Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 21: Liên Châu

Sheni Trần

26/05/2023

Sau khi biết được bí mật của Trọng, Cao Lỗ lại càng đề phòng hơn trước, không dám để cho Mỵ Dung tới gần nửa bước, nhiều lần trách móc cũng không chừa.

Gỗ được gấp rút vận chuyển về thành ốc trong suốt một tháng trời đã kịp tới nơi, để chế nỏ.

Những thân cây đen sì sì sau khi được bào nhẵn lớp vỏ bên ngoài lập tức lộ ra một màu vàng bắt mắt.

Cao Lỗ nhìn hoa cả mắt: "Mị Nương, nàng lấy chỗ gỗ này ở đâu thế?"

"Gỗ móng rùa, ở trên núi Thất Diệu có nhiều lắm, tôi đốn bớt một ít cho quang đãng, chuyển về bộ Thủy ngâm trong hồ để hấp thụ linh khí của ngọc mới phát huy được hết tinh túy của nó." Mỵ Dung nói.

Cao Lỗ chỉ có thể than: " Ôi! Nương còn tính toán tới cả bước này!"

Sau đó tò mò: "Ngâm từ bao giờ?"

Ân đức lắm Dung mới thỏa mãn thắc mắ của hắn: "Khoảng một năm trước."

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng tự tin rực rỡ, Cao Lỗ hưng phấn vô cùng làm chuyện lớn mật nhất từ trước tới nay là: ôm vai nàng lên xoay vòng vòng.

Mỵ Dung thét chói tai còn Cao Lỗ thì cứ cười mãi như thế.

Vì không để bản vẽ tiết lộ với người ngoài nên các chi tiết được thợ thủ công lành nghề làm riêng lẻ, sau đó mới được Cao Lỗ chính tay lắp ghép.

Triệu Vũ Đế gửi sứ thần đi đã lâu nhưng không nhận được hồi âm lên gấp gáp cử người tới Âu Lạc nhằm cảnh cáo.

Mỵ Dung bị gọi tới cung điện dành đón tiếp sứ giả ở vòng ngoài.

Vừa mới vào, đập vào mặt nàng ngoài ánh mắt quen thuộc của các lạc hầu lạc tướng, còn có cái nhìn săm soi, đánh giá của một kẻ ngoại bang.



Vốn không phải người dễ tính, Mỵ Dung đẩy hết khó chịu vào mắt. Nàng hất cằm nhìn sang kẻ đang ngỗ ngược nọ, sự nóng nảy nộc phát. Cậy vào chiều cao hơn nhiều phụ nữ Âu Lạc của mình cho gã sứ thần một cái cười khinh bỉ.

Tên sứ đó tức sôi máu, dùng giọng Âu Lạc không sõi của mình quát tháo "Ngươi..." Nhưng lại không thốt lên được một câu hoàn chỉnh vì Cao Lỗ đang đứng ở một góc tối tăm, liếc gã lạnh lùng.

Cái đầu hoa râm đổ đầy mồ hôi trong phút chốc, sứ giả vuốt bộ râu ngắn của gã, đảo con mắt (nhỏ, hình tam giác) vài vòng, thấy không ai lên tiếng, mới ưỡn ngực nói: "Nam Việt của chúng tôi được bệ hạ cai quản phát triển hưng thịnh các Lạc cũng thấy rồi."

Mấy Lạc Hầu già già, nghiêng đầu, gãi tai soàn soạt, gã sứ thấy vậy thì hơi dừng, zing lại tiếp tục ngay: "Các Lạc cũng thấy rồi đấy...Nếu Lạc hàng Việt đế át ban thưởng hậu hĩnh, từ nay về sau Lạc, Việt hợp nhất, cùng nhau tiến lên!"

Giọng nói hùng hồn như lời hứa hẹn, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy ấy chỉ là lời ba hoa, xảo trá, không đáng tin cậy.

Mọi người trong phòng tiếp khách từ nhìn ngón chân ngọ nguậy dưới đất dám nói lời nào.

Nói đoạn trên xong mà không đợi được ai phản ứng lại, gã không kiên nhẫn nữa mà phất tay áo đổi sang giọng khác: "Còn không quy hàng bổn quốc sẽ đem binh chinh phạt. Đến lúc đấy người Lạc đều trở thành nô lệ của người Việt ta."

Sứ giả hùng hồn phát huy không để ý đến biểu cảm càng ngày càng khó coi của Thục Phán và các Lạc hầu Lạc tướng có mặt.

Ngài nhìn sang chỗ Mỵ Dung, nhận được ánh mắt khẳng định của nàng trong lòng cực kỳ an tâm, lúc này đây không hề e dè.

"Gã muốn Âu Lạc quy hàng Nam Việt ư?" Thục Phán xoa cằm nói.

Sứ giả làm như không nhận ra sự lạ lùng trong lời của An Dương Vương, không chịu thu mình mà càng nghênh ngang hơn: "Đúng thế, Vương nên suy kỹ, bỏ qua cơ hội này Âu Lạc sẽ bước vào con đường vạn kiếp bất phục!"

Bất ngờ, Thục Phán chộp lấy chén đồng để ở trên bàn.

Ngài ném chén xuống đất.

Sứ giả ngoại bang thấy vậy thì giật mình hét lớn: "Cái gì?"

Ngài chẳng để hắn nói thêm lời nào, Lạc Quân đã xông vào gông đầu tên đó mà ấn xuống.



An Dương Vương cao giọng: "Về nói với Triệu Đế của gã: ta không chấp nhận bất kỳ lời chiêu hoàn nào cả. Nếu muốn Âu Lạc ta cúi đầu, thì đừng có mơ tưởng."

Xong, ngài chỉ tay cho quân đem sứ giả ra đánh và đuổi khỏi thàn.

Việc coi như đã xong, An Dương Vương di dời đến điện nghị sự cùng với Mị Dung và Cao Lỗ.

Dung nhận lấy nó từ tay Cao Lỗ đưa cho An Dương Vương: "Ngài xem qua đi, tuy chỉ là bản mẫu nhỏ hơn nhiều so với phiên bản được sử dụng, nhưng cũng tốt lắm."

Nỏ làm bằng gỗ, nạm kim loại đầu đuôi, dài đúng bằng cánh tay, có một trụ lớn ở giữa để cầm vào, hai bên xòe ra gập vào được như cánh dơi.

Thục Phán cầm nỏ, không hiểu đồ vật kì lạ trong tay mình dùng thế nào, qua loa xem xét rồi đưa lại nó cho Cao Lỗ ý bảo chàng bắn thử.

Cao Lỗ nhận nỏ dùng tên đã chuẩn bị sẵn từ trước lắp vào, nhắm một cái xà nhà mà bắn.

Vụt!

Một tiếng xé gió, ánh mắt của Thục Phán không kịp theo mũi tên, đến lúc nhìn rõ thì nó đã ghim trên xà nhà từ bai giờ.

An Dương Vương bất ngờ chỉ biết há miệng cảm thán.

Thật đúng là món vũ khí thần kì.

Có nỏ này quân Nam Việt chẳng phải là đối thủ của Âu Lạc nữa.

Nỏ được đặt tên là Liên Châu, sử dụng các cơ quan tinh tinh vi mà tính toán toán lực bắn và cự ly dựa theo cảm giác tay của người cầm, tăng thêm độ chính xác và giảm sức lực khi phải kéo dây cung.

Mũi tên bay xa cả ngàn trượng, lực bắn có thể nã một con trâu mộng ngay tức thì, nếu trúng ngực thì gãy xương, còn trúng đầu thì vỡ sọ mà chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook