'' Mỵ Dung nhìn khối ngọc thô mà sửng sốt.

''Tất nhiên là có thể rồi?'' Một người nam đứng ở chỗ đó từ trước lên tiếng bắt chuyện với nàng.

Hình như hắn nói hơi to nên có một ít người bắt đầu chú ý đến bên này.

Mỵ Dung nghe được giọng của một cô gái trong ồn ào rằng: ''Đó là dũng sĩ Ngọc liên tiếp ba năm nay, với tình hình này, nếu không ngoài dự đoán hắn chắc sẽ là dũng sĩ Ngọc năm nay luôn.''

Nàng nhìn người trước mặt có làn da rám nắng đậm chất sương gió của một ngư dân vùng biển nên có, dáng người mặc dù thấp hơn Cao Lỗ một chút nhưng ngũ quan bén nhọn, giọng nói tự tin ngạo nghễ lại làm cho hắn có một loại khí chất mạnh mẽ đặc biệt.

Người nam làm như không để lời bán tán xung quanh vào tai, chắp tay chào nàng: ''Nương tha thứ cho tôi mạo muội. Tôi tên Hàn Hy, quả thật có thể mang viên ngọc lớn như vậy từ dưới hồ lên.''

Mỵ Dung nghe lời giới thiệu lại nhìn bím tóc

rối bời của hắn, cười, chắp tay chào lại: ''Hàn Hy lang. Tôi tên Tú Vân. Nghe lang nói thế, thật là vô cùng cảm phục tài năng của chàng.''

Hàn Hy xoa cánh tay thô kệch của mình: ''Đa tạ Tú Vân.''

''Hàn lang phải gọi nương nhà tôi là Vân Nương mới phải phép.'' Cao Lỗ một bên không hài lòng nói chen vào.

Hàn Hy nhìn bộ quần áo sang quý của Mỵ Dung, trông sang hai người nam đứng sau nàng là Cao Lỗ và Trọng đều có phong thái hơn người, lại nhìn khuôn mặt tinh xảo tươi cười với hắn, liền mím môi nặng nề, cắn răng thốt ra một câu.

''Cảm ơn Vân Nương khích lệ.''

Lúc này già ở trên dài cao cất giọng ồm ồm bắt đầu giới thiệu về lễ hội bát đầu giới thiệu về lễ hội. Hàn Hy lang thấy thế không nán lại nữa, từ biệt nàng rồi hòa vào dòng người khuất dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook