Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
Chương 34: Thầm luyến chốn đào nguyên
Thất Bảo Tô
14/10/2018
Quay về thành phố Ninh dạy học năm đầu tiên, Chu Hạm Đạm lại một lần nữa gặp được Lâm Uyên.
Gặp ở buổi hội thảo nghiên cứu mô hình dạy học lớn tại khu Giang Hoài, cô với tư cách giáo viên mới biểu hiện xuất sắc nhất, được chủ nhiệm có tuổi dẫn đến mở mang kiến thức.
Hội trường khách sạn rất lớn, dưới đài ngồi hơn trăm người, Lâm Uyên với tư cách giáo viên đại diện cho Lăng Trung lên bục phát biểu.
Anh một thân trang phục chính thức, đeo kính không gọng, tròng kính mỏng mà hẹp, làm cho anh thoạt nhìn tăng thêm vài phần cảm giác tinh anh, trên màn hình lớn sau lưng hiển thị "Danh sư giới thiệu", phô bày thành tích nghiên cứu giảng dạy mấy năm này của anh, quả to chồng chất, vườn hạnh xuân mãn.
Chu Hạm Đạm cảm thấy anh một chút biến hóa cũng không có, vẫn như cũ, có một khuôn mặt năm tháng khó ăn mòn, ôn nhuận khiêm tốn, lại có sự tự tin không thể hoài nghi.
Anh vừa lên bục, mấy cô gái xấp xỉ tuổi cô bên cạnh đều náo động đứng lên, xì xào bàn tán, hưng phấn mà thảo luận vị "Nam thần" tài mạo song toàn nổi tiếng trong ngành này.
Chu Hạm Đạm nghe anh nói chuyện, vẫn là loại lời nói tốc độ không nhanh không chậm này, vô cùng lôi cuốn.
Cô nhất thời hoảng hốt, trở về giấc mộng trong phòng học lớp mười hai, đợi đến lúc bên cạnh có tiếng vỗ tay như sấm, Chu Hạm Đạm mới giật mình tỉnh dậy, cùng vỗ tay theo.
Cô ngóc cổ lên, đưa mắt nhìn Lâm Uyên xuống bục, ngồi ở chỗ cuối cùng của hàng ghế phía trước. Cách cô rất xa, như cách núi sông, rất khó nhìn thấy lần nữa.
Sau khi tan cuộc, mấy vị lãnh đạo sở giáo dục bầu bạn mà đi cùng anh, trước khi đi, bọn họ còn dừng ở trước cửa hội họp, trò chuyện với nhau rất vui, Lâm Uyên đứng ở trong đó, như trong bụi cây um tùm, mọc lên một cây trúc xanh.
Chu Hạm Đạm cùng đồng nghiệp đi từ cửa sau ra ngoài, bọn họ còn đang đàm luận về Lâm Uyên, là chia nhau nói về tin đồn đấy, có liên quan đến kinh nghiệm giảng dạy của anh, còn có trường học cũ của cô, Lăng Trung.
Có đồng nghiệp nhớ ra Chu Hạm Đạm tốt nghiệp ở Lăng Trung, hiếu kỳ hỏi: "Chu Hạm Đạm, cậu là khóa 15 mà, Lâm Uyên có từng dẫn dắt khóa các cậu không?"
Chu Hạm Đạm ngẩn người, gật đầu: "Thầy ấy đã dạy tớ."
Đồng nghiệp kia nâng cao giọng: "Vậy sao cậu không chào hỏi thầy ấy đi?"
Chu Hạm Đạm cười nhạt một tiếng: "Đã lâu như vậy, nào còn nhận ra tớ."
Đúng vậy đấy, vài năm không gặp, anh trước sau như một, mà cô đã hoàn toàn thay đổi, sửa lại tóc ngắn, cách ăn vận trang phục trở nên mộc mạc đơn giản, cũng học xong thế giới bất động thanh sắc[1] của bề trên, không còn là cô gái nhỏ ngốc nghếch non nớt như trước kia nữa.
[1] Bất động thanh sắc: bình tĩnh, không biến sắc, ý chỉ khả năng bình thản ung dung trước mọi việc.
Cô cũng tưởng rằng, vài năm không gặp, ký ức sinh rêu phủ bụi, nếu có thể gặp lại, cô nhất định sẽ gió nhẹ mây bay tâm lặng như nước, thậm chí có thể vẻ vang mà chào hỏi với anh, nhưng đợi đến khi chính thức gặp lại, trong lòng cô vẫn không thể tránh khỏi bắt đầu xao động gợn sóng, nhu nhược kéo tới, cô khát khao chạy trốn, sợ bị anh nhìn thấy để rồi bản thân lại âm thầm trở về trạng thái yếu ớt.
Chu Hạm Đạm cũng không hiểu chính mình.
Cô bởi vì tình cảm nhất thời, đi đến xứ lạ học tập, mặt không đổi sắc nói dối, nhưng cuối cùng, vẫn là trở về đây, trở về nơi có anh tỏa sáng.
Vào năm tư đại học, bạn cùng phòng hỏi cô, về sau có dự định gì.
Cô vô thức đáp, muốn thi làm giáo viên biên chế.
Bạn cùng phòng nói, vì sao thế, làm giáo viên vất vả lắm.
Chu Hạm Đạm nói, tớ không biết, ngay từ đầu đã nghĩ đến cái này.
Cô sao lại có thể không biết, trong đoạn phim điện ảnh kịch tính làm cho cô khóc không thành tiếng kia, Dương Thiên Hoa[2] đã dùng giọng điệu bình thản mà nói cho cô biết đáp án:
"Tôi vô cùng nỗ lực rời đi thoát khỏi Trương Chí Minh, cuối cùng tôi phát hiện ra, tôi đã biến thành một Trương Chí Minh khác."
[2] Dương Thiên Hoa: nữ ca sĩ diễn viên, lời thoại trên là của nữ chính Xuân Kiều do Dương Thiên Hoa đóng trong phim điện ảnh Xuân Kiều và Chí Minh.
Cô đã biến thành một Lâm Uyên khác.
Sợ anh phát hiện, Chu Hạm Đạm tránh né Lăng Trung, cẩn thận từng li từng tí mà chọn vào trong một trường học khác.
Trường trung học phụ thuộc Đại học Sư phạm, chủ nhân cũ của anh, là vùng Đào nguyên đầu tiên anh dùng tâm huyết tưới tiêu.
Ở chỗ này, các học sinh đều gọi cô là cô giáo Chu.
Tiết học thực tập đầu tiên, lúc ở trên bục giảng đài tự giới thiệu, Chu Hạm Đạm nói: Các em có thể gọi tôi là Tiểu Chu.
Dưới bục cười vang, giữa loại cảm giác quen thuộc mộng ảo này, trái tim bỗng hồi tưởng lại cảm giác chấn động âm vang, giống như thức ăn có độc, sẽ khiến cô có loại ảo tưởng như được trải nghiệm cảm giác mà anh đã từng trải qua.
Cô muốn ngừng mà không được, học theo thói quen của Lâm Uyên, bắt chước Lâm Uyên, tất cả mọi thứ về anh mà cô có, đều là một bếp than chưa bao giờ nguội đi, chỉ cần một đốm lửa nhỏ sẽ lập tức bốc cháy lên.
Anh thuở đầu nhất định cũng từng có lúc là một người thầy ngây thơ, qua mấy năm rèn luyện, mới tôi luyện ra dáng vẻ giơ tay nhấc chân như hiện tại —— một sự trầm ổn ung dung không thể bắt bẻ.
***
Cách kì nghỉ quốc khánh chỉ còn một tuần lễ, Chu Hạm Đạm trở về nhà một chuyến, sửa sang lại căn phòng.
Trước khi vào học, cô đã một thân một mình chuyển ra ngoài sống, thuê một nhà trọ nhỏ cách trường trung học phụ thuộc không xa.
Ba mẹ mặc dù không đành lòng, nhưng con cái đã lớn cánh cứng cáp rồi, cũng chỉ có thể để cô đi.
Sau khi không thể đưa cái bình chứa những ngôi sao giấy kia ra ngoài, cô cũng chưa từng lấy nó ra khỏi hộp giấy, để phủ đầy bụi hơn bốn năm.
Chu Hạm Đạm mang nó xuống, nghiêm túc chà lau một phen, lại đặt về giá sách.
Mở ngăn kéo ra, bên trong vẫn chỉ có một hộp sắt nhỏ màu lam nhạt, chỗ đó lưu trữ toàn bộ cuống vé thời cấp ba của cô, có rạp chiếu phim từng đi cùng bạn bè, có khu vui chơi rực rỡ thú vị, còn có tờ vé xem kịch nói mà thầy Lâm đã từng đưa cho cô, 《 Thầm luyến chốn đào nguyên》.
Cô sợ thất lạc, đem nó đặt ở phía dưới cùng, vì vậy còn mới tinh như lúc ban đầu.
Đem cái kia tấm vé kia vân vê giữa ngón tay, Chu Hạm Đạm lẳng lặng nhìn, cô vẫn nhớ kỹánh sáng, tình tiết trên sân khấu, cô cũng nhớ mình đã từng vì kết thúc bi kịch nhân vật nam nữ chính mà ứa đầy nước mắt nóng hổi.
Nghĩ lại cũng đúng, thì ra là thế, vận mệnh đã sớm âm thầm đánh dấu xong kết cục, chôn dưới chăn đệm.
Chu Hạm Đạm ngơ ngẩn một lát, lại hồi phục tinh thần, chậm rãi thở hắt ra, nhìn thời gian, chỗ ngồi trên tấm vé.
Một ý niệm trong đầu đột nhiên tuôn ra, cô cầm lấy điện thoại bên cạnh, tìm kiếm buổi biểu diễn kịch nói《 Thầm luyến chốn đào nguyên 》, có một buổi, ngày hai tháng mười, tại Nhà hát lớn Pauli.
Lúc chọn chỗ ngồi, số hàng giống y nguyên, số dãy giống y nguyên, vẫn còn đang trống ở đó.
Chu Hạm Đạm bấm xuống mua.
Thầy Lâm nói anh từng xem năm lần, mà cô mới xem có một lần, có lẽ, năm tháng đổi dời, xem lại một lần nữa, sẽ có được một tâm trạng khác, một cảm xúc khác.
***
Ngày hai tháng mười, Chu Hạm Đạm đi sớm đến Nhà hát lớn, đổi vé tại lầu một xong, cô "xe chạy đường cũ" tìm được chỗ ngồi.
Bốn phía đã có không ít người tới xem, vị trí chỗ cô tầm nhìn không tốt chút nào, vì vậy bên cạnh cũng không có người nào.
Chu Hạm Đạm nhìn xung quanh một vòng, còn rất lâu mới đến lúc mở màn, cô có chút nhàm chán, dựa ra thành ghế, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Chẳng mấy chốc, một thân ảnh màu trắng đi vào lối đi nhỏ.
Lúc sắp đi đến gần, người kia như bị đánh trúng, đột nhiên ngừng chân, dừng hồi lâu, mới tiếp tục đi tới hướng này, ngồi xuống bên phải Chu Hạm Đạm.
Ánh sáng hội trường ảm đạm mà ấm áp, như ngâm trong ánh hoàng hôn, mọi người thì thầm, tổng thể như chim tước ngủ say.
Chu Hạm Đạm đêm qua mất ngủ, chống môi ngáp một cái, trong dư quang, cô phát hiện bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã có một người đến, liếc mắt nhìn sang.
Vừa nhìn một cái, Chu Hạm Đạm như bị sét đánh, kinh ngạc mà hoảng loạn.
Giống như trở vê tuổi mười tám, trở về thời điểm vẫn còn là học trò của anh, Chu Hạm Đạm chân tay luống cuống, không tự chủ đứng dậy, gọi anh: "Thầy Lâm."
Giọng nói của cô bất ổn, giống như không cẩn thận ngã vào vòng xoáy.
Người đàn ông nhìn về phía cô, im lặng vài giây, giống như đang nhận biết cô, một hồi sau mới khẽ cười, nói: "Thật là trùng hợp nhỉ."
Tim Chu Hạm Đạm kịch liệt nhảy, cô ánh mắt né tránh, vén mái tóc ra sau tai, sửa sang lại quần áo nhăn nhúm do tư thế ngồi lười nhác vừa rồi, khẽ gật đầu, lại không biết nên nói cái gì.
Lâm Uyên vẫn đang nhìn cô: "Ngồi đi."
Chu Hạm Đạm ngồi xuống lại, ngồi nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt điện thoại di động.
Vô tình gặp được như thế, cô cảm xúc phập phồng, có đắng có ngọt, không biết là vui mừng hay là bi thương.
Kịch bản còn chưa mở màn, chóp mũi Chu Hạm Đạm đã chua xót, lã chã chực khóc.
Cô cũng không biết vì sao, lo nghĩ như vậy, khó quên như vậy, phức tạp như vậy, tim mơ hồ đau đớn.
Là vì thái độ của anh hơi có vẻ xa cách, hay vì anh không nhận ra mình trước, hay là vì, đều không liên quan đến hai điều này, mà chỉ là bởi vì nhìn thấy anh, lại gặp được thầy Lâm.
Cô cực nhẹ cực chậm mà hít hít mũi, giả vờ không biết gì cả, cùng anh hàn huyên: "Thầy vẫn còn dạy học ở Lăng Trung sao?"
"Đúng, " Lâm Uyên đáp, "Còn em."
Chu Hạm Đạm không trả lời ngay, dừng một chút, mới ăn ngay nói thật: "Em cũng làm giáo viên rồi, ở trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm, dạy lớp mười."
Lâm Uyên ngừng một lát, hỏi: "Dạy môn nào?"
Chu Hạm Đạm nói: "Ngữ văn."
Lâm Uyên lại hỏi: "Không dạy toán học sao?"
Chu Hạm Đạm gật đầu: "Hồi đại học học văn học Trung Quốc."
Lâm Uyên "Ừm" một tiếng.
Không nói thêm gì nữa.
Trong quá trình đối thoại, hai người không có nhìn về phía đối phương, giống như tận lực né tránh.
Chu Hạm Đạm bỗng nhiên sốt ruột không yên, vội vã muốn biết tình hình gần đây của anh, mọi thứ lúc này của anh.
Cô nuốt cổ họng một cái, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, tựa như bạn cũ gặp lại, thật thà trêu ghẹo: "Thầy quả đúng là rất thích xem kịch nói nhỉ."
Giọng điệu Lâm Uyên cũng thoải mái: "Quốc khánh hàng năm của tôi đều, ngồi ở vị trí này của em, mấy hôm trước đặt vé, tôi còn đang suy nghĩ, ai đã chiếm chỗ ngồi của tôi."
Tới khi đến đây, mới phát hiện, là em sao.
Thì ra là cô gái nhỏ này.
Giống như nằm mơ vậy.
Giờ này phút này, toàn bộ đèn trong hội trường tắt hết, bóng tối như tấm lều vải nặng nề, nghiêng đầu phủ xuống.
Thời gian đảo ngược, nhân sinh như màn kịch lặp lại nhiều lần, thứ đã mất đi, cơ duyên bên trong, cuối cùng đã có thể trở lại như ban đầu.
Rốt cuộc còn chưa có mở màn, Chu Hạm Đạm đã cuộn trào nước mắt, nhưng cô vẫn kìm chế khóc nức nở, thấp giọng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, em không biết thầy cũng muốn ngồi ở đây."
Lâm Uyên hít sâu một hơi, lại khe khẽ thở ra: "Không sao rồi."
Tất cả đều không sao rồi, tình này cảnh này, đã là vô cùng may mắn.
May mà em vẫn là em, tôi vẫn là tôi.
May mà chỉ mới bốn năm, không phải bốn mươi năm.
May mà em vẫn là một mình, tôi cũng vẫn là một mình.
May mà nhớ mãi không quên, tất phải có tiếng vọng, may mà vận mệnh lại đem em đẩy tới bên cạnh tôi.
—— "Đã bao nhiêu tuổi rồi, mà còn khóc, như thế sao làm thầy được."
—— "Lần sau đừng đến một mình."
—— "Ưm, được."
—— "... Không có khóc."
—— "A."
—— "Cười cái gì..."
—— "Xem kịch nói trước đi, xem xong rồi, ra ngoài nói."
---------------------- HOÀN CHÍNH VĂN -----------------------
Gặp ở buổi hội thảo nghiên cứu mô hình dạy học lớn tại khu Giang Hoài, cô với tư cách giáo viên mới biểu hiện xuất sắc nhất, được chủ nhiệm có tuổi dẫn đến mở mang kiến thức.
Hội trường khách sạn rất lớn, dưới đài ngồi hơn trăm người, Lâm Uyên với tư cách giáo viên đại diện cho Lăng Trung lên bục phát biểu.
Anh một thân trang phục chính thức, đeo kính không gọng, tròng kính mỏng mà hẹp, làm cho anh thoạt nhìn tăng thêm vài phần cảm giác tinh anh, trên màn hình lớn sau lưng hiển thị "Danh sư giới thiệu", phô bày thành tích nghiên cứu giảng dạy mấy năm này của anh, quả to chồng chất, vườn hạnh xuân mãn.
Chu Hạm Đạm cảm thấy anh một chút biến hóa cũng không có, vẫn như cũ, có một khuôn mặt năm tháng khó ăn mòn, ôn nhuận khiêm tốn, lại có sự tự tin không thể hoài nghi.
Anh vừa lên bục, mấy cô gái xấp xỉ tuổi cô bên cạnh đều náo động đứng lên, xì xào bàn tán, hưng phấn mà thảo luận vị "Nam thần" tài mạo song toàn nổi tiếng trong ngành này.
Chu Hạm Đạm nghe anh nói chuyện, vẫn là loại lời nói tốc độ không nhanh không chậm này, vô cùng lôi cuốn.
Cô nhất thời hoảng hốt, trở về giấc mộng trong phòng học lớp mười hai, đợi đến lúc bên cạnh có tiếng vỗ tay như sấm, Chu Hạm Đạm mới giật mình tỉnh dậy, cùng vỗ tay theo.
Cô ngóc cổ lên, đưa mắt nhìn Lâm Uyên xuống bục, ngồi ở chỗ cuối cùng của hàng ghế phía trước. Cách cô rất xa, như cách núi sông, rất khó nhìn thấy lần nữa.
Sau khi tan cuộc, mấy vị lãnh đạo sở giáo dục bầu bạn mà đi cùng anh, trước khi đi, bọn họ còn dừng ở trước cửa hội họp, trò chuyện với nhau rất vui, Lâm Uyên đứng ở trong đó, như trong bụi cây um tùm, mọc lên một cây trúc xanh.
Chu Hạm Đạm cùng đồng nghiệp đi từ cửa sau ra ngoài, bọn họ còn đang đàm luận về Lâm Uyên, là chia nhau nói về tin đồn đấy, có liên quan đến kinh nghiệm giảng dạy của anh, còn có trường học cũ của cô, Lăng Trung.
Có đồng nghiệp nhớ ra Chu Hạm Đạm tốt nghiệp ở Lăng Trung, hiếu kỳ hỏi: "Chu Hạm Đạm, cậu là khóa 15 mà, Lâm Uyên có từng dẫn dắt khóa các cậu không?"
Chu Hạm Đạm ngẩn người, gật đầu: "Thầy ấy đã dạy tớ."
Đồng nghiệp kia nâng cao giọng: "Vậy sao cậu không chào hỏi thầy ấy đi?"
Chu Hạm Đạm cười nhạt một tiếng: "Đã lâu như vậy, nào còn nhận ra tớ."
Đúng vậy đấy, vài năm không gặp, anh trước sau như một, mà cô đã hoàn toàn thay đổi, sửa lại tóc ngắn, cách ăn vận trang phục trở nên mộc mạc đơn giản, cũng học xong thế giới bất động thanh sắc[1] của bề trên, không còn là cô gái nhỏ ngốc nghếch non nớt như trước kia nữa.
[1] Bất động thanh sắc: bình tĩnh, không biến sắc, ý chỉ khả năng bình thản ung dung trước mọi việc.
Cô cũng tưởng rằng, vài năm không gặp, ký ức sinh rêu phủ bụi, nếu có thể gặp lại, cô nhất định sẽ gió nhẹ mây bay tâm lặng như nước, thậm chí có thể vẻ vang mà chào hỏi với anh, nhưng đợi đến khi chính thức gặp lại, trong lòng cô vẫn không thể tránh khỏi bắt đầu xao động gợn sóng, nhu nhược kéo tới, cô khát khao chạy trốn, sợ bị anh nhìn thấy để rồi bản thân lại âm thầm trở về trạng thái yếu ớt.
Chu Hạm Đạm cũng không hiểu chính mình.
Cô bởi vì tình cảm nhất thời, đi đến xứ lạ học tập, mặt không đổi sắc nói dối, nhưng cuối cùng, vẫn là trở về đây, trở về nơi có anh tỏa sáng.
Vào năm tư đại học, bạn cùng phòng hỏi cô, về sau có dự định gì.
Cô vô thức đáp, muốn thi làm giáo viên biên chế.
Bạn cùng phòng nói, vì sao thế, làm giáo viên vất vả lắm.
Chu Hạm Đạm nói, tớ không biết, ngay từ đầu đã nghĩ đến cái này.
Cô sao lại có thể không biết, trong đoạn phim điện ảnh kịch tính làm cho cô khóc không thành tiếng kia, Dương Thiên Hoa[2] đã dùng giọng điệu bình thản mà nói cho cô biết đáp án:
"Tôi vô cùng nỗ lực rời đi thoát khỏi Trương Chí Minh, cuối cùng tôi phát hiện ra, tôi đã biến thành một Trương Chí Minh khác."
[2] Dương Thiên Hoa: nữ ca sĩ diễn viên, lời thoại trên là của nữ chính Xuân Kiều do Dương Thiên Hoa đóng trong phim điện ảnh Xuân Kiều và Chí Minh.
Cô đã biến thành một Lâm Uyên khác.
Sợ anh phát hiện, Chu Hạm Đạm tránh né Lăng Trung, cẩn thận từng li từng tí mà chọn vào trong một trường học khác.
Trường trung học phụ thuộc Đại học Sư phạm, chủ nhân cũ của anh, là vùng Đào nguyên đầu tiên anh dùng tâm huyết tưới tiêu.
Ở chỗ này, các học sinh đều gọi cô là cô giáo Chu.
Tiết học thực tập đầu tiên, lúc ở trên bục giảng đài tự giới thiệu, Chu Hạm Đạm nói: Các em có thể gọi tôi là Tiểu Chu.
Dưới bục cười vang, giữa loại cảm giác quen thuộc mộng ảo này, trái tim bỗng hồi tưởng lại cảm giác chấn động âm vang, giống như thức ăn có độc, sẽ khiến cô có loại ảo tưởng như được trải nghiệm cảm giác mà anh đã từng trải qua.
Cô muốn ngừng mà không được, học theo thói quen của Lâm Uyên, bắt chước Lâm Uyên, tất cả mọi thứ về anh mà cô có, đều là một bếp than chưa bao giờ nguội đi, chỉ cần một đốm lửa nhỏ sẽ lập tức bốc cháy lên.
Anh thuở đầu nhất định cũng từng có lúc là một người thầy ngây thơ, qua mấy năm rèn luyện, mới tôi luyện ra dáng vẻ giơ tay nhấc chân như hiện tại —— một sự trầm ổn ung dung không thể bắt bẻ.
***
Cách kì nghỉ quốc khánh chỉ còn một tuần lễ, Chu Hạm Đạm trở về nhà một chuyến, sửa sang lại căn phòng.
Trước khi vào học, cô đã một thân một mình chuyển ra ngoài sống, thuê một nhà trọ nhỏ cách trường trung học phụ thuộc không xa.
Ba mẹ mặc dù không đành lòng, nhưng con cái đã lớn cánh cứng cáp rồi, cũng chỉ có thể để cô đi.
Sau khi không thể đưa cái bình chứa những ngôi sao giấy kia ra ngoài, cô cũng chưa từng lấy nó ra khỏi hộp giấy, để phủ đầy bụi hơn bốn năm.
Chu Hạm Đạm mang nó xuống, nghiêm túc chà lau một phen, lại đặt về giá sách.
Mở ngăn kéo ra, bên trong vẫn chỉ có một hộp sắt nhỏ màu lam nhạt, chỗ đó lưu trữ toàn bộ cuống vé thời cấp ba của cô, có rạp chiếu phim từng đi cùng bạn bè, có khu vui chơi rực rỡ thú vị, còn có tờ vé xem kịch nói mà thầy Lâm đã từng đưa cho cô, 《 Thầm luyến chốn đào nguyên》.
Cô sợ thất lạc, đem nó đặt ở phía dưới cùng, vì vậy còn mới tinh như lúc ban đầu.
Đem cái kia tấm vé kia vân vê giữa ngón tay, Chu Hạm Đạm lẳng lặng nhìn, cô vẫn nhớ kỹánh sáng, tình tiết trên sân khấu, cô cũng nhớ mình đã từng vì kết thúc bi kịch nhân vật nam nữ chính mà ứa đầy nước mắt nóng hổi.
Nghĩ lại cũng đúng, thì ra là thế, vận mệnh đã sớm âm thầm đánh dấu xong kết cục, chôn dưới chăn đệm.
Chu Hạm Đạm ngơ ngẩn một lát, lại hồi phục tinh thần, chậm rãi thở hắt ra, nhìn thời gian, chỗ ngồi trên tấm vé.
Một ý niệm trong đầu đột nhiên tuôn ra, cô cầm lấy điện thoại bên cạnh, tìm kiếm buổi biểu diễn kịch nói《 Thầm luyến chốn đào nguyên 》, có một buổi, ngày hai tháng mười, tại Nhà hát lớn Pauli.
Lúc chọn chỗ ngồi, số hàng giống y nguyên, số dãy giống y nguyên, vẫn còn đang trống ở đó.
Chu Hạm Đạm bấm xuống mua.
Thầy Lâm nói anh từng xem năm lần, mà cô mới xem có một lần, có lẽ, năm tháng đổi dời, xem lại một lần nữa, sẽ có được một tâm trạng khác, một cảm xúc khác.
***
Ngày hai tháng mười, Chu Hạm Đạm đi sớm đến Nhà hát lớn, đổi vé tại lầu một xong, cô "xe chạy đường cũ" tìm được chỗ ngồi.
Bốn phía đã có không ít người tới xem, vị trí chỗ cô tầm nhìn không tốt chút nào, vì vậy bên cạnh cũng không có người nào.
Chu Hạm Đạm nhìn xung quanh một vòng, còn rất lâu mới đến lúc mở màn, cô có chút nhàm chán, dựa ra thành ghế, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Chẳng mấy chốc, một thân ảnh màu trắng đi vào lối đi nhỏ.
Lúc sắp đi đến gần, người kia như bị đánh trúng, đột nhiên ngừng chân, dừng hồi lâu, mới tiếp tục đi tới hướng này, ngồi xuống bên phải Chu Hạm Đạm.
Ánh sáng hội trường ảm đạm mà ấm áp, như ngâm trong ánh hoàng hôn, mọi người thì thầm, tổng thể như chim tước ngủ say.
Chu Hạm Đạm đêm qua mất ngủ, chống môi ngáp một cái, trong dư quang, cô phát hiện bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã có một người đến, liếc mắt nhìn sang.
Vừa nhìn một cái, Chu Hạm Đạm như bị sét đánh, kinh ngạc mà hoảng loạn.
Giống như trở vê tuổi mười tám, trở về thời điểm vẫn còn là học trò của anh, Chu Hạm Đạm chân tay luống cuống, không tự chủ đứng dậy, gọi anh: "Thầy Lâm."
Giọng nói của cô bất ổn, giống như không cẩn thận ngã vào vòng xoáy.
Người đàn ông nhìn về phía cô, im lặng vài giây, giống như đang nhận biết cô, một hồi sau mới khẽ cười, nói: "Thật là trùng hợp nhỉ."
Tim Chu Hạm Đạm kịch liệt nhảy, cô ánh mắt né tránh, vén mái tóc ra sau tai, sửa sang lại quần áo nhăn nhúm do tư thế ngồi lười nhác vừa rồi, khẽ gật đầu, lại không biết nên nói cái gì.
Lâm Uyên vẫn đang nhìn cô: "Ngồi đi."
Chu Hạm Đạm ngồi xuống lại, ngồi nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt điện thoại di động.
Vô tình gặp được như thế, cô cảm xúc phập phồng, có đắng có ngọt, không biết là vui mừng hay là bi thương.
Kịch bản còn chưa mở màn, chóp mũi Chu Hạm Đạm đã chua xót, lã chã chực khóc.
Cô cũng không biết vì sao, lo nghĩ như vậy, khó quên như vậy, phức tạp như vậy, tim mơ hồ đau đớn.
Là vì thái độ của anh hơi có vẻ xa cách, hay vì anh không nhận ra mình trước, hay là vì, đều không liên quan đến hai điều này, mà chỉ là bởi vì nhìn thấy anh, lại gặp được thầy Lâm.
Cô cực nhẹ cực chậm mà hít hít mũi, giả vờ không biết gì cả, cùng anh hàn huyên: "Thầy vẫn còn dạy học ở Lăng Trung sao?"
"Đúng, " Lâm Uyên đáp, "Còn em."
Chu Hạm Đạm không trả lời ngay, dừng một chút, mới ăn ngay nói thật: "Em cũng làm giáo viên rồi, ở trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm, dạy lớp mười."
Lâm Uyên ngừng một lát, hỏi: "Dạy môn nào?"
Chu Hạm Đạm nói: "Ngữ văn."
Lâm Uyên lại hỏi: "Không dạy toán học sao?"
Chu Hạm Đạm gật đầu: "Hồi đại học học văn học Trung Quốc."
Lâm Uyên "Ừm" một tiếng.
Không nói thêm gì nữa.
Trong quá trình đối thoại, hai người không có nhìn về phía đối phương, giống như tận lực né tránh.
Chu Hạm Đạm bỗng nhiên sốt ruột không yên, vội vã muốn biết tình hình gần đây của anh, mọi thứ lúc này của anh.
Cô nuốt cổ họng một cái, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, tựa như bạn cũ gặp lại, thật thà trêu ghẹo: "Thầy quả đúng là rất thích xem kịch nói nhỉ."
Giọng điệu Lâm Uyên cũng thoải mái: "Quốc khánh hàng năm của tôi đều, ngồi ở vị trí này của em, mấy hôm trước đặt vé, tôi còn đang suy nghĩ, ai đã chiếm chỗ ngồi của tôi."
Tới khi đến đây, mới phát hiện, là em sao.
Thì ra là cô gái nhỏ này.
Giống như nằm mơ vậy.
Giờ này phút này, toàn bộ đèn trong hội trường tắt hết, bóng tối như tấm lều vải nặng nề, nghiêng đầu phủ xuống.
Thời gian đảo ngược, nhân sinh như màn kịch lặp lại nhiều lần, thứ đã mất đi, cơ duyên bên trong, cuối cùng đã có thể trở lại như ban đầu.
Rốt cuộc còn chưa có mở màn, Chu Hạm Đạm đã cuộn trào nước mắt, nhưng cô vẫn kìm chế khóc nức nở, thấp giọng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, em không biết thầy cũng muốn ngồi ở đây."
Lâm Uyên hít sâu một hơi, lại khe khẽ thở ra: "Không sao rồi."
Tất cả đều không sao rồi, tình này cảnh này, đã là vô cùng may mắn.
May mà em vẫn là em, tôi vẫn là tôi.
May mà chỉ mới bốn năm, không phải bốn mươi năm.
May mà em vẫn là một mình, tôi cũng vẫn là một mình.
May mà nhớ mãi không quên, tất phải có tiếng vọng, may mà vận mệnh lại đem em đẩy tới bên cạnh tôi.
—— "Đã bao nhiêu tuổi rồi, mà còn khóc, như thế sao làm thầy được."
—— "Lần sau đừng đến một mình."
—— "Ưm, được."
—— "... Không có khóc."
—— "A."
—— "Cười cái gì..."
—— "Xem kịch nói trước đi, xem xong rồi, ra ngoài nói."
---------------------- HOÀN CHÍNH VĂN -----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.