Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
Chương 19: Chương 19: Tiết học thứ mười chín
Thất Bảo Tô
02/09/2018
Edit: Sherry
Cuối tháng, mùa thu đã vào rất sâu, tất cả cây cối đều nhuộm màu vàng óng ánh.
Chu Hạm Đạm cũng đã mặc áo len dày bên dưới lớp đồng phục, tự học buổi tối kết thúc, Chu Hạm Đạm một mình đi ra nhà để xe.
Tề Gia Giai và Ngô Dạng hiện đang trình diễn tiết mục "Lưu luyến trong đêm tối", dính nhau như sơn, đem cái bóng đèn lớn là cô đây quăng đến tận chân trời.
Vừa dắt xe đạp ra tới cổng, một cơn gió mạnh tập kích ào vào mặt, lá rụng cuộn tròn trên không trung.
Lạnh đến run rẩy, Chu Hạm Đạm bị đánh giật mình, xoa xoa gương mặt, nghiêng ba lô lấy khẩu trang đeo lên.
Vừa đeo đai ra sau tai xong, một dòng âm thanh quen thuộc chảy qua bên người.
Cô lập tức xoay đầu tìm kiếm, liền thấy thầy Lâm cùng hai tên nam sinh cười cười nói nói đi ra cổng trường. Anh mang theo cặp công văn, áo choàng phần phật.
"Lâm! Lão [1]..."
Trong khoảnh khắc nhìn thoáng qua nhau, tim cô hoảng hốt, vô thức mở miệng gọi anh.
Nhưng một khắc sau, Chu Hạm Đạm liền mím môi lại. Cô nhớ ra mình vẫn còn mang khẩu trang, thầy Lâm chưa hẳn có thể nghe rõ, cho dù đã nghe rồi, với bóng người thấp thoáng xung quanh thế kia, như bầy cá trong nước sâu, tìm thấy cô trong hoàn cảnh này, đúng là cũng không dễ.
[2] Từ "thầy Lâm" nguyên văn là "Lâm lão sư", trong tiếng Trung từ Lâm phát âm đầu tiên, Chu Hạm Đạm chỉ mới gọi Lâm lão là đã ngừng.
Chu Hạm Đạm thở dài, thấy người đã đi qua, ánh mắt lại lưu luyến nhìn bóng lưng anh một lát, vừa định rủ xuống, đạp xe rời đi.
Thầy Lâm bỗng nhiên ngừng chân, quay đầu.
Nhìn khắp xung quanh, ánh mắt liền dừng ở chỗ này của cô.
Chu Hạm Đạm bất ngờ, bàn tay bất chợt thắng đầu xe lại, đốt ngón tay bị xiết mạnh cũng mơ hồ trở nên trắng bệch.
Nhìn chằm chằm cô vài giây, thầy Lâm nhíu mày, giống như đang phân biệt xác nhận.
Hai tên nam sinh kia cũng quay đầu theo.
Hô hấp của Chu Hạm Đạm chợt đình trệ, đột nhiên nhớ tới cái khẩu trang hồng nhạt có chút bắt mắt mà mình đem theo, bên trên còn in hình cái miệng cùng ba sợi râu ria mép.
Cô lập tức tháo khẩu trang xuống, cầm trong tay.
Cùng lúc đó, lông mày Lâm Uyên giãn ra, niềm vui cũng tràn ngập trên bờ môi: "Mới vừa rồi là em gọi tôi?"
Chu Hạm Đạm bắt đầu đỏ mặt, gật gật đầu.
Lâm Uyên lại hỏi: "Hôm nay chỉ có một mình em thôi sao?"
Chu Hạm Đạm: "Vâng."
Lâm Uyên: "Tề Gia Giai đâu rồi, các em không phải chung đường sao?"
Chu Hạm Đạm: "... Cậu ấy có việc đi trước rồi ạ."
Lâm Uyên gật đầu: "À, vậy em mau về nhà đi."
Chu Hạm Đạm đáp lại: "Ừm, được."
Lâm Uyên tiếp tục dặn dò: "Trên đường nhớ chú ý an toàn."
Chu Hạm Đạm cắn cắn môi, ngoan ngoãn giẫm lên bàn đạp, bộ dạng có thể đi bất cứ lúc nào.
Lâm Uyên hất hất cằm căn dặn: "Đeo khẩu trang lên, " nói xong nhún nhún vai ra vẻ run rẩy: "Trời rất lạnh."
Nghe vậy, Chu Hạm Đạm vụng trộm bật cười, vì động tác đáng yêu sinh động của người đàn ông này, cô nghiêm túc mang khẩu trang lại. Như một vũ nữ lần đầu tiên lên sân khấu, bởi vì một câu khen ngợi của khán giả, mà thẹn thùng lấy khăn che đi nửa khuôn mặt.
"Thầy giáo, em đi trước ạ!"
Lúc cùng anh tạm biệt, Chu Hạm Đạm xấu hổ hoàn toàn nhìn thẳng anh, nghe xong một câu "Được, lái chậm một chút" liền nhanh chóng đạp lên bàn đạp, biến mất trong màn đêm.
***
Về đến nhà, Chu Hạm Đạm ôn bài một cách không tập trung, trong đầu toàn là cảnh vừa rồi ở ngoài cửa trường, ánh mắt thầy Lâm nhìn về phía mình, vì là ban đêm, nên chúng trông rõ ràng trong suốt hơn so với thường ngày, sáng như sao nhỏ, làm tâm trạng cô kích động.
Gấp xong một ngôi sao nhỏ, cô cầm cái khẩu trang cùng màu bên cạnh, lật trái lật phải nhìn xem nhiều lần, hồi tưởng lại việc vui nhất đẹp nhất trong trí nhớ hôm nay, rồi lại bụm miệng bật cười ha ha.
Cũng không biết đã cười trong bao lâu, Chu Hạm Đạm nằm lại lên giường, cầm lấy điện thoại.
Bấm vào QQ, trực tiếp tìm kiếm một nhóm nhỏ có thầy Lâm trong đó.
Đột nhiên, nhóm trong có người nói chuyện, là Tề Gia Giai, gửi hình ảnh.
Tề Gia Giai: @Lão Lâm, nhân khí thật lớn nha, hôm nay lại có người tỏ tình với thầy ở trên tường đó.
Chu Hạm Đạm cả kinh, ấn mở hình phóng to lên nhìn, quả nhiên, thổ lộ trên tường của trường, mạnh mẽ ghi "To Lâm Uyên: Tuy rằng đã bị thầy từ chối, nhưng sau khi tốt nghiệp em sẽ lại thổ lộ với thầy.".
Tề Gia Giai vẫn tiếp tục bát quái: Lại còn thổ lộ trước mặt thầy nữa sao? Thầy Lâm, là ai vậy, lén nói một chút tại căn cứ bí mật này của chúng ta nha.
Chu Hạm Đạm cắn môi dưới, cảm xúc hỗn tạp, những nữ sinh này sao lại mạnh mẽ dứt khoát thế? Cô vô cùng đố kỵ với phần dũng mãnh này, trước mắt chỉ mới, cùng thầy Lâm trao đổi bình thường cô đã bó tay bó chân co đầu rụt cổ.
Tề Gia Giai vẫn không chịu tha liên tục tag quấy rầy thầy Lâm.
Người đàn ông từ đầu đến cuối không có xuất hiện, không trả lời.
Ngô Dạng kéo cô trở về: Cậu có nhàm chán không vậy?
Tề Gia Giai: Tớ cũng đâu phải là ngày đầu tiên bát quái thế này.
Ngô Dạng: Nữ sinh thích thầy Lâm nhiều như vậy, chả nhẽ phải nói cho cậu biết từng cái tư liệu một sao.
Tề Gia Giai cố ý chọc giận cậu: Vậy thầy Lâm cũng không ngại nói cho tớ biết một người đúng chứ.
Ngô Dạng:... Ai có thể làm cậu cấm nói [2]?
[2] Một chức năng trên QQ, người bị cấm sẽ không thể phát ngôn.
Tề Gia Giai: Tớ là chủ nhóm! Ai dám động đến một cọng tóc của tớ!
Chu Hạm Đạm không nói tiếng nào, ao ước hâm mộ mà nhìn hai người bọn họ không chút cố kỵ liếc mắt đưa tình.
Bị ngược đến đau khổ, Chu Hạm Đạm sợ run mà nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện nhóm, tựa như nhìn chằm chằm vào lồng thủy tinh khóa kín ở trong viện bảo tàng.
Một lát sau, trong nhóm bỗng nhiên xuất hiện một cái ảnh đại diện khác.
Lão Lâm: Đi ngủ sớm đi, đám nhóc ồn ào.
Tề Gia Giai thấy nhân vật trung tâm vùng bát quái xuất hiện, hoả tốc chạy về chủ đề chính: Không được lảng tránh vấn đề nha ~ ở đây hiện tại không phải trường học, cũng không phải đi học, hỏi chút chuyện riêng tư không sao chứ, nếu thầy thật sự không muốn nói thì học trò cũng sẽ không ép bức.
Lão Lâm: Vấn đề gì?
Tề Gia Giai: Nữ sinh nào tỏ tình với thầy thế?
Chu Hạm Đạm cơ thể thẳng táp như xác chết sống dậy, ánh mắt sáng ngời ngồi xổm đợi hồi âm.
Lão Lâm: Không biết.
Tề Gia Giai: Không phải thầy dạy? Không phải cùng khối với tụi em sao?
Lão Lâm: Không phải.
Tề Gia Giai: Đậu, ma trảo của nữ sinh năm hai đều hướng về phía thầy Lâm băng thanh ngọc khiết của chúng ta, thầy từ chối là đúng lắm, những thứ cấp thấp này không quen thuộc chút nào, thật sự, muốn tìm cũng phải tìm nữ sinh năm ba tính cách ổn định tâm tình ôn hòa như chúng em.
Lão Lâm:...
Anh hình như triệt triệt để để, không phản bác được.
Chu Hạm Đạm xoa mũi cười rộ lên, lỗ tai đều đỏ, tự động gia nhập vào hàng ngũ.
Tề Gia Giai lại hỏi: Thầy giáo, thầy thấy thế nào?
Lão Lâm không có trả lời.
Tề Gia Giai: Lúc thầy lớn bằng chúng em thế này có từng có thầm mến bạn học nữ không?
Lão Lâm: Có đó.
Tề Gia Giai: Thật sao, là loại hình gì đó? Xinh đẹp không?
Lão Lâm: Thành tích tốt đấy.
Tề Gia Giai:... Thời học sinh thích thành tích tốt, làm thầy giáo vẫn là thích thành tích tốt, giáo viên thầy cũng quá thực tế rồi, một chút cũng không giống vẻ bề ngoài mộng ảo của thầy.
Lão Lâm: Hắc hắc.
Anh nở nụ cười.
Mặc dù biết nụ cười này nguyên lai cũng không phải từ bản thân, nhưng Chu Hạm Đạm ở trong chăn cũng cảm động lây mà vung chân, vui mừng khôn xiết.
Ngô Dạng không thể nhịn được nữa: Tề Gia Giai cậu được chưa.
Thầy Lâm cũng thúc giục: Ngủ ngủ.
Tề Gia Giai: Biết rồi.
Cô lại hỏi: Có điều Tiểu Hà Hoa hôm nay sao một mực không xuất hiện thế?
Nói xong liên tục tag ba lần.
Người bị điểm danh điên cuồng Chu Hạm Đạm ngồi nghiêm chỉnh, đề phòng nhìn ra xung quanh, giả vờ giả vịt đợi vài giây sau mới hồi âm: Tớ đang nghe nhạc đấy.
Tề Gia Giai: Tớ tưởng cậu lại đang học tập đâu rồi, tranh thủ cùng thầy Lâm của chúng ta một chút đi, tớ hết cơ hội rồi, nhưng cậu có.
Biết rõ cô đang nói về cái gì, Chu Hạm Đạm xấu hổ đỏ mặt, luống cuống tay chân thanh minh cho bản thân: Cậu đừng nói lung tung nữa được không?
Tề Gia Giai: A, cái người này thật không thú vị.
Ngô Dạng: Tớ thấy cậu mới nhàm chán đấy.
Tề Gia Giai: Ngưng ngưng ngưng.
Thầy Lâm cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Hạm Đạm nằm xuống, vô cùng lo lắng, lo lắng thầy Lâm suy nghĩ nhiều.
Nghĩ trước tính sau, cô mở QQ, tìm mẩu tin nhắn với thầy Lâm, định làm sáng tỏ mấy thứ kia, nhưng đánh xuống mấy chữ đều có cảm giác giấu đầu hở đuôi, dứt khoát xóa hết toàn bộ, để về chỗ cũ.
Có một cái ý niệm đang phóng đại trong đầu, rất rõ ràng, rất chắc chắn. Giống như một đốm lửa, thiêu đốt toàn bộ cơ thể cô.
Chỉ còn chưa đến bảy tháng.
Mấy bài kiểm tra trắc nghiệm kia rất quan trọng, cô muốn chứng tỏ bản thân cũng rất ưu tú.
Cô muốn tạo ra thành tích khiến anh tự hào, dũng cảm không e sợ, nỗ lực rồi mới không hối hận. Điểm chính là chiến phục mà nỗ lực dệt thành. Đến lúc đó, cô muốn khoác nó lên vai, không sợ hãi mà đi đến trước mặt anh, nói cho anh biết:
"Thầy Lâm, em thích thầy."
--------------------------------------------
Cuối tháng, mùa thu đã vào rất sâu, tất cả cây cối đều nhuộm màu vàng óng ánh.
Chu Hạm Đạm cũng đã mặc áo len dày bên dưới lớp đồng phục, tự học buổi tối kết thúc, Chu Hạm Đạm một mình đi ra nhà để xe.
Tề Gia Giai và Ngô Dạng hiện đang trình diễn tiết mục "Lưu luyến trong đêm tối", dính nhau như sơn, đem cái bóng đèn lớn là cô đây quăng đến tận chân trời.
Vừa dắt xe đạp ra tới cổng, một cơn gió mạnh tập kích ào vào mặt, lá rụng cuộn tròn trên không trung.
Lạnh đến run rẩy, Chu Hạm Đạm bị đánh giật mình, xoa xoa gương mặt, nghiêng ba lô lấy khẩu trang đeo lên.
Vừa đeo đai ra sau tai xong, một dòng âm thanh quen thuộc chảy qua bên người.
Cô lập tức xoay đầu tìm kiếm, liền thấy thầy Lâm cùng hai tên nam sinh cười cười nói nói đi ra cổng trường. Anh mang theo cặp công văn, áo choàng phần phật.
"Lâm! Lão [1]..."
Trong khoảnh khắc nhìn thoáng qua nhau, tim cô hoảng hốt, vô thức mở miệng gọi anh.
Nhưng một khắc sau, Chu Hạm Đạm liền mím môi lại. Cô nhớ ra mình vẫn còn mang khẩu trang, thầy Lâm chưa hẳn có thể nghe rõ, cho dù đã nghe rồi, với bóng người thấp thoáng xung quanh thế kia, như bầy cá trong nước sâu, tìm thấy cô trong hoàn cảnh này, đúng là cũng không dễ.
[2] Từ "thầy Lâm" nguyên văn là "Lâm lão sư", trong tiếng Trung từ Lâm phát âm đầu tiên, Chu Hạm Đạm chỉ mới gọi Lâm lão là đã ngừng.
Chu Hạm Đạm thở dài, thấy người đã đi qua, ánh mắt lại lưu luyến nhìn bóng lưng anh một lát, vừa định rủ xuống, đạp xe rời đi.
Thầy Lâm bỗng nhiên ngừng chân, quay đầu.
Nhìn khắp xung quanh, ánh mắt liền dừng ở chỗ này của cô.
Chu Hạm Đạm bất ngờ, bàn tay bất chợt thắng đầu xe lại, đốt ngón tay bị xiết mạnh cũng mơ hồ trở nên trắng bệch.
Nhìn chằm chằm cô vài giây, thầy Lâm nhíu mày, giống như đang phân biệt xác nhận.
Hai tên nam sinh kia cũng quay đầu theo.
Hô hấp của Chu Hạm Đạm chợt đình trệ, đột nhiên nhớ tới cái khẩu trang hồng nhạt có chút bắt mắt mà mình đem theo, bên trên còn in hình cái miệng cùng ba sợi râu ria mép.
Cô lập tức tháo khẩu trang xuống, cầm trong tay.
Cùng lúc đó, lông mày Lâm Uyên giãn ra, niềm vui cũng tràn ngập trên bờ môi: "Mới vừa rồi là em gọi tôi?"
Chu Hạm Đạm bắt đầu đỏ mặt, gật gật đầu.
Lâm Uyên lại hỏi: "Hôm nay chỉ có một mình em thôi sao?"
Chu Hạm Đạm: "Vâng."
Lâm Uyên: "Tề Gia Giai đâu rồi, các em không phải chung đường sao?"
Chu Hạm Đạm: "... Cậu ấy có việc đi trước rồi ạ."
Lâm Uyên gật đầu: "À, vậy em mau về nhà đi."
Chu Hạm Đạm đáp lại: "Ừm, được."
Lâm Uyên tiếp tục dặn dò: "Trên đường nhớ chú ý an toàn."
Chu Hạm Đạm cắn cắn môi, ngoan ngoãn giẫm lên bàn đạp, bộ dạng có thể đi bất cứ lúc nào.
Lâm Uyên hất hất cằm căn dặn: "Đeo khẩu trang lên, " nói xong nhún nhún vai ra vẻ run rẩy: "Trời rất lạnh."
Nghe vậy, Chu Hạm Đạm vụng trộm bật cười, vì động tác đáng yêu sinh động của người đàn ông này, cô nghiêm túc mang khẩu trang lại. Như một vũ nữ lần đầu tiên lên sân khấu, bởi vì một câu khen ngợi của khán giả, mà thẹn thùng lấy khăn che đi nửa khuôn mặt.
"Thầy giáo, em đi trước ạ!"
Lúc cùng anh tạm biệt, Chu Hạm Đạm xấu hổ hoàn toàn nhìn thẳng anh, nghe xong một câu "Được, lái chậm một chút" liền nhanh chóng đạp lên bàn đạp, biến mất trong màn đêm.
***
Về đến nhà, Chu Hạm Đạm ôn bài một cách không tập trung, trong đầu toàn là cảnh vừa rồi ở ngoài cửa trường, ánh mắt thầy Lâm nhìn về phía mình, vì là ban đêm, nên chúng trông rõ ràng trong suốt hơn so với thường ngày, sáng như sao nhỏ, làm tâm trạng cô kích động.
Gấp xong một ngôi sao nhỏ, cô cầm cái khẩu trang cùng màu bên cạnh, lật trái lật phải nhìn xem nhiều lần, hồi tưởng lại việc vui nhất đẹp nhất trong trí nhớ hôm nay, rồi lại bụm miệng bật cười ha ha.
Cũng không biết đã cười trong bao lâu, Chu Hạm Đạm nằm lại lên giường, cầm lấy điện thoại.
Bấm vào QQ, trực tiếp tìm kiếm một nhóm nhỏ có thầy Lâm trong đó.
Đột nhiên, nhóm trong có người nói chuyện, là Tề Gia Giai, gửi hình ảnh.
Tề Gia Giai: @Lão Lâm, nhân khí thật lớn nha, hôm nay lại có người tỏ tình với thầy ở trên tường đó.
Chu Hạm Đạm cả kinh, ấn mở hình phóng to lên nhìn, quả nhiên, thổ lộ trên tường của trường, mạnh mẽ ghi "To Lâm Uyên: Tuy rằng đã bị thầy từ chối, nhưng sau khi tốt nghiệp em sẽ lại thổ lộ với thầy.".
Tề Gia Giai vẫn tiếp tục bát quái: Lại còn thổ lộ trước mặt thầy nữa sao? Thầy Lâm, là ai vậy, lén nói một chút tại căn cứ bí mật này của chúng ta nha.
Chu Hạm Đạm cắn môi dưới, cảm xúc hỗn tạp, những nữ sinh này sao lại mạnh mẽ dứt khoát thế? Cô vô cùng đố kỵ với phần dũng mãnh này, trước mắt chỉ mới, cùng thầy Lâm trao đổi bình thường cô đã bó tay bó chân co đầu rụt cổ.
Tề Gia Giai vẫn không chịu tha liên tục tag quấy rầy thầy Lâm.
Người đàn ông từ đầu đến cuối không có xuất hiện, không trả lời.
Ngô Dạng kéo cô trở về: Cậu có nhàm chán không vậy?
Tề Gia Giai: Tớ cũng đâu phải là ngày đầu tiên bát quái thế này.
Ngô Dạng: Nữ sinh thích thầy Lâm nhiều như vậy, chả nhẽ phải nói cho cậu biết từng cái tư liệu một sao.
Tề Gia Giai cố ý chọc giận cậu: Vậy thầy Lâm cũng không ngại nói cho tớ biết một người đúng chứ.
Ngô Dạng:... Ai có thể làm cậu cấm nói [2]?
[2] Một chức năng trên QQ, người bị cấm sẽ không thể phát ngôn.
Tề Gia Giai: Tớ là chủ nhóm! Ai dám động đến một cọng tóc của tớ!
Chu Hạm Đạm không nói tiếng nào, ao ước hâm mộ mà nhìn hai người bọn họ không chút cố kỵ liếc mắt đưa tình.
Bị ngược đến đau khổ, Chu Hạm Đạm sợ run mà nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện nhóm, tựa như nhìn chằm chằm vào lồng thủy tinh khóa kín ở trong viện bảo tàng.
Một lát sau, trong nhóm bỗng nhiên xuất hiện một cái ảnh đại diện khác.
Lão Lâm: Đi ngủ sớm đi, đám nhóc ồn ào.
Tề Gia Giai thấy nhân vật trung tâm vùng bát quái xuất hiện, hoả tốc chạy về chủ đề chính: Không được lảng tránh vấn đề nha ~ ở đây hiện tại không phải trường học, cũng không phải đi học, hỏi chút chuyện riêng tư không sao chứ, nếu thầy thật sự không muốn nói thì học trò cũng sẽ không ép bức.
Lão Lâm: Vấn đề gì?
Tề Gia Giai: Nữ sinh nào tỏ tình với thầy thế?
Chu Hạm Đạm cơ thể thẳng táp như xác chết sống dậy, ánh mắt sáng ngời ngồi xổm đợi hồi âm.
Lão Lâm: Không biết.
Tề Gia Giai: Không phải thầy dạy? Không phải cùng khối với tụi em sao?
Lão Lâm: Không phải.
Tề Gia Giai: Đậu, ma trảo của nữ sinh năm hai đều hướng về phía thầy Lâm băng thanh ngọc khiết của chúng ta, thầy từ chối là đúng lắm, những thứ cấp thấp này không quen thuộc chút nào, thật sự, muốn tìm cũng phải tìm nữ sinh năm ba tính cách ổn định tâm tình ôn hòa như chúng em.
Lão Lâm:...
Anh hình như triệt triệt để để, không phản bác được.
Chu Hạm Đạm xoa mũi cười rộ lên, lỗ tai đều đỏ, tự động gia nhập vào hàng ngũ.
Tề Gia Giai lại hỏi: Thầy giáo, thầy thấy thế nào?
Lão Lâm không có trả lời.
Tề Gia Giai: Lúc thầy lớn bằng chúng em thế này có từng có thầm mến bạn học nữ không?
Lão Lâm: Có đó.
Tề Gia Giai: Thật sao, là loại hình gì đó? Xinh đẹp không?
Lão Lâm: Thành tích tốt đấy.
Tề Gia Giai:... Thời học sinh thích thành tích tốt, làm thầy giáo vẫn là thích thành tích tốt, giáo viên thầy cũng quá thực tế rồi, một chút cũng không giống vẻ bề ngoài mộng ảo của thầy.
Lão Lâm: Hắc hắc.
Anh nở nụ cười.
Mặc dù biết nụ cười này nguyên lai cũng không phải từ bản thân, nhưng Chu Hạm Đạm ở trong chăn cũng cảm động lây mà vung chân, vui mừng khôn xiết.
Ngô Dạng không thể nhịn được nữa: Tề Gia Giai cậu được chưa.
Thầy Lâm cũng thúc giục: Ngủ ngủ.
Tề Gia Giai: Biết rồi.
Cô lại hỏi: Có điều Tiểu Hà Hoa hôm nay sao một mực không xuất hiện thế?
Nói xong liên tục tag ba lần.
Người bị điểm danh điên cuồng Chu Hạm Đạm ngồi nghiêm chỉnh, đề phòng nhìn ra xung quanh, giả vờ giả vịt đợi vài giây sau mới hồi âm: Tớ đang nghe nhạc đấy.
Tề Gia Giai: Tớ tưởng cậu lại đang học tập đâu rồi, tranh thủ cùng thầy Lâm của chúng ta một chút đi, tớ hết cơ hội rồi, nhưng cậu có.
Biết rõ cô đang nói về cái gì, Chu Hạm Đạm xấu hổ đỏ mặt, luống cuống tay chân thanh minh cho bản thân: Cậu đừng nói lung tung nữa được không?
Tề Gia Giai: A, cái người này thật không thú vị.
Ngô Dạng: Tớ thấy cậu mới nhàm chán đấy.
Tề Gia Giai: Ngưng ngưng ngưng.
Thầy Lâm cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Hạm Đạm nằm xuống, vô cùng lo lắng, lo lắng thầy Lâm suy nghĩ nhiều.
Nghĩ trước tính sau, cô mở QQ, tìm mẩu tin nhắn với thầy Lâm, định làm sáng tỏ mấy thứ kia, nhưng đánh xuống mấy chữ đều có cảm giác giấu đầu hở đuôi, dứt khoát xóa hết toàn bộ, để về chỗ cũ.
Có một cái ý niệm đang phóng đại trong đầu, rất rõ ràng, rất chắc chắn. Giống như một đốm lửa, thiêu đốt toàn bộ cơ thể cô.
Chỉ còn chưa đến bảy tháng.
Mấy bài kiểm tra trắc nghiệm kia rất quan trọng, cô muốn chứng tỏ bản thân cũng rất ưu tú.
Cô muốn tạo ra thành tích khiến anh tự hào, dũng cảm không e sợ, nỗ lực rồi mới không hối hận. Điểm chính là chiến phục mà nỗ lực dệt thành. Đến lúc đó, cô muốn khoác nó lên vai, không sợ hãi mà đi đến trước mặt anh, nói cho anh biết:
"Thầy Lâm, em thích thầy."
--------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.